Edit: Qing Yun
Ứng Hoan suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi rốt cuộc đêm qua cô đã nói gì, mặc kệ cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào, Từ Kính Dư đều không tiết lộ nửa câu, khiến cô tức chết đi được.
Ứng Hoan khẳng định, Từ Kính Dư làm chuyện trái với lương tâm, cố tình anh còn bình thản như vậy, làm cô như thế nào cũng đoán không ra.
Sau đó, cô cũng không hỏi nữa, cô cũng không tin chính mình nghĩ không ra.
Nói không chừng......
Lại uống say một lần liền nghĩ ra thì sao? Một tuần sau khi thi đấu, Từ Kính Dư và Ứng Hoan đã làm rất nhiều chuyện, tỷ như cầu hôn thành công, còn có đêm cuồng hoan hết mình, đêm chúc mừng......
Ứng Hoan qua thời gian phỏng vấn, Từ Kính Dư cho cô một bản hợp đồng, là hợp đồng mời cô làm bác sĩ tư nhân, lương một năm thật sự cao, anh thi đấu thắng lợi còn có tiền thưởng, đối với một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp như cô mà nói, tiền lương thế này cực kỳ cao.
Cô cầm hợp đồng tỉ mỉ nhìn một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc hỏi: "Từ Kính Dư, anh trả lương một năm cao như vậy, có phải đã bao gồm phí bồi ngủ hay không?"
Từ Kính Dư: "......"
Anh hơi dừng lại, cười nhẹ ra tiếng, khẽ gật đầu: "Nếu em chịu phối hợp một chút, sẽ trả em gấp ba."
Ứng Hoan nhịn không được mắt trợn trắng, nói: "Em nghiêm túc."
Từ Kính Dư thu liễm ý cười, nhìn cô: "Được rồi, anh thừa nhận tiền lương xác thật có chút cao, bởi vì là em, anh không có biện pháp không mang theo chút tư tâm, nhưng cũng không phải cao quá mức. Em hẳn cũng biết, có quyền vương còn tặng bác sĩ tư nhân xe thể thao, nhà ở, chút tiền lương này thật sự không tính là gì."
Anh có ý đồ thuyết phục cô.
Ứng Hoan chớp chớp mắt: "Chính là, anh tặng em máy bay tư nhân nha."
Từ Kính Dư dựa vào lưng ghế, nhìn cô cười: "Đó là lễ vật kết hôn."
Ứng Hoan: "......"
Thôi được, Kính Vương trâu bò.
Từ Kính Dư duỗi tay gác lên lưng ghế, nhàn tản ngồi đó, nghiêng nghiêng đầu chờ đáp án của cô.
Ứng Hoan nhấp nhấp môi, nhỏ giọng hỏi: "Nếu là em không đồng ý thì sao, anh có thể thất vọng hay không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại bổ sung một câu, "Nếu em không đồng ý, về sau mỗi lần anh thi đấu em đều sẽ làm bác sĩ cho anh."
Từ Kính Dư tựa hồ đã dự đoán được lựa chọn của cô, không phải thực ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn hỏi: "Vì cái gì, đi theo bên ngoài anh không tốt sao?"
Ứng Hoan giảo hoạt cười: "Mỗi ngày dính ở bên nhau không còn cảm giác mới mẻ, vẫn là ngẫu nhiên giữ khoảng cách là tốt nhất."
Từ Kính Dư biết cô nói giỡn, cũng biết cô luôn luôn có kế hoạch của chính mình, sẽ không dễ dàng đánh vỡ, giống như trước đây không chịu đi Mỹ cùng anh. Cô không thích quá ỷ lại anh, có đôi khi ngẫm lại cũng không tính là chuyện xấu, hơn nữa cô đi nước Đức ba năm anh cũng đều buông tay, hiện tại người đã trở lại, cho dù cô không làm bác sĩ tư nhân của anh, chỉ cần anh không ngoài ra đặc huấn, cơ bản đều có thể ngốc cùng nhau.
Anh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là, anh vẫn muốn tranh thủ một chút ——
Anh không chút để ý mà nói: "Thật không tới sao? Cầu em thì em có tới hay không?"
Ứng Hoan: "......"
Cô nói nhỏ: "Nào có người cầu như vậy."
Từ Kính Dư cúi người, nhướng mày: "Kia muốn thế nào? Anh quỳ xuống trước mặt em?"
Ứng Hoan mắt trợn trắng, hừ một tiếng: "Cầu hôn cũng chưa quỳ."
Từ Kính Dư khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt mà nói: "Thời điểm kết hôn sẽ quỳ."
Ứng Hoan nhịn không được cười ra tiếng, đi đến trước mặt anh, trực tiếp ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, cười tủm tỉm mà nói: "Em nói đùa với anh, ở trên trời làm sao mà quỳ được."
Từ Kính Dư vuốt eo cô: "Một thời gian nữa mang em đi gặp bạn anh."
"Bạn nào?"
"Khi còn nhỏ cùng nhau lớn lên, bọn họ nháo muốn gặp em, trước kia lúc em còn ở cậu lạc bộ bọn họ đã gặp qua, chỉ là khi đó em còn đeo niềng răng, anh còn theo đuổi em, không nói với bọn họ, dáng vẻ của em bây giờ có chút khác trước kia, bọn họ không nhớ rõ em lúc trước trông như thế nào. Sau lại vội vàng thi đấu, Lục Trác Phong ở bộ đội, An Tình còn ở cao trung, Hạ Trình vội vàng gây dựng sự nghiệp. Sau đó, em xuất ngoại."
Anh kiên nhẫn giải thích, Ứng Hoan nhớ kỹ mấy cái tên, "Lục Trác Phong em nhớ rõ, cho anh mô hình máy bay, An Tình và Hạ Trình em chưa gặp qua?"
"Gặp qua, lúc anh và Chu Bách Hạo thi đấu bọn họ đều ở đó."
"A......"
Việc mấy năm trước, lúc ấy ánh đèn ở câu lạc bộ rất tối, Ứng Hoan cũng không ấn tượng.
Ứng Hoan xác định công việc, Từ Kính Dư kết thúc nghỉ ngơi, bắt đầu hành trình làm việc, người đại diện tiếp nhận cho anh mấy phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí.
Tạp chí phỏng vấn muốn chụp ảnh.
Thời điểm Từ Kính Dư đến studio, chuyên gia tạo hình chọn cho anh mấy bộ quần áo, quần áo phần lớn là đồ thể thao, còn có một bộ là tây trang, sơ mi trắng và quần âu đen. Quần áo của Từ Kính Dư phần lớn là trang phục hưu nhàn và thể thao, rất ít khi mặc tây trang, biên tập tạp chí rất dụng tâm, muốn cho mọi người xem một mặt khác của quyền vương.
Từ Kính Dư không phải quá thích chụp ảnh, nhưng nhiều năm như vậy, cũng đã quen với việc này.
Anh thay quần áo, cũng không cần tạo hình gì, bởi vì tóc anh rất ngắn, bên tai còn có hoa văn, cho dù mặc sơ mi trắng của hệ cấm dục, thoạt nhìn vẫn là có chút tà khí, nhưng cực kỳ hấp dẫn người.
Dùng lời nói của nữ biên tập, chính là bạo! Đầy người hormone, đến cả sơ mi trắng đều giấu không được!
Trong đó có một bộ đồ quyền anh, Từ Kính Dư để trần nửa thân trên, đường cong cơ bắp đường cong xinh đẹp, hình xăm ở sườn eo lộ ra hơn một nửa, vừa vặn trùng khớp với hoa văn bên tai, nhiếp ảnh gia cười hỏi: "Kính Vương, có thể để lộ hình xăm được không?"
Từ Kính Dư nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không được, lúc trước cũng chưa nói muốn lộ nhiều."
Nhiếp ảnh gia cảm thấy thật đáng tiếc.
Chụp ảnh xong, biên tập liền gấp không chờ nổi mà nhìn tập tài liệu.
Câu hỏi phỏng vấn là chủ biên tự mình xuất mã, phỏng vấn sẽ công bố qua video và tạp chí.
Chủ biên đầu tiên là hỏi Từ Kính Dư có kế hoạch gì cho công việc tương lai, có dự định giải nghệ hay không?
Từ Kính Dư: "Tiếp tục thi đấu, còn chuyện giải nghệ, trong ba năm này sẽ không giải nghệ, tôi có dự tính năm 35 tuổi sẽ giải nghệ. Chỉ là cũng có thể sẽ giải nghệ sớm, hết thảy đều phụ thuộc vào vị hôn thê của tôi, nếu cô ấy thật sự hy vọng tôi giải nghệ sớm một chút, tôi sẽ suy xét."
Vị hôn thê?!
Chủ biên lập tức bắt lấy từ ngữ mấu chốt, cười nói: "Anh và bạn gái đã đính hôn sao?"
Từ Kính Dư cười: "Cầu hôn thành công."
Chủ biên: "Có thể lộ cảnh tượng kết hôn một chút được không?"
Từ Kính Dư: "Không thể."
Chủ biên: "......"
Chủ biên lại hỏi ngày kết hôn, khóe miệng Từ Kính Dư hơi cong: "Muộn nhất là sang năm đi."
Chủ biên cười nói câu chúc mừng, lại hỏi: "Lúc trước khi thi đấu, vị hôn thê của anh đã bắn tim cho anh, mọi người lấy nó làm meme, còn được lưu truyền rộng rãi, anh nghĩ gì về chuyện này?"
Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi chống má, thần sắc nhàn nhạt mà nói: "Tôi hy vọng mọi người không dùng nữa, tốt nhất là xóa bỏ toàn bộ, một cái cũng không để lại."
Chủ biên: "......"
Trước kia luôn nghe nói Kính Vương cuồng bạn gái, còn là kiểu không tự biết, nghiêm trang thể hiện. Vừa mới bắt đầu cô còn không cho là đúng......
Hiện tại, giáp mặt bị bạo kích, cảm giác thật không thể tin được, cuối cùng cô cũng tin rồi, người đàn ông này tràn đầy hormone, tính chiếm hữu cũng cực cao.
Video phỏng vấn được đăng tải, các fans nữ đều điên rồi ——
【 Cầu hôn? Cầu hôn? Thế mà biến thành vị hôn thê! Chuyện khi nào! 】
【 Kính Vương anh lại suy xét một chút, sang năm anh mới 28 tuổi! Anh còn có thể tìm được người tốt hơn! Ứng Hoan không đủ phong thái nữ thần! 】
【 mỗi lần xem video phỏng vấn Kính Vương đều có thể ăn đến đường, vừa mới bắt đầu tôi còn từ chối, hiện tại tôi điên cuồng yêu cảm giác ăn cẩu lương! Kính Vương thích Ứng Hoan như vậy, kia chứng tỏ Ứng Hoan khẳng định có điểm đáng giá để anh ấy thích, những người nói không xứng có thể lui xuống. 】
......
Trước khi tạp chí đưa ra thị trường, trên trang weibo của tạp chí đã đăng lên video hậu trường chụp ảnh, giá trị nhan sắc và dáng người của Từ Kính Dư luôn luôn rất hút fan, sau tạp chí đưa ra thị trường, trong vòng một ngày đã cháy hàng, nhà in phải in thêm tạp chí phục vụ nhu cầu người mua.
Ứng Hoan vốn dĩ muốn đi mua một quyển cũng không thể mua được.
Cô có chút ngốc, về đến nhà, thấy trên bàn thả mấy quyển, là bên tạp chí gửi lại đây.
Bìa mặt là hình Từ Kính D mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen, cấm dục lại gợi cảm, như cư dân mạng nói: A bạo*.
Cô nhìn ảnh chụp, có chút si mê.
Từ Kính Dư đứng phía sau lấy đi tạp chí trên tay cô, đi đến trước mặt cô: "Người ở trước mặt em, em còn xem ảnh chụp?"
Ứng Hoan cười: "Chưa từng thấy anh mặc nghiêm túc như vậy."
Từ Kính Dư nhướng mày: "Em thích?"
Ứng Hoan không chút do dự gật đầu, làm gì có cô gái nào không thích sơ mi trắng? Không có đi.
Từ Kính Dư cười một cái, vỗ vỗ cái gáy của cô, "Đi lấy vài bộ quần áo, cuối tuần chúng ta đi ra ngoài chơi hai ngày."
Ứng Hoan hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Không xa, lái xe đi ra ngoài hai ba tiếng đồng hồ, khu suối nước nóng" Từ Kính Dư ném tạp chí lên bàn, "Chúng ta ở một đêm, Lục Trác Phong nghỉ phép, chờ ngày cậu ấy nghỉ phép cũng không dễ dàng, tất cả mọi người đều tới."
"Được."
Ứng Hoan vui vẻ phấn chấn mà đi chọn hai bộ quần áo, Từ Kính Dư dựa vào khung cửa, nhắc nhở: "Mang áo tắm."
Ứng Hoan cầm hai bộ Bikini, còn có cái váy màu hồng.
Từ Kính Dư: "Hồng nhạt."
Ứng Hoan: "......"
Cô quay đầu, lắc lắc Bikini trên tay, cố ý nói: "Cái này khó coi sao?"
Từ Kính Dư không chút để ý hai mảnh vải kia: "Loại này em mặc trong phòng cho anh xem là được rồi."
Ứng Hoan chớp mắt: "Chính là em thích cái này."
Từ Kính Dư liếm khóe miệng, nhàn nhạt mà nói: "Lục Trác Phong là quân nhân, người ta rất đứng đắn, em mặc thành như vậy ở trước mặt quân nhân Trung Quốc, ảnh hưởng không tốt lắm, hơn nữa vợ cậu ấy rất bảo thủ. An Tình rửng mỡ, nhưng mà Hạ Trình quản rất nghiêm, cũng sẽ không mặc loại này, em xác định muốn mặc cái này? Rất có thể chỉ có mình em mặc ít như vậy."
Ứng Hoan: "......"
Sắc mặt cô ửng đỏ, đem Bikini nhét trở lại ngăn tủ.
Từ Kính Dư chống má, cười một chút.
Lúc ra, Ứng Hoan cầm lấy một quyển tạp chí, "Em đọc trên xe."
Lên xe sau, Ứng Hoan nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh có thể nói cho em một chút về bọn họ không, như là tuổi tác và nghề nghiệp."
Từ Kính Dư lái xe, mắt nhìn thẳng, tiếng nói trầm thấp lười biếng: "Lục Trác Phong là bộ đội đặc chủng, cũng đã nói với em, vợ cậu ấy là biên kịch Minh Chúc, có lẽ em cũng biết hoặc đã xem qua phim của cô ấy. An Tình 23 tuổi, ở đoàn văn công, Hạ Trình 28 tuổi, nhân viên khoa học kỹ thuật. Chu Bách Hạo và Tần Tô cũng sẽ đi, em quen bọn họ, không cần khẩn trương, chỉ là mọi người ra ngoài chơi cùng nhau thôi."
"Minh Chúc, biên kịch mỹ nhân thích mặc sườn xám! Cô ấy là biên kịch bộ phim [chống khủng bố ] lúc ấy quay phim còn đã xảy ra chuyện, ấn tượng rất sâu." Ứng Hoan thật sự không nghĩ tới vợ của Lục Trác Phong là Minh Chúc, có chút kinh ngạc cùng hưng phấn, "Lúc trước sao anh không nói cho em?"
"Lúc đó em ở Đức, bọn họ kết hôn năm ngoái, mùa xuân năm nay làm hôn lễ." Từ Kính Dư nhướng mày, "Lúc ấy anh cũng nói với em, bọn họ kết hôn theo kiểu Trung Quốc, rất có ý cảnh, nếu em thích, chúng ta cũng có thể làm như vậy."
Ứng Hoan không nghĩ tới anh lại chuyển đề tài tới hôn lễ của hai người, cô nói nhỏ: "Em lại không thích mặc sườn xám."
Từ Kính Dư cười: "Kia vẫn là mặc áo cưới đi."
Anh tưởng tượng dáng vẻ cô mặc áo cưới, ý cười bên khóe miệng càng sâu.
(* A爆: tôi chẳng hiểu "A bạo" nó là cái A gì, mọi người thông cảm -.-)
Ứng Hoan suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi rốt cuộc đêm qua cô đã nói gì, mặc kệ cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ như thế nào, Từ Kính Dư đều không tiết lộ nửa câu, khiến cô tức chết đi được.
Ứng Hoan khẳng định, Từ Kính Dư làm chuyện trái với lương tâm, cố tình anh còn bình thản như vậy, làm cô như thế nào cũng đoán không ra.
Sau đó, cô cũng không hỏi nữa, cô cũng không tin chính mình nghĩ không ra.
Nói không chừng......
Lại uống say một lần liền nghĩ ra thì sao? Một tuần sau khi thi đấu, Từ Kính Dư và Ứng Hoan đã làm rất nhiều chuyện, tỷ như cầu hôn thành công, còn có đêm cuồng hoan hết mình, đêm chúc mừng......
Ứng Hoan qua thời gian phỏng vấn, Từ Kính Dư cho cô một bản hợp đồng, là hợp đồng mời cô làm bác sĩ tư nhân, lương một năm thật sự cao, anh thi đấu thắng lợi còn có tiền thưởng, đối với một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp như cô mà nói, tiền lương thế này cực kỳ cao.
Cô cầm hợp đồng tỉ mỉ nhìn một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc hỏi: "Từ Kính Dư, anh trả lương một năm cao như vậy, có phải đã bao gồm phí bồi ngủ hay không?"
Từ Kính Dư: "......"
Anh hơi dừng lại, cười nhẹ ra tiếng, khẽ gật đầu: "Nếu em chịu phối hợp một chút, sẽ trả em gấp ba."
Ứng Hoan nhịn không được mắt trợn trắng, nói: "Em nghiêm túc."
Từ Kính Dư thu liễm ý cười, nhìn cô: "Được rồi, anh thừa nhận tiền lương xác thật có chút cao, bởi vì là em, anh không có biện pháp không mang theo chút tư tâm, nhưng cũng không phải cao quá mức. Em hẳn cũng biết, có quyền vương còn tặng bác sĩ tư nhân xe thể thao, nhà ở, chút tiền lương này thật sự không tính là gì."
Anh có ý đồ thuyết phục cô.
Ứng Hoan chớp chớp mắt: "Chính là, anh tặng em máy bay tư nhân nha."
Từ Kính Dư dựa vào lưng ghế, nhìn cô cười: "Đó là lễ vật kết hôn."
Ứng Hoan: "......"
Thôi được, Kính Vương trâu bò.
Từ Kính Dư duỗi tay gác lên lưng ghế, nhàn tản ngồi đó, nghiêng nghiêng đầu chờ đáp án của cô.
Ứng Hoan nhấp nhấp môi, nhỏ giọng hỏi: "Nếu là em không đồng ý thì sao, anh có thể thất vọng hay không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại bổ sung một câu, "Nếu em không đồng ý, về sau mỗi lần anh thi đấu em đều sẽ làm bác sĩ cho anh."
Từ Kính Dư tựa hồ đã dự đoán được lựa chọn của cô, không phải thực ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn hỏi: "Vì cái gì, đi theo bên ngoài anh không tốt sao?"
Ứng Hoan giảo hoạt cười: "Mỗi ngày dính ở bên nhau không còn cảm giác mới mẻ, vẫn là ngẫu nhiên giữ khoảng cách là tốt nhất."
Từ Kính Dư biết cô nói giỡn, cũng biết cô luôn luôn có kế hoạch của chính mình, sẽ không dễ dàng đánh vỡ, giống như trước đây không chịu đi Mỹ cùng anh. Cô không thích quá ỷ lại anh, có đôi khi ngẫm lại cũng không tính là chuyện xấu, hơn nữa cô đi nước Đức ba năm anh cũng đều buông tay, hiện tại người đã trở lại, cho dù cô không làm bác sĩ tư nhân của anh, chỉ cần anh không ngoài ra đặc huấn, cơ bản đều có thể ngốc cùng nhau.
Anh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ là, anh vẫn muốn tranh thủ một chút ——
Anh không chút để ý mà nói: "Thật không tới sao? Cầu em thì em có tới hay không?"
Ứng Hoan: "......"
Cô nói nhỏ: "Nào có người cầu như vậy."
Từ Kính Dư cúi người, nhướng mày: "Kia muốn thế nào? Anh quỳ xuống trước mặt em?"
Ứng Hoan mắt trợn trắng, hừ một tiếng: "Cầu hôn cũng chưa quỳ."
Từ Kính Dư khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt mà nói: "Thời điểm kết hôn sẽ quỳ."
Ứng Hoan nhịn không được cười ra tiếng, đi đến trước mặt anh, trực tiếp ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, cười tủm tỉm mà nói: "Em nói đùa với anh, ở trên trời làm sao mà quỳ được."
Từ Kính Dư vuốt eo cô: "Một thời gian nữa mang em đi gặp bạn anh."
"Bạn nào?"
"Khi còn nhỏ cùng nhau lớn lên, bọn họ nháo muốn gặp em, trước kia lúc em còn ở cậu lạc bộ bọn họ đã gặp qua, chỉ là khi đó em còn đeo niềng răng, anh còn theo đuổi em, không nói với bọn họ, dáng vẻ của em bây giờ có chút khác trước kia, bọn họ không nhớ rõ em lúc trước trông như thế nào. Sau lại vội vàng thi đấu, Lục Trác Phong ở bộ đội, An Tình còn ở cao trung, Hạ Trình vội vàng gây dựng sự nghiệp. Sau đó, em xuất ngoại."
Anh kiên nhẫn giải thích, Ứng Hoan nhớ kỹ mấy cái tên, "Lục Trác Phong em nhớ rõ, cho anh mô hình máy bay, An Tình và Hạ Trình em chưa gặp qua?"
"Gặp qua, lúc anh và Chu Bách Hạo thi đấu bọn họ đều ở đó."
"A......"
Việc mấy năm trước, lúc ấy ánh đèn ở câu lạc bộ rất tối, Ứng Hoan cũng không ấn tượng.
Ứng Hoan xác định công việc, Từ Kính Dư kết thúc nghỉ ngơi, bắt đầu hành trình làm việc, người đại diện tiếp nhận cho anh mấy phỏng vấn và chụp ảnh tạp chí.
Tạp chí phỏng vấn muốn chụp ảnh.
Thời điểm Từ Kính Dư đến studio, chuyên gia tạo hình chọn cho anh mấy bộ quần áo, quần áo phần lớn là đồ thể thao, còn có một bộ là tây trang, sơ mi trắng và quần âu đen. Quần áo của Từ Kính Dư phần lớn là trang phục hưu nhàn và thể thao, rất ít khi mặc tây trang, biên tập tạp chí rất dụng tâm, muốn cho mọi người xem một mặt khác của quyền vương.
Từ Kính Dư không phải quá thích chụp ảnh, nhưng nhiều năm như vậy, cũng đã quen với việc này.
Anh thay quần áo, cũng không cần tạo hình gì, bởi vì tóc anh rất ngắn, bên tai còn có hoa văn, cho dù mặc sơ mi trắng của hệ cấm dục, thoạt nhìn vẫn là có chút tà khí, nhưng cực kỳ hấp dẫn người.
Dùng lời nói của nữ biên tập, chính là bạo! Đầy người hormone, đến cả sơ mi trắng đều giấu không được!
Trong đó có một bộ đồ quyền anh, Từ Kính Dư để trần nửa thân trên, đường cong cơ bắp đường cong xinh đẹp, hình xăm ở sườn eo lộ ra hơn một nửa, vừa vặn trùng khớp với hoa văn bên tai, nhiếp ảnh gia cười hỏi: "Kính Vương, có thể để lộ hình xăm được không?"
Từ Kính Dư nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không được, lúc trước cũng chưa nói muốn lộ nhiều."
Nhiếp ảnh gia cảm thấy thật đáng tiếc.
Chụp ảnh xong, biên tập liền gấp không chờ nổi mà nhìn tập tài liệu.
Câu hỏi phỏng vấn là chủ biên tự mình xuất mã, phỏng vấn sẽ công bố qua video và tạp chí.
Chủ biên đầu tiên là hỏi Từ Kính Dư có kế hoạch gì cho công việc tương lai, có dự định giải nghệ hay không?
Từ Kính Dư: "Tiếp tục thi đấu, còn chuyện giải nghệ, trong ba năm này sẽ không giải nghệ, tôi có dự tính năm 35 tuổi sẽ giải nghệ. Chỉ là cũng có thể sẽ giải nghệ sớm, hết thảy đều phụ thuộc vào vị hôn thê của tôi, nếu cô ấy thật sự hy vọng tôi giải nghệ sớm một chút, tôi sẽ suy xét."
Vị hôn thê?!
Chủ biên lập tức bắt lấy từ ngữ mấu chốt, cười nói: "Anh và bạn gái đã đính hôn sao?"
Từ Kính Dư cười: "Cầu hôn thành công."
Chủ biên: "Có thể lộ cảnh tượng kết hôn một chút được không?"
Từ Kính Dư: "Không thể."
Chủ biên: "......"
Chủ biên lại hỏi ngày kết hôn, khóe miệng Từ Kính Dư hơi cong: "Muộn nhất là sang năm đi."
Chủ biên cười nói câu chúc mừng, lại hỏi: "Lúc trước khi thi đấu, vị hôn thê của anh đã bắn tim cho anh, mọi người lấy nó làm meme, còn được lưu truyền rộng rãi, anh nghĩ gì về chuyện này?"
Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi chống má, thần sắc nhàn nhạt mà nói: "Tôi hy vọng mọi người không dùng nữa, tốt nhất là xóa bỏ toàn bộ, một cái cũng không để lại."
Chủ biên: "......"
Trước kia luôn nghe nói Kính Vương cuồng bạn gái, còn là kiểu không tự biết, nghiêm trang thể hiện. Vừa mới bắt đầu cô còn không cho là đúng......
Hiện tại, giáp mặt bị bạo kích, cảm giác thật không thể tin được, cuối cùng cô cũng tin rồi, người đàn ông này tràn đầy hormone, tính chiếm hữu cũng cực cao.
Video phỏng vấn được đăng tải, các fans nữ đều điên rồi ——
【 Cầu hôn? Cầu hôn? Thế mà biến thành vị hôn thê! Chuyện khi nào! 】
【 Kính Vương anh lại suy xét một chút, sang năm anh mới 28 tuổi! Anh còn có thể tìm được người tốt hơn! Ứng Hoan không đủ phong thái nữ thần! 】
【 mỗi lần xem video phỏng vấn Kính Vương đều có thể ăn đến đường, vừa mới bắt đầu tôi còn từ chối, hiện tại tôi điên cuồng yêu cảm giác ăn cẩu lương! Kính Vương thích Ứng Hoan như vậy, kia chứng tỏ Ứng Hoan khẳng định có điểm đáng giá để anh ấy thích, những người nói không xứng có thể lui xuống. 】
......
Trước khi tạp chí đưa ra thị trường, trên trang weibo của tạp chí đã đăng lên video hậu trường chụp ảnh, giá trị nhan sắc và dáng người của Từ Kính Dư luôn luôn rất hút fan, sau tạp chí đưa ra thị trường, trong vòng một ngày đã cháy hàng, nhà in phải in thêm tạp chí phục vụ nhu cầu người mua.
Ứng Hoan vốn dĩ muốn đi mua một quyển cũng không thể mua được.
Cô có chút ngốc, về đến nhà, thấy trên bàn thả mấy quyển, là bên tạp chí gửi lại đây.
Bìa mặt là hình Từ Kính D mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen, cấm dục lại gợi cảm, như cư dân mạng nói: A bạo*.
Cô nhìn ảnh chụp, có chút si mê.
Từ Kính Dư đứng phía sau lấy đi tạp chí trên tay cô, đi đến trước mặt cô: "Người ở trước mặt em, em còn xem ảnh chụp?"
Ứng Hoan cười: "Chưa từng thấy anh mặc nghiêm túc như vậy."
Từ Kính Dư nhướng mày: "Em thích?"
Ứng Hoan không chút do dự gật đầu, làm gì có cô gái nào không thích sơ mi trắng? Không có đi.
Từ Kính Dư cười một cái, vỗ vỗ cái gáy của cô, "Đi lấy vài bộ quần áo, cuối tuần chúng ta đi ra ngoài chơi hai ngày."
Ứng Hoan hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Không xa, lái xe đi ra ngoài hai ba tiếng đồng hồ, khu suối nước nóng" Từ Kính Dư ném tạp chí lên bàn, "Chúng ta ở một đêm, Lục Trác Phong nghỉ phép, chờ ngày cậu ấy nghỉ phép cũng không dễ dàng, tất cả mọi người đều tới."
"Được."
Ứng Hoan vui vẻ phấn chấn mà đi chọn hai bộ quần áo, Từ Kính Dư dựa vào khung cửa, nhắc nhở: "Mang áo tắm."
Ứng Hoan cầm hai bộ Bikini, còn có cái váy màu hồng.
Từ Kính Dư: "Hồng nhạt."
Ứng Hoan: "......"
Cô quay đầu, lắc lắc Bikini trên tay, cố ý nói: "Cái này khó coi sao?"
Từ Kính Dư không chút để ý hai mảnh vải kia: "Loại này em mặc trong phòng cho anh xem là được rồi."
Ứng Hoan chớp mắt: "Chính là em thích cái này."
Từ Kính Dư liếm khóe miệng, nhàn nhạt mà nói: "Lục Trác Phong là quân nhân, người ta rất đứng đắn, em mặc thành như vậy ở trước mặt quân nhân Trung Quốc, ảnh hưởng không tốt lắm, hơn nữa vợ cậu ấy rất bảo thủ. An Tình rửng mỡ, nhưng mà Hạ Trình quản rất nghiêm, cũng sẽ không mặc loại này, em xác định muốn mặc cái này? Rất có thể chỉ có mình em mặc ít như vậy."
Ứng Hoan: "......"
Sắc mặt cô ửng đỏ, đem Bikini nhét trở lại ngăn tủ.
Từ Kính Dư chống má, cười một chút.
Lúc ra, Ứng Hoan cầm lấy một quyển tạp chí, "Em đọc trên xe."
Lên xe sau, Ứng Hoan nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh có thể nói cho em một chút về bọn họ không, như là tuổi tác và nghề nghiệp."
Từ Kính Dư lái xe, mắt nhìn thẳng, tiếng nói trầm thấp lười biếng: "Lục Trác Phong là bộ đội đặc chủng, cũng đã nói với em, vợ cậu ấy là biên kịch Minh Chúc, có lẽ em cũng biết hoặc đã xem qua phim của cô ấy. An Tình 23 tuổi, ở đoàn văn công, Hạ Trình 28 tuổi, nhân viên khoa học kỹ thuật. Chu Bách Hạo và Tần Tô cũng sẽ đi, em quen bọn họ, không cần khẩn trương, chỉ là mọi người ra ngoài chơi cùng nhau thôi."
"Minh Chúc, biên kịch mỹ nhân thích mặc sườn xám! Cô ấy là biên kịch bộ phim [chống khủng bố ] lúc ấy quay phim còn đã xảy ra chuyện, ấn tượng rất sâu." Ứng Hoan thật sự không nghĩ tới vợ của Lục Trác Phong là Minh Chúc, có chút kinh ngạc cùng hưng phấn, "Lúc trước sao anh không nói cho em?"
"Lúc đó em ở Đức, bọn họ kết hôn năm ngoái, mùa xuân năm nay làm hôn lễ." Từ Kính Dư nhướng mày, "Lúc ấy anh cũng nói với em, bọn họ kết hôn theo kiểu Trung Quốc, rất có ý cảnh, nếu em thích, chúng ta cũng có thể làm như vậy."
Ứng Hoan không nghĩ tới anh lại chuyển đề tài tới hôn lễ của hai người, cô nói nhỏ: "Em lại không thích mặc sườn xám."
Từ Kính Dư cười: "Kia vẫn là mặc áo cưới đi."
Anh tưởng tượng dáng vẻ cô mặc áo cưới, ý cười bên khóe miệng càng sâu.
(* A爆: tôi chẳng hiểu "A bạo" nó là cái A gì, mọi người thông cảm -.-)
Danh sách chương