Đi chết đi tuyên bố nhiệm vụ xong tươi cười hớn hở “Kiên trì chín tiếng là có 3 điểm sinh mệnh rồi! Một bước nhảy dài trong sinh mệnh nha!”
Khóe miệng Dạ Sâm giật giật “Cậu nói tôi nghe, tôi phải làm sao mới có thể tứ chi tiếp xúc với Nhậm Cảnh tận chín tiếng?!”
Đi chết đi vô cùng thật thà hiến kế “Ví dụ như làm tình chín tiếng?”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi hiến kế xong còn rất nghiêm túc bổ sung “Tôi tin tưởng Nhậm Cảnh có thể làm được.”
“Cúttttt!” Dạ Sâm tin nó mới lạ!
Lúc này, giọng Nhậm Cảnh truyền tới tai cậu.
“… Anh thấy em nằm trong vũng máu, không thở nữa.”
Một câu ngắn ngủi, thế nhưng anh vẫn không thể nói trôi chảy được. Cả người giống như vừa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, sợ hãi đến mức tim vẫn còn đang đập loạn.
Nhậm Cảnh thật sự “nhìn” thấy ư? Bọn họ thật sự là “có cảm ứng với nhau” ư? Thật là thần kì! Trong lòng Dạ Sâm ngọt lịm, sự lạnh lẽo cũng như bị ánh mặt trời xua tan, hóa thành bụi bay đi. Mặc dù chưa bay hết hoàn toàn, nhưng đối với cậu cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Dạ Sâm ôm chặt Nhậm Cảnh, dán vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập nói “Kể cũng lạ, em nằm mơ, mơ thấy mình bị xe đâm.”
Cánh tay Nhậm Cảnh đột ngột siết chặt.
Dạ Sâm nhỏ giọng an ủi “Nhưng chỉ là mơ thôi, em vẫn ổn, không sao hết.”
Nhậm Cảnh muốn bản thân thả lỏng một chút, thế nhưng thân thể anh cứ như có ý thức riêng, thầm muốn siết chặt cậu, muốn hòa cậu vào máu xương của mình.
Giống như anh đã từng mất đi cậu thực sự, và nỗi đau đớn thống khổ vẫn được lưu giữ trong kí ức.
Dạ Sâm cũng vui vẻ để anh ôm, ôm càng lâu càng tốt, nếu như có thể cứ thế ôm liền chín tiếng, thì cậu có nằm mơ cũng mơ đến mức vì cười mà tỉnh.
Chỉ có Tiểu Lưu đáng thương không biết phải làm sao… Đi hay là không đi đây? Rõ ràng cậu ta đang đứng đây, nhưng kiểu như đã hòa vào với không khí vậy! Thực khổ thân mà QAQ!
Sau hơn mười phút, Nhậm Cảnh rốt cuộc bình tĩnh lại. Anh nhớ đến thời gian không còn sớm, buông Dạ Sâm ra hỏi “Em đói chưa? Chúng ta đi ăn.”
Anh thả lỏng tay, hai người suýt chút nữa thì tách ra. Dạ Sâm quýnh quáng ôm lại.
Nhậm Cảnh bị hành động yêu thương nhung nhớ này làm cho tim loạn nhịp.
Dạ Sâm vội vã nói “Em không đói!”
Nhậm Cảnh hơi ngừng, đặt tay lên lưng cậu, khóe miệng khó nhịn cong lên “Sắp mười hai giờ rồi.”
Lưng Dạ Sâm ngưa ngứa, nhưng cậu nhẫn nhịn không buông tay, vì điểm sinh mệnh mà cố gắng ra sức!
Có điều, hai người cũng không thể không ăn cơm. Cơ mà tay trong tay đi xuống nhà hàng thì hơi quá… Có khi lại bị người vây xem đến ngạt thở.
Nếu thế…
Dạ Sâm rốt cuộc nhìn thấy Lưu Tiểu Minh “tàng hình” đứng đó, nói “Tiểu Lưu, gọi cơm giúp tôi nhé, tôi không xuống dưới lầu đâu.”
Tiểu Lưu vội đáp “Được! Em đi ngay!” Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng không cần làm cái bóng đèn hình người nữa rồi.
Tiểu Lưu ngay lập tức bỏ lại Dạ (bạch tuộc) (điên cuồng chà điểm sinh mệnh) Sâm đang tay nắm chặt tay, hận không thể treo hẳn lên người Nhậm Cảnh làm đồ trang sức.
Nhậm Cảnh khi yêu cứ như biến thành tấm kính che khuyết điểm dày nhất vũ trụ, cho dù Dạ Sâm làm gì, anh cũng đều tìm được lí do phù hợp để biện bạch cho cậu.
Ví dụ như hiện tại, Nhậm Cảnh cho rằng Dạ Sâm bị cơn ác mộng dọa sợ, cho nên ôm anh để xoa dịu, nặng hơn nữa thì là Dạ Sâm cảm nhận được tâm trạng bất ổn của anh, cho nên muốn dùng cách này để trấn an anh.
Vừa nghĩ thế, Nhậm ảnh đế liền cảm thấy mình ngọt như một chiếc bánh Cookie vị kem vừa ngọt vừa thơm vừa mềm.
Anh ôm Dạ Sâm vào lòng, động tác tự nhiên mà thân thiết, điều chỉnh tư thế của cả hai sao cho càng thoải mái hơn.
Dạ Sâm… Xấu hổ đến mức muốn độn thổ!
Hiệu suất làm việc của Tiểu Lưu rất cao, chưa mất bao nhiêu thời gian, cậu ta đã tự mình đẩy xe đồ ăn tới.
Kể ra, cậu ta không đẩy không được. Hai người bên trong dính nhau như sam, nếu như để người khác thấy, chỉ e họ sẽ sợ đến làm rơi hết đồ…
Tiểu Lưu vào phòng, vừa liếc mắt đã không nhịn được mà đỏ ửng cả mặt.
Trong phòng tràn đầy không khí màu hường, hai người còn không mau đi kết hôn luôn đi!
Thật ra, Tiểu Lưu rất yêu thương anh Sâm của cậu ta. Cho nên cậu ta cũng tự tưởng tượng cho mình một câu chuyện thế này: Vị tiểu thiếu gia bị anh họ hành đến đáng thương nhà cậu ta vì ông nội mà chấp nhận gánh vác tất cả. Tuy bên ngoài thiếu gia tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thế nhưng, trong lòng thực chất vẫn là sợ hãi. Do không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt thuộc hạ (Tiểu Lưu), cho nên khi nhìn thấy người yêu trước mắt, cậu liền không kiềm được lòng mà muốn tìm kiếm sự an ủi.
Dù sao, anh họ lòng lang dạ sói như vậy, sống trong thời đại pháp luật mà còn dám giết người, thực khiến người ta sợ hãi mà.
Một đám người thích tưởng tượng, đúng là giảm không ít phiền toái giúp Dạ Sâm.
Đến mức cậu không cẩn thận cái là biến ngay thành kẻ yếu ớt…
Mà thôi, điểm sinh mệnh lớn nhất, sức khỏe của ông nội là ưu tiên hàng đầu, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ trong khoảng thời gian ngắn nhất, để có thể chiếm lại được thế chủ động.
Lúc chờ cơm, Dạ Sâm gọi đi chết đi trò chuyện một lúc.
“Chúng ta xác nhận lại nhiệm vụ tháng chút đi.”
Đi chết đi đọc lệnh “Nhiệm vụ tháng: Nói ‘Em thích anh’ với Nhậm Cảnh trước mặt ba mươi người.”
Nghe hết ba chữ “em thích anh”, Dạ Sâm đỏ mặt hỏi “Thưởng 10 điểm sinh mệnh chứ?”
Đi chết đi đáp “Ừ! Vừa đủ để chữa bệnh cho ông nội.”
“Ba mươi người là ba mươi người liên tiếp hay ba mươi người cùng một lúc?”
“Cùng một lúc, phải đảm bảo là cả ba mươi người đều nghe thấy, và nghe rõ.”
Cái này khó à nha… Ở Pháp thì tìm đâu ra ba mươi người nghe hiểu ba chữ “em thích anh” cơ chứ.
Dạ Sâm “Cậu đang vẽ chuyện đấy à con trai!”
Đi chết đi đáp “Đơn giản mà, tôi chỉ cậu một chiêu.”
Dạ Sâm vểnh tai chăm chú nghe.
“Về nước, tìm một giáo đường, mờ bạn bè người thân, mặc vest trắng, đứng trước mặt linh mục, cậu chắc chắn có thể lớn tiếng nói với Nhậm Cảnh những chữ này…”
Dạ Sâm cảm thấy bộ dạng thận trọng lắng nghe của mình đúng là thằng ngu mà!
Đi chết đi ha hả bật cười “Thật đấy, đảm bảo cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!”
“Ha ha, tiện thu về một ông chồng luôn à?”
“Ừ, tốc độ mà nhanh thì hai người có thể nhận con nuôi nữa luôn.”
“Con nuôi tên là đi chết đi?”
“Êy…” Đi chết đi xấu hổ “Hình như không hay lắm đâu? Cứ gọi Khứ Khứ là được, không thì gọi Bố Bố (Bất Bất) hoặc Ái Ái?”
[Khứ: 去 – Đi; Bố 布 /bù/ – Bất 不 /bù/: Không => từ đồng âm khác nghĩa; Ái 爱 – Yêu (Toàn là chữ trong tên “Không yêu thì đi chết đi”)]
Cái tên này còn thật sự nghiêm túc thảo luận!
Dạ Sâm làm sao mới đánh được nó một trận đây?
Lại nói… Cậu vẫn luôn nghĩ tên cho con mèo nhỏ nhặt được lần trước, chính ra hôm nay tự nhiên lại có ba lựa chọn. Chờ con mèo được đưa về từ bệnh viện, cậu sẽ đặt cho nó một cái tên thật xinh!
Một người một hệ thống tán gẫu lúc lâu, trên thực tế chỉ mất có mấy giây.
Lúc này di động của Nhậm Cảnh vang lên.
Anh nói “Anh đi nghe điện thoại.”
Dạ Sâm đánh chết cũng không muốn buông tay, giục “Anh nghe đi.”
Nhậm Cảnh định đứng dậy, thấy vậy liền ngồi im, trong mắt tràn đầy ý cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhà làm phim ở đầu kia bị làm cho ngây ngẩn của tối (lệch giờ).
Hai người bàn bạc mấy câu liền cúp.
Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm hỏi “Kịch bản lần trước anh nói với em, em sẽ nhận chứ?”
Dạ Sâm hỏi ngược lại “Anh là diễn viên chính đúng không?”
Nhậm Cảnh đáp “Đúng.”
Dạ Sâm nheo nheo mắt “Vậy nhận.”
Nhậm Cảnh hôn lên trán cậu, nói “Về nước phải quay thử đấy.”
Dạ Sâm thẳng thắn “Không thành vấn đề.”
Nhậm Cảnh nhìn nhìn cậu “Em không hỏi xem là quay thử cảnh nào sao?”
Trong đầu Dạ Sâm chỉ toàn là ý nghĩ nắm chặt tay Nhậm Cảnh, đúng là không để ý mà thuận miệng hỏi “Cảnh nào?”
“Thổ lộ với anh.”
“Hả?” Dạ Sâm trợn mắt.
Giọng Nhậm Cảnh có phần bất an “Lời kịch không nhiều lắm, chỉ có mỗi một cậu thôi. Chỉ là, em phải nói trước mặt rất nhiều người.”
Tim Dạ Sâm đạp nhanh như muốn vọt khỏi lồng ngực “Là… Là câu gì?”
Nhậm Cảnh nhìn sâu vào mắt cậu “Câu ‘Em thích anh’.”
Thịch thịch thịch!
Đúng là trời ban phước mà!
Người trong đoàn làm phim tuyệt đối không dưới ba mươi người, đến lúc ấy, cậu có lớn tiếng nói ra, cũng sẽ chẳng có ai nghĩ cậu bị hâm hay bị ngốc!
Còn gì đẹp hơn thế nữa đây!
Chờ 10 điểm sinh mệnh đến tay, sức khỏe ông nội ổn định, cậu liền không cần kiêng kị, lo sợ Dạ Lan nữa!
Dạ Sâm phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại. Mà câu đầu tiên cậu nói sau khi bình tĩnh chính là “Chúng ta đặt vé về nước ngay bây giờ đi!”
Khóe miệng Dạ Sâm giật giật “Cậu nói tôi nghe, tôi phải làm sao mới có thể tứ chi tiếp xúc với Nhậm Cảnh tận chín tiếng?!”
Đi chết đi vô cùng thật thà hiến kế “Ví dụ như làm tình chín tiếng?”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi hiến kế xong còn rất nghiêm túc bổ sung “Tôi tin tưởng Nhậm Cảnh có thể làm được.”
“Cúttttt!” Dạ Sâm tin nó mới lạ!
Lúc này, giọng Nhậm Cảnh truyền tới tai cậu.
“… Anh thấy em nằm trong vũng máu, không thở nữa.”
Một câu ngắn ngủi, thế nhưng anh vẫn không thể nói trôi chảy được. Cả người giống như vừa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, sợ hãi đến mức tim vẫn còn đang đập loạn.
Nhậm Cảnh thật sự “nhìn” thấy ư? Bọn họ thật sự là “có cảm ứng với nhau” ư? Thật là thần kì! Trong lòng Dạ Sâm ngọt lịm, sự lạnh lẽo cũng như bị ánh mặt trời xua tan, hóa thành bụi bay đi. Mặc dù chưa bay hết hoàn toàn, nhưng đối với cậu cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Dạ Sâm ôm chặt Nhậm Cảnh, dán vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập nói “Kể cũng lạ, em nằm mơ, mơ thấy mình bị xe đâm.”
Cánh tay Nhậm Cảnh đột ngột siết chặt.
Dạ Sâm nhỏ giọng an ủi “Nhưng chỉ là mơ thôi, em vẫn ổn, không sao hết.”
Nhậm Cảnh muốn bản thân thả lỏng một chút, thế nhưng thân thể anh cứ như có ý thức riêng, thầm muốn siết chặt cậu, muốn hòa cậu vào máu xương của mình.
Giống như anh đã từng mất đi cậu thực sự, và nỗi đau đớn thống khổ vẫn được lưu giữ trong kí ức.
Dạ Sâm cũng vui vẻ để anh ôm, ôm càng lâu càng tốt, nếu như có thể cứ thế ôm liền chín tiếng, thì cậu có nằm mơ cũng mơ đến mức vì cười mà tỉnh.
Chỉ có Tiểu Lưu đáng thương không biết phải làm sao… Đi hay là không đi đây? Rõ ràng cậu ta đang đứng đây, nhưng kiểu như đã hòa vào với không khí vậy! Thực khổ thân mà QAQ!
Sau hơn mười phút, Nhậm Cảnh rốt cuộc bình tĩnh lại. Anh nhớ đến thời gian không còn sớm, buông Dạ Sâm ra hỏi “Em đói chưa? Chúng ta đi ăn.”
Anh thả lỏng tay, hai người suýt chút nữa thì tách ra. Dạ Sâm quýnh quáng ôm lại.
Nhậm Cảnh bị hành động yêu thương nhung nhớ này làm cho tim loạn nhịp.
Dạ Sâm vội vã nói “Em không đói!”
Nhậm Cảnh hơi ngừng, đặt tay lên lưng cậu, khóe miệng khó nhịn cong lên “Sắp mười hai giờ rồi.”
Lưng Dạ Sâm ngưa ngứa, nhưng cậu nhẫn nhịn không buông tay, vì điểm sinh mệnh mà cố gắng ra sức!
Có điều, hai người cũng không thể không ăn cơm. Cơ mà tay trong tay đi xuống nhà hàng thì hơi quá… Có khi lại bị người vây xem đến ngạt thở.
Nếu thế…
Dạ Sâm rốt cuộc nhìn thấy Lưu Tiểu Minh “tàng hình” đứng đó, nói “Tiểu Lưu, gọi cơm giúp tôi nhé, tôi không xuống dưới lầu đâu.”
Tiểu Lưu vội đáp “Được! Em đi ngay!” Ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng không cần làm cái bóng đèn hình người nữa rồi.
Tiểu Lưu ngay lập tức bỏ lại Dạ (bạch tuộc) (điên cuồng chà điểm sinh mệnh) Sâm đang tay nắm chặt tay, hận không thể treo hẳn lên người Nhậm Cảnh làm đồ trang sức.
Nhậm Cảnh khi yêu cứ như biến thành tấm kính che khuyết điểm dày nhất vũ trụ, cho dù Dạ Sâm làm gì, anh cũng đều tìm được lí do phù hợp để biện bạch cho cậu.
Ví dụ như hiện tại, Nhậm Cảnh cho rằng Dạ Sâm bị cơn ác mộng dọa sợ, cho nên ôm anh để xoa dịu, nặng hơn nữa thì là Dạ Sâm cảm nhận được tâm trạng bất ổn của anh, cho nên muốn dùng cách này để trấn an anh.
Vừa nghĩ thế, Nhậm ảnh đế liền cảm thấy mình ngọt như một chiếc bánh Cookie vị kem vừa ngọt vừa thơm vừa mềm.
Anh ôm Dạ Sâm vào lòng, động tác tự nhiên mà thân thiết, điều chỉnh tư thế của cả hai sao cho càng thoải mái hơn.
Dạ Sâm… Xấu hổ đến mức muốn độn thổ!
Hiệu suất làm việc của Tiểu Lưu rất cao, chưa mất bao nhiêu thời gian, cậu ta đã tự mình đẩy xe đồ ăn tới.
Kể ra, cậu ta không đẩy không được. Hai người bên trong dính nhau như sam, nếu như để người khác thấy, chỉ e họ sẽ sợ đến làm rơi hết đồ…
Tiểu Lưu vào phòng, vừa liếc mắt đã không nhịn được mà đỏ ửng cả mặt.
Trong phòng tràn đầy không khí màu hường, hai người còn không mau đi kết hôn luôn đi!
Thật ra, Tiểu Lưu rất yêu thương anh Sâm của cậu ta. Cho nên cậu ta cũng tự tưởng tượng cho mình một câu chuyện thế này: Vị tiểu thiếu gia bị anh họ hành đến đáng thương nhà cậu ta vì ông nội mà chấp nhận gánh vác tất cả. Tuy bên ngoài thiếu gia tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thế nhưng, trong lòng thực chất vẫn là sợ hãi. Do không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt thuộc hạ (Tiểu Lưu), cho nên khi nhìn thấy người yêu trước mắt, cậu liền không kiềm được lòng mà muốn tìm kiếm sự an ủi.
Dù sao, anh họ lòng lang dạ sói như vậy, sống trong thời đại pháp luật mà còn dám giết người, thực khiến người ta sợ hãi mà.
Một đám người thích tưởng tượng, đúng là giảm không ít phiền toái giúp Dạ Sâm.
Đến mức cậu không cẩn thận cái là biến ngay thành kẻ yếu ớt…
Mà thôi, điểm sinh mệnh lớn nhất, sức khỏe của ông nội là ưu tiên hàng đầu, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ trong khoảng thời gian ngắn nhất, để có thể chiếm lại được thế chủ động.
Lúc chờ cơm, Dạ Sâm gọi đi chết đi trò chuyện một lúc.
“Chúng ta xác nhận lại nhiệm vụ tháng chút đi.”
Đi chết đi đọc lệnh “Nhiệm vụ tháng: Nói ‘Em thích anh’ với Nhậm Cảnh trước mặt ba mươi người.”
Nghe hết ba chữ “em thích anh”, Dạ Sâm đỏ mặt hỏi “Thưởng 10 điểm sinh mệnh chứ?”
Đi chết đi đáp “Ừ! Vừa đủ để chữa bệnh cho ông nội.”
“Ba mươi người là ba mươi người liên tiếp hay ba mươi người cùng một lúc?”
“Cùng một lúc, phải đảm bảo là cả ba mươi người đều nghe thấy, và nghe rõ.”
Cái này khó à nha… Ở Pháp thì tìm đâu ra ba mươi người nghe hiểu ba chữ “em thích anh” cơ chứ.
Dạ Sâm “Cậu đang vẽ chuyện đấy à con trai!”
Đi chết đi đáp “Đơn giản mà, tôi chỉ cậu một chiêu.”
Dạ Sâm vểnh tai chăm chú nghe.
“Về nước, tìm một giáo đường, mờ bạn bè người thân, mặc vest trắng, đứng trước mặt linh mục, cậu chắc chắn có thể lớn tiếng nói với Nhậm Cảnh những chữ này…”
Dạ Sâm cảm thấy bộ dạng thận trọng lắng nghe của mình đúng là thằng ngu mà!
Đi chết đi ha hả bật cười “Thật đấy, đảm bảo cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!”
“Ha ha, tiện thu về một ông chồng luôn à?”
“Ừ, tốc độ mà nhanh thì hai người có thể nhận con nuôi nữa luôn.”
“Con nuôi tên là đi chết đi?”
“Êy…” Đi chết đi xấu hổ “Hình như không hay lắm đâu? Cứ gọi Khứ Khứ là được, không thì gọi Bố Bố (Bất Bất) hoặc Ái Ái?”
[Khứ: 去 – Đi; Bố 布 /bù/ – Bất 不 /bù/: Không => từ đồng âm khác nghĩa; Ái 爱 – Yêu (Toàn là chữ trong tên “Không yêu thì đi chết đi”)]
Cái tên này còn thật sự nghiêm túc thảo luận!
Dạ Sâm làm sao mới đánh được nó một trận đây?
Lại nói… Cậu vẫn luôn nghĩ tên cho con mèo nhỏ nhặt được lần trước, chính ra hôm nay tự nhiên lại có ba lựa chọn. Chờ con mèo được đưa về từ bệnh viện, cậu sẽ đặt cho nó một cái tên thật xinh!
Một người một hệ thống tán gẫu lúc lâu, trên thực tế chỉ mất có mấy giây.
Lúc này di động của Nhậm Cảnh vang lên.
Anh nói “Anh đi nghe điện thoại.”
Dạ Sâm đánh chết cũng không muốn buông tay, giục “Anh nghe đi.”
Nhậm Cảnh định đứng dậy, thấy vậy liền ngồi im, trong mắt tràn đầy ý cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhà làm phim ở đầu kia bị làm cho ngây ngẩn của tối (lệch giờ).
Hai người bàn bạc mấy câu liền cúp.
Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm hỏi “Kịch bản lần trước anh nói với em, em sẽ nhận chứ?”
Dạ Sâm hỏi ngược lại “Anh là diễn viên chính đúng không?”
Nhậm Cảnh đáp “Đúng.”
Dạ Sâm nheo nheo mắt “Vậy nhận.”
Nhậm Cảnh hôn lên trán cậu, nói “Về nước phải quay thử đấy.”
Dạ Sâm thẳng thắn “Không thành vấn đề.”
Nhậm Cảnh nhìn nhìn cậu “Em không hỏi xem là quay thử cảnh nào sao?”
Trong đầu Dạ Sâm chỉ toàn là ý nghĩ nắm chặt tay Nhậm Cảnh, đúng là không để ý mà thuận miệng hỏi “Cảnh nào?”
“Thổ lộ với anh.”
“Hả?” Dạ Sâm trợn mắt.
Giọng Nhậm Cảnh có phần bất an “Lời kịch không nhiều lắm, chỉ có mỗi một cậu thôi. Chỉ là, em phải nói trước mặt rất nhiều người.”
Tim Dạ Sâm đạp nhanh như muốn vọt khỏi lồng ngực “Là… Là câu gì?”
Nhậm Cảnh nhìn sâu vào mắt cậu “Câu ‘Em thích anh’.”
Thịch thịch thịch!
Đúng là trời ban phước mà!
Người trong đoàn làm phim tuyệt đối không dưới ba mươi người, đến lúc ấy, cậu có lớn tiếng nói ra, cũng sẽ chẳng có ai nghĩ cậu bị hâm hay bị ngốc!
Còn gì đẹp hơn thế nữa đây!
Chờ 10 điểm sinh mệnh đến tay, sức khỏe ông nội ổn định, cậu liền không cần kiêng kị, lo sợ Dạ Lan nữa!
Dạ Sâm phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại. Mà câu đầu tiên cậu nói sau khi bình tĩnh chính là “Chúng ta đặt vé về nước ngay bây giờ đi!”
Danh sách chương