Không thể động –

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Không thể động.


Không thể nói chuyện, không thể trở mình, không thể mở mắt ra, không thể gập dù chỉ một đầu ngón tay, thậm chí ngay cả tần suất hô hấp cũng phải không nhanh không chậm, không thể có một chút biến đổi nào. Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Ly Úy sau khi cậu tỉnh lại từ thế giới hôn mê hắc ám.

Việc này chẳng hề dễ dàng, nếu không phải đã từng được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lại thêm ý chí sắt đá, sẽ không một ai có thể vững vàng khống chế được tứ chi trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, khi mà thần trí quay trở về với não bộ.

Bên ngoài vẫn bảo trì dáng vẻ hôn mê, đại não ưu tú lại đã cấp tốc vận hành.

Nhắm nghiền mắt, lẳng lặng cảm nhận, địa ngục huấn luyện lúc trước đã từng khiến Ly Úy phải ăn đủ mọi thống khổ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, trong đầu âm thầm hình thành tình huống trước mắt lúc này.

Cậu đang nằm trên giường của bệnh viện, xộc vào khoang mũi chính là mùi thuốc khử trùng. Điều kiện phòng bệnh rất tốt, yên tĩnh, hơn nữa còn có điều hòa, bởi vậy trên người cậu đang đắp một tấm chăn mỏng. Thân thể rất đau, đặc biệt là phần bụng, ở đó đã trúng một phát súng, viên đạn hẳn là đã được lấy ra rồi phải không? Tiểu não cũng rất đau, đó là hậu quả do lúc ngã xuống đã cố tình đem đầu đập lên mặt đất một chút. Chẳng còn cách nào khác, không dùng một chút khổ nhục kế, đừng mơ tưởng lừa được tên Chu Dương anh minh đến khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi kia.

Cửa đột nhiên bị mở ra, trong tiếng bước chân của hơn một người, giọng nam trầm thấp vang lên: “Khi nào thì tỉnh lại? Cho tôi một mốc thời gian.”

Trong giọng nói hoa lệ mang theo sự tà mị nguy hiểm, người nào từng nghe qua âm giọng này cũng đều phải khắc sâu ấn tượng.

“Chu tiên sinh, tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi.” Cùng tiến vào cửa hình như là một bác sĩ, có chút sốt ruột đáp lời: “Tôi không thể bảo đảm. Cuộc giải phẫu của bệnh nhân rất thành công, miệng vết thương khép lại cũng rất tốt, nhưng…”

“Nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ Thẩm, tôi không phải là người có tính nhẫn nại.”

Sau khi giọng nói không vui kết thúc là một hồi yên lặng khiến người ta cảm thấy bất an, nhiệt độ trong phòng bệnh chợt giảm xuống.

Ực, bác sĩ Thẩm căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, nỗ lực nhẹ giọng giải thích nhằm xoa dịu bầu không khí: “Chu tiên sinh, không phải tôi trốn tránh trách nhiệm, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh có lẽ liên quan tới việc gáy của cậu ấy bị va đụng nghiêm trọng, chúng tôi đang gấp rút kiểm tra não bộ cho cậu ấy…”

“Mặc kệ cái gì kiểm tra, tôi chỉ cần cậu ta tỉnh lại.” Cứng rắn cắt ngang lời của bác sĩ, Chu Dương chuyển dời ánh mắt sang gương mặt Ly Úy đang chìm sâu trong giấc ngủ say.

Cho dù đã nhắm mắt, nhưng phải đối diện với đường nhìn của Chu Dương cũng chẳng hề dễ dàng. Ánh mắt sắc lẻm như lưỡi kiếm, so với chim ưng còn bén nhọn hơn, tựa hồ có thể xuyên qua máu thịt, dễ dàng cấu xé dây thần kinh, thâm nhập vào tận cốt tủy của người ta. Ly Úy nỗ lực duy trì trạng thái thả lỏng, cậu hiểu được sâu sắc sự lợi hại của người đàn ông này, cho dù chỉ khẽ xoay chuyển con ngươi bên dưới mi mắt một chút, cũng sẽ bị hắn phát hiện ra dị thường ngay lập tức.

“Nhìn dáng vẻ này của em…” Hô hấp nóng rực càng lúc càng tiến tới gần theo tiếng thì thầm của người đàn ông, ở khoảng cách hai chóp mũi gần như chạm vào nhau, nghe thấy tiếng cười khẽ ám muội của hắn: “So với lúc tỉnh thì đáng yêu hơn nhiều.”

Đầu ngón tay nóng ấm đang lướt nhẹ trên cái cằm hơi nhọn của người hôn mê.

Để duy trì được trạng thái trước mắt tương đối có lợi cho mình, ngay cả quyền lợi nghiến răng để tỏ chút phẫn nộ Ly Úy cũng không có. Không ngờ trong lúc hôn mê cũng phải chịu đựng sự khinh bạc của Chu Dương.

Nhân lúc Chu Dương không phòng bị, làm một cuộc phản công? Chỉ cần bắt được tên này để uy hiếp, muốn rời đi tuyệt đối không thành vấn đề, bình thường bên cạnh hắn chưa từng có ít hơn năm người vệ sĩ, hôm nay quả là cơ hội ngàn năm có một.

Khống chế nhịp tim không để cho nó có biến hóa quá lớn, Ly Úy còn muốn chờ tới thời cơ tốt nhất, càng nỗ lực dùng trực giác cảm nhận tất cả những thứ xung quanh.

“Chu tiên sinh.”

Khốn kiếp, cư nhiên lại có người gõ cửa vào lúc này.

Thân thể gần như sắp đè sát tới của Chu Dương liền đứng thẳng dậy: “Chuyện gì?”

“Là điện thoại của Dược ca.”

“Ừ,” Chu Dương đi tới, tiếp nhận điện thoại: “Tôi đây, thế nào rồi?” Cảm giác áp bách bên giường bệnh lập tức giảm bớt.

Khoảng thời gian trống trong lúc hắn nói chuyện, đương nhiên Ly Úy sẽ không bỏ lỡ. Tĩnh tâm ôn lại tỉ mỉ kế hoạch công kích thật kỹ càng một lần, cảm giác khác thường vừa mới mơ hồ nổi lên trong lòng lại tái hiện lần thứ hai.

Có chỗ nào bất thường?

Lúc đối phó với Chu Dương, cho dù chỉ là một điểm khác thường rất nhỏ cũng có thể trở thành nguyên nhân dẫn tới thất bại, Ly Úy còn chưa quên mình đã bại dưới tay Chu Dương thế nào đâu.

Hình như ở cổ tay và cổ chân có điểm không thích hợp lắm… Tập trung tinh thần cảm nhận nơi cổ tay mình, quả nhiên, hình như có một vật gì đó nhẹ nhàng bao phủ bên trên, là một cái vòng? Ly Úy nhanh chóng phân tích, không phải xiềng xích bằng kim loại cỡ lớn dùng để khóa cậu trước kia, có chút giống với… dây da?

Dây da rất mảnh? Đại khái chỉ bằng một phần hai dây đeo đồng hồ thông thường, loại đồ vật vừa mỏng vừa tinh xảo này không có khả năng vây khốn một tay sát thủ hạng nhất.

Chưa cần tới một giây, Ly Úy đã đoán ra được đáp án. Theo cá tính ác độc của Chu Dương, vật dùng để trói buộc tứ chi không có khả năng chỉ là một loại dây da đơn thuần, tám phần mười là bên trên có gắn dây điện, nói cách khác, chỉ cần cậu bất chợt làm ra một chút động tác, ví dụ như hiện tại giả vờ hôn mê sau đó bất ngờ phản công tập kích, cái vòng mỏng manh trên cổ tay cổ chân có thể khiến cậu xôi hỏng bỏng không ngay tức thì, chưa kể còn đau đớn muốn chết.

May mà ban nãy chưa hành động lỗ mãng.

Khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm trong bụng, Ly Úy lại bắt đầu lo lắng. Chu Dương chẳng những ngoan độc, mà còn cẩn trọng đến loại mức độ này, xem ra muốn chạy thoát khỏi tay hắn chẳng hề đơn giản như trong tưởng tượng.

Từ lúc trúng viên đạn đầu tiên không rõ của kẻ nào bắn tới trong đám đông hỗn loạn, kế hoạch đào thoát của Ly Úy đã được hình thành. Để mình chịu một súng, tốt nhất là trên đầu cũng bị một vết thương, sau đó nhân cơ hội ấy giả vờ hôn mê, tốt nhất là để Chu Dương xem mình như người thực vật. Ai lại quan tâm tới một tên tù binh đã biến thành người thực vật? Chỉ cần được buông lỏng giám sát, liền có cơ hội để đào tẩu.

Hiện tại bước đầu tiên xem như đã thành công. Kế tiếp nhất định phải kiên trì chờ đợi Chu Dương lơi lỏng cảnh giác, nói cách khác, phải tiếp tục sắm vai kẻ hôn mê, cho tới khi cơ hội đến.

Cảm giác áp bách trở nên cường liệt, không cần mở mắt ra cũng biết Chu Dương đã quay lại bên người.

“Đi ra ngoài hết đi.”

Hắn cầm điện thoại tiến vào, đuổi hết đám thuộc hạ ra ngoài, áp lực lại nặng thêm một phần.

Hoàn cảnh chỉ còn lại một mình trong phòng bệnh cùng Chu Dương khiến lông tơ Ly Úy dựng thẳng, cằm lại bị nâng lên, ngón tay thon dài không chỉ thưởng thức da thịt trơn nhẵn rắn chắc, mà còn di chuyển tới trêu ghẹo bờ môi.



Cảm nhận thấy đối phương sỗ sàng ấn đầu ngón tay vào trong miệng mình, khuấy động đầu lưỡi, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Ly Úy chính là hung hăng cắn đứt nó. Đáng giận chính là, để kế hoạch bỏ trốn được thành công, trước mắt ngay cả việc thoáng động đầu lưỡi để né tránh ngón tay đang quấy nhiễu kia, cậu cũng không thể làm.

“Còn nhớ nụ hôn của anh không?” Chu Dương thì thầm tự nói, rút ngón tay ra, ấn lên đó đôi môi của chính mình.

Cũng cường ngạnh như cách hành xử thường ngày của Chu Dương, kẻ xâm lược nóng rực như lửa càn quét đối thủ, không chừa lại một tia phản kháng. Có lẽ đã quen đối phó cưỡng chế với người dưới thân, cho dù biết cậu đang hôn mê, Chu Dương vẫn nắm thật chặt hai cổ tay mềm mại của cậu.

Mỗi chiếc răng đều bị thanh tẩy qua một lần, sau đó là niêm mạc mẫn cảm giữa phần trên khoang miệng và lưỡi, hung hăng dùng đầu lưỡi để chiếm hữu, chà xát qua lại.

Chẳng khác nào cực hình đáng sợ, nếu không phải một lòng muốn thoát khỏi sự giam cầm của người đàn ông này, Ly Úy quả thực không dám tưởng tượng mình lại có được ý chí kiên cường đến vậy, kiềm chế thân thể không làm ra bất luận phản ứng nào.

Phải chạy trốn, bắt đầu từ ngày đầu tiên bị bắt sống, bỏ trốn đã là ý nghĩ duy nhất trong đầu Ly Úy.

Cậu biết rõ chưa từng có ai từ bàn tay Chu Dương chạy thoát thành công, trước khi động thủ với Chu Dương, Nhược Thủy đã nói với cậu rằng: “Đừng để Chu Dương bắt được, người bị Chu Dương bắt, ngay cả xin chết cũng không thể.”

Sau khi Ly Úy bị bắt, cậu đã được thể nghiệm sâu sắc những lời vô cùng chính xác mà Nhược Thủy từng nói bằng chính thân thể của mình, khổ hình thì thôi không tính, cậu có thể chịu đựng được, nhưng Chu Dương lại dùng thủ đoạn dâm loạn bỉ ổi như vậy…

“Em tỉnh rồi sao?”

Trái tim gần như ngừng đập, bị phát hiện rồi ư?

Tiếng thở dài rất khẽ phả ra từ miệng Chu Dương, bỗng nhiên lại nhiều thêm mấy phần ôn hòa đủ để khiến người ta phải mục trừng khẩu ngốc: “Đừng nằm suốt như vậy, anh bắt đầu thấy nhớ em rồi.”

Chỉ là tự nói một mình thôi, Ly Úy thả lỏng thần kinh một chút, ngay giây tiếp theo liền căng cứng cả người. Tay của Chu Dương đã len vào trong chăn, phủ lên khí quan trọng yếu nơi hạ thể, cho dù đã được ngăn cách bởi một lớp quần chuyên dụng của bệnh nhân, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay hắn. Việc này thông thường là điềm báo cho điều gì, Ly Úy từ sau khi bị bắt và phải chịu đủ sự giày vò hung hăng của Chu Dương suốt một tuần lễ đã có thể hiểu được rõ ràng hơn ai hết.

“Chẳng dễ gì mà ôm được em, mới thưởng thức được bảy ngày.”

Hắn ta không định làm loại chuyện này với một người thực vật đấy chứ? Bên dưới lớp chăn, bàn tay kéo quần lót cậu xuống đã giải đáp cho câu hỏi đang nghẹn trong lòng Ly Úy.

Cầm thú!

Không thể động, tuyệt đối không thể động.

Đầu ngón tay chỉ vẽ một vòng tròn phía trước rồi lại rụt về. Ly Úy cảm thấy trên người chợt lạnh, chăn đã bị kéo ra hoàn toàn.

“Lúc ngủ trông em ngoan hơn nhiều, so với dáng vẻ vừa nghiến răng vừa trừng mắt của em mấy hôm trước thì ngoan hơn nhiều.”

Quần bệnh rộng thùng thình bị cởi ra ném vào góc giường, Chu Dương tách mở hai bắp chân rắn chắc thon dài. Hắn luôn nhịn không được mà kinh ngạc tán thưởng đường cong thân thể của Ly Úy, đẹp hơn so với tất cả những nam nữ mà hắn từng gặp, hắn không thể quên được. Suốt hai năm qua, hắn chưa từng tìm người nào khác để lên giường, không phải hắn không có dục vọng, chỉ là sau khi đã ôm Ly Úy, đối với lõa thể của người khác hắn chỉ cảm thấy không vừa lòng.

Vả lại…

Nếu ôm người khác, có lẽ đôi mắt của Ly Úy sẽ hồng lên nhỉ.

“Ly, sau khi em tỉnh lại, chắc hẳn sẽ không suốt ngày muốn tìm cách bỏ trốn nữa chứ?” Chu Dương vuốt ve đường cong nơi bắp chân rung động lòng người, cúi đầu hôn lên sườn mặt ưu mỹ của Ly Úy: “Bọn chúng đã làm gì em, Ly? Tỉnh lại đi, em đang ở trong mộng đấy.”

Sự thân mật say lòng người, không mê hoặc được Ly Úy đang một lòng chờ đợi thời cơ bỏ trốn.

Bọn chúng đã làm gì tôi? Là anh đã làm gì tôi! Không sai, tôi đang ở trong mộng, một cơn ác mộng đáng sợ.

Ly Úy kinh hồn táng đảm phát hiện ra bàn tay của Chu Dương đã trượt tới gốc đùi.

“Em thích nhất là được anh hôn ở đây.”

Không có!

“Mỗi khi anh hôn nơi này của em, em đều sẽ kích động tới phát khóc lên.”

Tuyệt đối không có!

“Nhưng bây giờ mỗi lần anh làm như vậy, em đều sợ tới run rẩy cả người, tựa như sợ anh cắn em vậy…”

Chính xác là anh cắn tôi.

“Dáng điệu như vậy thực sự khiến anh giận dữ vô cùng… Ly, em cũng biết tính anh mà, lúc anh giận tới cực điểm, đương nhiên sẽ hung hăng cắn em.”

Viện cớ, cái gì mà biết tính của anh, cái gì mà giận tới cực điểm… Xin anh, đừng ái muội sờ mó nơi ấy như vậy nữa. Quả thực Ly Úy phải vì kế hoạch sắm vai người thực vật này mà tự cảm thấy bi thương, cậu chưa từng biết không thể động là một việc thống khổ đến vậy.

Đầu lưỡi như rắn lại len vào, so với lần trước càng thêm ngang ngược càn quét khắp khoang miệng, kẻ xâm lược còn ý do vị tẫn mà liếm khóe môi Ly Úy: “Xin lỗi, anh khiến em phải mang rất nhiều vết thương. Nhưng nhìn dáng điệu không hiểu chuyện này của em, luôn miệng nói muốn giết anh, làm anh hận tới nghiến răng, sao có thể không xử lý em.”

Anh mới không hiểu chuyện!

Trong lòng đang âm thầm mắng to không ngừng, một câu nói trầm thấp bỗng tiến vào trong tai khiến Ly Úy sợ tới toát mồ hôi lạnh.

“Ly, chúng ta làm đi.”

Làm? Không thể nào chứ? Thực sự Ly Úy không có lòng tin vào thời điểm ấy mà mình vẫn có thể duy trì được trạng thái như người chết. Nhưng nếu vứt bỏ cơ hội duy nhất có thể khiến cho Chu Dương buông lỏng cảnh giác này, nói không chừng từ nay về sau ngày nào cũng phải chịu đựng sự giày vò như vậy của hắn, cho tới khi mình đi đời nhà ma mới thôi.

Để tránh khỏi kết cục bi thảm nhất ấy, nhiệm vụ có bất khả thi hơn nữa cũng phải hoàn thành.

Ly Úy âm thầm nghiến chặt răng, Chu Dương đã nắm lấy cổ chân của Ly Úy, nhấc hai đùi cậu lên.

__Hết__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện