Câu trả lời của bác sĩ con vịt vẫn mạnh mẽ như cũ: "Em cho rằng bây giờ còn cần thiết nói câu đó sao?"

Đúng là không cần.

Khi mói quan hệ giữa chúng tôi còn trong sáng, hắn cũng sống chết đòi theo tôi, giờ thì đã không còn trong sáng, tôi càng trốn không thoát.

Chẳng qua, Hà Bất Hoan tôi hưởng thụ cũng hưởng rồi, sao lại có thể không nhận trách nhiệm đây? Làm người phải biết chịu trách nhiệm.

Giống như tôi ăn vi cá thượng hạng của người ta, vậy nhất định phải trả tiền, không thể ăn giựt.

"Được, chờ tôi có tiền nhất định sẽ nuôi anh." Giống như đại đa số loại đàn ông kia, sau khi làm xong tôi đưa ra loại hứa hẹn.

"Dù sao chúng ta cũng phải làm rõ ràng ý nghĩa cái từ 'nuôi' này." Bác sĩ con vịt tiếp tục chèn ép tôi: "Ý nuôi tôi ở đây đó là em đi làm kiếm tiền về đưa hết cho tôi giữ."

Tôi chậm chậm chạp lập lại cái ý trong câu nói của hắn: "Nói cách khác, tôi cực khổ chém giết ở bên ngoài, cả người đẫm máu mới lếch được về nhà, mà tất cả tiền kiếm được đều phải đưa hết cho anh tiêu xài?"

"Anh sẽ cho em ăn thịt thoải mái." bác sĩ con vịt bổ sung.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, dù sao mục dích kiếm tiền của tôi là để ăn thịt, ý kiến này nghe cũng không tệ.

Hơn nữa, tôi thật sự không quá tin tưởng mình sẽ trở thành người có tiền.

Tạm thời cứ nhận lời.

"Thật ra thì tôi có rất nhiều ưu điểm." Bác sĩ con vịt dựa vào trên người tôi tiếp tục đem mình ra chào hàng.

Có điều kỹ thuật nằm sắp trên người tôi của hắn so với Hà Truân thì tốt hơn.

Dùng câu nói ý nghãi khác mà nói, đó là: Có đè đến thế nào tôi cũng thật thoải mái.

"Có ưu điểm gì?" Tôi hỏi cho có lệ.

"Có quá nhiều ưu điểm, trong một lúc không nói hết được, những ưu điểm lớn nhất là tôi sẽ không ngăn cản em thu thêm trai bao." Bác sĩ con vịt vừa nói xong lại hạ xuống một nụ hôn ở bên vai tôi tạo cảm giác nhồn nhột.

"Tôi không phải bà hoàng, không có khả năng nuôi trai bao." Hiện giờ nuôi mình hắn đã đủ làm cho tôi sức cùng lực kiệt, còn nuôi thêm trai bao gì?

Vịt nhiều, thức ăn gia cầm sẽ không đủ.

"Sau này em chắc chắn sẽ đủ khả năng." Đoán chừng trong mắt của bác sĩ con vịt, tôi là một người có tương lai đầy triển vọng.

"Được rồi, đến lúc đó tôi nhất định để anh đứng đầu hậu cung." Giống như hắn nói, dù sao chẳng có chuyện gì to tát, đây cũng chỉ là tờ chi phiếu khống.

Bác sĩ con vịt tựa sát ở bên tai tôi, nói một câu ý nghĩa sâu xa: "Tôi sẽ nhớ mãi những lời này của em."

Mấy năm sau, tôi sẽ rất hối hận vì chính những lời nói này của mình.

"Được rồi, tắt đèn đi ngủ." Tôi thật sự mệt mỏi, không rãnh nói chuyện tầm phào với hắn.

Lần này bác sĩ con vịt rất ngoan, lại làm theo lời tôi, đứng dậy đi tắt đèn.

Nhưng một giây sau, hắn lại kéo tôi dậy, nhỏ giọng nói: "Mặc quần áo vào."

"Muốn mặc tự mình mặc đi." Xem như số hắn còn may, tôi đã cất cục gạch vào tủ ở đầu giường, nếu không hắn đã chết trên tay tôi, đoán chừng khi đi ra ngoài thì trên đầu bác sĩ con vịt lại có thêm băng vải quấn quanh.

Tôi quyết định chẳng thèm để ý đến hắn nữa, nhưng cho tới bây giờ bác sĩ con vịt đều có thể đoán được ý định của tôi, hắn chỉ dùng một câu nói liền lầm tôi giật mình nhảy dựng lên trên giường: "Hà Truân đến."

Rón rén chạy đến bên cửa sổ, vén một góc màn cửa sổ lên nhìn ra, đúng vậy, lính đã bao vây cả căn nhà trọ này.

Tôi hối hận.

Khoảng thời gian quý giá lúc nãy, tại sao không dùng để ngủ, lại dùng để lăn lộn vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện