***
Khi ba mẹ Vệ Lam chạy đến bệnh viện, đã là một giờ sau đó.
Cổng bệnh viện như bị phong tỏa, có đậu mấy chiếc xe. Rồi cả vẻ mặt khẩn trương của bảo vệ gác cổng bệnh viện, trừ cái này ra, còn có một đám đàn ông mặc vest đen, cao to nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở lối vào bệnh viện, kiểm tra từng người một, chắn đám truyền thông phóng viên ở ngoài cổng.
Hai người đều là người bình thường, từ trước đến nay chưa từng thấy qua cục diện thế này, trực giác mách bảo trong bệnh viện có chuyện lớn xảy ra, mà chuyện lớn đó lại có liên quan đến con gái mình.
Lòng như lửa đốt thông báo với bảo vệ cổng, suýt chút nữa để ẹ Vệ Lam đang gấp đến độ mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu cãi nhau với đám người đó. Bên ngoài gọi thông điện thoại nội tuyến, vẻ mặt thay đổi nhìn hai người họ, rốt cuộc cũng cho hai người đi qua.
Mẹ Vệ Lam vọt đến khoa phụ khoa ở tầng trệt, một bác sĩ nữ trung niên nghênh đón họ ở thang lầu, cô nhìn sắc mặt vô cùng lo lắng của hai người, lễ phép hỏi: “Xin hỏi là ông bà Vệ phải không?”
Mẹ Vệ Lam gật mạnh đầu, giọng nói gấp gáp: “Vâng đúng rồi, con gái tôi thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bác sĩ làm động tác xin mời với họ: “Mời ông bà đi theo tôi, cô Vệ xảy ra bất trắc, vừa mới làm phẩu thuật sẩy thai xong, vẫn còn hôn mê.” Cô nhìn thoáng qua vẻ mặt hoảng sợ của hai người, lại tiếp tục nhẹ giọng bổ sung, “Nhưng mà xin ông bà cứ yên tâm, cô Vệ đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, không có trở ngại, tịnh dưỡng cho tốt, sau này mang thai nữa cũng không có vấn đề gì.”
Mẹ Vệ Lam nghe thấy hai chữ “sẩy thai”, chân gần như nhũn ra, nếu không có ba Vệ Lam đúng lúc đỡ lấy, chỉ sợ bà đã xụi lơ rồi.
Tới đầu hành lang phòng VIP, hai người cũng không tính là già cả, nhưng lại nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa bước vào, nhìn thẳng về phía giường bệnh duy nhất trong phòng.
“Lam Lam, Lam Lam…” Giọng mẹ Vệ Lam run run, sờ vào khuôn mặt cô.
Hôm qua sắc mặt còn hồng hào mà, là cô gái hay nói hay cười, hôm nay lại không nói gì, cứ nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trên mặt không có chút máu, giống như tờ giấy trắng, ngay cả đôi môi cũng tái mét, nổi bật dưới bốn bức tường trắng toát trong phòng bệnh, khiến tim người khác càng đập nhanh hơn.
Khi bác sĩ thấy mẹ cô kích động như vậy, bước đến, ho nhẹ một tiếng: “Ông bà Vệ nếu có cần gì xin nhấn chuông, tôi ra ngoài trước.” Khi xoay người, nhìn thoáng qua vẻ mặt hốt hoảng của người đang đứng ở đầu giường kia, lại bổ sung thêm một câu, “Cô Vệ cần tịnh dưỡng, xin bà Vệ chú ý đừng để sự kích động của mình ảnh hưởng đến bệnh nhân.”
Bà Vệ làm như không nghe thấy, chỉ nhìn mặt Vệ Lam, nước mắt rơi như mưa.
Bác sĩ lắc đầu, vì không thể nói thêm gì nữa, nên đi ra ngoài. Đây có lẽ là chuyện khó tin nhất mà cô gặp từ lúc hành nghề bác sĩ đến nay.
Đôi trai gái trẻ trung xinh đẹp đến kiểm tra, lúc sắp đi hạnh phúc là thế, ngay cả cô làm lâu trong nghề cũng lâng lâng theo họ, không thể không xúc động. Cũng không ngờ, chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, chàng trai liền bế cô gái đã ngất xỉu quay lại bệnh viện.
Đứa bé đương nhiên không còn, một phôi thai mấy tuần ngắn ngủi vẫn chưa thành hình, chỉ vừa mới mang đến cho cha mẹ nó thứ hạnh phúc ngắn ngủi.
Cô chỉ là một bác sĩ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, loáng thoáng nghe được bên ngoài bệnh viện có rất nhiều phóng viên, có rất nhiều xe, nhiều người đến đây, rồi bệnh viện bị phong tỏa. Cô mới biết thân phận của chàng trai trẻ này không tầm thường. Mà điện thoại chỉ thị ở trên cũng ban xuống, cô đương nhiên không dám chậm trễ.
Tất nhiên, cô đã qua cái tuổi tò mò, trong phòng, nhìn thấy chàng trai bật khóc khi mất đi đứa con, cô lặng lẽ đóng cửa phòng lại.
Mẹ Vệ Lam khóc lóc một hồi, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, đứng phắt dậy, nhìn về Đoàn Chi Dực ở phía đối diện.
Từ khi hai người bước vào phòng, Đoàn Chi Dực không phát ra bất cứ tiếng động nào, như là trong phòng này không có sự tồn tại của anh. Không, có thể là từ sau khi Vệ Lam làm xong phẫu thuật được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng, cùng lúc cho anh biết, đứa bé kia đã không còn nữa, anh cũng bắt đầu không nói gì. Chỉ đi theo giường bệnh đẩy vào phòng, sau đó đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm Vệ Lam không nhúc nhích, giống như bị mất hồn.
“Mày là đồ ăn hại!” Bà Vệ xanh mặt, cách khoảng không chỉ vào người ở đối diện, hét lên.
Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, vẻ mặt không thay đổi tí nào, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào người nằm trên giường như trước. Mặt anh vốn đã trắng, lúc này lại càng bợt bạc đến đáng sợ.
Mẹ Vệ Lam thấy anh không lên tiếng, thở hổn hển, chạy đến trước mặt anh, lôi kéo quần áo anh, như một bà chanh chua ngoài chợ trời, tay đấm chân đá anh: “Mày là đồ ăn hại, đều do mày hại con tao, trước kia mày hại nó chưa đủ sao, bây giờ còn hại tiếp, mày muốn hại chết nó mày mới hài lòng sao, có phải không?”
Đoàn Chi Dực để mặc bà đánh, không có chút phản kháng.
“Hôm qua mày nói mày sẽ chăm sóc nó, đây là chăm sóc nó ư, chăm sóc đến nỗi nó phải nằm trên giường bệnh, chăm sóc đến nỗi mất luôn cả đứa bé.” Lúc này, mẹ Vệ Lam đã không còn là người phụ nữ trí thức từng được hưởng nền giáo dục cao nữa, giờ phút này bà chỉ là một người mẹ, một người mẹ đau thương và tuyệt vọng.
Cuối cùng, vẻ mặt của Đoàn Chi Dực cũng co giật, anh cụp mắt nhìn xuống, rồi thoáng nâng lên, hóa ra bên trong đã sớm đỏ ngầu.
Anh nhích từng bước về phía trước, bỗng nhiên phịch một tiếng, anh bất ngờ quỳ mạnh xuống đất, tiếng nói phát ra từ cổ họng như được nặn ra từ trong nước mắt: “Con, xin, lỗi.”
Tim mẹ Vệ Lam đập loạn, từng bước lui về phía sau, hơi lảo đảo, khó khăn lắm mới được ba Vệ Lam đỡ lấy.
Bà nhìn chàng trai trẻ này bỗng nhiên hạ thấp mình, cơ thể anh đang run rẩy. Một người hư hỏng khiến bà ghê tởm chán ghét khi nhìn thấy, giờ lại đang run rẩy.
Cổ họng bà như có gì chặn lại. Bà bỗng nhớ tới chàng trai không biết làm thế nào sau khi nhận lấy một bạt tai của bà vào nhiều năm trước.
Bà lờ mờ hiểu được, có lẽ đúng là người này cũng không biết tại sao lại cứ luôn làm tổn thương người phụ nữ của chính mình. Bởi vì anh không có năng lực yêu thương người khác.
Mẹ Vệ Lam cố lấy bình tĩnh, nhắm chặt mắt lại: “Đoàn Chi Dực, con gái tôi vì cậu mà phải chịu ô danh với bên ngoài, chịu đau đớn thể xác. Là một người mẹ, tôi không thể tha thứ. Cho nên, tôi không thể nào để con gái tôi tiếp tục ở bên cạnh cậu nữa.”
Giọng nói của bà cực kỳ bình tĩnh, như là đã suy nghĩ cặn kẽ lắm rồi. Hoàn toàn khác với người phụ nữ mất kiểm soát, khóc la om sòm mới nãy.
Hai tay Đoàn Chi Dực từ từ chống xuống đất, giống như cố gắng kiềm lại cảm xúc đau đớn, giữa miệng chỉ bật ra ba chữ như trước: “Con xin lỗi.”
Ba Vệ Lam nhíu mày, bước đến nâng anh dậy, lại vỗ vỗ vào người cao hơn ông cả nửa cái đầu: “Xin con hãy thông cảm với nỗi khổ tâm của kẻ làm cha mẹ như cô chú. Cô chú sẽ chăm sóc Vệ Lam, con về đi. Có chuyện gì đợi Vệ Lam khỏe lại rồi nói sau.”
Mắt Đoàn Chi Dực đỏ lên, nghĩ rồi gật đầu, xoay người nhìn lên giường, tư thế ngồi xổm, nhìn Vệ Lam nhắm mắt như đang ngủ say, anh đưa tay gạt đi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô, đặt một nụ hôn khe khẽ lên mặt cô, chậm rãi đứng lên, rồi cúi người chào ba mẹ Vệ Lam, sau đó chậm rãi đi về phía cửa.
Anh đi rất chậm, chỉ có chân trái hơi tàn tật kia, giờ phút này càng thêm rõ ràng hơn thường ngày, như là đang cố gắng đuổi kịp chân phải, khiến bóng lưng anh thoạt nhìn càng thêm thống khổ mà thê lương.