“Người nào? Hà Truân hỏi, nhanh chóng khôi phục hơi thở nguy hiểm lúc đầu.

Tôi lè lưỡi, khẽ liếm cánh môi dưới, nói ra tên một người: “Tưởng Bản Nhai.”

“Em muốn nói đến người đàn ông đã giúp em chạy trốn?” Hà Truân nói: “Tôi cũng không bắt anh ta.”

“Ý tôi là, anh phải giúp tôi tìm kiếm và trả tự do cho anh ta.” Tôi đưa ra yêu cầu cụ thể.

“Anh ta và em, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?” Ánh mắt Hà Truân tối sầm lại.

“Nếu tôi và anh ta thật sự có gì, tôi còn có thể đối với anh như vậy sao?” Tôi nhìn anh ta, khẽ mỉm cười.

Lời này khiến Hà Truân không còn lí do gì để chất vấn.

Tôi thừa nhận mình đã lợi dụng hiểu lầm xinh đẹp ấy, tôi có tội.

Rèn sắt khi còn nóng, tôi tiếp tục giải thích một cách rất sáng tạo: “Thật ra thì anh ta giúp chúng ta rất nhiều. Anh cũng biết đấy, tôi và anh ta vốn  nghe lệnh đến ám sát anh, nhưng cuối cùng ám sát thất bại, tôi cũng mắc bệnh nguy kịch, không, là bệnh yêu anh không có thuốc chữa. Nhưng tôi tự nhắc bản thân không được làm vậy, không thể yêu người mà mình muốn ám sát, cho nên tôi cố hết sức đè nén tình cảm của mình, những ngày đó trôi qua quả thật không khác gì heo chó, không, là sống không bằng chết, nhưng tại thời điểm tôi khổ sở nhất, Tưởng Bản Nhai đã nhìn thấu tâm tư của tôi, anh ta khích lệ tôi đối diện với tình cảm của mình. Chính nhờ anh ta không ngừng cố gắng, tôi mới có được dũng khí cùng anh đấu tranh, thành công thu hút sự chú ý của anh, để rồi hôm nay chúng ta có thể tiến được đến bước này. Nhưng mà anh ta không hoàn thành nhiệm vụ, trở về sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ được, tôi không đành lòng thấy thảm kịch đó xảy ra, nên mới xin anh thả anh ta, để anh ta có thể ở lại nơi này, ít nhất có thể bảo đảm an toàn tính mạng.”

Nhìn xem tôi thật trượng nghĩa mà, trong nháy mắt hình tượng thầy thuốc con vịt từ dưới biển Chết đã bay lên tới đỉnh tháp Eiffel rồi.

Bây giờ, thầy thuốc con vịt rõ ràng đã biến thành người vì hạnh phúc của tôi và Hà Truân không tiếc hi sinh tính mạng của mình.

Tôi nghĩ Hà Truân không có lí do gì để cự tuyệt.

Thứ nhất, anh ta cho rằng mình hổ thẹn với tôi.

Thứ hai, Tưởng Bản Nhai cũng không ăn nhiều giống tôi, nuôi anh ta không tốn mấy đồng.

Thứ ba, theo tính cách Hà Truân, người như Tưởng Bản Nhai, đặt dưới mí mắt anh ta mới là an toàn nhất.

Vì vậy, anh ta đã đồng ý.

Thật ra thì, ban đầu, người tôi thực sự muốn Hà Truân thả ra là Cảnh Lưu Phái.

Thế nhưng cái tên này lại không thể nói ra từ trong miệng tôi, tôi không thể để Hà Truân biết tôi quen Cảnh Lưu Phái.

Có lẽ nếu tôi yêu cầu lần nữa, Hà Truân sẽ đồng ý thả anh khỏi nhà tù, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng ý thả anh về.

Cảnh sát khiến Hà Truân suýt mất mạng, còn giết không ít người của anh ta, thù này cũng không nhỏ, anh ta chắc chắn sẽ tính lên người Lưu Phái, nếu như anh ta nhìn ra tôi với Lưu Phái khác thường, rất có thể sẽ nảy sinh ý định giết người.

Tôi không thể để cho Cảnh Lưu Phái rơi vào nguy hiểm cho dù là một cọng tóc nhỏ nhất.

Cho nên tôi dời sự chú ý của Hà Truân lên trên người Tưởng Bản Nhai.

Giờ phút này, tôi cần sự giúp đỡ của Tưởng Bản Nhai, tôi cần anh ta ở lại bên cạnh tôi.

Hà Truân đồng ý, hơn nữa ngay trong hôm đó anh ta đã phái người đi tìm khắp xung quanh, nhưng thầy thuốc con vịt giống như một đống cứt rơi vào hầm phân, bị bao phủ kín mít ở bên trong, không thấy tung tích.

Tôi đợi tin tức hơn một ngày, cuối cùng không nhịn được mà bộc phát: cứ tiếp tục tìm như vậy, Cảnh Lưu Phái sớm muộn sẽ bị dính líu.

Đến nước này tôi chỉ còn có thể tự ra tay.

Thật ra thì biện pháp rất đơn giản: tìm Hà Truân xin một trăm thỏi vàng, tùy tiện để ở nơi đất trống, sau đó bê cái ghế ra vừa gặm dưa hấu vừa đợi.

Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật lặng im, màn trời đen kịt.

Trên đất trống, chỉ còn lại thỏi vàng khiêm tốn mà xa hoa lặng im óng ánh lóe vàng.

Mà lúc này, bụng của tôi đã bị nước dưa hấu lấp đầy như đang mang thai sinh ba.

Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, hai người ở bên cạnh nhận nhiệm vụ bảo vệ tôi cũng nổi da gà.

“Chỗ kia, kia là cái gì?! Chẳng lẽ là quỷ? Một người chỉ vào rừng cây đối diện, giọng nói run rẩy.

Vô số bóng đen thoáng hiện trong rừng rậm, hai đốm sáng âm u màu xanh lóe lên, phối hợp với tiếng gió như vừa khóc vừa kể, rất dọa người.

“Chẳng lẽ là sói?! Nhanh, mau giết nó!!!” Một binh lính bắt đầu run run tay giơ súng.

Tôi để dưa hấu xuống, xoa tay một chút, nhẹ giọng nói: “Để xuống, đó không phải là sói, cũng không phải là quỷ, mà là….. con vịt.”

Đúng vậy, hai đốm xanh lá cây kia, chính là mắt của thầy thuốc con vịt.

Đó chính là ánh mắt khi nhìn thấy vàng.

Biết ngay mà, lỗ mũi người này hễ ngửi thấy tiền, còn thính hơn cả chó.

Dù cho cách xa trăm sông nghìn núi, chỉ cần bạn để tiền xuống trên mặt đất, anh ta tuyệt đối sẽ nhanh chóng chạy về, tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay Boeing.

“Thật là chỉ có cô hiểu tôi nhất.” Bác sĩ con vịt vừa nói vừa nhàn nhã nhét thỏi vàng vào ngực mình.

Ánh mắt anh ta nhìn thỏi vàng giống như ánh mắt trạch nam nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp ngực lớn trần trụi trên giường.

Tôi cũng không chịu rớt lại phía sau, kéo dây lưng bắt đầu nhét thỏi vàng vào trong quần mình: “Tưởng Bản Nhai, tôi có việc muốn nhờ anh.”

“Là vì người ở trong tù đó sao?” Bác sĩ con vịt lấy một thỏi to nhất.

“Làm sao anh biết? Có phải đã điều tra tôi không?”  Tôi lấy một thỏi to thứ hai.

“Tôi cũng không đi xa, mấy ngày nay ở chỗ tối, thấy hôm đó cô đứng ngoài nhìn người trong phòng xi măng một cách khác thường, ngay sau đó, cô lại gấp rút tìm tôi, thế là tôi đoán ra.” Bác sĩ con vịt lấy thêm một thỏi to thứ ba

“Dù sao anh cũng phải giúp tôi.” Tôi cũng lấy thỏi to thứ tư

“Muốn giúp cũng được, nhưng đổi lại có gì tốt đây?” Bác sĩ con vịt không ngừng tay, mắt chỉ hơi híp lại, mí mắt hệt như bôi phấn bóng màu hồng, trong nháy mắt rất xinh đẹp.

“Anh muốn gì, tôi cho nấy.” Dù sao bây giờ cũng chẳng có gì hết, căn bản không sợ anh ta đòi hỏi.

“Thứ tôi muốn, cô cũng biết đấy.” Hai mắt bác sĩ con vịt khẽ đảo, dừng lại trên tay tôi, mập mờ làm cho mu bàn tay cũng nóng lên.

Thì ra anh ta vẫn nhớ đến việc kia!!! Thật xấu xa, tôi vì thế mà khổ - - Bác sĩ con vịt à, sao anh có thể xấu xa như tôi vậy?!

Nhưng giờ phút này tôi có việc nhờ người, không có cách nào từ chối, chỉ có thể trì hoãn: “Hiện tại tôi là người phụ nữ của Hà Truân, bị người khác phát hiện liếc mắt đưa tình thì hai chúng ta sẽ bị mất đầu, chứ đừng nói là làm chuyện kia, cho nên, sau khi ra ngoài chúng ta làm lại, được không?”

“Sau khi ra ngoài, lỡ như cô đổi ý thì làm thế nào?” Bác sĩ con vịt thật sự quá hiểu tính toán của tôi.

“Tôi là loại người tùy tiện đổi ý sao?” Tôi giả vờ giận.

“Đúng vậy” Bác sĩ con vịt đưa ra đáp án này hoàn toàn theo bản năng.

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới chịu tin tôi đây?” Tôi đá vấn đề lại.

“Rất đơn giản.” Bác sĩ con vịt chìa tay ra, dịu dàng nói: “Đưa tay cho tôi.”

Tôi ngây thơ nên mới làm theo, chỉ thấy bác sĩ con vịt dịu dàng cười một tiếng, nụ cười đó, chậc chậc, giống như có thể làm tan chảy Hàn Băng ngàn năm, vậy mà ngay sau đó, hàm răng trắng noãn chợt lóe… Từ đó trên ngón trỏ của tôi để lại dấu răng vĩnh cửu.

Không chỉ xước da, không chỉ chảy máu, tôi dám khẳng định đã tổn thương đến tận xương rồi!!!

Lỗ chân lông toàn thân cũng vì cơn đau thình lình ập đến mà co rút lại, tôi vừa giận vừa sợ, muốn hỏi anh ta sao phải làm vậy, bác sĩ con vịt chủ động nói rõ: “Chỉ là làm kí hiệu, về sau cô nhìn thấy ấn ký này, cũng biết cái tay này rốt cuộc thiếu vợ con em trai tôi cái gì.”

Tôi ngoại trừ im lặng, vẫn là im lặng. (chưa hết, còn tiếp ~~~~~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện