Từng mảnh suy nghĩ trong đầu không ngừng va chạm, văng khắp nơi, khiến hàng rào thế giới của tôi chấn động đến chết lặng.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thẳng vào Hà Truân, nhẹ giọng nhưng chắc chắn: “Không thể nào.”
“Là em quá tin tưởng vào năng lực của hai người họ, hay là quá không tin vào thủ đoạn của tôi?” Hà Truân hỏi.
Thỉnh thoảng, tôi cũng có lương tri, trước giờ luôn lừa gạt Hà Truân chưa từng nói thật, nên lần này tôi nhân tiện nói ra sự thật: “Lưu Phái chết thì còn có khả năng, nhưng phải biết rằng, cho dù anh đẩy con vịt vào dung nham núi lửa anh ta cũng sẽ tốt đẹp không hao tổn gì, tóm lại một câu, loại người gieo tai họa như anh ta, tuyệt đối sống lâu trăm tuổi, sao có thể nói đánh rắm là đánh rắm được, theo suy luận này, anh chẳng qua là đang lừa tôi.”
Con vịt, xem đi, tôi tin tưởng anh nhiều như vậy.
Cảm kích đi, rơi nước mắt đi, cởi sạch đi!!! “Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, bọn họ dù sao cũng chỉ là con người.” Hà Truân nói: “Thủ hạ của tôi sáng sớm đã nhận được mệnh lệnh, khi chúng ta tham gia tiệc rượu sẽ lập thức biến bọn họ thành người chết… Bọn họ chưa từng làm tôi thất vọng, lần này cũng vậy.”
“Anh cũng nói, mọi chuyện luôn có ngoại lệ.” Tôi phản bác.
Hà Truân không muốn dây dưa nhiều với tôi trong vấn đề này, bởi vì – “Bọn họ sống hay chết không liên quan gì đến em.” Anh ta tuyên bố như vậy.
“Anh tính làm gì với tôi?” Tôi hỏi, trong lòng thật sự có chút khẩn trương.
Hà Truân nhìn tôi, cánh môi phiếm dã tính sáng bóng: “Em sẽ mất đi tự do… vĩnh viễn.”
“Thật sao?” Tôi khẩn trương.
Không phải muốn giết anh ta, chỉ là muốn thoát thân, muốn mau chóng quay lại nơi đóng quân kiểm tra tình hình của Lưu Phái và con vịt.
Cây trâm cắm chính xác vào đầu vai Hà Truân, máu từ từ rỉ ra, tơ máu đỏ hồng từng chút một lan ra trên thân trâm, như là bị nguyền rủa.
Hà Truân lại không cảm thấy đau đớn, ít ra thì cơ mặt anh ta không hề biến hóa chút nào.
Có điều tròng mắt của anh ta, mỗi lúc một sâu thẳm, giống như giếng cổ trong bóng tối, khiến đầu ngón tay người ta run rẩy, bởi vì vĩnh viễn cũng không biết được sắp có ma quỉ nào bỗng nhiên chui ra từ bên trong, kéo mình xuống.
Tôi bắt đầu hối hận vì hành động lần này của mình, vì trực giác nói cho tôi biết, tôi không thể chịu đựng hậu quả xấu mà nó mang lại.
Chuyện xảy ra sau đó khiến tôi ngừng thở: Hà Truân bỗng nhiên đưa tay, mạnh mẽ nhổ đi cây trâm đang cắm trên đầu vai phải của mình, trong nháy mắt cây trâm được rút ra, dòng máu nhỏ cũng phun mạnh, bắn tung tóe lên người tôi.
Máu của anh ta rất nặng, nhỏ giọt xuống, lập tức làm chấn động thần kinh của tôi.
Tiếp theo, một móng vuốt trắng hung ác da thịt thối nát toát ra từ giếng cổ sâu thẳm – Hà Truân đâm cây trâm kia vào lòng bàn tay tôi.
Từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, xuyên thẳng qua, không chút do dự.
Chỉ có hận tuyệt.
Tôi đau đến nỗi ngay cả cả lỗ chân lông cũng phải co quắp, trong nháy mắt, da toàn thân phủ một tầng mồ hôi lạnh.
“Mãi mãi đừng bao giờ khiêu chiến tôi thêm lần nào nữa.” Anh ta cầm cây trâm kia, lần nữa rút ra ngoài.
Tại mũi nhọn của cây trâm, máu đọng bắt đầu nhỏ xuống, bị màu đen của bùn đất thấm đi, màu đen ấy, lại càng thuần túy hơn.
Tay phải của tôi, đã đau đến chết lặng.
“Thật đáng tiếc, chuyện này, tôi vĩnh viễn không làm được.” Mặc dù bàn tay đau nhức đủ để phá hủy thần kinh nhưng tôi vẫn cố điều chỉnh giọng nói bình thường, không đến mức run rẩy.
Tôi không chịu thua, nhất định không chịu.
Hà Truân giữ tay tôi lại, khiến cơn đau chết lặng kia trở nên rõ ràng hơn.
“Biết không, “ Anh ta nói nói: “Đôi lúc, sự quật cường của em khiến tôi kích động muốn phá hủy em.”
Được rồi, lần này tôi thừa nhận mình là thật sự đau đến nói không nên lời.
“Tôi nghĩ, tôi thích em.” Bàn tay hà Truân nhuộm máu của hai chúng tôi, anh ta dùng bàn tay ấy vuốt ve gương mặt tôi: “Vậy nên em có một cơ hội, cơ hội cuối cùng – thề, thề ở lại đây, ở bên cạnh tôi.”
Mặc dù đau đớn như như bị sóng to gió lớn thổi quét qua, nhưng đầu óc tôi tạm thời vẫn thanh tỉnh.
Đây là một cơ hội, lý trí nói tôi nên đồng ý, cũng chỉ là chuyện nói miệng, đợi sau khi thoát hiểm, có thể tính sau.
Nhưng cuối cùng, tôi lại quyết định nói thật: “Không thể nào, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại.”
Tôi cũng mệt mỏi rồi, không muốn lừa gạt anh ta nữa.
“Tại sao?” Hà Truân hỏi.
“Bởi vì, tôi chỉ muốn ở bên người đàn ông tôi yêu.” Môi của tôi hơi ngưng trệ và cợt nhả, tôi nghĩ, giờ phút này nó nhất định đang tái nhợt: “Mà tôi không hề yêu anh.”
Sau khi nói ra câu này, tôi phát hiện, hình dáng Hà Truân trong bóng tối dần thay đổi, dần mơ hồ, như là bóng dáng của quỷ, bắt đầu mơ hư ảo, có viền lông.
Tôi không biết đây là thật hay vì hít thở không thông mà sinh ảo giác – hai tay anh ta đặt trên cổ tôi, bắt đầu co rút nhanh.
Không khí trong lành chỉ trong nháy mắt đã phải nói lời tạm biệt trân trọng với tôi, lực của anh ta rất lớn, đầu óc tôi nhất thời thiếu dưỡng khí, trống không, mất khả năng phản kháng.
Điều duy nhất còn sót lại, chính là nỗi tuyệt vọng sắp chết.
Tôi không rõ mình có sợ hay không, trong đầu chỉ có bóng dáng một người.
Giống như tờ giấy, trắng tinh, mỏng manh, dịu dàng.
Giống như áo sơ mi trắng tinh khiết nhuốm hơi thở của ánh mặt trời.
Cho dù mất đi toàn bộ trí nhớ, tôi vẫn biết rõ đó là ai.
Lưu Phái.
Người đàn ông đầu tiên của tôi.
Bởi vì hít thở không thông, toàn bộ ruột gan tôi xôn xao, cuối cùng toát ta, đánh thẳng vào da thịt
Ngay lúc tôi sắp bị xé nát thì một giọng nói truyền đến.
“Buông cô ấy ra.”
Âm sắc rất ôn hòa, nhưng lại nhuộm hơi thở địa ngục, vô cùng bén nhọn.
Sau câu này, bàn tay Hà Truân buông tôi ra, không khí trong lành kéo tôi lại từ cận kề cái chết.
Sau khi tham lam hít thở vài luồng không khí mới mẻ, tôi yếu đuối mở mắt ra, thấy rõ cảnh tượng trước mặt.
Huyệt thái dương của Hà Truân bị một khẩu súng chĩa vào, mà người cầm súng, chính là người tôi vừa nhớ nhung sâu sắc.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thẳng vào Hà Truân, nhẹ giọng nhưng chắc chắn: “Không thể nào.”
“Là em quá tin tưởng vào năng lực của hai người họ, hay là quá không tin vào thủ đoạn của tôi?” Hà Truân hỏi.
Thỉnh thoảng, tôi cũng có lương tri, trước giờ luôn lừa gạt Hà Truân chưa từng nói thật, nên lần này tôi nhân tiện nói ra sự thật: “Lưu Phái chết thì còn có khả năng, nhưng phải biết rằng, cho dù anh đẩy con vịt vào dung nham núi lửa anh ta cũng sẽ tốt đẹp không hao tổn gì, tóm lại một câu, loại người gieo tai họa như anh ta, tuyệt đối sống lâu trăm tuổi, sao có thể nói đánh rắm là đánh rắm được, theo suy luận này, anh chẳng qua là đang lừa tôi.”
Con vịt, xem đi, tôi tin tưởng anh nhiều như vậy.
Cảm kích đi, rơi nước mắt đi, cởi sạch đi!!! “Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, bọn họ dù sao cũng chỉ là con người.” Hà Truân nói: “Thủ hạ của tôi sáng sớm đã nhận được mệnh lệnh, khi chúng ta tham gia tiệc rượu sẽ lập thức biến bọn họ thành người chết… Bọn họ chưa từng làm tôi thất vọng, lần này cũng vậy.”
“Anh cũng nói, mọi chuyện luôn có ngoại lệ.” Tôi phản bác.
Hà Truân không muốn dây dưa nhiều với tôi trong vấn đề này, bởi vì – “Bọn họ sống hay chết không liên quan gì đến em.” Anh ta tuyên bố như vậy.
“Anh tính làm gì với tôi?” Tôi hỏi, trong lòng thật sự có chút khẩn trương.
Hà Truân nhìn tôi, cánh môi phiếm dã tính sáng bóng: “Em sẽ mất đi tự do… vĩnh viễn.”
“Thật sao?” Tôi khẩn trương.
Không phải muốn giết anh ta, chỉ là muốn thoát thân, muốn mau chóng quay lại nơi đóng quân kiểm tra tình hình của Lưu Phái và con vịt.
Cây trâm cắm chính xác vào đầu vai Hà Truân, máu từ từ rỉ ra, tơ máu đỏ hồng từng chút một lan ra trên thân trâm, như là bị nguyền rủa.
Hà Truân lại không cảm thấy đau đớn, ít ra thì cơ mặt anh ta không hề biến hóa chút nào.
Có điều tròng mắt của anh ta, mỗi lúc một sâu thẳm, giống như giếng cổ trong bóng tối, khiến đầu ngón tay người ta run rẩy, bởi vì vĩnh viễn cũng không biết được sắp có ma quỉ nào bỗng nhiên chui ra từ bên trong, kéo mình xuống.
Tôi bắt đầu hối hận vì hành động lần này của mình, vì trực giác nói cho tôi biết, tôi không thể chịu đựng hậu quả xấu mà nó mang lại.
Chuyện xảy ra sau đó khiến tôi ngừng thở: Hà Truân bỗng nhiên đưa tay, mạnh mẽ nhổ đi cây trâm đang cắm trên đầu vai phải của mình, trong nháy mắt cây trâm được rút ra, dòng máu nhỏ cũng phun mạnh, bắn tung tóe lên người tôi.
Máu của anh ta rất nặng, nhỏ giọt xuống, lập tức làm chấn động thần kinh của tôi.
Tiếp theo, một móng vuốt trắng hung ác da thịt thối nát toát ra từ giếng cổ sâu thẳm – Hà Truân đâm cây trâm kia vào lòng bàn tay tôi.
Từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, xuyên thẳng qua, không chút do dự.
Chỉ có hận tuyệt.
Tôi đau đến nỗi ngay cả cả lỗ chân lông cũng phải co quắp, trong nháy mắt, da toàn thân phủ một tầng mồ hôi lạnh.
“Mãi mãi đừng bao giờ khiêu chiến tôi thêm lần nào nữa.” Anh ta cầm cây trâm kia, lần nữa rút ra ngoài.
Tại mũi nhọn của cây trâm, máu đọng bắt đầu nhỏ xuống, bị màu đen của bùn đất thấm đi, màu đen ấy, lại càng thuần túy hơn.
Tay phải của tôi, đã đau đến chết lặng.
“Thật đáng tiếc, chuyện này, tôi vĩnh viễn không làm được.” Mặc dù bàn tay đau nhức đủ để phá hủy thần kinh nhưng tôi vẫn cố điều chỉnh giọng nói bình thường, không đến mức run rẩy.
Tôi không chịu thua, nhất định không chịu.
Hà Truân giữ tay tôi lại, khiến cơn đau chết lặng kia trở nên rõ ràng hơn.
“Biết không, “ Anh ta nói nói: “Đôi lúc, sự quật cường của em khiến tôi kích động muốn phá hủy em.”
Được rồi, lần này tôi thừa nhận mình là thật sự đau đến nói không nên lời.
“Tôi nghĩ, tôi thích em.” Bàn tay hà Truân nhuộm máu của hai chúng tôi, anh ta dùng bàn tay ấy vuốt ve gương mặt tôi: “Vậy nên em có một cơ hội, cơ hội cuối cùng – thề, thề ở lại đây, ở bên cạnh tôi.”
Mặc dù đau đớn như như bị sóng to gió lớn thổi quét qua, nhưng đầu óc tôi tạm thời vẫn thanh tỉnh.
Đây là một cơ hội, lý trí nói tôi nên đồng ý, cũng chỉ là chuyện nói miệng, đợi sau khi thoát hiểm, có thể tính sau.
Nhưng cuối cùng, tôi lại quyết định nói thật: “Không thể nào, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại.”
Tôi cũng mệt mỏi rồi, không muốn lừa gạt anh ta nữa.
“Tại sao?” Hà Truân hỏi.
“Bởi vì, tôi chỉ muốn ở bên người đàn ông tôi yêu.” Môi của tôi hơi ngưng trệ và cợt nhả, tôi nghĩ, giờ phút này nó nhất định đang tái nhợt: “Mà tôi không hề yêu anh.”
Sau khi nói ra câu này, tôi phát hiện, hình dáng Hà Truân trong bóng tối dần thay đổi, dần mơ hồ, như là bóng dáng của quỷ, bắt đầu mơ hư ảo, có viền lông.
Tôi không biết đây là thật hay vì hít thở không thông mà sinh ảo giác – hai tay anh ta đặt trên cổ tôi, bắt đầu co rút nhanh.
Không khí trong lành chỉ trong nháy mắt đã phải nói lời tạm biệt trân trọng với tôi, lực của anh ta rất lớn, đầu óc tôi nhất thời thiếu dưỡng khí, trống không, mất khả năng phản kháng.
Điều duy nhất còn sót lại, chính là nỗi tuyệt vọng sắp chết.
Tôi không rõ mình có sợ hay không, trong đầu chỉ có bóng dáng một người.
Giống như tờ giấy, trắng tinh, mỏng manh, dịu dàng.
Giống như áo sơ mi trắng tinh khiết nhuốm hơi thở của ánh mặt trời.
Cho dù mất đi toàn bộ trí nhớ, tôi vẫn biết rõ đó là ai.
Lưu Phái.
Người đàn ông đầu tiên của tôi.
Bởi vì hít thở không thông, toàn bộ ruột gan tôi xôn xao, cuối cùng toát ta, đánh thẳng vào da thịt
Ngay lúc tôi sắp bị xé nát thì một giọng nói truyền đến.
“Buông cô ấy ra.”
Âm sắc rất ôn hòa, nhưng lại nhuộm hơi thở địa ngục, vô cùng bén nhọn.
Sau câu này, bàn tay Hà Truân buông tôi ra, không khí trong lành kéo tôi lại từ cận kề cái chết.
Sau khi tham lam hít thở vài luồng không khí mới mẻ, tôi yếu đuối mở mắt ra, thấy rõ cảnh tượng trước mặt.
Huyệt thái dương của Hà Truân bị một khẩu súng chĩa vào, mà người cầm súng, chính là người tôi vừa nhớ nhung sâu sắc.
Danh sách chương