Đào Nhiễm nhào tới: "Ngụy Tây Trầm, Ngụy Tây Trầm anh thế nào? Đừng làm em sợ." Trong lòng cô bị xé rách, hoảng loạn đến tay chân luống cuống, nói chuyện cũng không đầy đủ, cô mới quyết định quên đi hết thảy, vui vẻ tiến tới, tại sao anh lại lựa chọn rời đi?

Cô ôm anh vào lòng, có một khoảnh khắc cảm thấy mình cũng đã chết đi.

Toàn bộ thanh xuân của cô, thiếu niên ngồi bàn sau của cô, nụ cười dưới ánh hoàng hôn, tấm lưng rộng trong bóng tối.

10 năm canh giữ và dây dưa...

Tối qua anh nói, "Em ngủ ngon, anh sẽ ở bên ngoài trông chừng, khi thức dậy, thời tiết sẽ sáng sủa."

Trái tim cô tan vỡ đến cùng cực, nước mắt vẫn rơi xuống nhưng đôi mắt ngày càng trống rỗng.

Ai đó giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Cô chớp chớp mắt, không thể tin cúi đầu, Ngụy Tây Trầm không nghẹn lại cười: "Đồ ngốc." Chính anh cũng cười như một thằng ngốc.

Có lẽ 6 năm tiếc nuối hôm nay đã viên mãn. Năm đó nếu như không phải bất đắc dĩ, Đào Nhiễm sẽ không rời khỏi anh phải không?

Cô yêu anh. Cũng giống như anh yêu cô.

Đào Nhiễm nói không nên lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh. Anh ngồi dậy, chạm vào vết thương trên cơ thể, một chút đau đớn, lông mày không nhíu lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Anh xin lỗi, làm em lo lắng."

Không chỉ có Đào Nhiễm ngơ ngác, Ngụy Vân Vân cũng ngây ngẩn cả người: "Làm sao có thể, rõ ràng ta nghe được tiếng súng, sao anh lại..."

"Cô nói tiếng súng à." Văn Khải từ cửa đi vào, huýt sáo một cái, cười tủm tỉm thổi họng súng của mình, "Ngụy tiểu thư, cô có kinh ngạc hay không, có bất ngờ hay không? Súng cô bắn không có đạn."

"Các người lừa tôi!"

"Bằng không cô thật sự cho rằng mình có thể lên trời. Cô thật là... khó nói hết, anh em chúng tôi suýt nữa đã cười đến hỏng. Anh Ngụy, đừng nhìn em như vậy..."

Ngụy Tây Trầm không còn nhu tình vừa rồi, lạnh lùng: "Chú lừa cô ấy cái gì? "

Văn Khải ho khụ, nhìn Đào Nhiễm còn đang sợ run rẩy: "Đào... Chị dâu, chị không sao chứ?" Chậc, còn không phải vì hai người.

Đào Nhiễm may mắn nghĩ lại mà sợ, cô quả thực nói không nên lời.

Ngụy Tây Trầm trong lòng muốn cười, sợ Đào Nhiễm tức giận, cố gắng nghẹn lại. Anh bế cô từ trên mặt đất lên, một đám thiếu niên ở Thanh Từ ai nấy đều đã trở thành đàn ông thanh niên cường tráng, một đám người ầm ầm xông vào, cười hì hì gọi lão đại, chị dâu.

Ngụy Tây Trầm lúc này mới nhìn thấy mình một thân máu cũng cọ cọ trên người Đào Nhiễm, anh cũng không buông tay, ôm càng chặt.

"Ghi âm đâu?"

Văn Khải lấy ra từ khe sô pha: "Ở đây. "

Bọn họ rất tự giác, đã sớm mang Ngụy Vân Vân chân mềm nhũn đi.

Ngụy Tây Trầm và Đào Nhiễm cùng nhau đi vào phòng, cô thay đổi sự rụt rè kháng cự trước đó, ôm chặt lấy anh. Anh sờ tóc cô, trong lòng thương tiếc: "Là anh không tốt, chưa kịp nói với em, đừng sợ. Anh sẽ tặng em một món quà, nhé? "

Lúc này cô mới bình phục lại, Ngụy Tây Trầm để cô ngồi trên giường, anh ngồi xổm trước người cô, mở bút ghi âm ra, giọng nói của Ngụy Vân Vân truyền ra. Đào Nhiễm rốt cục cũng biết được sự thật năm đó.

Ngụy Vân Vân vẫn hận người cha Ngụy Diên, Ngụy Diên khi còn trẻ đào hoa, cưới mẹ Ngụy Vân Vân nhưng lại ở bên ngoài nuôi một đám tình nhân. Kể cả con trai cả Ngụy Phạn cũng là do tình nhân của ông ở bên ngoài sinh ra.

Mẹ Ngụy Vân Vân khổ không thể tả, lâu dần nghẹn ra bệnh tâm thần. Lúc Ngụy Diên không ở nhà, bà thỉnh thoảng đối xử tốt với Ngụy Vân Vân, khi thì tra tấn chính con gái mình.

Ngụy Diên trước nay đều không quản, ông đào hoa là thật, nhưng con cái rất ít, về sau hầu như tất cả tâm huyết đều đặt ở trên người Ngụy Phạn.

Lúc mẹ Ngụy Vân Vân chết, ông còn cùng người đàn bà khác ở bên ngoài qua đêm. Không rơi một giọt nước mắt.

Ngụy Vân Vân hận bọn họ, thời thơ ấu của cô đè nén mà bất hạnh, cô không tin tình yêu, cũng không tin tình thân. Bước đầu tiên của cô chính là thiết kế Ngụy Phạn, Đào Hồng Ba vốn muốn Ngụy Phạn uống rượu say gây sự, Ngụy Vân Vân lại mua chuộc bên trong thêm thuốc kích thích thần kinh, cổ động hắn đi lái xe, lúc này hắn mới chết trong tai nạn xe cộ.

Vừa vặn có thể đem hết thảy đẩy lên người Đào Hồng Ba.

Ngụy Phạn không có tình yêu, không có trái tim, chết là hết. Nhưng anh trai của cô, Ngụy Tây Trầm thì khác, anh không sợ chết. Chết không phải hủy diệt hắn, Ngụy Vân Vân biết mục đích đến của bọn họ, cũng nghe được điện thoại của Đào Hồng Ba, biết Ngụy Tây Trầm càng quan tâm đến một cô gái tên là Đào Nhiễm.

Cô muốn xem trên đời này có phải thật sự có tình yêu hay không, Ngụy Tây Trầm biết mình bị phản bội, sống không bằng chết càng thống khổ không phải sao?

Cô ngăn Ngụy Diên nổ súng.

Hết thảy đều rất thuận lợi, ngoại trừ chuyện cuối cùng càng ngày càng không thể khống chế, Ngụy Tây Trầm cái gì cũng không để ý, chỉ muốn cùng Đào Nhiễm ở chung một chỗ. Đây cũng không phải là điều Ngụy Vân Vân muốn nhìn thấy.

Đào Nhiễm yên lặng nghe xong, trên đời này có người điên cuồng, có người vì dục vọng cá nhân đáng sợ mà đem thống khổ đặt lên người khác.

Ngụy Diên, mẹ Ngụy Vân Vân, Ngụy Vân Vân, mỗi người đều không vô tội.

Mỗi người nhà họ Ngụy đều bệnh hoạn.

Đào Nhiễm rũ mắt xuống, nhìn con ngươi màu đen của Ngụy Tây Trầm. Anh cũng có một mặt cố chấp bệnh hoạn, mặc kệ đau đớn bao nhiêu, mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, sống chết bất luận, anh đều muốn có được tình yêu của cô, muốn đi về phía cô.

Cô vốn nên sợ hãi, nhưng trong lòng một chút cũng không sợ.

Cô vươn tay sờ sờ mí mắt đen nhánh của anh: "Ngụy Tây Trầm, có đau không? "

Anh sửng sốt, cho rằng cô sẽ phát biểu ý kiến gì đó về quan hệ phức tạp hỗn loạn của nhà họ Ngụy bọn họ, cũng nghĩ tới cô sẽ vì vậy mà chán ghét giận chó đánh mèo anh, nhưng không nghĩ tới cô sẽ hỏi anh có đau hay không.

Ngụy Vân Vân không ngu, cho dù anh diễn trò, vết thương trên người cũng có hơn phân nửa là thật. Động một chút liền mơ hồ đau đớn.

Anh hôn lên mu bàn tay cô: "Không đau. Em ở bên cạnh anh, vết thương lớn hơn nữa cũng sẽ khép lại, vĩnh viễn sẽ không đau."

Anh đặt bút ghi âm trong tay cô.

"Đào Nhiễm, 10 năm rồi, anh..." Anh hỏi khó khăn, "Em còn có thể yêu anh không? "

Trải qua nhiều điều như vậy, em còn có thể yêu anh không?

Cô không nói lời nào, mặt trời bên ngoài đã hoàn toàn ló dạng.

Rèm cửa mở rộng, ánh sáng chói mắt. Đào Nhiễm cúi đầu, một nụ hôn in trên trán anh.

Bắt đầu bằng cách học cách yêu, cũng chỉ yêu một mình anh. Quá khứ, hiện tại, tương lai, sẽ không bao giờ thay đổi.

Ngụy Tây Trầm, thời niên thiếu của em.

~

Đào Nhiễm nghe xong tin tức, chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng. Một cây bút ghi âm, đem Ngụy Vân Vân vào tù. Tội danh của Đào Hồng Ba cũng được rửa sạch, ông phạm sai lầm nhưng không phải là người mất đi tính người.

Đào Nhiễm đem tro cốt Trình Tú Quyên cùng Đào Hồng Ba chôn cùng một chỗ.

Mẹ cũng có thể tha thứ cho ông.

Đào Nhiễm đem toàn bộ tiền trong thẻ đưa cho Phương Khả.

Phương Khả nhận được tiền còn kinh ngạc, sau đó cười rộ lên: "Muốn hạnh phúc à, hôn lễ chị em nhớ đến làm phù dâu? "

Đào Nhiễm kinh ngạc nhìn cô, cô khụ khụ: "Không có biện pháp, ai bảo đám chị em của chị sớm đã kết hôn, chỉ còn lại một mình chị còn lang thang bên ngoài nấm mộ hôn nhân."

Đào Nhiễm đương nhiên đồng ý.

Phương Khả từng làm cô dâu, Đào Nhiễm cũng là lần đầu tiên làm phù dâu. Lúc cô thử lễ phục, Ngụy Tây Trầm nhìn cô thật sâu.

Váy áo ngực màu trắng tinh khiết, thanh khiết và thanh lịch.

Bản thân cô cũng yêu cái đẹp, ăn mặc thật cao hứng.

Cô bẻ ngón tay tính: "Chị Phương Khả năm nhất đại học đã đuổi theo chồng mình, nghe nói khi đó toàn trường đều biết chuyện này, tính ra cũng đã 6 - 7 năm rồi. Thật là một đoạn tình cảm lâu dài, cũng không dễ dàng."

Ngụy Tây Trầm im lặng không nói gì, anh thật sự muốn nói, từ lúc anh còn đang trong giai đoạn vỡ giọng đã đuổi theo cô.

Chỉ là cô trốn như trốn ôn thần.

"Muốn anh đi cùng em không?"

Đào Nhiễm lắc đầu, ánh mắt nhìn anh có chút có lỗi, còn có chút muốn cười: "Chị Phương Khả nói, anh làm nhiều chuyện xấu, không được đi. Cô ấy không mời anh."

Anh cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, giải quyết dứt khoát: "Vậy anh ở bên ngoài chờ em."

Đào Nhiễm cười tủm tỉm đồng ý.

Vào ngày cưới, mọi thứ đều  lãng mạn. Phương Khả bình thường tùy tiện, hiện tại lại khẩn trương không chịu nổi. Trong khi chờ đợi chú rể trong phòng, run rẩy không ngừng: "Cuối cùng anh ấy cũng lọt vào tay chị, tại sao cảm thấy không chân thật như vậy?"

Cô do dự đã lâu, dưới ánh mắt trấn an của Đào Nhiễm gọi điện thoại cho Ninh Trăn.

Bạn cùng phòng đại học đều đến, chỉ thiếu một người. Trăn Trăn sắp sinh, Lục Chấp bá đạo lại khẩn trương, căn bản không cho cô ra ngoài.

"Trăn Trăn, mình muốn cọ phúc khí của cậu, cổ vũ cho mình vài câu." Cô từng gặp cô gái hạnh phúc nhất, chính là Ninh Trăn, không biết bên kia nói gì, Phương Khả thả lỏng, rốt cục lộ ra nụ cười, "Phù dâu? Ừm, là cô gái nhỏ họ Đào kia, trước đây mình đã kể cho cậu biết."

Sau đó Phương Khả đưa điện thoại di động cho Đào Nhiễm: "Trăn Trăn muốn nói với em vài câu. "

Đào Nhiễm nhận lấy điện thoại di động, giọng nữ dịu dàng vang lên: "Cám ơn em đã giúp chúng ta chăm sóc Phương Khả, cô ấy tùy tiện nhưng trái tim mềm mại nhất. Sớm một chút bắt Khương Chá vào cửa đi, cô ấy luyến tiếc. "

Đào Nhiễm cười: "Được ạ."

Ninh Trăn cũng cười rộ lên, cô nói: "Đào Nhiễm, tình yêu phải dũng cảm, Phương Khả như thế, em cũng vậy. Đừng sợ, em sẽ được hạnh phúc."

Đào Nhiễm giật mình, lập tức nhẹ nhàng nói: "Vâng." Cô rốt cục biết vì sao Phương Khả khi nhắc tới Ninh Trăn luôn nói có sức mạnh ấm áp lòng người. Ninh Trăn rất hạnh phúc, cô làm cho người khác tin vào tình yêu, tin vào hôn nhân.

Hôn lễ long trọng mà thuận lợi, Phương Khả đem hoa ném ra phía sau, vừa vặn rơi vào trong lòng Đào Nhiễm.

Phương Khả quay đầu nháy mắt với cô.

Đào Nhiễm ôm chặt hoa, trả lại cho cô một nụ cười.

Đúng vậy, chẳng sợ thật nhiều đau xót, tất cả cũng đã qua rồi. Cô sẽ hạnh phúc như tất cả mọi người.

Phương Khả đuổi theo nam thần lạnh lùng suốt 7 năm, Ninh Trăn có thể vì tình yêu mà giữ Lục Chấp tỉnh lại.

Ngụy Tây Trầm một mình lẻ loi cô độc, đi được vất vả như vậy, anh mở ra ấm áp, nhưng cô lại chậm chạp không dám đi vào.

Hôn lễ vẫn làm đến khi bóng đêm tối đen, lúc Đào Nhiễm ôm hoa đi ra ngoài, dưới bầu trời đêm, Nguỵ Tây Trầm lặng lẽ chờ cô. Không biết anh lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy, lúc chờ cô, không nhìn xung quanh, không cần làm bất cứ chuyện gì để xua tan thời gian nhàm chán.

Anh có thể như vậy, cố chấp mà nghiêm túc, chờ cô cả đời.

7 năm trước, giữa mùa hè, cô nghĩ rằng đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.

Cô mặc váy, đứng dưới căn hộ nhìn lên quần áo bay, mắng anh về chiếc áo sơ mi trắng không hề trang trí xấu xí.

Anh lẳng lặng đứng sau lưng cô, đôi mắt đen, một khắc cũng không rời khỏi cô.

Vào thời điểm đó, gió nhẹ nhàng và không khí cũng rất nhẹ nhàng.

Đào Nhiễm nhào vào trong ngực anh, trong mắt anh hiện lên ý cười, giang hai tay ôm lấy cô.

Chính là Ngụy tiên sinh*, giây phút này là người dịu dàng nhất trên đời.

*Từ Nguỵ tiên sinh theo truyện, từ này cố ý giữ nguyên vì không muốn thay đổi ý nghĩa thành ông Nguỵ - họ mới có 25 tuổi thôi.

(Kết thúc)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện