Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới đến, không gì cản nổi.
Giàn giáo, gỗ, sơn và những vật dễ bắt lửa bày la liệt trong căn hộ đang được trang trí, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã lan rộng, đỏ một góc phòng.
Độ nóng từ ngọn lửa khiến hai má tôi phát đau, trong lòng hoảng sợ, đầu óc chỉ còn lại một suy nghĩ, mau mau ra khỏi căn hộ này. Giàn giáo ở ban công đang cháy bừng bừng, chắc chắn không thể thoát ra từ nơi ấy, chỉ còn cửa chính.
Tôi và Châu Nghị không bị dính xăng lên người, chỉ cần cẩn thận đôi chút, chắc sẽ không bị bắt lửa, tôi trùm áo khoác lên đầu, bảo vệ mái tóc, định thừa lúc thế lửa vẫn chưa to lắm mà nhanh chóng xông ra ngoài. Tôi vươn tay tóm lấy Châu Nghị, cậu ta vẫn mang bộ mặt đờ đẫn không chịu đi cùng tôi.
Tôi không nén nổi tức giận, vung tay cho Châu Nghị một cái tát, đánh mạnh tới nỗi khiến mặt cậu ta lệch đi, tôi sẵng giọng chửi: “Cậu sống khó khăn lắm sao! Tới cái chết mà cậu cũng không sợ thì còn sợ cái gì nữa! Tới mạng sống của mình mà cậu cũng không cần, ai còn dám cần cậu nữa!”.
“Tôi sẽ ở chỗ này!”. Cậu ta gào lên khóc lớn, “Tôi cũng phạm pháp rồi, tôi không đi! Chết thì sao chứ, giờ tôi sống mới là đau khổ nhất!”.
Tôi tức tới nỗi run người: “Cậu có đi hay không?”.
Châu Nghị đẩy mạnh tôi ra: “Chị Hà, chị không hiểu được tôi đâu, chị sẽ không hiểu được tôi…”.
Đương nhiên tôi không hiểu cậu, trong mắt tôi, trời to đất rộng, mạng người là lớn nhất, chẳng có bất cứ trở ngại nào trong cuộc đời lớn hơn một sinh mạng cả.
Châu Nghị ôm mặt đau đớn khóc lóc, cậu ta ngồi bệt xuống sàn, như đang chờ đợi ngọn lửa tới nuốt chửng mình, tôi nhìn xung quanh, thuận tay nhặt một ống sắt dưới đất lên, chẳng nói chẳng rằng xông lên phía trước, đập một cú vào đầu cậu ta. Châu Nghị run lên, ngã xuống đất và ngất đi.
Tôi vứt ống sắt đi, nhổ bãi nước bọt: “Đây chính là chỗ đáng sợ của đứa chưa trải đời… Mẹ kiếp, ai cần nói lý với cậu chứ”.
Tôi xốc Châu Nghị lên, lảo đảo đi về phía cửa chính, mùi từ các loại vật liệu trang trí bị đốt cháy bốc lên càng lúc càng khiến người ngạt thở, tôi vừa âm thầm hận sự liều lĩnh của thằng bé này, vừa sợ ngọn lửa đáng sợ kia không chờ chúng tôi trốn ra ngoài đã nuốt hết tất cả.
Vất vả lắm mới đi tới chỗ huyền quan trong đám khói mịt mù ngạt thở, không ngờ ở cửa chính cũng đang có một vũng xăng bốc cháy dữ dội.
Tôi nghiến răng, nhìn Châu Nghị đã ngất xỉu, trong lòng căm hận nói: Đúng là thằng nhóc suy nghĩ chu toàn. Có lẽ khi cậu ta vào cửa đã rưới vũng xăng này ra rồi, lửa trong phòng vẫn cháy bừng bừng, và cả chỗ này cũng bùng cháy.
Thật sự muốn cùng chết với tôi sao…
Tôi không do dự nhiều, vẫn vác cậu ta quay người đi lên tầng trên. Tôi còn nhớ ngay dưới cửa sổ phòng ngủ tầng hai có một đống cát mềm, nhảy vào đó chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Khói ở tầng hai còn đặc hơn ở tầng dưới rất nhiều, tôi cúi người xuống, bịt chặt lấy mũi miệng mà cũng bị ngạt thở tới kinh khủng.
Vất vả nhích tới bên cửa sổ, tôi đẩy cửa ra, nhìn xuống đống cát không cao lắm ở phía dưới, dù trong lòng biết rõ rằng với khoảng cách này mà nhảy xuống thì chắc chắn là vẫn toàn mạng, nhưng đối mặt với chuyện như “nhảy lầu” này, tôi vẫn sợ hãi theo bản năng.
Chết… thực sự dễ dàng như thế sao? Châu Nghị từ bỏ mạng sống vẫn còn vô vàn khả năng của mình thật sự quá dễ dàng…
Đúng vào lúc này, Châu Nghị trên vai tôi chợt rên lên một tiếng như sắp tỉnh lại đến nơi. Tôi thầm hoảng hốt, vừa nghĩ đến chuyện có khi lát nữa cậu ta sẽ ném mình vào trong biển lửa không biết chừng, chần chừ lưỡng lự gì gì nhất thời đều bay đi sạch. Tôi vứt Châu Nghị tới bên cửa sổ trước, sau đó đạp một cái, đá cậu ta xuống dưới, rồi nhắm mắt cắn răng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Giờ Châu Nghị bị đạp tới chỗ nào, tôi đã hoàn toàn không để ý được nữa, tôi chỉ cảm giác một chân mình bị lún sâu vào trong đống cát, sau đó cả gương mặt cũng đập mạnh lên mặt đất làm mũi tôi đau kịch liệt, máu mũi ào ào chảy ra.
“Vẹo rồi vẹo rồi…”. Tôi ôm mũi cuống quýt giãy giụa bò ra khỏi đống cát, vừa lau máu mũi, vừa ôm mũi, nói: “Vốn đã không cao rồi, mẹ kiếp, ngã một cái mà hỏng hết.”.
Tôi đau đớn bò ra khỏi đống cát, thấy Châu Nghị vẫn hôn mê nằm lún trong cát, tôi hoảng hồn, sợ cậu nhóc bị ngạt thở mà chết, bèn vội vàng kéo cậu ta ra, sau đó cũng chẳng quan tâm máu mũi có chảy xuống đầy mặt người ta hay không, lôi Châu Nghị tới ven đường, cố gắng cách xa căn hộ đã bị ngọn lửa hoàn toàn nuốt gọn.
Đến khi tôi cảm thấy mình đã rút tới nơi an toàn, xe cứu hỏa cũng đã đến, tôi ngồi bên bãi cỏ xanh, mặt mũi máu me nhìn đội cứu hỏa vội vàng dập lửa.
Đám khói đặc cuồn cuộn không ngừng bốc lên từ trong căn hộ, thi thoảng còn có thể nhìn thấy ngọn lửa sáng rực tới khiếp người, gần như đỏ cả một góc trời.
Đấy vốn là căn nhà xinh đẹp của tôi… vốn là gia đình tương lai của tôi…
Tôi cúi đầu nhìn Châu Nghị đang hôn mê bất tỉnh nhân sự, mặt mày lạnh tanh lột tất cậu ta ra rồi nhét vào trong miệng đương sự, sau đó đặt giày lên trên mặt cậu ta – hiện đang loang lổ vì máu của tôi.
Dù đã làm thế, nhìn căn hộ bị ngọn lửa nuốt chửng tôi vẫn thấy đau đớn, viền mắt đỏ hoe.
Tôi tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để trang trí cho ngôi nhà tương lai của mình…
Tôi đang thương tâm thì một chiếc xe việt dã đột ngột lướt qua tầm mắt, sau đó chậm rãi dừng lại ở nơi đỗ mấy chiếc xe cứu hỏa. Người đàn ông mặc vest đi giày da bước xuống xe, hắn quay lưng lại với tôi, tôi không nhìn thấy nét mặt, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của hắn cứng đờ.
Hắn sải bước đi về phía căn hộ, một nhân viên cứu hỏa nhanh nhẹn ngăn cản Tần Mạch. Cách một con đường, tôi đâu thể nghe được bọn họ đang nói những gì, chỉ thấy gương mặt bị ánh lửa nhuộm thành một màu của Tần Mạch, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Tôi không khỏi thở dài một tiếng, đi về phía hắn.
“Anh ơi, anh muốn tôi nói thế nào với anh đây, giờ căn hộ này không thể vào được!”. Nhân viên cứu hỏa phát cáu, “Đừng cản trở công việc của chúng tôi được không!”.
“Tôi muốn tìm vợ tôi”. Tần Mạch đẩy bàn tay đang ngăn cản mình của nhân viên cứu hỏa ra, cố chấp nói.
“Nếu bên trong có người, chờ thế lửa nhỏ đi một chút chúng tôi sẽ vào ứng cứu ngay, giờ lửa cháy to thế này, vào đó chỉ chịu chết thôi”.
“Tôi muốn tìm cô ấy”.
Tôi sững sờ, ngừng bước nhìn theo bóng lưng Tần Mạch.
Hóa ra hắn quan tâm tới tôi như vậy…
Trái tim tôi bỗng tràn hạnh phúc: “Tần Mạch”. Tôi nhào lên, ôm chặt lấy eo hắn, ép sát vào lưng hắn, chùi hết máu mũi lên chiếc áo vest của hắn, nghẹn ngào nói, “Khỏi cần tìm nữa, em đã ở đây rồi, em đang ở đây”.
Cả người hắn cứng đờ, mãi một lúc sau mới dám nghiêng đầu nhìn tôi.
“Hà Tịch”.
“Ừ, em đây”.
Một tiếng thở dài thật dài, hắn quay lại ôm lấy tôi, cánh tay chậm rãi siết chặt, dường như muốn hòa tôi vào cơ thể hắn: “Sao chỉ không gặp em một lát thôi mà có thể xảy ra chuyện lớn như thế chứ…”. Hắn ai oán.
Tôi cũng ấm ức chẳng biết biện giải thế nào.
“Em muốn dọa chết anh sao?”.
Tựa lên bờ vai rộng an toàn của hắn, mũi tôi cứ cay cay, cuối cùng viền mắt đỏ hoe. Tôi chợt nhớ tới trước đây mình đã từng hỏi Tần Mạch sẽ yêu tôi được bao lâu… đúng là ngốc quá mà.
Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, đương nhiên Tần Mạch cũng không biết, tình yêu là thứ đến chẳng ai biết, đi chẳng ai hay, ai biết sau này nó sẽ lặng lẽ chạy mất lúc nào, nhưng dù tình yêu Tần Mạch dành cho tôi có thể kéo dài được bao lâu cũng không quan trọng, bởi ít nhất hiện giờ người đàn ông này là của tôi, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tôi.
“Tần Mạch”. Tôi nói, “Mai chúng ta đi đăng ký nhé”.
“Đăng ký kết hôn?”
“Đăng ký kết hôn”.
Bàn tay Tần Mạch đang ôm tôi khẽ siết chặt: “Được”.
Nếu nói tôi chỉ có thể tin tình yêu được một nửa, vậy thì nửa hoài nghi còn lại hãy để hôn nhân lấp đầy. Cho đối phương một sự ràng buộc trách nhiệm, để hai người cùng ở bên nhau được hạnh phúc hơn, đây mới là ý nghĩa tồn tại của hôn nhân.
Trong cơn gió đêm bị đám cháy hun nóng, chúng tôi lặng lẽ ôm siết nhau, đột nhiên, Tần Mạch hỏi: “Hà Tịch, em đang chảy nước miếng lên vai anh à?”.
Lúc này đầu óc tôi có hơi váng vất mơ hồ, không ngẩng lên được, Tần Mạch không nghe thấy tiếng trả lời, thấy lạ bèn kéo tôi ra, nhìn mặt của tôi thì thần thái chợt thay đổi: “Em bị thương sao không nói sớm!”.
“Máu… máu mũi”. Tôi chạm lên mũi mình, chợt thấy đau ghê gớm, thần trí chỉ thoáng cái đã trở nên tỉnh táo lại, máu mũi của tôi chảy lâu thế mà vẫn chưa chịu ngừng…
Tần Mạch kéo tôi lên xe: “Mũi em đã sưng lên rồi, chúng ta đi bệnh viện trước”.
Lúc này tôi mới ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình, nhất thời sợ tới nỗi chân tay lạnh băng, mồ hôi lạnh chảy khắp người. Tần Mạch lôi tôi lên xe, tôi sợ đến nỗi run lẩy bẩy, mặt mũi toàn là máu, gào lên: “Mũi em vẹo rồi, vẹo rồi!”.
Tần Mạch cũng không lên tiếng, mặt mày tái xanh, cấp tốc phóng xe đi.
“Em thế này sao mai đi đăng ký kết hôn được!”.
Nghe tôi lo lắng chuyện này, sắc mặt hắn dịu lại, bật cười bất đắc dĩ. Tôi thấy hắn cười, nỗi ấm ức trong lòng càng tăng thêm: “Nếu em bị hủy hoại dung nhan thì sẽ bám anh cả đời, anh đừng nghĩ tới chuyện sống yên!”.
“Thế thì em hủy hoại dung nhan một chút cũng không sao”.
Tôi ngẩn ra, chút ngọt ngào trong lòng không ngừng lan tỏa, nhưng ôm lấy cái mũi đang chảy máu không ngừng tôi lại thấy sợ hãi, mặt tôi đầy máu ngồi trong xe hắn vừa khóc vừa cười: “Anh đúng là đồ khốn, đồ khốn nạn!”.
Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, mũi tôi đã được băng lại thành một cục to, gần như chắn hết tầm nhìn.
Suốt đường lái xe trở về, Tần Mạch mới nhớ tới việc hỏi tôi chuyện đã xảy ra, tôi thở dài một tiếng thành thực kể lại cho hắn nghe, Tần Mạch nghe xong chỉ im lặng không nói gì. Sau này tôi mới biết, tối hôm ấy, khi tôi và Tần Mạch rời đi chẳng được bao lâu, Châu Nghị đã tỉnh lại, sau đó tự tới đồn Cảnh sát tự thú…
Hôm sau, tôi và Tần Mạch đi làm đăng ký kết hôn từ sáng sớm. Nhân viên nhìn vết thương trên mặt tôi, sau khi ba lần bốn lượt xác nhận chắc chắn tôi không bị bạo lực uy hiếp mới làm thủ tục cho chúng tôi. Tôi nhìn Tần Mạch ký tên mà mặt mày khó coi, cứ đứng cạnh che miệng cười thầm.
Tần Mạch ngoái đầu lại nhìn tôi, cau mày: “Nếu bàn tới bạo lực thì rõ ràng phải là em bạo lực anh mới đúng chứ”.
Tồi xòe tay ra: “Nếu anh Tần chê tôi thì giờ có thể bỏ của chạy lấy người”.
Hắn nhướn mày lên cao ngạo: “Anh thích ăn đòn, thế nào?”.
“Em sẽ bảo vệ, không để người khác bắt nạt anh”. Tôi vỗ ngực bảo đảm. Khiến mọi người đứng chung quanh phải phì cười.
Cầm hai quyển sổ đỏ chót đứng dưới ánh nắng mai, tôi ngước lên nhìn Tần Mạch, hắn cũng đang đần người ngẩn ngơ.
“Anh Tần”. Tôi nói, “Nửa đời sau phải quan tâm tới em nhiều nhiều nhé”.
Hắn cầm lấy bàn tay đang chìa ra của tôi, nghiêm túc đáp: “Cô Hà, hôm nay chúng ta về nhà bàn chuyện khai thác sản phẩm đời sau đi”
Khóe miệng tôi giật giật: “Ấy… ban ngày ban mặt mà”.
Hắn mỉm cười, quyến rũ tôi một cách đáng xẩu hổ: “Chúng ta có thể bàn tới tối, sau đó lại tiếp tục bàn…”.
Giàn giáo, gỗ, sơn và những vật dễ bắt lửa bày la liệt trong căn hộ đang được trang trí, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã lan rộng, đỏ một góc phòng.
Độ nóng từ ngọn lửa khiến hai má tôi phát đau, trong lòng hoảng sợ, đầu óc chỉ còn lại một suy nghĩ, mau mau ra khỏi căn hộ này. Giàn giáo ở ban công đang cháy bừng bừng, chắc chắn không thể thoát ra từ nơi ấy, chỉ còn cửa chính.
Tôi và Châu Nghị không bị dính xăng lên người, chỉ cần cẩn thận đôi chút, chắc sẽ không bị bắt lửa, tôi trùm áo khoác lên đầu, bảo vệ mái tóc, định thừa lúc thế lửa vẫn chưa to lắm mà nhanh chóng xông ra ngoài. Tôi vươn tay tóm lấy Châu Nghị, cậu ta vẫn mang bộ mặt đờ đẫn không chịu đi cùng tôi.
Tôi không nén nổi tức giận, vung tay cho Châu Nghị một cái tát, đánh mạnh tới nỗi khiến mặt cậu ta lệch đi, tôi sẵng giọng chửi: “Cậu sống khó khăn lắm sao! Tới cái chết mà cậu cũng không sợ thì còn sợ cái gì nữa! Tới mạng sống của mình mà cậu cũng không cần, ai còn dám cần cậu nữa!”.
“Tôi sẽ ở chỗ này!”. Cậu ta gào lên khóc lớn, “Tôi cũng phạm pháp rồi, tôi không đi! Chết thì sao chứ, giờ tôi sống mới là đau khổ nhất!”.
Tôi tức tới nỗi run người: “Cậu có đi hay không?”.
Châu Nghị đẩy mạnh tôi ra: “Chị Hà, chị không hiểu được tôi đâu, chị sẽ không hiểu được tôi…”.
Đương nhiên tôi không hiểu cậu, trong mắt tôi, trời to đất rộng, mạng người là lớn nhất, chẳng có bất cứ trở ngại nào trong cuộc đời lớn hơn một sinh mạng cả.
Châu Nghị ôm mặt đau đớn khóc lóc, cậu ta ngồi bệt xuống sàn, như đang chờ đợi ngọn lửa tới nuốt chửng mình, tôi nhìn xung quanh, thuận tay nhặt một ống sắt dưới đất lên, chẳng nói chẳng rằng xông lên phía trước, đập một cú vào đầu cậu ta. Châu Nghị run lên, ngã xuống đất và ngất đi.
Tôi vứt ống sắt đi, nhổ bãi nước bọt: “Đây chính là chỗ đáng sợ của đứa chưa trải đời… Mẹ kiếp, ai cần nói lý với cậu chứ”.
Tôi xốc Châu Nghị lên, lảo đảo đi về phía cửa chính, mùi từ các loại vật liệu trang trí bị đốt cháy bốc lên càng lúc càng khiến người ngạt thở, tôi vừa âm thầm hận sự liều lĩnh của thằng bé này, vừa sợ ngọn lửa đáng sợ kia không chờ chúng tôi trốn ra ngoài đã nuốt hết tất cả.
Vất vả lắm mới đi tới chỗ huyền quan trong đám khói mịt mù ngạt thở, không ngờ ở cửa chính cũng đang có một vũng xăng bốc cháy dữ dội.
Tôi nghiến răng, nhìn Châu Nghị đã ngất xỉu, trong lòng căm hận nói: Đúng là thằng nhóc suy nghĩ chu toàn. Có lẽ khi cậu ta vào cửa đã rưới vũng xăng này ra rồi, lửa trong phòng vẫn cháy bừng bừng, và cả chỗ này cũng bùng cháy.
Thật sự muốn cùng chết với tôi sao…
Tôi không do dự nhiều, vẫn vác cậu ta quay người đi lên tầng trên. Tôi còn nhớ ngay dưới cửa sổ phòng ngủ tầng hai có một đống cát mềm, nhảy vào đó chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Khói ở tầng hai còn đặc hơn ở tầng dưới rất nhiều, tôi cúi người xuống, bịt chặt lấy mũi miệng mà cũng bị ngạt thở tới kinh khủng.
Vất vả nhích tới bên cửa sổ, tôi đẩy cửa ra, nhìn xuống đống cát không cao lắm ở phía dưới, dù trong lòng biết rõ rằng với khoảng cách này mà nhảy xuống thì chắc chắn là vẫn toàn mạng, nhưng đối mặt với chuyện như “nhảy lầu” này, tôi vẫn sợ hãi theo bản năng.
Chết… thực sự dễ dàng như thế sao? Châu Nghị từ bỏ mạng sống vẫn còn vô vàn khả năng của mình thật sự quá dễ dàng…
Đúng vào lúc này, Châu Nghị trên vai tôi chợt rên lên một tiếng như sắp tỉnh lại đến nơi. Tôi thầm hoảng hốt, vừa nghĩ đến chuyện có khi lát nữa cậu ta sẽ ném mình vào trong biển lửa không biết chừng, chần chừ lưỡng lự gì gì nhất thời đều bay đi sạch. Tôi vứt Châu Nghị tới bên cửa sổ trước, sau đó đạp một cái, đá cậu ta xuống dưới, rồi nhắm mắt cắn răng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Giờ Châu Nghị bị đạp tới chỗ nào, tôi đã hoàn toàn không để ý được nữa, tôi chỉ cảm giác một chân mình bị lún sâu vào trong đống cát, sau đó cả gương mặt cũng đập mạnh lên mặt đất làm mũi tôi đau kịch liệt, máu mũi ào ào chảy ra.
“Vẹo rồi vẹo rồi…”. Tôi ôm mũi cuống quýt giãy giụa bò ra khỏi đống cát, vừa lau máu mũi, vừa ôm mũi, nói: “Vốn đã không cao rồi, mẹ kiếp, ngã một cái mà hỏng hết.”.
Tôi đau đớn bò ra khỏi đống cát, thấy Châu Nghị vẫn hôn mê nằm lún trong cát, tôi hoảng hồn, sợ cậu nhóc bị ngạt thở mà chết, bèn vội vàng kéo cậu ta ra, sau đó cũng chẳng quan tâm máu mũi có chảy xuống đầy mặt người ta hay không, lôi Châu Nghị tới ven đường, cố gắng cách xa căn hộ đã bị ngọn lửa hoàn toàn nuốt gọn.
Đến khi tôi cảm thấy mình đã rút tới nơi an toàn, xe cứu hỏa cũng đã đến, tôi ngồi bên bãi cỏ xanh, mặt mũi máu me nhìn đội cứu hỏa vội vàng dập lửa.
Đám khói đặc cuồn cuộn không ngừng bốc lên từ trong căn hộ, thi thoảng còn có thể nhìn thấy ngọn lửa sáng rực tới khiếp người, gần như đỏ cả một góc trời.
Đấy vốn là căn nhà xinh đẹp của tôi… vốn là gia đình tương lai của tôi…
Tôi cúi đầu nhìn Châu Nghị đang hôn mê bất tỉnh nhân sự, mặt mày lạnh tanh lột tất cậu ta ra rồi nhét vào trong miệng đương sự, sau đó đặt giày lên trên mặt cậu ta – hiện đang loang lổ vì máu của tôi.
Dù đã làm thế, nhìn căn hộ bị ngọn lửa nuốt chửng tôi vẫn thấy đau đớn, viền mắt đỏ hoe.
Tôi tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để trang trí cho ngôi nhà tương lai của mình…
Tôi đang thương tâm thì một chiếc xe việt dã đột ngột lướt qua tầm mắt, sau đó chậm rãi dừng lại ở nơi đỗ mấy chiếc xe cứu hỏa. Người đàn ông mặc vest đi giày da bước xuống xe, hắn quay lưng lại với tôi, tôi không nhìn thấy nét mặt, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của hắn cứng đờ.
Hắn sải bước đi về phía căn hộ, một nhân viên cứu hỏa nhanh nhẹn ngăn cản Tần Mạch. Cách một con đường, tôi đâu thể nghe được bọn họ đang nói những gì, chỉ thấy gương mặt bị ánh lửa nhuộm thành một màu của Tần Mạch, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Tôi không khỏi thở dài một tiếng, đi về phía hắn.
“Anh ơi, anh muốn tôi nói thế nào với anh đây, giờ căn hộ này không thể vào được!”. Nhân viên cứu hỏa phát cáu, “Đừng cản trở công việc của chúng tôi được không!”.
“Tôi muốn tìm vợ tôi”. Tần Mạch đẩy bàn tay đang ngăn cản mình của nhân viên cứu hỏa ra, cố chấp nói.
“Nếu bên trong có người, chờ thế lửa nhỏ đi một chút chúng tôi sẽ vào ứng cứu ngay, giờ lửa cháy to thế này, vào đó chỉ chịu chết thôi”.
“Tôi muốn tìm cô ấy”.
Tôi sững sờ, ngừng bước nhìn theo bóng lưng Tần Mạch.
Hóa ra hắn quan tâm tới tôi như vậy…
Trái tim tôi bỗng tràn hạnh phúc: “Tần Mạch”. Tôi nhào lên, ôm chặt lấy eo hắn, ép sát vào lưng hắn, chùi hết máu mũi lên chiếc áo vest của hắn, nghẹn ngào nói, “Khỏi cần tìm nữa, em đã ở đây rồi, em đang ở đây”.
Cả người hắn cứng đờ, mãi một lúc sau mới dám nghiêng đầu nhìn tôi.
“Hà Tịch”.
“Ừ, em đây”.
Một tiếng thở dài thật dài, hắn quay lại ôm lấy tôi, cánh tay chậm rãi siết chặt, dường như muốn hòa tôi vào cơ thể hắn: “Sao chỉ không gặp em một lát thôi mà có thể xảy ra chuyện lớn như thế chứ…”. Hắn ai oán.
Tôi cũng ấm ức chẳng biết biện giải thế nào.
“Em muốn dọa chết anh sao?”.
Tựa lên bờ vai rộng an toàn của hắn, mũi tôi cứ cay cay, cuối cùng viền mắt đỏ hoe. Tôi chợt nhớ tới trước đây mình đã từng hỏi Tần Mạch sẽ yêu tôi được bao lâu… đúng là ngốc quá mà.
Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, đương nhiên Tần Mạch cũng không biết, tình yêu là thứ đến chẳng ai biết, đi chẳng ai hay, ai biết sau này nó sẽ lặng lẽ chạy mất lúc nào, nhưng dù tình yêu Tần Mạch dành cho tôi có thể kéo dài được bao lâu cũng không quan trọng, bởi ít nhất hiện giờ người đàn ông này là của tôi, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tôi.
“Tần Mạch”. Tôi nói, “Mai chúng ta đi đăng ký nhé”.
“Đăng ký kết hôn?”
“Đăng ký kết hôn”.
Bàn tay Tần Mạch đang ôm tôi khẽ siết chặt: “Được”.
Nếu nói tôi chỉ có thể tin tình yêu được một nửa, vậy thì nửa hoài nghi còn lại hãy để hôn nhân lấp đầy. Cho đối phương một sự ràng buộc trách nhiệm, để hai người cùng ở bên nhau được hạnh phúc hơn, đây mới là ý nghĩa tồn tại của hôn nhân.
Trong cơn gió đêm bị đám cháy hun nóng, chúng tôi lặng lẽ ôm siết nhau, đột nhiên, Tần Mạch hỏi: “Hà Tịch, em đang chảy nước miếng lên vai anh à?”.
Lúc này đầu óc tôi có hơi váng vất mơ hồ, không ngẩng lên được, Tần Mạch không nghe thấy tiếng trả lời, thấy lạ bèn kéo tôi ra, nhìn mặt của tôi thì thần thái chợt thay đổi: “Em bị thương sao không nói sớm!”.
“Máu… máu mũi”. Tôi chạm lên mũi mình, chợt thấy đau ghê gớm, thần trí chỉ thoáng cái đã trở nên tỉnh táo lại, máu mũi của tôi chảy lâu thế mà vẫn chưa chịu ngừng…
Tần Mạch kéo tôi lên xe: “Mũi em đã sưng lên rồi, chúng ta đi bệnh viện trước”.
Lúc này tôi mới ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình, nhất thời sợ tới nỗi chân tay lạnh băng, mồ hôi lạnh chảy khắp người. Tần Mạch lôi tôi lên xe, tôi sợ đến nỗi run lẩy bẩy, mặt mũi toàn là máu, gào lên: “Mũi em vẹo rồi, vẹo rồi!”.
Tần Mạch cũng không lên tiếng, mặt mày tái xanh, cấp tốc phóng xe đi.
“Em thế này sao mai đi đăng ký kết hôn được!”.
Nghe tôi lo lắng chuyện này, sắc mặt hắn dịu lại, bật cười bất đắc dĩ. Tôi thấy hắn cười, nỗi ấm ức trong lòng càng tăng thêm: “Nếu em bị hủy hoại dung nhan thì sẽ bám anh cả đời, anh đừng nghĩ tới chuyện sống yên!”.
“Thế thì em hủy hoại dung nhan một chút cũng không sao”.
Tôi ngẩn ra, chút ngọt ngào trong lòng không ngừng lan tỏa, nhưng ôm lấy cái mũi đang chảy máu không ngừng tôi lại thấy sợ hãi, mặt tôi đầy máu ngồi trong xe hắn vừa khóc vừa cười: “Anh đúng là đồ khốn, đồ khốn nạn!”.
Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, mũi tôi đã được băng lại thành một cục to, gần như chắn hết tầm nhìn.
Suốt đường lái xe trở về, Tần Mạch mới nhớ tới việc hỏi tôi chuyện đã xảy ra, tôi thở dài một tiếng thành thực kể lại cho hắn nghe, Tần Mạch nghe xong chỉ im lặng không nói gì. Sau này tôi mới biết, tối hôm ấy, khi tôi và Tần Mạch rời đi chẳng được bao lâu, Châu Nghị đã tỉnh lại, sau đó tự tới đồn Cảnh sát tự thú…
Hôm sau, tôi và Tần Mạch đi làm đăng ký kết hôn từ sáng sớm. Nhân viên nhìn vết thương trên mặt tôi, sau khi ba lần bốn lượt xác nhận chắc chắn tôi không bị bạo lực uy hiếp mới làm thủ tục cho chúng tôi. Tôi nhìn Tần Mạch ký tên mà mặt mày khó coi, cứ đứng cạnh che miệng cười thầm.
Tần Mạch ngoái đầu lại nhìn tôi, cau mày: “Nếu bàn tới bạo lực thì rõ ràng phải là em bạo lực anh mới đúng chứ”.
Tồi xòe tay ra: “Nếu anh Tần chê tôi thì giờ có thể bỏ của chạy lấy người”.
Hắn nhướn mày lên cao ngạo: “Anh thích ăn đòn, thế nào?”.
“Em sẽ bảo vệ, không để người khác bắt nạt anh”. Tôi vỗ ngực bảo đảm. Khiến mọi người đứng chung quanh phải phì cười.
Cầm hai quyển sổ đỏ chót đứng dưới ánh nắng mai, tôi ngước lên nhìn Tần Mạch, hắn cũng đang đần người ngẩn ngơ.
“Anh Tần”. Tôi nói, “Nửa đời sau phải quan tâm tới em nhiều nhiều nhé”.
Hắn cầm lấy bàn tay đang chìa ra của tôi, nghiêm túc đáp: “Cô Hà, hôm nay chúng ta về nhà bàn chuyện khai thác sản phẩm đời sau đi”
Khóe miệng tôi giật giật: “Ấy… ban ngày ban mặt mà”.
Hắn mỉm cười, quyến rũ tôi một cách đáng xẩu hổ: “Chúng ta có thể bàn tới tối, sau đó lại tiếp tục bàn…”.
Danh sách chương