Lễ cưới kết thúc, Vinh An túm lấy Thi Tường Ích, nhất định bắt cậu ta tới trung tâm thương mại sát bên cạnh.
Vinh An còn kéo thêm ba bạn học nữa cùng nhau ầm ĩ, không để cho Thi Tường Ích có cơ hội thoát thân.
Tôi vừa vào trung tâm thương mại liền chỉ vào một chai nước hoa đang giảm giá trên một quầy mỹ phẩm nào đó, nói:
“Chai này 1990 tệ, tôi mua chai này. 10 tệ còn lại cho cậu hưởng.”
Thi Tường Ích nói một tràng nào là lần sau cậu ta nhất định sẽ trả tiền với lại tôi cũng chẳng dùng được nước hoa đâu.
“Đúng như cậu nói, chúng ta đều là người chọn khổng tước.” Tôi ngắt lời cậu ta, nhún vai nói:
“Vì thế bây giờ tôi nhất định đòi lại món nợ này.”
Cậu ta lườm tôi, tôi làm như không thấy.
Thi Tường Ích hậm hực bỏ đi, tôi, Vinh An và ba người bạn kia đứng tại chỗ nói chuyện.
“Lần trước cậu ta bảo mình bỏ hộ phong bao hai nghìn tệ, đến giờ vẫn chưa trả.” Người bạn thứ nhất nói.
“Mình cũng thế. Lần sau mình cũng dùng cách này đòi hai nghìn tệ về.” Người bạn thứ hai nói.
“Nhưng mình rất tò mò, lần này lại là tên ngốc xúi quẩy nào giúp hắn ta bỏ phong bao đây?”
Chỉ thấy người bạn thứ ba méo mặt nói:
“Mình chính là cái tên ngốc xúi quẩy đó đây! Hơn nữa lần này là hai nghìn tám!”
Năm người chúng tôi cười cợt với nhau một hồi rồi giải tán, tôi về nhà, Vinh An về Bính Đông.
Trên đường về tôi không ngừng suy nghĩ; nếu như khổng tước tượng trưng cho tiền bạc, vậy tại sao thái độ và sự theo đuổi của tôi với tiền bạc lại không giống như người chọn khổng tước? Có thể tiền bạc chỉ là hư vinh theo nghĩa hẹp, hư vinh theo nghĩa rộng có lẽ còn bao gồm những thứ khác.
Ví dụ như bây giờ tôi đang theo đuổi học vị, liệu có phải cũng thuộc về nghĩa rộng của hư vinh?
Vừa bước vào sân, nhìn thấy Lý San Lam đang đứng trong sân, như có điều gì suy nghĩ.
Tôi đi ngang qua cô ấy, định trèo lên cầu thang về phòng. Chân trái vừa bước lên bậc đầu tiên, bèn quay đầu lại nói:
“Xin lỗi.”
Cô ấy không trả lời, cũng không có phản ứng gì. Bước chân tôi dừng lại, không biết có nên tiếp tục trèo nữa không.
Một lát sau, cô ấy bình thản nói: “Tại sao nói xin lỗi?”
“Lần trước ở quán Búp bê Trung Quốc, lúc cô đến dọn cốc, tôi cứ tưởng cô là gái nhảy, vì thế…”
Tôi nghĩ một lát, nói thẳng: “Vì thế xin lỗi.”
Cô ấy hừ một tiếng, nói: “Nếu như tôi là gái nhảy thật, vậy anh không cần xin lỗi nữa?”
Tôi hơi sững sờ, không trả lời. Cô ấy vẫn đứng ở chỗ cũ, người và chân đều không di chuyển.
“Anh dựa vào cái gì mà coi thường gái nhảy?” Cô ấy nhấn mạnh giọng nói, “Dựa vào cái gì?”
“Không có…” Tôi hơi chột dạ.
“Các anh đến cái nơi mà trong lòng mình cho rằng không chính đáng để chơi,” cuối cùng cô ấy quay người đối diện với tôi, “nhưng lại coi thường những người làm việc ở đó, đúng là nực cười.”
Tôi cảm thấy hơi hổ thẹn, không đáp lên lời.
“Anh coi thường những người làm việc ở Búp bê Trung Quốc, tôi cũng coi thường những người đến Búp bê Trung Quốc vui chơi.”
Cô ấy nói xong câu này, đẩy cánh cổng sắt đi mất.
Tôi ngẩn ra một lúc mới sực tỉnh lại, chầm chậm bước từng bước lên thang về phòng.
Về đến phòng, nằm lên trên giường.
Nhớ lại cuộc nói chuyện với Thi Tường Ích, Lý San Lam, không khỏi cảm khái.
Thì ra khổng tước không chỉ bị người ta coi thường, giữa khổng tước với nhau cũng coi thường nhau.
Mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã sáng bạch.
Đánh răng rửa mặt xong đi xuống dưới nhà, chân phải vừa mới bước xuống bậc thang cuối cùng cũng là lúc Lý San Lam đẩy cửa phòng bước ra.
Tôi thấy cô ấy xách cái túi đen tôi đã từng nhìn thấy, trong lòng nghĩ có lẽ cô ấy lại lên Đài Bắc bán hàng.
“Cô đi Đài Bắc à?” Tôi hỏi.
Cô ấy nhìn tôi, không tình nguyện ừ một tiếng.
“Có muốn tôi chở đi không?” Tôi đi đến bên xe máy, “như thế có thể tiết kiệm tiền taxi.”
“Tôi đi bộ, cũng có thể tiết kiệm tiền.”
Cô ấy lạnh lùng buông một câu, hất đầu đi ra cổng.
Tôi hơi không vui, biết thế lúc đầu nên nói tiền thuê phòng là bốn ngàn rưỡi, chứ không phải bốn ngàn.
Hôm nay có thể vì tâm trạng không tốt, thức trắng một đêm ở trường, trưa ngày thứ hai mới về nhà ngủ.
Ai biết được vừa mới nằm chẳng được bao lâu, mới nhòm thấy cửa giấc mơ, đã bị tiếng tung tung vọng lên từ sàn nhà làm cho tỉnh giấc.
Tôi bừng bừng lửa giận, đá tung chăn ra, xồng xộc chạy xuống dưới nhà.
Tôi phải nói rõ cho cô ta biết, xin cô ta dùng cách bình thường để gọi tôi, đừng có gõ lên trần nhà mãi.
Nếu cô ta còn gõ như vậy nữa, hôm nào trần nhà bị sập, cô ta tự đi mà giải thích với bác chủ nhà.
Tôi đến trước cửa phòng cô ấy, cửa phòng khép hờ, tôi thấy cô ấy đang ngồi.
Trong tay cô ấy cầm một cái lọ nhỏ, thân lọ trong suốt, chỉ to bằng ngón tay.
Tôi thấy cô ấy xoay xoay cái lọ đó để nghịch, trên mặt đầy vẻ thoả mãn.
Cô ấy nhìn thấy tôi, nói vào đi, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc lọ lên trên bàn.
“Tôi muốn có lọ nước hoa này rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng mua được.” Cô ấy nói.
“Có chuyện gì không?” Tôi nói.
“Quần bán hết rồi.” Cô ấy nói.
“Quần nào?”
“Quần bò vốn định bán 190 tệ mà lại bán thành 490 tệ ấy.”
“Ờ.”
“Tôi vốn bán tín bán nghi, không ngờ kinh doanh lại tốt như vậy.”
Cô ấy lại nhấc lọ nước hoa lên, dường như càng nhìn càng thích thú, còn đưa cho tôi xem.
Tôi cúi đầu nhìn xem, thật trùng hợp, là cùng một hãng với lọ nước hoa mà Thi Tường Ích mua cho tôi.
“Tôi ngốc ghê, lại không nghĩ ra nâng giá cao lên lại có thể bán tốt hơn.” Cô ấy nói.
“Đúng thế.” Tôi nói, trả lọ nước hoa cho cô ấy.
Cô ấy lườm tôi, nói: “Tôi nói tôi ngốc, là khiêm tốn.”
“Tôi nói cô ngốc, là thành thật.”
Cô ấy lại đánh giá tôi một lượt, như băn khoăn sao tôi lại cười nhạo cô ấy.
“Không sao.” Cô ấy nhún vai, “Tâm trạng tôi đang tốt, hơn nữa tôi muốn cảm ơn anh.”
“Cảm ơn thế nào?”
“Cho anh cái quần bò này.” Cô ấy nói, “Tôi đặc biệt giữ lại cái này, chắc anh mặc được.”
“Chỉ thế thôi?”
“Ê, một cái là 490 tệ đấy. Có một ông định mua, tôi còn không bán đấy.”
“Cô có nguyên tắc thật.”
Tôi nhận cái quần bò đó, quần ống đứng màu xanh da trời sẫm, kích cỡ vừa khéo vừa với tôi.
“Tôi đã nói cảm ơn chưa?” Cô ấy nói.
“Có thể coi là rồi.”
“Vậy tôi nói thêm một lần nữa.” Cô ấy nói, “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Tôi nói.
Tôi thở ra một hơi, cơn tức giận lúc vừa chạy xuống nhà vừa rồi đã tiêu tan.
“Tôi không thích người khác vì tôi làm việc ở Búp bê Trung Quốc, liền cho rằng tôi là người con gái dễ dãi.”
“Lần đó tôi tới Búp bê Trung Quốc, là bị bạn bè kéo đi, trước đó hoàn toàn không nghe nói đến quán này.”
“Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, tuy rằng tôi không thích quán đó.”
“Tôi đi một lần đó, liền không có lần thứ hai nữa.”
“Tôi mắng anh hơi nặng lời.”
“Tôi không nên dùng ánh mắt khác thường để nhìn cô.”
Chúng tôi mỗi người nói một câu, hình như chẳng phải đang nói chuyện.
Cùng nhau trầm lặng một lúc, hai chúng tôi lại đồng thanh nói:
“Xin lỗi.”
Đó là câu nói chuyện duy nhất.
Vinh An còn kéo thêm ba bạn học nữa cùng nhau ầm ĩ, không để cho Thi Tường Ích có cơ hội thoát thân.
Tôi vừa vào trung tâm thương mại liền chỉ vào một chai nước hoa đang giảm giá trên một quầy mỹ phẩm nào đó, nói:
“Chai này 1990 tệ, tôi mua chai này. 10 tệ còn lại cho cậu hưởng.”
Thi Tường Ích nói một tràng nào là lần sau cậu ta nhất định sẽ trả tiền với lại tôi cũng chẳng dùng được nước hoa đâu.
“Đúng như cậu nói, chúng ta đều là người chọn khổng tước.” Tôi ngắt lời cậu ta, nhún vai nói:
“Vì thế bây giờ tôi nhất định đòi lại món nợ này.”
Cậu ta lườm tôi, tôi làm như không thấy.
Thi Tường Ích hậm hực bỏ đi, tôi, Vinh An và ba người bạn kia đứng tại chỗ nói chuyện.
“Lần trước cậu ta bảo mình bỏ hộ phong bao hai nghìn tệ, đến giờ vẫn chưa trả.” Người bạn thứ nhất nói.
“Mình cũng thế. Lần sau mình cũng dùng cách này đòi hai nghìn tệ về.” Người bạn thứ hai nói.
“Nhưng mình rất tò mò, lần này lại là tên ngốc xúi quẩy nào giúp hắn ta bỏ phong bao đây?”
Chỉ thấy người bạn thứ ba méo mặt nói:
“Mình chính là cái tên ngốc xúi quẩy đó đây! Hơn nữa lần này là hai nghìn tám!”
Năm người chúng tôi cười cợt với nhau một hồi rồi giải tán, tôi về nhà, Vinh An về Bính Đông.
Trên đường về tôi không ngừng suy nghĩ; nếu như khổng tước tượng trưng cho tiền bạc, vậy tại sao thái độ và sự theo đuổi của tôi với tiền bạc lại không giống như người chọn khổng tước? Có thể tiền bạc chỉ là hư vinh theo nghĩa hẹp, hư vinh theo nghĩa rộng có lẽ còn bao gồm những thứ khác.
Ví dụ như bây giờ tôi đang theo đuổi học vị, liệu có phải cũng thuộc về nghĩa rộng của hư vinh?
Vừa bước vào sân, nhìn thấy Lý San Lam đang đứng trong sân, như có điều gì suy nghĩ.
Tôi đi ngang qua cô ấy, định trèo lên cầu thang về phòng. Chân trái vừa bước lên bậc đầu tiên, bèn quay đầu lại nói:
“Xin lỗi.”
Cô ấy không trả lời, cũng không có phản ứng gì. Bước chân tôi dừng lại, không biết có nên tiếp tục trèo nữa không.
Một lát sau, cô ấy bình thản nói: “Tại sao nói xin lỗi?”
“Lần trước ở quán Búp bê Trung Quốc, lúc cô đến dọn cốc, tôi cứ tưởng cô là gái nhảy, vì thế…”
Tôi nghĩ một lát, nói thẳng: “Vì thế xin lỗi.”
Cô ấy hừ một tiếng, nói: “Nếu như tôi là gái nhảy thật, vậy anh không cần xin lỗi nữa?”
Tôi hơi sững sờ, không trả lời. Cô ấy vẫn đứng ở chỗ cũ, người và chân đều không di chuyển.
“Anh dựa vào cái gì mà coi thường gái nhảy?” Cô ấy nhấn mạnh giọng nói, “Dựa vào cái gì?”
“Không có…” Tôi hơi chột dạ.
“Các anh đến cái nơi mà trong lòng mình cho rằng không chính đáng để chơi,” cuối cùng cô ấy quay người đối diện với tôi, “nhưng lại coi thường những người làm việc ở đó, đúng là nực cười.”
Tôi cảm thấy hơi hổ thẹn, không đáp lên lời.
“Anh coi thường những người làm việc ở Búp bê Trung Quốc, tôi cũng coi thường những người đến Búp bê Trung Quốc vui chơi.”
Cô ấy nói xong câu này, đẩy cánh cổng sắt đi mất.
Tôi ngẩn ra một lúc mới sực tỉnh lại, chầm chậm bước từng bước lên thang về phòng.
Về đến phòng, nằm lên trên giường.
Nhớ lại cuộc nói chuyện với Thi Tường Ích, Lý San Lam, không khỏi cảm khái.
Thì ra khổng tước không chỉ bị người ta coi thường, giữa khổng tước với nhau cũng coi thường nhau.
Mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã sáng bạch.
Đánh răng rửa mặt xong đi xuống dưới nhà, chân phải vừa mới bước xuống bậc thang cuối cùng cũng là lúc Lý San Lam đẩy cửa phòng bước ra.
Tôi thấy cô ấy xách cái túi đen tôi đã từng nhìn thấy, trong lòng nghĩ có lẽ cô ấy lại lên Đài Bắc bán hàng.
“Cô đi Đài Bắc à?” Tôi hỏi.
Cô ấy nhìn tôi, không tình nguyện ừ một tiếng.
“Có muốn tôi chở đi không?” Tôi đi đến bên xe máy, “như thế có thể tiết kiệm tiền taxi.”
“Tôi đi bộ, cũng có thể tiết kiệm tiền.”
Cô ấy lạnh lùng buông một câu, hất đầu đi ra cổng.
Tôi hơi không vui, biết thế lúc đầu nên nói tiền thuê phòng là bốn ngàn rưỡi, chứ không phải bốn ngàn.
Hôm nay có thể vì tâm trạng không tốt, thức trắng một đêm ở trường, trưa ngày thứ hai mới về nhà ngủ.
Ai biết được vừa mới nằm chẳng được bao lâu, mới nhòm thấy cửa giấc mơ, đã bị tiếng tung tung vọng lên từ sàn nhà làm cho tỉnh giấc.
Tôi bừng bừng lửa giận, đá tung chăn ra, xồng xộc chạy xuống dưới nhà.
Tôi phải nói rõ cho cô ta biết, xin cô ta dùng cách bình thường để gọi tôi, đừng có gõ lên trần nhà mãi.
Nếu cô ta còn gõ như vậy nữa, hôm nào trần nhà bị sập, cô ta tự đi mà giải thích với bác chủ nhà.
Tôi đến trước cửa phòng cô ấy, cửa phòng khép hờ, tôi thấy cô ấy đang ngồi.
Trong tay cô ấy cầm một cái lọ nhỏ, thân lọ trong suốt, chỉ to bằng ngón tay.
Tôi thấy cô ấy xoay xoay cái lọ đó để nghịch, trên mặt đầy vẻ thoả mãn.
Cô ấy nhìn thấy tôi, nói vào đi, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc lọ lên trên bàn.
“Tôi muốn có lọ nước hoa này rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng mua được.” Cô ấy nói.
“Có chuyện gì không?” Tôi nói.
“Quần bán hết rồi.” Cô ấy nói.
“Quần nào?”
“Quần bò vốn định bán 190 tệ mà lại bán thành 490 tệ ấy.”
“Ờ.”
“Tôi vốn bán tín bán nghi, không ngờ kinh doanh lại tốt như vậy.”
Cô ấy lại nhấc lọ nước hoa lên, dường như càng nhìn càng thích thú, còn đưa cho tôi xem.
Tôi cúi đầu nhìn xem, thật trùng hợp, là cùng một hãng với lọ nước hoa mà Thi Tường Ích mua cho tôi.
“Tôi ngốc ghê, lại không nghĩ ra nâng giá cao lên lại có thể bán tốt hơn.” Cô ấy nói.
“Đúng thế.” Tôi nói, trả lọ nước hoa cho cô ấy.
Cô ấy lườm tôi, nói: “Tôi nói tôi ngốc, là khiêm tốn.”
“Tôi nói cô ngốc, là thành thật.”
Cô ấy lại đánh giá tôi một lượt, như băn khoăn sao tôi lại cười nhạo cô ấy.
“Không sao.” Cô ấy nhún vai, “Tâm trạng tôi đang tốt, hơn nữa tôi muốn cảm ơn anh.”
“Cảm ơn thế nào?”
“Cho anh cái quần bò này.” Cô ấy nói, “Tôi đặc biệt giữ lại cái này, chắc anh mặc được.”
“Chỉ thế thôi?”
“Ê, một cái là 490 tệ đấy. Có một ông định mua, tôi còn không bán đấy.”
“Cô có nguyên tắc thật.”
Tôi nhận cái quần bò đó, quần ống đứng màu xanh da trời sẫm, kích cỡ vừa khéo vừa với tôi.
“Tôi đã nói cảm ơn chưa?” Cô ấy nói.
“Có thể coi là rồi.”
“Vậy tôi nói thêm một lần nữa.” Cô ấy nói, “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Tôi nói.
Tôi thở ra một hơi, cơn tức giận lúc vừa chạy xuống nhà vừa rồi đã tiêu tan.
“Tôi không thích người khác vì tôi làm việc ở Búp bê Trung Quốc, liền cho rằng tôi là người con gái dễ dãi.”
“Lần đó tôi tới Búp bê Trung Quốc, là bị bạn bè kéo đi, trước đó hoàn toàn không nghe nói đến quán này.”
“Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, tuy rằng tôi không thích quán đó.”
“Tôi đi một lần đó, liền không có lần thứ hai nữa.”
“Tôi mắng anh hơi nặng lời.”
“Tôi không nên dùng ánh mắt khác thường để nhìn cô.”
Chúng tôi mỗi người nói một câu, hình như chẳng phải đang nói chuyện.
Cùng nhau trầm lặng một lúc, hai chúng tôi lại đồng thanh nói:
“Xin lỗi.”
Đó là câu nói chuyện duy nhất.
Danh sách chương