Cảnh Lưu Phái vẫn còn bình tĩnh , một lát sau, rốt cuộc hắn mở miệng: "Em không sợ anh sẽ phạt em sao?"
Cầu còn không được, cầu còn không được nha
Ông xã, em đang chờ anh đến trừng phạt em đây!
Lúc này, tôi bày ra cái tư thế trêu chọc lòng người, đưa ra biểu tình làm cho máu huyết càng thêm sôi trào.
Đến đây đi, đến đây đi, dùng thân thể của anh tới trừng phạt em đi!
Vậy mà, trừng phạt mà Cảnh Lưu Phái tuyên bố là: "Hôm nay anh không nấu thịt cho em ăn."
Nghe vậy, hồn phách của tôi như bị đánh đi mất, nhất thời không nói được tiếng nào, vừa si lại ngây ngô.
Không biết đâu, bình thường gặp phải tình huống như thế, vai nam chính phải giống như sói đực bị đói khát ừ rất lâu, giống như chỉ Hầu Tử lao về phía máu gà, giống như một trực nam đã hai mươi năm chưa chạm vào phụ nữ là lao tới, đem tôi nhào qua nhào lại nhào qua nhào lại, lăng nhục lăng nhục nữa lăng nhục sao? Đến cuối cùng, tôi thở gấp liên tiếp, đầy nước mắt, đổi giọng điệu cầu xin tha thứ: "Không cần, không, không. . . . . . Muốn."
Mà hắn, thế mà lại chớp mắt như cuồn phong trong gió cười một tiếng, nói: "Muốn? Tốt, như em mong muốn, chúng ta tiếp tục."
Sau đó, tôi là gió, hắn là cát, ooxx đến chân trời.
Nhưng là bây giờ, thế nhưng hắn lại sử dụng một chiêu này.
Tôi ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt ràn rụa.
Thịt của mình cũng không cho tôi ăn, thịt người khác cũng không làm cho tôi ăn, thật là một người đàn ông độc ác!
Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, là mình gây lỗi trước.
Nghĩ đến đây, bày thân thể thành hình chữ đại - hình người nằm dang hai tay hai chân, nhắm mắt lại, gương mặt hiên ngang lẫm liệt, nói: "Đến đây đi, một cọng đổi một cọng, anh lấy dao cạo tới cạo sạch lông phía dưới của em đi, nhưng là xin nhớ kỹ, bất kỳ khốc hình nào cũng không thể thây đổi sự tin tưởng kiên định của em - - em tình nguyện chết, cũng muốn ăn thịt! "
Đợi rất lâu, cũng không thấy Cảnh Lưu Phái có động tĩnh gì.
Vừa mở mắt ra nhìn, thấy hắn trên mặt tràn đầy nụ cười lịch sự tao nhã ôn hòa, căn bản không có bộ dạng tức giận.
"Được rồi, chỉ chọc em thôi, về sau đừng những chuyện như vậy nữa." Cảnh Lưu Phái nói.
"Bất Hoan em đây thề với trời, về sau không bao giờ nữa cạo chíp bông của ông xã nữa." Tôi giơ tay lên thề, giọng điệu thành khẩn.
Chỉ là trong lòng đã lên kế hoạch lần sau sẽ cạo thành hình đầu lâu.
Cảnh Lưu Phái đứng dậy, chuẩn bị giống như thường ngày vậy, trước đi vận động, lại đi lên trấn trên mua thức ăn.
Nhưng khi hắn mặc quần áo thì tôi kéo hắn lên giường, ngăn trở hành động của hắn.
"Anh thật không tức giận?" Tôi hỏi.
"Thế nào, muốn anh tức giận?" Cảnh Lưu Phái hỏi ngược lại.
"Là bất luận kẻ nào làm chuyện này với anh thì anh cũng không tức giận sao, hay là chỉ có một mình em?" Nói thật, tôi rất muốn nghe được rằng ở trong lòng hắn tôi có địa vị cao nhất.
"Anh nghĩ, trừ em ra, hẳn là không có người nào làm ra chuyện như vậy với anh, quan trọng hơn là, bọn họ không đến gần được thân thể của anh." Hắn nói.
Tôi hài lòng cười, sau đó chợt cúi đầu, cắn một cái tiểu anh đào bên ngực phải của hắn.
"Được rồi, anh đi đi."
Nhưng Cảnh Lưu Phái không có đi, hắn bắt lại một cánh tay tôi đang che lại cảnh xuân trước ngực, cúi đầu, cũng nhìn trái bầu vẽ cái gáo, cắn một cái vào hạt đậu hồng trước ngực tôi.
Chỉ là sức lực so với tôi thì nhẹ hơn.
Mà tôi vẫn nổi giận, cái hạt đạu hồng nhỏ nhỏ như vậy, quả thật chính là thời kỳ đại hạn, mà hạt đậu hồng của tôi lớn như vậy, tuyệt đối là mỹ đế chuyển gien cho máy sản phẩm.
Thật sự là quá không công bằng!
Tức giận bất bình tôi nhào về phía hắn, bắt đầu gặm cắn hai tiểu anh đào trước ngực hắn.
Bất Hoan tôi đây chỉ ăn thịt, không thiệt thòi!
Dần dần, miệng của tôi không hề nữa thoả mãn với hạt đậu hồng, mà là tiếp tục xuống phía dưới, đi tới này nơi đồi đốn củi mà mới tối qua đã bị tôi cạo trọc.
Giờ phút này, hộ hấp của Cảnh Lưu Phái bắt đầu dồn dập.
Dù sao nơi đó cũng là nơi mẫn cảm của hắn.
Rồi sau đó, tiếp tục hướng xuống, đưa lưỡi ra, từng cái, quyến rũ dường như liếm láp làm cho lỗ mũi con voi nỗi lên.
Mỗi một tia máu trên cơ thể chủ nhân con voi đều cảm nhận được đầu lưỡi của tôi, phía sau tiếp trước tụ tập máu về lỗ mũi con voi.
Kết quả là, nó vươn lên rồi.
Mặc dù đây là lần đầu tôi sử dụng chiêu này, nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm nhìn tình yêu vận động trên giường, rất nhanh liền nắm giữ phương pháp.
Phương pháp nào làm cho hắn trở nên điên cuồng.
Tôi tiến hành thăm dò cái mũi voi tính liếm láp - - mở ra cái nút dục vọng của hắn.
Sau đó, từ từ, chậm rãi, dùng khoang miệng ấm áp bao lấy cái mũi voi- - hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Tiếp đó, bắt đầu ra vào, thể hiện bản năng của động vật - - cơ thể hắn đã căng thẳng đến cực hạn.
Thật ra thì, làm chuyện như vậy, trên sinh lý tôi cũng không có vui vẻ, nhưng là có thể nhìn một người đàn ông nằm trong tay mình, nhìn hắn kích động theo động tác của mình, cái loại đó trên tâm lý thỏa mãn này thì không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt được.
Tôi bắt đầu gia tăng tốc độ, chỉ mấy toàn lực cho người yêu mới đủ.
Gương mặt trắng nỏn của Cảnh Lưu Phái, bởi vì kích tình mà trở nên ửng hồng, mang theo loại màu sắc trong suốt.
Hắn bởi vì tình dục màng ngữa đầu năng cổ lên, cho thấy một cái đường cong đẹp nhất trên thế giới.
Hắn cắn hàm răng, nhỏ giọng hô tên của tôi, giọng nói kia, đè nén tràn đầy không thể tưởng tượng nổi khàn khàn: "Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan"
Tôi ngước cặp mắt mào lên, nhìn về phía hắn, mang theo vẻ quyến rũ.
Nhìn hắn ta, trên con ngươi có một lớp sương mù mỏng, sáng bóng vẻ ham muốn.
"Bất Hoan, cả đời anh cũng sẽ không bao giờ buông em ra."
Hắn nói như vậy, thậm chí mang theo điểm cảm giác cắn răng nghiến lợi.
Mà tôi, cũng giống như vậy.
Cả đời, cũng sẽ không buông hắn ra.
Đỏ tươi về trắng thuần, nộ phóng héo tàn, thối nát hoa lệ.
Cái phút chốc sau cùng kia, có chuyện hay vật đều là vừa mâu thuẫn, vừa hài hòa.
Cả người hắn phát ra một trận co rút, cái loại đó hòa lẫn khoái cảm vô tận cùng với khổ sở, như một ly rượu ngon pha với thuốc độc, cho dù có bỏ mạng, cũng mê hoặc làm cho người ta uống vào.
Buông thả, không phải kết thúc, là bắt đầu một bữa tiệc mới.
Sự mệt mỏi sau khi vận động xong.
Tôi nhìn này thây sự bừa bãi sau bữa tiệc, không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Nhà họ Cảnh có bao nhiêu con cháu, đều bị diệt vong ỏ trong cuộc chiến này.
Lại sát sinh.
Tôi sám hối.
Nói thật, trong trận vận động này tôi là chủ lực, mặc dù kết quả là thắng lợi, nhưng quá trình là mệt nhọc.
Nằm ở bên trong lòng ngực của Cảnh Lưu Phái, tôi nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện trên bàn bên cạnh để bữa ăn sáng cho tôi, mà không thấy Cảnh Lưu Phái.
Xem ra là đi trấn trên mua thức ăn.
Tôi ngồi ở trên giường, ăn xong bữa ăn sáng, rửa mặt xong, liền mở cửa chuẩn bị đi dạo trong sân hít thở không khí trong lành.
Nhưng đi tới phòng khách, lại nhìn thấy tên Bạch Triển Cở tôi không muốn nhìn thấy.
Hắn ngồi ở bên bàn, trong tay cầm tờ báo, nhưng một đôi ánh mắt quỷ mị của hắn, lại nhìn cổ của tôi.
Ừ, bộ dáng khác thường.
Tôi lập tức trở về đến phòng tắm, nhìn lên gương, phát hiện trên cổ trải rộng mấy ấn ký ô mai.
Đều là do Cảnh Lưu Phái để lại.
Tôi hoàn toàn tin, cái họ Bạch này chính là đố kỵ, trắng trợn đố kỵ nha.
Dùng miệng hồng lần nữa đem chút ấn ký lưu lại sâu hơn, tôi ra khỏi phòng tắm.
Cầu còn không được, cầu còn không được nha
Ông xã, em đang chờ anh đến trừng phạt em đây!
Lúc này, tôi bày ra cái tư thế trêu chọc lòng người, đưa ra biểu tình làm cho máu huyết càng thêm sôi trào.
Đến đây đi, đến đây đi, dùng thân thể của anh tới trừng phạt em đi!
Vậy mà, trừng phạt mà Cảnh Lưu Phái tuyên bố là: "Hôm nay anh không nấu thịt cho em ăn."
Nghe vậy, hồn phách của tôi như bị đánh đi mất, nhất thời không nói được tiếng nào, vừa si lại ngây ngô.
Không biết đâu, bình thường gặp phải tình huống như thế, vai nam chính phải giống như sói đực bị đói khát ừ rất lâu, giống như chỉ Hầu Tử lao về phía máu gà, giống như một trực nam đã hai mươi năm chưa chạm vào phụ nữ là lao tới, đem tôi nhào qua nhào lại nhào qua nhào lại, lăng nhục lăng nhục nữa lăng nhục sao? Đến cuối cùng, tôi thở gấp liên tiếp, đầy nước mắt, đổi giọng điệu cầu xin tha thứ: "Không cần, không, không. . . . . . Muốn."
Mà hắn, thế mà lại chớp mắt như cuồn phong trong gió cười một tiếng, nói: "Muốn? Tốt, như em mong muốn, chúng ta tiếp tục."
Sau đó, tôi là gió, hắn là cát, ooxx đến chân trời.
Nhưng là bây giờ, thế nhưng hắn lại sử dụng một chiêu này.
Tôi ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt ràn rụa.
Thịt của mình cũng không cho tôi ăn, thịt người khác cũng không làm cho tôi ăn, thật là một người đàn ông độc ác!
Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, là mình gây lỗi trước.
Nghĩ đến đây, bày thân thể thành hình chữ đại - hình người nằm dang hai tay hai chân, nhắm mắt lại, gương mặt hiên ngang lẫm liệt, nói: "Đến đây đi, một cọng đổi một cọng, anh lấy dao cạo tới cạo sạch lông phía dưới của em đi, nhưng là xin nhớ kỹ, bất kỳ khốc hình nào cũng không thể thây đổi sự tin tưởng kiên định của em - - em tình nguyện chết, cũng muốn ăn thịt! "
Đợi rất lâu, cũng không thấy Cảnh Lưu Phái có động tĩnh gì.
Vừa mở mắt ra nhìn, thấy hắn trên mặt tràn đầy nụ cười lịch sự tao nhã ôn hòa, căn bản không có bộ dạng tức giận.
"Được rồi, chỉ chọc em thôi, về sau đừng những chuyện như vậy nữa." Cảnh Lưu Phái nói.
"Bất Hoan em đây thề với trời, về sau không bao giờ nữa cạo chíp bông của ông xã nữa." Tôi giơ tay lên thề, giọng điệu thành khẩn.
Chỉ là trong lòng đã lên kế hoạch lần sau sẽ cạo thành hình đầu lâu.
Cảnh Lưu Phái đứng dậy, chuẩn bị giống như thường ngày vậy, trước đi vận động, lại đi lên trấn trên mua thức ăn.
Nhưng khi hắn mặc quần áo thì tôi kéo hắn lên giường, ngăn trở hành động của hắn.
"Anh thật không tức giận?" Tôi hỏi.
"Thế nào, muốn anh tức giận?" Cảnh Lưu Phái hỏi ngược lại.
"Là bất luận kẻ nào làm chuyện này với anh thì anh cũng không tức giận sao, hay là chỉ có một mình em?" Nói thật, tôi rất muốn nghe được rằng ở trong lòng hắn tôi có địa vị cao nhất.
"Anh nghĩ, trừ em ra, hẳn là không có người nào làm ra chuyện như vậy với anh, quan trọng hơn là, bọn họ không đến gần được thân thể của anh." Hắn nói.
Tôi hài lòng cười, sau đó chợt cúi đầu, cắn một cái tiểu anh đào bên ngực phải của hắn.
"Được rồi, anh đi đi."
Nhưng Cảnh Lưu Phái không có đi, hắn bắt lại một cánh tay tôi đang che lại cảnh xuân trước ngực, cúi đầu, cũng nhìn trái bầu vẽ cái gáo, cắn một cái vào hạt đậu hồng trước ngực tôi.
Chỉ là sức lực so với tôi thì nhẹ hơn.
Mà tôi vẫn nổi giận, cái hạt đạu hồng nhỏ nhỏ như vậy, quả thật chính là thời kỳ đại hạn, mà hạt đậu hồng của tôi lớn như vậy, tuyệt đối là mỹ đế chuyển gien cho máy sản phẩm.
Thật sự là quá không công bằng!
Tức giận bất bình tôi nhào về phía hắn, bắt đầu gặm cắn hai tiểu anh đào trước ngực hắn.
Bất Hoan tôi đây chỉ ăn thịt, không thiệt thòi!
Dần dần, miệng của tôi không hề nữa thoả mãn với hạt đậu hồng, mà là tiếp tục xuống phía dưới, đi tới này nơi đồi đốn củi mà mới tối qua đã bị tôi cạo trọc.
Giờ phút này, hộ hấp của Cảnh Lưu Phái bắt đầu dồn dập.
Dù sao nơi đó cũng là nơi mẫn cảm của hắn.
Rồi sau đó, tiếp tục hướng xuống, đưa lưỡi ra, từng cái, quyến rũ dường như liếm láp làm cho lỗ mũi con voi nỗi lên.
Mỗi một tia máu trên cơ thể chủ nhân con voi đều cảm nhận được đầu lưỡi của tôi, phía sau tiếp trước tụ tập máu về lỗ mũi con voi.
Kết quả là, nó vươn lên rồi.
Mặc dù đây là lần đầu tôi sử dụng chiêu này, nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm nhìn tình yêu vận động trên giường, rất nhanh liền nắm giữ phương pháp.
Phương pháp nào làm cho hắn trở nên điên cuồng.
Tôi tiến hành thăm dò cái mũi voi tính liếm láp - - mở ra cái nút dục vọng của hắn.
Sau đó, từ từ, chậm rãi, dùng khoang miệng ấm áp bao lấy cái mũi voi- - hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Tiếp đó, bắt đầu ra vào, thể hiện bản năng của động vật - - cơ thể hắn đã căng thẳng đến cực hạn.
Thật ra thì, làm chuyện như vậy, trên sinh lý tôi cũng không có vui vẻ, nhưng là có thể nhìn một người đàn ông nằm trong tay mình, nhìn hắn kích động theo động tác của mình, cái loại đó trên tâm lý thỏa mãn này thì không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt được.
Tôi bắt đầu gia tăng tốc độ, chỉ mấy toàn lực cho người yêu mới đủ.
Gương mặt trắng nỏn của Cảnh Lưu Phái, bởi vì kích tình mà trở nên ửng hồng, mang theo loại màu sắc trong suốt.
Hắn bởi vì tình dục màng ngữa đầu năng cổ lên, cho thấy một cái đường cong đẹp nhất trên thế giới.
Hắn cắn hàm răng, nhỏ giọng hô tên của tôi, giọng nói kia, đè nén tràn đầy không thể tưởng tượng nổi khàn khàn: "Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan"
Tôi ngước cặp mắt mào lên, nhìn về phía hắn, mang theo vẻ quyến rũ.
Nhìn hắn ta, trên con ngươi có một lớp sương mù mỏng, sáng bóng vẻ ham muốn.
"Bất Hoan, cả đời anh cũng sẽ không bao giờ buông em ra."
Hắn nói như vậy, thậm chí mang theo điểm cảm giác cắn răng nghiến lợi.
Mà tôi, cũng giống như vậy.
Cả đời, cũng sẽ không buông hắn ra.
Đỏ tươi về trắng thuần, nộ phóng héo tàn, thối nát hoa lệ.
Cái phút chốc sau cùng kia, có chuyện hay vật đều là vừa mâu thuẫn, vừa hài hòa.
Cả người hắn phát ra một trận co rút, cái loại đó hòa lẫn khoái cảm vô tận cùng với khổ sở, như một ly rượu ngon pha với thuốc độc, cho dù có bỏ mạng, cũng mê hoặc làm cho người ta uống vào.
Buông thả, không phải kết thúc, là bắt đầu một bữa tiệc mới.
Sự mệt mỏi sau khi vận động xong.
Tôi nhìn này thây sự bừa bãi sau bữa tiệc, không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Nhà họ Cảnh có bao nhiêu con cháu, đều bị diệt vong ỏ trong cuộc chiến này.
Lại sát sinh.
Tôi sám hối.
Nói thật, trong trận vận động này tôi là chủ lực, mặc dù kết quả là thắng lợi, nhưng quá trình là mệt nhọc.
Nằm ở bên trong lòng ngực của Cảnh Lưu Phái, tôi nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện trên bàn bên cạnh để bữa ăn sáng cho tôi, mà không thấy Cảnh Lưu Phái.
Xem ra là đi trấn trên mua thức ăn.
Tôi ngồi ở trên giường, ăn xong bữa ăn sáng, rửa mặt xong, liền mở cửa chuẩn bị đi dạo trong sân hít thở không khí trong lành.
Nhưng đi tới phòng khách, lại nhìn thấy tên Bạch Triển Cở tôi không muốn nhìn thấy.
Hắn ngồi ở bên bàn, trong tay cầm tờ báo, nhưng một đôi ánh mắt quỷ mị của hắn, lại nhìn cổ của tôi.
Ừ, bộ dáng khác thường.
Tôi lập tức trở về đến phòng tắm, nhìn lên gương, phát hiện trên cổ trải rộng mấy ấn ký ô mai.
Đều là do Cảnh Lưu Phái để lại.
Tôi hoàn toàn tin, cái họ Bạch này chính là đố kỵ, trắng trợn đố kỵ nha.
Dùng miệng hồng lần nữa đem chút ấn ký lưu lại sâu hơn, tôi ra khỏi phòng tắm.
Danh sách chương