Dạ Sâm mặt đỏ đến tận mang tai giải thích “Ý… Ý em là…”

Nhậm Cảnh trầm trầm giọng hỏi “Ý em là gì?”

Dạ Sâm “Chúng, chúng ta cùng… Ưm…”

Ba chữ giặt quần áo còn chưa nói ra, cậu đã bị Nhậm Cảnh hôn. Ban đầu Dạ Sâm hãy định giãy dụa chống cự, thế nhưng chờ khi đầu lưỡi hai bên gặp nhau, đầu óc cậu như có pháo hoa nở rộ, ngoại trừ ngốc nghếch phối hợp, cậu chẳng còn nghĩ thêm được gì nữa.

Sau khi hôn được một lúc, Nhậm Cảnh mới dụi dụi mũi cậu nói “Hít thở.”

Dạ Sâm ngơ ngác nhìn anh, thật sự là ngoan ngoãn hít thở.

Nhậm Cảnh nhìn nhìn môi cậu, lại hôn tiếp lần nữa.

Trong gian nhà yên tĩnh, hai người thân thiết ôm hôn, mọi thứ đều thực thỏa mãn.

Giặt quần áo của Dạ Sâm rốt cuộc vẫn biến thành tắm.

Cậu không biết mình vào nhà vệ sinh kiểu gì, cũng không biết mình cởi quần áo kiểu gì. Chờ khi Nhậm Cảnh ôm lấy cậu, cậu dường như đã bay lên tận tầng mây cao, chỗ có ánh bình minh đang rực rỡ chiếu sáng bầu trời và mặt đất.

Từ phòng tắm đi ra, chân Dạ Sâm đã mềm nhũn, phải để Nhậm Cảnh ôm cậu, cẩn thận đặt xuống giường.

Dạ Sâm ôm tay anh, chẳng bao lâu liền ngủ mất.

Nhậm Cảnh không có thói quen ngủ trưa. Nhưng nhìn bộ dáng say ngủ của người trong lòng, anh bỗng nhiên thấy an lòng. Cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, anh ôm cậu ngủ.

Đi chết đi “Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ, cầu cho đáng sợ đè chết các người!!!”

Cơ hội tốt như vậy mà lại không làm đến cùng! Rõ ràng đã sớm không còn trong sáng, thế mà giờ lại còn bày đặt yêu đương thuần khiết! Ông đây lại chẳng ngăn cản hai người, hai người còn không mau mau làm đến cùng cho ông!!!

Giận! Giận thành cá nóc luôn!!!

Bên này ngọt ngọt ngào ngào, bên kia kể ra cũng có chút tiến triển.

Cố Khê và Thẩm Gia Trạch ra đến bãi đỗ xe, Cố Khê nói “Tôi không muốn lái xe.”

Thẩm Gia Trạch nhanh nhẹn đề nghị “Em có lái xe, anh có muốn đi cùng không?”

Cố Khê “Ờ.”

Thẩm Gia Trạch sợ mình nghe lầm “Chúng ta đi chung xe thật sao?”

Cố Khê liếc mắt “Không được à?”

“Được… Đương nhiên là được!” Thẩm Gia Trạch vội đáp “Em đi lấy xe.”

Cậu ta bước mấy bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Cố Khê nói “Hay là chúng ta cùng đi đi?”

Cố Khê lắc đầu nở nụ cười “Sợ tôi chạy sao?”

Thẩm Gia Trạch thế nhưng lại coi là thật, nghiêm túc hỏi “Anh sẽ chạy ư?”

Cố Khê “Cậu đừng suy nghĩ lung tung chọc tức tôi, tôi sẽ không đi.”

Thẩm Gia Trạch đứng im tại chỗ, lòng bàn chân như có đinh đóng chặt xuống nền đất “Từ trước tới nay anh chưa từng giận em đúng không?” Căn bản đến để ý còn không có thì sao mà tức giận đây? Cố Khê khoát tay “Đi lấy xe.”

Thẩm Gia Trạch không nhúc nhích.

Cố Khê đạp cậu ta một cái “Đi lấy xe đến đây cho tôi!”

Thẩm Gia Trạch nhìn anh, bộ dáng thành thục trưởng thành giả tạo đổ sụp xuống, để lộ ra hình ảnh con sói con, một con sói con vừa bị người vứt bỏ, không tìm lại được đồng loại, cô đơn đáng thương.

“Rốt cuộc thì anh đang làm gì?” Giọng nói Thẩm Gia Trạch khàn khàn.

Cậu ta không hiểu Cố Khê, cũng không dám ôm ấp hy vọng.

Một lần tuyệt vọng đã phá hủy hoàn toàn nguyên tắc của cậu ta, tôn nghiêm của cậu ta. Nếu lại thêm một lần nữa, cậu ta phải làm sao đây?

Cố Khê, Cố Khê, Cố Khê, hai chữ này giống như bùa chú, từ mười năm trước đã bắt đầu cuốn chặt lấy cậu ta, thời thời khắc khắc không tiêu tan.

Bị coi là thế thân cũng tốt, bị vứt bỏ cũng không sao, cho dù Cố Khê có làm gì, cậu ta cũng…

Cố Khê nhắm mắt lại nói “Tôi không hề coi cậu là thế thân cho bất kì ai.”

Thẩm Gia Trạch giật mình.

Cố Khê cúi đầu nhìn ngón chân, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh “Tôi không thích Thẩm Thanh Hứa, cậu cũng không giống anh ta một chút nào hết. Tôi ở bên cậu, chỉ vì đó là ở bên cậu mà thôi. Tôi thích cậu, từ đầu đến cuối chỉ thích mỗi mình Thẩm Gia Trạch cậu.”

Thẩm Gia Trạch trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không dám tin vào những điều mà mình vừa nghe thấy.

Cố Khê đến gần cậu ta, nắm áo cậu ta, âm thanh nghẹn ngào không thể khống chế “Thẩm Gia Trạch, tại sao cậu lại ức hiếp tôi như thế? Tại sao cậu lại xỉ nhục những nỗ lực tình cảm của tôi như thế?…”

Nước mắt giống như quan hệ bị chia cắt, từng hạt từng hạt rơi trên cánh tay trắng nõn.

Đầu óc Thẩm Gia Trạch nổ bùm một tiếng, tất cả chỉ còn: Cố Khê khóc, Cố Khê khóc vì cậu ta…

Thẩm Gia Trạch luống cuống dỗ dành “Đừng khóc… Anh đừng khóc.”

Mỗi giọt nước mắt cứ như nham thạch nóng cháy dưới lòng đất, đốt cháy lòng dạ cậu ta.

Cố Khê đẩy cậu ta áp vào cột trụ, ngẩng khuôn mặt ướt đầy nước mắt, âm thanh nghẹn ngào đến cùng cực nói “Đây được coi là gì? Cậu nói đi… Những năm này, giữa chúng ta rốt cuộc được coi là gì?”

Thẩm Gia Trạch kinh ngạc nhìn Cố Khê, nhìn một Cố Khê mà trước giờ cậu ta chưa từng được thấy.

“Khê Khê…” Cậu ta run rẩy gọi “Anh… Thực sự…”

Đời này Cố Khê chưa bao giờ mất kiểm soát đến thế “Sao tôi lại yêu một tên ngu ngốc như cậu cơ chứ!”

Thẩm Gia Trạch ngẩn ra một chút, chờ cậu ta lấy lại được tinh thần, cậu ta liền lao lên ôm chầm lấy Cố Khê, lung tung hôn anh.

Cố Khê không chỉ không đẩy cậu ta ra mà thậm chí còn vòng tay lên cổ cậu ta, cùng cậu ta điên cuồng.

Không có say rượu, hoàn toàn thanh tỉnh, hai trái tim dựa vào cùng một chỗ hòa chung nhịp đập.

Chia xa nhiều năm như vậy, cũng may tình cảm chưa từng mất đi.

Lúc này, ở nơi đối lập, bạn học lão Cá nhà chúng ta lại đang rất phiền muộn, cực kì phiền muộn.

Phiền muộn vì trợ lí bỏ đi, phiền muộn vì Cố Khê phản bội, phiền muộn cả vì Sâm Sâm càng ngày càng hư!

Haiz, cái cuộc đời này, sao về nước cái là thay đổi trong chớp mắt vậy không biết!

Dụ Tinh Triết vùi mình ở nhà uống rượu giải sầu, thế nhưng càng uống lại càng sầu, càng uống lại càng tức, tức đến mức, anh ta rốt cuộc không kiềm chế được nữa nhấc máy lên gọi cho Sun.

Không người nghe máy.

Thấy thế, Dụ Tinh Triết càng điên, đánh một đống chữ nào là “Muốn thì cút xa một chút”, “Công việc của anh một đống người muốn cướp”, “Ông đây chả hiếm lạ gì anh”, “Đi rồi thì đừng về”, “Không nghe máy thì đời này đừng nghe nữa”!

Thế nhưng, một cái cũng không gửi đi. Sau khi viết viết xóa xóa một hồi, tâm trạng Dụ Tinh Triết cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút. Anh ta sắp xếp câu chữ rồi nói “Tôi với Cố Khê chỉ là diễn kịch, hai chúng tôi không ở bên nhau.”

Gửi xong tin nhắn này, Dụ Tinh Triết tự nhiên thấy không được tự nhiên. Sao anh ta phải giải thích chuyện này cơ chứ?

Nhưng rất nhanh, thanh âm của Sun thông qua điện thoại của Dạ Sâm lại lần nữa vang lên bên tai anh ta “Tôi vẫn thích A Triết, là loại thích muốn trở thành người yêu…”

Sun thích anh ta.

Nhưng anh ta lại một mực không biết.

Điện thoại của Dụ Tinh Triết vang lên báo hiệu có tin nhắn.

Anh ta vội vơ lấy máy, nghiêm túc xem từng câu từng chữ. “Tôi biết cậu và đạo diễn Cố chỉ là đang diễn kịch. Tôi cũng biết hai người không thật sự ở bên nhau. Nhưng xin lỗi, công việc này tôi đúng là không làm được nữa. Những lời tôi nói với Dạ Sâm cũng là những lời tôi muốn nói với cậu. Tôi thích cậu, xin lỗi vì vẫn luôn gạt cậu. Nhưng giờ cậu đã biết, thì tôi nên đi thôi.”

Dụ Tinh Triết không nhịn được hỏi “Tại sao lại phải đi?”

Sun đáp “A Triết, cậu đừng tàn nhẫn như vậy. Tôi đã chờ đợi suốt sáu năm. Thời gian quá dài. Nhưng cho dù có sớm chiều ở bên cậu, cậu cũng không hề có cái nhìn khác về tôi, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng ư? Lần này, chỉ là cái cớ cho tôi hoàn toàn thanh tỉnh.”

Dụ Tinh Triết mắt không chớp nhìn chằm chằm di động.

Anh ta nhìn một dòng tin cuối cùng mà Sun gửi đến “…Mơ mộng sáu năm, tôi cũng nên dậy thôi.”

Không thể miêu tả cảm giác đang tràn ngập trong cõi lòng lúc này, Dụ Tinh Triết ngã người lên sofa, vô định nhìn trần nhà.

Bình thường không biết quý trọng, mất đi rồi mới thấy tiếc nuối.

Dạ Sâm càng ngủ càng nóng, nóng đến không chịu nổi, cứ như bị một cái lò thiêu ôm lấy.

Cậu muốn ngồi bật dậy, thế nhưng trên eo lại bị một vật nặng đè ép đến khó thở.

Dạ Sâm tức giận hất tay, kết quả hất tới một bờ ngực vững chắc.

Sau đó… Anh Sâm tỉnh táo.

A, mẹ ơi! Tắm… Rồi… A…

Dạ Sâm mở bừng mắt, bắt trọn hình ảnh ảnh đế đang say ngủ.

Oa… Đẹp trai quá… Khụ khụ…

Dạ Sâm trộm ngắm một chút, trái tim bé nhỏ run run đập loạn, nghĩ muốn hôn xuống.

Đáng tiếc cậu không dám hôn, vì nhìn Nhậm Cảnh ngủ ngon quá. Anh hẳn phải mệt lắm!

Dạ Sâm đau lòng, bận rộn như thế, nhất định là không nghỉ ngơi đầy đủ đây mà.

Thiệt tình, kiếm nhiều tiền để làm gì cơ chứ? Lại chẳng tiêu được hết!

Dạ Sâm lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu liền có chút buồn đi vệ sinh. Cậu cần thận xê người, lại xê người, tiếp tục xê người. Sau khi xém chút ngã ngửa xuống giường, cậu rốt cuộc cũng thành công không làm Nhậm Cảnh tỉnh giấc.

Dạ Sâm nói với đi chết đi “Sao? Kĩ thuật này của anh được đấy chứ?”

Đi chết đi “Hờ hờ.”

Dạ Sâm buồn bực “Cậu làm sao đấy?”

Đi chết đi “Tôi không thèm chơi với trẻ con!”

Dạ Sâm ngây thơ “Ai là trẻ con cơ?”

Đi chết đi gằn “Cậu! Chính! Là! Trẻ! Con! Tạm! Biệt!”

Dạ Sâm “…” Cái hệ thống phế thải này!

Cậu đỏ mặt xuống giường, đi đến nhà vệ sinh giải quyết vấn đề.

Nhiệm vụ chưa làm xong, nhưng hết cách rồi, Nhậm Cảnh hãy còn đang ngủ, cậu không nỡ đánh thức anh.

Dạ Sâm vừa định tiếp tục quay về giường làm ổ, chuông cửa đã vang lên.

Cậu không thèm suy nghĩ, chỉ cho là lão Cố, lão Cá hay Tiểu Lưu gì đó tới đây cho nên lê dép ra mở cửa. Nhưng vừa nhìn thấy người, cậu thiếu chút quỳ sụp xuống.

Ông… Ông nội sao lại tới đây?

Không sai! Đứng ngoài cửa đích xác là ông nội Dạ. Ông mặc đồ vest tinh tế, đầu tóc chải chuốt thẳng thớm, phía sau còn có trợ lí cầm ô đen đi theo, phải nói là khí phách ra trò.

Dạ Sâm tuy sợ muốn chết, nhưng cũng cảm động muốn chết.

Đã bao lâu cậu chưa thấy ông nội khỏe mạnh như thế?

Xem ra, 10 điểm sinh mệnh không uổng phí rồi.

Cơ mà… Ông nội, rốt cuộc ông tới làm chi vậy?

Dạ Sâm thực không muốn mở cửa, thế nhưng lại không dám không mở, còn nếu mở…

Nhậm Cảnh hãy đang ngủ trong phòng ngủ, cậu, cậu biết phải giải thích làm sao?

Dạ Sâm do dự một chút, rốt cuộc vẫn là mở ra.

Không mở không được ấy chứ. Xe của cậu còn đang đậu ở ngoài, người thì ở trong nhà, dám nhốt ông nội ngoài cửa, còn không sợ bị cha đánh cho thành đầu heo?

Dạ Sâm nơm nớp lo sợ gọi “Ông nội…”

Ông nội Dạ chỉ thấy cả người đều là sức lực dùng không hết, ha ha cười rộ lên “Vừa hay đi ngang qua nên ghé vào thăm con một chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện