Hắn đó chính là Hồng Thiếu Nhu Đã lâu không gặp.

Đại não tạm ngưng hoạt động một giây lại nhanh chóng hoạt động lại.

Giờ phút này, tôi mang mặt nạ, cũng không xác nhận được Hồng Thiếu Nhu có thể nhận ra tôi không.

Dù sao Lý Lý Cát mặc quần yếm lớn lên cùng với tôi không nhận ra tôi dưới cái mặt nạ mà vẫn cứ tưởng Kim Cơ hay là Ngân cơ thôi sao? Thế nhưng tôi đã xem nhẹ hai sự việc.

Một, lúc ấy Lý Lý Cát say đến mức hai con mắt chỉ như hai hạt châu xoay vòng trong.

Hai, khí chất độc đáo khác người của tôi, giống như mùi hôi nách cứ không ngừng tỏa ra.

Cái chứng minh tốt nhất là khi tôi bước vào căn phòng đó, hai anh mì ăn liền có thâm niên lập tức kẹp chặt hai chân, trong nháy mắt tóc gáy đều dựng đứng lên.

Bang quang bị co rút liên tục.

Thế mà khi đó tôi cũng không biết chính mình lại vĩ đại như thế, vẫn còn đang sắm vai Ngân Cơ, chuẩn bị chỉ nói qua loa hai câu liền bỏ chạy lấy người.

"Ngân Cơ đã đến."

"Vâng, Hồng thiếu." Tôi nhéo nhéo cổ họng, để cho giọng nói trở nên mềm mại hơn.

Cái kỹ năng này là do dì Bích mời thầy bên ngoài đến dạy tôi, sau khi nắm được kỹ thuật, là có thể bắt chước tiếng nói của tất cả mọi người còn có thể giả cả tiếng động vật.

Bất quá tôi thích nhất là giả tiếng kêu của chim sẻ, kêu gọi tui nó bay đến rồi bắt lại nướng ăn.

Hành động làm cho thầy rất tức giận.

Tuy nhiên tôi không chịu khó, cho nên học mãi vẫn học không xong, tôi cho rằng mình giả giọng sẽ không bị lộ ra điểm nào.

Nhìn bộ dáng của Hồng Thiếu Nhu, hình như không có phản ứng gì rõ ràng, thoáng yên tâm một chút.

"Mọi người đi ra hết đi." Hồng Thiếu Nhu vẫy vẫy tay, đuổi hai anh mì ăn liền đi ra nguyên nhân chính là do tôi bước vào mà họ khẩn trương đến lỗ mũi phập phồng thở.

Không biết, còn tưởng rằng bọn họ ngửi được mùi đánh rắm của người nào đó.

"Mời cô Ngân Cơ ngồi bên này." Hai anh mì ăn liền vừa đi ra ngoài, Hồng Thiếu Nhu nâng cái cằm nhọn kia lên, kêu. . . Tôi ngồi bên cạnh hắn.

Nói thật, rất nhiều khi tôi rất sợ chỉ cần hắn gật đầu một cái cái cằm kia sẽ trở thành hung khí đập vào cái ót của tôi làm cho nó bị lủng một lỗ như cái hang động.

Tôi ngồi trên cái đệm gối cách xa hắn một thước.

"Ngân Cơ có muốn uống chút gì không?" Hắn hỏi.

"Không cần, tôi không khát." Hồng Thiếu Nhu đã có tiền án phạm tội, không uống bất kì thức uống nào ở đây, cũng sẽ không thể trúng khế.

"Vậy cô có muốn ăn chút gì không?" Hắn tiếp tục khách sáo hỏi tôi.

Dáng vẻ của hắn làm cho tôi nhớ tới chương trình thế giới động vất xem lúc trước, con chồn cũng nhìn con gà như thế.

"Không cần, tôi không đói bụng." Tôi tiếp tục nhéo nhéo cổ họng, cũng rũ hai mắt xuống.

Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, tuy nhiên trong cái cửa số kia không biết có phản chiếu cảnh tôi lăn lộn trên giường không, không chừng cũng có thể làm cho hắn phát hiện ra điểm nào đó ở tôi.

Liên tục bị từ chối hai lần, hắn không thẹn không buồn bực không uể oải, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ, thịt cũng không muốn ăn sao?"

Nếu như coi lời nói này chưa rõ ràng mấy, thì câu nói tiếp theo của hắn cũng đủ làm cho mỡ toan cáo áo che ngực của tôi: "Bất Hoan, thế này không giống em nha?"

Tôi cảm thấy hắn có làm ra vẻ huyền bí quả thật là lãng phí cổ họng của tôi.

Nếu mà soi mói, giả bộ mổ xẻ ra tiếp nữa, tôi trực tiếp hỏi: "Anh đến tìm tôi làm gì? Là vì tư liệu trong cái thẻ nhớ kia sao? Nói cho anh biết tin tức tốt, cái thẻ kia mất rồi."

Đã bay theo cái người chết kia rồi.

"Chẳng lẽ em không nghĩ tới là anh tới tìm em à?" Lúc hắn cười phần thịt nho nhỏ ở đuôi mắt hơi hé ra.

"Chẳng lẽ anh không nghĩ đến tôi thà chết cũng sẽ không theo anh trở về sao?" Tôi không nể mặt hắn chút nào, bởi vì tôi cảm thấy mặt của Hồng Thiếu Nhu so với chày gỗ còn dày hơn.

"Tôi biết hiện giờ em đang ở chung một chỗ với Lý nhị thiếu rồi." Hắn lấy cái tẩu thuốc gõ gõ nhẹ trên bàn, tàn thuốc từ từ rớt xuống: "Thật đáng tiếc, hoàn toàn bị tên đó giành trước một bước."

Kỳ thật tôi muốn nói cho hắn biết, là hắn đã bị giành trước hai bước.

Trên thực tế là ba bước đó.

Chỉ là một bước kia, có chết tôi cũng sẽ không thừa nhận.

"Nhưng cái gọi là trân bảo, di chuyển ở trong tay những người sở hữu khác nhau, đó tất cả là số mệnh của nó, chỉ cần kết quả cuối cùng vẫn nằm trong tay của tôi, quá trình không quan trọng." Bài thơ tư tưởng của Hồng Thiếu Nhu giống như bị cái chân của nghệ sĩ ballet đá ra.

"Tôi phải đi rồi." Nhảy múa cả đêm, không ăn khuya, thật sự là không có tâm trạng ngồi nghe Hồng Thiếu Nhu sử dụng cách lấy mọi người ra mà nói ẩn dụ hay nhân cách hóa.

"Phải đi gặp Lý Lý Cát à?" Hắn cười, dùng tẩu thuốc xốc lên tấm màng che ở cửa chỉ cho tôi xem tình huống ở phía đối diện. "Em nhìn xem, hiện tại tên đó đang rất bận."

Tôi vừa nhìn thấy rõ sự việc, tấm màng che phòng đối diện hơi mở, thân dưới của Lý Lý Cát quấn một tấm thảm lông, đang đánh nhau cùng với mấy anh mì ăn liền.

Dùng mũi suy nghĩ cùng hiểu rõ, khi mấy anh mì ăn liền này xông vào, xác định lúc đó chắn chắn anh đang khỏa thân.

Đáng thương, bị nhìn thấy hết.

Đó là quả báo nha, lúc trước mấy anh mì ăn liền này bị tôi nhìn thấy, hiện tại Lý Lý Cát lại bị bọn họ nhìn thấy hết.

Quả thật là thiên lý tuần hoàn.

Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại, tôi có thể đổi dưa chuột của Lý Lý Cát để nhìn thấy muôn kiểu dưa chuột kia, cũng đáng giá.

Nhưng mà, như thế nào cũng là Lý Lý Cát của tôi. Bác nông dân, hoa màu đến cứu người đây! ! !

Dưới đáy lòng tôi hô to một tiếng, tiếp the chuẩn bị dậm chân tại chỗ một cái, bước lên lan can gỗ trực tiép lao ra ngoài đi cứu anh.

Nhưng mới vừa đứng dậy, bắp chân phải bị Hồng Thiếu Nhu nắm chặt lại, tôi như một con chó mập, ngã quỳ ở trên mặt đất.

Một giây sau, Hồng Thiếu Nhu kéo tôi về phía hắn, cúi người đè lên tôi.

"Rốt cuộc em muốn cái gì?" Hắn hỏi, mùi thuốc lá nhè nhẹ tràn ngập khoan mũi của tôi "Cái tên đó có thể cho em, tôi cũng có thể cho em gấp đôi."

"Đúng là cái tôi có thể cho anh ấy, cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý cho anh." Tôi nói.

"Em cho rằng, Lý Bồi Cổ sẽ để cho em trai mình ở chung với người đã hại chết cha hắn sao?"

Có đôi khi, tôi ghét người ta nói ra lời nói thật, đặc biệt là lời nói thật không xuôi tai.

Nói ví dụ như trước kia ở tại nhà họ Lý, hai người thợ may lễ phục theo yêu cầu trong lúc vô tình nói một câu 'Ở phần ngực như thế nào lại bị rộng rồi?'

Ba phút sau, mông của hắn biến thành lưng con nhím.

Mặt trên đều là kim châm phát sáng cấm vào người hắn.

Cho nên, sau khi Hồng Thiếu Nhu nói là lời nói thật làm cho tôi phật lòng nhất, tôi lại bạo phát cái phần khí chất xấu xa của mình.

Đưa tay bóp chặt bờ vai của hắn, đẩy mạnh xuống mặt đất, để đầu của Hồng Thiếu Nhu nằm ở bụng dưới của tôi.

Sau đó, kẹp chặt hai chân, giữ chặt quấn láy cổ của hắn.

Phần chân của tôi luôn có rất nhiều sức, lại thêm đang tức giận, trở thành phiên bản Tiểu Vũ Trụ, sức mạng không thể xem thường, không bao lâu sau, mặt Hồng Thiếu Nhu đỏ lên như quả cà chua rồi.

Chân cách một lớp lụa mỏng nhạt, có thể cảm thấy động mạch ở cổ họng vì bị trọng lực đè ép mà nhảy vô cùng nhanh.

Nghe nói, câu nói cửa miệng của mẹ tôi chính là: hai chân bà đây mở ra có thể ép chết mày.

Nhưng cả đời, bà cũng chưa ép chết được người nào.

Hôm nay, tôi quyết định kế thừa ý nguyện của bà -- -- hai chân mở ra ép chết Hồng Thiếu Nhu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện