Khi Phàn Thanh tỉnh dậy ở trên giường, đập vào mắt hắn chính là đèn trần phòng ngủ. Phàn Thanh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể khô nóng, lại không thể dùng sức được.
Sau đó Phàn Thanh nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.
“A Thanh.”
Mọi người trong nhà đều gọi hắn là A Thanh, ngoài ra còn có Nhạc Tiểu Hành. Hai từ này rất thân mật, mặc dù Phàn Thanh luôn vô cảm với biệt danh mềm mại này.
Nhưng tại thời điểm này, hai chữ kia giống như một cây kim mạnh mẽ đâm thẳng vào Phàn Thanh, làm hắn ngay lập tức tỉnh lại, thậm chí còn có một chút đau đớn. Phàn Thanh vẫn còn đần độn, nhưng ngay lập tức xoay người, đứng dậy khỏi giường.
Là Trần Tuân đang gọi mình.
Sau đó Phàn Thanh nghe thấy giọng nói của Nhạc Tiểu Hành. Tại sao Nhạc Tiểu Hành lại ở đây? Phàn Thanh không hiểu sao bỗng hoảng hốt, hắn đứng dậy và lao ra khỏi phòng ngủ, trong nháy mắt liền thấy Trần Tuân đang đứng ở trước cửa.
Trần Tuân đang kéo một chiếc vali, vành mắt đỏ bừng, cả người không thể đứng vững. Nhạc Tiểu Hành đứng đối diện cậu. Lúc này, trên người Nhạc Tiểu Hành chỉ vây quanh bởi một chiếc khăn tắm.
Phàn Thanh cảm thấy ù tai, bên trong toàn là tiếng gào thét, hắn chắp vá một số hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ.
Phàn Thanh đã nhớ ra. Sau khi hắn đưa Trần Tuân về nhà, liền chuẩn bị về căn hộ của mình, còn tiện đường mua thuốc lá và kẹo bông ở một cửa hàng tiện lợi. Anh chàng thu ngân lúc quét mã tính tiền cho Phàn Thanh nhìn thấy hai đồ vật vô cùng khác biệt này còn vô tình liếc nhìn hắn một cái.
Sau đó, Phàn Thanh về nhà, và rồi hắn thấy Nhạc Tiểu Hành đang ngồi trước cửa nhà mình, cả người ướt sũng. Nhạc Tiểu Hành rõ ràng đang ở trong trạng thái nguy hiểm, cậu ta hình như đã đổ mồ hôi quá nhiều trong lúc động dục và đang lâm vào tình trạng mất nước. Nhưng điều kỳ lạ là Phàn Thanh không ngửi thấy mùi tin tức tố. Hắn ngồi xổm xuống đỡ Nhạc Tiểu Hành dậy, hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì và tại sao lại ở chỗ này.
Bởi vì địa chỉ của căn hộ này ngoại trừ Trần Tuân, hắn chưa nói với người thứ hai.
Nhạc Tiểu Hành không trả lời Phàn Thanh, mà nắm chặt vạt áo trước của hắn, cả người dựa vào người Phàn Thanh.
Mặc dù không có mùi tin tức tố, nhưng vì lý do an toàn, Phàn Thanh vẫn rút một tay ra để lấy hộp thuốc ức chế ra khỏi túi bên trong tây trang, đổ vài viên vào lòng bàn tay, nhìn cũng không thèm nhìn, ngửa đầu nuốt xuống.
“Mẹ kiếp, cậu động dục sao không đến bệnh viện.” Phàn Thanh mắng, hắn cúi người định bế Nhạc Tiểu Hành lên, nhưng ngay lúc này, Phàn Thanh bỗng ngửi thấy mùi tin tức tố, nồng nặc, cả người hắn choáng váng, là tin tức tố Omega.
Ký ức từ đây liền bị phá vỡ.
Phàn Thanh gần như vừa hoảng sợ lại vừa tức giận nhìn Nhạc Tiểu Hành.
Nhạc Tiểu Hành lùi lại một bước, vừa vặn làm cho Trần Tuân hoàn toàn xuất hiện trong tầm nhìn của Phàn Thanh.
Trần Tuân mở miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Thực ra, cậu đã luyện tập một môn võ thuật không sợ người ta lạnh lùng bất cứ lúc nào, nhưng lúc này, mọi thứ như bị mắc kẹt trong cổ họng, dù Trần Tuân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nói được lời nào.
Trần Tuân ngậm miệng lại, nước mắt tuôn rơi.
Phàn Thanh hận không thể làm điều gì đó ngay lập tức, như thể vừa bị ai đó đấm mạnh một phát vào ngực, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như bây giờ.
“Em nghe anh nói đã.” Phàn Thanh có chút vô lực đi qua, hắn muốn duỗi tay muốn lau nước mắt của Trần Tuân, nhưng Trần Tuân đã giơ tay ngăn Phàn Thanh lại.
“Em nghe.” Trần Tuân gật đầu, “Nhưng đừng chạm vào em.”
Tay của Phàn Thanh run lên một chút, hắn rút tay lại.
“Anh…… Không nhớ rõ.”
Phàn Thanh vừa dứt lời, Nhạc Tiểu Hành liền nói: “Đương nhiên là anh không thể nhớ được rồi.” Sau đó cậu ta mỉm cười, “Em bị sốt đến mơ hồ, thần chí anh thậm chí còn mơ hồ hơn cả em. Trước giờ em chưa bao giờ thấy người nào điên cuồng như vậy cả.”
“Cậu nói bậy……” Trần Tuân nhỏ giọng phản bác, “Rõ ràng thời kỳ động dục của cậu đã qua rồi, tôi và Phàn Thanh đã đến gặp cậu, còn tiêm thuốc ức chế cho cậu.”
“Đúng vậy, các anh đã tiêm thuốc ức chế cho tôi, nhưng chẳng lẽ anh không biết bất kỳ loại thuốc ức chế nào khi động dục đều có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn sao? Đó chính là rất có khả năng sẽ kéo dài kỳ động dục. Tôi bị tái phát, nhưng cũng thật may mắn, chất ức chế đó khiến tôi trở nên lý trí hơn A Thanh, tôi có thể nhớ tất cả các chi tiết một cách rõ ràng.”
Trần Tuân nhìn Phàn Thanh. Chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Phàn Thanh ngập tràn vẻ không thể tin được. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một tia hy vọng, đây có phải là cái bẫy của Nhạc Tiểu Hành không? Cậu nhớ tới loại thuốc mà em trai mình đã hạ cho cậu. Liệu tin tức tố nhân tạo bây giờ có khả thi không?
Nhưng khi Trần Tuân sắp sửa nói ra những nghi ngờ của mình, Nhạc Tiểu Hành bỗng xoay người lại về phía Phàn Thanh.
“Anh không nhớ rõ cũng không sao, nhưng nhìn cái này anh sẽ nhớ ra.”
Nhạc Tiểu Hành vén mái tóc quá vai của mình lên, Trần Tuân và Phàn Thanh đều nhìn thấy những dấu răng đỏ trên cổ sau lưng cậu ta.
Đó là dấu hiệu.
Trần Tuân có cảm giác trước mắt tối sầm. Cậu dùng sức nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra. Đôi mắt của cậu sẽ không nói dối cậu. Đó là một dấu hiệu cực kỳ rõ ràng, hơn nữa hai loại tin tức tố trong ngôi nhà này bị trộn lẫn. Cậu đã ngửi qua, ngoại trừ tin tức tố của Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành, không có người thứ ba, mũi của cậu cũng sẽ không nói dối cậu.
Phàn Thanh đã đánh dấu người khác.
Trần Tuân nghĩ đến đây, sau cổ phảng phất hơi đau một chút, nơi đó hẳn là đã kết vảy, sẽ không còn đau nữa. Mặc dù ban đầu lúc tắm rửa đụng vào miệng vết thương sẽ bị đau, nhưng chỉ cần nghĩ về nó, đó là kết quả Phàn Thanh muốn dấu hiệu chính mình, Trần Tuân liền rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, một dấu hiệu thực sự, một dấu hiệu đã được thành lập, là do Phàn Thanh cắn ở trên người người khác.
Cái gì cũng không còn nữa.
Phàn Thanh nghe thấy tiếng bánh xe của chiếc vali lăn, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Tuân cúi đầu và kéo vali về phía mình. Cậu đang điều chỉnh hướng của ròng rọc, sau đó xoay người, kéo vali đi về phía thang máy.
Trong nháy mắt Phàn Thanh liền ngừng thở, hắn lao lên nắm lấy cánh tay của Trần Tuân. Phàn Thanh vốn muốn ôm Trần Tuân, nhưng không biết tại sao, cả người hắn đang ngập tràn tàn lưu tin tức tố, Phàn Thanh cảm thấy bản thân bẩn không chịu nổi, hắn không dám chạm vào Trần Tuân.
“Anh không nhớ bất cứ thứ gì. Tuân Tuân, Tuân Tuân, trước khi tìm hiểu rõ ràng sự việc em đừng đi có được không? Cho dù anh đã làm điều đó, vết cắn này chỉ là dấu hiệu tạm thời, không phải vĩnh viễn……”
Trần Tuân gạt tay Phàn Thanh ra và quay đầu lại hét lên tới khàn cả giọng: “Vậy thì em phải đợi đến khi các người tạo thành kết phải không? Chờ các người dấu hiệu vĩnh viễn rồi lại đi sao!? Anh coi em như một kẻ ngốc à!? Em thừa nhận, đều là lỗi của em, em không nên dây dưa với anh, em không nên theo đuổi anh. Đó là vì em không biết tự lượng sức. Lần trước khi em nhìn thấy anh mất kiểm soát và đi về phía người khác ngay ở trước mặt mình, em phải nên sớm tỉnh ngộ mới đúng! Một ngày nào đó anh sẽ ở bên cạnh một Omega. Em chỉ là không ngờ rằng… Em chỉ là không ngờ rằng……”
Tầm mắt của Trần Tuân bị nước mắt làm mờ đi, cậu đau lòng đến nỗi toàn thân phát run. Trần Tuân thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của Phàn Thanh, giống như cả thế giới đều trở nên hỗn loạn, tất cả đều sụp đổ, toàn là màu đen.
“Em chỉ là không ngờ rằng, ngày này sẽ đến nhanh như vậy……”
Phàn Thanh không thể chịu đựng được nữa, hắn bước tới ôm chặt Trần Tuân và ấn chặt đầu của cậu vào ngực mình: “Xin lỗi, xin lỗi Nắp Chai Nhỏ. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh mẹ nó thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Em đừng đi được không? Đều là lỗi của anh. Hôm nay anh nên để em chuyển đến đây, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra. Em hãy cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sẽ không tái phạm nữa, chuyện này sẽ không xảy ra một lần nào nữa.”
Trần Tuân tuyệt vọng giãy giụa muốn tránh thoát khỏi cánh tay Phàn Thanh, cậu sử dụng cả tay và chân. Phàn Thanh lại không dám sử dụng quá nhiều lực. Trần Tuân quả thật muốn liều mạng giãy ra cho dù làm chính mình bị thương. Cuối cùng, Trần Tuân vẫn đẩy được Phàn Thanh ra, cậu cúi đầu hít mũi một cái.
“Xin lỗi đã làm bẩn quần áo của anh…… Phàn tổng.”
Sau khi nói xong, Trần Tuân xoay người và kéo chiếc vali đi về phía thang máy. Ông trời phù hộ, thang máy vừa lúc ở tầng gần nhất.
Phàn Thanh đi theo sau Trần Tuân mấy bước, hắn duỗi tay muốn kéo cậu lại nhưng rồi buông tay, giọng nói có chút run rẩy: “Anh không cố ý, anh xin lỗi, em đừng đi, nơi này anh chuẩn bị vì em, anh còn chưa cùng em xem phim điện ảnh, em nhất định sẽ thích rạp chiếu phim trong nhà……”
“Nắp Chai Nhỏ, làm ơn……” Phàn Thanh dùng tay chặn cánh cửa thang máy, trong thanh âm của hắn đã hoàn toàn buông tự tôn để cầu xin.
Cửa thang máy mở ra, Trần Tuân cúi đầu đi vào, cúi đầu nhấn nút đóng cửa.
Trần Tuân buộc mình không được nhìn lên, cho dù phải đập hư bảng điều khiển cũng liều mạng nhấn vào.
“Anh không cho phép em đi.” Phàn Thanh vươn tay kéo tay Trần Tuân, Trần Tuân nhanh chóng lùi lại, bàn tay của Phàn Thanh cương cứng trong không trung, giống như hắn đã không còn can đảm để tiến về phía trước một milimet.
Trần Tuân ngẩng đầu, nhìn về phía Phàn Thanh.
Lần này cậu đã nhìn rõ, đôi mắt của Phàn Thanh cũng ướt đẫm, có hai hàng nước mắt mềm yếu tuôn rơi trên khuôn mặt đẹp trai vẫn luôn lạnh lùng kia.
Trần Tuân bỗng cảm thấy mình đã trưởng thành đến mức không còn cảm thấy quá đau đớn như vậy nữa.
Cậu lau nước mắt, thật kỳ lạ, khi người ta sắp chết vì đau đớn, nhưng thay vì run rẩy, tay chân của họ lại vững vàng như thể có thể chạy hết một chặng marathon. Nước mắt của cậu đã khô và mũi của cậu dường như cũng đã lùi lại.
Trần Tuân nhìn Phàn Thanh, cố gắng hết sức bình tĩnh nói:
“Em biết em có một chuyện có thể xếp hạng là chuyện hối hận nhất trong cuộc đời của mình, chính là bởi vì trên đường đi em quá phấn khích nên đã quên gọi taxi. Em đã chạy thẳng một mạch đến đây. Nếu em đi taxi đến, em có thể đánh gãy chuyện của hai người. Nếu trên thế giới này có thuốc hậu hối, em chắc chắn sẽ mua nó. Nhưng Phàn Thanh, đây là lần cuối cùng em gọi tên anh. Phàn Thanh, em rất hối hận vì đã không gọi taxi, nhưng em không hối hận khi gặp anh. Anh đã cho em biết thế nào là thích một người. Mười một ngày, mỗi ngày em đều rất hạnh phúc. Có lẽ sau này sẽ không có người nào có thể làm em hạnh phúc như vậy nữa. Nhưng, ngày tháng còn dài, tương lai sẽ còn rất nhiều mười một ngày khác. Nếu em tha thứ cho anh, thì sau này mỗi ngày em đều sẽ sống trong lo lắng và đề phòng, sau này cứ mười một ngày em sẽ lại đau khổ. Cho nên đau dài không bằng đau ngắn, chúng ta chia tay đi.”
Phàn Thanh nhìn Trần Tuân, cơ hồ trợn trừng mắt, khóe mắt như muốn nứt ra. Phàn Thanh gắt gao nhìn Trần Tuân, nhìn Trần Tuân dùng đôi mắt hắn yêu thích, cái miệng hắn yêu thích, vô cùng chân thành nói với hắn.
‘Chúng ta chia tay đi.’
Trong đầu của Phàn Thanh, có một tiếng gầm điên cuồng: Cầu xin em ấy! Cầu em ấy lưu lại! Sử dụng tất cả các thủ đoạn để làm cho em ấy lưu lại!
Nhưng……. Cuối cùng Phàn Thanh vẫn lùi lại một bước, trơ mắt nhìn Trần Tuân nhấn nút, cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.
Phàn Thanh nhìn thấy khuôn mặt nát bét của mình qua sự phản chiếu của cánh cửa kim loại.
Tay hắn chống trên tường siết chặt thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường.
Nhạc Tiểu Hành vẫn luôn im lặng đứng ở phía sau Phàn Thanh, đứng trước ngôi nhà không phải chuẩn bị cho mình, yên lặng nhìn đến bây giờ, nhìn da thịt trên đốt ngón tay của Phàn Thanh vỡ toác, những giọt máu rơi nhanh hơn cả nước mắt. Cậu ta không dám bước tới.
Trần Tuân bước ra khỏi tòa nhà chung cư và nhìn xung quanh, cậu không biết phải đi nơi nào. Nếu cậu về nhà như thế này, lão mẹ sẽ khóc mất.
Trần Tuân tìm điện thoại của mình, lật danh bạ hai lần mới tìm ra số của em trai cậu. Cậu biết trạng thái hiện tại của mình không thích hợp ở một mình, mắt và não đều load rất chậm, cứ mơ mơ màng màng như vậy lỡ như đi đường bị xe tông thì sẽ không hay.
Trần Tuân quay số điện thoại của em trai, chờ một vài tiếng chuông vang lên, điện thoại liền được kết nối.
Cậu thở phào nhẹ nhõm và nói với đầu kia điện thoại:
“Tiểu Mặc, tới đón anh đi.”
********
Nếu cuối cùng rồi cũng sẽ chia ly
Thì xin đừng nói “Anh yêu em”
Mọi chuyện đi đến bước đường này
Chỉ vì em quá quan tâm
(Chỉ Vì Quá Quan Tâm – OST phim Trấn Hồn)
Sau đó Phàn Thanh nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.
“A Thanh.”
Mọi người trong nhà đều gọi hắn là A Thanh, ngoài ra còn có Nhạc Tiểu Hành. Hai từ này rất thân mật, mặc dù Phàn Thanh luôn vô cảm với biệt danh mềm mại này.
Nhưng tại thời điểm này, hai chữ kia giống như một cây kim mạnh mẽ đâm thẳng vào Phàn Thanh, làm hắn ngay lập tức tỉnh lại, thậm chí còn có một chút đau đớn. Phàn Thanh vẫn còn đần độn, nhưng ngay lập tức xoay người, đứng dậy khỏi giường.
Là Trần Tuân đang gọi mình.
Sau đó Phàn Thanh nghe thấy giọng nói của Nhạc Tiểu Hành. Tại sao Nhạc Tiểu Hành lại ở đây? Phàn Thanh không hiểu sao bỗng hoảng hốt, hắn đứng dậy và lao ra khỏi phòng ngủ, trong nháy mắt liền thấy Trần Tuân đang đứng ở trước cửa.
Trần Tuân đang kéo một chiếc vali, vành mắt đỏ bừng, cả người không thể đứng vững. Nhạc Tiểu Hành đứng đối diện cậu. Lúc này, trên người Nhạc Tiểu Hành chỉ vây quanh bởi một chiếc khăn tắm.
Phàn Thanh cảm thấy ù tai, bên trong toàn là tiếng gào thét, hắn chắp vá một số hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ.
Phàn Thanh đã nhớ ra. Sau khi hắn đưa Trần Tuân về nhà, liền chuẩn bị về căn hộ của mình, còn tiện đường mua thuốc lá và kẹo bông ở một cửa hàng tiện lợi. Anh chàng thu ngân lúc quét mã tính tiền cho Phàn Thanh nhìn thấy hai đồ vật vô cùng khác biệt này còn vô tình liếc nhìn hắn một cái.
Sau đó, Phàn Thanh về nhà, và rồi hắn thấy Nhạc Tiểu Hành đang ngồi trước cửa nhà mình, cả người ướt sũng. Nhạc Tiểu Hành rõ ràng đang ở trong trạng thái nguy hiểm, cậu ta hình như đã đổ mồ hôi quá nhiều trong lúc động dục và đang lâm vào tình trạng mất nước. Nhưng điều kỳ lạ là Phàn Thanh không ngửi thấy mùi tin tức tố. Hắn ngồi xổm xuống đỡ Nhạc Tiểu Hành dậy, hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì và tại sao lại ở chỗ này.
Bởi vì địa chỉ của căn hộ này ngoại trừ Trần Tuân, hắn chưa nói với người thứ hai.
Nhạc Tiểu Hành không trả lời Phàn Thanh, mà nắm chặt vạt áo trước của hắn, cả người dựa vào người Phàn Thanh.
Mặc dù không có mùi tin tức tố, nhưng vì lý do an toàn, Phàn Thanh vẫn rút một tay ra để lấy hộp thuốc ức chế ra khỏi túi bên trong tây trang, đổ vài viên vào lòng bàn tay, nhìn cũng không thèm nhìn, ngửa đầu nuốt xuống.
“Mẹ kiếp, cậu động dục sao không đến bệnh viện.” Phàn Thanh mắng, hắn cúi người định bế Nhạc Tiểu Hành lên, nhưng ngay lúc này, Phàn Thanh bỗng ngửi thấy mùi tin tức tố, nồng nặc, cả người hắn choáng váng, là tin tức tố Omega.
Ký ức từ đây liền bị phá vỡ.
Phàn Thanh gần như vừa hoảng sợ lại vừa tức giận nhìn Nhạc Tiểu Hành.
Nhạc Tiểu Hành lùi lại một bước, vừa vặn làm cho Trần Tuân hoàn toàn xuất hiện trong tầm nhìn của Phàn Thanh.
Trần Tuân mở miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Thực ra, cậu đã luyện tập một môn võ thuật không sợ người ta lạnh lùng bất cứ lúc nào, nhưng lúc này, mọi thứ như bị mắc kẹt trong cổ họng, dù Trần Tuân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nói được lời nào.
Trần Tuân ngậm miệng lại, nước mắt tuôn rơi.
Phàn Thanh hận không thể làm điều gì đó ngay lập tức, như thể vừa bị ai đó đấm mạnh một phát vào ngực, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như bây giờ.
“Em nghe anh nói đã.” Phàn Thanh có chút vô lực đi qua, hắn muốn duỗi tay muốn lau nước mắt của Trần Tuân, nhưng Trần Tuân đã giơ tay ngăn Phàn Thanh lại.
“Em nghe.” Trần Tuân gật đầu, “Nhưng đừng chạm vào em.”
Tay của Phàn Thanh run lên một chút, hắn rút tay lại.
“Anh…… Không nhớ rõ.”
Phàn Thanh vừa dứt lời, Nhạc Tiểu Hành liền nói: “Đương nhiên là anh không thể nhớ được rồi.” Sau đó cậu ta mỉm cười, “Em bị sốt đến mơ hồ, thần chí anh thậm chí còn mơ hồ hơn cả em. Trước giờ em chưa bao giờ thấy người nào điên cuồng như vậy cả.”
“Cậu nói bậy……” Trần Tuân nhỏ giọng phản bác, “Rõ ràng thời kỳ động dục của cậu đã qua rồi, tôi và Phàn Thanh đã đến gặp cậu, còn tiêm thuốc ức chế cho cậu.”
“Đúng vậy, các anh đã tiêm thuốc ức chế cho tôi, nhưng chẳng lẽ anh không biết bất kỳ loại thuốc ức chế nào khi động dục đều có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn sao? Đó chính là rất có khả năng sẽ kéo dài kỳ động dục. Tôi bị tái phát, nhưng cũng thật may mắn, chất ức chế đó khiến tôi trở nên lý trí hơn A Thanh, tôi có thể nhớ tất cả các chi tiết một cách rõ ràng.”
Trần Tuân nhìn Phàn Thanh. Chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Phàn Thanh ngập tràn vẻ không thể tin được. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một tia hy vọng, đây có phải là cái bẫy của Nhạc Tiểu Hành không? Cậu nhớ tới loại thuốc mà em trai mình đã hạ cho cậu. Liệu tin tức tố nhân tạo bây giờ có khả thi không?
Nhưng khi Trần Tuân sắp sửa nói ra những nghi ngờ của mình, Nhạc Tiểu Hành bỗng xoay người lại về phía Phàn Thanh.
“Anh không nhớ rõ cũng không sao, nhưng nhìn cái này anh sẽ nhớ ra.”
Nhạc Tiểu Hành vén mái tóc quá vai của mình lên, Trần Tuân và Phàn Thanh đều nhìn thấy những dấu răng đỏ trên cổ sau lưng cậu ta.
Đó là dấu hiệu.
Trần Tuân có cảm giác trước mắt tối sầm. Cậu dùng sức nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra. Đôi mắt của cậu sẽ không nói dối cậu. Đó là một dấu hiệu cực kỳ rõ ràng, hơn nữa hai loại tin tức tố trong ngôi nhà này bị trộn lẫn. Cậu đã ngửi qua, ngoại trừ tin tức tố của Phàn Thanh và Nhạc Tiểu Hành, không có người thứ ba, mũi của cậu cũng sẽ không nói dối cậu.
Phàn Thanh đã đánh dấu người khác.
Trần Tuân nghĩ đến đây, sau cổ phảng phất hơi đau một chút, nơi đó hẳn là đã kết vảy, sẽ không còn đau nữa. Mặc dù ban đầu lúc tắm rửa đụng vào miệng vết thương sẽ bị đau, nhưng chỉ cần nghĩ về nó, đó là kết quả Phàn Thanh muốn dấu hiệu chính mình, Trần Tuân liền rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, một dấu hiệu thực sự, một dấu hiệu đã được thành lập, là do Phàn Thanh cắn ở trên người người khác.
Cái gì cũng không còn nữa.
Phàn Thanh nghe thấy tiếng bánh xe của chiếc vali lăn, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Tuân cúi đầu và kéo vali về phía mình. Cậu đang điều chỉnh hướng của ròng rọc, sau đó xoay người, kéo vali đi về phía thang máy.
Trong nháy mắt Phàn Thanh liền ngừng thở, hắn lao lên nắm lấy cánh tay của Trần Tuân. Phàn Thanh vốn muốn ôm Trần Tuân, nhưng không biết tại sao, cả người hắn đang ngập tràn tàn lưu tin tức tố, Phàn Thanh cảm thấy bản thân bẩn không chịu nổi, hắn không dám chạm vào Trần Tuân.
“Anh không nhớ bất cứ thứ gì. Tuân Tuân, Tuân Tuân, trước khi tìm hiểu rõ ràng sự việc em đừng đi có được không? Cho dù anh đã làm điều đó, vết cắn này chỉ là dấu hiệu tạm thời, không phải vĩnh viễn……”
Trần Tuân gạt tay Phàn Thanh ra và quay đầu lại hét lên tới khàn cả giọng: “Vậy thì em phải đợi đến khi các người tạo thành kết phải không? Chờ các người dấu hiệu vĩnh viễn rồi lại đi sao!? Anh coi em như một kẻ ngốc à!? Em thừa nhận, đều là lỗi của em, em không nên dây dưa với anh, em không nên theo đuổi anh. Đó là vì em không biết tự lượng sức. Lần trước khi em nhìn thấy anh mất kiểm soát và đi về phía người khác ngay ở trước mặt mình, em phải nên sớm tỉnh ngộ mới đúng! Một ngày nào đó anh sẽ ở bên cạnh một Omega. Em chỉ là không ngờ rằng… Em chỉ là không ngờ rằng……”
Tầm mắt của Trần Tuân bị nước mắt làm mờ đi, cậu đau lòng đến nỗi toàn thân phát run. Trần Tuân thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của Phàn Thanh, giống như cả thế giới đều trở nên hỗn loạn, tất cả đều sụp đổ, toàn là màu đen.
“Em chỉ là không ngờ rằng, ngày này sẽ đến nhanh như vậy……”
Phàn Thanh không thể chịu đựng được nữa, hắn bước tới ôm chặt Trần Tuân và ấn chặt đầu của cậu vào ngực mình: “Xin lỗi, xin lỗi Nắp Chai Nhỏ. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh mẹ nó thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Em đừng đi được không? Đều là lỗi của anh. Hôm nay anh nên để em chuyển đến đây, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra. Em hãy cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sẽ không tái phạm nữa, chuyện này sẽ không xảy ra một lần nào nữa.”
Trần Tuân tuyệt vọng giãy giụa muốn tránh thoát khỏi cánh tay Phàn Thanh, cậu sử dụng cả tay và chân. Phàn Thanh lại không dám sử dụng quá nhiều lực. Trần Tuân quả thật muốn liều mạng giãy ra cho dù làm chính mình bị thương. Cuối cùng, Trần Tuân vẫn đẩy được Phàn Thanh ra, cậu cúi đầu hít mũi một cái.
“Xin lỗi đã làm bẩn quần áo của anh…… Phàn tổng.”
Sau khi nói xong, Trần Tuân xoay người và kéo chiếc vali đi về phía thang máy. Ông trời phù hộ, thang máy vừa lúc ở tầng gần nhất.
Phàn Thanh đi theo sau Trần Tuân mấy bước, hắn duỗi tay muốn kéo cậu lại nhưng rồi buông tay, giọng nói có chút run rẩy: “Anh không cố ý, anh xin lỗi, em đừng đi, nơi này anh chuẩn bị vì em, anh còn chưa cùng em xem phim điện ảnh, em nhất định sẽ thích rạp chiếu phim trong nhà……”
“Nắp Chai Nhỏ, làm ơn……” Phàn Thanh dùng tay chặn cánh cửa thang máy, trong thanh âm của hắn đã hoàn toàn buông tự tôn để cầu xin.
Cửa thang máy mở ra, Trần Tuân cúi đầu đi vào, cúi đầu nhấn nút đóng cửa.
Trần Tuân buộc mình không được nhìn lên, cho dù phải đập hư bảng điều khiển cũng liều mạng nhấn vào.
“Anh không cho phép em đi.” Phàn Thanh vươn tay kéo tay Trần Tuân, Trần Tuân nhanh chóng lùi lại, bàn tay của Phàn Thanh cương cứng trong không trung, giống như hắn đã không còn can đảm để tiến về phía trước một milimet.
Trần Tuân ngẩng đầu, nhìn về phía Phàn Thanh.
Lần này cậu đã nhìn rõ, đôi mắt của Phàn Thanh cũng ướt đẫm, có hai hàng nước mắt mềm yếu tuôn rơi trên khuôn mặt đẹp trai vẫn luôn lạnh lùng kia.
Trần Tuân bỗng cảm thấy mình đã trưởng thành đến mức không còn cảm thấy quá đau đớn như vậy nữa.
Cậu lau nước mắt, thật kỳ lạ, khi người ta sắp chết vì đau đớn, nhưng thay vì run rẩy, tay chân của họ lại vững vàng như thể có thể chạy hết một chặng marathon. Nước mắt của cậu đã khô và mũi của cậu dường như cũng đã lùi lại.
Trần Tuân nhìn Phàn Thanh, cố gắng hết sức bình tĩnh nói:
“Em biết em có một chuyện có thể xếp hạng là chuyện hối hận nhất trong cuộc đời của mình, chính là bởi vì trên đường đi em quá phấn khích nên đã quên gọi taxi. Em đã chạy thẳng một mạch đến đây. Nếu em đi taxi đến, em có thể đánh gãy chuyện của hai người. Nếu trên thế giới này có thuốc hậu hối, em chắc chắn sẽ mua nó. Nhưng Phàn Thanh, đây là lần cuối cùng em gọi tên anh. Phàn Thanh, em rất hối hận vì đã không gọi taxi, nhưng em không hối hận khi gặp anh. Anh đã cho em biết thế nào là thích một người. Mười một ngày, mỗi ngày em đều rất hạnh phúc. Có lẽ sau này sẽ không có người nào có thể làm em hạnh phúc như vậy nữa. Nhưng, ngày tháng còn dài, tương lai sẽ còn rất nhiều mười một ngày khác. Nếu em tha thứ cho anh, thì sau này mỗi ngày em đều sẽ sống trong lo lắng và đề phòng, sau này cứ mười một ngày em sẽ lại đau khổ. Cho nên đau dài không bằng đau ngắn, chúng ta chia tay đi.”
Phàn Thanh nhìn Trần Tuân, cơ hồ trợn trừng mắt, khóe mắt như muốn nứt ra. Phàn Thanh gắt gao nhìn Trần Tuân, nhìn Trần Tuân dùng đôi mắt hắn yêu thích, cái miệng hắn yêu thích, vô cùng chân thành nói với hắn.
‘Chúng ta chia tay đi.’
Trong đầu của Phàn Thanh, có một tiếng gầm điên cuồng: Cầu xin em ấy! Cầu em ấy lưu lại! Sử dụng tất cả các thủ đoạn để làm cho em ấy lưu lại!
Nhưng……. Cuối cùng Phàn Thanh vẫn lùi lại một bước, trơ mắt nhìn Trần Tuân nhấn nút, cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.
Phàn Thanh nhìn thấy khuôn mặt nát bét của mình qua sự phản chiếu của cánh cửa kim loại.
Tay hắn chống trên tường siết chặt thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường.
Nhạc Tiểu Hành vẫn luôn im lặng đứng ở phía sau Phàn Thanh, đứng trước ngôi nhà không phải chuẩn bị cho mình, yên lặng nhìn đến bây giờ, nhìn da thịt trên đốt ngón tay của Phàn Thanh vỡ toác, những giọt máu rơi nhanh hơn cả nước mắt. Cậu ta không dám bước tới.
Trần Tuân bước ra khỏi tòa nhà chung cư và nhìn xung quanh, cậu không biết phải đi nơi nào. Nếu cậu về nhà như thế này, lão mẹ sẽ khóc mất.
Trần Tuân tìm điện thoại của mình, lật danh bạ hai lần mới tìm ra số của em trai cậu. Cậu biết trạng thái hiện tại của mình không thích hợp ở một mình, mắt và não đều load rất chậm, cứ mơ mơ màng màng như vậy lỡ như đi đường bị xe tông thì sẽ không hay.
Trần Tuân quay số điện thoại của em trai, chờ một vài tiếng chuông vang lên, điện thoại liền được kết nối.
Cậu thở phào nhẹ nhõm và nói với đầu kia điện thoại:
“Tiểu Mặc, tới đón anh đi.”
********
Nếu cuối cùng rồi cũng sẽ chia ly
Thì xin đừng nói “Anh yêu em”
Mọi chuyện đi đến bước đường này
Chỉ vì em quá quan tâm
(Chỉ Vì Quá Quan Tâm – OST phim Trấn Hồn)
Danh sách chương