Tôi nhìn Hà Truân, tức giận.

Anh ta cũng nhìn tôi, khác biệt là, trong đôi mắt lại không có thần sắc gì đặc biệt.

Từ trước đến nay, Hà Truân luôn là kẻ ngang ngược có dã tâm, thủ đoạn của anh ta vốn ngoan tuyệt, cay độc, anh ta sẽ không có bất cứ cảm giác gì đối với hành động của mình.

Hơn nữa, ngay từ đầu chính là tôi lừa gạt anh ta.

Tôi và anh ta, đều không phải người tốt.

Nghĩ vậy tâm tư cảm tình kích động cũng dần bình tĩnh trở lại.

Nhưng Hà Đồn chắc sẽ không để tôi sống tốt, ánh mắt anh ta như một cánh tay dẫn đường, chỉ trên thân thể trần truồng của tôi.

Chỉ cho Cảnh Lưu Phái.

Nhìn thấy không? Dấu hôn trước ngực này, rất sâu, là mới vừa rồi, còn lại, là tôi để lại vài ngày trước. Hương vị của cô ấy rất tốt, tôi không hiểu sao anh có thể đuổi cô ấy đi, khi cô ấy chủ động thì eo ếch sẽ mềm mại như rắn, cô ấy sẽ dùng đủ các tư thế không thể tả được mà quyến rũ xu nịnh tôi - vì bảo vệ tính mạng của anh. Nhìn cho rõ những dấu vết đó, vĩnh viễn nhớ kĩ cô ấy đã vì anh mà hi sinh, vĩnh viễn nhớ kĩ anh yếu duối và vô dụng.”

Đôi khi, ngôn ngữ mới là con dao sắc bén nhất thế giới.

Da mặt tôi dày như tường thành, kích thích như vậy không tính là quá xấu, nhưng mà Lưu Phái không như vậy, lôi lo anh ấy sẽ không nhịn được mà bộc phát.

Tôi không thể cứ bình tĩnh đứng yên đi xuống làm nơi trút giận, phản công mới là vương đạo.

Thừa dịp Hà Đồn đang chú ý Cảnh Lưu Phái, tôi dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay nhặt lên một hòn đá.

Cảnh giới cao nhất của kiếm khách: Trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm.

Mà cảnh giới cao nhất của chúng tôi là: cho dù một tảng bánh, cũng có thể trở thành vũ khí.

Dùng hết mười phần công lực, tôi mãnh liệt ném về đầu Hà Truân.

Nhưng danh hiệu cối xay thịt không phải ai cũng có thể đạt được, Hà Truân thế nhưng xoay người tránh thoát đòn trí mạng này.

Mà Lưu Phái nhân cơ hôi này, nhảy lên, cùng đánh nhau với anh ta một lần nữa.

Tôi không làm hủ nữ, cũng thừa dịp loạn nhào tới, cùng đoạt súng với bọn họ.

Ba người ở trên giường huyên náo còn ngại chen, nói chi là giành món đồ nhỏ trên biển hoa.

Chúng tôi đuổi bắt nhau, thật sự rất đuối, có điều vì mạng sống, không để ý nhiều như vậy.

Tình huống hiện tại là, tôi và Lưu Phái hai người đánh một người Hà Truân.

Bởi vì tôi chiếm ưu thế, nên tôi cảm thấy rất công bằng.

Nhưng lắc lắc lắc lắc, tôi phát giác có chút nguy hiểm: tôi và Lưu Phái đều bị thương, không phải là đối thủ của Hà Truân khỏe mạnh, dần dần rơi vào thế bất lợi.

Nhưng mà bên chúng tôi còn có một ưu thế ngầm: thân phận phụ nữ của tôi.

Phụ nữ và đàn ông trời sinh có thể chất khác biệt, phụ nữ đánh đàn ông, đánh lén sao cũng được.

Mắt thấy Hà Truân sắp chiếm lợi thế, tôi dứt khoát vươn ngón trỏ và ngón giữa, trực tiếp đưa vào hai lỗ mũi của anh ta.

Không phải đưa vào bình thường, là hết sức ứng phó, tranh thủđi sâu vào tủy não của anh ta quấy động một phen.

Bất cứ ai bị hai ngón tay cắm vào lỗ mũi cũng sẽ không đẹp mắt, không tin bạn thử nhét vào Kim Thành Vũ đi.

Cho nên cánh mũi Hà Truân bị phình lớn, nhìn qua... Nói thế nào nhỉ, tôi suýt nữa Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông (*) hô lớn “Nhĩ Khang“.

(*) Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông - Tình sâu thẳm, mưa mông lung: Nguyên gốc là “情深深雨蒙蒙”, OST phim “Tân dòng sông ly biệt“.

Thật ra đây chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, anh ta một cước đá bay tôi ra ngoài, tiếp tục dùng tướng mạo bình thường tham gia cuộc so tài.

Tôi phát huy tinh thần mạnh mẽ nhỏ bé, bò dậy, sờ sờ cái mông, vỗ vỗ bùn đất trên quần áo, lau đi máu ở khóe miệng, tiếp tục hành trình sự nghiệp cách mạng.

Lần này vận may không tệ, tôi tiến lên thì Hà Truân đưa lưng về phía tôi, hăng say đánh nhau cùng Lưu Phái, kết quả là, hai chưởng của tôi kề sát, hai ngòn trỏ trái phải duỗi thẳng, đâm thẳng vào cúc hoa của anh ta.

Nói không khiêm tốn một chút, đối với việc tổn thương vị trí nhạy cảm này của nam giới, tôi rất là có thiên phú - ngón tay tôi chuẩn xác thọt đến nơi cần thọt.

Tôi nghĩ Hà Đồn đã gặp phải đả kích rất lớn, bởi vì trong nháy mắt một cước đá bay kia, anh ta quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt oán giận.

Bò dậy, lau máu, sửa sang lại kiểu tóc, sau đó tôi xông lên lần thứ ba.

Nhưng bọn họ chưa cho tôi lên sân khấu, bởi vì khi tôi chạy trên đường, hai bóng đen đang đánh nhau phát ra tiếng súng nặng nề.

Cò súng, lên nòng.

Trong chớp mắt, tôi dừng bước, hô hấp tự động dừng lại.

Trúng đạn, rốt cuộc là ai? Gió ngừng, trăng ẩn, mây tụ, hoa anh túc một lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.

Tôi đứng ngơ ngác, mà hai người tạo thành bóng đen phía trước cũng đứng lặng.

Rốt cuộc thì, ai trúng đạn?

Máu nhanh chóng dồn lên động mạch, cả người tôi vừa tiến tới vừa run run.

Thời gian như xi măng nồng đặc khuynh đảo, thong thả khiến người ta cứng nhắc.

Ngay khi tôi liều thĩnh thét chói tai thì đáp án hiện ra - Lưu Phái chậm rãi ngã sụp xuống đất.

Động mạch chính thức vỡ tan, máu mạnh mẽ xông thẳng lên ót, đôi mắt tôi lập tức nhuốm màu máu.

Liều lĩnh tiến lên, tôi ôm lấy Lưu Phái - bụng anh có hai vết thương mới, máu tươi vội vã trào ra.

Tôi muốn nói chuyện, nhưng yết hầu như bị bàn tay lớn bóp chặt, không phát ra tiếng.

Nhưng tôi nghe thấy giọng nói của hà Truân: “Tôi nói rồi, em phải nhận được sự trừng phạt.”

“Sự trừng phạt của anh, chính là khiến tôi mất đi người trân quý nhất, quả thật... ngoan độc.” Kẽ răng tôi có tia máu, cho nên lời nói ra cũng mang theo mùi.

“Mà em,“ Hà Truân dí dáng súng vào cằm của tôi, chậm rãi nói: “Cũng khiến tôi mất đi người trân quý nhất.”

Một thù trả một thù, thù thêm thù, giữa chúng tôi không có đúng sai, không có chính nghĩa và tà ác.

“Em còn một cơ hội cuối cùng, tránh ra, để tôi hoàn toàn giết chết anh ta, như vậy chuyện trước đây tôi có thể cho qua.” Hà Truân cho tôi lựa sự chọn cuối cùng.

Tôi lắc đầu: “Anh cho rằng tôi sẽ tránh ra sao?”

Anh ta nhìn chăm chú: “Sẽ không.”

“Vậy sao còn muốn hỏi?”

“Đôi lúc người ta... cũng sẽ lừa gạt chính mình.”

“Phương pháp duy nhất khiến tôi nghe lời chính là giết tôi, ra tay đi.”

Bàn tay tôi, cằm tôi, bụng của tôi, lòng tôi đều đau nhức.

Tôi hi vọng có thể kết thúc tất cả ở đây.

Ít nhất, trong lòng tôi còn có Lưu Phái.

Hơi thở lạnh như băng tỏa ra từ họng súng để trên huyệt thái dương của tôi, chỉ cần một động tác, tôi lập tức không còn là Hà Bất Hoan nữa.

Tôi chờ đợi thời khắc này.

Nhưng phải đợi khá lâu.

Sự tối tăm dự liệu chậm chạp chưa tới.

Sự tò mò tấn công tôi, tôi không tự chủ được mở mắt, cũng trực tiếp đối mặt với tròng mắt Hà Truân.

Nơi đó, lóe lên ánh sáng u tối không tên, thứ mà tôi chưa từng gặp qua.

(
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện