Không thể động
~ Phiên ngoại – Đã đủ ~
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Vầng thái dương ẩn mình vào mặt biển. Trời xanh không một gợn mây, ánh nắng còn sót lại không đủ nhuộm lên một tầng màu cam dịu nhẹ.
Một chiếc du thuyền loại nhỏ xuôi theo nhịp sóng dịu dàng đang neo lại giữa quầng sáng màu cam ấy, người trên du thuyền được ánh tà dương bao phủ, khuôn mặt trắng ngần hơi hơi ửng đỏ, so với ngày thường thì thêm mấy phần huyết sắc khỏe mạnh.
“Đã câu được chưa?” Chu Dương bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau cậu, ló đầu ra thăm dò, ánh mắt như thể muốn xuyên qua mặt biển, nhìn cho rõ từng động tĩnh của những chú cá bên dưới.
Trần Minh cầm cần câu ngồi ngay ngắn bên mạn thuyền không kìm được lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
“Anh động tới động lui như vậy, cá nào cũng bị anh dọa cho chạy cả rồi.” Cậu chầm chậm thu dây câu trong tay về, thu dọn xong, đặt xuống bên chân, quay đầu lại nói, “Sớm biết vậy đã chẳng mang anh theo, em đi một mình có khi còn câu được thêm mấy con.”
“Đừng giận mà, cũng không phải anh cố ý dọa cá chạy mất.” Chu Dương sớm đã bị hoạt động hao tốn thời gian này làm cho buồn chán đến không chịu nổi, lợi dụng lúc Trần Minh quay đầu lại, liền thuận thế dùng sức hôn xuống môi cậu một cái, “Xem kìa, mặt trời sắp lặn rồi, tạm thời về đi thôi. Lần sau cùng em đi câu, anh sẽ tận lực ngồi một bên không mở miệng, để em câu được mấy con cá béo mẫm nhé.”
Trần Minh ngẩng đầu lên để hắn hôn mấy cái, cười nói: “Xin thứ cho kẻ bất tài. Lần sau anh cũng sẽ động tới động lui, tận lực giúp thêm phiền thôi. Cứ lo cho tốt công việc của anh là được rồi, dù sao anh vốn cũng bận.”
“Có bận hơn nữa cũng tìm được thời gian để đi cùng em mà. Chẳng qua anh thực sự không có sự nhẫn nại đối với việc câu cá, quá buồn chán, cứ ngồi im suốt như vậy, không thể động, còn không thể nói chuyện, hơn nửa ngày cũng không câu được tới con thứ hai, thật là kỳ quái, có biết bao sở thích lý thú, sao em lại thích nhất cái này cơ chứ?”
“Ừm, em biết anh rất phản đối sở thích của em.” Trần Minh ngầm hiểu mà mỉm cười.
Chu Dương giơ hai tay lên thanh minh, “Anh tuyệt đối không có ý không tán thành sở thích của em, chỉ là thấy kỳ quái thôi mà.”
Hắn thoáng ngừng một chút, tựa hồ nhớ tới một vấn đề, bèn hỏi Trần Minh, “Trước đây lúc anh cùng em đi câu cá, cũng mất kiên nhẫn như vậy sao?”
“Anh chưa từng đi cùng em.”
“Sao có thể?” Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Chu Dương hiện lên một tia nghi hoặc khó phát hiện, “Chí ít cũng phải đi cùng mấy lần chứ? Hay anh mải miết với công việc, vứt em sang một bên?”
Trần Minh lẳng lặng liếc nhìn hắn một cái, dáng vẻ nghi hoặc của Chu Dương rất thú vị.
Ánh tà dương khắc lên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mị lực của hắn, chiếu ra chút hiếu kỳ nho nhỏ, khiến hắn dường như có thêm một loại ý vị gì đó hấp dẫn người khác.
Loại ý vị này, có lẽ hẳn là biến thành đồng cảm đi? Cứ nhìn hắn là Trần Minh thường sẽ nghĩ tới bản thân mình.
Đối với quá khứ của mình, cậu cũng thường giống như Chu Dương, tràn đầy nghi hoặc.
Về những chuyện trước lúc mình bị phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ có thể tra tìm trong tài liệu, thật giống như ngồi bên ngoài màn ảnh, xem một bộ phim điện ảnh về chính mình, nhưng dẫu sao phim cũng chỉ là phim, không phải một cuộc đời hoàn chỉnh.
Giống như Chu Dương vậy, trước lúc tẩy não tự mình ghi lại rất nhiều clip ngắn, dự định làm tài liệu giảng dạy cho Chu Dương sau khi tẩy não sử dụng.
Nhưng vô tình hoặc hữu ý, đã để rò rỉ mất phần khắc cốt ghi tâm nhất… Có lẽ bởi, đã quá khắc cốt ghi tâm.
Chu Dương chỉ biết từng có một Ly Úy, chỉ biết hiện tại người mình yêu nhất là Trần Minh, nhưng đối với đủ loại thảm liệt đã từng xảy ra giữa bọn họ, lại hoàn toàn chẳng hề hay biết.
Hắn không biết mình đã mất đi Ly Úy như thế nào, hắn không biết mình đã gặp gỡ Trần Minh ra sao.
Vướng mắc, lừa gạt, phản bội, giày vò như thế nào… Những tan nát cõi lòng cùng tuyệt vọng này, đã bị tẩy đi toàn bộ.
Chu Dương trước mặt, sạch sẽ như một đứa trẻ vừa trọng sinh, bừng bừng phấn chấn, ngập tràn nhiệt tình, thần thái phi dương.
Hắn không còn là Chu Dương giam mình trong tuyệt vọng, dẫu thế nào cũng không thoát ra được, ngồi trong tầng hầm đối diện với màn hình mà khóc rống kia nữa.
“Minh?” Tiếng gọi của Chu Dương lọt vào tai.
Trần Minh như bừng tỉnh, ứng một tiếng.
“Sao vậy?” Chu Dương lại gần, cẩn thận quan sát mặt cậu.
“Gì cơ?” Trần Minh hỏi ngược lại.
“Em lại đang dùng loại biểu cảm này để nhìn anh.”
“Biểu cảm gì?”
“Chính là loại biểu cảm…” Chu Dương hơi nhíu mày, trên khuôn mặt hắn tăng thêm chút cương nghị rất có mị lực, “Vừa quan sát anh, vừa lẳng lặng suy nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu.”
Hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo mặt Trần Minh, cười cười hăm dọa, “Mau khai ra đi, ban nãy em nhìn anh, trong lòng đang suy nghĩ những gì? Nếu không thành thật trả lời, cẩn thận anh mang toàn bộ thành quả thu hoạch được của em trả lại cho biển cả đấy.”
“Ừm, em nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ đến anh.” Trần Minh thấp giọng nói.
Cậu đặt ngón tay lên đường cong hoàn mỹ trên cằm Chu Dương, nhẹ nhàng phác họa theo hình dáng khuôn mặt hắn.
Động tác thân mật này, lập tức đem toàn bộ bất mãn của Chu Dương đuổi đi hết.
Hắn kéo giật cổ áo Trần Minh, đem bờ môi nhạt màu kéo tới trước miệng mình, hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi trượt vào khoang miệng.
Hương vị của Trần Minh thanh đạm nhẹ nhàng, rồi lại ngầm ẩn ngọt ngào không nói nên lời.
Đầu lưỡi triền quấn, vui đùa cuốn mút, phối hợp đến không chê vào đâu được, thẳng đến khi hai người đều cảm thấy thỏa mãn, môi mới chầm chậm tách ra.
Mặt trời đã chìm vào lòng biển hơn một nửa, kim quang tràn ra mặt biển đằng tây, rất đẹp.
Trần Minh tựa vào lòng Chu Dương, cảm nhận gió biển phe phất đám tóc trước trán.
Giọng của Chu Dương trong mỹ cảnh này, có vẻ đặc biệt dịu dàng, êm tai.
“Minh.”
“Ừm?”
“Trước kia có phải anh đối xử với em không được tốt?”
Trần Minh trong lòng hắn thoáng trầm mặc một chút. “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Ban nãy em vừa nói, anh chưa từng cùng em đi câu. Thế nhưng… câu cá chẳng phải là việc mà em thích nhất sao?”
Chu Dương có chút áy náy thở dài, “Điều này khiến anh không thể không suy nghĩ, trước đây rốt cuộc mình là người như thế nào. Anh đoán, có thể anh là một kẻ rất tồi, không quan tâm tới em chút nào. Rất có khả năng, còn thường xuyên khiến em đau lòng, khiến em phải cô đơn một mình.”
Trần Minh không biết nên hình dung tâm tình của mình khi nghe được những lời này như thế nào. Cậu chỉ một mực dán mặt vào ngực Chu Dương, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ khiến người ta an tâm, lại không biết nên nói những chuyện trước kia của hai người thế nào cho rõ ràng.
Mọi việc luôn có tính hai mặt, lãng quên, đôi khi là ác mộng, đôi khi lại là giải dược.
Chu Dương đã quên quá khứ thê thảm kia, hắn chính là muốn quên đi biết bao.
Nhưng sau khi hắn quên rồi, lại nỗ lực muốn truy tìm quá khứ, luôn không ngừng hỏi về quá khứ của mình.
Trần Minh nhìn mặt biển xa xôi, ánh tà dương đỏ ửng dần dần tiêu tán, tất cả dường như sắp quay về với tĩnh mịch. Chu Dương có lẽ đã quên rất nhiều, nhưng Trần Minh lại hiểu rất rõ, từng chút mỹ cảnh của thời khắc này, đều có được chẳng hề dễ dàng.
Cậu chỉ muốn, cẩn thận hết lòng, bảo vệ thời khắc này, bảo vệ Chu Dương đang đứng sau lưng cậu, dùng cánh tay ôm chặt lấy cậu.
“Anh đoán sai rồi.” Trần Minh khẽ giọng nói, “Anh là một người yêu rất tốt, nhiệt tình, dịu dàng, chu đáo, ngập tràn ham muốn bảo hộ.”
“Chỉ là thiếu nhẫn nại với việc câu cá?”
“Đúng vậy.” Trần Minh ngửa đầu lên, nhìn khuôn mặt của người đàn ông trên đỉnh đầu.
Cậu mỉm cười với Chu Dương, “Khuyết điểm duy nhất chính là thiếu nhẫn nại với việc câu cá.”
“Anh sẽ tận lực sửa đổi.” Chu Dương nghiêm túc cam đoan.
“Không cần phải vậy.”
“Không cần?”
“Em không muốn miễn cưỡng anh. Vả lại, con người luôn phải có chút khuyết điểm thì mới chân thực, không thể quá hoàn mỹ. Anh cứ giữ lại khuyết điểm nho nhỏ này đi.”
“Không,” Chu Dương nâng cằm cậu lên, ấn xuống môi cậu một nụ hôn, “Anh thích hoàn mỹ.”
Trần Minh bật cười xoay người lại, quay mặt về phía Chu Dương, “Nói thế nghĩa là, từ nay về sau anh đều sẽ cùng em đi câu cá?”
Nét mặt có phần hưng phấn.
Chu Dương gật đầu, “Ừ, chỉ cần có thể kiếm được thời gian, anh sẽ đi cùng em.”
Trần Minh hiểu rất rõ Chu Dương làm như vậy cốt là để khiến mình được vui vẻ, người đàn ông này đối với việc câu cá chính là phi thường không có hứng thú. Nhưng cũng chính bởi vậy, trong lòng mới cảm thấy phi thường thỏa mãn.
“Đói bụng rồi chứ? Em đi rán cá cho anh ăn.” Trần Minh khom lưng xách thùng đựng cá lên, xoay người định đi vào trong.
Chu Dương bỗng nhiên duỗi tay ra, kéo giật cậu lại.
Trần Minh không thể không quay lại nhìn hắn, “Sao vậy?”
Chu Dương không lên tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.
Ánh tà dương chỉ còn sót lại một tia cuối cùng, ánh sáng trong con ngươi biến tối, Chu Dương chăm chú nhìn con ngươi của cậu trở nên thâm thúy, như thể hai đầm nước sâu.
“Sao vậy?” Trần Minh kỳ quái hỏi.
“Khóe miệng em…” Chu Dương vừa chầm chậm nói, vừa dùng một đầu ngón tay phác họa lại đường cong nơi khóe miệng cậu, “Ban nãy, em cười đến vui vẻ như vậy.”
Trần Minh khó hiểu nhìn hắn, mình rất vui vẻ, lẽ nào có gì không thích hợp sao?
Hay là Chu Dương cảm thấy mình quá đắc ý vênh váo rồi?
“Anh chẳng qua là đáp ứng em một chuyện, lại khiến em cười đến ngọt ngào như vậy sao?”
“Chu Dương?”
“Chỉ là ở bên người mình yêu mà thôi, đây là việc cơ bản nhất mà mỗi người đàn ông đều phải làm được, em lại vì một chuyện nho nhỏ này, mà lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ như vậy…” Không rõ Chu Dương là đang hỏi Trần Minh, hay đang lẩm bẩm một mình, hắn cau mày, thì thầm nói: “Minh, rốt cuộc là do em quá dễ dàng thỏa mãn, hay do anh trước đây đối xử với em quá không tốt, ngay cả niềm vui cơ bản nhất cũng chưa từng cho em?”
Viền mắt Trần Minh bỗng nhiên đỏ lên, cậu bất chợt nắm lấy bàn tay đang vuốt ve khóe miệng mình, tựa hồ rất sợ bàn tay dịu dàng này sẽ bất thình lình rút trở về, bèn khẩn trương nắm chặt lấy nó, áp lên mặt mình, để nó cảm nhận được độ ấm trên da thịt mình. Bạn đang �
Phải, Chu Dương, anh từng khiến em đau lòng, khổ sở, tuyệt vọng biết bao.
Anh dùng em còn sống rành rành, để đi đổi lấy xương khô của một người khác, từng tàn nhẫn nói với em, một nắm xương khô của cậu ấy, so với tính mệnh của em còn quan trọng hơn.
Anh không biết em là ai, anh không quan tâm em là ai, anh từng chỉ để tâm tới một người khác, toàn tâm toàn ý muốn em biến thành vật thay thế của một người khác.
Anh chưa từng cùng em đi câu, không phải bởi vì quá bận, mà bởi vì trước đây, anh căn bản không hề hay biết em thích cái gì, tất cả những việc này, anh không biết, anh đều không biết.
Nhưng mà, anh của bây giờ, lại biết em vì cái gì mà cười, biết em thời khắc này rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Anh rốt cuộc cũng biết được rồi… Như vậy, cũng đủ rồi.
“Minh, em lại khóc.” Thấy khóe mắt Trần Minh chảy ra lệ quang, Chu Dương đau lòng ôm chặt lấy cậu, “Anh nói sai điều gì rồi sao?”
“Không.”
Chu Dương càng thêm mù mịt, “Vậy tại sao em khóc?” Hắn không hiểu được, thực sự không hiểu được.
Trần Minh là người mà hắn yêu nhất, là người mà hắn đã thề phải dùng mỗi phút mỗi giây của quãng đời còn lại để che chở yêu thương, thế nhưng vì sao con đường nhìn lại của hắn luôn bị mây mù che phủ như vậy?
Vì sao người yêu của hắn luôn như có điều suy nghĩ mà chăm chú nhìn hắn?
Vì sao người yêu của hắn, lại bởi vì một việc cỏn con mà cảm động đến lệ nóng doanh tròng?
Vì sao người yêu của hắn, không muốn trả lời những câu hỏi thuộc về quá khứ?
Gặp gỡ, thân thiết, yêu nhau như thế nào… Rốt cuộc cái gì đã tạo nên đôi mắt trong veo nhưng tràn đầy hồi ức cùng ưu thương của Trần Minh?
Chu Dương thật muốn biết, đằng sau những hồi ức cùng ưu thương ấy, rốt cuộc ẩn giấu những gì.
Hắn từng thử nhờ Trần Dược đi điều tra, không ngờ Trần Dược lại cho hắn một câu trả lời không thể tưởng tượng được —– chính bản thân Chu Dương.
Trước khi tẩy não, hắn đã nghiêm lệnh không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới chuyện trước kia, cũng không cho phép bất kỳ ai ở trước mặt Chu Dương nhắc tới vấn đề gì có liên quan.
Mệnh lệnh này, rõ ràng là nhắm vào chính bản thân mình sau khi tẩy não, thật đáng kinh ngạc.
Quá khứ phải như thế nào, mới có thể khiến mình hạ xuống mệnh lệnh khó bề tưởng tượng như vậy?
Trần Minh nói: “Em khóc, chỉ vì quá vui đấy thôi.”
“Vui gì?”
“Vui vì anh ở bên em.” Trần Minh ôm lấy Chu Dương.
Gió biển chầm chậm thổi qua, dịu dàng bao lấy hai người bọn họ, du thuyền lắc lư theo từng đợt sóng nhẹ nhàng.
Hết thảy, đều trân quý biết bao, đã phải trả giá rất nhiều, mới có thể tới được ngày hôm nay.
Bọn họ ôm nhau thật lâu, thật lâu giữa làn gió biển, ai cũng không nhắc tới chuyện rán cá, dường như bụng cũng quên cả đói.
Vai kề vai, ngồi bên mạn du thuyền, cùng nhìn về phía biển rộng đằng xa đã biến thành sắc xanh âm trầm, không khí hít vào thật ẩm ướt.
“Chu Dương, anh biết không? Chúng ta có thể ngồi đây, cùng nhau ngắm biển, thực sự chẳng hề dễ dàng.”
“Vậy sao?”
“Phải. Vô cùng. Vô cùng không dễ dàng.” Trần Minh nhẹ nhàng nói: “Bởi vậy, được ở bên cạnh anh, cho dù chỉ là chút xíu niềm vui anh dành cho em, đều có thể khiến em mừng đến rơi lệ. Em… rất quý trọng… rất quý trọng…”
Khi nói những lời này, cậu nhìn về phía xa, nhẹ nhàng chuyển động tay phải.
Lòng bàn tay, đặt lên mu bàn tay rủ bên mạn thuyền của Chu Dương, độ ấm trên mu bàn tay Chu Dương rõ nét truyền vào lòng bàn tay cậu.
Trần Minh cảm thấy, có một khoảnh khắc như thế này, vậy là đủ rồi.
Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ ngoảnh đầu nhìn lại, con đường trước kia đen tối cỡ nào, chỉ cần có thể ngồi bên Chu Dương, nắm tay Chu Dương, cảm nhận độ ấm truyền tới từ Chu Dương, đã là đủ rồi.
Chỉ cần có thể ngắm biển, biết rõ vầng thái dương mặc dù đã bị nước biển nhấm chìm, nhưng rồi cũng sẽ rực rỡ mọc lên từ một mặt biển khác, vậy là đủ rồi.
Giờ phút này, Trần Minh không muốn nhắc tới chuyện cũ, không muốn khiến Chu Dương nhớ tới quá khứ, không muốn khiến ân oán tình thù phải dây dưa mơ hồ.
Cậu tình nguyện giả vờ như mình và Chu Dương chỉ là một đôi tình nhân bình thường, gặp gỡ, quen biết, yêu nhau bình thường.
Bởi vì thời khắc này, cậu đã —— cảm thấy thỏa mãn.
__Hết phiên ngoại__
—- ◇ ◆ ◇ —-
~ Hậu ký của tác giả ~
Thiên truyện 《 Không Thể Động 》, thoáng động thoáng bất động, đã trải qua một khoảng thời gian rất dài mới hoàn thành. Tới khi viết lời cuối sách, mới bừng tỉnh ngộ thì ra đã lại một vòng xuân hạ thu đông trôi qua.
Lộng bảo bối rất hướng về tình yêu kiên trinh không đổi, có điều nếu gặp phải kiểu như Trần Minh với Chu Dương thế này, cũng không nhẫn tâm tử thủ giáo điều.
Thôi bỏ đi, buông lưới một lần vậy.
Một người sau khi đã yêu một người, có thể lại yêu một người khác hay không. Đây là đề bài nan giải trong tình yêu.
Lộng bảo bối không có tư cách đi làm chuyên gia giải quyết vấn đề, chỉ có thể mượn dùng của chuyên gia tẩy não một chút, chí ít để người còn ở lại có thể có được một sinh mệnh hoàn chỉnh.
Người đã chết, để lại quá nhiều đau thương rồi. Kiếp trước cùng kiếp sau, nếu vĩnh viễn dây dưa vướng mắc, người đau khổ lại phải mang nhiều gánh nặng như vậy.
Rất đáng thương.
Được rồi, vậy vứt bỏ lối mòn, nguyện ước cho người hữu tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc. Chúng ta cũng biết ước nguyện này tuyệt đối sẽ không trở thành hiện thực, nhưng vẫn thường không nhịn được mà ước ao.
Đó có lẽ chính là một mặt thiện lương đáng yêu trong nhân tính đi.
Sau cùng, cảm ơn mọi người, cảm ơn mỗi độc giả đã đọc sách của Lộng bảo bối. Độc giả và tác giả, là duyên phận trong chốn u minh đấy.
__Hết hoàn toàn__
~ Phiên ngoại – Đã đủ ~
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Vầng thái dương ẩn mình vào mặt biển. Trời xanh không một gợn mây, ánh nắng còn sót lại không đủ nhuộm lên một tầng màu cam dịu nhẹ.
Một chiếc du thuyền loại nhỏ xuôi theo nhịp sóng dịu dàng đang neo lại giữa quầng sáng màu cam ấy, người trên du thuyền được ánh tà dương bao phủ, khuôn mặt trắng ngần hơi hơi ửng đỏ, so với ngày thường thì thêm mấy phần huyết sắc khỏe mạnh.
“Đã câu được chưa?” Chu Dương bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau cậu, ló đầu ra thăm dò, ánh mắt như thể muốn xuyên qua mặt biển, nhìn cho rõ từng động tĩnh của những chú cá bên dưới.
Trần Minh cầm cần câu ngồi ngay ngắn bên mạn thuyền không kìm được lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
“Anh động tới động lui như vậy, cá nào cũng bị anh dọa cho chạy cả rồi.” Cậu chầm chậm thu dây câu trong tay về, thu dọn xong, đặt xuống bên chân, quay đầu lại nói, “Sớm biết vậy đã chẳng mang anh theo, em đi một mình có khi còn câu được thêm mấy con.”
“Đừng giận mà, cũng không phải anh cố ý dọa cá chạy mất.” Chu Dương sớm đã bị hoạt động hao tốn thời gian này làm cho buồn chán đến không chịu nổi, lợi dụng lúc Trần Minh quay đầu lại, liền thuận thế dùng sức hôn xuống môi cậu một cái, “Xem kìa, mặt trời sắp lặn rồi, tạm thời về đi thôi. Lần sau cùng em đi câu, anh sẽ tận lực ngồi một bên không mở miệng, để em câu được mấy con cá béo mẫm nhé.”
Trần Minh ngẩng đầu lên để hắn hôn mấy cái, cười nói: “Xin thứ cho kẻ bất tài. Lần sau anh cũng sẽ động tới động lui, tận lực giúp thêm phiền thôi. Cứ lo cho tốt công việc của anh là được rồi, dù sao anh vốn cũng bận.”
“Có bận hơn nữa cũng tìm được thời gian để đi cùng em mà. Chẳng qua anh thực sự không có sự nhẫn nại đối với việc câu cá, quá buồn chán, cứ ngồi im suốt như vậy, không thể động, còn không thể nói chuyện, hơn nửa ngày cũng không câu được tới con thứ hai, thật là kỳ quái, có biết bao sở thích lý thú, sao em lại thích nhất cái này cơ chứ?”
“Ừm, em biết anh rất phản đối sở thích của em.” Trần Minh ngầm hiểu mà mỉm cười.
Chu Dương giơ hai tay lên thanh minh, “Anh tuyệt đối không có ý không tán thành sở thích của em, chỉ là thấy kỳ quái thôi mà.”
Hắn thoáng ngừng một chút, tựa hồ nhớ tới một vấn đề, bèn hỏi Trần Minh, “Trước đây lúc anh cùng em đi câu cá, cũng mất kiên nhẫn như vậy sao?”
“Anh chưa từng đi cùng em.”
“Sao có thể?” Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Chu Dương hiện lên một tia nghi hoặc khó phát hiện, “Chí ít cũng phải đi cùng mấy lần chứ? Hay anh mải miết với công việc, vứt em sang một bên?”
Trần Minh lẳng lặng liếc nhìn hắn một cái, dáng vẻ nghi hoặc của Chu Dương rất thú vị.
Ánh tà dương khắc lên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mị lực của hắn, chiếu ra chút hiếu kỳ nho nhỏ, khiến hắn dường như có thêm một loại ý vị gì đó hấp dẫn người khác.
Loại ý vị này, có lẽ hẳn là biến thành đồng cảm đi? Cứ nhìn hắn là Trần Minh thường sẽ nghĩ tới bản thân mình.
Đối với quá khứ của mình, cậu cũng thường giống như Chu Dương, tràn đầy nghi hoặc.
Về những chuyện trước lúc mình bị phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ có thể tra tìm trong tài liệu, thật giống như ngồi bên ngoài màn ảnh, xem một bộ phim điện ảnh về chính mình, nhưng dẫu sao phim cũng chỉ là phim, không phải một cuộc đời hoàn chỉnh.
Giống như Chu Dương vậy, trước lúc tẩy não tự mình ghi lại rất nhiều clip ngắn, dự định làm tài liệu giảng dạy cho Chu Dương sau khi tẩy não sử dụng.
Nhưng vô tình hoặc hữu ý, đã để rò rỉ mất phần khắc cốt ghi tâm nhất… Có lẽ bởi, đã quá khắc cốt ghi tâm.
Chu Dương chỉ biết từng có một Ly Úy, chỉ biết hiện tại người mình yêu nhất là Trần Minh, nhưng đối với đủ loại thảm liệt đã từng xảy ra giữa bọn họ, lại hoàn toàn chẳng hề hay biết.
Hắn không biết mình đã mất đi Ly Úy như thế nào, hắn không biết mình đã gặp gỡ Trần Minh ra sao.
Vướng mắc, lừa gạt, phản bội, giày vò như thế nào… Những tan nát cõi lòng cùng tuyệt vọng này, đã bị tẩy đi toàn bộ.
Chu Dương trước mặt, sạch sẽ như một đứa trẻ vừa trọng sinh, bừng bừng phấn chấn, ngập tràn nhiệt tình, thần thái phi dương.
Hắn không còn là Chu Dương giam mình trong tuyệt vọng, dẫu thế nào cũng không thoát ra được, ngồi trong tầng hầm đối diện với màn hình mà khóc rống kia nữa.
“Minh?” Tiếng gọi của Chu Dương lọt vào tai.
Trần Minh như bừng tỉnh, ứng một tiếng.
“Sao vậy?” Chu Dương lại gần, cẩn thận quan sát mặt cậu.
“Gì cơ?” Trần Minh hỏi ngược lại.
“Em lại đang dùng loại biểu cảm này để nhìn anh.”
“Biểu cảm gì?”
“Chính là loại biểu cảm…” Chu Dương hơi nhíu mày, trên khuôn mặt hắn tăng thêm chút cương nghị rất có mị lực, “Vừa quan sát anh, vừa lẳng lặng suy nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu.”
Hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhéo mặt Trần Minh, cười cười hăm dọa, “Mau khai ra đi, ban nãy em nhìn anh, trong lòng đang suy nghĩ những gì? Nếu không thành thật trả lời, cẩn thận anh mang toàn bộ thành quả thu hoạch được của em trả lại cho biển cả đấy.”
“Ừm, em nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ đến anh.” Trần Minh thấp giọng nói.
Cậu đặt ngón tay lên đường cong hoàn mỹ trên cằm Chu Dương, nhẹ nhàng phác họa theo hình dáng khuôn mặt hắn.
Động tác thân mật này, lập tức đem toàn bộ bất mãn của Chu Dương đuổi đi hết.
Hắn kéo giật cổ áo Trần Minh, đem bờ môi nhạt màu kéo tới trước miệng mình, hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi trượt vào khoang miệng.
Hương vị của Trần Minh thanh đạm nhẹ nhàng, rồi lại ngầm ẩn ngọt ngào không nói nên lời.
Đầu lưỡi triền quấn, vui đùa cuốn mút, phối hợp đến không chê vào đâu được, thẳng đến khi hai người đều cảm thấy thỏa mãn, môi mới chầm chậm tách ra.
Mặt trời đã chìm vào lòng biển hơn một nửa, kim quang tràn ra mặt biển đằng tây, rất đẹp.
Trần Minh tựa vào lòng Chu Dương, cảm nhận gió biển phe phất đám tóc trước trán.
Giọng của Chu Dương trong mỹ cảnh này, có vẻ đặc biệt dịu dàng, êm tai.
“Minh.”
“Ừm?”
“Trước kia có phải anh đối xử với em không được tốt?”
Trần Minh trong lòng hắn thoáng trầm mặc một chút. “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Ban nãy em vừa nói, anh chưa từng cùng em đi câu. Thế nhưng… câu cá chẳng phải là việc mà em thích nhất sao?”
Chu Dương có chút áy náy thở dài, “Điều này khiến anh không thể không suy nghĩ, trước đây rốt cuộc mình là người như thế nào. Anh đoán, có thể anh là một kẻ rất tồi, không quan tâm tới em chút nào. Rất có khả năng, còn thường xuyên khiến em đau lòng, khiến em phải cô đơn một mình.”
Trần Minh không biết nên hình dung tâm tình của mình khi nghe được những lời này như thế nào. Cậu chỉ một mực dán mặt vào ngực Chu Dương, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ khiến người ta an tâm, lại không biết nên nói những chuyện trước kia của hai người thế nào cho rõ ràng.
Mọi việc luôn có tính hai mặt, lãng quên, đôi khi là ác mộng, đôi khi lại là giải dược.
Chu Dương đã quên quá khứ thê thảm kia, hắn chính là muốn quên đi biết bao.
Nhưng sau khi hắn quên rồi, lại nỗ lực muốn truy tìm quá khứ, luôn không ngừng hỏi về quá khứ của mình.
Trần Minh nhìn mặt biển xa xôi, ánh tà dương đỏ ửng dần dần tiêu tán, tất cả dường như sắp quay về với tĩnh mịch. Chu Dương có lẽ đã quên rất nhiều, nhưng Trần Minh lại hiểu rất rõ, từng chút mỹ cảnh của thời khắc này, đều có được chẳng hề dễ dàng.
Cậu chỉ muốn, cẩn thận hết lòng, bảo vệ thời khắc này, bảo vệ Chu Dương đang đứng sau lưng cậu, dùng cánh tay ôm chặt lấy cậu.
“Anh đoán sai rồi.” Trần Minh khẽ giọng nói, “Anh là một người yêu rất tốt, nhiệt tình, dịu dàng, chu đáo, ngập tràn ham muốn bảo hộ.”
“Chỉ là thiếu nhẫn nại với việc câu cá?”
“Đúng vậy.” Trần Minh ngửa đầu lên, nhìn khuôn mặt của người đàn ông trên đỉnh đầu.
Cậu mỉm cười với Chu Dương, “Khuyết điểm duy nhất chính là thiếu nhẫn nại với việc câu cá.”
“Anh sẽ tận lực sửa đổi.” Chu Dương nghiêm túc cam đoan.
“Không cần phải vậy.”
“Không cần?”
“Em không muốn miễn cưỡng anh. Vả lại, con người luôn phải có chút khuyết điểm thì mới chân thực, không thể quá hoàn mỹ. Anh cứ giữ lại khuyết điểm nho nhỏ này đi.”
“Không,” Chu Dương nâng cằm cậu lên, ấn xuống môi cậu một nụ hôn, “Anh thích hoàn mỹ.”
Trần Minh bật cười xoay người lại, quay mặt về phía Chu Dương, “Nói thế nghĩa là, từ nay về sau anh đều sẽ cùng em đi câu cá?”
Nét mặt có phần hưng phấn.
Chu Dương gật đầu, “Ừ, chỉ cần có thể kiếm được thời gian, anh sẽ đi cùng em.”
Trần Minh hiểu rất rõ Chu Dương làm như vậy cốt là để khiến mình được vui vẻ, người đàn ông này đối với việc câu cá chính là phi thường không có hứng thú. Nhưng cũng chính bởi vậy, trong lòng mới cảm thấy phi thường thỏa mãn.
“Đói bụng rồi chứ? Em đi rán cá cho anh ăn.” Trần Minh khom lưng xách thùng đựng cá lên, xoay người định đi vào trong.
Chu Dương bỗng nhiên duỗi tay ra, kéo giật cậu lại.
Trần Minh không thể không quay lại nhìn hắn, “Sao vậy?”
Chu Dương không lên tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.
Ánh tà dương chỉ còn sót lại một tia cuối cùng, ánh sáng trong con ngươi biến tối, Chu Dương chăm chú nhìn con ngươi của cậu trở nên thâm thúy, như thể hai đầm nước sâu.
“Sao vậy?” Trần Minh kỳ quái hỏi.
“Khóe miệng em…” Chu Dương vừa chầm chậm nói, vừa dùng một đầu ngón tay phác họa lại đường cong nơi khóe miệng cậu, “Ban nãy, em cười đến vui vẻ như vậy.”
Trần Minh khó hiểu nhìn hắn, mình rất vui vẻ, lẽ nào có gì không thích hợp sao?
Hay là Chu Dương cảm thấy mình quá đắc ý vênh váo rồi?
“Anh chẳng qua là đáp ứng em một chuyện, lại khiến em cười đến ngọt ngào như vậy sao?”
“Chu Dương?”
“Chỉ là ở bên người mình yêu mà thôi, đây là việc cơ bản nhất mà mỗi người đàn ông đều phải làm được, em lại vì một chuyện nho nhỏ này, mà lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ như vậy…” Không rõ Chu Dương là đang hỏi Trần Minh, hay đang lẩm bẩm một mình, hắn cau mày, thì thầm nói: “Minh, rốt cuộc là do em quá dễ dàng thỏa mãn, hay do anh trước đây đối xử với em quá không tốt, ngay cả niềm vui cơ bản nhất cũng chưa từng cho em?”
Viền mắt Trần Minh bỗng nhiên đỏ lên, cậu bất chợt nắm lấy bàn tay đang vuốt ve khóe miệng mình, tựa hồ rất sợ bàn tay dịu dàng này sẽ bất thình lình rút trở về, bèn khẩn trương nắm chặt lấy nó, áp lên mặt mình, để nó cảm nhận được độ ấm trên da thịt mình. Bạn đang �
Phải, Chu Dương, anh từng khiến em đau lòng, khổ sở, tuyệt vọng biết bao.
Anh dùng em còn sống rành rành, để đi đổi lấy xương khô của một người khác, từng tàn nhẫn nói với em, một nắm xương khô của cậu ấy, so với tính mệnh của em còn quan trọng hơn.
Anh không biết em là ai, anh không quan tâm em là ai, anh từng chỉ để tâm tới một người khác, toàn tâm toàn ý muốn em biến thành vật thay thế của một người khác.
Anh chưa từng cùng em đi câu, không phải bởi vì quá bận, mà bởi vì trước đây, anh căn bản không hề hay biết em thích cái gì, tất cả những việc này, anh không biết, anh đều không biết.
Nhưng mà, anh của bây giờ, lại biết em vì cái gì mà cười, biết em thời khắc này rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Anh rốt cuộc cũng biết được rồi… Như vậy, cũng đủ rồi.
“Minh, em lại khóc.” Thấy khóe mắt Trần Minh chảy ra lệ quang, Chu Dương đau lòng ôm chặt lấy cậu, “Anh nói sai điều gì rồi sao?”
“Không.”
Chu Dương càng thêm mù mịt, “Vậy tại sao em khóc?” Hắn không hiểu được, thực sự không hiểu được.
Trần Minh là người mà hắn yêu nhất, là người mà hắn đã thề phải dùng mỗi phút mỗi giây của quãng đời còn lại để che chở yêu thương, thế nhưng vì sao con đường nhìn lại của hắn luôn bị mây mù che phủ như vậy?
Vì sao người yêu của hắn luôn như có điều suy nghĩ mà chăm chú nhìn hắn?
Vì sao người yêu của hắn, lại bởi vì một việc cỏn con mà cảm động đến lệ nóng doanh tròng?
Vì sao người yêu của hắn, không muốn trả lời những câu hỏi thuộc về quá khứ?
Gặp gỡ, thân thiết, yêu nhau như thế nào… Rốt cuộc cái gì đã tạo nên đôi mắt trong veo nhưng tràn đầy hồi ức cùng ưu thương của Trần Minh?
Chu Dương thật muốn biết, đằng sau những hồi ức cùng ưu thương ấy, rốt cuộc ẩn giấu những gì.
Hắn từng thử nhờ Trần Dược đi điều tra, không ngờ Trần Dược lại cho hắn một câu trả lời không thể tưởng tượng được —– chính bản thân Chu Dương.
Trước khi tẩy não, hắn đã nghiêm lệnh không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới chuyện trước kia, cũng không cho phép bất kỳ ai ở trước mặt Chu Dương nhắc tới vấn đề gì có liên quan.
Mệnh lệnh này, rõ ràng là nhắm vào chính bản thân mình sau khi tẩy não, thật đáng kinh ngạc.
Quá khứ phải như thế nào, mới có thể khiến mình hạ xuống mệnh lệnh khó bề tưởng tượng như vậy?
Trần Minh nói: “Em khóc, chỉ vì quá vui đấy thôi.”
“Vui gì?”
“Vui vì anh ở bên em.” Trần Minh ôm lấy Chu Dương.
Gió biển chầm chậm thổi qua, dịu dàng bao lấy hai người bọn họ, du thuyền lắc lư theo từng đợt sóng nhẹ nhàng.
Hết thảy, đều trân quý biết bao, đã phải trả giá rất nhiều, mới có thể tới được ngày hôm nay.
Bọn họ ôm nhau thật lâu, thật lâu giữa làn gió biển, ai cũng không nhắc tới chuyện rán cá, dường như bụng cũng quên cả đói.
Vai kề vai, ngồi bên mạn du thuyền, cùng nhìn về phía biển rộng đằng xa đã biến thành sắc xanh âm trầm, không khí hít vào thật ẩm ướt.
“Chu Dương, anh biết không? Chúng ta có thể ngồi đây, cùng nhau ngắm biển, thực sự chẳng hề dễ dàng.”
“Vậy sao?”
“Phải. Vô cùng. Vô cùng không dễ dàng.” Trần Minh nhẹ nhàng nói: “Bởi vậy, được ở bên cạnh anh, cho dù chỉ là chút xíu niềm vui anh dành cho em, đều có thể khiến em mừng đến rơi lệ. Em… rất quý trọng… rất quý trọng…”
Khi nói những lời này, cậu nhìn về phía xa, nhẹ nhàng chuyển động tay phải.
Lòng bàn tay, đặt lên mu bàn tay rủ bên mạn thuyền của Chu Dương, độ ấm trên mu bàn tay Chu Dương rõ nét truyền vào lòng bàn tay cậu.
Trần Minh cảm thấy, có một khoảnh khắc như thế này, vậy là đủ rồi.
Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ ngoảnh đầu nhìn lại, con đường trước kia đen tối cỡ nào, chỉ cần có thể ngồi bên Chu Dương, nắm tay Chu Dương, cảm nhận độ ấm truyền tới từ Chu Dương, đã là đủ rồi.
Chỉ cần có thể ngắm biển, biết rõ vầng thái dương mặc dù đã bị nước biển nhấm chìm, nhưng rồi cũng sẽ rực rỡ mọc lên từ một mặt biển khác, vậy là đủ rồi.
Giờ phút này, Trần Minh không muốn nhắc tới chuyện cũ, không muốn khiến Chu Dương nhớ tới quá khứ, không muốn khiến ân oán tình thù phải dây dưa mơ hồ.
Cậu tình nguyện giả vờ như mình và Chu Dương chỉ là một đôi tình nhân bình thường, gặp gỡ, quen biết, yêu nhau bình thường.
Bởi vì thời khắc này, cậu đã —— cảm thấy thỏa mãn.
__Hết phiên ngoại__
—- ◇ ◆ ◇ —-
~ Hậu ký của tác giả ~
Thiên truyện 《 Không Thể Động 》, thoáng động thoáng bất động, đã trải qua một khoảng thời gian rất dài mới hoàn thành. Tới khi viết lời cuối sách, mới bừng tỉnh ngộ thì ra đã lại một vòng xuân hạ thu đông trôi qua.
Lộng bảo bối rất hướng về tình yêu kiên trinh không đổi, có điều nếu gặp phải kiểu như Trần Minh với Chu Dương thế này, cũng không nhẫn tâm tử thủ giáo điều.
Thôi bỏ đi, buông lưới một lần vậy.
Một người sau khi đã yêu một người, có thể lại yêu một người khác hay không. Đây là đề bài nan giải trong tình yêu.
Lộng bảo bối không có tư cách đi làm chuyên gia giải quyết vấn đề, chỉ có thể mượn dùng của chuyên gia tẩy não một chút, chí ít để người còn ở lại có thể có được một sinh mệnh hoàn chỉnh.
Người đã chết, để lại quá nhiều đau thương rồi. Kiếp trước cùng kiếp sau, nếu vĩnh viễn dây dưa vướng mắc, người đau khổ lại phải mang nhiều gánh nặng như vậy.
Rất đáng thương.
Được rồi, vậy vứt bỏ lối mòn, nguyện ước cho người hữu tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc. Chúng ta cũng biết ước nguyện này tuyệt đối sẽ không trở thành hiện thực, nhưng vẫn thường không nhịn được mà ước ao.
Đó có lẽ chính là một mặt thiện lương đáng yêu trong nhân tính đi.
Sau cùng, cảm ơn mọi người, cảm ơn mỗi độc giả đã đọc sách của Lộng bảo bối. Độc giả và tác giả, là duyên phận trong chốn u minh đấy.
__Hết hoàn toàn__
Danh sách chương