Gió đêm thổi qua chòi nghỉ mát của Tích Hàn viện khiến Tuyết nhi rùng mình, nàng đứng lên rồi lại ngồi xuống, cảm thấy không thoải mái, lại đứng dậy đi đi lại lại.
Nàng làm thế nào cũng luôn cảm thấy khó chịu.
Hiện tại Quý Liên Tích đã bị bắt đi, Tuyết nhi không có nơi nào để đi, vì vậy nàng phải đến Tích Hàn viện. Hôm nay, Nguyệt nhi và Xuân nhi xuất cung cùng Đỗ nương nương, còn nàng ở lại đây với Hạ nhi, thích nghi với tình hình.
Chỉ là vừa rồi Hạ nhi đi đón tiểu công chúa, mà giờ này vẫn chưa trở lại, cho nên Tuyết nhi không khỏi có chút lo lắng.
Kể từ khi Hạ nhi thẳng thắn nhận lỗi với nàng, nàng ấy đã trở nên trầm mặc hơn trước rất nhiều. Dù nàng có làm gì thì cũng không nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ thường ngày của nàng ấy, cũng không còn đấu võ mồm với nàng nữa. Nàng ấy nghĩ rằng mình không xứng đáng với những lợi ích hay những lời khen ngợi mà mình nhận được, mặc cảm tự ti gần như nuốt chửng cả con người nàng ấy.
Tuyết nhi dành nhiều thời gian cho nàng ấy hơn trước. Nàng biết lúc này Hạ nhi cần nhất chính là sự ủng hộ của người bên cạnh, mặc dù sai lầm nàng ấy gây ra khiến người ta không thể tin được và không dễ dàng tha thứ, nhưng tất cả đều không phải lỗi của Hạ nhi, nàng không muốn để nàng ấy ở một mình.
Hạ nhi của lúc này quá yếu đuối, dường như chỉ cần chạm nhẹ là nàng ấy sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Điều duy nhất nàng muốn làm là ở bên nàng ấy, giúp đỡ nàng ấy, bảo vệ nàng ấy khỏi sự tự trách đang muốn nuốt chửng nàng ấy bất cứ lúc nào và hy vọng rằng một ngày nào đó nàng ấy có thể trở lại như trước đây.
Xung quanh yên tĩnh bất chợt vang lên vài tiếng hét chói tai, Tuyết nhi rất quen thuộc với âm thanh này, chẳng phải là tiếng kêu của con chồn cùng tên với nàng hay sao!
Vừa nghĩ tới đây, một vật thể màu trắng đã nhanh chóng lao về phía nàng, dừng lại dưới chân nàng và không ngừng kéo vạt váy nàng.
"Sao lại chỉ có một mình ngươi? Chủ nhân của ngươi đâu?" Nàng hỏi. Nhưng tất nhiên con chồn không biết nói tiếng người, nó cứ kéo nàng đi, dáng vẻ nóng vội của nó khiến Tuyết nhi cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng cẩn thận nhìn con chồn thật kỹ, cau mày và chậm rãi hỏi: "Hạ nhi... đang ở đâu?"
Con chồn vừa nghe xong lập tức chạy ra ngoài vài mét, không quên dừng lại ngoái đầu nhìn xem Tuyết nhi có đuổi theo không.
Thấy vậy, Tuyết nhi vội vàng đi theo, sự bất an trong lòng cũng dần dần lan ra.
"Không ngờ con chồn này lại khá thông minh." Theo tiếng cười bất an, Tuyết nhi cố gắng thả lỏng bản thân.
Sau khi nàng xuyên qua vài trăm mét trong bóng tối, cuối cùng con chồn cũng dừng lại và nhìn xung quanh. Khi Tuyết nhi đến nơi, nàng phát hiện hình như trong bụi cây bên cạnh có chút động tĩnh. Nàng vừa đến gần, hai bóng đen đã bay ra khỏi tầm nhìn của nàng. Tuyết nhi giật mình, nàng định đuổi theo nhưng người ngã trong bụi cây đã thu hút sự chú ý của nàng.
Chỉ nhìn thấy Hạ nhi úp mặt xuống đất, cuộn tròn và bất động. Cảnh tượng này càng làm cho Tuyết nhi sợ hãi hơn: "Hạ nhi! Xảy ra chuyện gì vậy!?" Nàng vội vàng đến gần vuốt lưng Hạ nhi, muốn xác nhận rằng nàng ấy không sao.
Một lúc sau Hạ nhi mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt tím bầm, khoé miệng còn đang rỉ máu, nhìn thấy Tuyết nhi trước mắt, nàng ấy không cầm được nước mắt nữa. Nàng ấy nghiến răng và thậm chí không thể hét lên đau đớn, nhưng nàng ấy cố gắng hết sức để di chuyển cơ thể của mình, để lộ ra Tử Khâm mà mình vẫn luôn bảo vệ trong vòng tay. Cho dù cánh tay của nàng ấy không còn sức lực để chống đỡ, nhưng nàng ấy vẫn run rẩy muốn trao Tử Khâm vào vòng tay của Tuyết nhi.
Tuyết nhi vội vàng ôm lấy, xem xét tiểu công chúa, đứa bé ở trong lòng nàng không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ tò mò nhìn xem.
Sau khi xác định tiểu công chúa không sao, Tuyết nhi muốn dang tay giúp Hạ nhi: "Ngươi còn có thể đi không? Ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Nhưng mỗi lần Hạ nhi muốn cử động đều sẽ nhíu mày: "Ngươi... đưa tiểu công chúa... đến nơi an toàn trước đi..."
"Nhưng ngươi..." Tuyết nhi lo lắng về thương thế của Hạ nhi, vết thương có vẻ nghiêm trọng, có cảm giác như nàng ấy sẽ bất tỉnh bất cứ lúc nào.
"Nhanh lên! Đến nơi thì quay lại tìm ta... dù sao thì ta... cũng không thể đi đâu cả..."
Tuyết nhi cau mày, nhưng trong vòng ba giây nàng nhanh chóng hạ quyết tâm, vội vàng nói với Hạ nhi: "Chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại." Sau đó nàng nhanh chóng chạy đi.
Hạ nhi không cần phải lo lắng cho tiểu công chúa nữa, sau khi chuyển sang tư thế nằm nghiêng, nàng ấy không thể di chuyển thêm tấc nào nữa, cũng không thể làm bất cứ điều gì. Nàng ấy nhìn bầu trời đêm đầy sao qua khóe mắt, từng tấc trên cơ thể đang ngứa ran, nàng ấy cảm thấy tay chân như không thuộc về mình nữa, nhưng trong lòng dần bình tĩnh lại rất nhiều. Nhìn bầu trời đầy sao giống như đang nghe một khúc hát ru, cơn buồn ngủ ập tới, ngay cả cơn đau cũng không thể chống lại nó.
Lời Tuyết nhi bảo nàng ấy chờ đợi đang vang vọng trong tâm trí, nàng ấy thầm xin lỗi khi đang nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc lại có ý thức, Hạ nhi chỉ cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng trong không trung, phải mất một lúc nàng ấy mới nhận ra có ai đó đang ôm mình chạy đi. Nhưng đến cả sức lực mở mí mắt cũng không có, nàng ấy chỉ có thể mặc cho người kia chi phối.
"Lâm Hạ, ngươi phải cố chống đỡ, có nghe thấy không!" Âm thanh từ phía trên truyền đến, đương nhiên Hạ nhi nhận ra, là người mà nàng ấy đang nghĩ tới.
Kể từ khi vào cung, tên tuổi của nàng ấy dường như đã bị bỏ rơi, thậm chí nàng ấy suýt chút nữa quên mất tên của mình, chỉ khi Tuyết nhi bị mình chọc giận nàng ấy mới nghe thấy nó.
Nàng muốn đáp lại nàng ấy, đừng lo, ta vẫn còn sống, nhưng nàng không làm được. Nói thật, nàng không biết mình còn sống hay chỉ là hồi dương.
Nếu như cứ chết như vậy, nàng cũng sẽ không oán trách, thậm chí còn có chút vui mừng, bởi vì nàng chết một cách quang minh lỗi lạc, bởi vì nàng không hổ thẹn với lòng mình, dốc hết sức bảo vệ tiểu công chúa, thiên thần mà nàng đã từng muốn làm hại. Phản bội Lý Lương đệ, nàng biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nếu có tiếc nuối thì chính là không thể ở bên cạnh Tuyết nhi được nữa.
Mặc dù ban đầu cả hai không hợp nhau và thường xuyên cãi vã, nhưng dần dần nàng ấy trở thành mặt trời trong cuộc đời nàng, soi sáng bóng tối trong lòng nàng và trở thành niềm an ủi ủng hộ nàng bước tiếp. Mong ước lớn nhất và ngông cuồng nhất của nàng là được ở bên cạnh nàng ấy đến hết cuộc đời.
Nghĩ đến đây, Hạ nhi lại bất tỉnh.
Tuyết nhi chạy liên tiếp mấy dặm, lại đang ôm thêm một người nên có chút thở dốc, nhưng nàng cũng không có tâm tư dư thừa để nghĩ về mình. Nàng chỉ muốn nhanh chóng theo chân đại phu đi tới y quán, nhanh chóng chữa trị cho Hạ nhi, không thể lãng phí một giây nào.
Vài khắc trước, nàng vội vàng tìm một đại phu đi theo mình đến chỗ của Hạ nhi, đại phu cau mày khi nhìn thấy nàng ấy đang hấp hối và trên cơ thể không có chỗ nào còn lành lặn, cho rằng hy vọng sống sót của nàng ấy rất nhỏ. Nhưng Tuyết nhi không chịu nghe, nhất quyết yêu cầu đại phu chữa trị cho nàng ấy, nếu không mình sẽ không để ông đi. Thân là một đại phu, việc không cố gắng hết sức cứu người là trái với nguyên tắc của mình. Nhưng vết thương của cô nương này rất nghiêm trọng, phải quay lại y quán mới có thể chữa trị toàn diện, cho nên sau khi băng bó đơn giản, Tuyết nhi đã ôm nàng ấy chạy đến y quán.
"Đưa cô nương ấy vào đây." Đại phu chỉ vào chiếc giường trải chiếu bằng rơm, chỉ vừa đủ cho một người nằm.
Một thiếu niên bước ra khỏi phòng, trông tuổi của hắn cũng ngang với Hạ nhi và Tuyết nhi.
Tuyết nhi đặt Hạ nhi xuống rồi tránh sang một bên, không muốn làm phiền công việc của đại phu. Nàng thở hổn hển, kiểm tra lại tình trạng của Hạ nhi, mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy thì không nói, cho dù Tuyết nhi chưa từng học y cũng có thể nhìn ra chân trái của Hạ nhi không ổn, vết bầm tím trên ống chân trông rất đáng sợ, nhìn ngoại quan thì dường như nó là nơi nghiêm trọng nhất trên toàn cơ thể.
Đại phu lấy mấy loại dược liệu ở trong ngăn tủ ra, sau đó bắt mạch cho Hạ nhi, cái nhíu mày của ông không hề thả lỏng, tựa hồ đang nói với chính mình lại giống như nói với Tuyết nhi: "Mạch rất yếu."
Ngụ ý là Hạ nhi không thể chống đỡ lâu nữa, ông thu thập tất cả các loại thảo mộc cần thiết đưa cho thiếu niên và dặn dò: "Nhanh tay nhanh chân lên, nấu trong một khắc rồi mang chúng đến đây."
Thiếu niên trả lời, vội vàng lấy thuốc mang đi sắc.
Tuyết nhi ở bên cạnh không giúp được gì, chỉ có thể sốt ruột nhìn đại phu bắt mạch, sau khi bình tĩnh lại, nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Đại phu, ngài có thể cứu nàng ấy phải không?"
Đại phu nói: "Lão phu đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, nhưng chẩn đoán cùng thuốc của lão phu cũng chỉ có thể phụ trợ, có thể sống sót qua cửa ải này hay không còn phải xem năng lực của bản thân cô nương này..."
Nghe đại phu nói như vậy, Tuyết nhi cũng không dám quá lạc quan. Nếu là trước đây Hạ nhi tính tình ngang ngược, nàng tin tưởng chỉ cần chọc nàng ấy vài câu thì nàng ấy sẽ từ trong địa ngục bò trở về. Nhưng hiện tại, Hạ nhi đang ở trong trạng thái sẵn sàng kết thúc mạng sống của mình bất cứ lúc nào, nàng thậm chí không thể đảm bảo Hạ nhi có còn ý chí sống sót hay không...
Đại phu vừa kiểm tra các vết thương khác của Hạ nhi vừa lẩm bẩm: "Một cô nương bị đánh thành như thế này, đúng là quá tàn nhẫn..."
Tuyết nhi nghe xong trừng mắt: "Nàng ấy bị đánh ư?" Khi nàng nhìn thấy Hạ nhi, nàng ấy đã trở nên như thế này rồi. Tuyết nhi hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ muốn cứu nàng ấy nên không suy nghĩ sâu xa.
Đại phu gật đầu: "Đây rõ ràng là dấu vết bị đánh."
Sau đó Tuyết nhi nghĩ đến hai bóng đen lao ra lúc đó, có lẽ bọn chúng chính là hung thủ... Đó là ai? Hoặc là ai đã ra lệnh cho bọn chúng? Đánh Hạ nhi đến mức này, nhất định phải hận đến chết...
Tuyết nhi ngẫm lại, khi đó Hạ nhi đang ôm chặt tiểu công chúa trong ngực, có lẽ mục tiêu của họ không phải là Hạ nhi mà là tiểu công chúa. Người duy nhất trong tâm trí của Tuyết nhi có thủ đoạn thâm độc như vậy chỉ có Lý Lương đệ.
Nếu Lý Lương đệ muốn giết con của Đỗ Thừa huy và trả thù cho sự làm phản của Hạ nhi, thì nàng ta ra lệnh đánh chết nàng ấy cũng hợp lý!
Tuyết nhi càng cảm thấy bất lực, biết ai là hung thủ thì thế nào, nàng không có bằng chứng cũng như quyền lợi. Quý nương nương đối đầu với Lý Lương đệ đã bị hãm hại phải vào đại lao, vậy thì nàng có thể làm gì Lý Lương đệ chứ? Đại phu lại lấy thạch cao ở trong ngăn tủ ra, đưa cho Tuyết nhi: "Trong khi chờ sắc thuốc xong, ngươi bôi thuốc cho cô nương ấy trước đi."
Tuyết nhi đang tự hỏi đây không phải là công việc của đại phu sao? Tuy nhiên, nàng lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của đại phu, nam nữ thụ thụ bất thân, để nàng làm là lựa chọn tốt nhất. Vì vậy nàng không nói lời nào mà cầm lấy thạch cao, quỳ xuống bên cạnh chiếu rơm, xem xét từng vết bầm tím và vết thương trên người Hạ nhi.
Ánh mắt của nàng trượt theo thân thể của Hạ nhi rồi đến chân, đây là chỗ khiến người ta không dám nhìn thẳng: "Đại phu, chân của nàng ấy..."
Đại phu ở phía sau thở dài: "Không lạc quan lắm, xương cốt đã nát vụn, không thể nào nối lại được."
Tuyết Nhi cả kinh: "Vậy..."
"Nếu không cắt bỏ, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta hãy tiến hành từng bước một, ổn định tính mạng của cô nương này trước, sau đó mới tính đến việc cắt cụt chi."
Nói xong, vì để cho Tuyết nhi bôi thuốc nên đại phu đã tránh đi, đi xem thuốc đã sắc như thế nào.
Thấy đại phu đi ra ngoài, Tuyết nhi vội vàng mở lọ thuốc cao trong tay ra, nhưng đầu óc vẫn đang tiêu hóa những gì đại phu vừa nói, ý của đại phu là Hạ nhi không thể giữ lại chân này nữa? Cho dù có sống sót thì Hạ nhi cũng phải mang theo cơ thể tàn tật của mình để kiếm sống sao?
Nghĩ đến đây, Tuyết nhi cảm thấy rất đau lòng. Hiện tại Hạ nhi đã ăn năn hối hận lắm rồi, nếu mất đi một chân, e rằng nàng ấy sẽ phải rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày và không bao giờ có thể vui vẻ nữa.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Nàng rất muốn hỏi ông trời, tội của Hạ nhi đã đến mức này sao?
Tuyết nhi vén quần áo nàng ấy lên, trên người đầy vết bầm tím, tất cả đều trở nên mờ mịt trước mắt Tuyết nhi. Tuyết nhi lấy tay kia lau đi nước mắt tích tụ trong mắt, nhưng không có tác dụng, lau xong nước mắt lại lập tức lấp đầy khoảng trống, cho nên nàng phải dùng sức chớp mắt, để nước mắt không ngừng rơi xuống, ít nhất nàng vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Sự mệt mỏi về thể chất của nàng trong những ngày qua cùng với sự xói mòn của bất lực và đau khổ trong trái tim, mà nàng thường muốn biến nó thành nước mắt để bày tỏ với thế giới bên ngoài, nhưng nàng đã cố gắng chịu đựng tất cả, bởi vì trước mặt Hạ nhi, nàng phải làm chỗ dựa vững chắc để hỗ trợ nàng ấy. Nhưng giờ đây, vết thương của Hạ nhi đã trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, khiến bờ kè của nàng vỡ tung, nước mắt tích tụ không ngừng trào ra.
Động tác trên tay của nàng đi kèm với tiếng sụt sịt và nghẹt thở, cuối cùng Tuyết nhi cũng đã bôi thuốc cho thân thể Hạ nhi xong, ngoại trừ khuôn mặt của nàng ấy.
Nàng lại dùng ống tay áo lau nước mắt, đầu ngón tay chấm chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng vuốt ve xương lông mày, sống mũi, gò má... của Hạ nhi.
Đang vuốt ve giữa chừng, mí mắt Hạ nhi run lên, nàng ấy chậm rãi mở mắt ra.
Tuyết nhi thấy vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng vuốt má nàng ấy, cười trong nước mắt: "Hạ nhi! Ngươi tỉnh rồi!" Sau đó nàng vội vàng gọi đại phu.
"Tuyết..." Nàng ấy yếu ớt đến mức nói không nên lời, chỉ biết gọi tên nàng và nhíu mày.
Tuyết nhi thấy vậy đau khổ hỏi: "Đau không? Chờ chút, ta đi tìm đại phu, sẽ nhanh chóng không sao đâu."
"Ừm..." Không biết đây là tiếng rên rỉ đau đớn hay là đáp lại. Tuyết nhi nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ nhi, muốn giảm thiểu cơn đau cho nàng ấy.
Hạ nhi lại nhắm mắt lại, nhưng Tuyết nhi lại hoảng sợ và không ngừng gọi tên nàng ấy, sợ nàng ấy không chỉ ngủ thiếp đi.
Lúc này đại phu mới thong dong đến muộn, mang theo loại thuốc mà mình và con trai đã sắc: "Thuốc đã sắc xong! Phải để nàng ấy uống..." Ông ấy mới nói được một nửa đã bị Tuyết nhi giật lấy, nàng lập tức cầm lấy bát thuốc đổ vào miệng mình.
Đại phu và con trai ngẩn ra, vội vàng nói: "Thuốc này là cho..." Còn chưa kịp ngăn cản động tác của Tuyết Nhi thì nàng đã ngậm hết thuốc, đỡ lấy gáy của Hạ nhi rồi đè lên môi nàng ấy, từ từ đút thuốc vào miệng nàng ấy.
Động tác nhanh như chớp của nàng khiến cả đại phu và con trai ông ấy không kịp phản ứng, họ chỉ có thể bàng hoàng nhìn sự việc diễn ra.
Nàng làm thế nào cũng luôn cảm thấy khó chịu.
Hiện tại Quý Liên Tích đã bị bắt đi, Tuyết nhi không có nơi nào để đi, vì vậy nàng phải đến Tích Hàn viện. Hôm nay, Nguyệt nhi và Xuân nhi xuất cung cùng Đỗ nương nương, còn nàng ở lại đây với Hạ nhi, thích nghi với tình hình.
Chỉ là vừa rồi Hạ nhi đi đón tiểu công chúa, mà giờ này vẫn chưa trở lại, cho nên Tuyết nhi không khỏi có chút lo lắng.
Kể từ khi Hạ nhi thẳng thắn nhận lỗi với nàng, nàng ấy đã trở nên trầm mặc hơn trước rất nhiều. Dù nàng có làm gì thì cũng không nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ thường ngày của nàng ấy, cũng không còn đấu võ mồm với nàng nữa. Nàng ấy nghĩ rằng mình không xứng đáng với những lợi ích hay những lời khen ngợi mà mình nhận được, mặc cảm tự ti gần như nuốt chửng cả con người nàng ấy.
Tuyết nhi dành nhiều thời gian cho nàng ấy hơn trước. Nàng biết lúc này Hạ nhi cần nhất chính là sự ủng hộ của người bên cạnh, mặc dù sai lầm nàng ấy gây ra khiến người ta không thể tin được và không dễ dàng tha thứ, nhưng tất cả đều không phải lỗi của Hạ nhi, nàng không muốn để nàng ấy ở một mình.
Hạ nhi của lúc này quá yếu đuối, dường như chỉ cần chạm nhẹ là nàng ấy sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Điều duy nhất nàng muốn làm là ở bên nàng ấy, giúp đỡ nàng ấy, bảo vệ nàng ấy khỏi sự tự trách đang muốn nuốt chửng nàng ấy bất cứ lúc nào và hy vọng rằng một ngày nào đó nàng ấy có thể trở lại như trước đây.
Xung quanh yên tĩnh bất chợt vang lên vài tiếng hét chói tai, Tuyết nhi rất quen thuộc với âm thanh này, chẳng phải là tiếng kêu của con chồn cùng tên với nàng hay sao!
Vừa nghĩ tới đây, một vật thể màu trắng đã nhanh chóng lao về phía nàng, dừng lại dưới chân nàng và không ngừng kéo vạt váy nàng.
"Sao lại chỉ có một mình ngươi? Chủ nhân của ngươi đâu?" Nàng hỏi. Nhưng tất nhiên con chồn không biết nói tiếng người, nó cứ kéo nàng đi, dáng vẻ nóng vội của nó khiến Tuyết nhi cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng cẩn thận nhìn con chồn thật kỹ, cau mày và chậm rãi hỏi: "Hạ nhi... đang ở đâu?"
Con chồn vừa nghe xong lập tức chạy ra ngoài vài mét, không quên dừng lại ngoái đầu nhìn xem Tuyết nhi có đuổi theo không.
Thấy vậy, Tuyết nhi vội vàng đi theo, sự bất an trong lòng cũng dần dần lan ra.
"Không ngờ con chồn này lại khá thông minh." Theo tiếng cười bất an, Tuyết nhi cố gắng thả lỏng bản thân.
Sau khi nàng xuyên qua vài trăm mét trong bóng tối, cuối cùng con chồn cũng dừng lại và nhìn xung quanh. Khi Tuyết nhi đến nơi, nàng phát hiện hình như trong bụi cây bên cạnh có chút động tĩnh. Nàng vừa đến gần, hai bóng đen đã bay ra khỏi tầm nhìn của nàng. Tuyết nhi giật mình, nàng định đuổi theo nhưng người ngã trong bụi cây đã thu hút sự chú ý của nàng.
Chỉ nhìn thấy Hạ nhi úp mặt xuống đất, cuộn tròn và bất động. Cảnh tượng này càng làm cho Tuyết nhi sợ hãi hơn: "Hạ nhi! Xảy ra chuyện gì vậy!?" Nàng vội vàng đến gần vuốt lưng Hạ nhi, muốn xác nhận rằng nàng ấy không sao.
Một lúc sau Hạ nhi mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt tím bầm, khoé miệng còn đang rỉ máu, nhìn thấy Tuyết nhi trước mắt, nàng ấy không cầm được nước mắt nữa. Nàng ấy nghiến răng và thậm chí không thể hét lên đau đớn, nhưng nàng ấy cố gắng hết sức để di chuyển cơ thể của mình, để lộ ra Tử Khâm mà mình vẫn luôn bảo vệ trong vòng tay. Cho dù cánh tay của nàng ấy không còn sức lực để chống đỡ, nhưng nàng ấy vẫn run rẩy muốn trao Tử Khâm vào vòng tay của Tuyết nhi.
Tuyết nhi vội vàng ôm lấy, xem xét tiểu công chúa, đứa bé ở trong lòng nàng không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ tò mò nhìn xem.
Sau khi xác định tiểu công chúa không sao, Tuyết nhi muốn dang tay giúp Hạ nhi: "Ngươi còn có thể đi không? Ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Nhưng mỗi lần Hạ nhi muốn cử động đều sẽ nhíu mày: "Ngươi... đưa tiểu công chúa... đến nơi an toàn trước đi..."
"Nhưng ngươi..." Tuyết nhi lo lắng về thương thế của Hạ nhi, vết thương có vẻ nghiêm trọng, có cảm giác như nàng ấy sẽ bất tỉnh bất cứ lúc nào.
"Nhanh lên! Đến nơi thì quay lại tìm ta... dù sao thì ta... cũng không thể đi đâu cả..."
Tuyết nhi cau mày, nhưng trong vòng ba giây nàng nhanh chóng hạ quyết tâm, vội vàng nói với Hạ nhi: "Chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại." Sau đó nàng nhanh chóng chạy đi.
Hạ nhi không cần phải lo lắng cho tiểu công chúa nữa, sau khi chuyển sang tư thế nằm nghiêng, nàng ấy không thể di chuyển thêm tấc nào nữa, cũng không thể làm bất cứ điều gì. Nàng ấy nhìn bầu trời đêm đầy sao qua khóe mắt, từng tấc trên cơ thể đang ngứa ran, nàng ấy cảm thấy tay chân như không thuộc về mình nữa, nhưng trong lòng dần bình tĩnh lại rất nhiều. Nhìn bầu trời đầy sao giống như đang nghe một khúc hát ru, cơn buồn ngủ ập tới, ngay cả cơn đau cũng không thể chống lại nó.
Lời Tuyết nhi bảo nàng ấy chờ đợi đang vang vọng trong tâm trí, nàng ấy thầm xin lỗi khi đang nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc lại có ý thức, Hạ nhi chỉ cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng trong không trung, phải mất một lúc nàng ấy mới nhận ra có ai đó đang ôm mình chạy đi. Nhưng đến cả sức lực mở mí mắt cũng không có, nàng ấy chỉ có thể mặc cho người kia chi phối.
"Lâm Hạ, ngươi phải cố chống đỡ, có nghe thấy không!" Âm thanh từ phía trên truyền đến, đương nhiên Hạ nhi nhận ra, là người mà nàng ấy đang nghĩ tới.
Kể từ khi vào cung, tên tuổi của nàng ấy dường như đã bị bỏ rơi, thậm chí nàng ấy suýt chút nữa quên mất tên của mình, chỉ khi Tuyết nhi bị mình chọc giận nàng ấy mới nghe thấy nó.
Nàng muốn đáp lại nàng ấy, đừng lo, ta vẫn còn sống, nhưng nàng không làm được. Nói thật, nàng không biết mình còn sống hay chỉ là hồi dương.
Nếu như cứ chết như vậy, nàng cũng sẽ không oán trách, thậm chí còn có chút vui mừng, bởi vì nàng chết một cách quang minh lỗi lạc, bởi vì nàng không hổ thẹn với lòng mình, dốc hết sức bảo vệ tiểu công chúa, thiên thần mà nàng đã từng muốn làm hại. Phản bội Lý Lương đệ, nàng biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nếu có tiếc nuối thì chính là không thể ở bên cạnh Tuyết nhi được nữa.
Mặc dù ban đầu cả hai không hợp nhau và thường xuyên cãi vã, nhưng dần dần nàng ấy trở thành mặt trời trong cuộc đời nàng, soi sáng bóng tối trong lòng nàng và trở thành niềm an ủi ủng hộ nàng bước tiếp. Mong ước lớn nhất và ngông cuồng nhất của nàng là được ở bên cạnh nàng ấy đến hết cuộc đời.
Nghĩ đến đây, Hạ nhi lại bất tỉnh.
Tuyết nhi chạy liên tiếp mấy dặm, lại đang ôm thêm một người nên có chút thở dốc, nhưng nàng cũng không có tâm tư dư thừa để nghĩ về mình. Nàng chỉ muốn nhanh chóng theo chân đại phu đi tới y quán, nhanh chóng chữa trị cho Hạ nhi, không thể lãng phí một giây nào.
Vài khắc trước, nàng vội vàng tìm một đại phu đi theo mình đến chỗ của Hạ nhi, đại phu cau mày khi nhìn thấy nàng ấy đang hấp hối và trên cơ thể không có chỗ nào còn lành lặn, cho rằng hy vọng sống sót của nàng ấy rất nhỏ. Nhưng Tuyết nhi không chịu nghe, nhất quyết yêu cầu đại phu chữa trị cho nàng ấy, nếu không mình sẽ không để ông đi. Thân là một đại phu, việc không cố gắng hết sức cứu người là trái với nguyên tắc của mình. Nhưng vết thương của cô nương này rất nghiêm trọng, phải quay lại y quán mới có thể chữa trị toàn diện, cho nên sau khi băng bó đơn giản, Tuyết nhi đã ôm nàng ấy chạy đến y quán.
"Đưa cô nương ấy vào đây." Đại phu chỉ vào chiếc giường trải chiếu bằng rơm, chỉ vừa đủ cho một người nằm.
Một thiếu niên bước ra khỏi phòng, trông tuổi của hắn cũng ngang với Hạ nhi và Tuyết nhi.
Tuyết nhi đặt Hạ nhi xuống rồi tránh sang một bên, không muốn làm phiền công việc của đại phu. Nàng thở hổn hển, kiểm tra lại tình trạng của Hạ nhi, mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy thì không nói, cho dù Tuyết nhi chưa từng học y cũng có thể nhìn ra chân trái của Hạ nhi không ổn, vết bầm tím trên ống chân trông rất đáng sợ, nhìn ngoại quan thì dường như nó là nơi nghiêm trọng nhất trên toàn cơ thể.
Đại phu lấy mấy loại dược liệu ở trong ngăn tủ ra, sau đó bắt mạch cho Hạ nhi, cái nhíu mày của ông không hề thả lỏng, tựa hồ đang nói với chính mình lại giống như nói với Tuyết nhi: "Mạch rất yếu."
Ngụ ý là Hạ nhi không thể chống đỡ lâu nữa, ông thu thập tất cả các loại thảo mộc cần thiết đưa cho thiếu niên và dặn dò: "Nhanh tay nhanh chân lên, nấu trong một khắc rồi mang chúng đến đây."
Thiếu niên trả lời, vội vàng lấy thuốc mang đi sắc.
Tuyết nhi ở bên cạnh không giúp được gì, chỉ có thể sốt ruột nhìn đại phu bắt mạch, sau khi bình tĩnh lại, nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Đại phu, ngài có thể cứu nàng ấy phải không?"
Đại phu nói: "Lão phu đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, nhưng chẩn đoán cùng thuốc của lão phu cũng chỉ có thể phụ trợ, có thể sống sót qua cửa ải này hay không còn phải xem năng lực của bản thân cô nương này..."
Nghe đại phu nói như vậy, Tuyết nhi cũng không dám quá lạc quan. Nếu là trước đây Hạ nhi tính tình ngang ngược, nàng tin tưởng chỉ cần chọc nàng ấy vài câu thì nàng ấy sẽ từ trong địa ngục bò trở về. Nhưng hiện tại, Hạ nhi đang ở trong trạng thái sẵn sàng kết thúc mạng sống của mình bất cứ lúc nào, nàng thậm chí không thể đảm bảo Hạ nhi có còn ý chí sống sót hay không...
Đại phu vừa kiểm tra các vết thương khác của Hạ nhi vừa lẩm bẩm: "Một cô nương bị đánh thành như thế này, đúng là quá tàn nhẫn..."
Tuyết nhi nghe xong trừng mắt: "Nàng ấy bị đánh ư?" Khi nàng nhìn thấy Hạ nhi, nàng ấy đã trở nên như thế này rồi. Tuyết nhi hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ muốn cứu nàng ấy nên không suy nghĩ sâu xa.
Đại phu gật đầu: "Đây rõ ràng là dấu vết bị đánh."
Sau đó Tuyết nhi nghĩ đến hai bóng đen lao ra lúc đó, có lẽ bọn chúng chính là hung thủ... Đó là ai? Hoặc là ai đã ra lệnh cho bọn chúng? Đánh Hạ nhi đến mức này, nhất định phải hận đến chết...
Tuyết nhi ngẫm lại, khi đó Hạ nhi đang ôm chặt tiểu công chúa trong ngực, có lẽ mục tiêu của họ không phải là Hạ nhi mà là tiểu công chúa. Người duy nhất trong tâm trí của Tuyết nhi có thủ đoạn thâm độc như vậy chỉ có Lý Lương đệ.
Nếu Lý Lương đệ muốn giết con của Đỗ Thừa huy và trả thù cho sự làm phản của Hạ nhi, thì nàng ta ra lệnh đánh chết nàng ấy cũng hợp lý!
Tuyết nhi càng cảm thấy bất lực, biết ai là hung thủ thì thế nào, nàng không có bằng chứng cũng như quyền lợi. Quý nương nương đối đầu với Lý Lương đệ đã bị hãm hại phải vào đại lao, vậy thì nàng có thể làm gì Lý Lương đệ chứ? Đại phu lại lấy thạch cao ở trong ngăn tủ ra, đưa cho Tuyết nhi: "Trong khi chờ sắc thuốc xong, ngươi bôi thuốc cho cô nương ấy trước đi."
Tuyết nhi đang tự hỏi đây không phải là công việc của đại phu sao? Tuy nhiên, nàng lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của đại phu, nam nữ thụ thụ bất thân, để nàng làm là lựa chọn tốt nhất. Vì vậy nàng không nói lời nào mà cầm lấy thạch cao, quỳ xuống bên cạnh chiếu rơm, xem xét từng vết bầm tím và vết thương trên người Hạ nhi.
Ánh mắt của nàng trượt theo thân thể của Hạ nhi rồi đến chân, đây là chỗ khiến người ta không dám nhìn thẳng: "Đại phu, chân của nàng ấy..."
Đại phu ở phía sau thở dài: "Không lạc quan lắm, xương cốt đã nát vụn, không thể nào nối lại được."
Tuyết Nhi cả kinh: "Vậy..."
"Nếu không cắt bỏ, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta hãy tiến hành từng bước một, ổn định tính mạng của cô nương này trước, sau đó mới tính đến việc cắt cụt chi."
Nói xong, vì để cho Tuyết nhi bôi thuốc nên đại phu đã tránh đi, đi xem thuốc đã sắc như thế nào.
Thấy đại phu đi ra ngoài, Tuyết nhi vội vàng mở lọ thuốc cao trong tay ra, nhưng đầu óc vẫn đang tiêu hóa những gì đại phu vừa nói, ý của đại phu là Hạ nhi không thể giữ lại chân này nữa? Cho dù có sống sót thì Hạ nhi cũng phải mang theo cơ thể tàn tật của mình để kiếm sống sao?
Nghĩ đến đây, Tuyết nhi cảm thấy rất đau lòng. Hiện tại Hạ nhi đã ăn năn hối hận lắm rồi, nếu mất đi một chân, e rằng nàng ấy sẽ phải rửa mặt bằng nước mắt mỗi ngày và không bao giờ có thể vui vẻ nữa.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Nàng rất muốn hỏi ông trời, tội của Hạ nhi đã đến mức này sao?
Tuyết nhi vén quần áo nàng ấy lên, trên người đầy vết bầm tím, tất cả đều trở nên mờ mịt trước mắt Tuyết nhi. Tuyết nhi lấy tay kia lau đi nước mắt tích tụ trong mắt, nhưng không có tác dụng, lau xong nước mắt lại lập tức lấp đầy khoảng trống, cho nên nàng phải dùng sức chớp mắt, để nước mắt không ngừng rơi xuống, ít nhất nàng vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Sự mệt mỏi về thể chất của nàng trong những ngày qua cùng với sự xói mòn của bất lực và đau khổ trong trái tim, mà nàng thường muốn biến nó thành nước mắt để bày tỏ với thế giới bên ngoài, nhưng nàng đã cố gắng chịu đựng tất cả, bởi vì trước mặt Hạ nhi, nàng phải làm chỗ dựa vững chắc để hỗ trợ nàng ấy. Nhưng giờ đây, vết thương của Hạ nhi đã trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, khiến bờ kè của nàng vỡ tung, nước mắt tích tụ không ngừng trào ra.
Động tác trên tay của nàng đi kèm với tiếng sụt sịt và nghẹt thở, cuối cùng Tuyết nhi cũng đã bôi thuốc cho thân thể Hạ nhi xong, ngoại trừ khuôn mặt của nàng ấy.
Nàng lại dùng ống tay áo lau nước mắt, đầu ngón tay chấm chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng vuốt ve xương lông mày, sống mũi, gò má... của Hạ nhi.
Đang vuốt ve giữa chừng, mí mắt Hạ nhi run lên, nàng ấy chậm rãi mở mắt ra.
Tuyết nhi thấy vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng vuốt má nàng ấy, cười trong nước mắt: "Hạ nhi! Ngươi tỉnh rồi!" Sau đó nàng vội vàng gọi đại phu.
"Tuyết..." Nàng ấy yếu ớt đến mức nói không nên lời, chỉ biết gọi tên nàng và nhíu mày.
Tuyết nhi thấy vậy đau khổ hỏi: "Đau không? Chờ chút, ta đi tìm đại phu, sẽ nhanh chóng không sao đâu."
"Ừm..." Không biết đây là tiếng rên rỉ đau đớn hay là đáp lại. Tuyết nhi nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ nhi, muốn giảm thiểu cơn đau cho nàng ấy.
Hạ nhi lại nhắm mắt lại, nhưng Tuyết nhi lại hoảng sợ và không ngừng gọi tên nàng ấy, sợ nàng ấy không chỉ ngủ thiếp đi.
Lúc này đại phu mới thong dong đến muộn, mang theo loại thuốc mà mình và con trai đã sắc: "Thuốc đã sắc xong! Phải để nàng ấy uống..." Ông ấy mới nói được một nửa đã bị Tuyết nhi giật lấy, nàng lập tức cầm lấy bát thuốc đổ vào miệng mình.
Đại phu và con trai ngẩn ra, vội vàng nói: "Thuốc này là cho..." Còn chưa kịp ngăn cản động tác của Tuyết Nhi thì nàng đã ngậm hết thuốc, đỡ lấy gáy của Hạ nhi rồi đè lên môi nàng ấy, từ từ đút thuốc vào miệng nàng ấy.
Động tác nhanh như chớp của nàng khiến cả đại phu và con trai ông ấy không kịp phản ứng, họ chỉ có thể bàng hoàng nhìn sự việc diễn ra.
Danh sách chương