20/03/2020

Edit: Nhật Nhật

...

Trêи kệ hàng hóa có đủ loại sâm panh đang được bày bán, giá cả cũng không giống nhau, nhưng nhìn chung thì vẫn nằm trong phạm vi Túng Phồn có thể chấp được, chỉ là có quá nhiều loại, cậu nhìn mà hoa hết cả mắt.

Túng Phồn nói giỡn với Phí Hành Phong: "Có phải giờ người kinh doanh sâm panh không còn quan tâm đến chất lượng rượu nữa không, bao bì đẹp mới là cốt yếu à?"

Phí Hành Phong đương nhiên là không thể trả lời câu hỏi này của Túng Phồn, hắn không có tìm hiểu gì mấy về sâm panh, loại này không giống như vang đỏ, ít ra nếu là vang đỏ hắn còn có thể giải thích sơ qua lý do. Giờ hắn mới thấy mình không biết nhiều lắm, tuy là cái này cũng không nhất định phải biết.

"Có thể do rượu sâm panh nồng độ cồn thấp, uống chủ yếu là để tăng không khí nên không cần quan tâm nhiều lắm đến chất lượng thế nào, cho nên bao bì mẫu mã mới trở thành một trong những yếu tố chính khi tiếp thị." Nói chung, loại rượu này phần lớn đều để uống trong những buổi party tụ hội, rất được giới trẻ ưa chuộng, uống không dễ bị say, lại còn có thể tăng sự náo nhiệt cho buổi tiệc, giá cả cũng không quá đắt đỏ, tự nhiên sẽ trở thành lựa chọn hàng đầu của thanh niên. Khác với rượu dùng cho tiệc rượu, hay tiệc xã giao, phải vừa quý vừa tốt, nhiều khi người uống cũng không biết thưởng thức rượu, chỉ để ý nhãn hiệu mà thôi.

Cuối cùng Túng Phồn chọn một hộp quà tặng, bốn chai rượu được gói chung vào với nhau, mỗi loại đều có mùi vị và màu sắc khác nhau, thiết kế bên ngoài cũng không quá cầu kỳ, kiểu bình cổ cao bụng lớn trông rất sang trọng, cho dù không uống mà để trưng trong nhà cũng sẽ không có cảm giác giống hàng giá rẻ.

Trời tiết hôm nay khá âm u nhưng gió không lớn nên cũng không lạnh lắm. Chờ hai người tới được biệt thự của nhà họ Phí thì sắc trời đã từ âm u biến thành đen kịt.

Biệt thự nhà họ Phí không xây lớn lắm mà để một khoảng rộng để làm sân vườn, còn có một nhà kính trồng hoa. Giữa một đám cây cối trụi lủi ngày đông, nhìn từ xa, trông nó giống như một viên ngọc ẩn sâu trong rừng rậm.

Mạc Y đã chờ sẵn ở ngoài cửa, thấy hai người xuống xe bèn lập tức hỏi: "Có lạnh lắm không? Nhanh, vào nhà đi."

Túng Phồn chào hỏi bà xong mới cùng Phí Hành Phong đi vào trong.

Trong nhà rất ấm áp, độ ẩm vừa phải, không quá khô hanh. Trong phòng khách còn có một lò sưởi âm tường, lúc này bên trong chỉ còn dư lại chút than củi, không thấy còn lửa cháy nữa.

Phí Thiên đang ngồi trêи tấm thảm trải cạnh lò sưởi, trêи thảm còn có một chiếc bàn nhỏ, laptop đặt ở mặt bàn vẫn còn đang mở, ngón tay của cô gõ tạch tạch không ngừng trêи bàn phím, nét mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Ba của Phí Hành Phong thấy bọn họ đi vào bèn bỏ điện thoại di động xuống, đi tới.

Phí Nguyên lớn hơn vài tuổi so với Túng Sĩ Lương, nhưng nhìn qua trẻ hơn Túng Sĩ Lương nhiều, có lẽ khi còn trẻ cũng đẹp trai hơn. Chiều cao của Phí Hành Phong rõ ràng là được di truyền từ Phí Nguyên, cả hai ba con đều là cái giá áo trời sinh.

"Chào bác trai ạ." Túng Phồn ngoan ngoãn chào hỏi, cũng đưa quà ra mắt mình mang đến cho đối phương.

Phí Nguyên thoạt nhìn thân thiện hơn Phí Hành Phong và Phí Thiên nhiều, ông cười híp mắt nhận lấy món quà rồi nói: "Con tốn kém rồi, cám ơn." Không khách sáo nói không cần mang quà, cũng không vì giá trị món quà không cao mà lộ ra tí ti thái độ coi thường nào, khiến trải nghiệm lần đầu tặng quà của Túng Phồn vô cùng dễ chịu.

Phí Nguyên đưa hộp rượu sang cho Mạc Y, mỉm cười nói: "Trưa nay chúng ta uống cái này đi, lâu rồi không uống."

Trước mặt chồng mình, Mạc Y cũng bỏ xuống phong thái chị đại của mình, đáp: "Được, em mang rượu xuống bếp ướp lạnh trước đã."

Phí Nguyên tiếp tục nói với Túng Phồn: "Nào, cứ ngồi tự nhiên đi."

Phí Thiên phất phất tay với hai người xem như chào hỏi, đầu cũng không thèm ngẩng lên lấy một cái, nói: "Có một email phải trả lời gấp, chị không tiếp hai đứa nhé."

Tùy ý tự nhiên như vậy trái lại làm Túng Phồn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Dạ, chị cứ bận xong trước đi."

Phí Hành Phong đi giúp Túng Phồn treo áo khoác lên, Phí Nguyên nói chuyện với Túng Phồn: "Con so với hồi trước bác gặp thì trông phấn chấn hơn nhiều đấy, người trẻ tuổi đúng là phải tự có sự nghiệp của riêng mình, không cần biết là tốt hay không tốt, phấn đấu vì ước mơ của mình kiểu gì cũng thấy người sung sức, quyết tâm hơn."

Phí Nguyên là kiểu người luôn ủng hộ người trẻ tuổi đi thực hiện ước mơ hoài bão của mình, nếu không ông đã không ủng hộ Phí Thiên tự gây dựng sự nghiệp, càng không ủng hộ chuyện Phí Hành Phong bước vào giới giải trí lăn lộn. Người trẻ tuổi có hoài bão là tốt, có thể không kiếm được nhiều tiền, thậm chí phải đi đường vòng, nhưng có thể nào đi chăng nữa, chỉ cần dám xông pha thì đều có giá trị. Đương nhiên, cái này không tính cho kiểu người chỉ biết nói miệng, dám nghĩ mà không dám làm, tự kiếm cớ cho mình.

Túng Phồn gật đầu: "Tuy cháu mới chỉ bắt đầu làm công việc này, nhưng cháu thực sự rất thích nó."

"Có gì cần cứ nói với Hành Phong. Nó không làm được, thì nói với trong nhà." Phí Nguyên nói. Ủng hộ ước mơ và sự nghiệp của đứa nhỏ cũng không thể chỉ nói mồm không được, ông không phải kiểu phụ huynh không đáng tin như vậy.

"Vâng." Túng Phồn đáp.

"Chuyện trong nhà cháu, bác có nghe nói rồi, rất mừng là cháu đã vứt bỏ quan niệm cũ trong nhà, bắt đầu cuộc sống mới. Hành Phong sau này nhờ cả vào cháu." Thái độ của Phí Nguyên không giống như là muốn cưới Túng Phồn vào cửa mà giống chuẩn bị gả Phí Hành Phong đi vậy. Mà nghĩ lại thì cũng không sai, Túng Phồn không thể coi là omega trăm phần trăm được, không nói "Cưới vào" cũng coi như một cách thể hiện sự tôn trọng đối với cậu.

"Cháu sẽ cố hết sức đối tốt với anh ấy, bác yên tâm." Nghe Phí Nguyên nói vậy, ý thức trách nhiệm trong lòng Túng Phồn lại càng mạnh mẽ hơn.

Phí Thiên nghe mà không nhịn được cười, rồi lại ngại không dám cười phá lên. Ba cô không có kinh nghiệm ứng xử với người yêu của con trai nhà mình, chắc là nghĩ gì nói đó rồi, hoàn toàn không thấy phong thái nhẹ nhàng quyết đoán như lúc đi bàn chuyện làm ăn gì cả, buồn cười chết được.

Phí Hành Phong cũng không nói lên lời, đành phải kéo Túng Phồn đứng lên rồi nói với ba mình: "Ba, con dẫn Túng Phồn lên xem phòng của con."

Phí Nguyên gật đầu: "Hai đứa đi đi, khi nào ăn cơm sẽ dặn người lên gọi."

Chờ hai người lên lầu rồi, Phí Nguyên mới thở phào một hơi, tự lầm bầm với mình: "May mà tình huống Túng Phồn đặc biệt nên không cần gặp mặt thông gia, nếu không chắc ba còn phải chuẩn bị trước mấy ngày xem cần nói thế nào mất."

Phí Thiên cạn lời, cô lớn như vậy rồi còn chưa thấy ba mình phải vì chuyện gì mà lo lắng chuẩn bị mất mấy ngày đâu: "Có cần phải thế không ạ?"

"Sao lại không cần? Chờ con trai con mang người yêu nó về nhà, lúc đấy con mới hiểu được tâm trạng hiện giờ của ba." Phí Nguyên nói.

Con trai ông không cần kết hôn vì lợi ích gia đình, chỉ cần hai bên có tình cảm với nhau là được. Cho nên bọn họ làm cha làm mẹ càng cần đặc biệt để ý thái độ của mình, không thể khiến cho đứa nhỏ nhà người ta cảm thấy không được bọn họ coi trọng, cũng không thể tỏ ra quá ân cần được, tránh cho Túng Phồn nghĩ nhà họ vừa ý cậu chỉ là do cậu có thể giúp được cho Phí Hành Phong.

"Nhà họ Túng có thể không cần gặp, mà vẫn phải gặp mẹ thằng bé đấy ạ." Phí Thiên không phải muốn giội cho ba mình một gáo nước lạnh, chỉ là muốn nhắc nhỏ ông ấy một câu thôi.

"Trình Tịnh là một người phụ nữ thông minh, lại có chính kiến của riêng mình, gặp cô ấy còn thoái mái hơn đối phó với nhà họ Túng cả trăm lần." Phí Nguyên đánh giá Trình Tịnh rất cao, cùng Trình Tịnh nói chuyện về tương lai của hai đứa nhỏ, ông cảm thấy nhất định là sẽ vô cùng thuận lợi.

Phòng của Phí Hành Phong nằm ở trêи tầng ba, ngoài căn gác nhỏ bên trêи thì đây là nơi có tầm nhìn đẹp nhất trong cả căn biệt thự.

Căn phòng rất rộng, phải to gấp ba căn phòng của Trình Tịnh ở trong khu tập thể, từng khu chức năng đều được phân chia rất tỉ mỉ, từ phòng ngủ đến phòng giải trí, cái gì cũng có, quả thực là hoàn cảnh sống lý tưởng trong lòng Túng Phồn.

"Mấy tuổi thì anh bắt đầu ở phòng này?" Túng Phồn đứng bên cửa sổ, bên ngoài là một ban công lớn, đứng trêи ban công ngắm cảnh, kèm thêm một ly đồ uống, phơi mình dưới nắng chiều ấm áp nhất định là sẽ rất thích. Chẳng qua giờ đang là mùa đông, Túng Phồn hoàn toàn không có ý định mở cửa ra ngoài đó đứng, thế có mà chết rét.

Phí Hành Phong nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là khoảng tầm bốn, năm tuổi."

Alpha được yêu cầu phải tự mình ngủ riêng sớm hơn, hắn cũng không phải ngoại lệ.

"Nhỏ như vậy, anh không sợ à?" Đối với một đưa nhỏ mà nói, có sợ hay không hoàn toàn không liên quan gì đến giới tính.

Phí Hành Phong lại nghĩ một chút: "Cũng được, chính là thấy hơi buồn một chút, lúc đó anh sẽ chạy đi tìm chị gái chơi."

Nghĩ đến hình ảnh Phí Hành Phong chân ngắn lũn cũn chạy đi tìm chị gái chơi, đúng là còn rất đáng yêu.

"Phòng chị gái anh ở đâu?"

"Dưới tầng, đối diện với phòng ngủ của ba mẹ."

"Vậy không phải là anh bị cho ra rìa à?" Túng Phồn cười xấu xa.

"Ừ." Phí Hành Phong thế mà lại gật đầu đồng tình, "Nhưng giờ anh có em rồi, em ở với anh, như vậy anh không tính là bị cho ra rìa nữa."

Túng Phồn nắm lấy tay người này: "Anh có hay về đây ở không?"

"Không, thường thường thì chỉ khi nào mẹ gọi về, anh mới ở lại một hôm thôi." Còn lễ tết thì đương nhiên là có về đây ở rồi, "Tối này có muốn ngủ lại đây không?"

Đây là lần đầu tiên Túng Phồn tới nhà, ngủ lại một đêm cũng không tệ, có thể nhanh chóng làm quen với trong nhà hơn.

Túng Phồn cười nói: "Không được đâu, em không mang theo quần áo để thay." Cậu rất thích nhà họ Phí, chỉ là không có chuẩn bị trước để ngủ lại.

Phí Hành Phong cũng không miễn cưỡng, đợi đến tết rồi về đây ở cũng được, dù sao cũng không còn lâu lắm.

Chẳng qua kế hoạch này đã nhanh chóng phải thay đổi, lúc cả nhà ăn trưa thì trời bắt đầu đổ tuyết. Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, nghe thì có vẻ rất lãng mạn đấy, nhưng mà tuyết rơi quá dày, chặn cứng đường đi thì hết cả lãng với chả mạn.

"Tuyết rơi lớn lắm, lái xe không an toàn đâu, tối nay hai đứa đừng về." Mạc Y nói.

An toàn vẫn là ưu tiên được đặt lên hàng đầu, vừa rồi quản lý khu dân cư cũng đã gọi điện thoại tới, nói tuyết rơi quá dày, không có dấu hiệu ngừng lại, bọn họ phải chờ tuyết ngừng mói có thể dẹp đường được, cho nên các hộ gia đình trong khu cố gắng không ra khỏi nhà, tránh phát sinh tai nạn nguy hiểm.

"Túng Phồn không mang theo quần áo để thay." Phí Hành Phong nói, đây cũng chính là lý do vừa nãy Túng Phồn từ chối chuyện ngủ lại, hắn sợ cậu nói ra không tiện nên mở lời giùm.

Vẻ mặt Mạc Y chính là kiểu "EQ của con trai không online", bà nói: "Con có nhiều quần áo như vậy, lấy một bộ cho thằng bé mặc tạm là được rồi còn gì?"

Nghe cũng có lý lắm. Phí Hành Phong nhìn về phía Túng Phồn, hắn tôn trọng ý kiến của cậu.

Túng Phồn cũng thấy thời tiết này đi ra ngoài không được an toàn, không đề cập đến vấn đề đường xá ngoài khu nhà bây giờ thế nào, chỉ riêng việc đến tận giờ mà tuyết vẫn không ngừng rời, chẳng những thế mà càng ngày càng thấy lớn hơn, giao thông trong thành phố không biết đã nghẽn lại tới mức nào rồi. Lỡ mà xảy ra tai nạn gì thì đúng là không hay.

Với lại, giờ cậu đang ăn bánh ngọt với trà sữa Mạc Y tự làm, đúng là không hề có suy nghĩ muốn về nhà tí nào. Lao ra ngoài tuyết lớn với nhàn nhã ngồi đây, còn cần phải chọn nữa sao? Vì thế Túng Phồn gật đầu với Phí hành Phong.

Phí Hành Phong hiểu ý cậu, mỉm cười nói: "Vậy hôm nay ngủ lại đây."

Mạc Y rất vui vẻ, bà nói với Túng Phồn: "Buổi tối dì sẽ làm một ít bánh mì, sáng mai cho con làm đồ ăn sáng."

"Cám ơn dì Mạc." Trình độ làm món ngọt của Mạc Y nói không ngoa chứ, so sánh món lần trước cậu được ăn thử ở nhà hàng đồ pháp hợp tác cùng Mạc Y với cái hôm nay bà tự làm, cảm giác chênh lệch không nhỏ chút nào.

Ăn bánh ngọt, lại uống thêm một cốc trà sữa, cả người Túng Phồn ấm áp hơn hẳn, cậu bèn rủ Phí Hành Phong ra ngoài sân đắp người tuyết.

Chuyện đắp người tuyết trong trí nhớ của Túng Phồn đã là chuyện từ rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi cậu cũng không chắc mình đã từng đắp được một người tuyết hoàn chỉnh hay chưa. Túng Phồn đã có lời, thì Phí Hành Phong đương nhiên là hưởng ứng theo, hai người mặc lại áo khoác, đeo găng tay rồi mới chạy ra sân.

Tuyết trong sân đã ngập đến mắt cá chân, Túng Phồn nắm một nắm tuyết, ném về phía Phí Hành Phong.

Phí Hành Phong phản ứng nhanh, nhẹ nhàng né thoát, sau đó một phát tóm được Túng Phồn, trực tiếp ấn cậu xuống mặt tuyết. Tuyết rất dày, bên dưới lớp tuyết đọng là bãi cỏ đã khô vàng, lại có cánh tay Phí hành Phong đang đệm phía sau lưng, nên Túng Phồn ngã xuống cũng không bị đau.

Tuyết phản xạ lại ánh sáng chiếu lên khiến hai người trông đều có vẻ trắng hơn, Phí Hành Phong cúi đầu muốn hôn một cái, mà còn chưa kịp tới gần đã bị Túng Phồn xoa tuyết đầy khắp mặt.

Túng Phồn cười ha ha không ngừng, Phí Hành Phong bó tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu, người tuyết còn chưa đắp được, hai người đã lăn một vòng thành một đôi "Người Tuyết" rồi."

__________________

Lò sưởi âm tường
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện