13/03/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Hai tiếng sau, Tống Hưởng trở lại trường quay với tạo hình mới của mình, không ít người đã tụ tập ở gần đó để chờ xem trò vui.

"Mọi người nói xem, thiết kế tạo hình mới của Tống Hưởng liệu có coi được không?"

"Tôi nghĩ khó đấy, chưa nói đến thời gian chuẩn bị quá ít, chỉ riêng trang phục thích hợp đã không biết tìm đâu ra được kia kìa."

"Đúng thế, trường quay của chúng ta khá hẻo lánh, muốn tới trung tâm thành phố tìm quần áo, đi đi lại lại thôi đã phải hơn một giờ, huống chi còn phải thảo luận phong cách, nhãn hiệu, với phụ kiện đi kèm nữa."

"Ầy, nếu là tôi, tôi thấy hà tất gì mà phải đối đầu với Thân Mạo chứ? Người ta là nam hai, phần diễn đương nhiên là nặng hơn Tống Hưởng, cậu ta cứ im miệng, quay xong của mình rồi ở đâu thì về đó không phải là tốt hơn à?"

"Đúng thế, cậu ta vào đoàn phim chỉ có khoảng một tháng thôi, cần gì phải làm mất lòng người khác chứ?"

"Rõ ràng là Thân Mạo gây sự trước, lúc trước không phải Thân Mạo một hai đòi dạy dỗ cho Tống Hưởng sáng mắt ra còn gì, lần này người bên công ty của Phí hành Phong tới thăm đoàn, Tống Hưởng có lẽ là có thêm tự tin nên mới bật lại công khai như vậy."

"Nhưng mà cũng chỉ là người của công ty chứ có phải Phí Hành Phong đích thân đến đâu, cho dù nể mặt, vậy cũng không thể như nể mặt Phí Hành Phong được."

"Bản thân Phí Hành Phong giá trị thế nào, sao có thể tới thăm đoàn một người mới như Tống Hưởng? Có thể sắp xếp người của công ty tới đã là tốt lắm rồi."

"Tôi thấy có khi cứ dùng lại tạo hình lúc trước từng dùng qua đi. Dù sao cảnh này phần diễn của Tống Hưởng không nặng, cho dù mặc lại đồ cũng không ai để ý đâu."

"Tôi cũng nghĩ thế, như vậy cũng bớt việc."

"Này, tới rồi, tới rồi.

Hầu hết những người ở lại hóng hớt đều mang tâm lý muốn xem trò cười, trò cười của Tống Hưởng. Còn phía đoàn phim nghĩ gì ấy hả, chính là nghĩ mất lòng Tống Hưởng còn hơn là mất lòng Thân Mạo, hơn nữa Thân Mạo tính cách như thế kia, chỉ cần mọi người nịnh bợ đôi chút, tâng bốc anh ta để anh ta thoải mái thì người này đã kéo mình về phe anh ta rồi, so với Tống Hưởng dễ tiếp cận hơn nhiều. Đương nhiên, trong lòng mọi người đều hiểu, cái dễ tiếp cận này chỉ là ở bề ngoài mà thôi, rời khỏi đoàn phim, có khi Thân Mạo đến tên bọn họ cũng không nhớ nổi. Nhưng mà thế thì đã sao chứ? Bọn họ cũng chỉ cần lúc quay phim yên ổn là được.

Chỉ có điều, lúc Tống Hưởng xuất hiện trước mặt bọn họ, trong lòng những người đang chờ hóng chuyện cười của cậu ta đều giật thót —— Chuyện cười của Tống Hưởng không có để xem rồi, giờ thành ra giống họ chờ xem Thân Mạo xấu mặt hơn.

"Áo khoác này nhìn đẹp thật đấy, là của nhãn hiệu gì vậy?" Phó đạo diễn nhìn tạo hình mới của Tống Hưởng thì thấy tốt hơn lúc trước nhiều, nhìn đẹp hơn không nói, che hết khuyết điểm của cậu ta, còn tôn lên cặp chân dài.

Tống Hưởng vẫn cười ôn hòa như cũ, nói: "Không phải đồ hiệu đâu, là thiết kế tạo hình của cháu may đấy ạ, quà tặng đến thăm đoàn, không ngờ cháu mặc vào hiệu quả không tệ, nên mọi người bàn bạc xong thì quyết định dùng áo này luôn."

"Tốt, tốt." Bây giờ mặc không phải hàng hiệu, sẽ không bị nói thành làm sai lệch quan điểm tiêu dùng của giới trẻ, quan trọng là mặc đẹp, đẹp nhất trong những bộ trang phục tạo hình nhân vật của Tống Hưởng. Có thể trong thời gian ngắn như vậy định ra được tạo hình này, phó đạo diễn thấy số của Tống Hưởng không tệ, nhân viên tạo hình đi theo cũng rất có tài, đúng là bây giờ không thể coi thường người trẻ tuổi được.

Tống Hưởng cười nói: "Anh Phồn thiết kế quần áo rất đẹp, sếp cháu cũng rất thích đồ anh ấy làm."

Tống Hưởng vừa nhắc đến Phí Hành Phong, trợ lý phó đạp diễn như chợt nhớ ra cái gì đó, "A, phải rồi, chuyên viên thiết kế tạo hình kia của cậu hình như là nhà thiết kế bộ quốc phục mà thầy Phí mặc đi thảm đỏ dạo trước đúng không?"

Tống Hưởng lập tức gật đầu: "Đúng, đúng, anh ấy mới quay chương trình giải trí với sếp tôi đó, còn lên cả hotsearch nữa."

Nhân viên đoàn phim hầu hết đều bận tối mặt tối mũi, nhất là nhân viên tổ đạo diễn, tâm tư đều đặt lên việc quay chụp ở phim trường, căn bản không có thời gian để xem TV hay tiết mục giải trí, tranh thủ ngủ được một lát đã là tốt lắm rồi, cho nên không ai xem "My bestfriend and me" cả.

"Chương trình gì cơ?"

Tống Hưởng nói tên tiết mục ra, mọi người đồng loạt biểu đạt nhất định sẽ đi xem lại, bầu không khí trong đoàn phim trở nên hài hòa hơn bao giờ hết, giống như chuyện Thân Mạo xoi mói trước đó không hề tồn tại.

Thân Mạo nhìn thấy tạo hình mới của Tống Hưởng thì sắc mặt càng đen như đít nồi, trong tính toán của hắn, tạo hình của Tống Hưởng phải càng lúc càng tệ mới đúng, lần cuối cùng này lẽ ra phải bị hắn làm cho lu mờ hoàn toàn, sao bây giờ mời chuyện lại khác hoàn toàn so với suy nghĩ của hắn? Hơn nữa tạo hình của cậu ta càng tốt hơn, hắn trông càng rẻ tiền hơn, như thế chả phải là đang vả vào mặt hắn sao? Hắn mới là nam hai!

Người đại diện của Thân Mạo kéo hắn một chút, để hắn thu lại biểu tình trêи mặt, đừng có nghĩ gì là viết hết ra ngoài như vậy.

Nhưng Thân Mạo lần này đúng là bị vả mặt quá đau, ngọn lửa đố kỵ trong lòng bùng lên thành cả biển lửa, chỉ hận không thể xé nát cái áo khoác Tống Hưởng đang mặc ra thành nghìn mảnh!

Đạo diễn ʍôиɠ vỗ vỗ vai Tống Hưởng, cười như phật di lặc: "Đề tài này bỏ qua một bên đi, nếu cậu cứ tiếp tục với thiết kế tạo hình này, rèn luyện thêm kỹ năng diễn xuất của mình, con đường sự nghiệp về sau nhất định sẽ rất rộng mở."

Tống Hưởng hiểu ý đạo diễn ʍôиɠ, toét miệng cười với ông, nói: "Vâng, cám ơn đạo diễn ʍôиɠ chỉ dạy, cháu nhất định sẽ bám càng anh Phồn thật chắc."

Đạo diễn ʍôиɠ vui vẻ cười nói: "Tới, để tôi nói cho cậu vị trí ống kính. Đúng rồi, ai đi gọi Thân Mạo tới đây đi, nhanh nhanh quay cho xong cảnh này, đừng để chậm tiến độ."

Có người đáp lời rồi quay đi gọi người, rõ ràng là phát hiện đạo diễn ʍôиɠ đã thể hiện ra mặt sự khó chịu của ông với Thân Mạo.

Thân Mạo lần này không bới ra được cái gì để đâm chọc nữa, mặt mũi vặn vẹo, nếu không người đại diện kè kè bên cạnh nhắc nhở, hắn có khi lại muốn nghĩ ra mấy cái lý do trời ơi đất hỡi nào đấy để bắt Tống Hưởng đổi tạo hình thêm lần nữa rồi. Cố tình gây sự như vậy quá lộ liễu, cô có muốn đỡ lời cũng khó mà làm.

Cũng may lần này Thân Mạo không nói gì, mà cũng chẳng nghĩ ra cớ nào để mà nói cho nên chỉ có thể im mồm.

Chỉ đạo cho hai người vị trí camera xong thì chính thức quay.

Tống Hưởng nén giận trong lòng, tự nhủ với mình phải xả giận cho anh Phồn, thêm nữa tạo hình lần này khiến cậu ta cảm thấy vô cùng tự tin, cho nên lúc quay, trạng thái diễn luôn rất tốt, thậm chí còn đè nặng diễn xuất của Thân Mạo.

Mà Thân Mạo bị đố kỵ làm cho không còn nghĩ được gì khác, lời thoại cũng đọc sai, trạng thái tệ đến không nỡ lòng nhìn thẳng, sau khi NG hai lần, thì bị đạo diễn ʍôиɠ vốn đã không vui mắng cho to đầu.

Chỉ vì một mình Thân Mạo mà đoàn phim đã quay chậm mất hai tiếng đồng hồ, để đổi lại tạo hình theo ý người này, có thêm hai tiếng để tập luyện mà người này lại diễn tệ như vậy cho ông xem, cái loại kỹ năng diễn này, ông tùy tiện kéo một nhân viên trong đoàn làm phim có khi cũng diễn ra được.

"Cậu như vậy là thế nào hả? Đòi hỏi lắm không nói, hai tiếng để trống kia cậu chỉ biết ngủ thôi à? Đến lời thoại còn không nhớ được, làm diễn viên cái kiểu gì vậy?" Đạo diễn ʍôиɠ không phải người hay nổi nóng, kể cả với người mới cũng tận tâm chỉ dạy, ít khi mắng mỏ như vậy, nhưng sai lầm cấp thấp như thế này, ông không tài nào chấp nhận được. Là một diễn viên, muốn vào trạng thái có thể cần chút thời gian, cái này có thể thông cảm, nhưng đến lời thoại mà còn không nhớ được, thì chính là do tu dưỡng chuyên môn có vấn đề!

"Xin lỗi đạo diễn ʍôиɠ, trạng thái hôm nay của tôi không được tốt." Thân Mạo gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.

Đạo diễn ʍôиɠ không muốn nghe hắn ta lý do lý trấu, biểu hiện của Tống Hưởng khiến ông rất hài lòng, Thân Mạo không vào được trạng thái, không tiếp được diễn xuất của Tống Hưởng thì đó là vấn đề của hắn ta. Rõ ràng là có nhiều kinh nghiệm hơn Tống Hưởng, mà còn không diễn được bằng một người mới đang ở trạng thái tốt, diễn viên như vậy lúc đầu sao có thể qua vòng casting vậy? Sau này lúc tuyển diễn viên, ông phải nghiêm khắc hơn mới được, tình huống như lần này đúng là khiến người ta bốc hỏa mà.

Tống Hưởng trưng ra vẻ mặt vô tội đúng ở một bên, trong lòng sung sướиɠ muốn bay luôn lên trời, hóa ra cảm giác phát huy vượt xa người thường tốt như vậy, sau này cậu càng phải nỗ lực nhiều hơn mới được! Còn về phía Thân Mạo, sau khi phát hiện diễn xuất của mình cũng có thể đè đối phương xuống, cậu đã không thèm để ý đến hắn nữa, cậu phải có mục tiêu xa hơn nữa, còn Thân Mạo đến cái mục tiêu ngắn hạn cũng không được tính vào nữa là.

Cảnh quay này làm đi làm lại tầm hai giờ, đạo diễn ʍôиɠ mới miễn cưỡng cho qua, phần diễn của Tống Hưởng hôm nay cũng kết thúc, có thể đi cùng nhóm Túng phồn về khách sạn nghỉ ngơi.

Túng Phồn là bà chủ, đãi ngộ so với các nhân viên khác tốt hơn một chút, được ở phòng giường đôi một mình. Nói ra thì, ai dám ở chung phòng với "tình yêu" của sếp chứ? Beta cũng không thể.

Tắm xong, Túng Phồn gọi điện thoai cho Phí Hành Phong. Giờ vừa qua bảy giờ, chắc người này cũng cơm nước xong rồi.

Phí Hành Phong cũng đang chờ điện thoại của Túng Phồn, vừa thấy tên cậu hiện lên trêи màn hình điện thoại, Phí Hành Phong đã lập tức ấn nghe.

"Anh Phí hôm nay có chăm chỉ làm việc không đó?" Túng Phồn đùa giỡn hỏi đối phương.

"Vô cùng chăm chỉ." Phí Hành Phong cũng không keo kiệt, tự ca ngợi bản thân, cả ngày nay hắn chưa gọi cho Túng Phồn cuộc nào đâu, thế còn chưa đủ chăm à? "Ở đoàn phim thế nào? Không ai bắt nạt em chứ?" Thực ra trước đó Lý Thiên Lang có gọi điện báo cho hắn chuyện ngày hôm nay rồi, hắn hỏi như vậy chỉ là muốn xem Túng Phồn nghĩ thế nào.

"Đoàn phim rất thú vị, để em xem một lần được nhiều sắc mặt lắm. Còn quay phim tới lui cũng chỉ như vậy, nhìn nhiều có hơi chán." Cậu chỉ là người bình thưởng thôi, nói thật là không hiểu diễn viên diễn thế nào, tốt hay là không, dưới tình huống không thể làm cậu thấy cảm động, chỉ cần diễn không cứng đơ đơ thì cậu đã thấy không tệ rồi, "Bắt nạt thì không tính là việc gì to tát, cũng may Tống Hưởng không chịu thua kém, nếu không em lại phải nói chuyện đời chuyện người với cậu ấy thêm nữa."

Phí Hành Phong giả như chuyện gì cũng không biết, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Túng Phồn cũng không giấu giếm, kể hết cho đối phương một lượt, sau đó lại nói: "Người tên Thân Mạo kia cũng thật là buồn cười, bạn trai em đỉnh cao như vậy còn chưa dám bới móc em, hắn ta là cái thứ gì chứ?"

Phí Hành Phong bật cười: "Thế có muốn bạn trai em xả giận giùm không?"

"Cái đó thì không cần, ngày hôm nay đã xả giận xong rồi." Mục đích của Túng Phồn đã đạt được rồi, đương nhiên sẽ không để ý đến cái vấn đề này nữa, thấy tạo hình mình làm cho Tống Hưởng quăng Thân Mạo tận mười tám con phố, cậu chỉ hận không thể chụp cho Tống Hưởng mấy bức ảnh, rồi đem treo ở đại sảnh công ty Phí Hành Phong.

"Thế về sớm một chút đi, anh nhớ em." Phí Hành Phong nhẹ nhàng nói. Hắn cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng hắn không ký hiệu Túng Phồn, nhưng mà lại không muốn rời cậu ta một giây một phút nào.

"Dính người." Mặt Túng Phồn nóng lên, cậu cũng nhớ Phí Hành Phong, không chỉ nhớ trong lòng mà thân thể cũng nhớ.

"Vậy mai anh tới sân bay đón em." Phí Hành Phong nói.

Túng Phồn vội vàng đáp: "Đừng, em cọ xe công ty anh, đến thẳng văn phòng tìm anh được rồi."

"Vì muốn uống trà sữa à?" Phí Hành Phong sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Túng Phồn chứ?

Túng Phồn không thèm phủ nhận, còn không biết xấu hổ mà mách Phí Hành Phong, nói nhân viên ở phòng làm việc của hắn thế mà không hưởng ứng lời kêu gọi uống trà sữa của cậu, thực sự là không thể tin được.

Hai người nói chuyện hơn một giờ, mãi đến tận khi Lý Thiên lang đến tìm Túng Phồn, nói tôm hùm đất gọi bên ngoài đã ship đến rồi, gọi cậu đi ăn thì Túng Phồn mới cúp điện thoại.

Phí Hành Phong bị tôm hùm nhỏ đánh bại, nhìn màn hình biểu thị cuộc gọi là ngừng trêи màn hình di động, ở trong phòng ghim Lý Thiên Lang một lần, lần trước thì người này gọi điện, đòi chen ngang hắn đặt may quần áo, hắn vốn định chờ sang năm Túng phồn bớt bận rồi thì thương lượng lại với cậu một chút, dù sao Lý Thiên Lang cũng là người đại diện của hắn, đi theo hắn nhiều năm rồi, có thể cho chút thể diện. Nhưng xét thấy hành vi dùng tôm hùm nhỏ gọi Túng Phồn đi của Lý Thiên Lang, hắn quyết định không thèm nhắc lại chuyện này nữa, một chữ cũng không nhắc, mặc kệ anh ta! Không tìm cớ trừ tiền lương người này, hắn đã rất có tình nghĩa rồi!

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện