Bất quá sau khi về nước, đương nhiên Lâu Tử An cũng thân thiết với anh hơn, ngay cả Tống Minh Trạch nói vì để cậu làm tốt chức trách của vệ sĩ hơn, lấy việc công làm việc tư để cậu ở chung với mình cũng đồng ý.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là, trước đây cậu nín khóc đến thê thảm, bây giờ thấy Tống Minh Trạch giống như ổ khóa tìm thấy chìa khóa, lập tức mở cửa lớn, có thể khóc tuyệt đối không nín. Hơn nữa, anh nhanh chóng phát hiện kỳ thật Lâu Tử An chỉ biết khóc nhè với một mình anh, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, anh liền mềm lòng đến nát bét.

Có lúc Tống Minh Trạch phiền lòng công việc bận rộn cũng muốn nổi giận một chút, kết quả viền mắt Lâu Tử An đỏ lên, anh liền hoàn toàn không có cách nào.

Anh thật sự không có biện pháp với Lâu Tử An,

Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đặc biệt không vui.

Anh đã sớm biệt Lâu Tử An cực kỳ thích người khác khen cậu. Có một lần nghỉ trưa, anh mua hoa hồng tặng cho Lâu Tử An, mấy cô bé trong công ty cũng không khỏi hiếu kỳ, vây quanh Lâu Tử An líu ríu.

Cậu lo lắng bất an đứng giữa mấy cô bé, nghe các cô mỗi người một câu.

“Oa ai tặng hoa cho cậu thế?”

“Ôi trời cậu đỏ mặt, có thể đừng đáng yêu vậy không hả?”

“Thảo nào được người khác tặng hoa, gì đó nhỉ, xứng với người đẹp đó.”

“Nếu tôi không có bạn trai sẽ theo đuổi cậu.”

Lâu Tử An càng nghe vẻ mặt càng đỏ, rõ ràng thân hình cao lớn, lại còn đẹp hơn so với hoa hồng kiều diễm trong tay cậu.

Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Có thật không?”

Mấy cô gái có dấu hiệu giật mình, oa một tiếng kêu lên, gật đầu thật nặng với cậu: “Thật thật, đương nhiên là thật.”

Tống Minh Trạch nhìn xa xa kia nảy sinh hờn dỗi, nghĩ thầm con khổng tước bằng nước này phỏng chừng chỉ cần người khác cho một viên kẹo là có thể lừa gạt cậu, đỏ mặt cái gỉ? Cậu đỏ mặt cái gì? Dĩ nhiên là đỏ mặt với người khác! Sau này có phải còn muốn khóc với người khác hay không? Vậy cũng không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện