16/02/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Nói đến thảm đỏ, Túng phồn không khỏi nghĩ tới Liêu Bảo Song, dè bỉu nói: "Bây giờ tin tức hạ nhiệt cũng nhanh thiệt đó, mấy hôm trước em còn thấy chuyện của Liêu Bảo Song ầm ĩ trêи hotsearch, vậy mà giờ nữa chữ tin tức cũng không thấy nữa."

Phí Hành Phong hờ hững nói: "Một là độ nổi tiếng của Liêu Bảo Song không cao, bên phía Ngô Sắt cũng khống chế hướng bình luận bên dưới, mọi người hóng hớt xong không thấy có gì mới mẻ thì cũng tản đi. Hai nữa là bên phía nhà họ Liêu có lẽ cũng góp một tay để tin tức giảm nhiệt, dùng tiền dìm mấy bài đăng liên quan. Nhà họ Liêu coi trọng tiền tài, nhà họ Túng để ý mặt mũi, nếu bây giờ Liêu Bảo Song là vị hôn thê của Túng Lãng thì chắc chắn nhà họ Liêu không muốn xảy ra chuyện không vui với nhà họ Túng, chủ động dìm những tin tức liên quan xuống cũng là điều dễ hiểu."

Túng Phồn "Chậc" một tiếng: "Mặt mũi nhà họ Túng chắc chỉ để cho mình nhà họ xem thôi, giờ còn đòi mặt mũi gì nữa? Em còn đang muốn xem, lúc Liêu Bảo Song và Túng Lãng công bố chuyện kết hôn thì bọn họ đi đâu tìm mặt mũi."

Đối với một vài chuyện đen tối phía sau, Phí Hành Phong rõ ràng là hiểu nhiều hơn so với Túng Phồn: "Hiện giờ tin hai người bọn họ đính hôn vẫn chưa truyền ra trong giới, hầu như không ai biết chuyện nhà họ Túng giữa đường đối chú rể. Nhưng mà nếu nhà họ không muốn bị mất mặt, đến lúc đó sợ là sẽ tung tin làm ảnh hưởng đến danh dự của em, để chuyện thay người đính ước này trở thành chuyện đương nhiên. Hơn nữa, em không phải là alpha, họ càng có nhiều chỗ trống để ngụy biện."

Túng Phồn trợn tròn mắt, không thèm để ý, cười cười nhìn đối phương: "Em bây giờ là bạn trai của cậu hai nhà họ Phí đấy, nhà kia muốn đổ điêu cho em thì cũng phải có người tin đã chứ?"

Phí Hành Phong thực sự thích tính cách của Túng Phồn như bây giờ, cảm thấy nói chuyện với cậu vô cùng thoải mái, không cần đau đầu nghĩ cách an ủi đối phương, thậm chí còn không cần hắn dỗ dành, trong lòng hắn có hơi thấy hụt hẫng một chút, nhưng tâm trạng Túng Phồn tốt cũng có ảnh hưởng tới hắn, bầu không khí như vậy mới giúp họ dễ mở lòng, không gì là không thể nói với nhau.

"Đúng vậy, có anh đây rồi."

Không nhắc tới nhà họ Túng nữa, Túng Phồn kéo chủ đề câu chuyện về lại trêи người Liêu Bảo Song: "Nhắc tới cũng khéo, không biết có phải là báo ứng không nữa, dây kéo lễ phục của cô ta thế mà lại có vấn đề." Bình thường thì nhà thiết kế nào cũng sẽ rất chú ý đến phương diện này, vạt váy bị giẫm lên khiến váy tuột xuống là chuyện bất ngờ không thể lường trước, nhưng dây kéo bị tuột thì đúng thật là thuộc về phạm trù siêu hình rồi, đúng không? Phí Hành Phong cũng không giấu cậu, nhỏ giọng nói: "Nói cho em biết một bí mật, không được kể cho người khác nghe đâu đấy."

Túng Phồn chính là một tên thích hóng hớt, chỗ có bí mật sao có thể vắng mặt cậu được? Tuy là cậu không nói ra ngoài nhưng mà nghe thôi thì có vấn đề gì đâu, vì thế cậu lập tức gật đầu, vẻ mặt cầu thị chờ nghe.

Phí Hành Phong lại muốn hôn cậu, nhưng vướng chuyện kỳ phát tình của Túng Phồn còn chưa ổn định, không thể kϊƈɦ thích đối phương, nên chỉ đành nhịn xuống, nói: "Chuyện khóa kéo váy của Liêu Bảo Song là chị gái anh tìm người động tay."

Ồ hố ~ Đây đúng là một bí mật động trời. Chị gái Phí Hành Phong không hổ là chị đại, ra tay thiệt là nhanh gọn.

"Chị anh với Liêu Bảo Song không ưa nhau à?"

"Trước có nói với em rồi đó, chị anh với Diêu Vi Nguyệt là chị em tốt với nhau, chị ấy giúp chị Diêu xả giận." Phí Hành Phong nói, "Vốn chỉ định cho Liêu Bảo Song một bài học thôi, vả lại chuyện tuột khóa kéo này cũng không để lộ người quá nhiều, cùng lắm thì cũng chỉ khiến cô ta không thể chụp hình thảm đỏ nữa thôi. Không nghĩ tới người này lại còn lén lút gặp Ngô Sắt một mình, còn bị người ta bóc ra, kết quả hai việc kết hợp với nhau, cũng chỉ có thể nói là cô ta tự làm tự chịu."

Túng Phồn há hốc miệng thành hình chữ O luôn, cậu quên béng mất cái này. Cậu không thấy phương pháp này có vấn đề gì, vì chị em bạn dì của mình xả giận là chuyện rất bình thường, hơn nữa vốn chính là do Liêu Bảo Song gây sự trước, ỷ thế bắt nạt người khác nên mới bị dạy dỗ. Với lại, nếu không có chuyện với Ngô Sắt thì chuyện dây kéo tuột cũng chả leo lên được hotsearch. Chỉ có thể nói đây là do Liêu Bảo Song tự làm tự chịu, không trách được người khác.

Không muốn nói về người khác nữa, Túng Phồn để gói khoai tây chiên ăn được một nửa xuống, nói với Phí Hành Phong: "Mọi người ai cũng nói anh là người kiệm lời, em thấy đâu có đúng đâu, anh cũng nói nhiều phết đấy chứ."

Phí Hành Phong bất lực nói: "Bên ngoài không nói nhiều là vì ở trong giới giải trí, nói ít sai ít, lại thêm thiết lập tính cách nên mới thành thói quen. Với sau khi mắc chứng hưng cảm, tâm trạng anh khá là cáu kỉnh, không muốn nói nhiều, cho nên người khác mới nghĩ anh kiệm lời. Ở cùng với em, mùi tin tức tố của em rất dễ chịu, anh không thấy trong người bức bối nữa nên mới muốn nói chuyện với em nhiều hơn chút."

"Vậy cũng tốt, ở bên ngoài không lên tiếng, về chỗ em mới nói, này có lợi cho chuyện bồi đắp tình cảm." Nói chuyện giao lưu với nhau là con đường tốt nhất để gia tăng tình cảm giữa đôi bên, không cần biết là nói những cái gì, quan trọng là ở chỗ có giao lưu. Có thể lúc đầu chỉ là những chuyện râu ria, vô thưởng vô phạt, nhưng mà nói mãi, sẽ có lúc nói đến những chuyện quan trọng hơn, cũng có thể hiểu rõ cái nhìn và cách đối nhân xử thế của đối phương.

Phí Hành Phong buộc gọn lại gói đồ ăn vặt Túng Phồn không ăn nữa, hỏi: "Vậy em có muốn đến ở cùng anh không? Ngoại trừ việc mỗi ngày có người cùng nói chuyện, chúng ta ở cùng thì cả hai đều có lợi, em có thể giúp anh giảm bớt cảm giác nóng nảy trong người, anh cũng có thể giúp em giảm bớt một chút khó chịu trong kỳ phát tình." Túng Phồn không thể bị ký hiệu, nhưng có lẽ trong giai đoạn phát tình tin tức tố của hắn cũng có chút tác dụng với cậu, nếu không hôm qua Túng Phồn đã không cọ vào trong lòng hắn mãi như vậy.

Túng Phồn không chút khách khí chọc ghẹo đối phương: "Cậu hai Phí này, anh có phải hơi gấp không vậy? Chúng ta mới xác định hẹn hò còn chưa được nổi hai tiếng đồng hồ đâu, phải dè dặt một chút chứ."

Phí Hành Phong bật cười: "Với em mà anh còn không sốt ruột thì chắc chắn là có vấn đề."

Cái này nghe không tệ, hơn nữa Phí Hành Phong cười lên trông thật là dễ coi, Túng Phồn nghĩ có khi chỉ cần Phí Hành Phong cười với cậu nhiều thêm cái nữa là cậu sẽ đồng ý ngay tắp lự —— Cái câu "Mê giai đầu thai không hết" chắc là để nói cậu rồi.

Phí Hành Phong tiếp tục PR những ưu điểm khi ở chung nhà với mình: "Nhà anh dùng vật liệu ngăn cách tốt nhất trêи thị trường làm cửa, cho dù có tiến vào thời kỳ phát tình hay là giai đoạn mẫn cảm thì cũng không sợ sẽ ảnh hưởng đến alpha hay là omega khác. Em chuyển tới anh sẽ chuẩn bị sẵn phòng riêng cho em, không cần ngủ chung một phòng với anh. Anh nghe nói em còn đang làm livestream nữa đúng không, anh còn chưa xem lần nào đâu, trong nhà cũng có thể để riêng một phòng cho em live, có thể mang thiết bị đang dùng của em đến, không thì anh mua mới cho em cũng được. Chỗ anh ở cách tiệm của em cũng không quá xa, em có thể lái xe đi làm, anh có nhiều xe không dùng đến lắm."

Nghe thế này thì hình như ở chung đúng là rất hoàn hảo. Có dao động không? Đương nhiên là có rồi, cùng người mình thích ở chung một chỗ, điều kiện sinh hoạt lại tốt như vậy ai mà không dao động cho được? Nhưng mà Túng Phồn không đồng ý ngay, chỉ nói: "Em về nghĩ thêm một chút đã."

Cậu thấy mình cần hỏi ý kiến bác sĩ Phan một chút về nhưng chuyện có khả năng phát sinh sau khi hai người ở chung, chính là muốn hỏi chuyện về phương diện make-love ấy, tránh cho lúc ở chung có vấn đề gì lại khiến bọn họ không kịp trở tay, như thế quá xấu hổ. Đều là người trưởng thành cả rồi, tính trước một chút cũng không sai.

Phí Hành Phong gật đầu, không thúc giục thêm, trong hai người, kiểu gì cũng phải có một người dè dặt hơn.

Mạc Y dẫn Trình Tịnh đi ăn, tầm giờ này chưa có mấy nhà hàng mở cửa đón khách, người đi ăn cũng ít, hai người vừa ăn vừa nói chuyện cũng tiện hơn.

Mạc Y nói cho Trình Tịnh biết quyết định của Phí Hành Phong, cũng kể lại cuộc nói chuyện điện thoại lúc sáng giữa mình và con trai cho Trình Tịnh nghe.

Trình Tịnh vừa nghe thì ngạc nhiên đến độ quên cả ăn.

Không phải bà chưa từng nghĩ để Túng Phồn và Phí Hành Phong thử tìm hiểu nhau, ấn tượng của bà với Phí Hành Phong không tệ, lại thêm có người là cha làm mẹ như ngài Phí cùng Mạc Y, nhân phẩm của Phí Hành Phong hoàn toàn có thể tin được. Bà cũng từng nhắc đến chuyện này với Túng Phồn nhưng thằng bé không đồng ý, nên bà cũng không nghĩ tới nữa, không ngờ mới mấy ngày Phí Hành Phong đã chủ động nói muốn hẹn hò với con trai mình.

"Chuyện này..." Trình Tịnh không biết mình nên nói gì, "Em thì không có ý kiến gì, chỉ cần Tiểu Phồn đồng ý là được."

Nhà họ Phí nhất định có thể bảo vệ tốt cho Túng Phồn, nếu chuyện này mà nhà họ không làm được thì sợ là cũng không có người nào có thể làm được, cho nên nếu Túng Phồn thật sự ở bên Phí Hành Phong thì Trình Tịnh có thể yên tâm hai trăm phần trăm rồi. Chỉ là không biết con trai bà có đồng ý hay không, bà vẫn nên đánh tiếng trước với Mạc Y để đối phương biết thì hơn: "Tiểu Phồn lớn lên bên nhà họ Túng, tính cánh chắc chắn là có chỗ thiếu sót, hơn nữa Túng Sĩ Lương làm ra những chuyện như vậy, có lẽ thằng bé về mặt tình cảm sẽ hơi bảo thủ. Tất nhiên là em cũng chưa nói chuyện cụ thể với thằng bé, chỉ là đoán như vậy thôi, nếu nó vì thế mà không nhận lời Hành Phong thì chị cũng đừng trách nó."

"Làm sao có chuyện đó được chứ? Hành Phong thích Tiểu Phồn, nếu Tiểu Phồn không có cảm giác với thằng nhỏ, hay là lo lắng những chuyện khác mà không nhận lời thì cũng là điều bình thường. Chị gọi em ra đây cũng không phải để em về khuyên Tiểu Phồn hay gì, chỉ là chị là mẹ của Hành Phong, lại nhìn vào quan hệ giữa hai chúng ta, chị thấy vẫn nên nói rõ thái độ của mình với em thì hơn. Nếu hai đứa nó quyết định quen nhau, chị nhất định sẽ không xoi mói gì Tiểu Phồn, cái này thì em cứ yên tâm. Nếu hai đứa nó thực sự không có duyên phận, thì chúng ta vẫn như bây giờ vậy, rất tốt."

"Được." Có lời này của Mạc Y là bà an tâm rồi, "Em tin chị, tự nhiên cũng tin tưởng Hành Phong, những cái khác thì để xem hai đứa nhỏ đi."

Mạc Y mỉm cười gật đầu: "Có chuyện này chị cũng không muốn gạt em..."

Nếu đã hy vọng Hành Phong có thể theo đuổi Túng Phồn thành công, hai người hẹn hò với nhau thì thẳng thắn là tốt nhất, vì vậy Mạc Y nói lại Tình huống của Phí Hành Phong cho Trình Tịnh nghe, tránh cho sau này Trình Tịnh nghe được từ miệng người khác lại nghĩ ngợi.

Trình Tịnh không ngờ Phí Hành Phong lại mắc chứng bệnh này, nếu Túng Phồn có thể giúp được đương nhiên là tốt nhất, cho dù lỡ hai đứa có không đến được với nhau thì vẫn có thể làm bạn bề, đối với Túng Phồn như vậy cũng không thiệt thòi.

Trình Tịnh: "Chị Mạc, em cũng không dối chị. Hôm nay em có hỏi bác sĩ về tình trạng của Tiểu Phồn, bác sĩ nói, tuy là Tiểu Phồn không thể bị ký hiệu nhưng nếu có một alpha thích hợp, có thể chăm sóc thằng bé đôi chút trong thời kỳ phát tình thì sẽ có lợi cho tình hình của nó. Cho nên nếu hai đứa nó hẹn hò với nhau nhật cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau đi, thêm một phần tình cảm ràng buộc sẽ giúp quan hệ của hai đứa bền vững hơn, như vậy em cũng có thể yên tâm."

Mạc Y mỉm cười gật đầu: "Chị cũng nghĩ vậy. Không thể ký hiệu sẽ khiến hai đứa khó mà sinh ra ỷ lại với nhau, có thêm một loại ràng buộc khác cũng tốt. Chị chỉ lo em lại suy nghĩ miên man, cho nên cái gì cần nói thì phải nói rõ luôn, chuyện của mấy thanh niên bọn nó chị không quản, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm giữa chị em mình là được."

"Được, chị yên tâm đi, sẽ không có chuyện đó đâu." Trình Tịnh vừa vui mừng vừa hài lòng, nếu con trai có đối tượng tốt, bà cũng có thể an tâm quay về bên kia.

Bởi vì tiêm thuốc ức chế cho nên buổi trưa Túng Phồn ngủ một giấc dài, bữa trưa cũng bỏ qua luôn.

Phí Hành Phong vẫn ngồi trông ở một bên, bữa trưa là Tống Hưởng mang đến, cậu ta còn mang cả điện thoại của Túng phồn tới nữa. Đồ ăn trưa của Phí Hành Phong là do Tống Hưởng đặt mua ở bên ngoài, còn của Túng Phồn là cháo dì Chân nấu ở nhà. Biết Túng Phồn phát tình xong té xỉu trong tiệm, dì Chân cũng đau lòng cho cậu, cảm thấy Túng Phồn thực sự không biết tự chăm sóc bản thân một chút nào cả, đồ ăn bên ngoài làm lại không được vệ sinh cho nên mới nấu riêng cho cậu, để Tống Hưởng mang tới viện còn dặn Tống Hưởng chuyển lời, nói Túng Phồn cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần bận tâm chuyện trong tiệm.

Lúc Túng Phồn tỉnh ngủ thì đã là hai giờ chiều, Phí Hành Phong dùng lo vi sóng hâm lại cháo cho cậu, cháo nấu không quá đặc, đối với người đang không có thấy ngon miệng như Túng Phồn là vừa vặn.

Phí Hành Phong đút Túng Phồn ăn từng muỗng một, cậu híp mắt hưởng thụ loại đãi ngộ của nhân vật chính này, trong lòng thấy thật vui vẻ.

"Hôm nay anh không đi làm không sao à?" Túng Phồn hỏi. Hôm nay là cuối tuần, nhưng lần trước nói chuyện với Tống Hưởng, nghe cậu ta nói làm việc trong giới giải trí căn bản không có cái gọi là cuối tuần, trừ những nhân viên làm việc hành chính văn phòng trong công ty, còn đâu thì mọi người không ai có ngày nghỉ cố định, sếp hay là nghệ sĩ ký hợp đồng với phòng làm việc mà có công tác thì họ cũng phải đi làm, lúc không có công tác gì thì có thể nghỉ một lúc mấy ngày. Hơn nữa cậu nhớ lúc đi bàn chuyện làm tạo hình cho Tống Hưởng cũng là ngày cuối tuần, hôm đó Phí Hành Phong vẫn tới công ty làm việc bình thường.

"Không sao, anh là ông chủ." Phí Hành Phong lần đầu tiên cảm thấy chuyện làm chủ công ty cũng không phải tệ lắm, thời gian tự do, "Gần đây phòng làm việc không bận gì, anh đến công ty cũng chỉ xem kịch bản thôi."

Hiện giờ hắn chủ yếu xem kịch bản để đầu tư, còn lại là để chọn phim cho nghệ sĩ dưới tay mình. Dưới trướng của hắn vẫn chưa có ai thực sự nổi, nhưng công việc liên quan cũng không ít, còn chuyện có nổi được không còn phải xem vào vận may nữa, không phải chỉ cần công ty push là được. Cũng may là nghệ sĩ bên dưới đều là người thành thật, không thích yêu sách nên cũng không cần quá bận tâm.

"Anh có nhờ Tống Hưởng mang ipad của em đến chưa, đang không bận gì, vừa lúc xem lại mấy bộ phim anh đóng ngày trước." Cậu xuyên tới đây thời gian dài như vậy, đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện xem phim Phí Hành Phong đóng, quả thật là nhân vật phụ không chuyên nghiệp gì cả.

"Không cần phiền toái như vậy, lát nữa chị anh đến, anh bảo chị ấy mang hai cái qua đây."

"Chị anh tới?" Túng Phồn kinh ngạc, ngoại trừ Mạc Y, cậu thực ra vẫn chưa sẵn sàng để gặp những người khác đâu.

Phí Hành Phong mỉm cười nói: "Ừ, chị ấy nghe nói chúng ta đang hẹn hò cho nên muốn tới gặp em."

Túng Phồn có chút ngượng ngùng, da mặt cậu vẫn hơi bị mỏng.

Phí Hành Phong an ủi cậu: "Em đừng lo, chị gái anh thân thiện lắm."

Lời này Túng Phồn chỉ tin có một nửa, dù sao người ta cũng là cấp bậc chị đại cơ mà.

Cậu gật đầu với Phí Hành Phong, người ta đã muốn tới, cậu cũng đâu thể không cho được, dù sao sớm hay muộn gì cũng phải gặp.

Túng Phồn ăn xong chưa được bao lâu Phí Thiên đã tới.

Phí Thiên mặc một chiếc áo khoác măng tô rất sang trọng, bên trong là áo sơ mi màu xanh ngọc được đặt may riêng, trêи cổ đeo một chiếc dây chuyền, bên dưới mặc quần ống rộng màu đen, đi một đôi giày cao, gót mười phân. Tóc cô buông xõa, nhũng lọn tóc được uốn xoăn nhẹ càng làm tăng thêm nét quyến rũ trưởng thành của bản thân, cộng với một đôi mắt sâu hút, không cần Túng Phồn quan sát kỹ cũng có thể kết luận cô là một alpha trăm phần trăm, chí chất cực mạnh, không thua gì Phí Hành Phong.

"Xin chào, chị là Phí Thiên." Phí Thiên thả túi xách của mình lên trêи ghế, mùi nước hoa nhàn nhạt trêи người toát lên nét hấp dẫn của người có tri thức.

"Chào chị Phí." Túng Phồn không dám tùy tiện gọi người ta là "Chị*", cậu còn chưa biết gọi thế người ta có vui lòng không nữa.

*Ở đây Túng Phồn dùng kính ngữ là tiểu thư kèm họ, tôi dịch thoát thành chị Phí nhé. Vì chỉ có người nhà mới gọi chị mà không kèm họ thôi.

Đôi môi đỏ mọng của Phí Thiên khẽ mỉm cười: "Đột nhiên tới đây, đã làm phiền cậu rồi. Vốn định chờ cậu xuất viện rồi cùng nhau ăn một bữa cơm, kết quả thằng nhóc này lại nói đã có người thích, ba chị nghe được liền đứng ngồi không yên, ông lại đang không có ở trong nước nên chỉ đành để chị tới đây một chuyến, biểu đạt sự coi trọng của nhà chị với em."

Thật ra chuyện này là do mẹ nói cho trong nhà trước, buổi trưa mới được Phí Hành Phong xác nhận lại, cô tới đây một phần là để đại biểu cho ba mình, còn phần lớn vẫn là do bản thân muốn tới nhìn thử, bởi vì ấn tượng của cô đối với Túng Phồn không thể nói là tốt được. Tuy là mẹ có nói Túng Phồn đã sửa đổi nhiều rồi, lại thêm Diêu Vi Nguyệt cũng nói thấy Túng Phồn rất tốt, nhưng nếu chưa tận mắt nhìn thấy thì cô vẫn không thể dễ dàng tin được.

Túng Phồn có thể giúp triệu chứng chứng hưng cảm của Phí Hành Phong giảm bớt, cả nhà bọn họ ai cũng rất kϊƈɦ động, cái này cũng là một trong những lý do cô bỏ công việc đang làm, vội vàng chạy tới đây một chuyến. Vui vẻ, kϊƈɦ động, cảm kϊƈɦ, cái gì cũng có, nhưng làm chị gái, cô vẫn sợ em trai mình yêu vào u mê, vẫn phải tự mình đến xem một cái mới an tâm được.

Hiện giờ gặp được Túng Phồn, cảm giác khí chất trêи người cậu hoàn toàn không giống như trước đây nữa, tính cách cũng không quá khích như trước, ấn tượng lần này của Phí Thiên với cậu không tệ chút nào.

"Làm phiền chị Phí phải tới một chuyến, nhờ chị thay em cảm ơn chú Phí." Nhà họ Phí đã tỏ rõ thái độ với cậu, cậu cũng không có gì phải đắn đo nữa.

"Nên mà. Lần trước cậu giúp Vi Nguyệt, chị còn chưa gặp cậu cảm ơn nữa." Cô có nhờ em trai chuyển lời giúp mình, nhưng có thế thì vẫn không phải bản thân trực tiếp nói, vẫn có chút chênh lệch, đặc biệt là với thân phận của Túng Phồn bây giờ.

"Chuyện cũng không có gì, hơn nữa em cũng không giúp được gì nhiều, không cần phải như vậy." Túng Phồn vô cùng thích những người phụ nữ độc lập tự chủ, có sự nghiệp của riêng mình, vốn nghĩ phụ nữ như vậy cá tính sẽ rất mạnh mẽ, sẽ không có chú ý đến những chuyện khác, nhưng không ngờ con người Phí Thiên cũng không tệ, không có kiểu cảm giác hơn người, cảm giác xa lạ hiện giờ cũng là vì hai người chưa quá thân quen mà thôi.

Sự khiêm tốn của Túng Phồn làm Phí Thiên khá hài lòng, cô bắt đầu tin không phải Túng Phồn không tốt mà là do nhà họ Túng có vấn đề: "Sau này em trai chị giao cho em nó, thằng nhóc này ít nói, có đôi khi khá là nhàm chán, em dỗ nó nói nhiều một chút thì nó mới chịu nói chuyện."

Túng Phồn bật cười: "Em biết rồi."

Phí Hành Phong không nói lời nào, bộ dạng kiểu em trai ngoan của chị này đúng là trông rất thú vị.

Phí Thiên lấy trong túi xách của mình ra một cái hộp: "Không biết em thích gì nên chị chọn bừa một cái, coi như là quà ra mắt, hi vọng em dùng được."

Túng Phồn không ngờ mình còn có cả quà ra mắt nữa, quá là khách khí rồi, nhưng được nhận quà thì nói chung là ai cũng vui vẻ cả, còn hơn là quăng cho cậu một xấp tiền. Túng Phồn cười híp hết cả mắt, nói: "Cảm ơn chị Phí."

Phí Thiên thấy cậu như vậy lại càng ưng mắt hơn: "Em gọi chị như Hành Phong là được rồi, không cần gọi khách sáo như vậy đâu."

"Được ạ." Túng Phồn đáp lại rồi mở hộp ra. Bên trong hộp là hai viên rubi thô lớn cỡ quả trứng già, tuy là chưa được gia công đánh bóng, Túng Phồn cũng không hiểu về đá quý cho lắm nhưng nhìn viên đá thô chưa được đánh bóng mà màu sắc đã đẹp như vậy, Túng Phồn cũng rất thích, "Cái này quá quý giá rồi."

"Không có gì đâu, đúng lúc có hai viên như vậy, hi vọng em có thể dùng đến nó."

"Cảm ơn chị." Túng Phồn thực sự thấy rất thích, cậu chưa nghĩ ra có thể dùng nó làm cái gì, nhưng vừa tới đã tặng món đồ quý như vậy, đúng thật không hổ là người làm chủ gia đình.

Phí Thiên nhìn sang Phí Hành Phong rồi quay trở lại nhìn Túng Phồn, nói: "Chuyện nhà họ Túng chị có nghe nói qua, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì lúc nào cũng có thể tìm chị."

Ý của Phí Thiên là sau này sẽ làm chỗ dựa cho Túng Phồn.

Túng Phồn bình tĩnh cười với Phí Thiên, rồi nói: "Em bây giờ tốt lắm, mọi người đừng để nhà họ Túng chiếm lời của mình là được rồi."

Tại sao hôm đó ông lão họ Túng kia lại vội vàng muốn cùng nhà họ Túng bàn chuyện hợp tác như vậy, còn không phải là biết cậu sẽ không nói giúp cho nhà họ

à? Nếu giờ họ không nhân cơ hội đòi về một khoản thì nhất định sau này đừng hòng có cơ hội. Hơn nữa hợp tác với nhà họ Phí một lần cũng đủ cho nhà họ Túng ăn mấy năm rồi, tính kiểu gì thì cũng không sợ lỗ.

Thấy Túng Phồn thản nhiên như vậy, Phí Thiên cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Cô vốn tưởng Túng Phồn nhiều ít gì cũng muốn giành lại tài sản thuộc về mình. Mà nếu Túng Phồn thực sự muốn thì nhà họ cũng có thể nghĩ cách giúp cho. Nhưng nghe cậu nói vậy thì hình như đúng là cậu không để tâm thật.

Túng Phồn vốn là người xuyên vào, ngay từ ban đầu đã không muốn dính líu gì đến nhà họ Túng rồi, người liều mạng muốn giành lấy quyền thừa kế nhà họ Túng là nguyên chủ chứ đâu phải cậu. Cậu có phương hướng phát triển của riêng mình, không biết gì về kinh doanh, với lại vừa nhìn đến mấy người kia cậu đã muốn ói rồi. Hơn nữa, nhà họ Túng có thế nào cậu cũng không muốn vẽ thêm việc ra cho bản thân. Giờ cậu đã có Phí Hành Phong rồi, làm người không thể quá tham lam được.

"Cái này cậu cứ yên tâm đi, ba cậu nóng lòng muốn hợp tác với nhà họ Phí chị như vậy, chị đoán là ông ta muốn nhân cơ hội này để Túng Lãng đặt chân vào trong công ty của nhà họ, sợ nếu hạng mục mà do Túng lão bàn bạc thì công lao sẽ nhỏ hơn phân nửa cho nên ngay cả hợp đồng cũng không cầm về xem, trực tiếp ký luôn tại chỗ." Nói đến chỗ này, Phí Thiên lộ ra một nụ cười trào phúng, "Không phải chị định tính kế nhà họ, cái tên Túng Lãng kia, suốt buổi cũng không nói được câu nào cho ra hồn, hỏi một câu thì ba câu không biết, há miệng ngậm miệng đều là hỏi chúng ta có thể đầu tư bao nhiêu tiền, chị đúng là lần đầu tiên thấy có kiểu trao đổi hợp tác như vậy đấy."

Nếu để một người như thế làm người thừa kế thật, Phí Thiên chỉ có thể nói vận số nhà họ Túng đến đây là chấm hết.

Túng Phồn cảm thấy nếu người tới là cậu, có khi cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cậu cũng có biết cái khỉ gì đâu, nhưng mà ít nhất thì cậu vẫn biết không thể nói lung tung.

"Chị, chị biết đấy, lúc trước em cũng không được tốt lắm, tính tình cũng không ổn. Cho nên em tuy là không chấp nhận được thái độ và cách làm người của Túng Lãng nhưng cũng không thể cười nhạo cậu ta cho được. Dù sao, trước mặt chị và... Hành Phong, em cũng chỉ là một thằng nhóc thôi." Lời này của cậu cũng là lời thật.

Lần đầu tiên nghe Túng phồn gọi tên mình, Phí Hành Phong cảm thấy cực kỳ tốt, tâm trạng cũng rất vui vẻ, ngày trước Túng Phồn toàn gọi hắn là "Anh Phí" hoặc là "Ông chủ Phí" thôi.

Phí Thiên mỉm cười nói: "Em cũng không cần tự ti, ít nhất em cũng có khiếu may vá, cái này bọn chị không so sánh được."

Kể cả lần Túng Phồn sửa đồ cho Diêu Vi Nguyệt hay là bộ quần áo cậu thiết kế mà Phí Hành Phong mặc đi sự kiện hôm qua đều đã đủ để cô khen ngợi cậu hết lời.

Đối với tay nghề của mình, Túng Phồn vẫn tương đối tự tin, cười nói: "Chị thật biết nói chuyện."

Phí Thiên ngồi một lúc rồi cũng rời đi, thấy Túng Phồn ở chung với em trai mình không tệ, cặp mắt thằng nhỏ thì cứ dán lên người Túng Phồn suốt, cô cũng không định ở lại ăn cơm chó của em trai, dứt khoát trả lại cho hai người thế giới riêng, tránh cho mình thành bà chị phiền phức không ai ưa.

Túng Phồn mở hộp đựng ra, lấy viên đá ra khoa tay múa chân với Phí Hành Phong mấy cái, nói: "Chờ em nghĩ được lấy cái này làm gì, lúc đó em lại may cho anh một bộ quần áo ha."

Đối với Túng Phồn, quần áo tự tay thiết kế chính là quà tặng tốt nhất cho người mà cậu thích.

Phí Hành Phong cũng rất chờ mong được xem tác phẩm mới của Túng Phồn, đáp: "Anh rất mong chờ được mặc nó."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện