19/04/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Phản ứng đầu tiên của Túng Phồn chính là, người này tính làm gì đây? Vì một cốc trà sữa mà giảm giá cho cậu, cốc trà sữa này, nó không chịu nổi cái giá đó đâu. Phản ứng thứ hai chính là, dù sao cũng không nhất định phải uống cốc trà sữa này, một cốc trà sữa thôi mà, cậu chắc chắn không thể dùng một món đồ mấy chục tệ để bẫy Đường Á được.

Đặt cốc trà sữa xuống trước mặt Đường Á, Túng Phồn nói: "Chiết khấu thì không cần, một cốc trà sữa vốn cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Cậu cũng không phải người hiếu thắng, cho dù muốn tiết kiệm tiền cũng không thể lừa người ta như thế được, huống hồ còn mặt mũi của Hải Tuy còn đó. Lùi lại một bước mà nói, có thể là nhân vật thụ chính, nhân phẩm chắc chắn không tệ, nếu cậu dùng một cốc trà sữa mấy chục tệ để đòi giảm giá thì lương tâm cũng cắn rứt lắm, như thế khác nào bắt nạt người hiền lành đâu.

"Cảm ơn." Động tác Đường Á nhanh như chớp, lập tức cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm lớn, lông mi vừa đen vừa dày như lông quạ theo động tác nuốt xuống hơi hơi híp lại, nhìn rất đáng yêu, nhai xong miếng pudding trong miệng mới nói: "Uống ngon ghê!"

"Cậu thích là tốt rồi." Túng Phồn phải công nhận, lớn đến đẹp trai chính là lợi thế lớn, có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện nhường trà sữa của mình. Mà thực ra thì Amo cách đây cũng không xa, cậu muốn uống thì gọi ship về là được, nếu không, có khi cậu cũng tính bàn bạc với Đường Á chia đôi, mỗi người một nửa rồi.

Đường Á lại nhìn về phía bánh socola trêи bàn trà, một miếng bánh ngọt nho nhỏ, mùi vị không quá nồng, lấp đầy cả văn phòng, thậm chí nguyên liệu chế biến cũng dùng loại cao cấp, không bỏ thêm chút hương liệu tổng hợp nào. Nếu không dí sát mũi vào sẽ không ngửi ra được. Đường Á hoàn toàn không ngửi ra được mùi socola nhưng mà chỉ nhìn thôi đã thấy là ngon rồi.

Do dự một hồi, Đường Á mới quyết tâm mở miệng: "Bánh ngọt này, tôi ăn được không?"

Trà sữa cũng cho rồi, chả lẽ lại ki bo một miếng bánh ngọt à? Túng Phồn đẩy nốt cái bánh đến trước mặt Đường Á, làm một động tác "Mời", còn thân tình lấy nĩa đưa luôn cho đối phương.

Đường Á nhoẻn miệng cười, cầm nĩa lên bắt đầu ăn, hoàn toàn không có ý định giả vờ khiêm tốn.

Thử một miếng bánh, lại uống một ngụm trà sữa, Đường Á cảm thán nói: "Bánh ngọt cũng ngon nữa, dùng socola nguyên chất để làm. Tiệm này không tệ, trà sữa với bánh ngọt của họ so với mấy hàng ở trong nước trước đây tôi từng ăn thì ngon hơn nhiều." Cậu ta không nhắc đến trà sữa mình uống khi còn ở nước ngoài, có lẽ là vì trà sữa đó chỉ hợp khẩu vị dân bản địa chứ không hợp khẩu vị của cậu ta như đồ trong nước, bánh ngọt cũng có thể xếp vào top năm những loại ngon nhất mà cậu ta đã từng ăn, quả nhiên vẫn là đồ trong nước ăn ngon hơn.

Túng Phồn không định giải thích nhiều, chỉ nói: "Đây là thương hiệu do một đầu bếp chuyên món ngọt nổi tiếng trong nước mở, nguyên liệu đều chọn dùng loại thiên nhiên, không dùng đường mía hay đường hóa học đâu, lượng carlo rất thấp, có thể yên tâm ăn."

"Chẳng trách mùi vị khác hẳn với những thương hiệu thông thường khác." Đường Á đối với trà cùng đồ ăn nhẹ Túng Phồn chuẩn bị trước đó đã hoàn toàn không còn tí hứng thú nào, chỉ chăm chăm ăn đồ ăn trước mắt.

Túng Phồn tò mò hỏi: "Vừa nãy tôi thấy cậu không ăn nhiều, còn tưởng người mẫu như cậu yêu cầu với việc giữ cân nặng tương đối nghiêm khắc. Giờ cậu ăn nhiều vậy, thật sự không vấn đề gì chứ?"

Đường Á thản nhiên nói: "Không sao cả, tôi vốn là tạng người ăn không béo, không cần dành thời gian tập luyện giảm cân, có lẽ do là bây giờ hãy còn trẻ, tốc độ trao đổi chất trong cơ thể nhanh, chờ lớn tuổi hơn một chút thì có lẽ đúng là phải đi tập gym thật. Mới nãy có ngài Geoff ở đây, tôi mà ăn thùng uống chậu trước mặt ông ấy thì dễ khiến ông ấy tạo thành ấn tượng là tôi không biết giữ gìn vóc dáng, không yêu nghề, cho nên phải kiềm chế một chút. Nhưng mà, đồ ăn nhẹ cậu chuẩn bị rất ngon, tôi cũng rất thích."

Túng Phồn chớp chớp mắt, nhìn đối phương: "Tôi mặc dù là không nổi tiếng được như ngài Geoff, nhưng mà cũng định mời cậu làm người mẫu đấy, trước mặt tôi, cậu có phải cũng nên giữ hình tượng một tí không?"

Đường Á nhún nhún vai: "Không cần thiết, cậu không phải rất thân với anh họ của tôi à? Tôi giả vờ giả vịt với cậu mà làm chi."

Túng Phồn bật cười, cảm thấy Đường Á nghiêm túc như vậy rất thú vị, thông minh, lại không phải kiểu khôn khéo quá mức khiến người ta có cảm giác giả tạo, cũng không phải quá ngu ngốc, cái gì cũng không nghĩ. Điều này càng làm ấn tượng của Túng Phồn với đối phương tốt hơn, ngoài chuyện ngoại hình dễ nhìn ra, tính cách của Đường Á cũng rất dễ mến.

"Được rồi." Túng Phồn tùy ý dựa vào sofa, một chốc nữa là đến giờ ăn trưa rồi, bây giờ cậu cũng không định ăn quá nhiều, "Lát nữa anh Hải tới đón cậu à?"

Đường Á gật đầu: "Ừ, chắc cũng sắp tới rồi." Nói xong, cậu ta lập tức đẩy nhanh tốc độ ăn, trà sữa thì còn mang theo uống trêи đường được, chứ bánh ngọt thì hơi khó.

"Cậu sinh ra ở nước ngoài hay là sau này mới sang đó?" Túng Phồn cảm thấy nếu mà được, cậu thật sự muốn kết bạn với Đường Á, vì vậy không kìm được hỏi thêm một ít chuyện của đối phương.

Đường Á nói: "Ba mẹ tôi di dân ra nước ngoài, nên tôi sinh ở bên đó. Nhưng mà mẹ tôi sinh xong sức khỏe không được tốt lắm, không có sức chăm tôi, cho nên mới đưa tôi về nước, để ông bà ngoại với ông bà nội thay phiên chăm sóc, hai nhà cách nhau cũng gần nên tôi chạy qua chạy lại giữa hai bên suốt. Hồi ấy anh họ của tôi đã lớn rồi, vẫn luôn săn sóc tôi, đối xử với tôi rất tốt. Mãi đến khi đi học, tôi mới về chỗ ba mẹ. Đi học rồi nên cũng chẳng có cách nào khác, hai ba năm mới về chơi được một lần, sau đó tốt nghiệp đi làm thì tốt hơn chút, mỗi năm có thể về một lần."

"Tôi thấy cậu thích ăn như vậy, là vì trong nhà có người làm đồ ăn rất ngon à?" Túng Phồn hỏi.

Đường Á lắc đầu một cái: "Cái này thì ngược lại, ba mẹ tôi nấu cơm chán lắm. Lúc còn bé ở đây, cho nên tôi càng thích mấy món ăn trong nước mình hơn, đồ ăn bên kia thấy ăn không quen. Về nước cái là thấy cái gì cũng ngon."

Có lẽ là do không quen ăn đồ ăn nước ngoài cho nên lượng cơm của đối phương ăn không nhiều, khiến dáng người cứ dong dỏng như vậy. Ở trong nước một thời gian thôi là kiểu gì cũng nuôi béo được, chờ lúc cậu ta quay về bên kia đảm bảo cái dáng người bây giờ không còn tí gì cho xem.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Túng Phồn thuận miệng đáp.

Nhưng người đẩy cửa vào không phải Nghiêm Tiêu mà Túng Phồn nghĩ, thay vào đó chính là Phí Hành Phong —— Ầy, vậy mà vẫn gặp được nhau, Túng Phồn phục rồi.

Phí Hành Phong có nói với Túng Phồn sẽ tránh mặt Đường Á, không gặp mặt đối phương. Nhưng hôm nay, Phí Hành Phong đúng là không biết Đường Á sẽ tới đây, ngay cả Túng Phồn cũng đến mãi tận lúc gặp rồi mới biết. Trong đầu cậu lập tức nhảy ra một câu thoại phi thường máu chó —— Đây chính là cuộc gặp gỡ mà ông trời đã sắp đặt...

Ấu, siệt ~

Phí Hành Phong liếc Đường Á một cái, cũng không quá để ý, chỉ hỏi Túng Phồn: "Ngài Geoff đi rồi à?"

Trái lại, Đường Á nhìn Phí Hành Phong thêm vài cái, cậu ta để cái nĩa trong tay xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc bánh mình đang ăn dở, tựa hồ có hơi khó chịu vì ăn chưa xong mà lại bị quấy rầy.

Túng Phồn đứng lên cười hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh nghĩ là ngài Geoff sẽ ở lại ăn trưa, muốn sắp xếp giúp em một chút, tiện thể cùng em đi ăn với ông ấy luôn." Phí Hành Phong nói. Cái này không nằm trong kế hoạch ban đầu của hai người mà là hắn biết Geoff xuống máy bay khá trễ, cảm thấy đối phương bàn việc với Túng Phồn kiểu gì cũng phải đến trưa, cho nên mới tính như vậy.

Túng Phồn bất đắc dĩ nói: "Ngài Geoff có hơi mệt, bàn bạc xong công việc thì quay về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi."

Cái này thì không còn cách nào, Phí Hành Phong cũng không quá thất vọng: "Vậy hôm nay chúng ta cùng ăn trưa nhé?"

Túng Phồn không phản đối, hai người bọn họ thì dễ rồi, tùy tiện ăn cái gì cũng được, chủ yếu là có thể nhân thời gian này dính lấy nhau tán gẫu thêm một chút.

Nắm lấy tay Túng Phồn, Phí Hành Phong mới đưa mắt nhìn sang Đường Á, hỏi: "Đây là?"

Túng Phồn gãi gãi khóe miệng, sau đó nháy mắt với Phí Hành Phong một cái, nói: "Giới thiệu với anh, đây à Đường Á, người mẫu của Geoff Studio, cậu ấy tới cùng Geoff, ở lại đây chờ lát nữa có người đến đón."

Phí Hành Phong thật sự không biết bậy giờ nên dùng vẻ mặt gì để đáp lại Túng Phồn nữa, giống như đang nói, hắn hôm nay không nên tới đây vậy.

Trái lại Đường Á hoàn toàn không phát hiện thâm ý trong lời nói của Túng Phồn, cậu ta đứng dậy nói: "Chào ngài Phí. Tôi có xem phim của anh, diễn xuất vô cùng ấn tượng."

"Cám ơn." Phí Hành Phong nhanh chóng điểu chỉnh lại nét mặt. Hắn hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ nào khác với Đường Á, nhưng mà không biết là làm sao, tình huống bây giờ khiến hắn thấy có hơi lúng túng.

"Anh họ tôi vẫn còn chưa tới, tôi còn phải làm phiền anh Túng thêm một lúc nữa." Ý tứ chính là bây giờ họ chưa thể đi được.

"Không sao, chúng tôi cũng không vội gì cả." Phí Hành Phong vẫn giữ nguyên phong độ của mình, hắn thật sự không muốn phải ở đây ứng phó với Đường Á, hắn chỉ muốn ở riêng với Túng Phồn thôi.

Đường Á lịch sự mỉm cười, sau khi ngồi xuống cũng không động đến bánh ngọt và trà sữa nữa, nhưng ánh mắt thì lại không dứt ra một giây nào, Túng Phồn thậm chí ở trong biểu cảm của đối phương thấy được một chút hậm hực.

Nghĩ một hồi, Túng Phồn cũng hiểu là như nào. Đường Á ở trước mặt cậu không giấu yêu thích ăn uống của mình chính là vì cậu quen thân với Hải Tuy, được đối phương quy về là phe mình. Nhưng mà Đường Á với Phí Hành Phong không có liên hệ gì, cho nên bị đối xử như người xa lạ, tính tình cũng giữ kẽ hơn.

Túng Phồn quyết định làm bạn tri kỷ một lần, cũng đỡ cho cái bánh ngọt ngon như vậy lại phải bị lãng phí, cậu quay sang nói với Đường Á: "Tôi dẫn Hành Phong đi xem mấy bộ quần áo lần trước anh ấy đặt may một chút, cậu chờ ở đây một mình một lát có được không?"

Đường Á đương nhiên không ý kiến gì, còn vui vì Túng Phồn xách Phí Hành Phong đi là đằng khác.

Phí Hành Phong vốn không đặt làm quần áo ở bên đây, trong lòng cũng rõ là cậu muốn dẫn hắn ra ngoài, vừa hay hắn cũng không muốn ở cùng một chỗ với Đường Á, đương nhiên là đồng ý vội.

Ra khỏi văn phòng, Túng Phồn dẫn Phí Hành Phong sang khu trà nước.

Phí Hành Phong cũng không biết nên hỏi từ đâu, mà thực ra cái gì cũng không cần phải hỏi, rõ ràng là hắn đến không đúng lúc. Hắn cũng không có gì để mà giải thích, Đường Á với hắn chỉ là một người qua đường thôi.

Túng Phồn cười, cùng Phí Hành Phong nói chuyện Đường Á ngại không thích ăn trước mặt người lạ, Phí Hành Phong không muốn nói, cũng chả muốn nhận xét gì về chuyện này hết.

May là chưa được bao lâu, Hải Tuy đã đến.

Đường Á cũng đã ăn xong cái bánh ngọt của mình, cầm theo cốc trà sữa Túng Phồn cho, vẻ mặt lạnh lùng đi theo Hải Tuy ra về, giống hệt với lúc vừa mới tới.

Trước khi đi, cậu ta còn hẹn Túng Phồn khi nào rảnh cùng đi ăn một bữa, cũng lịch sự mời cả Phí Hành Phong cùng đi.

Túng Phồn đáp lời, vừa hay cậu cũng muốn tìm cơ hội bàn chuyện chụp ảnh mẫu với Đường Á nữa.

Chờ Đường Á đi rồi, Phí Hành Phong lập tức nói: "Giờ có phải đã đến lúc để anh biểu đạt lòng thành của mình rồi không? Tuy là cậu ta cũng có mời anh cùng đi, nhưng mà em yên tâm, anh hoàn toàn không muốn đi ăn với cậu ta một tí nào hết."

Túng Phồn không thèm nể tình tí nào, hắt hủi đối phương: "Được rồi, rõ ràng cậu ấy mời anh là vì phép lịch sự thôi, em chả có gì mà không yên tâm cả."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện