Tôi ngồi xe taxi, đi dạo một vòng thành phố xa lạ, không thích ở lại đây.
Nhưng vốn cũng không tính ở đây quá lâu.
Đi máy bay, rất dễ dàng tra được nơi ở của tôi tại trạm dừng đầu tiên.
Nên tôi tập trung tìm một nơi để ngủ bù.
Từ lúc sáng thức dậy đến giờ chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng hiện tại cực kỳ buồn ngủ.
Mấy tiếng đó là khoảng thời gian căng thẳng nhất từ lúc tôi sinh ra đến nay.
Hai lần trước tiêu tốn tâm lực chạy trốn hắn cũng không thấy mệt mỏi như thế này.
Sự đả kích dữ dội nối đuôi nhau ập vào mặt như bão đổ bộ.
Hậu quả trực tiếp của nó là làm tinh thần tôi yếu ớt, không thể gánh vác, chỉ muốn ngủ.
Tìm một khách sạn trông vừa ý, đặt phòng xong lập tức ngả đầu ngủ.
Gần như mới nằm lên giường là thiếp đi ngay.
Ngủ rất say, nhưng không quá yên ổn.
Lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, phát hiện trong lúc ngủ hình như mình còn phát sốt nhẹ.
Chẳng trách ngủ không được yên ổn.
Từ khi gặp hắn, tôi mới hay bị phát sốt nhẹ không rõ nguyên nhân thế này.
Cũng vài lần rồi.
Lần trước là sau khi hắn bắt về, còn lần đầu là khi dẫn tôi đi bái tế bà nội.
Nhưng lần này, nhiệt độ cơn sốt cao nhất so với các lần kia.
Tỉnh dậy, mặc dù rất mệt nhưng cũng không ngủ lại được.
Vết rách chảy máu nơi ngực luôn thấp thoáng trước mắt tôi.
Đi cùng là sắc mặt tái nhợt, ngón tay nhuốm máu sờ lên mặt, ánh mắt dịu dàng ngóng trông, bóng dáng cố chấp đứng chắn trước người tôi của hắn.
Hình ảnh hắn bạo lực áp chế tôi, vốn dĩ sẽ không phản kháng, xuống giường rồi đè người lên ra sao đã bị sắc xám phủ lên che đậy trong miền ký ức, không còn thấy rõ nữa.
Tôi từng nghĩ rằng chuyện năm ấy là kích thích lớn nhất trong đời mình, dù vùng vẫy cố gắng lãng quên thế nào thì cả đời vẫn sẽ nhớ rõ từng chi tiết.
Nào ngờ sau này còn có sự việc kích thích hơn cả, lấn át chuyện quá khứ làm nó phai mờ trong tâm trí tôi, trở thành một hình ảnh mờ nhạt u ám.
Tôi thích câu nói của một nhân vật trong tiểu thuyết, bộ não con người như một căn gác nhỏ, chỉ có thể cất chứa đồ vật trong mức độ giới hạn, đặt vật mới vào thì vật cũ sẽ bị thay đổi vị trí hoặc bị đẩy ra ngoài. Đúng là không sai.
Tuy nhiên, ngoài chuyện khủng khiếp trong buổi sáng hôm qua có thể làm phai nhạt tất cả ký ức của quá khứ ra, thì những chuyện nhỏ hắn đã làm cũng ngầm có tác dụng khi tôi quên đi quá khứ.
Nếu hắn không bắt tôi về, từ tốn chờ đợi, để tôi và hắn có nhiều thời gian ngẫm nghĩ tiếp xúc, chuyện quá khứ sẽ từ từ bị lãng quên theo thời gian, cộng thêm hành động hắn giao tính mạng có thể lấn át tất cả những chuyện lúc trước, chuyện cũ quá khứ vẫn luôn là một cái dằm trong tim tôi, giờ đây, lòng tôi không còn quá canh cánh về nó nữa.
Hi vọng hắn cũng vậy.
Cuối cùng tôi hoàn toàn tha thứ cho hắn, dù là bị hắn ép bức, nhưng tôi không thể không nói phương thức của đối phương rất hữu hiệu.
Hắn luôn làm việc có hiệu suất nhất, có thể trực tiếp, ngay tại trận thu được hiệu quả hắn muốn, lấy bà nội để uy hiếp buộc tôi đi vào khuôn phép; cũng như hôm qua, lấy tính mạng của mình để đổi sự tha thứ từ tôi.
Có lẽ hắn còn muốn tiến thêm một bước, dùng mạng sống của mình như thẻ đánh bạc, không đổi được lời tha thứ của tôi thì xem như xong.
Nhưng muốn tiến xa hơn nữa, tôi không cho nổi.
Tốt nhất hắn nên hiểu, đừng tiếp tục theo đuổi.
Tôi xuống dưới tầng dùng bữa trưa, chắc vì đói bụng nên ăn rất say sưa.
Chiều tôi ra trạm tàu hỏa, trên biển hiệu hiện số tàu đến thành phố đó vào buổi tối.
Tôi suy tính, rồi đi mua vé tàu hỏa đêm.
Trước tiên cứ đến nơi quen thuộc đã, hiện tại thành phố xa lạ không làm tôi an tâm.
Dù sao muốn đổi địa điểm lúc nào chả được.
Trên tàu, tôi nhìn ra khung cảnh mặc dù liên tục biến hóa nhưng vẫn cực kỳ đơn điệu ngoài cửa sổ, nhớ lại rất nhiều dáng vẻ khác nhau của hắn từ lúc quen biết đến nay.
Lúc thì là người yêu cho người ta sự an tâm, lúc thì là kẻ thù chiếm đoạt công ty, lúc thì là gã tiểu nhân uy hiếp tôi vào khuôn phép, lúc lại là tên bạo quân làm nhục thân thể tôi.
Lần này dẫn tôi về, hắn giống như một anh người yêu tốt nhất, kiên nhẫn nhất, hơn nữa còn dùng thân thể mình làm lá chắn cứu tôi, có thể xem là ân nhân.
Thật sự quá phức tạp.
Quan hệ của tôi và hắn.
Không biết hiện giờ hắn thế nào.
Chắc đã cấp cứu xong xuôi hết rồi, được đẩy vào phòng đơn vị hồi sức tích cực.
Hoặc cấp cứu thất bại, qua đời.
Tôi hi vọng hắn có thể sống.
Mà thôi nó không phải chuyện đến lượt tôi quản.
Tôi muốn cố gắng hết mình vì bản thân, cũng hi vọng hắn bình yên với mệnh trời của hắn.
Đừng tiếp tục tìm tôi. Đây là điều kiện duy nhất để tôi tha thứ cho hắn.
Một lần nữa trở lại thành phố thân thuộc mà cũng lạ lẫm này, tôi vẫn cảm thấy trừ quê hương của mình ra thì đây là nơi tốt nhất.
Ngay sau đó, tôi tìm được một căn hộ hai phòng vừa ý.
Cả căn rộng rãi sáng sủa, tôi dự định trang trí lại, lấy một phòng làm thư phòng, vì sẽ cần phải mua rất nhiều sách.
Lần này tôi muốn định cư lại đây, tìm một công việc ổn định, bắt đầu cuộc sống mới.
Muốn tìm việc thì cần rất nhiều sách vở chuyên ngành.
Bây giờ tôi không cần che giấu, nếu hắn còn sống, muốn tìm tôi thì luôn có thể tìm ra được, nếu hắn không còn sống thì bọn họ sẽ càng muốn tìm tôi.
Khác với lần trước, tôi không đâm người bị thương rồi bỏ trốn, mà là quang minh chính đại rời đi, không hề trốn tránh.
Tôi liên lạc hỏi thăm, từ chỗ bạn bè trước kia biết có công ty đang tuyển người.
Một văn phòng của công ty chuyên kinh doanh thiết bị điện tử ở địa phương đang muốn tuyển nhà quản lý tiếp thị.
Công ty đó tôi đã rất thích từ trước, từng chuẩn bị đầy đủ tỉ mỉ đi ứng tuyển, bà nội cũng nói thích thì làm, nhưng cuối cùng vẫn không đi.
Bây giờ có cơ hội, thử xem cũng tốt.
Tôi gọi điện hỏi thử bên đấy.
Bọn họ vô cùng nhiệt tình, nói vẫn chưa tuyển được người, hỏi tình huống bên tôi xong thì nóng lòng yêu cầu tôi mang theo CV đến nơi gặp mặt nói chuyện.
Sau khi tôi đến, họ hết sức hài lòng, quyết định chọn tôi.
Hóa ra ở đây, hợp tác với công ty đều là khách quen nhiều năm ở khu vực xung quanh, tuyển quản lý tiếp thị trách nhiệm chủ yếu không phải là tiêu thụ, mà là hỗ trợ kỹ thuật, đôi khi phải đi công tác ở một vài địa phương nông thôn, vì thế ứng cử viên lý tưởng nhất của họ là quản lý tiếp thị đã có kinh nghiệm, còn có giấy phép kỹ sư, hơn nữa cần đàn ông trẻ độc thân.
Tôi bắt đầu đi làm ngay trong ngày, đầu tiên đi theo thầy học tập, ba tháng sau sẽ làm việc độc lập.
Lúc làm, có khổ cũng có vui, tôi có thể chịu được cực khổ, và cũng hay có niềm vui kèm theo.
Điều này rất khác với khi quản lý công ty của mình và các phạm vi liên quan, khi đó tôi thấy vất vả mệt mỏi, nhưng giờ, chẳng bao lâu nữa, sau khi bắt đầu công việc, tôi sẽ thành thạo điêu luyện.
Hồi mới đầu rất cực nhọc.
Vì vốn dĩ thiếu hụt kinh nghiệm làm việc, cộng thêm mới vào công ty, cần thời gian làm quen với nghiệp vụ, trong giờ làm tôi luôn theo thầy chạy khắp nơi, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, chỉ có thể duy trì được giấc ngủ cơ bản nhất; đến ngày nghỉ thì cần đọc sách và tư liệu mang về từ công ty, cũng phải tự đi mua sách bên ngoài, luôn bận đến không còn biết trời đất.
Vậy cũng tốt, không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
Trong lúc làm căng thẳng như đang chiến đấu, dù có một ít thời gian rảnh nghĩ đông nghĩ tây, thì tôi cũng chỉ nghĩ đến vài chuyện cũ vui vẻ để tâm trạng hào hứng hơn.
Nửa năm sau, tôi thông thạo hết tất cả quy trình nghiệp vụ, công việc dần đi theo quỹ đạo, làm việc không còn lao tâm lao lực như hồi mới đầu nữa, đã có thời gian để thả lỏng.
Công việc, cuộc sống, bạn bè, tôi dần dần cảm thấy đầy đủ.
Đôi khi nghĩ đến người ấy, lâu vậy mà không có ai đến tìm mình, yêu cầu mình làm theo di chúc thì chắc hắn vẫn bình yên vô sự.
Chỉ vậy mà thôi.
Chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại, có lúc vừa nhớ đến đoạn đầu sẽ lập tức ngừng lại.
Tình trạng bây giờ, xem như là hài lòng rồi.
Hôm nay tại nhà hàng của công ty, người chủ trì giải thích rõ về sản phẩm mới của công ty với cấp dưới xong, thì phòng ban chúng tôi đến quán bar gần đó để thư giãn, sau đấy đồng nghiệp nữ muốn đi hát.
Cuối tuần mà, mọi người đều không cần làm việc, có thể nghỉ ngơi vì thế ca hát đến nửa đêm mới giải tán.
Đồng nghiệp của phòng ban chúng tôi lúc bình thường cực kỳ hòa hợp, đến khi đi hát thì ai nấy chẳng che giấu lộ nguyên hình, ngay cả tôi cũng bị lây nhiễm.
Tạm biệt đồng nghiệp đi chung taxi vì tiện đường, tôi ngâm nga điệu nhạc mới học được ban nãy, gật gù đắc ý đi lên lầu.
Đã rất khuya, tôi cố không phát ra tiếng động để đèn ở tầng sáng lên, mà mò mẫm bước đi.
Gần đến trước cửa, tôi bỗng cảm giác trong bóng tối có gì đó đang nhìn mình.
Tôi nhìn sang, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Dừng bước lại.
Hắn đứng bên cửa, nhìn tôi.
Đúng thật là hắn.
Tôi biết hắn còn sống, nhưng trong nửa năm qua không tìm tôi nên tôi nghĩ chắc đối phương tuyệt vọng rồi, có lẽ hắn vốn chỉ là áy náy, tôi nói tha thứ thì đối phương cũng giải thoát, không còn muốn liên quan đến tôi.
Tôi ở đây sống rất tốt, không bao lâu nữa là có thể quên đi hắn, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, không hề ngờ rằng hắn sẽ xuất hiện.
“Em khỏe không?” Hắn hỏi, giọng nói trĩu nặng, nghe trưởng thành hơn nửa năm trước mấy phần.
Tôi không trả lời, đi đến mở cửa, trở tay muốn đóng lại.
Hắn thò chân chặn khe cửa, rồi đổi thành bám tay vào khung cửa, chắc chắn tôi sẽ không hung ác đóng cửa nghiền ép tay hắn.
Quả thật tôi sẽ không, nhưng tôi cũng không muốn mở cửa cho hắn vào.
Chúng tôi cứ thế giằng co.
Hắn đẩy mấy lần, còn chưa cố sức thì từ bỏ, cách cánh cửa nhẹ giọng năn nỉ: “Cho anh vào được không, anh vẫn chưa ăn tối.”
Tôi liếc hắn qua khe cửa.
Có một nhóm bay đến đây từ bên đó, đến lúc chiều, chắc hắn ngồi cùng chuyến với nhóm đấy.
Cũng đâu phải nửa đêm mới đến nơi, sao chưa ăn tối được.
“Anh muốn chờ em cùng ăn.” Hắn ở ngoài cửa giải thích.
Lại nữa rồi.
Bỏ đói mình, để tôi cho hắn đi vào.
Có lẽ mãi mà tôi vẫn chưa về, hắn nghĩ cứ đứng ở đây chờ tôi, sau đó tôi sẽ cho hắn vào.
“Vết thương của anh thế nào rồi?” Tôi hỏi bằng giọng điệu không mấy tốt lành, ý ngầm là nhắc hắn không quan tâm đến thân thể mình.
Loại người không xem trọng sức khỏe của bản thân, ai cũng sẽ khiển trách.
Tôi thấy mình biểu đạt ý tứ hết sức rõ ràng, nhưng hắn lại chẳng nghe được, chỉ biết xuyên tạc ý của tôi, lộ ra sự mừng rỡ: “Đã lành hẳn rồi, cho nên mới đến tìm em này.”
Nói đến vế sau thì ngữ điệu từ phấn khởi vội vã chuyển thành dịu dàng từ tốn.
Tôi nhìn đối phương, nghĩ có nên nhốt hắn ngoài cửa không đếm xỉa hay không.
Hắn nhìn tôi tha thiết.
Lát sau, tôi nghe thấy một âm thanh réo lên.
Hắn sờ bụng, cười ruồi với tôi.
Không còn cách nào, tôi thả tay để hắn đi vào.
Vừa bước chân vào cửa, hắn như một con mãnh thú linh hoạt vồ đến người tôi.
Tôi khiếp sợ, vội đẩy mạnh hắn ra, xoay người chạy vào phòng mình, đóng sầm của lại, lập tức khóa trái, hét vọng ra ngoài phòng khách: “Cút ra ngoài!”
Hắn không đi, trái lại bước đến gần, gõ cửa, gọi tên tôi.
Tôi liên tục thấp giọng gầm lên với ngoài cửa: “Cút ra ngoài!”
Hắn nhẹ giọng giải thích: “Anh chỉ là muốn ôm em một cái thôi mà.”
Tôi vẫn trả lời hắn: “Cút!”
Hắn đứng ngoài cửa, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Tôi đi đến giường, nằm lên, dự định một lát nữa mà bên ngoài không vang lên tiếng động nào thì sẽ ngủ.
Hắn dám phá cửa xông vào, tôi sẽ báo cảnh sát.
Hắn cực kỳ dễ thay đổi, ai biết được lần này hắn có ý đồ gì.
Một hồi lâu sau, giọng nói của hắn vang lên ngoài cửa, âm điệu trầm trầm dịu dàng, vẫn nói câu nói đó: “Anh thật sự chỉ là muốn ôm em một cái thôi, không có ý định nào khác.”
Tôi không trả lời, nhắm mắt lại muốn ngủ.
Vì sao lại đến gây chuyện với tôi, đã nói rõ hết mọi thứ với anh rồi mà.
Còn không chịu buông tha cho tôi.
Qua mấy phút, tôi tưởng hắn không còn ngoài cửa nữa, thì bên ngoài truyền đến giọng hắn gọi tên tôi, lại là câu giải thích giống vậy “Chỉ là muốn ôm một cái thôi mà”.
Sau đấy lại lặp lại vài lần, chỉ là câu văn hơi khác đi, lần sau còn hạ thấp tư thái hơn lần trước, đến lúc sau, gần như là cầu xin.
Tôi quyết định mặc kệ hắn.
Chốc sau, bên ngoài không còn tiếng động.
Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà màu đen.
Trốn tránh cũng không phải biện pháp.
Nếu hắn đã tìm đến, nên nói rõ ràng với hắn thôi.
Đơn giản là xem phòng khách thành bệnh viện, lặp lại cho hắn nghe, nói rõ ràng hơn.
Quyết định xong, nhớ ra hắn chưa ăn tối, tôi ngồi dậy cất giọng nói với ra phòng khách: “Trong nhà bếp có đồ ăn, tự anh tìm đi.”
Bên ngoài yên tĩnh vài giây, rồi vang lên tiếng bước chân.
Nhưng không phải đi ra nhà bếp mà là đến gần cửa, sau đó hắn gõ cửa, lại nhỏ giọng gọi tên tôi: “Anh không cố ý, em đừng giận, sẽ không vậy nữa, em cứ đi ra đã nhé? Đừng bí bách mình.”
Tôi không nhúc nhích, hắn bổ sung: “Anh đói.”
Giọng nói mang theo sự mệt mỏi nhưng vẫn rất đỗi dịu dàng.
Nói xong, hắn đứng ngay cửa.
Tôi nghĩ lúc hát mình không ăn gì, cũng đói bụng, nên mở cửa.
Song vẫn đề phòng, có điều, hắn không làm hành động nào đáng nghi nữa.
Tôi xuống bếp, hắn vẫn đi theo sau.
Tôi quay đầu nói: “Anh ra phòng khách uống ly nước đi.”
Lúc nãy không nghe thấy tiếng của máy lọc nước ngoài phòng khách, hắn là người gia giáo, chủ nhà không mời thì ngay cả đồ vật nhỏ trong phòng cũng sẽ không chạm vào.
─── Giá mà hắn áp dụng cái giáo dưỡng tốt đẹp ấy lên người tôi.
Người ở sau “Ừ” một tiếng, nhưng không quay đi mà vẫn theo tôi.
“Đi uống đi.” Nhớ hắn vừa đói vừa khát, tôi không khỏi nói chuyện hòa hoãn lại.
Nhưng hắn không đi, bước lên muốn lấy mâm cho tôi.
Tôi từ chối: “Đồ ăn đơn giản, không cần phụ.”
Tay hắn khựng lại giữa chừng, ban đầu không biết làm sao, sau đấy im lặng, đứng bên nhìn tôi.
Tôi mặc kệ đối phương, nhanh chóng nấu cơm, hâm nóng thịt trong tủ lạnh, làm thêm món canh: “Ăn được rồi.”
Hắn đứng gần đó, vẫn nhìn tôi như đang xuất thần, khóe miệng còn mang nét cười, nghe tôi nói mới hồi thần, vội vàng bước đến dọn cơm nước ra phòng khách phụ tôi.
Lúc ăn cơm hắn chủ động ngồi trên sofa cách xa tôi, hắn ăn cực kỳ nhanh, quả thật là đói bụng.
Nhưng có quá ít thức ăn, tôi không thể không bắt chuyện dặn hắn một tiếng: “Cứ ăn đi.” Lại bổ sung: “Mặc dù không có món gì ngon.”
Nghe câu ấy, làm như hắn muốn phủ nhận lập luận “không có món gì ngon” mà lập tức với đũa gắp thức ăn vào bát như là người khách vui vẻ vì chiêu đãi của chủ nhà.
Nhưng sau mấy đũa, hắn chợt dừng lại.
Hắn chần chờ, gắp miếng thịt qua bên bát tôi.
Tôi nhìn đôi đũa, lạnh nhạt nói: “Anh tự ăn đi.”
Hắn không động đũa, một giây sau, lại thăm dò đưa qua.
Tiếp tục thế như này thì thịt nguội mất.
Tôi liếc hắn, hắn lập tức bắt lấy ánh mắt của tôi, vồn vã nhìn tôi.
Tôi không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
Hắn vui vẻ bỏ miếng thịt đó vào bát tôi.
Tôi nhìn nó, là phần tôi thích.
Hắn rút đũa về lại bát của mình, dồn dập xới cơm ăn như muốn che giấu tâm trạng.
Bỗng chốc tôi ăn không màng đến mùi vị.
Ngẩn ngơ cảm giác như mình đã thấy được gì đấy, mục đích lần này hắn đến.
Sau đó, hắn vẫn duy trì khoảng cách an toàn, không lại gần tôi, ăn cơm xong, khi rửa chén hắn đến phụ, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn xuống dưới, ánh mắt cố định tại bồn rửa, không nhìn tôi, không nhìn xung quanh tôi, cũng chú ý không chạm vào tôi tựa như muốn tránh hiềm nghi.
Chắc vì hắn vừa vào nhà liền bị tôi đẩy ra, chạy vào trong phòng đóng kín cửa cho nên bây giờ không dám lỗ mãng, luôn xem sắc mặt tôi.
Phản ứng lúc nãy của tôi đúng thật là thái quá, nhưng đối mặt với hắn, tôi không thể không cẩn thận.
Tôi đã nói rằng tin tưởng hắn, chỉ khi nào hắn không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nhưng vốn cũng không tính ở đây quá lâu.
Đi máy bay, rất dễ dàng tra được nơi ở của tôi tại trạm dừng đầu tiên.
Nên tôi tập trung tìm một nơi để ngủ bù.
Từ lúc sáng thức dậy đến giờ chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng hiện tại cực kỳ buồn ngủ.
Mấy tiếng đó là khoảng thời gian căng thẳng nhất từ lúc tôi sinh ra đến nay.
Hai lần trước tiêu tốn tâm lực chạy trốn hắn cũng không thấy mệt mỏi như thế này.
Sự đả kích dữ dội nối đuôi nhau ập vào mặt như bão đổ bộ.
Hậu quả trực tiếp của nó là làm tinh thần tôi yếu ớt, không thể gánh vác, chỉ muốn ngủ.
Tìm một khách sạn trông vừa ý, đặt phòng xong lập tức ngả đầu ngủ.
Gần như mới nằm lên giường là thiếp đi ngay.
Ngủ rất say, nhưng không quá yên ổn.
Lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, phát hiện trong lúc ngủ hình như mình còn phát sốt nhẹ.
Chẳng trách ngủ không được yên ổn.
Từ khi gặp hắn, tôi mới hay bị phát sốt nhẹ không rõ nguyên nhân thế này.
Cũng vài lần rồi.
Lần trước là sau khi hắn bắt về, còn lần đầu là khi dẫn tôi đi bái tế bà nội.
Nhưng lần này, nhiệt độ cơn sốt cao nhất so với các lần kia.
Tỉnh dậy, mặc dù rất mệt nhưng cũng không ngủ lại được.
Vết rách chảy máu nơi ngực luôn thấp thoáng trước mắt tôi.
Đi cùng là sắc mặt tái nhợt, ngón tay nhuốm máu sờ lên mặt, ánh mắt dịu dàng ngóng trông, bóng dáng cố chấp đứng chắn trước người tôi của hắn.
Hình ảnh hắn bạo lực áp chế tôi, vốn dĩ sẽ không phản kháng, xuống giường rồi đè người lên ra sao đã bị sắc xám phủ lên che đậy trong miền ký ức, không còn thấy rõ nữa.
Tôi từng nghĩ rằng chuyện năm ấy là kích thích lớn nhất trong đời mình, dù vùng vẫy cố gắng lãng quên thế nào thì cả đời vẫn sẽ nhớ rõ từng chi tiết.
Nào ngờ sau này còn có sự việc kích thích hơn cả, lấn át chuyện quá khứ làm nó phai mờ trong tâm trí tôi, trở thành một hình ảnh mờ nhạt u ám.
Tôi thích câu nói của một nhân vật trong tiểu thuyết, bộ não con người như một căn gác nhỏ, chỉ có thể cất chứa đồ vật trong mức độ giới hạn, đặt vật mới vào thì vật cũ sẽ bị thay đổi vị trí hoặc bị đẩy ra ngoài. Đúng là không sai.
Tuy nhiên, ngoài chuyện khủng khiếp trong buổi sáng hôm qua có thể làm phai nhạt tất cả ký ức của quá khứ ra, thì những chuyện nhỏ hắn đã làm cũng ngầm có tác dụng khi tôi quên đi quá khứ.
Nếu hắn không bắt tôi về, từ tốn chờ đợi, để tôi và hắn có nhiều thời gian ngẫm nghĩ tiếp xúc, chuyện quá khứ sẽ từ từ bị lãng quên theo thời gian, cộng thêm hành động hắn giao tính mạng có thể lấn át tất cả những chuyện lúc trước, chuyện cũ quá khứ vẫn luôn là một cái dằm trong tim tôi, giờ đây, lòng tôi không còn quá canh cánh về nó nữa.
Hi vọng hắn cũng vậy.
Cuối cùng tôi hoàn toàn tha thứ cho hắn, dù là bị hắn ép bức, nhưng tôi không thể không nói phương thức của đối phương rất hữu hiệu.
Hắn luôn làm việc có hiệu suất nhất, có thể trực tiếp, ngay tại trận thu được hiệu quả hắn muốn, lấy bà nội để uy hiếp buộc tôi đi vào khuôn phép; cũng như hôm qua, lấy tính mạng của mình để đổi sự tha thứ từ tôi.
Có lẽ hắn còn muốn tiến thêm một bước, dùng mạng sống của mình như thẻ đánh bạc, không đổi được lời tha thứ của tôi thì xem như xong.
Nhưng muốn tiến xa hơn nữa, tôi không cho nổi.
Tốt nhất hắn nên hiểu, đừng tiếp tục theo đuổi.
Tôi xuống dưới tầng dùng bữa trưa, chắc vì đói bụng nên ăn rất say sưa.
Chiều tôi ra trạm tàu hỏa, trên biển hiệu hiện số tàu đến thành phố đó vào buổi tối.
Tôi suy tính, rồi đi mua vé tàu hỏa đêm.
Trước tiên cứ đến nơi quen thuộc đã, hiện tại thành phố xa lạ không làm tôi an tâm.
Dù sao muốn đổi địa điểm lúc nào chả được.
Trên tàu, tôi nhìn ra khung cảnh mặc dù liên tục biến hóa nhưng vẫn cực kỳ đơn điệu ngoài cửa sổ, nhớ lại rất nhiều dáng vẻ khác nhau của hắn từ lúc quen biết đến nay.
Lúc thì là người yêu cho người ta sự an tâm, lúc thì là kẻ thù chiếm đoạt công ty, lúc thì là gã tiểu nhân uy hiếp tôi vào khuôn phép, lúc lại là tên bạo quân làm nhục thân thể tôi.
Lần này dẫn tôi về, hắn giống như một anh người yêu tốt nhất, kiên nhẫn nhất, hơn nữa còn dùng thân thể mình làm lá chắn cứu tôi, có thể xem là ân nhân.
Thật sự quá phức tạp.
Quan hệ của tôi và hắn.
Không biết hiện giờ hắn thế nào.
Chắc đã cấp cứu xong xuôi hết rồi, được đẩy vào phòng đơn vị hồi sức tích cực.
Hoặc cấp cứu thất bại, qua đời.
Tôi hi vọng hắn có thể sống.
Mà thôi nó không phải chuyện đến lượt tôi quản.
Tôi muốn cố gắng hết mình vì bản thân, cũng hi vọng hắn bình yên với mệnh trời của hắn.
Đừng tiếp tục tìm tôi. Đây là điều kiện duy nhất để tôi tha thứ cho hắn.
Một lần nữa trở lại thành phố thân thuộc mà cũng lạ lẫm này, tôi vẫn cảm thấy trừ quê hương của mình ra thì đây là nơi tốt nhất.
Ngay sau đó, tôi tìm được một căn hộ hai phòng vừa ý.
Cả căn rộng rãi sáng sủa, tôi dự định trang trí lại, lấy một phòng làm thư phòng, vì sẽ cần phải mua rất nhiều sách.
Lần này tôi muốn định cư lại đây, tìm một công việc ổn định, bắt đầu cuộc sống mới.
Muốn tìm việc thì cần rất nhiều sách vở chuyên ngành.
Bây giờ tôi không cần che giấu, nếu hắn còn sống, muốn tìm tôi thì luôn có thể tìm ra được, nếu hắn không còn sống thì bọn họ sẽ càng muốn tìm tôi.
Khác với lần trước, tôi không đâm người bị thương rồi bỏ trốn, mà là quang minh chính đại rời đi, không hề trốn tránh.
Tôi liên lạc hỏi thăm, từ chỗ bạn bè trước kia biết có công ty đang tuyển người.
Một văn phòng của công ty chuyên kinh doanh thiết bị điện tử ở địa phương đang muốn tuyển nhà quản lý tiếp thị.
Công ty đó tôi đã rất thích từ trước, từng chuẩn bị đầy đủ tỉ mỉ đi ứng tuyển, bà nội cũng nói thích thì làm, nhưng cuối cùng vẫn không đi.
Bây giờ có cơ hội, thử xem cũng tốt.
Tôi gọi điện hỏi thử bên đấy.
Bọn họ vô cùng nhiệt tình, nói vẫn chưa tuyển được người, hỏi tình huống bên tôi xong thì nóng lòng yêu cầu tôi mang theo CV đến nơi gặp mặt nói chuyện.
Sau khi tôi đến, họ hết sức hài lòng, quyết định chọn tôi.
Hóa ra ở đây, hợp tác với công ty đều là khách quen nhiều năm ở khu vực xung quanh, tuyển quản lý tiếp thị trách nhiệm chủ yếu không phải là tiêu thụ, mà là hỗ trợ kỹ thuật, đôi khi phải đi công tác ở một vài địa phương nông thôn, vì thế ứng cử viên lý tưởng nhất của họ là quản lý tiếp thị đã có kinh nghiệm, còn có giấy phép kỹ sư, hơn nữa cần đàn ông trẻ độc thân.
Tôi bắt đầu đi làm ngay trong ngày, đầu tiên đi theo thầy học tập, ba tháng sau sẽ làm việc độc lập.
Lúc làm, có khổ cũng có vui, tôi có thể chịu được cực khổ, và cũng hay có niềm vui kèm theo.
Điều này rất khác với khi quản lý công ty của mình và các phạm vi liên quan, khi đó tôi thấy vất vả mệt mỏi, nhưng giờ, chẳng bao lâu nữa, sau khi bắt đầu công việc, tôi sẽ thành thạo điêu luyện.
Hồi mới đầu rất cực nhọc.
Vì vốn dĩ thiếu hụt kinh nghiệm làm việc, cộng thêm mới vào công ty, cần thời gian làm quen với nghiệp vụ, trong giờ làm tôi luôn theo thầy chạy khắp nơi, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, chỉ có thể duy trì được giấc ngủ cơ bản nhất; đến ngày nghỉ thì cần đọc sách và tư liệu mang về từ công ty, cũng phải tự đi mua sách bên ngoài, luôn bận đến không còn biết trời đất.
Vậy cũng tốt, không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
Trong lúc làm căng thẳng như đang chiến đấu, dù có một ít thời gian rảnh nghĩ đông nghĩ tây, thì tôi cũng chỉ nghĩ đến vài chuyện cũ vui vẻ để tâm trạng hào hứng hơn.
Nửa năm sau, tôi thông thạo hết tất cả quy trình nghiệp vụ, công việc dần đi theo quỹ đạo, làm việc không còn lao tâm lao lực như hồi mới đầu nữa, đã có thời gian để thả lỏng.
Công việc, cuộc sống, bạn bè, tôi dần dần cảm thấy đầy đủ.
Đôi khi nghĩ đến người ấy, lâu vậy mà không có ai đến tìm mình, yêu cầu mình làm theo di chúc thì chắc hắn vẫn bình yên vô sự.
Chỉ vậy mà thôi.
Chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại, có lúc vừa nhớ đến đoạn đầu sẽ lập tức ngừng lại.
Tình trạng bây giờ, xem như là hài lòng rồi.
Hôm nay tại nhà hàng của công ty, người chủ trì giải thích rõ về sản phẩm mới của công ty với cấp dưới xong, thì phòng ban chúng tôi đến quán bar gần đó để thư giãn, sau đấy đồng nghiệp nữ muốn đi hát.
Cuối tuần mà, mọi người đều không cần làm việc, có thể nghỉ ngơi vì thế ca hát đến nửa đêm mới giải tán.
Đồng nghiệp của phòng ban chúng tôi lúc bình thường cực kỳ hòa hợp, đến khi đi hát thì ai nấy chẳng che giấu lộ nguyên hình, ngay cả tôi cũng bị lây nhiễm.
Tạm biệt đồng nghiệp đi chung taxi vì tiện đường, tôi ngâm nga điệu nhạc mới học được ban nãy, gật gù đắc ý đi lên lầu.
Đã rất khuya, tôi cố không phát ra tiếng động để đèn ở tầng sáng lên, mà mò mẫm bước đi.
Gần đến trước cửa, tôi bỗng cảm giác trong bóng tối có gì đó đang nhìn mình.
Tôi nhìn sang, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Dừng bước lại.
Hắn đứng bên cửa, nhìn tôi.
Đúng thật là hắn.
Tôi biết hắn còn sống, nhưng trong nửa năm qua không tìm tôi nên tôi nghĩ chắc đối phương tuyệt vọng rồi, có lẽ hắn vốn chỉ là áy náy, tôi nói tha thứ thì đối phương cũng giải thoát, không còn muốn liên quan đến tôi.
Tôi ở đây sống rất tốt, không bao lâu nữa là có thể quên đi hắn, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, không hề ngờ rằng hắn sẽ xuất hiện.
“Em khỏe không?” Hắn hỏi, giọng nói trĩu nặng, nghe trưởng thành hơn nửa năm trước mấy phần.
Tôi không trả lời, đi đến mở cửa, trở tay muốn đóng lại.
Hắn thò chân chặn khe cửa, rồi đổi thành bám tay vào khung cửa, chắc chắn tôi sẽ không hung ác đóng cửa nghiền ép tay hắn.
Quả thật tôi sẽ không, nhưng tôi cũng không muốn mở cửa cho hắn vào.
Chúng tôi cứ thế giằng co.
Hắn đẩy mấy lần, còn chưa cố sức thì từ bỏ, cách cánh cửa nhẹ giọng năn nỉ: “Cho anh vào được không, anh vẫn chưa ăn tối.”
Tôi liếc hắn qua khe cửa.
Có một nhóm bay đến đây từ bên đó, đến lúc chiều, chắc hắn ngồi cùng chuyến với nhóm đấy.
Cũng đâu phải nửa đêm mới đến nơi, sao chưa ăn tối được.
“Anh muốn chờ em cùng ăn.” Hắn ở ngoài cửa giải thích.
Lại nữa rồi.
Bỏ đói mình, để tôi cho hắn đi vào.
Có lẽ mãi mà tôi vẫn chưa về, hắn nghĩ cứ đứng ở đây chờ tôi, sau đó tôi sẽ cho hắn vào.
“Vết thương của anh thế nào rồi?” Tôi hỏi bằng giọng điệu không mấy tốt lành, ý ngầm là nhắc hắn không quan tâm đến thân thể mình.
Loại người không xem trọng sức khỏe của bản thân, ai cũng sẽ khiển trách.
Tôi thấy mình biểu đạt ý tứ hết sức rõ ràng, nhưng hắn lại chẳng nghe được, chỉ biết xuyên tạc ý của tôi, lộ ra sự mừng rỡ: “Đã lành hẳn rồi, cho nên mới đến tìm em này.”
Nói đến vế sau thì ngữ điệu từ phấn khởi vội vã chuyển thành dịu dàng từ tốn.
Tôi nhìn đối phương, nghĩ có nên nhốt hắn ngoài cửa không đếm xỉa hay không.
Hắn nhìn tôi tha thiết.
Lát sau, tôi nghe thấy một âm thanh réo lên.
Hắn sờ bụng, cười ruồi với tôi.
Không còn cách nào, tôi thả tay để hắn đi vào.
Vừa bước chân vào cửa, hắn như một con mãnh thú linh hoạt vồ đến người tôi.
Tôi khiếp sợ, vội đẩy mạnh hắn ra, xoay người chạy vào phòng mình, đóng sầm của lại, lập tức khóa trái, hét vọng ra ngoài phòng khách: “Cút ra ngoài!”
Hắn không đi, trái lại bước đến gần, gõ cửa, gọi tên tôi.
Tôi liên tục thấp giọng gầm lên với ngoài cửa: “Cút ra ngoài!”
Hắn nhẹ giọng giải thích: “Anh chỉ là muốn ôm em một cái thôi mà.”
Tôi vẫn trả lời hắn: “Cút!”
Hắn đứng ngoài cửa, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Tôi đi đến giường, nằm lên, dự định một lát nữa mà bên ngoài không vang lên tiếng động nào thì sẽ ngủ.
Hắn dám phá cửa xông vào, tôi sẽ báo cảnh sát.
Hắn cực kỳ dễ thay đổi, ai biết được lần này hắn có ý đồ gì.
Một hồi lâu sau, giọng nói của hắn vang lên ngoài cửa, âm điệu trầm trầm dịu dàng, vẫn nói câu nói đó: “Anh thật sự chỉ là muốn ôm em một cái thôi, không có ý định nào khác.”
Tôi không trả lời, nhắm mắt lại muốn ngủ.
Vì sao lại đến gây chuyện với tôi, đã nói rõ hết mọi thứ với anh rồi mà.
Còn không chịu buông tha cho tôi.
Qua mấy phút, tôi tưởng hắn không còn ngoài cửa nữa, thì bên ngoài truyền đến giọng hắn gọi tên tôi, lại là câu giải thích giống vậy “Chỉ là muốn ôm một cái thôi mà”.
Sau đấy lại lặp lại vài lần, chỉ là câu văn hơi khác đi, lần sau còn hạ thấp tư thái hơn lần trước, đến lúc sau, gần như là cầu xin.
Tôi quyết định mặc kệ hắn.
Chốc sau, bên ngoài không còn tiếng động.
Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà màu đen.
Trốn tránh cũng không phải biện pháp.
Nếu hắn đã tìm đến, nên nói rõ ràng với hắn thôi.
Đơn giản là xem phòng khách thành bệnh viện, lặp lại cho hắn nghe, nói rõ ràng hơn.
Quyết định xong, nhớ ra hắn chưa ăn tối, tôi ngồi dậy cất giọng nói với ra phòng khách: “Trong nhà bếp có đồ ăn, tự anh tìm đi.”
Bên ngoài yên tĩnh vài giây, rồi vang lên tiếng bước chân.
Nhưng không phải đi ra nhà bếp mà là đến gần cửa, sau đó hắn gõ cửa, lại nhỏ giọng gọi tên tôi: “Anh không cố ý, em đừng giận, sẽ không vậy nữa, em cứ đi ra đã nhé? Đừng bí bách mình.”
Tôi không nhúc nhích, hắn bổ sung: “Anh đói.”
Giọng nói mang theo sự mệt mỏi nhưng vẫn rất đỗi dịu dàng.
Nói xong, hắn đứng ngay cửa.
Tôi nghĩ lúc hát mình không ăn gì, cũng đói bụng, nên mở cửa.
Song vẫn đề phòng, có điều, hắn không làm hành động nào đáng nghi nữa.
Tôi xuống bếp, hắn vẫn đi theo sau.
Tôi quay đầu nói: “Anh ra phòng khách uống ly nước đi.”
Lúc nãy không nghe thấy tiếng của máy lọc nước ngoài phòng khách, hắn là người gia giáo, chủ nhà không mời thì ngay cả đồ vật nhỏ trong phòng cũng sẽ không chạm vào.
─── Giá mà hắn áp dụng cái giáo dưỡng tốt đẹp ấy lên người tôi.
Người ở sau “Ừ” một tiếng, nhưng không quay đi mà vẫn theo tôi.
“Đi uống đi.” Nhớ hắn vừa đói vừa khát, tôi không khỏi nói chuyện hòa hoãn lại.
Nhưng hắn không đi, bước lên muốn lấy mâm cho tôi.
Tôi từ chối: “Đồ ăn đơn giản, không cần phụ.”
Tay hắn khựng lại giữa chừng, ban đầu không biết làm sao, sau đấy im lặng, đứng bên nhìn tôi.
Tôi mặc kệ đối phương, nhanh chóng nấu cơm, hâm nóng thịt trong tủ lạnh, làm thêm món canh: “Ăn được rồi.”
Hắn đứng gần đó, vẫn nhìn tôi như đang xuất thần, khóe miệng còn mang nét cười, nghe tôi nói mới hồi thần, vội vàng bước đến dọn cơm nước ra phòng khách phụ tôi.
Lúc ăn cơm hắn chủ động ngồi trên sofa cách xa tôi, hắn ăn cực kỳ nhanh, quả thật là đói bụng.
Nhưng có quá ít thức ăn, tôi không thể không bắt chuyện dặn hắn một tiếng: “Cứ ăn đi.” Lại bổ sung: “Mặc dù không có món gì ngon.”
Nghe câu ấy, làm như hắn muốn phủ nhận lập luận “không có món gì ngon” mà lập tức với đũa gắp thức ăn vào bát như là người khách vui vẻ vì chiêu đãi của chủ nhà.
Nhưng sau mấy đũa, hắn chợt dừng lại.
Hắn chần chờ, gắp miếng thịt qua bên bát tôi.
Tôi nhìn đôi đũa, lạnh nhạt nói: “Anh tự ăn đi.”
Hắn không động đũa, một giây sau, lại thăm dò đưa qua.
Tiếp tục thế như này thì thịt nguội mất.
Tôi liếc hắn, hắn lập tức bắt lấy ánh mắt của tôi, vồn vã nhìn tôi.
Tôi không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
Hắn vui vẻ bỏ miếng thịt đó vào bát tôi.
Tôi nhìn nó, là phần tôi thích.
Hắn rút đũa về lại bát của mình, dồn dập xới cơm ăn như muốn che giấu tâm trạng.
Bỗng chốc tôi ăn không màng đến mùi vị.
Ngẩn ngơ cảm giác như mình đã thấy được gì đấy, mục đích lần này hắn đến.
Sau đó, hắn vẫn duy trì khoảng cách an toàn, không lại gần tôi, ăn cơm xong, khi rửa chén hắn đến phụ, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn xuống dưới, ánh mắt cố định tại bồn rửa, không nhìn tôi, không nhìn xung quanh tôi, cũng chú ý không chạm vào tôi tựa như muốn tránh hiềm nghi.
Chắc vì hắn vừa vào nhà liền bị tôi đẩy ra, chạy vào trong phòng đóng kín cửa cho nên bây giờ không dám lỗ mãng, luôn xem sắc mặt tôi.
Phản ứng lúc nãy của tôi đúng thật là thái quá, nhưng đối mặt với hắn, tôi không thể không cẩn thận.
Tôi đã nói rằng tin tưởng hắn, chỉ khi nào hắn không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Danh sách chương