Tưởng Mộ Thừa hơi giật mình, nhưng sau đó anh lại cất giọng khinh khỉnh: “Chả nhẽ Phó Minh Diễm có gì tốt hơn anh hả?”
Lâm Việt thật thà khai báo: “Trừ chuyện anh ta không nhiều tiền bằng anh, điểm nào cũng không hề thua kém.”
Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, im lặng nhìn chằm chằm Lâm Việt vài giây, cũng lười tranh luận chuyện này. Anh liếc nhìn đồng hồ, trợ lý Khương chắc cũng sắp tới rồi.
Lâm Việt lo sợ cho chính mình nói tiếp: “Nếu Phó Minh Diễm và anh đều có xuất thân giống nhau, nói không chừng hai người sẽ đều ngang cơ nhau đó.”
Nếu anh là phụ nữ nhất định sẽ không do dự mà chọn Phó Minh Diễm, ai mà chả thích được đàn ông quan tâm chăm sóc chứ. Cái loại người lạnh lẽo như Tưởng Mộ Thừa rất không thích hợp lấy làm chồng.
Tưởng Mộ Thừa uống mấy ngụm nước, mặt không đổi nhìn Lâm Việt: “Chỉ bằng anh ta không có tiền, vậy mà còn đòi so sánh với anh?”
Lâm Việt: “…” Thật chưa thấy qua ai tự phụ như vậy.
Anh nhịn không được đả kích Tưởng Mộ Thừa: “Anh chưa từng nghe qua câu này sao, có người nói em anh không hoàn hảo, nhưng anh chính là người duy nhất. Nói không chừng câu đó chính là miêu tả vị trí của Phó Minh Diễm trong lòng Tô Vận, chính là loại tồn tại đặc biệt như thế. Cũng như trên đời này còn nhiều người phụ nữ hơn Tô Vận nhưng anh đều không có cảm giác sao?”
Tưởng Mộ Thừa híp mắt lạnh lùng nhìn Lâm Việt, cũng không nói lời nào.
Lâm Việt cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phả vào người, anh rùng mình, trong nháy mắt bật chế độ ton hót: “Nhưng em có thể đảm bảo với anh Tô Vận rất kháng cự với tình cảm của Phó Minh Diễm, chính là tình cảm của anh ta như keo 502, muốn bậy ra cũng không bậy được.”
Lúc này trợ lý Khương gõ cửa đi vào, mang theo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đưa cho anh, “Tưởng tổng, đây là hợp đồng anh yêu cầu soạn thảo.”
“Ừ.” Tưởng Mộ Thừa cầm lấy bút trên bàn ký vào phần của mình rồi đưa lại cho trợ lý Khương để anh ấy đi làm tiếp một bản khác chuẩn bị cho thứ Hai.
Lâm Việt hơi khó hiểu, “Anh tư, anh đem cổ phần chuyển nhượng cho em, em cũng phải được ký tên chứ.” Chả nhẽ không định cho anh ký? Trợ lý Khương giải thích: “Lâm tổng, thứ hai luật sư sẽ liên hệ anh, đến lúc đó anh sẽ đến ký ở công ty giải trí Lại Thiêm.” Sau đó trợ lý Khương cúi người, cầm hợp đồng mang ra ngoài.
Lâm Việt đăm chiêu nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Thế anh gọi em đến đây làm gì?”
Tưởng Mộ Thừa không hề hấn gì nói: “Không gì cả.”
Lâm Việt: “…”
Tưởng Mộ Thừa quay quay bút máy trong tay, hỏi Lâm Việt: “Biết vì sao anh lại cho cậu cổ phần không điều kiện không?”
Lâm Việt sờ sờ mũi, thầm nghĩ, vì em lớn lên đẹp trai, nên anh yêu em.
Thật ra anh không biết tối qua Tưởng Mộ Thừa chập dây thần kinh nào đó, tự dưng nửa đêm nửa hôm không ngủ được gọi điện muốn sang tên toàn bộ cổ phần anh sở hữu ở công ty giải trí, một xu cũng không cần.
Anh vô cùng vui vẻ, mãi nửa ngày sau mới ngờ ngợ đây là cái bẫy. Làm sao tự nhiên trên trời lại rơi xuống miếng thịt béo bở cơ chứ?
Lâm Việt nghĩ mãi không ra, liền hỏi: “Vậy sao anh lại muốn chuyển nhượng cho em?”
Tưởng Mộ Thừa cũng không định quanh co: “Bởi vì Tô Nịnh Nịnh là nghệ sĩ của công ty này.”
“Cái gì?” Giọng điệu Lâm Việt kéo cao lên vì kích động, thiếu trút nữa anh trượt từ trên tay vịn sôpha xuống đất, sau khi ngồi ổn định, anh xác nhận lại: “Tô Nịnh Nịnh thật sự là người của công ty này?”
Tưởng Mộ Thừa: “Ừm.”
“Thảo nào!” Anh còn cho rằng Tô Nịnh Nịnh vẫn còn ở công ty cũ, trong khoảng thời gian gần đây anh luôn bận ở nước ngoài, nên không chú ý đến chuyện này.
Tưởng Mộ Thừa vô cùng nghiêm túc, nói cổ phần này vốn là trên danh nghĩa Tô Vận cho Tô Nịnh Nịnh, nhưng Tô Nịnh Nịnh lại không hiểu rõ về khoản này nên muốn giao cho Lâm Việt tạm thời quản lý, nhưng cũng có một số điều kiện ràng buộc.
Tưởng Mộ Thừa đang nói cố ý dừng lại một lúc, sau đó trở giọng mang ý cảnh cáo: “Lâm Việt, trước đây cậu có bao nhiêu chơi bời, mỗi ngày đổi một cô thì anh cũng không quan tâm, Nhưng nếu cậu dám đối xử như vậy với Tô Nịnh Nịnh, cậu có thể đoán được hậu quả rồi đấy!”
Lâm Việt không ngừng gật đầu, “Biết, biết rồi, là chết không có chỗ chôn.”
“Biết thì tốt!”
*
Sau khi rời công ty, Tưởng Mộ Thừa tranh thủ đến bệnh viện. Tối qua anh và Tô Vận ở nhà, đưa người giúp việc qua trông đêm, không biết cô nhóc nghịch ngợm kia có giận dỗi gì không.
Khi anh tới phòng bệnh, Nhiên Nhiên còn đang chơi game trên di động.
Nhiên Nhiên nghe tiếng động ngẩng đầu, lườm Tưởng Mộ Thừa một cái: “Cậu.” rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi.
Tưởng Mộ Thừa ngồi ở mép giường, tịch thu di động: “Miệng vết thương không đau nữa đúng không?”
Nhiên Nhiên bất mãn trừng mắt: “Cháu chơi một chút cũng không được?”
“Không được!” Tưởng Mộ Thừa thái độ không cho phép thương lượng, anh giữ di động Nhiên Nhiên trong lòng bàn tay, như đang nghĩ gì nhìn chằm chằm cô bé, cuối cùng nhượng bộ: “Như vậy đi, nếu bài kiểm tra văn tới cháu được 50 điểm trở lên, cậu sẽ cho cháu chơi thoải mái một tuần.”
50 điểm?
Quá cao.
Quá khó.
Nhiên Nhiên mếu máo, “Không thèm, không chơi.”
Tưởng Mộ Thừa không khỏi nhíu mày, bất mãn nói: “Cháu không thể có ý chí một chút sao? Bài thi 120 điểm được 50 điểm mà còn khó?”
Nhiên Nhiên trợn trắng mắt, không trả lời.
Tưởng Mộ Thừa mở di động cô bé, gỡ trò chơi, nhân tiện cũng xoá luôn tài khoản của cô nhóc, miệng nhắc nhở: “Gửi lời của cậu đến cậu bạn trai của cháu, nếu còn muốn cài lại trò chơi cho cháu, cậu sẽ lập tức làm cho trò võng du của công ty đó tê liệt trong đêm.”
Nhiên Nhiên lại trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ, cậu khốn nạn.
Tưởng Mộ Thừa vào nhà vệ sinh rửa tay, chuẩn bị gọt vỏ táo cho Nhiên Nhiên, trong lúc vô tình anh xoay mặt nhìn thấy bên cạnh cửa sổ có một bó hoa loa kèn, anh nhíu mày, hỏi cô nhóc: “Buổi sáng có người đến thăm?”
Nhiên Nhiên quay nhìn bó hoa, sau đó liếc nhìn anh, vẻ mặt bất mãn, “Vâng, là người phụ nữ tên Hạ Kiều đó!”
Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa khẽ thay đổi: “Tại sao cô ấy lại đến thăm cháu?”
Tưởng Mộ Thừa nhíu mày càng sâu, anh có chút không vui: “Cô ấy nói chuyện đó với đứa nhóc như cháu làm gì!”
Nhiên Nhiên chun mũi, “Còn sao nữa, chắc chắn là muốn cùng cậu gương vỡ lại lành…”
Tưởng Mộ Thừa lạnh giọng quát: “Nói bậy.”
Nhiên Nhiên phản bác: “Cháu không nói bậy! Cô ấy trước kia coi cháu như cái gai, nhất định cảm thấy nếu không vì cháu thì đã kết hôn với cậu rồi. Nhưng đột nhiên giờ lại thay đổi thái độ 180 độ, hỏi han ân cần, à không, là bằng mặt mà không bằng lòng. Cô ấy còn chưa gặp cậu sao? Hừ ghét chết đi được.”
Tưởng Mộ Thừa: “Về sau cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt cháu nữa!” Anh bắt đầu gọt táo, Nhiên Nhiên cũng không nói gì nữa. Anh thi thoảng liếc nhìn cô nhóc một cái, hừ, hoá ra vẫn làm mặt xấu.
Tưởng Mộ Thừa gọt xong cắt một miếng táo liền ăn luôn, hương vị không tồi, đúng là vị Nhiên Nhiên thích. Anh đưa mấy miếng táo đã cắt cho cô bé, sờ sờ đầu hỏi: “Tối qua ngủ được không?”
Nhiên Nhiên: “Khá tốt, đêm nay cậu đừng tới đây nữa, cháu cảm thấy mợ còn cần cậu hơn cháu đấy.” Cậu không tới, bạn trai cháu có thể tới rồi.
Tưởng Mộ Thừa ho nhẹ hai tiếng, che dấu sự xấu hổ, lần đầu tiên anh đối mặt với sự chế nhạo của Nhiên Nhiên mà không thể nói gì.
Nhiên Nhiên ngồi dậy, ngoắc ngoắc ngón tay với Tưởng Mộ Thừa: “Cậu ngồi gần đây cho cháu mượn vai xíu.”
Tưởng Mộ Thừa ngồi xuống cạnh cô bé, đem đầu cô dựa vào ngực, áy náy: “Có phải đêm qua ngủ không ngon không?” Cô bé có thói quen trước khi đi ngủ phải có người đọc sách cho, tối qua anh lại quên mất…
Nhiên Nhiên lắc đầu, gọi: “Cậu.”
“Ừm?”
“Nếu, nếu,… ý cháu là nếu Hạ Kiều lại tìm cậu, cậu sẽ… sẽ cùng cô ta quay lại không?”
“Chuyện người lớn, trẻ còn đừng có suy nghĩ.”
Nhiên Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Cháu không nhỏ nữa, cậu trả lời đi.”
Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc: “Sẽ không có chuyện đấy đâu!”
Nhiên Nhiên thầm thở phào: “Cậu, giờ cậu đã ở cùng mợ rồi, cậu không được phép thành một tên tiện nam, ăn trong bát nhìn trong nồi.”
Tưởng Mộ Thừa vẻ mặt buồn bực: “… Nhiên Nhiên, những lời này cháu học được ở đâu?”
“Tiểu thuyết đó.”
“Về sau không được đọc mấy tiểu thuyết này!”
Nhiên Nhiên bằng mặt không bằng lòng nói: “… Biết ạ.”
Tưởng Mộ Thừa nói chuyện với Nhiên Nhiên một lúc, sau đó lại đọc sách cho cô bé nghe. Nhiên Nhiên nghe sau đó liền mơ màng sắp ngủ, Tưởng Mộ Thừa mở nhạc nhẹ, cô bé rơi vào giấc ngủ say.
Tưởng Mộ Thừa ra khỏi bệnh viện thì đi vào tiệm bán hoa mua một bó hoa hồng. Anh không biết Tô Vận thích hoa gì, nhưng chắc chắn mua hoa hồng sẽ không sai đâu nhỉ, phụ nữ đều yêu hoa hồng mà.
Trên đường về, Tưởng Mộ Thừa luôn suy nghĩ lời của Nhiên Nhiên trong phòng bệnh, anh lấy di động ra gọi Trì Hướng Đông.
Trì Hướng Đông giờ cứ nhìn thấy điện thoại của Tưởng Mộ Thừa là lại e ngại. Anh bị chỗ sườn heo chua ngọt kia làm cho phát bệnh ra rồi, giờ cảm giác dạ dày mình vẫn toàn vị sườn xào chua ngọt.
Da đầu anh tê rần đặt điện thoại lên tai: “Anh tư?”
Tưởng Mộ Thừa đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Kiều ly hôn?”
Trì Hướng Đông sửng sốt sau một lúc lâu mới hoàn hồn, “Đúng vậy, là mấy ngày hôm trước rồi, em cũng là nghe một công ty luật đối tác nói là họ đã phân chia tài sản, tuy nhiên chồng cô ấy nhất quyết không chịu nhường ngôi nhà họ ở…”
Trì Hướng Đông blah blah một hồi vô cùng hào hứng thì Tưởng Mộ Thừa cắt ngang: “Cô ấy ly hôn sau có gọi cậu không?”
Trì Hướng Đông bị nghẹn, “Cô ấy gọi em làm gì? Không phải em…”
Nói đến đây, Trì Hướng Đông lơ mơ cảm nhận được dường như Tưởng Mộ Thừa còn tình chưa dứt với Hạ Kiều, không sao tự nhiên lại bát quái như vậy?
Aiz, đàn ông thực ra đều không chịu được cảnh bị đá. Lúc trước Hạ Kiều chia tay Tưởng Mộ Thừa xong liền kết hôn chớp nhoáng, hẳn là Tưởng Mộ Thừa chịu đả kích không nhỏ.
Trì Hướng Đông không dám hỏi nhiều, chỉ có thể mịt mờ nhắc nhở: “Anh tư, tuy người ta nói người cũ luôn tốt đẹp, nhưng em cảm thấy vẫn là chị dâu hợp anh hơn.”
Tưởng Mộ Thừa không nói tiếp, cũng không giải thích, lại hỏi Trì Hướng Đông có số điện thoại của Hạ Kiều không.
Trì Hướng Đông hết sức giật mình: “Anh không có?”
Tưởng Mộ Thừa: “Trì Hướng Đông, cậu nói lời vô nghĩa ngày càng nhiều!”
Trì Hướng Đông: “… Em gửi anh ngay. Chính là anh em với nhau, em phải nhắc nhở anh một câu, vẫn là chị dâu hợp…” Không đợi anh nói xong, Tưởng Mộ Thừa đã treo điện thoại.
Trì Hướng Đông dí miệng vào điện thoại mắng chửi Tưởng Mộ Thừa một lúc, nghĩ mãi không rõ Tưởng Mộ Thừa muốn làm gì?
Ăn lại đồ cũ ư?
Tưởng Mộ Thừa có số điện thoại liền lập tức gọi, mãi không có ai nhấc máy. Anh lại gọi tiếp cuộc nữa, đến lần thứ ba thì mới có người nghe.
“Alo, ai ở đầu kia thế?”
Giọng Tưởng Mộ Thừa trước sau lãnh đạm: “Là tôi.”
Hạ Kiều đang bận, đương sự đang bổ sung chứng cứ, văn phòng rất ồn ào, cô gật đầu xin lỗi khách, chỉ chỉ di động bên tai, đi ra ngoài.
Cô đang xem hồ sơ nhiều đến mức đau đầu hoa mắt, vừa rồi tiếng ‘là tôi’ cô thật không nghe ra là ai, liền hỏi: “Ngại quá, vừa rồi tôi không nghe rõ anh nói cái gì.”
Tưởng Mộ Thừa cố gắng nhẫn nại: “Là tôi!”
Hạ Kiều ngẩn ra, sóng điện thoại truyền đến thanh âm… rất quen thuộc ha, nhưng cô vẫn nghĩ không ra là ai, chắc là không phải là khách nhỉ, cô vẫn luôn lưu số khách hàng lại.
“Xin lỗi, gần đây tôi thật sự bận quá, khách hàng lại nhiều, không nhận ra anh là ai.”
Tưởng Mộ Thừa không có ý tào lao, nói thẳng: “Tưởng Mộ Thừa!”
Hạ Kiều híp híp mắt, mẹ nó, cô không nghĩ tới là Tưởng Mộ Thừa đâu, giọng điệu lập tức chuyển sang trêu chọc nói: “Hoá ra là anh, bạn trai cũ!”
Danh sách chương