Là một người thuộc phái hành động, Tống Minh Trạch nói kết hôn là kết hôn ngay, không cho người khác một chút thời gian phản ứng nào.
May mắn Lâu Tử An vô cùng vui mừng chấp nhận, bọn họ nhảy vọt qua giai đoạn yêu đương trực tiếp tiến tới hôn nhân, chỉ mới hôn nhau một lần, thậm chí còn không nắm tay, sau khi các bạn tốt biết chuyện này quả thật phun một ngụm nước ra ngoài, đảo mắt xem thường nói hai người bọn họ kỳ lạ.
Tống Minh Trạch mặc kệ bọn họ, lôi người trên danh nghĩa là chồng của mình về phòng —
Đắp chăn nói chuyện phiếm trong sáng.
Lúc này hai người đã kết hôn hơn hai tháng.
Tống Minh Trạch phát hiện Lâu Tử An cực kỳ thích ôm người khác ngủ, anh cũng vui vẻ ôm trở lại, hai người ở trên giường ôm nhau chặt chẽ, nhiệt độ hai bên xuyên qua áo ngủ thật mỏng, Lâu Tử An dùng trán trông mong cà cà trán của anh hỏi: “Ngài Tống, ngài bắt đầu yêu tôi từ khi nào?”
Lâu Tử An không sửa được tiếng xưng hô này, Tống Minh Trạch cũng không để ý, ngẩng đầu nhẹ khẽ cắn gò má cậu một ngụm, “Có lẽ lúc là tôi vừa nhìn thấy cậu.”
Ngoại trừ thích ôm ngủ ra, cậu còn đặc biệt thích nói mấy lời tâm tình ướt át.
“Thật sao? Ngài Tống Thích tôi ngay từ lần đầu sao?” Lâu Tử An vui vẻ đến híp cả mắt lại, trong không khí dường như cũng tràn ngập mùi vị ngọt ngào. Tống Minh Trạch thấy chồng của mình quả thật ngon miệng ngọt ngào, vừa nghe thấy mùi này, phía dưới của anh liền nổi lên phản ứng. Càng hỏng bét hơn là một khi Lâu Tử An vui vẻ thì thích ôm anh vào trong lòng sờ tới sờ lui.
Tông Minh Trạch bị cậu mò từ gáy tới lưng, nhưng anh cố nén phản ứng nửa người dưới lại, anh biệt hiện tại còn chưa phải là dày vò chân chính.
“Cậu thì sao? Cậu yêu tôi khi nào?”
Lâu Tử An đỏ mặt, “Tôi cũng không biết, chỉ là khi ngài Tống khen tôi, tôi luôn cảm thấy vui vẻ hơn so với khi người khác khen tôi rất nhiều. Hơn nữa, tôi không muốn chảy nước mắt trước mặt người khác, chỉ muốn để cho ngài Tống nhìn, bởi vì nhất định ngài Tống sẽ hôn tôi.”
Đó là chuyện sau khi cầu hôn, sau khi cậu chảy nước mắt, Tống Minh Trạch liền ôm cậu hôn.
Tống Minh Trạch nghe cậu nói xong thì trong lòng ngứa ngáy, từ trong ngực cậu giãy dụa ra ôm cổ cậu, khi đang muốn tiến hành bước tiếp theo thì Lâu Tử An thoải mái mà thở dài một hơi, “Được rồi, ngài Tống, chúng ta ngủ thôi, hôm nay tôi cũng thích ngài Tống nhất đó.”
Nói xong, gương mặt hồng hồng của cậu hạ xuống một nụ hôn trên môi Tống Minh Trạch, “Ngủ ngon, ngài Tống.”
Sau đó Tống Minh Trạch liền bị cậu nhét vào trong lòng.
Tống Minh Trạch mặt không thay đổi kẹp trym của mình lại, ánh mắt nhìn về phía Lâu Tử An có một chút mềm mại dịu dàng.
“Ngủ ngon.”
Vấn đề nằm ở chỗ này, kết hôn hơn hai tháng nhưng bọn họ ngoại trừ hôn và ôm thuần khiết ra thì không nảy sinh chuyện gì cả — Lần đầu tiên Lâu Tử An nói chuyện yêu đương, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia, mà Tống Minh Trạch cũng bằng lòng cưng chiều cậu nuông chiều cậu.
Nhưng đến khi dạ thâm nhân tịnh, chân hai người quấn quít lấy nhau, tính khí cách quần đụng nhau, Tống Minh Trạch bị ma sát đến trong mắt nổi lên một ngọn lửa, kìm nén vất vả. (ban đêm không có tiếng người, rất yên tĩnh)
Editor có lời muốn nói: thật sự rất thích xưng hô của công với thụ, cảm thấy rất tình thú. Mà thụ cũng cưng công quá thể, nhẫn nhịn tận hai tháng không mần ăn gì.
p/s: ây dồ, mấy chương cuối tác giả viết quá trời quá đất, chắc ráng nén cho tròn hai chục chương đây mà. Ban đầu năm chương chỉ cỡ 2k chữ, bây giờ năm chương cuối đến tận 9k, ba chương tui làm hôm nay cũng gần 2k rồi, vậy hai chương còn lại mỗi chương ít nhất 3k5. Chắc khoảng 3-4 ngày nữa là xong bộ này, siêu đoản văn gì mà dài quá đáng.
May mắn Lâu Tử An vô cùng vui mừng chấp nhận, bọn họ nhảy vọt qua giai đoạn yêu đương trực tiếp tiến tới hôn nhân, chỉ mới hôn nhau một lần, thậm chí còn không nắm tay, sau khi các bạn tốt biết chuyện này quả thật phun một ngụm nước ra ngoài, đảo mắt xem thường nói hai người bọn họ kỳ lạ.
Tống Minh Trạch mặc kệ bọn họ, lôi người trên danh nghĩa là chồng của mình về phòng —
Đắp chăn nói chuyện phiếm trong sáng.
Lúc này hai người đã kết hôn hơn hai tháng.
Tống Minh Trạch phát hiện Lâu Tử An cực kỳ thích ôm người khác ngủ, anh cũng vui vẻ ôm trở lại, hai người ở trên giường ôm nhau chặt chẽ, nhiệt độ hai bên xuyên qua áo ngủ thật mỏng, Lâu Tử An dùng trán trông mong cà cà trán của anh hỏi: “Ngài Tống, ngài bắt đầu yêu tôi từ khi nào?”
Lâu Tử An không sửa được tiếng xưng hô này, Tống Minh Trạch cũng không để ý, ngẩng đầu nhẹ khẽ cắn gò má cậu một ngụm, “Có lẽ lúc là tôi vừa nhìn thấy cậu.”
Ngoại trừ thích ôm ngủ ra, cậu còn đặc biệt thích nói mấy lời tâm tình ướt át.
“Thật sao? Ngài Tống Thích tôi ngay từ lần đầu sao?” Lâu Tử An vui vẻ đến híp cả mắt lại, trong không khí dường như cũng tràn ngập mùi vị ngọt ngào. Tống Minh Trạch thấy chồng của mình quả thật ngon miệng ngọt ngào, vừa nghe thấy mùi này, phía dưới của anh liền nổi lên phản ứng. Càng hỏng bét hơn là một khi Lâu Tử An vui vẻ thì thích ôm anh vào trong lòng sờ tới sờ lui.
Tông Minh Trạch bị cậu mò từ gáy tới lưng, nhưng anh cố nén phản ứng nửa người dưới lại, anh biệt hiện tại còn chưa phải là dày vò chân chính.
“Cậu thì sao? Cậu yêu tôi khi nào?”
Lâu Tử An đỏ mặt, “Tôi cũng không biết, chỉ là khi ngài Tống khen tôi, tôi luôn cảm thấy vui vẻ hơn so với khi người khác khen tôi rất nhiều. Hơn nữa, tôi không muốn chảy nước mắt trước mặt người khác, chỉ muốn để cho ngài Tống nhìn, bởi vì nhất định ngài Tống sẽ hôn tôi.”
Đó là chuyện sau khi cầu hôn, sau khi cậu chảy nước mắt, Tống Minh Trạch liền ôm cậu hôn.
Tống Minh Trạch nghe cậu nói xong thì trong lòng ngứa ngáy, từ trong ngực cậu giãy dụa ra ôm cổ cậu, khi đang muốn tiến hành bước tiếp theo thì Lâu Tử An thoải mái mà thở dài một hơi, “Được rồi, ngài Tống, chúng ta ngủ thôi, hôm nay tôi cũng thích ngài Tống nhất đó.”
Nói xong, gương mặt hồng hồng của cậu hạ xuống một nụ hôn trên môi Tống Minh Trạch, “Ngủ ngon, ngài Tống.”
Sau đó Tống Minh Trạch liền bị cậu nhét vào trong lòng.
Tống Minh Trạch mặt không thay đổi kẹp trym của mình lại, ánh mắt nhìn về phía Lâu Tử An có một chút mềm mại dịu dàng.
“Ngủ ngon.”
Vấn đề nằm ở chỗ này, kết hôn hơn hai tháng nhưng bọn họ ngoại trừ hôn và ôm thuần khiết ra thì không nảy sinh chuyện gì cả — Lần đầu tiên Lâu Tử An nói chuyện yêu đương, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia, mà Tống Minh Trạch cũng bằng lòng cưng chiều cậu nuông chiều cậu.
Nhưng đến khi dạ thâm nhân tịnh, chân hai người quấn quít lấy nhau, tính khí cách quần đụng nhau, Tống Minh Trạch bị ma sát đến trong mắt nổi lên một ngọn lửa, kìm nén vất vả. (ban đêm không có tiếng người, rất yên tĩnh)
Editor có lời muốn nói: thật sự rất thích xưng hô của công với thụ, cảm thấy rất tình thú. Mà thụ cũng cưng công quá thể, nhẫn nhịn tận hai tháng không mần ăn gì.
p/s: ây dồ, mấy chương cuối tác giả viết quá trời quá đất, chắc ráng nén cho tròn hai chục chương đây mà. Ban đầu năm chương chỉ cỡ 2k chữ, bây giờ năm chương cuối đến tận 9k, ba chương tui làm hôm nay cũng gần 2k rồi, vậy hai chương còn lại mỗi chương ít nhất 3k5. Chắc khoảng 3-4 ngày nữa là xong bộ này, siêu đoản văn gì mà dài quá đáng.
Danh sách chương