Nhiều khi, tôi không muốn suy nghĩ nhiều.

Tương lai của mình, tình cảm của mình, tôi không muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì tôi hiểu được, một khi đến thời điểm muốn sáng tỏ, tự nhiên nó sẽ sáng tỏ.

Giống như là hiện tại, tôi thông qua miệng của mình, biết được một sự thật.

Tôi yêu Cảnh Lưu Phái.

Không chỉ là thân thể của hắn, còn có cả con người hắn.

Cho nên, tôi không muốn buông tay, cả người vẫn ôm chặt cơ thể hắn như cũ.

"Em yêu anh." Tôi nói.

Cảnh Lưu Phái nhìn tôi, tròng mắt như nước, tràn vào trong lòng của tôi, rực rỡ như đóa hoa đào, làm cho mỗi dây thần kinh của tôi cũng mềm mại đi.

Hắn không nói một lời nào, mà là bắt đầu. . . . . . Làm.

Chuyện kế tiếp, có thể dùng ba phiên bản để diễn tả.

Một, bản thô.

Cảnh Lưu Phái ôm tôi đến trên giường, cởi xuống quần áo của tôi, sờ, hút, bắt, cầm, bấm, vê, chen vào, bắn, cuối cùng ngủ. =.=”

Hai, chỉ có thể hiểu ý, không thể dùng lời nói để truyền tải.

Cảnh Lưu Phái là cái cuốc, tôi là sắc trời giữa trưa, sau đó. . . . . . Mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày ngày.

Cảnh Lưu Phái là sắc trời sáng trong, tôi là sông ngòi, sau đó. . . . . . Tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất.

Cảnh Lưu Phái là cung đang giương lên, tôi là con chim to, sau đó. . . . . . Bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn.

Ba, bản bình thường.

Cảnh Lưu Phái đưa tay ôm tôi đến trên giường, động tác cẩn thận giống như đang tiếp xúc với một món đồ cực kỳ trân quý.

Hắn cúi đầu, hôn tôi, cánh môi của hắn, non mềm, dịu dàng, giống như là đang dùng lông vũ để vuốt ve.

Hắn hết sức khống chế dục vọng của mình, không muốn nóng vội, hắn muốn cho tôi lần đầu tiên tốt nhất.

Nhưng Cảnh Lưu Phái quên mất, tôi đã làm động tác nam rượt nữ trên đường lớn chạy như điên một khoảng thời gian, loại hôn này đối với tôi mà nói, ngay cả gãi ngứa cũng không tính.

Tôi không nhịn được nữa, há miềng, khẽ cắn môi của hắn, dùng cái này loại phương thức như thế tuyến bố rằng tôi không thể chờ đợi được nữa.

Cảnh Lưu Phái cười, như hiểu ra được giờ phút này hắn bỗng nhiên cười rộ lên, khóe mắt ửng đỏ, lại có chút thần thái câu đi hồn phách của người khác.

Đôi môi kia kia, từ trên môi của tôi di chuyển xuống dưới, lướt qua cằm của tôi, đến cần cổ nhạy cảm của tôi, đến nơi ngực kiêu ngạo vươn lên, phía dưới bụng bằng phẳng, nơi rừng rậm tư mật, rồi bắp chân trắng nỏn thẳng tắp.

Giống như là đang đối đãi một cái thánh vật, hắn tiến hành quỳ bái với tôi.

Trong nháy mắt làn da của tôi biến thành mỏng manh, trở nên nhạy cảm khác thường, thậm chí cảm thụ được nhiệt độ ở cánh môi của hắn, môi hắn khô tạo thành khe, đầu lưỡi thô ráp của hắn.

Hai cánh tay tôi nắm lấy ra giường màu trắng tạo thành hai đóa hoa.

Nó nở rộ ra đợi ông xã tôi đến hái.

Chiếc gương to bên cạnh phản chiếu hình dáng của tôi.

Toàn thân ửng hồng mang đậm ham muốn, đôi mắt mèo hơi ngước lên lưu chuyển ánh sáng đầy vẻ mê ly, đôi môi bởi vì dục vọng mà tách ra, kìm lòng không được phát ra âm thanh mất hồn.

Mặc dù giờ phút này khó mà nhịn được, nhưng tôi rất hài lòng cách làm của Cảnh Lưu Phái.

Bởi vì cái dạng cảm giác này, giống như là con dấu.

Hắn ấn xuống quanh cơ thể tôi để lại ấn ký của chính mình.

Từ đó, tôi chính là người phụ nữ của Cảnh Lưu Phái.

Sống ở trên đời đến giờ, tôi cũng đã có danh phận rồi.

Tôi cảm thấy, quả thật chất lỏng đã tràn đầy ra ngoài rồi.

Mà hắn, cũng cảm thấy như vậy.

Vì vậy, đôi tay thon dài sạch sẽ kia, dịu dàng tách chân tôi ra, cũng đem vật đặc trưng của phái nam đặt ở cửa động nơi tư mật.

Cho dù hào phóng là người hào phóng như tôi, cũng bởi vì thiếu hụt kinh nghiệm mà cảm thấy hoang mang.

Tôi bỗng đưa tay vòng qua ôm lấy cổ hắn.

Ở tại thời khắc như vậy, đàn ông và phụ nữ, không có tỉnh táo như nhau.

Cơ thể của hắn cũng căng thẳng, nhiệt độ cả người của hắn cũng nóng rực, hô hấp của hắn cũng không ổn định.

Hơi thở của hắn, phả vào gương mặt của tôi, lo lắng thổi đi những sợi tóc lất phất: "Bất Hoan, Bất Hoan, Bất Hoan. . . . . ."

Hắn kêu tên của tôi, giống như đang đang ca tung sự thanh khiết của một thiếu nữ bằng lời thơ.

Cùng lúc đó, vật cứng rắn kia đã chuẩn bị khá lâu tiến vào trong cơ thể tôi.

Tấm màng mỏng kia bị công phá, từ đó trở thành lịch sử.

Đau nhức theo đó mà kéo đến, thế nhưng chỉ là tôi, cũng đã có huy chương kỵ sĩ trên ngực, đó là vết xẹo trên lưng của vị tướng quân, là phần thưởng cam tâm tình nguyện.

Hắn hết sức kiềm chế, cẩn thận chuyển động từng li từng tí, chỉ sợ sẽ tăng thêm đau đớn khổ sở cho tôi.

Móng tay của tôi, bấm sâu vào lưng hắn, hàm răng của tôi, cắn chặt vào trên vai hắn, phần mềm mại của tôi, bao quanh vật cứng rắn của hắn.

Nóng bỏng, điên cuồng, run rẩy, thét chói tai, biển động, gió bão, tối tăm, vui sướng tột cùng, tận hưởng đến nơi thấp nhất, da thịt trắng noãn, bùn đất tối tăm.

Cảm giác lúc ấy chính là cả người tôi như thủy tinh rơi xuống bể tan tành.

Khi tất cả yên ắng lại hắn ôm lấy tôi, thậm chí còn cẩn thận hơn so với trước kia.

Tôi nghiêng đầu, để nước mắt thấm vào gối.

Con mẹ nó, thật không dễ dàng, rốt cuộc tới cũng tới tay cái tờ..rim ! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện