“Sau này chuẩn bị thái độ gì đối đãi với Lý Lý Cát, con nghĩ xong chưa?”.Dì Bích hỏi tôi.
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Tôi nói dường như không quan tâm.
Tiếp tục dùng khăn lông lau chùi tóc, cho đến khi khăn lông trắng noãn bị dính mấy sợi tóc đen. Thật ra thì tôi cũng không thản nhiên như vẻ bề ngoài đang có, sau khi xảy ra chuyện trong phòng sách, tôi thật sự có cảm giác áy náy với Lý Lý Cát. Anh toàn tâm toàn ý với tôi, nhưng mà tôi vẫn theo tính tình của mình, vượt qua quan hệ đó với Lý Bồi Cổ.
“Dì Bích”. Tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn dì trong gương hỏi: "Dì có đồng thời yêu mấy người chưa?”
“Có thể.” Dì Bích nhìn thẳng vào mắt tôi từ trong gương, trong ánh mắt lộ vẻ xinh đẹp sáng tỏ: “Đó là do thiếu hụt tình yêu.”
Nghe vậy, trong lòng của tôi liền dao động. Giữa Dì Bích và tôi không cần dùng ví dụ vòng quanh.
Dì nói “Bất Hoan, con có khuynh hướng tình yêu, lúc tuổi thơ cực kỳ thiếu sót tình cảm làm cho con cực kì khát vọng tình yêu, khi có người cho con tình cảm thì con sẽ không chùm bước mà thuận lợi yêu người kia”.
Tôi không thể phủ nhận lời dì Bích nói.
Khi người kia rất tốt với tôi thì tôi liền yêu anh.
Bởi vì ban đầu Lý Bồi Cổ săn sóc tôi, nên tôi yêu anh ấy.
Bởi vì Cảnh Lưu Phái liều mình bảo vệ tôi, nên tôi yêu anh ấy.
Bởi vì Lý Lý Cát bất chấp theo đuổi tôi, nên tôi yêu anh ấy.
Có lẽ ở trong mắt người đời, tôi lỗ mãng không có nguyên tắc. Nhưng tình yêu là một thứ rất đẹp rất đáng quý trọng, nên tôi khát vọng, tôi quý trọng, khi tôi được đến, thì tôi rất cảm kích.
Người yêu tôi, cũng nhất định đáng giá để tôi yêu.
“Bất Hoan, lựa chọn một quan hệ có đường lối bằng phẳng đi, như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn.” Dì Bích khuyên nhủ tôi.
Tôi hiểu ý của dì. Dì đang bảo tôi buông tha Lý Lý Cát, bởi vì bây giờ giữa tôi và anh có những bụi hai rối rắm.
Giống như mối quan hệ giữa tôi và Cảnh Lưu Phái.
“Mối quan hệ bằng phẳng, con có thể hiểu nhưng không thể cầu.” Tôi nói.
“Dõi mắt nhìn về bốn phía là tốt.” khóe miệng Dì Bích nhếch lên nụ cười điềm đạm nhàn nhã rất có thâm ý.
Tôi bật cười: “Dì không phải muốn giựt giây con, đặt ánh mắt tội ác ở trên người con trai dì đi.
“Nếu như con nguyện ý, dì nghĩ các con cuối cùng sẽ ở cùng nhau.” Dì Bích giống như là một Nữ Vu ( bà đồng) xinh đẹp nói ra lời tiên đoán trước cầu Thủy Tinh.
Mặc dù không có tình cảm tốt với Mã Lạp Dư, nhưng dù sao anh cũng là con trai độc nhất của dì Bích, vì vậy tôi quyết định . . . . . Tuyệt đối không có ý đồ với anh.
Đàn ông rơi vào trong tay tôi đều sẽ khổ sở. Điều này tự tôi biết rõ. Thượng Đế thật hài hước, có rất nhiều người cho là tuyệt đối sẽ không xảy ra nhưng rồi cũng xảy ra.
Nói thí dụ như sao Diêm Vương bị trục xuất khỏi hệ mặt trời, nói thí dụ như Lý Bồi Cổ thả Lý Lý Cát.
Kể từ ngày trở về nhà họ Mã ở tối nay đã là đêm thứ ba, tôi đang trên giường gặm thịt từng chút trong giấc mơ đẹp, lại bị tiếng động vang bên cửa sổ truyền tới đánh thức. Mở mắt vừa nhìn lại phát hiện Lý Lý Cát nằm trên bệ cửa sổ. Nhiều lần đều là nằm sấp trên bệ cửa sổ, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng Lý Lý Cát đời trước tuyệt đối là đóa bìm bìm. Vội vàng chạy tới kéo anh ấy vào phòng.
“Làm sao anh tới nơi này?”.Tôi kinh ngạc hỏi.
“Nói rất dài dòng hay là chúng ta đi ra ngoài rồi hãy nói.” Lý Lý Cát liền nằm lấy tay của tôi xông ra cửa sổ.
“Anh làm gì vậy?”. Tôi kéo anh lại.
“Nhảy xuống”. Anh vừa nói vừa chuẩn bị hành động.
“Trên thế giới có thứ gọi là cửa chính.” Không muốn bị anh đẩy xuống, tôi dùng chân gắt gao chống đỡ vách tường.
“Trên thế giới còn có loại hành động gọi là bỏ trốn.” Gặp tôi không nhảy Lý Lý Cát có chút phiền não: “Bất Hoan em có biết thủ vệ nơi này nghiêm ngặt dường nào không? Anh thật vất vả mới tránh ra được mắt những người đó lén vào!!!”
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Tôi nói dường như không quan tâm.
Tiếp tục dùng khăn lông lau chùi tóc, cho đến khi khăn lông trắng noãn bị dính mấy sợi tóc đen. Thật ra thì tôi cũng không thản nhiên như vẻ bề ngoài đang có, sau khi xảy ra chuyện trong phòng sách, tôi thật sự có cảm giác áy náy với Lý Lý Cát. Anh toàn tâm toàn ý với tôi, nhưng mà tôi vẫn theo tính tình của mình, vượt qua quan hệ đó với Lý Bồi Cổ.
“Dì Bích”. Tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn dì trong gương hỏi: "Dì có đồng thời yêu mấy người chưa?”
“Có thể.” Dì Bích nhìn thẳng vào mắt tôi từ trong gương, trong ánh mắt lộ vẻ xinh đẹp sáng tỏ: “Đó là do thiếu hụt tình yêu.”
Nghe vậy, trong lòng của tôi liền dao động. Giữa Dì Bích và tôi không cần dùng ví dụ vòng quanh.
Dì nói “Bất Hoan, con có khuynh hướng tình yêu, lúc tuổi thơ cực kỳ thiếu sót tình cảm làm cho con cực kì khát vọng tình yêu, khi có người cho con tình cảm thì con sẽ không chùm bước mà thuận lợi yêu người kia”.
Tôi không thể phủ nhận lời dì Bích nói.
Khi người kia rất tốt với tôi thì tôi liền yêu anh.
Bởi vì ban đầu Lý Bồi Cổ săn sóc tôi, nên tôi yêu anh ấy.
Bởi vì Cảnh Lưu Phái liều mình bảo vệ tôi, nên tôi yêu anh ấy.
Bởi vì Lý Lý Cát bất chấp theo đuổi tôi, nên tôi yêu anh ấy.
Có lẽ ở trong mắt người đời, tôi lỗ mãng không có nguyên tắc. Nhưng tình yêu là một thứ rất đẹp rất đáng quý trọng, nên tôi khát vọng, tôi quý trọng, khi tôi được đến, thì tôi rất cảm kích.
Người yêu tôi, cũng nhất định đáng giá để tôi yêu.
“Bất Hoan, lựa chọn một quan hệ có đường lối bằng phẳng đi, như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn.” Dì Bích khuyên nhủ tôi.
Tôi hiểu ý của dì. Dì đang bảo tôi buông tha Lý Lý Cát, bởi vì bây giờ giữa tôi và anh có những bụi hai rối rắm.
Giống như mối quan hệ giữa tôi và Cảnh Lưu Phái.
“Mối quan hệ bằng phẳng, con có thể hiểu nhưng không thể cầu.” Tôi nói.
“Dõi mắt nhìn về bốn phía là tốt.” khóe miệng Dì Bích nhếch lên nụ cười điềm đạm nhàn nhã rất có thâm ý.
Tôi bật cười: “Dì không phải muốn giựt giây con, đặt ánh mắt tội ác ở trên người con trai dì đi.
“Nếu như con nguyện ý, dì nghĩ các con cuối cùng sẽ ở cùng nhau.” Dì Bích giống như là một Nữ Vu ( bà đồng) xinh đẹp nói ra lời tiên đoán trước cầu Thủy Tinh.
Mặc dù không có tình cảm tốt với Mã Lạp Dư, nhưng dù sao anh cũng là con trai độc nhất của dì Bích, vì vậy tôi quyết định . . . . . Tuyệt đối không có ý đồ với anh.
Đàn ông rơi vào trong tay tôi đều sẽ khổ sở. Điều này tự tôi biết rõ. Thượng Đế thật hài hước, có rất nhiều người cho là tuyệt đối sẽ không xảy ra nhưng rồi cũng xảy ra.
Nói thí dụ như sao Diêm Vương bị trục xuất khỏi hệ mặt trời, nói thí dụ như Lý Bồi Cổ thả Lý Lý Cát.
Kể từ ngày trở về nhà họ Mã ở tối nay đã là đêm thứ ba, tôi đang trên giường gặm thịt từng chút trong giấc mơ đẹp, lại bị tiếng động vang bên cửa sổ truyền tới đánh thức. Mở mắt vừa nhìn lại phát hiện Lý Lý Cát nằm trên bệ cửa sổ. Nhiều lần đều là nằm sấp trên bệ cửa sổ, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng Lý Lý Cát đời trước tuyệt đối là đóa bìm bìm. Vội vàng chạy tới kéo anh ấy vào phòng.
“Làm sao anh tới nơi này?”.Tôi kinh ngạc hỏi.
“Nói rất dài dòng hay là chúng ta đi ra ngoài rồi hãy nói.” Lý Lý Cát liền nằm lấy tay của tôi xông ra cửa sổ.
“Anh làm gì vậy?”. Tôi kéo anh lại.
“Nhảy xuống”. Anh vừa nói vừa chuẩn bị hành động.
“Trên thế giới có thứ gọi là cửa chính.” Không muốn bị anh đẩy xuống, tôi dùng chân gắt gao chống đỡ vách tường.
“Trên thế giới còn có loại hành động gọi là bỏ trốn.” Gặp tôi không nhảy Lý Lý Cát có chút phiền não: “Bất Hoan em có biết thủ vệ nơi này nghiêm ngặt dường nào không? Anh thật vất vả mới tránh ra được mắt những người đó lén vào!!!”
Danh sách chương