Sau cùng, Tiểu Hắc lòng dạ đen tôi chân đen tay đen vẫn không để lại tiền cho tôi, nói cái gì tôi chỉ cần dùng cái bình kia là được rồi.
F u c k y o u, Tiểu Hắc ơi, trước kia đã cho anh xem nhiều phim truyền hình như vậy, còn tưởng rằng chúng ta đang mặc đồ cổ trang đóng phim sao, chỉ cần bôi dược lên là được sao? CSI nói cho chúng ta biết, đạn nằm trong cơ thể rất là nguy hiểm! ! !
Tôi chỉ có thể chịu đừng đầu bị choáng váng, đi mấy dặm ở trên núi gõ cửa nhà bà đỡ duy nhất trong thôn.
Nhà bà đỡ chỉ có một vị thầy thuốc, họ Đinh, đã 70 tuổi, tóc và râu đều đã hoa râm hết rồi.
Cả đời này của thầy thuốc Đinh đều làm việc ở gian phòng khám này.
Ông đã từng thấy qua loại bệnh xa xỉ nhất đó là chứng bệnh kén ăn của Tiểu Hoa có bím tóc đen.
Ông đã từng thấy qua loại bệnh khủng bố nhất đó là chứng bệnh của Ngô Cẩu có ong vò vẻ ở trong cổ họng ở phía tây của thôn.
Mà chứng loại bên mang hàm lượng khoa học kỹ thuật cao là ông được nhìn thấy qua vết thương của tôi.
Cho nên trong quá trình xử lý vết thương thầy thuốc Đinh vô cùng hưng phấn, đôi mắt đực ngầu cũng trở nên phát sáng, bàn tay đày nếp nhăn run nhè nhẹ, xem thần thái biểu tình kia còn có chút oán giận về cái khẩu súng mà tôi không hiểu lắm.
Sau hơn một giờ, ông rốt cuộc lấy ra được viên đạn nằm trong cánh tay tôi, rồi băng bó vết thương lại.
Hưng phấn thì hưng phấn, nhưng sau khi xong việc, thầy thuốc Đinh vẫn đưa tay ra đòi tôi phí trị liệu.
Mà tôi đã có chuẩn bị từ sớm -- ở trên đường đi đến đây, tôi đã lấy một bao xốp hứng số máu chảy ra từ vết thương.
Đem bao máu đầy tràn cả ra ngoài đặt lên bàn, tôi hào phóng vỗ vỗ ngực, nói: "Không cần thối lại. . . . .Tiền dư."
Sau đó, không để ý đến râu bạc của thầy thuốc Đinh run rẩy, tiện tay mò tìm hai tờ tiền giấy mệnh giớ lớn trong ngăn kéo của ông rồi rời đi.
Bao máu lớn kia của tôi đúng là đã có đủ giá trị, ông ấy được lợi rồi.
Đi đến bờ sông, tôi lấy tay hứng nước sông lên uống vài ngụm, ngăn chặn việc choáng đầu thình lình xảy ra.
Nước sông lạnh lẽo chảy vào cổ họng, làm cho tinh thần đang hỗn độn tĩnh táo được vài phần.
Hiện tại, là thời điểm phải ngẩm lại làm gì tiếp theo rồi.
Tôi nhất định phải cướp Lý Lý Cát trở về.
Ở trong ánh mắt mọi người, tôi và Lý Lý Cát không nên ở bên nhau, tôi có liên quan đến việc ba của anh chết, hơn nữa, đi theo tôi hồ đồ khắp nơi, từ một thiếu gia nhà giàu sa đọa thành một ngưu lan nguy hiểm.
Chỉ là, tôi và Lý Lý Cát, đều muốn ở cùng một chỗ với đối phương.
Đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, ai cũng không có quyền can thiệp.
Cho nên, tôi quyết định phải đoạt anh lại.
Nhưng việc này không hề dễ dàng.
Khẳng định Lý Bồi Cổ cũng sẽ đoán ra được tôi không chịu dễ dàng buông tha như thế, giờ phút này nhà họ Lý tuyệt đối được canh phòng nghiêm ngặc, lại thêm thân thể tôi đang bị thương, trừ phi tôi muốn đi gặp Ngọc Đế, nếu không vẫn nên yên tĩnh nghĩ ngơi vài ngày thì tốt hơn.
Tôi cảm thấy nhóm mấy anh mì ăn liền cũng đã tìm tới được nơi này, nên tôi cũng không thể ở lại cái thôn này nữa.
Vì thế, vào lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, tôi ở trên đường quốc lộ, ngăn lại một chiếc xe khách đang chạy về hướng nội thành.
Đưa cho người bán vé xe là một túi máu lớn thay cho tiền vé -- hiển nhiên là máu đó lấy từ mấy anh mì ăn liền nằm hôn mê trên đất trong căn nhà cũ nát của tôi.
Dù sao, sau khi đã trả tiền phí chữa trị cho thầy thuốc Đinh tôi cũng cần phải mua thịt ăn.
Người bán vé xe có vẻ bình tĩnh, chỉ là sau vài phút choáng váng rồi xoa xoa hai bên thái dương -- rồi lại xoa một lần nữa ở huyệt nhân trung giữa mũi và miệng.
Sau một giờ, tôi lại một lần nữa rồi đi cái thôn núi trở lại nơi đã từng bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là năm đó, tôi có dì Bích làm bạn bên cạnh.
Bước xuống xe, tôi đi thẳng vào trong tiệm bán thức ăn nhanh, dùng hai tờ tiền lớn mua liền hơn mười cái burger, ngôi ở bên cửa sổ bắt đầu ăn.
Sau một hơi ăn liền năm sáu cái, bỗng nhiên cảm thấy không khi xung quanh có chút căng thẳng, vừa đưa mắt lên nhìn, phát hiện thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang trợn mắt há mồm mà nhìn tôi, tròng mắt như muốn rớt trên đất.
Chưa từng thấy qua chuyện như vậy sao, Lý Lý Cát đã ngưng cho tôi ăn thịt vài ngày rồi bây giờ có ăn một cả một con lợn sữa nướng thì cũng không gì đáng nói.
Một đôi tình nhân ngồi bên cạnh, cô gái ăn mặc rất thục nữ, õng ẹo liếc về phía tôi, chỉ vào cái humbug trước mặt nói với người bạn trai: "Đáng ghét, em sẽ không giống như cô ta, sao mà anh lại mua nhiều humburg, cái dạ dày của em nhỏ như thế làm sao mà ăn hết được?"
Sau khi cô gái đó làm nũng xong, tôi lập tức chạy lại, giống như cún con chạy đến gậm ngay cái humburg của cô gái kia, cắn ba cái liền ăn xong cái humburg, rồi lại uống một hớp ly coke của cô gái kia, nói: "Dạ dày của tôi lớn, có thể ăn giúp cô, không cần cám ơn tôi."
Nhân lúc hai người bọn họ đang thất thần, tôi nhanh tay tiêu diệt hết phần gà rán trên bàn của bọn họ luôn.
Hậu quả của việc làm như thế là, sau một phút đồng hồ, tôi bị quản lý của tiệm thức ăn nhanh đuổi ra ngoài.
Cầm gói humburg, tôi vừa đi vừa gậm, nữa tiếng sau, tôi đi tới trước cửa nhà có địa chỉ mà dì Bích đã từng cho tôi.
Nơi này là nhà của tên mặt lạnh kia.
Một tòa biệt thự mang phong cách cổ điển rất tao nhã, hành rào sắt bao quanh cả một bãi cỏ cùng với vườn hoa rộng lớn, đủ loại hoa hồng mà dì Bích yêu thích nhất.
Chính là nơi này rồi.
Giờ phút này, tôi cần sự trợ giúp của dì Bích, cần nhất chính là hoàn cảnh tốt và thức ăn dinh dưỡng tốt nhất để dưỡng thương.
Cho nên tôi đến nơi này.
Tôi oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang mà chuẩn bị đi vào căn biệt thự, nhưng lại bị hai vệ sĩ áo đen đứng trước cửa lớn ngăn cản: "Cô muốn đi đâu?"
"Tìm tên mặt lạnh, không, tôi tìm Mara." Tôi nói.
Người áo đen bên trái đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đi qua mở miệng nói: "Gần đây Mara tiên sinh bận rộn nhiều việc, đã đưa ra chỉ thị, không muốn gặp người lạ."
Kỳ thật tôi cũng hay xem tivi, biết may người canh cửa luôn cần tìm thêm thu nhập.
Cho nên, tôi đưa cho bọn họ một phần tặng phẩm, cười nói: "Thật ra, tôi quả thật là người của tên mặt lạnh, không là bạn cũ của Mara, làm phiền các anh sắp xếp dùm."
Bọn họ nhìn phần tặng phẩm này, hai tên canh cửa hít sâu một hơi, gằng giọng hỏi thăm: "Đây là món đồ gì?"
"Đây là máu tươi còn mới không bị ô nhiễm, chỉ mới được rút ra vào sáng nay." Tôi tiếp tục cười xả giao nói: "Chỉ là chút thành ý, các anh đừng từ chối."
Chỉ là hai cái túi chứa không bao nhiêu máu của mấy anh mì ăn liền.
Hai tên gác cửa cũng tức giận đến cái * cũng muốn lên lên xuống xuống, hơn nữa ngày, mới quát: "Cầm về đi! ! !"
Xem ra phương án tặng phẩm không thành rồi, không còn biện pháp khác, tôi chỉ có thể * rồi.Chương 15.2
Nhưng hôm nay vận may của tôi không tốt lắm, tôi đang mặc cái quần jean cũ của Lý Lý Cát, không thể hiện được dáng người của mình.
Tôi chỉ có thể cố hết sức ưỡn ngực ra, nháy mắt đá lông nheo, yêu điệu mà nói: "Thật ra, vòng một của tôi là cỡ cup D đó....~"
Người áo đen bên trái liếc mắt nhìn tôi một cái, một tiếng động phát ra từ lỗ mũi hừ một cái: "Đường kích cái kia của tôi 5cm thì sao."
Tôi cẩn thận quan sát quần của hắn, khẳng định chắc chắn mà nói: "Nói dối."
Bị người khác nghi ngờ tên áo đen đó toàn thân đỏ bừng, giận dữ hét lên muốn rút súng ra bắn tôi, nếu không có tên đồng nghiệp cản lại, tôi có thể đã thành cái tổ ong vò vẻ rồi.
Nếu như là mấy ngày trước kia tôi cũng không ngại cùng tên kia so mấy chiêu, nhưng lại sợ hoạt động mạnh là miệng vết thương bị tét ra lại phải hoản lại thời gian đi cứu Lý Lý Cát, tôi chỉ có thể chịu thua, nhanh như chớp chạy đi mất.
Nếu không thể vào được bằng cửa chính, chỉ có thể vào bằng cửa sau.
Tôi dạo quanh căn biệt thự vài vòng, cuối cùng tôi cũng phát hiện được một khoảng trốn dưới bãi đất trống ở phía đông, chỉ cần leo lên vách tường nhảy xuống, là tôi có thể vào được bên trong căn biệt thự, không cần phải chịu hạch hỏi của bọn canh cửa.
Quyết định xong phương pháp, nói là làm.
Chân vừa mới đặt xuống, nhìn thấy mái che nắng, phát hiện ra vận may của mình đúng là không được tốt lắm.
Tuy tầm nhìn bị cái mái che nắng kia che khuyất đi, nhưng vẫn có thể xác định được, phía dưới là bể bơi.
Một mảng nước màu xanh, trong suốt sạch sẽ, hơi hơi dao động, phản chiếu ánh nắng mắt trời ánh ánh lên màu vàng chói mắt.
Mặc dù sau khi nhảy vào bể bơi thì vết thương đã tay đã bị thấm nước, nhưng so với bị trật chân thì vẫn tốt hơn.
Hít sâu, nhắm đúng chỗ, cánh tay liền chuyển động hai ba cái, liền dùng sức, dồn lực lao về phía trước.
Không ra sức cũng không được, nếu mà không lao đến được đích đến, thì em gái tôi liền phải hy sinh rồi.
Lúc đang bơi được nữa đường, gió thổi gào rít làm cho tôi phải nhắm mắt lại, tóc dính vào mặt, làm cho tôi cảm thấy đau.
Cũng giống như trong dự liệu của tôi vậy, vào lúc chạm vào nước, chân của tôi tựa hồ đạp vào đến thứ gì đó.
Tôi ló đầu ra từ trong nước, lau đi nước dính trên mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh bể bơi không có ai.
Chẳng qua, bên cạnh bể bơi lại có đôi dép lê và áo choàng tắm của đàn ông.
Lại làm tôi liên tưởng đến cảm giác khi mới rơi vào nước mới vừa rồi, tôi xác định một sự việc duy nhất: tôi, giống như, đã, đạp phải, người nào đó, trong bể bơi, rồi.
Vì muốn xác nhận lại phán đoán của mình, tôi đạp chân mạnh về phía đấy hồ, có một cảm giắc mềm mại truyền đến mũi chân.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ăn thịt của tôi, tôi dám khẳng định, chỗ tôi sờ trúng chính là thịt.
Dựa vào việc tôi làm một sắc nữ nhiều năm, tôi dám khẳng định, tôi dám khẳng định chỗ thịt sờ được chính là mông của đàn ông.
Đều do những cái lá cây chết tiệt che khuất tầm mắt của tôi, làm hại tôi không phát hiện trong bể bơi có người, kết quả làm tôi nhảy xuống đạp người kia xuống đáy hồ.
Việc cấp bách bây giờ đó là cái người kia ngay cả một cái rắm cũng không có phát ra.
Vì thế, tôi mỡ rộng ngón chân cái và ngón thứ hai, nhéo một miếng thịt của người đàn ông kia, sau đó, xoay tròn 360 độ một cái.
Cái cách làm này vô cùng hữu hiệu, bởi vì một giây sau, có một cái đầu "soàn soạt" nỗi lên trên mặt nước.
Bọt nước tóe lên bắn vào mắt tôi, có chút đau đớn, tôi lấy tay xoa xoa mắt, khi mỡ mắt ra, thấy một cái mặt "xoạt xoạt xoạt" tỏa ra khí lạnh.
Không sai, chính là chủ nhân căn biệt thự này, tên mặt lạnh -- Mara.
Hắn có một chiếc mũi đặc trưng của người Ý tuyệt đẹp như điệu khắc và bên cạnh nó có một dấu ấn đỏ hồng to như dấu ngón chân, đoán chừng đó chính là dấu tích do tôi nhéo ra khi nãy.
Mà con mắt màu xanh xám của hắn, có xu thế dần chuyển hồng, đó là điểm báo trước hắn sẽ nỗi giận.
Tuy thời tiết cực kỳ nóng, nhưng tôi lại cảm thấy nước trong hồ bơi lại có trộn lẫn nước đá vậy.
Sau một hồi trầm mặt thật lâu, tôi bày ra một nụ cười vô tội, vẫy vẫy tay, nói: "Hi, thật khéo, anh cũng đang bơi sao?"
Mara liền nhìn tôi chằm chằm, bởi vì bị nhìn như vậy, tôi cảm thấy toàn thân rét run, máu huyết cả người giống như đã ngưng kết đóng băng lại hết vậy.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng: "Cô tự ý xông vào nơi này?"
Tôi chỉ có thể gật đầu thừ nhận.
Mara bơi tới gần tôi một chút, đến bên cạnh tỏa ra khí lạnh hỏi: "Chính là cô đạp tôi?"
Tôi vẫn gật đầu thừa nhận.
Mara đưa tay đặt lên cổ của tôi, dần dần nắm chặt lại: "Cô dùng chân nhéo tôi?"
Tôi cảm thấy được, rất có khả năng là hắn sẽ giết chết tôi, sau đó chốn ở dưới vườn hoa hồng màu hồng phấn mà dì Bích yêu thích nhất.
Vì mạng sống, tôi chỉ có thể hy sinh hình tượng của chính mình.
"Thấy những vết máu này không?" Tôi dùng ánh mắt đưa về phía màu đỏ của máu đang trôi bồng bềnh trong nước lan ra từ những tơ máu ở vết thương trên cánh tay tôi.
"Đây là?" Đôi mắt màu xanh xám của hắn giống như vực nước biển sâu thẩm, rất đẹp.
"Là dì cả của tôi đến." Tôi không hề nể tình mà làm ô nhiễm nước trong hồ bơi này.
Nghe vậy --
Ngón tay của Mara cứng lại rồi.
Khóe miệng của Mara cũng cứng lại rồi.
Cả người Mara cũng cứng lại rồi.
Một trận gió thổi qua, Mara như bị tan đi.
Tôi không khỏi cảm thấy cảm khái, dì cả ơi là dì cả, dì quả nhiên là kẻ thù của đàn ông! ! !
Sau một năm qua đi, gặp lại tôi một lần nữa, dì Bích cũng không có kích động quá mức.
Dì cũng không có mừng rỡ như điên, không có vui mừng quá mà khóc, không có bổ nhào đến ôm lấy tôi, kêu to lên tôi là tâm can bảo bối của dì.
Dì chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nói: "Con đã đến rồi."
Giống như tôi chỉ mới vừa ra ngoài mua băng vệ sinh về vậy.
Dì Bích cũng không phải là người thích biểu đạt tình cảm, cuộc đời đã mài giũa làm cho dì trở nên là mộ người không thể hiện vui buồn trên gương mặt.
Nhưng tôi biết, khi dì nhìn thấy tôi, đã vui mừng từ tận đáy lòng.
Dẫn tôi vào bên trong phòng giành cho khách, để cho tôi tắm rửa thay quần áo, lại kếu bác sĩ đến thay băng vết thương ở cánh tay cho tôi một lần nữa, sau khi làm xong hết toàn bộ, dì mới chậm rãi hỏi: "Bất Hoan đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi đem hết chuyện tình trong lúc tôi ở cùng với Lý Lý Cát đều kể hết tất cả cho dì Bích nghe.
Chỉ là, không kể ra chuyện ẩn núp với Cảnh Lưu Phái và chuyện xảy ra với Bạch Triển Cơ.
Dĩ nhiên dì Bích cảm thấy trống một đoạn thời gian dị thường, nhưng dì vẫn không có hỏi.
Bởi vì tôi không nói.
Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình.
"Như thế, hiện tại con định giải quyết như thế nào?" Dì Bích hỏi.
"Con muốn đi cứu anh ấy ra." Tôi nói: "Con muốn ở lại nhà dì dưỡng thương trước, đợi khi vết thương hoàn toàn bình phục, lại chuẩn bị chu toàn hết mọi việc."
"Con, thật sự tính toán muốn ở cùng một chỗ với Lý Lý Cát sao?" Dì Bích hỏi.
Tôi lắc đầu: "Dì Bích, dì cũng biết con không phải là người có mơ ước về tương lai, bởi vì vận mệnh đã tự có an bài của nó, con chỉ muốn duy nhất một việc, nhưng đạt được lại là một chuyện khác, con không muốn lấy sinh mệnh mình ra lãng phí để thất vọng về sự việc này. Con cùng Lý Lý Cát có thể đi đến tình trạng nào, có thể ở bên nhau bao lâu, con không hề để ý, chỉ cần hiện tại bọn con ở bên cạnh nhau vui vẻ, đó mới chính là điều quan trọng."
"Trước kia, dì không nghĩ là con có thể ở cùng một chỗ với Lý Lý Cát, tuy nhiên dì biết nó từ nhỏ đã có cảm tình với con, và tính cách hai đứa ở một phương diện nào đó có chút tương tự, nếu không phải con mất tính rồi sau đó tình cờ gặp lại, có lẽ sẽ lại bỏ lỡ nhau cả đời." Dừng một chút, bỗng nhiên dì Bích nỡ nụ cười: "Chuyện tình ở trên đời này thật sự rất kỳ lạ, trước con luôn luôn vì Bồi Cổ mà làm Lý Cát tức giận, nhưng hiện tại, vì Lý Cát mà bắt đầu đối phó với Bồi Cổ."
Tôi nhún nhún vai: "Đó là bởi vì đời người không gặp phải, bạn vĩnh viễn cũng không hiểu được điểm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện tình gì."
"Đúng vậy." Dì Bích chạm vào phía dưới tóc tôi, ánh mắt mang theo ý vị hứng thú: "Con vĩnh viễn cũng không biết được một giây sau mình sẽ yêu người nào, sẽ phải ở bên cạnh người nào."
"Vậy còn dì? Dì Bích, những ngày qua dì sống có tốt không?" Tôi hỏi: "Mara, anh ta đối xử với dì như thế nào?"
"Dì đã hạ thấp tiêu chuẩn yêu mến xuống, như vậy hẳn sẽ không cảm thấy thất vọng." Gương mặt phong tình của dì Bích trần đầy vẻ phóng khoáng: "Nguyện vọng của dì là có thể ở bên cạnh nó hết nữa quãng đời còn lại, có thể nhìn thấy nó từng giây từng phút. Dì được như thế, đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ."
Ý của dì là, Mara vẫn không cảm thấy thoải mái với dì.
Cái tên mặt lạnh này có chút ngang ngược.
Nói chuyện tâm sự, thời gian trôi qua đến giờ cơm chiều lúc nào cũng không hay, tôi đi theo dì Bích xuống dưới nhà ăn cơm.
Quả nhiên là dì Bích của tôi, cả bàn đều là món tôi thích ăn.
Tôi vừa ngồi xuống, liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mara cũng ngồi trên bàn, ánh mắt màu xanh xám nhìn tôi, mang theo cảm xúc nặng nề.
Một tên đàn em đi tới, cung kích ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Tiên sinh, nước trông hồ bơi đã được xã ra hết rồi."
Mara vẫn tiếp tục nhìn tôi, tầm mắt như núi tuyết: "Kêu người đi xuống đó chà rữa trong trong ngoài ngoài ba lần."
Nhìn đi, tôi đã nói mà, đàn ông quả nhiên là không có yêu thích dì cả.
F u c k y o u, Tiểu Hắc ơi, trước kia đã cho anh xem nhiều phim truyền hình như vậy, còn tưởng rằng chúng ta đang mặc đồ cổ trang đóng phim sao, chỉ cần bôi dược lên là được sao? CSI nói cho chúng ta biết, đạn nằm trong cơ thể rất là nguy hiểm! ! !
Tôi chỉ có thể chịu đừng đầu bị choáng váng, đi mấy dặm ở trên núi gõ cửa nhà bà đỡ duy nhất trong thôn.
Nhà bà đỡ chỉ có một vị thầy thuốc, họ Đinh, đã 70 tuổi, tóc và râu đều đã hoa râm hết rồi.
Cả đời này của thầy thuốc Đinh đều làm việc ở gian phòng khám này.
Ông đã từng thấy qua loại bệnh xa xỉ nhất đó là chứng bệnh kén ăn của Tiểu Hoa có bím tóc đen.
Ông đã từng thấy qua loại bệnh khủng bố nhất đó là chứng bệnh của Ngô Cẩu có ong vò vẻ ở trong cổ họng ở phía tây của thôn.
Mà chứng loại bên mang hàm lượng khoa học kỹ thuật cao là ông được nhìn thấy qua vết thương của tôi.
Cho nên trong quá trình xử lý vết thương thầy thuốc Đinh vô cùng hưng phấn, đôi mắt đực ngầu cũng trở nên phát sáng, bàn tay đày nếp nhăn run nhè nhẹ, xem thần thái biểu tình kia còn có chút oán giận về cái khẩu súng mà tôi không hiểu lắm.
Sau hơn một giờ, ông rốt cuộc lấy ra được viên đạn nằm trong cánh tay tôi, rồi băng bó vết thương lại.
Hưng phấn thì hưng phấn, nhưng sau khi xong việc, thầy thuốc Đinh vẫn đưa tay ra đòi tôi phí trị liệu.
Mà tôi đã có chuẩn bị từ sớm -- ở trên đường đi đến đây, tôi đã lấy một bao xốp hứng số máu chảy ra từ vết thương.
Đem bao máu đầy tràn cả ra ngoài đặt lên bàn, tôi hào phóng vỗ vỗ ngực, nói: "Không cần thối lại. . . . .Tiền dư."
Sau đó, không để ý đến râu bạc của thầy thuốc Đinh run rẩy, tiện tay mò tìm hai tờ tiền giấy mệnh giớ lớn trong ngăn kéo của ông rồi rời đi.
Bao máu lớn kia của tôi đúng là đã có đủ giá trị, ông ấy được lợi rồi.
Đi đến bờ sông, tôi lấy tay hứng nước sông lên uống vài ngụm, ngăn chặn việc choáng đầu thình lình xảy ra.
Nước sông lạnh lẽo chảy vào cổ họng, làm cho tinh thần đang hỗn độn tĩnh táo được vài phần.
Hiện tại, là thời điểm phải ngẩm lại làm gì tiếp theo rồi.
Tôi nhất định phải cướp Lý Lý Cát trở về.
Ở trong ánh mắt mọi người, tôi và Lý Lý Cát không nên ở bên nhau, tôi có liên quan đến việc ba của anh chết, hơn nữa, đi theo tôi hồ đồ khắp nơi, từ một thiếu gia nhà giàu sa đọa thành một ngưu lan nguy hiểm.
Chỉ là, tôi và Lý Lý Cát, đều muốn ở cùng một chỗ với đối phương.
Đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, ai cũng không có quyền can thiệp.
Cho nên, tôi quyết định phải đoạt anh lại.
Nhưng việc này không hề dễ dàng.
Khẳng định Lý Bồi Cổ cũng sẽ đoán ra được tôi không chịu dễ dàng buông tha như thế, giờ phút này nhà họ Lý tuyệt đối được canh phòng nghiêm ngặc, lại thêm thân thể tôi đang bị thương, trừ phi tôi muốn đi gặp Ngọc Đế, nếu không vẫn nên yên tĩnh nghĩ ngơi vài ngày thì tốt hơn.
Tôi cảm thấy nhóm mấy anh mì ăn liền cũng đã tìm tới được nơi này, nên tôi cũng không thể ở lại cái thôn này nữa.
Vì thế, vào lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, tôi ở trên đường quốc lộ, ngăn lại một chiếc xe khách đang chạy về hướng nội thành.
Đưa cho người bán vé xe là một túi máu lớn thay cho tiền vé -- hiển nhiên là máu đó lấy từ mấy anh mì ăn liền nằm hôn mê trên đất trong căn nhà cũ nát của tôi.
Dù sao, sau khi đã trả tiền phí chữa trị cho thầy thuốc Đinh tôi cũng cần phải mua thịt ăn.
Người bán vé xe có vẻ bình tĩnh, chỉ là sau vài phút choáng váng rồi xoa xoa hai bên thái dương -- rồi lại xoa một lần nữa ở huyệt nhân trung giữa mũi và miệng.
Sau một giờ, tôi lại một lần nữa rồi đi cái thôn núi trở lại nơi đã từng bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là năm đó, tôi có dì Bích làm bạn bên cạnh.
Bước xuống xe, tôi đi thẳng vào trong tiệm bán thức ăn nhanh, dùng hai tờ tiền lớn mua liền hơn mười cái burger, ngôi ở bên cửa sổ bắt đầu ăn.
Sau một hơi ăn liền năm sáu cái, bỗng nhiên cảm thấy không khi xung quanh có chút căng thẳng, vừa đưa mắt lên nhìn, phát hiện thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang trợn mắt há mồm mà nhìn tôi, tròng mắt như muốn rớt trên đất.
Chưa từng thấy qua chuyện như vậy sao, Lý Lý Cát đã ngưng cho tôi ăn thịt vài ngày rồi bây giờ có ăn một cả một con lợn sữa nướng thì cũng không gì đáng nói.
Một đôi tình nhân ngồi bên cạnh, cô gái ăn mặc rất thục nữ, õng ẹo liếc về phía tôi, chỉ vào cái humbug trước mặt nói với người bạn trai: "Đáng ghét, em sẽ không giống như cô ta, sao mà anh lại mua nhiều humburg, cái dạ dày của em nhỏ như thế làm sao mà ăn hết được?"
Sau khi cô gái đó làm nũng xong, tôi lập tức chạy lại, giống như cún con chạy đến gậm ngay cái humburg của cô gái kia, cắn ba cái liền ăn xong cái humburg, rồi lại uống một hớp ly coke của cô gái kia, nói: "Dạ dày của tôi lớn, có thể ăn giúp cô, không cần cám ơn tôi."
Nhân lúc hai người bọn họ đang thất thần, tôi nhanh tay tiêu diệt hết phần gà rán trên bàn của bọn họ luôn.
Hậu quả của việc làm như thế là, sau một phút đồng hồ, tôi bị quản lý của tiệm thức ăn nhanh đuổi ra ngoài.
Cầm gói humburg, tôi vừa đi vừa gậm, nữa tiếng sau, tôi đi tới trước cửa nhà có địa chỉ mà dì Bích đã từng cho tôi.
Nơi này là nhà của tên mặt lạnh kia.
Một tòa biệt thự mang phong cách cổ điển rất tao nhã, hành rào sắt bao quanh cả một bãi cỏ cùng với vườn hoa rộng lớn, đủ loại hoa hồng mà dì Bích yêu thích nhất.
Chính là nơi này rồi.
Giờ phút này, tôi cần sự trợ giúp của dì Bích, cần nhất chính là hoàn cảnh tốt và thức ăn dinh dưỡng tốt nhất để dưỡng thương.
Cho nên tôi đến nơi này.
Tôi oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang mà chuẩn bị đi vào căn biệt thự, nhưng lại bị hai vệ sĩ áo đen đứng trước cửa lớn ngăn cản: "Cô muốn đi đâu?"
"Tìm tên mặt lạnh, không, tôi tìm Mara." Tôi nói.
Người áo đen bên trái đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đi qua mở miệng nói: "Gần đây Mara tiên sinh bận rộn nhiều việc, đã đưa ra chỉ thị, không muốn gặp người lạ."
Kỳ thật tôi cũng hay xem tivi, biết may người canh cửa luôn cần tìm thêm thu nhập.
Cho nên, tôi đưa cho bọn họ một phần tặng phẩm, cười nói: "Thật ra, tôi quả thật là người của tên mặt lạnh, không là bạn cũ của Mara, làm phiền các anh sắp xếp dùm."
Bọn họ nhìn phần tặng phẩm này, hai tên canh cửa hít sâu một hơi, gằng giọng hỏi thăm: "Đây là món đồ gì?"
"Đây là máu tươi còn mới không bị ô nhiễm, chỉ mới được rút ra vào sáng nay." Tôi tiếp tục cười xả giao nói: "Chỉ là chút thành ý, các anh đừng từ chối."
Chỉ là hai cái túi chứa không bao nhiêu máu của mấy anh mì ăn liền.
Hai tên gác cửa cũng tức giận đến cái * cũng muốn lên lên xuống xuống, hơn nữa ngày, mới quát: "Cầm về đi! ! !"
Xem ra phương án tặng phẩm không thành rồi, không còn biện pháp khác, tôi chỉ có thể * rồi.Chương 15.2
Nhưng hôm nay vận may của tôi không tốt lắm, tôi đang mặc cái quần jean cũ của Lý Lý Cát, không thể hiện được dáng người của mình.
Tôi chỉ có thể cố hết sức ưỡn ngực ra, nháy mắt đá lông nheo, yêu điệu mà nói: "Thật ra, vòng một của tôi là cỡ cup D đó....~"
Người áo đen bên trái liếc mắt nhìn tôi một cái, một tiếng động phát ra từ lỗ mũi hừ một cái: "Đường kích cái kia của tôi 5cm thì sao."
Tôi cẩn thận quan sát quần của hắn, khẳng định chắc chắn mà nói: "Nói dối."
Bị người khác nghi ngờ tên áo đen đó toàn thân đỏ bừng, giận dữ hét lên muốn rút súng ra bắn tôi, nếu không có tên đồng nghiệp cản lại, tôi có thể đã thành cái tổ ong vò vẻ rồi.
Nếu như là mấy ngày trước kia tôi cũng không ngại cùng tên kia so mấy chiêu, nhưng lại sợ hoạt động mạnh là miệng vết thương bị tét ra lại phải hoản lại thời gian đi cứu Lý Lý Cát, tôi chỉ có thể chịu thua, nhanh như chớp chạy đi mất.
Nếu không thể vào được bằng cửa chính, chỉ có thể vào bằng cửa sau.
Tôi dạo quanh căn biệt thự vài vòng, cuối cùng tôi cũng phát hiện được một khoảng trốn dưới bãi đất trống ở phía đông, chỉ cần leo lên vách tường nhảy xuống, là tôi có thể vào được bên trong căn biệt thự, không cần phải chịu hạch hỏi của bọn canh cửa.
Quyết định xong phương pháp, nói là làm.
Chân vừa mới đặt xuống, nhìn thấy mái che nắng, phát hiện ra vận may của mình đúng là không được tốt lắm.
Tuy tầm nhìn bị cái mái che nắng kia che khuyất đi, nhưng vẫn có thể xác định được, phía dưới là bể bơi.
Một mảng nước màu xanh, trong suốt sạch sẽ, hơi hơi dao động, phản chiếu ánh nắng mắt trời ánh ánh lên màu vàng chói mắt.
Mặc dù sau khi nhảy vào bể bơi thì vết thương đã tay đã bị thấm nước, nhưng so với bị trật chân thì vẫn tốt hơn.
Hít sâu, nhắm đúng chỗ, cánh tay liền chuyển động hai ba cái, liền dùng sức, dồn lực lao về phía trước.
Không ra sức cũng không được, nếu mà không lao đến được đích đến, thì em gái tôi liền phải hy sinh rồi.
Lúc đang bơi được nữa đường, gió thổi gào rít làm cho tôi phải nhắm mắt lại, tóc dính vào mặt, làm cho tôi cảm thấy đau.
Cũng giống như trong dự liệu của tôi vậy, vào lúc chạm vào nước, chân của tôi tựa hồ đạp vào đến thứ gì đó.
Tôi ló đầu ra từ trong nước, lau đi nước dính trên mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh bể bơi không có ai.
Chẳng qua, bên cạnh bể bơi lại có đôi dép lê và áo choàng tắm của đàn ông.
Lại làm tôi liên tưởng đến cảm giác khi mới rơi vào nước mới vừa rồi, tôi xác định một sự việc duy nhất: tôi, giống như, đã, đạp phải, người nào đó, trong bể bơi, rồi.
Vì muốn xác nhận lại phán đoán của mình, tôi đạp chân mạnh về phía đấy hồ, có một cảm giắc mềm mại truyền đến mũi chân.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ăn thịt của tôi, tôi dám khẳng định, chỗ tôi sờ trúng chính là thịt.
Dựa vào việc tôi làm một sắc nữ nhiều năm, tôi dám khẳng định, tôi dám khẳng định chỗ thịt sờ được chính là mông của đàn ông.
Đều do những cái lá cây chết tiệt che khuất tầm mắt của tôi, làm hại tôi không phát hiện trong bể bơi có người, kết quả làm tôi nhảy xuống đạp người kia xuống đáy hồ.
Việc cấp bách bây giờ đó là cái người kia ngay cả một cái rắm cũng không có phát ra.
Vì thế, tôi mỡ rộng ngón chân cái và ngón thứ hai, nhéo một miếng thịt của người đàn ông kia, sau đó, xoay tròn 360 độ một cái.
Cái cách làm này vô cùng hữu hiệu, bởi vì một giây sau, có một cái đầu "soàn soạt" nỗi lên trên mặt nước.
Bọt nước tóe lên bắn vào mắt tôi, có chút đau đớn, tôi lấy tay xoa xoa mắt, khi mỡ mắt ra, thấy một cái mặt "xoạt xoạt xoạt" tỏa ra khí lạnh.
Không sai, chính là chủ nhân căn biệt thự này, tên mặt lạnh -- Mara.
Hắn có một chiếc mũi đặc trưng của người Ý tuyệt đẹp như điệu khắc và bên cạnh nó có một dấu ấn đỏ hồng to như dấu ngón chân, đoán chừng đó chính là dấu tích do tôi nhéo ra khi nãy.
Mà con mắt màu xanh xám của hắn, có xu thế dần chuyển hồng, đó là điểm báo trước hắn sẽ nỗi giận.
Tuy thời tiết cực kỳ nóng, nhưng tôi lại cảm thấy nước trong hồ bơi lại có trộn lẫn nước đá vậy.
Sau một hồi trầm mặt thật lâu, tôi bày ra một nụ cười vô tội, vẫy vẫy tay, nói: "Hi, thật khéo, anh cũng đang bơi sao?"
Mara liền nhìn tôi chằm chằm, bởi vì bị nhìn như vậy, tôi cảm thấy toàn thân rét run, máu huyết cả người giống như đã ngưng kết đóng băng lại hết vậy.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng: "Cô tự ý xông vào nơi này?"
Tôi chỉ có thể gật đầu thừ nhận.
Mara bơi tới gần tôi một chút, đến bên cạnh tỏa ra khí lạnh hỏi: "Chính là cô đạp tôi?"
Tôi vẫn gật đầu thừa nhận.
Mara đưa tay đặt lên cổ của tôi, dần dần nắm chặt lại: "Cô dùng chân nhéo tôi?"
Tôi cảm thấy được, rất có khả năng là hắn sẽ giết chết tôi, sau đó chốn ở dưới vườn hoa hồng màu hồng phấn mà dì Bích yêu thích nhất.
Vì mạng sống, tôi chỉ có thể hy sinh hình tượng của chính mình.
"Thấy những vết máu này không?" Tôi dùng ánh mắt đưa về phía màu đỏ của máu đang trôi bồng bềnh trong nước lan ra từ những tơ máu ở vết thương trên cánh tay tôi.
"Đây là?" Đôi mắt màu xanh xám của hắn giống như vực nước biển sâu thẩm, rất đẹp.
"Là dì cả của tôi đến." Tôi không hề nể tình mà làm ô nhiễm nước trong hồ bơi này.
Nghe vậy --
Ngón tay của Mara cứng lại rồi.
Khóe miệng của Mara cũng cứng lại rồi.
Cả người Mara cũng cứng lại rồi.
Một trận gió thổi qua, Mara như bị tan đi.
Tôi không khỏi cảm thấy cảm khái, dì cả ơi là dì cả, dì quả nhiên là kẻ thù của đàn ông! ! !
Sau một năm qua đi, gặp lại tôi một lần nữa, dì Bích cũng không có kích động quá mức.
Dì cũng không có mừng rỡ như điên, không có vui mừng quá mà khóc, không có bổ nhào đến ôm lấy tôi, kêu to lên tôi là tâm can bảo bối của dì.
Dì chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nói: "Con đã đến rồi."
Giống như tôi chỉ mới vừa ra ngoài mua băng vệ sinh về vậy.
Dì Bích cũng không phải là người thích biểu đạt tình cảm, cuộc đời đã mài giũa làm cho dì trở nên là mộ người không thể hiện vui buồn trên gương mặt.
Nhưng tôi biết, khi dì nhìn thấy tôi, đã vui mừng từ tận đáy lòng.
Dẫn tôi vào bên trong phòng giành cho khách, để cho tôi tắm rửa thay quần áo, lại kếu bác sĩ đến thay băng vết thương ở cánh tay cho tôi một lần nữa, sau khi làm xong hết toàn bộ, dì mới chậm rãi hỏi: "Bất Hoan đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi đem hết chuyện tình trong lúc tôi ở cùng với Lý Lý Cát đều kể hết tất cả cho dì Bích nghe.
Chỉ là, không kể ra chuyện ẩn núp với Cảnh Lưu Phái và chuyện xảy ra với Bạch Triển Cơ.
Dĩ nhiên dì Bích cảm thấy trống một đoạn thời gian dị thường, nhưng dì vẫn không có hỏi.
Bởi vì tôi không nói.
Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình.
"Như thế, hiện tại con định giải quyết như thế nào?" Dì Bích hỏi.
"Con muốn đi cứu anh ấy ra." Tôi nói: "Con muốn ở lại nhà dì dưỡng thương trước, đợi khi vết thương hoàn toàn bình phục, lại chuẩn bị chu toàn hết mọi việc."
"Con, thật sự tính toán muốn ở cùng một chỗ với Lý Lý Cát sao?" Dì Bích hỏi.
Tôi lắc đầu: "Dì Bích, dì cũng biết con không phải là người có mơ ước về tương lai, bởi vì vận mệnh đã tự có an bài của nó, con chỉ muốn duy nhất một việc, nhưng đạt được lại là một chuyện khác, con không muốn lấy sinh mệnh mình ra lãng phí để thất vọng về sự việc này. Con cùng Lý Lý Cát có thể đi đến tình trạng nào, có thể ở bên nhau bao lâu, con không hề để ý, chỉ cần hiện tại bọn con ở bên cạnh nhau vui vẻ, đó mới chính là điều quan trọng."
"Trước kia, dì không nghĩ là con có thể ở cùng một chỗ với Lý Lý Cát, tuy nhiên dì biết nó từ nhỏ đã có cảm tình với con, và tính cách hai đứa ở một phương diện nào đó có chút tương tự, nếu không phải con mất tính rồi sau đó tình cờ gặp lại, có lẽ sẽ lại bỏ lỡ nhau cả đời." Dừng một chút, bỗng nhiên dì Bích nỡ nụ cười: "Chuyện tình ở trên đời này thật sự rất kỳ lạ, trước con luôn luôn vì Bồi Cổ mà làm Lý Cát tức giận, nhưng hiện tại, vì Lý Cát mà bắt đầu đối phó với Bồi Cổ."
Tôi nhún nhún vai: "Đó là bởi vì đời người không gặp phải, bạn vĩnh viễn cũng không hiểu được điểm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện tình gì."
"Đúng vậy." Dì Bích chạm vào phía dưới tóc tôi, ánh mắt mang theo ý vị hứng thú: "Con vĩnh viễn cũng không biết được một giây sau mình sẽ yêu người nào, sẽ phải ở bên cạnh người nào."
"Vậy còn dì? Dì Bích, những ngày qua dì sống có tốt không?" Tôi hỏi: "Mara, anh ta đối xử với dì như thế nào?"
"Dì đã hạ thấp tiêu chuẩn yêu mến xuống, như vậy hẳn sẽ không cảm thấy thất vọng." Gương mặt phong tình của dì Bích trần đầy vẻ phóng khoáng: "Nguyện vọng của dì là có thể ở bên cạnh nó hết nữa quãng đời còn lại, có thể nhìn thấy nó từng giây từng phút. Dì được như thế, đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ."
Ý của dì là, Mara vẫn không cảm thấy thoải mái với dì.
Cái tên mặt lạnh này có chút ngang ngược.
Nói chuyện tâm sự, thời gian trôi qua đến giờ cơm chiều lúc nào cũng không hay, tôi đi theo dì Bích xuống dưới nhà ăn cơm.
Quả nhiên là dì Bích của tôi, cả bàn đều là món tôi thích ăn.
Tôi vừa ngồi xuống, liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mara cũng ngồi trên bàn, ánh mắt màu xanh xám nhìn tôi, mang theo cảm xúc nặng nề.
Một tên đàn em đi tới, cung kích ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Tiên sinh, nước trông hồ bơi đã được xã ra hết rồi."
Mara vẫn tiếp tục nhìn tôi, tầm mắt như núi tuyết: "Kêu người đi xuống đó chà rữa trong trong ngoài ngoài ba lần."
Nhìn đi, tôi đã nói mà, đàn ông quả nhiên là không có yêu thích dì cả.
Danh sách chương