"Anh nói, anh muốn ra ngoài tùy ý tìm phụ nữ?" Tôi hỏi.

"Phải, còn là rất rất nhiều phụ nữ." Anh nói.

Tôi thề, tuyệt đối không phải tôi không cho phép Lý Lý Cát ra ngoài hái hoa dại, dù sao cách đây không lâu tôi cũng ra ngoài làm vậy một lần.

Chuyện ích kỷ chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn tôi nhất định không làm.

Nhưng, tôi yêu Lý Lý Cát, tôi không muốn anh chịu cảnh bệnh tật hành hạ, đặc biệt là loại bệnh mất khả năng miễn dịch vô địch hành hạ. (Ý chị là HIV/AIDS)

Tôi quyết định phải ngăn cản con bò như anh đi lạc.

Nghiên răng, hướng vào Tiểu Lý Lý Cát, tôi há to mồm, "NGAO...OOO" một tiếng liền cắn.

Tại sao bệnh mất khả năng miễn dịch rất ít lan truyền ở đồng tính nữ, nguyên nhân phần lớn là họ không có dưa leo.

Nói cách khác, dưa leo là công cụ quan trọng lây bệnh mất khả năng miễn dịch, là căn nguyên của tội ác, tôi muốn giúp Lý Lý Cát bỏ nó đi.

Nhưng răng của tôi mới chỉ chạm đến da dưa chuột thì Lý Lý Cát đã sợ đến cứng đơ người, mồ hôi trên trán nhỏ giọt rơi xuống đất.

Còn đi sao? - - Giờ phút này, miệng của tôi là hung khí, không thể hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy liền dùng ánh mắt hỏi thăm anh.

Không - - Anh cũng không nói, chỉ lắc đầu trả lời tôi, cùng với cái lắc đầu giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán tăng tốc chảy xuống.

Còn muốn đi tìm rất rất nhiều phụ nữ sao? - - Tôi tiếp tục dùng ánh mắt hỏi thăm.

Không - - Lý Lý Cát tiếp tục lắc đầu.

Thật biết nghe lời - - Tôi mỉm cười.

Em điên rồi - - Trong mắt Lý Lý Cát giấu kiếm.

Sau khi chiến đấu bằng ánh mắt, tôi từ từ đem hàm răng dời đến nơi có lúc cứng như thép nhưng phần lớn thời gian yếu ớt không chịu được một đòn trên thân thể Lý Lý Cát.

Tuy nói không dùng lực, nhưng Tiểu Lý Cát từ nhỏ ăn sung mặc sướng, lại một thời gian dài bị chôn giấu sâu trong quần lót, đương nhiên da mịn thịt mềm, cho nên vẫn không cẩn thận bị tôi để lại một dấu răng. Tôi mỉm cười chỉ vào dấu răng giới thiệu: "Đây là minh chứng tình yêu của em với anh."

Nghe vậy, mắt Lý Lý Cát đỏ như trái ớt trong nồi lẩu, hận không thể lấy đầu của tôi xuống nhúng trong nước ăn.

Tôi cũngkhông chịu thua, uy hiếp nói: "Làm em bực em lấy ngân châm châm lên Tiểu Lý Cát khắc chữ 《 Tư Trì Thông Giám 》! ! !"

Thật ra tôi nói muốn khắc chữ 《 Tư Trì Thông Giám 》 chỉ là một suy nghĩ, hơn nữa còn là một suy nghĩ không cách nào thực hiện - - Anh tự cho Tiểu Lý Cát của mình là gậy Như Ý à, có thể trong nháy mắt phóng to ra để khắc được nhiều chữ như vậy sao? Nhưng Lý Lý Cát lại bị sự uy hiếp này kích cho tức giận, anh nghiêng người, đè tôi trên sàn, thuần thục lột quần áo tôi, đòi lại công đạo cho những ủy khuất mà Tiểu Lý Cát phải chịu.

Trong quá trình lấy lại công đạo, trong máy tính của trạch nam lôi thôi sát vách lại truyền đến tiếng nhạc.

Sau khi nghe rõ, bỗng nhiên tôi thấy mình là có mắt như mù - - người mà em trai trạch nam kia chọn người có trình độ cao, quả thực là vô cùng hợp với tình hình.

Cậu ta chọn Thái Y Lâm 《 Nhật Bất Lạc 》.

Sau khi xong chuyện, tôi và Lý Lý Cát nằm trên sàn nhà, thở từng ngụm từng ngụm.

Ai kia lại phá kỷ lục rồi.

Gì nhỉ, người xưa nói, tiềm năng của xử nam là vô hạn, quả nhiên chính xác.

Đàn ông tức giận, không trêu được.

Khi tôi đang quay về chỗ bên này, anh lên tiếng, giọng ong ong, dường như vẫn còn giận dỗi: "Người đàn ông đó, có thật quan trọng vậy không?"

"Là anh muốn hỏi, trong lòng em, anh và anh ấy ai quan trong hơn?" Tôi hiểu ý của Lý Lý Cát.

Anh yêu thích thứ gì thì anh sẽ hy vọng thứ đó mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh.

Dĩ nhiên đây là điều dễ hiểu .

Nhưng mà - - - -

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ cái cằm xinh đẹp của anh, nhẹ giọng nói: "Lý Lý Cát, những lời em sắp nói có thể khiến anh tức giận, nhưng xin anh hãy nghe hết, bởi vì đây là những suy nghĩ từ sâu trái tim em."

Lý Lý Cát không ngốc, anh nhận ra vài điều, miệng anh mím chặt, cằm có dấu vết nhẫn nại.

Anh ngồi xuống an tĩnh nghe.

"Anh đoán không sai, những ngày em mất tích kia chính là ở cùng anh ấy, hơn nữa lúc ấy bọn em yêu nhau."

Lồng ngực Lý Lý Cát xuất hiện sự đè nén phập phồng.

"Nhưng sau này lại xảy ra những chuyện không cách nào cứu vãn, em và anh ấy không thể không chia tay, hơn nữa cả hai đều hiểu bọn em không thể quay lại."

Tôi nhẹ nhàng mang những chuyện đã qua kể lại nhưng tôi không thể nào bình tĩnh nhắc đến cái tên Bạch Triển Cơ cũng như tôi không cách nào bình tĩnh đối mặt với Cảnh Lưu Phái.

"Sau khoảng thời gian rối loạn ấy em gặp lại anh. Ở bên anh, một lần nữa em lại cảm thấy vui vẻ, em rất quý trọng, em cũng mong chúng ta cứ như vậy cả đời, anh phải tin vào điều này, nếu không em sẽ không theo anh rời khỏi nhà họ Mã."

Lý Lý Cát dần dần bình tĩnh lại.

"Nhưng em không thể quên anh ấy, chuyện này từ lúc chúng em chia tay em đã hiểu rất rõ, đời này em không thể nào quên anh ấy. Vì anh ấy đã từng tồn tại, đã từng xuất hiện trong cuộc đời em, vì anh ấy đã cho em rất nhiều kỷ niệm đẹp, còn vì anh ấy đã yêu em rất rất nhiều."

"Em biết mình rất ích kỷ, đi với anh mà trong lòng vẫn còn người đàn ông khác, nhưng Lý Lý Cát, đây chính là em, đây chính là Bất Hoan, một khi em yêu ai, em sẽ dùng tính mạng khắc tên người đó, sẽ không bao giờ quên, em không phải người yêu bằng cả sinh mạng mình. Nhưng nếu có một ngày, chúng ta chia xa thì bất luận em ở bên ai cũng sẽ nhớ đến anh."

Nghe vậy, Lý Lý Cát bắt lấy tay tôi đang đặt trên cằm anh, nắm thật chặt: "Chúng ta sẽ không chia xa."

Đùn vậy, đây cũng là tôi mong .

Tôi nói tiếp: "Lý Lý Cát, anh và anh ấy đều là người em yêu, đừng bắt em phải so sanh, ép em nói ra trong lòng em ai quan trọng hơn, em không thể nói được, bởi vì hai người không giống nhau. Giống như khi em nhớ anh ấy sẽ nhớ đến sự dịu dàng của anh ấy, khi em nhìn anh thì em yêu sự nhiệt tình cố chấp của anh. Địa vị của anh và anh ấy trong lòng em khác nhau… Nhưng quan trọng nhất chính là, bây giờ, em đang ở bên cạnh anh, là anh đấy, Lý Lý Cát."

Những lời này của tôi đều là thật.

Tôi không muốn lừa dối Lý Lý Cát rằng mình đã quên Cảnh Lưu Phái, nói dối như vậy cũng không phải mong muốn của Lý Lý Cát.

Cảnh Lưu Phái xuất hiện trong cuộc đời tôi, đây là sự thật không thể thay đổi, anh để lại tổn thương, nhưng lại càng nhiều kỷ niệm vui vẻ, tràn đầy hi vọng hơn.

Quên anh đồng nghĩa với việc đem tất cả những điều tốt đẹp kia xóa đi.

Tôi không thể làm như vậy.

Lý Lý Cát nhìn trần nhà, yết hầu trên cổ đang phập phồng chuyển động.

Hồi lâu, anh đột nhiên hỏi: "Em nói, một khi yêu ai, sẽ không bao giờ quên đi, vậy. . . . . . Anh ấy thì sao? Cả đời này em cũng không quên anh ấy sao?"

Tôi trầm mặc.

Từ sau chuyện xảy ra trong thư phòng kia, cảm nhận của tôi về Lý Bồi Cổ thật khó để hình dung.

Tôi không biết nên hình dung về anh như thế nào.

Ngay cả chính tôi cũng không thể hiểu được, sao có thể mở miệng nói ra. Tôi chỉ có thể trầm mặc.

Đang lúc tôi không biết nên kết thúc chuyện như thế nào thì bàn tay Lý Lý Cát đưa ra, để đầu tôi đặt trên ngực anh.

Tôi nghe thấy âm thanh từ lồng ngực anh truyền ra: "Không cần nói gì cả, coi như anh chưa hỏi gì."

Tôi hiểu, Lý Lý Cát sợ, anh không muốn nghe đáp án.

Anh nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ.

Nhìn gương mặt sinh đẹp, tôi bắt đầu lo lắng.

Nếu Lý Lý Cát biết được chuyện xảy ra ở thư phòng đêm đó, anh sẽ có phản ứng thế nào?

Cảnh Lưu Phái và Lý Bồi Cổ, tôi nghĩ Lý Lý Cát rất để ý vị trí của hai người đó trong lòng tôi.

Dù sao nhiều năm qua, ánh mắt quyến luyến nhiệt liệt của tôi đều bỏ qua anh, cố chấp đặt trên người Lý Bồi Cổ, với Lý Lý Cát mà nói, đó là vết thương cũ.

Hiện tại, tôi và anh ở bên nhau, cần phải trị vết thương của anh, nhưng cũng sẽ không khỏi hẳn, vết thương chỉ là tạm thời khép miệng lại, nếu bị kéo ra, nó sẽ vỡ ra như trước.

Mà lần xảy ra quan hệ đó của tôi và Lý Bồi Cổ chính là hai bàn tay kéo miệng vết thương.

Lý Bồi Cổ đã sớm tính được chuyện này, vậy nên anh mới thả cho tôi và Lý Lý Cát rời đi, để chúng tôi đi thật xa.

Anh không muốn Lý Lý Cát biết chuyện này, dù sao đây cũng là em trai duy nhất của anh, từ nhỏ anh đã yêu quý em trai, anh không muốn làm tổn thương nó.

Tôi quyết định phối hợp với Lý Bồi Cổ, vĩnh viễn giấu giếm sự việc kia.

Cause two can keep a secret if one of them is dead.

Chỉ người chết mới giữ được bí mật.

Sự việc kia ngoài tôi và Lý Bồi Cổ chỉ còn Tiểu Hắc biết, điều này trở thành cái gai trong lòng tôi.

Cho nên quãng thời gian đó, chỉ cần tôi nhìn thấy người da đen đi lại xung quanh công viên đều đến đánh cho tê người.

Tiểu Hắc cũng xuất hiện, ngược lại ngộ thương mấy vị huynh đệ Châu Phi, thật sự là ảnh hưởng quan hệ quốctế.

Tôi vẫn đề phòng Tiểu Hắc, nhưng không ngờ rằng, nguy hiểm thật sự là do người khác.

Hơn nữa, còn là người quen.

( Còn tiếp ~~~~~~~~~~~~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện