Khi nhìn thấy thông báo bình luận, đầu ngón tay Tô Vận lạnh như băng, ngực lại bắt đầu khó thở. Cô dùng sức xoa xoa ngực, đi về phía trước vài bước rồi ngồi xuống chiếc ghế dài.

Bình luận chỉ đơn giản một chữ ‘Ồ’, đến dấu chấm câu cũng không có.

Tim cô lên gia tốc đập thình thình, không phải chứ, người bình luận thế mà lại là Tưởng Mộ Thừa.

Mấy tiếng trước, Điền Điềm còn nhắc cô, Tưởng Mộ Thừa vừa mới đến đường vành đai.Vậy giờ đã khởi binh vấn tội rồi.

Chỉ mỗi chữ ồ, Tô Vận không tài nào đoán được điều gì. Cô ấn vào mục tin nhắn, mấy hôm trước vì chột dạ, cô đã nhắn tin xin lỗi Tưởng Mộ Thừa dài như sớ vô cùng chân thành. Nhưng tin nhắn gửi đi đó như đá ném xuống biển, một chút động tĩnh đều không có.

Ngón tay cô đặt trên biểu tượng gửi đi, do dự không biết có nên tạ lỗi một lần nữa không. Sau đó không để cho mình kịp hối hận, cô lại một lần nữa ấn gửi đi.

Hai phút sau, có tin nhắn trả lời.

Tưởng Mộ Thừa: 【 Bạn đã nhắn tin này một lần rồi. 】

Tô Vận: “……” Nếu như hiện ‘đã xem’, mà không đáp lại, sau đó đến tìm tận mặt cô, chính là muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm cô.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem sự tình đêm đó nói thẳng ra, hi vọng được khoan hồng. Rút cục cô cũng không phải cố ý, bụng dạ khó lường muốn trục lợi để nổi tiếng.

Tô Vận: 【 Tưởng tiên sinh, ngài thật tốt. Có thể cho tôi một phương thức liên hệ được không? Tôi muốn giải thích một chút về chuyện này. 】

Kì thật cô cũng không ôm hi vọng nhiều, Tưởng Mộ Thừa là người như vậy sẽ không tùy tiện đem phương thức liên lạc cho người lạ.

Lát sau, Tô Vận liền nhận được tin nhắn thứ hai của Tưởng Mộ Thừa trong đêm nay, mười một con số.

Nhìn chằm chằm vào dòng số kia, cô sửng sốt hồi lâu. Có khoảnh khắc, cô hoài nghi có phải hay không Weibo của Tưởng Mộ Thừa bị ăn trộm…

Đêm yên tĩnh, con gió mùa hạ thổi qua nhưng lại không có chút mát mẻ nào, Tô Vận chép 11 con số vào phần quay số, cuối cùng ấn gọi.

Microphone truyền đến âm thanh tút tút, xung quanh là tiếng côn trùng kêu râm ran.

Tiếng tim cô đập giống như ai cầm cái chiêng gõ tuỳ ý vậy. Vô cùng không có quy luật.

Lại giống như tiếng sóng biển ban đêm ồ ạt mà đánh vào bờ cát.

Theo thói quen bệnh nghề nghiệp, Tô Vận theo bản năng sờ sờ lỗ tai, hoá ra mình lại không đem theo ống nghe bên người.

Rõ ràng âm thanh này không phát ra từ điện thoại. Mà tiếng tút cũng đã dừng lại.

Mà điện thoại đã hiện cuộc gọi đã được nối thông, nhưng đầu dây bên kia lại không có âm thanh gì. Nhưng sự yên tĩnh lại có thể khiến người ta hít thở không thông.

Tô Vận nhỏ giọng ‘ Alo ’ một tiếng, tự giác khai báo: “Là Tưởng tiên sinh phải không, tôi là ‘nghe đồn nửa thật…’” hai chữ ‘nửa giả’ còn chưa có ra tiếng đã bị bên kia cắt ngang.

Thanh âm trầm thấp của Tưởng Mộ Thừa truyền đến: “Tôi biết.”

Tô Vận lại ngẩn ra, thanh âm này… rất dễ nghe, có điểm giống người đàn ông cô gặp ở khu tự phục vụ trên cao tốc.

Sau đó lại ở trong lòng tự xem thường chính mình, chết đến nơi rồi còn cứ suốt ngày tưởng tượng về người đàn ông ấy.

Tưởng Mộ Thừa lại im lặng. Chắc đang chờ cô thẳng thắn.

Tô Vận liền đem sự tình đêm đó tóm tắt lại, nhưng lược bỏ chi tiết hai y tá hoa si kia.

Không biết là do thời tiết quá oi bức, hay bởi vì quá khẩn trương, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi. Cuối cùng cô lại nói câu: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Lúc sau lại nghe Tưởng Mộ Thừa nói: “Ừ. Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Ngay sau đó cúp máy.

Tô Vận: “……”

Nhìn xuống màn hình đã tối om, cô vẫn cảm giác chuyện này chân thật.

Việc này như vậy là xong rồi? *

Hôm sau.

Tô Vận đi làm với đôi mắt gấu trúc, cả người đều uể oải ỉu xìu.

Đêm qua cô chính là thức trắng đêm.

Đằng nào cũng gặp chi bằng qua sớm, Tô Vận liền chuẩn bị đi đến khu phòng bệnh VIP ‘thỉnh an’ Lưu Văn Ngọc.

Còn chưa ra khỏi văn phòng, đã bị dì chủ nhiệm kêu lại: “Tô Vận, đang định đến chỗ bộ trưởng Lưu à?”

Tô Vận gật đầu.

“Báo cáo kiểm tra của bộ trưởng Lưu có rồi, cháu mang theo qua đó luôn.” Dì chủ nhiệm đặt trên bàn một chồng báo cáo kiểm tra cùng với phim chụp CT cho cô.

“Vâng.” Tô Vận tìm cái túi giấy đựng lại toàn bộ giấy tờ và phim chụp rồi rời khỏi phòng. Ra khỏi phòng, cô liền ngáp dài.

Tối hôm qua sau khi trở về, cô liền ăn mì gói, sau đó hoàn toàn tỉnh ngủ.

Nằm trên giường nhắn tin qua WeChat với Điền Điềm mới biết hôm qua cô ấy phải ở lại đài truyền hình trực ban, vô cùng nhàn rỗi không có chuyện gì. Vì thế hai người nói chuyện đến tận 5 rưỡi sáng.

Lúc đầu các cô toàn nói về Tưởng Mộ Thừa, sau cô nói đến người đàn ông ở khu tự phục vụ kia, thế là câu chuyện không hồi kết. Kì thật tới tới lui lui toàn nghĩ về chuyện ấy, các cô nóirong suốt bốn tiếng, Tô Vận cảm giác đến giờ vẫn vô cùng hào hứng?

Rõ ràng giờ là ngày hè tháng bảy nóng bức, sao cô lại phát xuân cơ chứ? Thật không khoa học.

*

Bãi đỗ xe bệnh viện.

Tưởng Mộ Thừa mới trở về từ khoa phụ sản bên kia, anh đưa Tưởng Tiểu Mễ đi khám thai, sau khi bố trí hộ lý thì vội vàng rời đi để về công ty họp.

Nhưng chưa đến được xe đã nghe có người gọi anh: “Tưởng tổng.”

Tưởng Mộ Thừa theo tiếng quay đầu, cười nhạt: “Chương bí thư.” lại hỏi “đưa bộ trưởng Lưu tới kiểm tra sức khoẻ?”

Chương bí thư đáp: “Hai ngày nay cơ thể bộ trưởng Lưu không tốt. Tôi đến đây báo cáo công việc cho bà ấy.”

Tưởng Mộ Thừa: “Ồ, vậy tôi không làm chậm trễ việc của ông nữa, lát sau tôi sẽ lên thăm bộ trưởng Lưu.”

Chương bí thư rời đi bãi đỗ xe.

Tưởng Mộ Thừa không vào xe nữa, tự mình đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa, rồi quay thẳng đến khu nằm bệnh. Phòng bệnh của Lưu Văn Ngọc anh còn nhớ rõ.

Lúc Tưởng Mộ Thừa tới phòng bệnh, Chương bí thư đã báo cáo xong công việc và rời đi, trong phòng bệnh chỉ có một mình Lưu Văn Ngọc.

Lưu Văn Ngọc cười nói: “Chương Bí thư lại nhiều lời nói dì nằm việc với con à?”

Tưởng Mộ Thừa đi đến trước đầu giường: “Nãy con gặp Chương Bí thư ở dưới bãi đỗ, sau đó thấy bác sĩ y tá ai trong viện cũng khẩn trương, liền biết ngay dì đang ở đây.”

Lưu Văn Ngọc chỉ chỉ anh, tức đến mức không nói ra lời.

Tưởng Mộ Thừa cầm một trái táo lên bắt đầu gọt vỏ: “Dì, dì đừng tức giận, cháu chỉ là người ăn ngay nói thật thôi.”

Lưu Văn Ngọc: “……”

Sau ngần ấy năm quen biết, bà đã có thói quen cùng với Tưởng Mộ Thừa nói giỡn với mình.

Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc gọt vỏ trái cây, lại hỏi: “Lâm Việt không biết dì nằm viện ư?”

Nhắc tới con trai, Lưu Văn Ngọc lập tức đổi ngữ khí oán giận: “Không có nói cho nó, nhìn thấy thằng nhóc đấy dì lại tức sôi máu, lớn như vậy rồi mà vẫn vô tâm, cả ngày ham chơi.” Nói xong lại nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Đúng rồi, tiểu tứ, dì nhờ con một chút.”

Tưởng Mộ Thừa đưa miếng táo đã cắt cho Lưu Văn Ngọc: “Dì lại nhờ cháu làm lớp bồi dưỡng chính trị cho Lâm Việt ạ?”

“Không phải cái đó.” Lưu Văn Ngọc vừa cắn táo vừa suy tư, nghĩ xem nói thế nào Tưởng Mộ Thừa mới giúp được bà đối phó với thằng con trai.

Lúc này phòng bệnh có người gõ cửa.

“Bộ trưởng Lưu, là cháu, tiểu Tô.”

“Tiểu Tô à, vào đi.” Lưu Văn Ngọc cảm thấy Tô Vận tới quá đúng lúc, vấn đề bà đang đau đầu cũng dễ giải quyết hơn.

Tô Vận vừa đẩy cửa vào, đập vào mắt đầu tiên không phải Lưu Văn Ngọc, mà là người đàn ông đang ngồi ở mép giường kia. Anh đang dùng khăn giấy lau con dao gọt hoa quả. Tô Vận lại nhìn miếng táo trong tay Lưu Văn Ngọc bỗng thông suốt cái gì đó.

Vẫn là ánh mắt nhàn nhạt như cũ, không chút độ ấm. Giống như lần đầu gặp nhau, anh liếc cô một cái rồi thu hồi ánh mắt. Đối với sự xuất hiện của cô ở nơi này không có gì quá kích động. Nhưng Tô Vận lại hoàn toàn không có sự bình tĩnh ấy.

Trong lòng nổ tung như chảo nấu bắp rang bơ.

Đêm qua các cô thảo luận suốt đêm, cho rằng đời này sẽ không gặp lại anh ấy, thế mà hôm nay đã ở ngay trước mắt rồi. Xem ra quan hệ của anh và bộ trưởng Lưu khá thân mật.

Mà quan hệ giữa họ là gì vậy?

Bởi vì người đàn ông không có ý định chào hỏi cô, nên Tô Vận cũng tỏ vẻ không quen biết. Không để cho bản thân kịp tưởng tượng thái quá, Tô Vận điểu chỉnh tốt tâm tình rồi đi qua.

Khoảng cách giữa hai người càng gần, tim cô càng đập quái lạ, nhịp tim không đồng đều, rất nhanh, gây triệu chứng tức ngực khó thở.

Giống hệt triệu chứng khi tối qua gọi cho Tưởng Mộ Thừa.

Đúng rồi, cũng giống hệt cái cảm giác ở khu tự phục vụ.

Tim cô không có bệnh gì chứ?

Cô âm thầm kiềm chế xuống đáy lòng, cố gắng che giấu sự khác thường, cười nói với Lưu Văn Ngọc: “Bộ trưởng Lưu, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của dì đã có rồi, cháu so sánh với những báo cáo lần trước thì không thấy có gì khác thường, ngày ngày dì chú ý nghỉ ngơi điều độ ạ.”

Lưu Văn Ngọc gật đầu: “Vất vả rồi tiểu Tô.”

Tô Vận không ở lại, buông báo cáo liền rời khỏi phòng bệnh.

Lúc đóng cửa, cô lại liếc mắt nhìn người đàn ông kia, nhưng tiếc thay, anh ấy hơi rũ mắt, không nhìn về phía cửa.

Đợi Tô Vận đi, Lưu Văn Ngọc liền hỏi Tưởng Mộ Thừa: “Tiểu tứ, vừa rồi là bác sĩ Tô, cháu cảm thấy thế nào? Ấn tượng đầu tiên ý.”

Lưu Văn Ngọc nói rất rõ ràng, Tưởng Mộ Thừa là người thông minh như vậy, không cần phải hỏi linh tinh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mới hiệu quả tốt nhất.

Ấn đường Tưởng Mộ Thừa nhíu lại. Ấn tượng đầu tiên?

Ở cửa hàng tự phục vụ thì chủ động lại gần, hỏi anh mượn thuốc cùng bật lửa, rõ ràng là không biết hút thuốc, còn dám hút một hơi rồi ho sặc. Lúc gần đi thì cô cùng bạn nói rằng, anh đi theo về quê cô để theo dõi.

Tưởng Mộ Thừa đoán không ra ý của Lưu Văn Ngọc, liền nói: “Rất xinh đẹp.”

Lưu Văn Ngọc nghĩ thầm, dì nhìn trúng con dâu, tất nhiên sẽ không xấu.

Bà sở dĩ bắt lão Hà gọi Tô Vận đang nghỉ phép trở lại chính là muốn làm mai cho cô với thằng con của mình. Lâm Việt lúc trước có bạn gái, nhưng thân là mẹ, dù bà không thích cô gái đó cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi. Bởi nếu bà gây sức ép bắt chúng nó chia tay, thằng nghịch tử Lâm Việt nhất định sẽ mang tâm lý chống đối, nói không chừng sẽ định ăn đời ở kiếp với cô gái đó. Giờ chúng nó đã tự chia tay rồi, đây chính là cơ hội không thể bỏ qua, sắp xếp cho nó gặp mặt với Tô Vận.

Lời lẽ Lưu Văn Ngọc tràn đầy tự hào: “Tiểu Tô chẳng những xinh đẹp, trình độ chuyên khoa cũng rất cao, nhân phẩm cũng cực tốt.”

Tưởng Mộ Thừa nghe xong cảm thấy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe Lưu Văn Ngọc khen một cô gái đến thế.

Lưu Văn Ngọc lại nói: “Đứa nhỏ này không có cha mẹ, xuất thân từ tỉnh lẻ, nhưng vô cùng có ý chí phấn đấu, dì rất thích những cô gái như thế.”

(Vối Vối: tớ không hiểu sao ở bản convert ghi là không có cha mẹ, nên tớ edit như vậy. Chắc có câu chuyện gì đó rồi. Nếu có gì sai tớ sẽ chỉnh lại sau.)

Lưu Văn Ngọc nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, tiếp tục “Dì chuẩn bị tác hợp tiểu Tô cùng Lâm Việt, cháu cảm thấy thế nào?”

Tưởng Mộ Thừa hơi giật mình, nói rằng: “Chuyện tình cảm thì phải hỏi họ chứ dì.”

Lưu Văn Ngọc liền thuận nước đẩy thuyền: “Cái tính cách của Lâm Việt, dì hỏi một đằng nó sẽ trả lời một nẻo.”

Dứt lời, Lưu Văn Ngọc thở dài, nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa: “Tiểu tứ, quan hệ giữa cháu và Lâm Việt tốt nhất, nó lại nghe lời cháu, dì muốn cháu giúp chuyện này.”

“Vâng cháu nghe đây.”

Hai mươi phút sau, Lưu Văn Ngọc rốt cuộc cũng nói xong, miệng lưỡi có chút khô. Uống một cốc nước lớn mà vẫn khát. Tưởng Mộ Thừa lại lần nữa lĩnh giáo khả năng miệng lưỡi của Lưu Văn Ngọc.

Nói nhiều như vậy, chung quy chỉ có một chuyện là bảo anh đi khuyên Lâm Việt thiết thiết hơn với Tô Vận, tuyệt đối không được để Lâm Việt làm ăn qua loa…

Đây là lần đầu tiên Lưu Văn Ngọc mở miệng nhờ anh giúp, bà lại là trưởng bối, bất luận như thế nào, anh cũng phải để mặt mũi cho bà.

Tưởng Mộ Thừa liền đồng ý, “Cháu sẽ cố hết sức.”

Đối với ba chữ ‘ cố hết sức ’ này, Lưu Văn Ngọc đương nhiên không vừa lòng, vì thế lại gây áp lực nho nhỏ cho Tưởng Mộ Thừa.

Bà nói: “Mấy năm nay thân thể dì càng ăn không tiêu, chắc dì cũng sắp phải từ chức.”

Tưởng Mộ Thừa theo phản xạ nhìn sắc mặt của Lưu Văn Ngọc. Bệnh tình đã nghiêm trọng như vậy?

Lưu Văn Ngọc nói giọng bất đắc dĩ: “Dì ngày càng mệt, những lúc rảnh rỗi lại càng mệt, nói không chừng bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Dì nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm chút chuyện này để phân tán sự chú ý.” Nói xong, Lưu Văn Ngọc cố ý cụp mắt xuống, hướng phía Tưởng Mộ Thừa, giọng điệu tha thiết: “Tiểu tứ, dì chỉ có thể trông cậy vào con đi tác hợp cho hai người bọn họ, lúc ấy dì mới có thể an lòng.”

Tưởng Mộ Thừa: “……”

Quả nhiên là kịch bản xuất sắc!



2696
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện