Edit: Thố Lạt

Lý do Lý Bồi Cổ không giữ tôi lại, cũng như tôi không ở lại, nếu khi bắt đầu đã nói xong, khi kết thúc cũng không cần nói lời thừa thãi.

Lúc này đây, chỉ là vì an ủi.

Lý Bồi Cổ tự an ủi mình buông bỏ tự do, tôi an ủi những gì mình đã trải qua.

Không quay đầu lại, tôi đi khỏi nhà lao.

Dọc theo đường đi, không nhớ lại gì cả, chỉ là trên làn da còn lưu lại một chút nhiệt độ và xúc cảm, đều là thuộc về anh.

Không ai trông coi tôi nữa, bởi vì ở nhà họ Lỗ, tôi đã được xem như là người của bọn họ.

Hành lang nửa trống rỗng, ánh trăng u nhã tĩnh mịch, từ từ chiếu xuống, giống như trải ra tấm lụa mỏng nhu hòa.

Bỗng nhiên, cảm thấy có bóng người lướt qua trên đỉnh đầu, vạt áo mang theo một cơn gió lạnh.

Mấy ngày gần đây, làm bảo vệ cho Lỗ Gia Thành đã trở thành thói quen, tôi không nghĩ nhiều, suýt nữa đã phản xạ có điều kiện theo sát dấu vệt của người nọ mà nhảy lên xà nhà.

Phản ứng của tôi nhanh chóng, tư thế của tôi phóng khoáng, tôi hoàn toàn có thể lên sân khấu một cách thật tuấn tú -- nếu không có cú vấp té kia.

Không ngờ có người trên nóc nhà quăng vỏ chuối, tôi rất bực mình.

Vội đứng lên từ trong bụi cỏ, lại bật lên một lần nữa, lần này cũng may, đứng vững trên nóc nhà.

Nhưng khi thấy người bị tôi đuổi theo kia thì tôi giật mình, phổi quắp lại, trượt chân, lại ngã xuống.

Tôi đoán chừng, chỗ bụi cỏ kia đã bị mông của tôi nện ra một cái hố to.

Không kịp xoa nhẹ, vội vàng bay người lên lần thứ ba: nhảy lên nóc nhà.

Người hại tôi ngã xuống kia, chính là người mất tích đã lâu, Lý Lý Cát mà mọi người tưởng rằng đã đi làm nước tương.

Nhiều ngày không gặp, mặt anh hơi gầy, có chút tiều tụy, nhưng sự xinh đẹp lóa mắt và tự phụ vẫn không thể bị vùi lấp.

Anh nhìn tôi, cho dù vẻ mặt rất lạnh lùng, mặc dù đôi môi có vẻ hờ hững, nhưng đôi mắt thâm thúy tinh khiết của anh rực sáng, giống như mọi khi.

Anh không có gì thay đổi, vẫn là Lý Cát Cát.

Kể từ lần xa cách cuối cùng, cũng đã rất lâu rồi, gặp lại lần nữa, trong lòng có vô số lời muốn nói, lại không biết làm sao nói ra với anh.

Lần cuối gặp mặt anh nói với tôi rằng không biết khi nào mới trở về, nói cách khác, không biết khi nào anh mới có thể tha thứ cho tôi.

Chúng tôi nhìn nhau chăm chú, rất lâu không nói chuyện, trời đêm âm u lạnh lẽo, sao mờ trăng ẩn. Tôi chậm rãi đi tới, vuốt gương mặt mềm mại của anh, chỉ nói một câu --- “Lý Lý Cát à, cuối cùng anh cũng nhớ về trả tiền em rồi.”

Lý Lý Cát: “...”

Tôi cũng không nói dối, bời vì hôm đó trước khi rời đi, Lý Cát Cát thật sự đã mượn tôi một ngàn đồng bạc đi mua áo mưa[1].

Mua áo mưa phải bỏ ra một ngàn đồng bạc, quả nhiên là ăn chơi trác táng trong truyền thuyết.

Gió lạnh thổi, biển hoa lay động, ánh trăng nhạt, mãi đến khi thời gian tôi có thể ăn được ba cái bánh bao thịt lớn qua đi, Lý Lý cát mới xem như đã phục hồi tinh thần lại, nói: “Lần này anh đến, là muốn cứu anh của anh.”

Ý ngoài lời nói rất rõ ràng: Lý Nhị thiếu gia đến nơi này không có một một xu quan hệ với tôi.

Ngay cả tư cách tức giận tôi cũng không có, bởi vì trước đây bản thân tôi không đúng, cho nên, tôi nuốt vào một ngụm khí như bánh bao thịt lớn, hòa nhã nói: “Trước tiên đừng lo lắng, bây giờ Lý Bồi Cổ anh ấy khỏe lắm.”

Vốn là muốn an ủi anh, nhưng Lý Lý Cát không hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, ngược lại hỏi thẳng: “Anh ấy có khỏe hay không làm sao em biết?”

Sau khi vận động chuyện nam nữ, đầu óc còn chậm chạp, tôi không hề nghĩ nhiều, liền khai báo thành thật: “Em vừa gặp anh ấy, anh ấy khoẻ lắm, yên tâm đi.”

Nhưng Lý Lý Cát lại không thể yên tâm, anh nâng cặp mắt xinh đẹp nhưng giờ đây tràn đầy lo lắng, nhìn chằm chằm tôi: “Chỉ gặp anh ấy, mà mất một tiếng đồng hồ sao? Tôi kinh ngạc, tôi kinh ngạc.

Kinh ngạc vì không ngờ Lý Lý Cát lại nắm giữ động thái của tôi từ đầu tới cuối.

Kinh ngạc là vạn lần không ngờ tôi và Lý Bồi Cổ ân ái lâu như vậy, rõ ràng cảm thấy rất ngắn... Cúc cu, Lý Bồi Cổ, không phải em châm chọc vị trí đó của anh, đừng hiểu lầm.

Thật sự không biết phải nói là tôi lợi hại hay Lý Bồi Cổ lợi hại.

“Bởi vì, ngoài thăm hỏi bên ngoài anh ấy, chúng em còn thuận tiện hàn huyên nỗi nhớ phần dưới.” Vẻ mặt của tôi còn thật sự nghiêm túc, cực khổ, thù sâu, cực kì giống giai cấp vô sản.

Lý Lý Cát quá sai lệch, đường cong bên mặt rất đẹp rất lưu loát, môi của anh, có chút lạnh: “Đôi lúc, anh thật sự muốn bóp chết em.”

Tôi hiểu ý của anh, người tàn nhẫn không phải anh, mà là tôi.

Giờ phút này, tôi muốn tự mình liên tục nói lời “Xin lỗi”nhưng lại không có tư cách.

Tôi từng cho Lý Lý Cát rất nhiều hi vọng, cuối cùng lại hủy diệt hết, về điểm ấy, tôi không thể lấy khát vọng tự do chối tội cho mình.

=== =======

CHÚ THÍCH:

[1] Áo mưa: Ờm cái này là...Ba Con Sói ấy ( ⌒o⌒) Ai không biết có thể hỏi mấy thím là sắc nữ (^_^)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện