“Đây là cái gì?” Phàn Thanh mỉm cười, nhưng thanh âm lại vô cùng lạnh lẽo, “Một vết sẹo? Cậu đã bị ai cắn một ngụm sao?”

Nhạc Tiểu Hành từ từ hạ tay xuống và bắt đầu khóc.

“Em ghét Beta. Em ghét Beta nhất trên đời này!”

Gào lên một câu không có liên quan trước sau như vậy xong, Nhạc Tiểu Hành liền xoay người, hất đổ ghế và bỏ chạy. Mặc dù cậu ta đang mặc váy, nhưng tư thế chạy lại cùng tay cùng chân giương nanh múa vuốt. Phàn Thanh sững người một lúc sau đó quay lại nhìn mẹ mình.

Mẹ Phàn dường như không định giải thích, mặt mũi của bà từ trước đến nay luôn là điều quan trọng nhất. Tuy bị vạch trần trực diện như vậy, nhưng bà vẫn cảm thấy rằng mình rất đúng, đồng thời cũng vô cùng tức giận. Mẹ Phàn đứng dậy muốn rời đi.

“Khoan đã.” Phàn Thanh nói, “Mẹ giải thích đi.”

Mẹ Phàn quay đầu lại, nhìn Phàn Thanh và nói: “Không sai, dấu hiệu đó không phải do con tạo ra, nó là do một tên Beta không biết tự lượng sức mình làm. Mẹ đã hứa với bố mẹ Tiểu Hành sẽ chăm sóc Tiểu Hành, nhưng lại để nó dây dưa không rõ với một Beta. Loại người này thì có thể cho nó cái gì chứ?!” Mẹ Phàn hít một hơi thật sâu, “Con có biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Hành không? Con có biết tại sao ba mẹ Tiểu Hành không trở về nước không?”

Phàn Thanh quả thật không biết, hoặc là nói, hôm đó khi Tiểu Hành và mẹ của hắn cùng nhau trở về nước và bày ra tư thế bức hôn, hắn liền không muốn quan tâm đến Nhạc Tiểu Hành nữa.

“Đó là một căn bệnh về rối loạn hormone.” Mẹ Phàn tiếp tục nói, “Mấy năm nay Tiểu Hành ở nước ngoài vẫn luôn không có cách nào trị tận gốc. Các bác sĩ chỉ có thể kiểm soát được một phần bệnh tình mà thôi. Mà cách duy nhất để chữa trị là Tiểu Hành phải kết hợp với một Alpha và mang thai để cân bằng hormone trong cơ thể. Khi môi trường hormone trong cơ thể Tiểu Hành đi đến trạng thái cân bằng nhất thì mới có thể dùng thuốc. Vì vậy Tiểu Hành không thể không trở về kết hôn với con, nó tới đây là để cầu cứu.”

Biểu cảm gắt gao trên khuôn mặt mẹ Phàn cuối cùng cũng dịu đi, xen lẫn với một số lo lắng chỉ riêng người làm mẹ mới lộ ra: “Căn bệnh này của Tiểu Hành cần phải định kỳ lấy máu từ cơ thể ba mẹ của nó để làm khay nuôi cấy, sau đó đưa cho Tiểu Hành dùng, vậy nên ba mẹ Tiểu Hành mới không trở về nước. Hai người bọn họ giao đứa con duy nhất của mình cho mẹ. Sao mẹ có thể phụ lòng họ được?”

Phàn Thanh lùi về phía sau một bước, mọi việc phức tạp hơn suy nghĩ của hắn nhiều.

“Trên thế giới này không phải chỉ có một mình con là Alpha.”

“Nhưng mẹ chỉ có một đứa con trai là con!”

Mẹ Phàn hét lên, nước mắt cũng trào ra.

“Alpha và Omega trời sinh thu hút lẫn nhau, cho dù con hiện tại cùng người đó đường mật ngọt ngào, thề non hẹn biển, thế nhưng con có dám bảo đảm một ngày nào đó con sẽ không sẽ không từ bỏ mối quan hệ của mình vì bị sinh lý điều khiển không? Người đó có thật sự tự tin có thể trói chặt con cả đời không? Con tùy tiện chơi đùa thì thôi, nhưng mà mẹ biết con rất nghiêm túc. Mẹ không thể tùy theo ý của con được. Trong thế giới này, một thế giới nơi tin tức tố và tình yêu bị ràng buộc, con không thể làm bất cứ điều gì con muốn được. Nếu con kết hôn với Beta đó, sau đó con lại bởi vì bản năng mà dấu hiệu một Omega. Đến lúc đó, tin mẹ đi, tin tức tố sẽ làm cho các con nảy sinh tình cảm. Khi đó, con sẽ phát hiện ở bên cạnh Omega mới là chân ái. Vậy thì đối với Beta kia, đối với một người cũng đang rất yêu con, có công bằng không?”

Phàn Thanh cắn chặt răng: “Con sẽ vượt qua được, con sẽ phòng ngừa.”

“Mẹ đã nói rồi, tất cả những gì mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con, mặc kệ là đối với con hay đối với Tiểu Hành, mẹ thấy rõ cả hai đứa đều đang đi đường vòng, mẹ chỉ muốn kéo các con trở lại, cho dù hiện tại các con đều rất đau khổ, nhưng còn tốt hơn là tương lai đau khổ.”

Phàn Thanh không nói nên lời. Hắn nhớ tới đôi mắt đẫm lệ của Trần Tuân. Hắn nhớ Trần Tuân đã nói rằng đau dài không bằng đau ngắn.

Đúng vậy, vở diễn này do mẹ hắn bày ra chỉ là một đầu kíp thuốc nổ mà thôi. Muốn hỏi hắn thật sự có đủ tự tin để chống lại và ngăn chặn tất cả các khả năng xuất hiện của những loại chuyện ngoài ý muốn này hay không? Muốn hỏi hắn có đủ tự tin thời thời khắc khắc luôn luôn đề cao cảnh giác hay không? Hắn không dám trả lời. Trần Tuân cũng đúng là bởi vì nháy mắt lĩnh ngộ được chuyện như vậy, mới xoay người rời đi.

“A Thanh, thừa dịp hiện tại Tiểu Hành vẫn còn thích con, thừa dịp cái tên Beta dây dưa với nó vẫn còn chưa tỉnh ngộ, còn nữa, thừa dịp cảm tình của con và Trần Tuân không quá sâu sắc, hãy buông tay đi, sau này con sẽ hiểu, mẹ đã nói đúng, tin tức tố cũng có thể khiến cho con có được tình yêu.”

Phàn Thanh ngẩng đầu lên, khẽ hỏi: “Mẹ biết tên của em ấy?”

“Cậu ấy sáng suốt buông tay, cậu ấy xứng đáng với sự tôn trọng của mẹ.”

“Đúng vậy.” Phàn Thanh lẩm bẩm, “Em ấy tuy rằng thoạt nhìn khá thiếu tâm nhãn, lại không trưởng thành, nhưng kỳ thật em ấy rất có trách nhiệm. Em ấy rất chân thành, em ấy rất tốt bụng, em ấy còn có rất nhiều ưu điểm khác. Em ấy cười rộ lên cũng rất đẹp, lại có khiếu hài hước. Lúc làm việc vô cùng nghiêm túc, ngay cả khi đó không phải là điều em ấy thích làm, em ấy cũng sẽ không làm qua loa có lệ. Mặc dù con không thích em ấy truy tinh, nhưng năng lực giám định và thưởng thức của em ấy quả thực không tồi. Khuyết điểm của em ấy có lẽ là mặc quần áo không có phẩm vị. Mẹ biết không, em ấy có ba cái áo len màu đen giống hệt nhau, em ấy còn mang dép lào, cái loại mùa hè sẽ ra mồ hôi và phát ra tiếng vang. Kỳ thật trước đây con đã rất lo lắng, nếu con cùng chung sống với em ấy, lỡ như em ấy đặt chân lên bàn cà phê thì con phải làm sao? Con chắc chắn sẽ nhịn không được mà tức giận, nhưng con không muốn la mắng em ấy.”

Phàn Thanh ngước mắt lên nhìn mẹ mình, đôi mắt kia có chút ướt át.

“Mẹ, đó chính là những ưu điểm và khuyết điểm của em ấy, làm cho con có được tình yêu…… không phải là tin tức tố.”

Kể từ khi Trần Tuân ra khỏi bệnh viện, tim của cậu vẫn luôn đập rất nhanh. Trần Tuân không biết tại sao. Kỳ thật, cậu bị người nhà lăn lộn một phen. Hơn nữa bị chuyện bệnh tình làm quấy nhiễu, Trần Tuân thực sự đã phân tâm, thậm chí tâm trạng cũng đã tốt hơn đôi chút. Nhưng cảm giác ruột gan rối bời này khiến cậu rất khó chịu.

Biết mình không thể nói vì bị kích thích, Trần Tuân có chút bất ngờ. Sau khi bị thất tình cậu đã chủ động điều chỉnh bản thân, lao đầu vào cuốn sách chuyên ngành của em trai. Trước đây, cậu chưa bao giờ có thể trung vào việc dịch chơi hơn phân nửa cuốn sách một cách nhanh chóng như vậy. Sau đó, Trần Tuân cảm thấy mình đã tốt hơn rất nhiều, nhưng không nghĩ rằng lại có một di chứng buồn cười như vậy.

Ba Trần và mẹ Trần im lặng suốt dọc đường, từ những câu chữ lộn xộn nhỏ nhặt nghe từ miệng đữa con trai nhỏ không đủ để não bổ, thế nhưng cả hai đều là người não động và thích động não. Cả ba Trần và mẹ Trần vừa muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, lại vừa cảm thấy rằng con trai lớn đã đau khổ đến mất khả năng nói. Họ không dám nhắc lại chuyện đó khiến cậu nhớ lại và chịu kích thích một lần nữa.

Điều này khiến Trần Tuân có chút không thích ứng.

***

Sau khi trở về nhà, Trần Tuân rốt cuộc cũng không nhịn được. Cậu gõ mấy chữ vào trong điện thoại của mình và đưa nó cho bố mẹ: ‘Ba mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, con không khoa trương giống như lời bác sĩ nói đâu.’

Mẹ Trần lúc này mới thận trọng hỏi: “Tuân Tuân, con thực sự muốn trốn đi sao? Ba mẹ cũng không phải, ba mẹ cũng không phải không thể chấp nhận con và Alpha.”

Trần Tuân lắc đầu: ‘Không phải là bỏ trốn. Trước khi ra ngoài không phải con đã nói rồi sao. Con dự định sẽ chuyển đến sống chung với anh ấy. Kết quả là có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Chúng con liền chia tay. Chứng thất ngữ gì chứ, quá khoa trương rồi. Chỉ là cổ họng của con còn chưa tốt thôi.’

Mẹ Trần có điểm đau lòng, đưa tay ra vẫy vẫy Trần Tuân. Trần Tuân nhích lại gần, cúi xuống và được mẹ ôm như một đứa trẻ.

“Tuân Tuân, ba mẹ luôn rất yên tâm với con. Nhưng thực ra, loại yên tâm này cũng là sơ suất. Sau này, nếu con gặp phải bất cứ chuyện gì, con phải nói với người nhà đầu tiên. Con xem, đối tượng lần này của con, bắt đầu không nói, kết thúc cũng không nói. Ba mẹ cũng sẽ không vui vì con đã không nói ra.”

Trần Tuân gật đầu và ôm chặt lấy mẹ, lão ba của cậu thậm chí còn mở rộng vòng tay và ôm lấy hai người. Mũi của cả ba người đều có chút lên men, dường như sắp khóc thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Trần Mặc chạy vào như một cơn gió. Khi cậu nhìn thấy cảnh tượng này liền ngốc tại chỗ, sững sờ.

“Mọi người làm gì vậy? Diễn phim lúc tám giờ hả?”

Ba người đang ôm nhau thành một đoàn lập tức tách ra, im lặng xấu hổ ôm lấy khóe mắt.

Trần Mặc ghét bỏ không nói nên lời.

Mẹ Trần liếc Trần Mặc một cái, rồi quay đầu nói với Trần Tuân: “Em trai con cũng vậy, EQ của nó chỉ biết gây thêm rắc rối cho con, con chỉ cần nói với ba mẹ là được, há.”

Nói đến rắc rối, Trần Tuân vội vàng ngước nhìn về phía em trai mình, sốt ruột mà khoa tay múa chân hai lần, rồi mới nhớ tới dùng điện thoại di động: ‘Em đi tìm Phàn Thanh để làm gì?’

“Không làm gì cả, anh không cần phải lo lắng về điều đó.” Trần Mặc bĩu môi, sau đó lại có chút chột dạ, cậu lấy ra một cái hộp thuốc và đưa nó cho Trần Tuân: “Cái tên Alpha đó, hình như hôm đó đã bị đổi thuốc. Loại thuốc này là do Viện nghiên cứu của tụi em nghiên cứu nghiên cứu. Em vừa mới gọi điện thoại trở về, Viện nghiên cứu đã điều tra ra, nó là do mẹ của anh ta mua từ Viện nghiên cứu. Đồng thời bà ta còn một loại thuốc sử dụng cho Omega. Tóm lại, khi Alpha và Omega dùng hai loại thuốc này sẽ ở thời kỳ không động dục thu hút lẫn nhau, cũng sẽ phát ra tin tức tố. Còn về thu hút lẫn nhau đến nào mức độ nào, tụi em cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mà anh ta nói, anh ta có đã có chứng cứ chứng minh anh ta và người mà anh đã gặp kia không phát sinh bất cứ quan hệ nào.”

Trần Tuân nhìn hộp thuốc kia, cậu nhận ra đó là hộp thuốc ức chế của Phàn Thanh thường dùng.

“Vì vậy, anh ta không hẳn là đã nói dối. Anh ta và người đó, nói đúng ra, thậm chí không bị thu hút bởi tin tức tố tự nhiên, là bị ám hại.”

Trần Tuân lại ngẩng đầu nhìn em trai mình một lần nữa, tựa hồ không biết phải phản ứng thế nào.

“Anh ơi, anh đừng buồn nữa.” Trần Mặc gãi tai. “Anh ta có thể làm cho anh đau lòng như vậy. Em chẳng thể làm được gì. Hơn nữa anh ta xem như không phải là một tên hỗn đản, em lại càng không thể làm được gì.”

Trần Mặc nhìn anh trai của mình bằng ánh mắt chân thành tha thiết, tựa như khi còn bé đã tích cóp tiền tiêu vặt thật lâu. Vốn muốn đi mua một mô hình bộ xương. Cuối cùng, lại mua một đĩa DVD cho anh trai mình. Thực không nỡ, nhưng cũng thực chân thành.

“Em chấp nhận anh và anh ta ở bên nhau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện