Tưởng Mộ Thừa đang dựa vào bên ngoài xe, nghe vậy liền quay đầu lại, cười với Tô Vận: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì.”

Đương nhiên là không phải vậy rồi, tự đi chà đạp thanh danh của bản thân, sao có thể gọi là chuyện nhỏ? Trên đường về, Tô Vận cẩn thận suy nghĩ chuyện đã xảy ra, nghĩ lại câu nói của Lâm Việt lúc trước, sau đêm nay cô sẽ được tự do, là có ý gì nhỉ?

Tô Vận hỏi: “Lâm Việt đã nói cho anh biết chưa?”

Việc cô và Lâm Việt giả vờ yêu đương.

Tưởng Mộ Thừa gật đầu, trả lời thật: “Từ lúc đánh tennis xong.”

Tô Vận gật gật đầu.

Hoá ra Lâm Việt tìm anh nói chuyện đó, chuyện vừa rồi ở bữa tiệc chính là trao cô sự tự do.

“Cho nên anh và Nhiên Nhiên sắm vai diễn như vậy?” Tô Vận nhìn anh.

Tưởng Mộ Thừa: “Ừ, lời trẻ con nói ít ai nghi ngờ, như vậy họ sẽ dễ tin hơn.”

“Các anh thật là…” giọng Tô Vận đầy sự bất đắc dĩ: “Các anh sẽ làm hư Nhiên Nhiên mất.”

Tưởng Mộ Thừa: “Thật ra không ai dạy nó, là phát huy năng khiếu bẩm sinh mới đúng.”

Tô Vận: “……”

Đây là một người làm cậu ư?

Rốt cuộc là nói xấu hay đang khen vậy?

Rất nhanh đã đến cửa bệnh viện, Tưởng Mộ Thừa không tiến xe vào, chiếc xe quá bắt mắt, xuất hiện ở trước ký túc xá sẽ lôi kéo nhiều sự chú ý không cần thiết.

Khi xe dừng lai, Tô Vận biết cỗ xe bí đỏ cùng giày thuỷ tinh cuối cùng cũng biến mất, cô bé lọ lem phải về thực tại của chính mình.

Tô Vận xuống xe, Tưởng Mộ Thừa cũng xuống ngay, rồi vòng qua đầu xe đi đến bên người cô, “Đi thôi, tôi đưa em vào.”

Tô Vận hơi giật mình, ngay sau đó nói: “Không cần phiền toái như vậy, tự em đi vào là được rồi.”

(VV: Tớ xin phép đổi xưng hô của hai người nhé, vì Tô Vận cũng kém tuổi Tưởng Mộ Thừa, và giờ họ cũng thân thiết với nhau hơn)

“Tôi đưa em vào.” ngữ khí Tưởng Mộ Thừa vô cùng kiên định khó có thể cự tuyệt.

Bọn họ sóng vai cùng đi, cũng không nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần, thi thoảng cánh tay cô sẽ va nhẹ vào ống tay áo của anh, họ đi rất tự nhiên, không có cố ý kéo dãn khoảng cách.

Trong một chớp mắt, Tô Vận muốn dũng cảm một lần, khoác cánh tay mình khoác vào cánh tay anh.

Nhưng sau đó, cô lại nghĩ, nếu lúc ấy cô thật sự làm vậy, kết quả sẽ ra sao?

Chẳng mấy chốc, họ đã đi tới đường nhỏ ven hồ trong viện.

Trái tim Tô Vận lại lần nữa loạn nhịp, đêm đó lúc cô gọi điện cho Tưởng Mộ Thừa cũng xuất hiện hiện tượng y hệt.

(VV: Chị Tô Vận vẫn chưa biết anh tư là Tưởng Mộ Thừa nha. Mấy đoạn trước chỉ là từ góc nhìn của ngôi số ba kể lại thôi)

Cô bất giác đỡ ngực mình.

Tưởng Mộ Thừa nhìn cô, quan tâm hỏi: “Em không thoải mái à?”

“À, không phải.” Tô Vận lại nhanh chóng đặt tay xuôi bên người.

Đã sắp khuya, những cơn gió thổi qua lay động cây xào xạc. Bước chân của họ ngày càng chậm.

Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn khuôn mặt cô, gọi một tiếng: “Tô Vận.”

“Dạ?”

“Không có gì.”

Tô Vận: “……”

Không khí xung quanh lại lâm vào trầm mặc.

Sau vài phút, Tưởng Mộ Thừa lần thứ hai mở miệng.

“Tô Vận.”

“Dạ?”

“Tại sao khi Lâm Việt cùng bạn gái cũ rời đi, em lại không đi luôn?” Anh đã cho rằng cô sẽ bỏ đi luôn, nhưng cô lại không làm vậy.

Tô Vận dừng bước chân.

Tưởng Mộ Thừa cũng dừng chân, nhìn cô.

Tô Vận cảm thấy trước mặt anh cô thể cất giấu, tỏ cái vẻ dối người, tựa như anh có thể nhìn thấu cô vậy.

“Em sợ sẽ làm mất lòng Lâm Việt, anh ấy sẽ thấy em là kẻ không biết tốt xấu, không để mặt mũi cho anh ấy… Sợ sau việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc…”

Cô không nói nữa.

Tưởng Mộ Thừa cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô

Tô Vận có chút không biết làm sao.

Cứ như vậy chớp mắt, cô cảm thấy mình rất vô sỉ, nhưng đó thật sự là điều cô nghĩ trong lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Có phải anh thấy trong lòng em rất đen tối, không thật thà?”

Tưởng Mộ Thừa không trả lời cô.

Tô Vận lại nói: “Em biết Lâm Việt là người tốt, chắc sẽ không làm vậy, nhưng là…”

Cô nói năng có chút lộn xộn.

Cô sợ hãi, chuyện 5 năm trước đã biến cô thành một kẻ sống đa nghi, nhạy cảm, luôn phải cẩn thận từng li từng tí.

Một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chuyện đó đã thành nỗi ám ảnh trong cô, tựa như bóng ma ký ức, cô dùng cách nào cũng không nhảy ra được khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy.

“Tại sao em lại sợ điều đó chứ?” Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm vào mắt cô, tựa như trói chặt cô bằng ánh mắt ấy.

Tô Vận lắc đầu: “Không có gì.”

Cô nghĩ mình không nói, Tưởng Mộ Thừa sẽ không hỏi thêm nữa.

Im một lúc, anh nói: “Tô Vận, về sau em có thể giống Nhiên Nhiên, sống thật với chính mình, không xem sắc mặt của ai cả.”

Trong nhất thời, không khí trở nên vô cùng ái muội.

Tô Vận không dám nhìn anh, đầu rũ xuống thấp.

Trong lòng cô từng luồng nhiệt đánh úp, đôi mắt cũng trở nên ươn ướt.

Tưởng Mộ Thừa khum tay vỗ nhẹ vai cô: “Đi thôi.”

Tô Vận gật đầu, đi theo sau anh.

Sau đó dọc đường đi không ai nói nữa.

Đến sảnh vào ký túc xá, Tô Vận bắt lấy chút thời gian cuối cùng.

Cô dừng lại, nhìn anh, ngừng thở hỏi: “Anh tư, em còn chưa biết tên anh đâu.”

Tưởng Mộ Thừa suy tư nhìn cô, cười như không cười, giọng nói cũng nhu hòa vài phần: “Thật muốn biết sao?”

Tô Vận gật đầu, bộ dạng vô cùng thành khẩn.

Sau một lát, Tưởng Mộ Thừa cười, nói: “Không cần thiết đâu, sẽ doạ em sợ đó.”

Tô Vận: “… Rất khó nghe sao?”

Tưởng Mộ Thừa vẫn cười.

Đây là lần đầu tiên Tô Vận thấy anh cười sáng lạn như thế, lúc không cười anh đã đầy vẻ quyến rũ, khi anh cười rộ lên, giống như một loại ma túy khiến người ta say mê.

“Anh nói đi mà.” Nói xong câu này, Tô Vận giật nảy mình, sao nghe như cô đang nóng nảy làm nũng vậy?

Tưởng Mộ Thừa cũng không nói lời nào, cứ đứng tuỳ ý như vậy nhìn cô.

Buổi đêm ngày hè, làn da cô vẫn trắng nõn như vậy.

Cái gì mà da trắng sáng như sứ hảo hạng như sinh ra để miêu tả cô.

Trang điểm của cô đêm nay thật sự làm anh bất ngờ.

Những lần gặp nhau trước đây, lúc nào cô cũng xuất hiện trước mặt anh trong tình trạng éo le, chật vật.

Lần đầu tiên ở cửa hàng tự phục vụ, cô mặc bộ váy liền áo rẻ tiền, trên trán, trên cổ đều là mồ hôi.

Lần thứ hai ở phòng bệnh, cô mặc áo blouse trắng, nhưng quầng thâm mắt có thể so với gấu trúc.

Sau đó ở ngã tư đường hôm trời mưa, nhìn cô chật vật với cây ô hỏng, cả người đều ướt sũng.

Tô Vận bị anh nhìn chăm chú như vậy có chút không chống đỡ được, hô hấp cô bắt đầu hỗn loạn, trong lòng như có con nai con đang chạy qua chạy lại. Suy nghĩ hoa si của cô lập tức đi vào trạng thái mộng mơ, nhưng cuối cùng âm thanh ấy kéo cô về hiện tại.

Tưởng Mộ Thừa nói: “Lên lầu đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Vận: “……”

Tiết trời đầu thu hơi lành lạnh, trăng sáng trên nền trời đen, rất thích hợp để mơ màng, vậy mà một câu nói như vậy phá vỡ hứng khởi thưởng thức thiên nhiên.

Nhưng cô lập tức suy nghĩ, cô không thể nảy sinh chuyện tình cảm vào lúc này, còn phải chú ý bộ trưởng Lưu nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Vận có chút mất mát.

Đến lúc vào thang máy, cô mới nhớ ra anh vẫn chưa nói cho cô biết tên mình là gì.

Sau khi về phòng, Tô Vận nhớ tới Lâm Việt, không biết tình hình bên đó ra sao rồi, chắc cũng loạn nhỉ.

Tiệc sinh nhật đang tốt lành tự dưng nhảy ra một chuyện, bạn gái đương nhiệm bị bạn gái cũ chơi trò cần hay không cần, nhất định Lưu Văn Ngọc sẽ không tha cho anh.

Cô nhắn tin qua WeChat cho Lâm Việt: 【 Bên đó sao rồi? 】

Lâm Việt: 【 Anh về nhà rồi. 】

Tô Vận trực giác thấy không ổn, lập tức hỏi: 【 Dì Lưu có làm khó anh không? 】

Lâm Việt: 【 Ừ, chỉ thiếu giết chết thôi. 】

Tô Vận: 【……】

Lâm Việt: 【 Khéo mười ngày nửa tháng nữa không xuống được giường. 】

Tô Vận: 【… Trừng phạt lên thể xác ư? 】

Lâm Việt: 【 Mông đều đã nở hoa rồi, anh chụp bức ảnh cho em xem nhé? 】 kèm theo một biểu tượng hồ hởi.

Tô Vận: 【 Hừ chết anh đi! 】

Không đợi Lâm Việt nhắn lại, cô lại hỏi: 【 Anh bị đánh thật? 】

Lâm Việt khoa trương nói: 【 Chứ còn gì. Anh bị đạp mấy cái liền, toàn bằng giầy cao gót nhé! Nói không ngoa đâu, đá không ngừng nghỉ luôn! 】

“Lâm Việt, mẹ chưa nói chuyện xong với mày đâu! Ném ngay cái điện thoại đi! Mày lại nhắn tin hú hí với con hồ ly tinh đó hả?!” Lưu Văn Ngọc vẫn đang thở dốc, mất sạch kiên nhẫn.

Lâm Việt đáp Tô Vận: 【 Tạm thời thôi nhé, hôm nào gặp anh kể cho. 】rồi cất di động.

Anh nhìn Lưu Văn Ngọc: “Mẹ, chúng ta đều là người có văn hoá, cái gì mà hồ ly tinh, nghe mẹ nói thật mất mặt!”

Lưu Văn Ngọc ấn ngực, “Mày nói mẹ nghe, đêm nay rốt cuộc là thế nào?”

Lâm Việt lười biếng dựa lưng vào sô pha, “Còn sao nữa chứ? Bạn gái đột nhiên không muốn chia tay con, lại làm ra trò giả mang thai.”

Lưu Văn Ngọc: “Điều mẹ muốn biết là tại sao Tô Vận lại đang hẹn hò với tiểu tứ?”

“Chuyện anh tư với Tô Vận giả vờ yêu đương cũng là anh ấy nghĩ ra mà. Anh tư nghe lời mẹ, vẫn luôn tác hợp cho con và Tô Vận, anh ấy thấy Tô Vận lúc ấy bị nhiều người chế giễu như vậy nên không đành lòng, nên mới nghĩ ra kế đó để giúp Tô Vận.”

Lưu Văn Ngọc hồ nghi nhìn chằm chằm Lâm Việt: “Chỉ đơn giản như vậy?”

“Còn có thể sao nữa? Lúc ấy Viên Dĩnh cũng ở đấy, mẹ có thể đi hỏi chị ấy.”

Lưu Văn Ngọc: “Con…” Bà thở dài, không nói ra lời.

Lâm Việt lại nói: “Mẹ, việc này cũng phải trách con, Tô Vận không làm sai gì cả. Việc xấu hổ này bỗng dưng nhảy ra, lúc ấy chẳng ai có thể phản ứng kịp, có trách cũng chỉ trách con vô ý vô tứ, làm mất mặt Tô Vận.”

Việc này thật lộn xộn nhưng cũng thật tốt nha.

Hiện tại tất cả mọi người đều biết tiểu Tô là vợ chưa cưới của tiểu tứ, sao bà có thể ép được với Lâm Việt nữa.

Không thể được, như thế sẽ ảnh hưởng thanh danh của Tưởng Mộ Thừa và nhà họ Tưởng.

Lưu Văn Ngọc mệt mỏi xoa xoa ấn đường, xua xua tay: “Được rồi, lên tầng nghỉ ngơi đi.”

Ngày mai bà sẽ đi kiểm tra ở viện, tháng chín bận nhiều việc quá, tháng mười còn phải đi nước ngoài, không có nhiều thời gian ở nhà.

Bà cảnh cáo Lâm Việt: “Trong lúc mẹ không ở nhà mày sống cho tử tế một chút.”

Lâm Việt trả lời cho có lệ: “Con biết rồi biết rồi, con nhất định sẽ vâng lời tuyệt đối, về nhà trước mười hai giờ.”

Lưu Văn Ngọc sau khi nói xong liền trở về phòng.

Lâm Việt ngồi ở phòng khách, hồi tưởng lại mọi chuyện tối nay, cho tới giờ anh vẫn vô cùng kích động và hưng phấn không thể kiềm chế.

Thật là con mẹ nó kích thích.

Thật ra nếu không phải vì trận tennis chiều nay, anh chưa nghĩ đến chuyện thả tự do Tô Vận sớm như vậy.

Một trận tennis buổi chiều xong, anh có thể thấy rõ hận ý của Tưởng Mộ Thừa đối với mình sâu bao nhiêu.

Anh có thể xác định, Tưởng Mộ Thừa thật sự thích Tô Vận.

Nhưng vì mối quan hệ ‘yêu đương’ của anh và Tô Vận, anh tư chỉ có thể ép ở trong lòng. Cho nên anh sẽ là quân tử vì nghĩa giúp người.

Lúc anh kể cho Tưởng Mộ Thừa chuyện yêu đương giả này, anh có thể thấy ngay thái độ Tưởng Mộ Thừa với mình xoay chuyển 180 độ, xém chút nữa làm đổ bình trà.

Tưởng Mộ Thừa còn ngang nhiên giáo dục anh, sau đó không quên nhắc nhở anh mau ‘chia tay’ Tô Vận.

Anh liền làm bộ rất khó xử: “Anh tư, việc chia tay việc này không dễ dàng như vậy, mẹ em bên kia vẫn luôn theo dõi sát sao, nếu xảy ra chuyện không tốt, em khẳng định bà sẽ trút lên Tô Vận, nói không chừng ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.”

Tưởng Mộ Thừa nói: “Việc này giao cho anh, sau bữa tiệc tối nay hai người có thể đường ai người ấy đi.”

Anh lúc ấy trộm nghĩ, anh chỉ có một lần sinh nhật tuổi ba mươi thôi, thế mà Tưởng Mộ Thừa lại đem nó thành một vở kịch…

Sau đó anh hỏi Tưởng Mộ Thừa có tính toán gì không, Tưởng Mộ Thừa liền đơn giản nói: “Cho cậu thoải mái lên sân khấu, coi như là quà sinh nhật ba mươi tuổi anh tặng cậu.”

Anh vẫn luôn nhớ cô bạn gái xinh đẹp lúc trước của mình, trong lòng chờ mong vô ngàn, nhưng lại không nghĩ tới chính là Tưởng Mộ Thừa cho biến ‘người yêu’ của mình thành vợ chưa cưới của anh ấy.

Khi bạn gái anh xuất hiện, anh thật sự phát ngốc luôn, không nghĩ đến đó là sự bố trí của Tưởng Mộ Thừa. Lúc đó anh nhất thời rối loạn, không thể suy nghĩ được gì.

Chính lúc ấy, tin nhắn của Tưởng Mộ Thừa đến: 【 Anh làm thủ tục cho cô ta xuất ngoại ra nước ngoài, cô ta đã vui vẻ đồng ý xuất ngoại rồi, trong lúc đó em có thể làm vài chuyện tốt. 】

Lúc xem xong tin nhắn, cả người anh đều cảm giác không lành.

Vì Tô Vận, anh không màng đến hình tượng bị tổn thất nghiêm trọng, nói không chừng còn phải gặp mặt gia pháp của mẫu thân đại nhân. Tên Tưởng Mộ Thừa lòng dạ hiểm độc thế mà nghĩ ra cái trò bạn gái cũ mang thai tới phá, lại còn cho bạn gái cũ của anh đi di cư, quả thật là tên súc sinh đội lốt thư sinh mà.

Đây chính là sự trả thù trần trụi của Tưởng Mộ Thừa dành cho anh, ai bảo anh dám phạm thượng, cả chiều ngồi trước mặt Tưởng Mộ Thừa khoe khuy măng sét, lại còn ân ân ái ái với Tô Vận ở sân tennis.

Cái này không tính, tàn nhẫn nhất chính là Tưởng Mộ Thừa kêu con nhóc quái chiêu kia vào gọi mợ!

Ác hơn chính là, tiểu ác vương đó còn nói anh ấy đã bên Tô Vận hai năm, sắp tính kết hôn… Về sau ai còn dám mơ ước Tô Vận, ai còn dám bắt nạt cô nữa.

Cái tâm cơ này, trừ Tưởng Mộ Thừa chắc không có người thứ hai.

Lâm Việt đang nhập thần, đột nhiên di động đặt ở bên người rung hai cái, có thông báo tin nhắn mới.

Anh mở di động, là Tô Vận hỏi: 【 Đã ngủ chưa? 】

Lâm Việt xem xong sau, miệng cười khẽ, bắt đầu trêu cô: 【 Nhớ người ta à? 】

Tô Vận: 【… Em hỏi anh đứng đắn nhé. 】

Lâm Việt: 【 Anh với em còn có gì không đứng đắn? 】

Tô Vận không để ý tới anh, hỏi: 【 Đêm nay sao anh không nói trước cho em một câu, để em diễn cùng cho hoàn hảo. 】

Lâm Việt nghĩ thầm, anh là phó đạo diễn còn bị xoay vòng vòng, có thể làm gì cơ chứ? Nếu biết trước khéo còn choáng vì Tưởng Mộ Thừa sửa kịch bản.

Anh nói: 【 Sợ diễn xuất em không tốt, nội dung xung đột, để cho em tự nhiên như thế không phải càng dễ dàng thuyết phục người khác sao? 】

Tô Vận nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý

Nếu cô biết trước sẽ không có vẻ khổ sở đó, cũng không phản ứng như vậy khi Nhiên Nhiên gọi mợ.

Cái loại chân thật này, dù là thế nào cũng không diễn ra được.

Tô Vận uyển chuyển hỏi: 【 Đúng rồi, WeChat của anh tư là gì vậy, anh cho em để em cảm ơn anh ấy cho tốt. 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện