30/04/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Một ngày sau khi Đường Á đi ăn với Roy, Túng Phồn gọi điện hỏi thăm cậu ta xem bữa ăn hôm qua thế nào.

Có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân tìm được đồng loại trọng hội cuồng mặt như mình, cũng có thể xét từ góc độ để giúp cậu ta có thể thoải mái ăn cơm mà Roy thay đổi phong cách bữa ăn. Nói tóm lại, thái độ của Đường Á với Roy cũng thay đổi hẳn, cảm thấy chỉ là cái mặt Roy nhìn khó ở thế thôi, chứ thực ra con người rất thân thiện, hai người cũng có không ít đề tài chung với nhau.

Biết được hai người ở chung vui vẻ, Túng Phồn cũng yên lòng, không nói những cái khác, chỉ cần Roy không bắt nạt Đường Á là được rồi.

Sau khi show thời trang kết thúc, ngài Geoff đã về nước trước. Đường Á còn muốn ở lại bên đây chơi thêm khoảng một tháng, dù sao cũng có anh họ cậu ta là Hải Tuy ở đây, cậu ta cũng không cần ở khách sạn mãi, có thể tiết kiệm được không ít chí phí.

Túng Phồn còn có công việc của mình, thỉnh thoảng lại còn phải dành thời gian tới đoàn phim thăm Phí Hành Phong nữa, nên cũng không có nhiều thời gian chơi cùng Đường Á, nhưng mà vấn đề này không cần Túng Phồn phải bận tâm, bởi vì còn có Roy ở đây.

Lần này Roy đến đây, nguyên nhân đầu tiên là để xem xét các hạng mục dự định hợp tác với Phí Thiên, xem xét tình huống đầu tư, hai nữa là muốn mở thêm một công ty con ở bên này. Mấy năm gần đây, tình hình phát triển kinh tế trong nước vô cùng tốt, là một nhà đầu tư, lại còn là một người có sẵn nhân mạch cùng cơ sở ở đây, tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy. Thứ ba nữa là anh ta cũng muốn tự cho mình một kỳ nghỉ, bình thường anh ta đều là đi công tác kết hợp nghỉ ngơi luôn, mặc dù số lần nghỉ trong một năm của anh ta cũng không tính là nhiều. Về phần những khoản đầu tư khác sau khi đến đây, vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu của anh ta, nhưng nếu cơ hội tốt đã đến tay, anh ta cũng không muốn bỏ qua, thành ra mấy ngày nghỉ này cũng không đâu vào đâu cả.

Nếu đã có thời gian, mỗi lần Đường Á hẹn anh ta, Roy đều không từ chối.

Đường Á nhìn bên ngoài thì có vẻ lạnh lùng, nhưng một khi đã thân quen rồi thì sẽ phát hiện, thực ra cậu là một người rất phóng khoáng, thỉnh thoảng có hơi giữ kẽ hay bướng bỉnh chút cũng càng đáng yêu hơn, tuy là có đôi lúc cậu sẽ nhảy dựng lên, nhưng mà tuyệt đối không phải kiểu lập dị, tính khí cũng không tồi.

Mà Roy là một người từng đi qua nhiều nơi trêи thế giới, hiểu biết đương nhiên phong phú hơn Đường Á nhiều, Đường Á lại đặc biệt thích nghe mấy chuyện lạ đó đây mà Roy kể, cho nên mỗi lần anh ta kể chuyện, cậu đều vô cùng hào hứng, hỏi hết cái này đến cái kia, giống như mấy bạn nhỏ hiếu kỳ vậy. Cái này khiến Roy cực kỳ có cảm giác thành tựu, cũng muốn dẫn Đường Á đến những nơi mà mình từng đến, để cậu có nhiều trải nghiệm hơn.

Cứ như vậy, quan hệ giữa hai người càng lúc càng thân thiết, thậm chí những ngày không hẹn gặp nhau thì buổi tối cũng sẽ gọi một một cuộc điện thoại cho đối phương để tán gẫu.

Roy có nhà ở bên đây, chỉ là trước giờ chưa từng đến ở, coi như mua nhà đầu tư bất động sản mà thôi. Giờ anh ta muốn chuyển về đây phát triển sự nghiệp, tự nhiên là phải ở đây một quảng thời gian dài. Phòng ở đã có sẵn, Phí Thiên lấy tư cách là chủ nhà, còn là bạn hợp tác lâu dài với Roy đứng ra giúp anh ta thuê người dọn dẹp bố trí nội thất, văn phòng công ty cũng giúp anh ta tìm, quả thực khiến Roy bớt rất nhiều việc.

Phòng rất nhanh đã được dọn dẹp, sắp xếp lại nội thất xong xuôi, chỉ là tất cả đều là đồ mới cho nên phải để thoáng gió khoảng một một tháng, cho dù đồ dùng đều là loại thân thiện với môi trường thì cũng phải để hết mùi mới yên tâm vào ở được.

Trong thời gian này, Roy có quay về bên kia giải quyết vài vấn đề nhỏ của công ty, còn điều vài trợ lý có năng lực về nước, để xây dựng công ty mới.

Đường Á cũng đi ké máy bay tư nhân của Roy về một chuyến, cậu muốn xin gia hạn visa công tác, như vậy có thể ở lại trong nước lâu hơn. Ngày trước cậu ở bên đây không có bạn bè gì, trở về chủ yếu là thăm thân, cơ bản là chỉ ở tầm một tháng rồi lại đi. Nhưng giờ không giống thế nữa rồi, cậu không chỉ có bạn mới, mà còn có cả công việc mới, ở bên này lâu thêm nữa cậu cũng vui lòng.

Lần thứ hai đi ké máy bay của Roy về nước, thời gian bay có hơi dài, tuy lúc ở trêи máy bay Đường Á có ngủ một giấc rồi, nhưng ngủ trêи máy bay dù sao vẫn không thoải mái như ngủ trong phòng của mình, cho nên lúc xuống sân bay, vẻ mặt cậu trông vẫn uể oải, không khác gì cây rau diếp bị phơi nắng mấy ngày, ủ rũ oặt từ bên này sang bên kia.

Lúc máy bay của bọn họ hạ cánh đã là hơn mười một giờ đêm.

Roy nói: "Giờ cũng muộn rồi, cậu đến nhà tôi ở một đêm đi." Phí Thiên nói phòng ở của anh ta đã thông khí xong rồi, vào ở lúc nào cũng được, lần này anh ta quay về cũng tính sẽ tới đó ở.

Đường Á dụi dụi mắt, vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi: "Có làm phiền đến anh không?"

Roy cười nói: "Tôi chỉ ở có một mình, không phiền gì cả."

"Vậy được rồi." Đường Á không từ chối nữa, giờ cậu chỉ muốn nhào lên giường đánh một giấc thật ngon thôi, chờ tỉnh ngủ lại ăn một bữa no nữa là thỏa mãn. Giờ này, nếu cậu đi một chuyến vào nội thành, xong lại còn phải tìm khách sạn thì có khi phải đến một giờ mới được ngủ. Mà đến nhà anh họ đập cửa cũng không hay, sáng mai chắc anh họ còn phải đi làm nữa.

Phí Thiên đã cho xe ra đón họ, hoàn toàn không cần hai người phải làm gì cả.

Đường Á lên xe lại gà gật ngủ tiếp một chốc, lúc đến nhà trái lại lại tỉnh táo hơn chút.

"Nhà này của anh trông được đấy." Đi vào nhà mới của Roy, Đường Á cảm thán nói.

Đây là kiểu chung cư mỗi căn một tầng, mặt sàn phải cỡ 400m2, thiết kế không gian hợp lý, tầm nhìn thoáng đãng, trang trí tối giản, không quá xa hoa nhưng vẫn khiến người ở cảm thấy thoải mái tiện nghi.

"Đây là khu bất động sản do nhà họ Phí xây dựng, tôi đi cửa sau chỗ Phí Thiên mới mua được, nghe nói khu này vừa mở bán đã hết sạch không còn phòng nào." Hiện giờ giá phòng so với lúc anh ta mới mua đã tăng gần gấp đôi, lợi nhuận siêu khủng. Hơn nữa khu này chỉ có hai tòa building, xây dựng song song với nhau, khoảng cách ở giữa lại khá xa, hạn chế tối đã việc chắn sáng, hoàn cảnh sống và tính riêng tư đều rất tuyệt vời.

Trong lòng Đường Á không khỏi ước ao, ai mà không muốn có một căn nhà lớn như vậy chứ? Nhưng cậu cũng chỉ ước ao thế thôi, cậu không mua nổi chỗ như thế này đâu.

Roy dẫn cậu đến phòng cho khách, nói: "Bên cạnh là phòng ngủ chính, có việc gì cứ sang tìm tôi. Tôi cũng là ngày đầu tiên đến đây ở, cậu muốn cái gì thì cứ tự nhiên tìm nhé, tôi cũng không biết chính xác đồ ở đâu đâu."

Đường Á cười gật đầu, sau đó nói chúc ngủ ngon với đối phương.

Một đêm an lành trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Roy bị một cơn nóng đánh thức, một giây sau, anh ta nhận ra có mùi hoa tử đằng đang trôi nổi trong không khí —— Là mùi tin tức tố của Đường Á.

Roy lập tức ý thức được vấn đề, nhanh chóng ấn nút mở thiết bị cách ly ở đầu giường, mùi hoa tử đằng trong nhà không quá nồng, hẳn là chưa khuếch tán ra nên ngoài.

Rất nhanh, thiết bị cách ly đã bịt kín toàn bộ căn nhà, hệ thống thông gió cũng được mở ra. Roy xuống giường, tự xịt cho mình một ít thuốc khử mùi, sau đó mới ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.

Quả nhiên không có tiếng đáp lại, Roy cũng không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp mở cửa phòng ra.

Mùi tin tức tố quyến rũ thuộc về omega lập tức quấn lấy anh ta, Roy cắn chặt răng cố giữ cho mình tỉnh táo, cái này đối với một alpha còn đang độc thân là chuyện hết sức khó khăn.

Trong phòng, Đường Á đang ngồi sụp dưới sàn, tự lôi kéo quần áo của mình, hương hoa tử đằng thanh mát, khiên lòng người dễ chịu, nhưng cũng không che giấu được sự quyến rũ gợi cảm của Đường Á.

Chai thuốc ức chế nhỏ vỡ nát bên chân Đường Á, ống kim chưa được xé ra. Có thể là do lúc Đường Á vội vàng lấy thuốc, không cẩn thận làm rơi vỡ mất. Mà hiển nhiên là Đường Á chỉ mang theo có một ống thuốc ức chế này, không có sẵn ống dự bị, nếu không cũng không đến nỗi bản thân vẫn còn tỉnh táo mà lại không tự tiêm được thuốc.

Tầm mắt của Đường Á đã mơ hồ, thấy người vào là Roy thì nhẹ giọng gọi anh ta một tiếng.

Trong tay Roy không có thuốc ức chế của omega, chỉ có thể chịu đựng, đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu, cảm giác đau đớn khiến anh ta có thể giữ cho bản thân mình tỉnh táo.

Roy bước nhanh đến, ôm Đường Á đặt cậu lên trêи giường, tránh cho cậu lộn xộn bị mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn làm bị thương.

Omega tiến vào thời kỳ phát tình, trong tình huống không có thuốc ức chế càng không thể chống đỡ được tin tức tố của alpha, mặc dù Roy đã xịt thuốc khử mùi rồi, nhưng hiệu quả cũng không lớn, Đường Á bắt đầu dính lên người anh ta.

Nếu như là alpha khác, chắc đã sớm không thể kiềm chế mà đánh dấu Đường Á. Nhưng lý trí của Roy nói cho anh ta biết, anh ta không thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn mà làm vậy, mặc dù anh ta thích Đường Á, nếu giờ có đánh dấu cậu, anh ta cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng cái này với chuyện khi Đường Á còn tỉnh táo đồng ý cho anh ta đánh dấu lại hoàn toàn khác nhác.

Roy không cho mình là chính nhân quân tử, nhưng đối với Đường Á, anh ta hoàn toàn không muốn làm kẻ tiểu nhân.

Ấn Đường Á nằm lại trêи giường, Roy lấy chăn bọc kỹ đối phương, nhìn đôi mắt ngập nước của cậu, nghe cậu khẽ giọng rêи rỉ, Đường Á lớn lên vốn đã chọc đúng sở thích của anh, dưới tình huống này, sức hấp dẫn của cậu chỉ có tăng chứ không có giảm, hơn nữa tin tức tố omega không ngừng kϊƈɦ thích dây thần kinh của anh ta, khiến đôi mắt anh ta đỏ quạch, gân xanh trêи trán cũng nổi phồng lên.

Quấn kỹ chăn cho Đường Á xong, Roy lấy điện thoại của cậu gọi cho Túng Phồn, anh ta đã không còn sức mà về phòng lấy điện thoại của mình nữa rồi.

Túng Phồn vốn còn đang nằm ủ trong chăn, vừa nghe được tin lập tức nhảy dựng lên, nói mình sẽ gọi cấp cứu ngay, dặn Roy nhất định phải cố chịu. Cúp điện thoại xong thì vội vọt vào nhà bếp tìm Phí Hành Phong sắp xếp.

Roy cứ vậy ôm Đường Á bị bọc kín trong chăn chờ đợi, lúc này đáng lý lựa chọn tốt nhất của anh ta là quay về phòng mình, tách khỏi Đường Á. Nhưng anh ta lại lo lắng, mình đi rồi nhỡ Đường Á xuống giường đạp phải mảnh thủy tinh. Hơn nữa, anh ta cố gắng áp chế xúc động trong lòng, giữ lý trí của mình tỉnh táo đã không dễ dàng gì rồi, bảo anh ta quét dọn mảnh vỡ bên dưới, hay là ôm Đường Á đổi một gian phòng khác, thì thực sự anh ta không làm được.

Không biết qua bao lâu, Lý Thiên Lang dẫn theo nhân viên y tế đi vào. Tình huống thế này, Phí Hành Phong và Túng Phồn cũng không thể tới được, tránh cho bị tin tức tố của omega trong thời kỳ phát tình kϊƈɦ thích đến, chỉ có thể nhờ beta như Lý Thiên Lang đến đây một chuyến.

Chờ Đường Á tỉnh lại, cậu đã đang nằm trêи giường bệnh trong bệnh viện rồi.

Túng Phồn đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, thấy cậu ta tỉnh bèn lập tức bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Đường Á cười cười, nói: "Tôi không sao." Omega phát tình, là chuyện lớn, nhưng cũng không phải là chuyện gì quá to tát. Cậu ta là omega, chuyện như thế này đã sớm quen.

Túng Phồn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt." Nói xong, lại cầm cốc nước để sẵn ở đầu giường lại đút cho Đường Á uống mấy ngụm.

Đường Á ngoại trừ do dùng thuốc ức chế mà có hơi uể oải ra, thì cũng không thấy không khỏe ở đâu cả, bèn hỏi: "Roy đâu?"

"Hành Phong đưa anh ta về nhà nghỉ ngơi rồi." Phải chịu đựng lâu như vậy, thể lực của Roy cũng đã không chống được nữa, ngay cả Túng Phồn cũng nhìn ra anh ta không được ổn, có thể thấy là thực sự cần nghỉ ngơi, bác sĩ cũng đề nghị như vậy.

Đường Á gật đầu. Sau khi cậu phát tình, cũng không phải hoàn toàn không nhớ được gì, cậu nhớ đến bộ dạng cố gắng nhẫn nhịn của Roy, trong lòng thấy vô cùng cảm động. Thực ra trong tình huống đó, cho dù Roy có không nhịn được đánh dấu cậu, thì cũng là chuyện bình thường.

"Roy cũng đủ tàn nhẫn, thế mà lại có thể nhịn được." Túng Phồn vô cùng bội phục đối phương, nói một câu. Lần đầu tiên cậu phát tình cũng là Phí Hành Phong ôm cậu vào viện, nhưng mà khi đó thể chất hai người đặc thù, tình huống của Roy so với họ thì khó hơn nhiều.

"Tôi cũng không ngờ được." Đường Á một mặt cảm thấy bản thân không nhìn nhầm người, mặt khác lại cảm thấy nếu Roy có không nhịn được đánh dấu mình, cậu cũng sẽ không đổ lỗi cho đối phương.

"Xem ra cậu với Roy cũng hợp nhau lắm chứ." Túng Phồn không cho Roy nhịn được là do Đường Á không đủ hấp dẫn, sự hấp dẫn của Đường Á vốn đã không cần phải bàn cãi thêm rồi.

Đường Á cười nói: "Người này đúng là rất tốt, ngày trước tôi đúng là cảm thấy anh ấy hơi khó gần, nhưng tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện, thực ra đối với những người thân thiết, anh ấy vẫn rất quan tâm. Thường thường tôi rủ anh ấy đi ra ngoài chơi, anh ấy cũng không kiếm cớ từ chối."

"Anh Roy bận rộn như vậy, mà mỗi lần cậu rủ đi chơi đều đồng ý đi, không biết còn tưởng hai người đã hẹn sẵn từ trước rồi ấy chứ."

"Nào có..." Đường Á có hơi ngượng ngùng, cũng không biết tại sao mình lại phải ngại nữa.

"Trước tôi còn thấy cái anh Roy này tình tình quá mức con buôn, nhưng lần này lại cảm thấy anh ta còn rất có tình người đấy chứ." Túng Phồn không nghĩ là chỉ cần lý trí là đủ để khiến Roy có thể vượt qua sự hấp dẫn của omega khi đang phát tình, có thể giúp anh ta chịu đựng được, tất nhiên là phải có cả sự tôn trọng và không muốn làm Đường Á tổn thương nữa.

Nghĩ đến đây, Túng Phồn bèn hỏi: "Cậu thấy con người Roy thế nào? Ý tôi là làm người yêu ấy."

"Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này?" Mặt Đường Á nóng lên, thời điểm omega phát tình cũng là lúc dễ dàng nhận ra ai là người thực lòng đối tốt với mình nhất.

"Thì là tự nhiên cảm thấy Roy không tệ, có thể ở bên một người như anh ta, chắc chắn là một chuyện rất hạnh phúc." Alpha bên cạnh có phải người có trách nhiệm, có đảm đương bên nhau, đối với omega mà nói là một chuyện vô cùng quan trọng.

Đường Á không trả lời, sự nhẫn nại của Roy, cậu ta đã thấy tận mắt, đánh giá trong lòng đối với đối phương cũng sẽ khác. Có lẽ chỉ có từng trải qua mới biết suy nghĩ thực sự trong lòng mình là gì, nhưng giờ cậu ta có thể làm gì được? Hình như là chả thể làm gì cả, cậu ta thậm chí còn đang nghĩ, Roy không chạm vào mình có phải do anh ấy không thích mình hay không. Nếu là thế thật thì có nói nhiều cũng chẳng để làm gì, chỉ khiến hai người lúng túng thêm thôi.

Ở nhà, sau khi sức khỏe đã hồi lại, Roy ngồi trước màn hình máy tính, bên cạnh còn có cả máy in, chăm chỉ làm việc.

Không lâu sau, một phần tài liệu đã soạn xong được in ra. Roy cầm tài liệu lập tức ra khỏi nhà.

Đường Á đang ngồi trêи giường bệnh cầm ipad xem phim, Túng Phồn đã về trước, buổi tối mới mang cơm vào cho cậu ta.

Roy đến khiến Đường Á có hơi luống cuống tay chân, lại vừa ngại ngùng, chỉ có thể lắp bắp nói: "Anh không ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút à? "Anh không sao." Ngữ khí của Roy dịu dàng hơn bao giờ hết, anh ta đi tới cạnh giường của Đường Á, đưa phần tài liệu trong tay cho cậu.

Đường Á khó hiểu nhìn thử, là một bản CV cá nhân, tên bên trêи đề là "Roy • Nigel".

"Cái này..." Đường Á hoàn toàn không hiểu này là sao.

Roy bên ngoài nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra bàn tay nhét trong túi quần đã siết thành nắm đấm, nói: "Anh muốn xin ứng tuyển làm bạn trai của em, không biết em thấy có được hay không?"

Đường Á trừng lớn hai mắt, ngây ra nhìn đối phương, một lúc sau, đột nhiên vành mắt đỏ lên.

Roy cho là cậu không thích, bèn vội an ủi: "Không sao, em không muốn thì thôi, chúng ta cứ làm bạn như thế này cũng tốt rồi."

Đường Á lắc đầu một cái, kéo áo Roy, giọng nghèn nghẹn, mang theo âm mũi, nói: "Không ngờ có một ngày lại có cái bánh nhân thịt rơi xuống rớt trúng đầu em. Em tưởng anh không thích mình, mới nhịn không dám nói."

Roy bật cười, ôm chặt Đường Á vào lòng: "Ngay từ lúc mới gặp, anh đã thích khuôn mặt của em rồi, cho nên mới đặt quyền chủ động vào tay em. Sau này tiếp xúc nhiều hơn mới thấy anh lại càng thích tính cách của em hơn, giống như không có điểm nào ở em mà anh không thích vậy. Chẳng qua nhờ có chuyện lần này, anh mới hiểu rõ lòng mình, xin lỗi."

Anh ta khi đó không đánh dấu Đường Á là vì không muốn làm tổn thương cậu, đồng thời cũng là lúc đó anh ta mới phát hiện, mình không hi vọng có bất cứ ai khác làm vậy với Đường Á cả. Nếu cậu thực sự cần ký hiệu, vậy người đó nhất định phải là anh ta, trừ phi Đường Á không thích anh ta, một chút cũng không.

"Cũng không muộn..." Cậu cũng vừa mới suy nghĩ rõ ràng, nếu Roy nói trước ngày hôm nay, sợ là cậu còn phải lo nghĩ thêm mấy ngày.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Roy mới lại lên tiếng: "Dọn đến ở cùng anh được không?"

Đường Á gật đầu, nói tiếp: "Nhưng mà hai người chúng ta không ai biết nấu cơm hết, anh phải mời một đầu bếp nấu cơm siêu ngon cho em mới được."

"Chắc chắn rồi. Mời một lúc mấy người, để mỗi ngày em đều được ăn món mới nhé."

Đường Á nhoẻn miệng cười, thuộc tính ham ăn cùng cuồng mặt của mình đều được thỏa mãn, yêu đương với Roy, thực sự là quá hoàn mỹ!

----- Toàn văn hoàn -----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện