Dạ Sâm thấy hai người thì kinh ngạc hỏi “Sao cả hai lại tới cùng nhau vậy?”

Từ sau khi vở kịch bị dẹp bỏ, lão Cố và lão Cá gần như đã khôi phục lại thái độ ở chung của những ngày trước. Về cơ bản thì hai người không bao giờ xuất hiện chung trong cùng một khung hình. Tình huống trước mắt đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.

Thương thay cho Dạ Sâm, cậu đã sớm quên béng mất chuyện lùm xùm tin tức, còn tưởng bọ họ hẹn nhau đến chỗ cậu ăn cơm.

Lại nói, sáng ra, Cố Khê và Dụ Tinh Triết vừa nhìn thấy tin tức, tâm tình liền nháy mắt chuyển từ trời trong xanh sang trời nhiều mây. Lại thông qua tra xét điều tra, trời nhiều mây liền nháy mắt chuyển qua trời âm u. Cuối cùng, sau khi xác nhận sự thật, trời âm u không nói hai lời biến luôn thành bão tố.

Hiệu suất làm việc của cả hai đều rất cao. Cố Khê thì thôi không nói, lão làng trong giới giải trí. Dụ Tinh Triết thì tuy hoạt động bên khu vực Âu Mỹ, nhưng thế lực nhà họ Dụ rất hùng hậu, muốn biết mấy chuyện này quả thực không tốn quá nhiều thời gian.

Sau khi xác định “chân tướng”, điều đầu tiên cả hai nghĩ tới chính là thằng con ngốc nghếch nhà mình.

Lỡ như Dạ Sâm tự nhốt mình trong phòng rồi len lén khóc thì sao? Quá tồi tệ!

Hai người vội vàng chạy tới, kết quả bắt gặp ngay cảnh tượng: “Tên cặn bã” đến giải thích bị Dạ Sâm khóc lóc đánh đuổi đi…

Hỏi nhìn thấy thế thì có còn nhịn được nữa hay không? Dụ Tinh Triết lên tiếng trước, nói “Tôi đã bảo anh ta là một tên lừa đảo rồi mà! Anh ta chỉ đùa giỡn cậu thôi! Thế mà cậu lại không tin tôi! Giờ thì hay rồi! Mẹ nó chứ đồ cặn bã!”

Mặt Cố Khê cũng đen sì “Nhậm ảnh đế, nếu anh đã có người trong lòng từ sớm, cớ sao anh còn đến trêu đùa với A Sâm!”

Dạ Sâm sửng sốt một chút mới hiểu ra. Ôi mẹ ơi, thế hóa ra không phải đến cọ cơm mà là đến đánh người à?

Hỏng, hỏng bét! Chuyện năm đó bọn họ còn chưa biết, giờ mà đánh nhau thì đúng là mất mặt!

Thấy Dụ Tinh Triết giơ nắm tay lên, Dạ Sâm vội vã ngăn trước mặt Nhậm Cảnh, hô lớn “Khoan đã!”

Lão Cá bị hành động này của Dạ Sâm chọc cho xì khói “Cậu còn che chở anh ta? Cái clip kia là thật đấy, không phải chiêu trò quảng cáo gì đâu! Anh ta nói thật đấy!”

Dạ Sâm ngắt lời “Tôi biết, tôi biết!”

Dụ Tinh Triết quả thực muốn phát điên “Cậu biết cậu còn che chở anh ta?”

Dạ Sâm “Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu bình tĩnh nghe tôi nói trước đã.”

Dụ Tinh Triết không bình tĩnh được. Anh ta nghĩ chắc hẳn Dạ Sâm phải bị qủy ám mất rồi. Nếu không thì cũng tám phần mười là bị Nhậm Cảnh dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cho mất hết lí trí.

Cố Khê tuy trấn định hơn một chút, nhưng về bản chất anh ta vẫn đứng về phía Dụ Tinh Triết “Tình cảm không phải thứ cứ nói buông là có thể buông. Với tình hình của Nhậm ảnh đế lúc đó, tôi nghĩ, anh chắc đã phải trả một cái giá đắt cho những gì mình nói?”

Dạ Sâm muốn mở miệng, nhưng Cố Khê đã giơ tay ra hiệu ngắt lời cậu, nói tiếp “Một người trẻ tuổi vừa mới nổi, tham gia show truyền hình mà lại nói mình có người trong lòng, còn cái gì mà không phải người đó thì không được. Vào thời điểm ấy, lời như thế chẳng những không hút fan mà còn tạo ra rất nhiều tranh cãi.”

Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm rồi đáp “Đúng là sau đó danh tiếng của tôi có bị trượt dốc, kịch bản nhận rồi cũng bị đổi vai.”

Cố Khê ép hỏi “Không tiếc tiền đồ bày tỏ, có thể thấy anh rất thích người đó?”

Nhậm Cảnh không phủ nhận “Đúng, rất thích.”

Dạ Sâm nghe mà vành tai nóng bừng.

Cố Khê càng lạnh giọng “Vậy bây giờ, anh đã quên người đó chưa?”

Nhậm Cảnh chưa kịp trả lời, Dạ Sâm đã nhanh nhẹn chen ngang “Đừng… Đừng hỏi nữa!”

Cậu là xấu hổ, thế nhưng lời này sau khi rơi vào tai lão Cố và lão Cá, bọn họ lại cho rằng Dạ Sâm đang trốn tránh thực tại.

Nghĩ đến việc Dạ Sâm yêu Nhậm Cảnh đến không dám đối mặt với hiện thực, tâm trạng cả hai nhất thời lạnh xuống phân nửa.

Cố Khê và Dụ Tinh Triết đều là người từng nếm trái đắng, cho nên bọn họ đương nhiên không muốn bạn tốt của mình cũng nếm phải mùi vị đó.

Không thể nhẹ dạ! Đau dài chẳng bằng đau ngắn! Đối mặt sớm thì thoát khỏi sớm!

Cố Khê cứng rắn hỏi Nhậm Cảnh “Bây giờ anh còn yêu người đó không?”

Dạ Sâm muốn bịt tai lại luôn rồi! Cậu giãy giụa chống cự “Đã… Đã bảo đừng hỏi nữa rồi mà!”

Lão Cố xót xa, nhưng ánh mắt nhìn Nhậm Cảnh vẫn sắc lẻm.

Sắc mặt Nhậm Cảnh dịu dàng, giọng nói cũng nhu hòa “Tôi yêu người đó, từ đầu đến cuối vẫn luôn yêu người đó, cho dù sau này tôi có chết đi thì tình yêu của tôi cũng sẽ không bao giờ biến mất.”

Tim Dạ Sâm thình thịch đập loạn. Cậu đã không còn biết mình nên bịt tai hay nên ôm ngực nữa rồi!”

Dụ Tinh Triết tức giận “Nhậm Cảnh, anh đừng có mà khinh người quá đáng!”

Dạ Sâm thật không tiện mở lời, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu không nói không được! Thế nên, cậu cúi gằm khuôn mặt đỏ ửng, nói “Cái đó… Người mà Nhậm Cảnh nói đến trong clip là tôi!” Ngoài việc thẹn thùng ra, Dạ Sâm còn thấy mình hoàn toàn có thể tranh được cái giải không biết liêm sỉ của Guinness!

Cố Khê và Dụ Tinh Triết ngẩn người!

Nhậm Cảnh cầm tay Dạ Sâm, mặt đối mặt với bọn họ chân thành hứa hẹn “Hai người yên tâm, cả đời này tôi chỉ yêu mình Dạ Sâm, trước kia là thế, sau này cũng là thế.”

Dạ Sâm thực muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống!

Lão Cố và lão Cá bị “tình thế chuyển ngoặt” làm cho nôn nao như người bị say xe, chuyện gì vậy?!

Nhậm Cảnh đề nghị “Chúng ta vào nhà lại nói nhé?”

Bọn họ hãy đang đứng hết trước cửa nhà Dạ Sâm. Cũng may mà cửa nhà Dạ Sâm lớn, chứ không nó còn không bị mấy ông đàn ông này làm cho nứt vỡ!

Sau khi vào nhà, Nhậm Cảnh rót trà cho tất cả. Tuy nói uống trà thanh nhiệt, nhưng tâm trạng của hai ông bác trai vẫn không thể bình hạ xuống nổi.

Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Anh nói nhé?”

Dạ Sâm dù ngại vẫn cố chủ động nói “Thôi để em đi.”

Trong tình huống này, mặc kệ Nhậm Cảnh nói gì, Cố Khê và Dụ Tinh Triết đều sẽ cảm thấy rất giả tạo, chẳng thàthà cậu tới nói cho rồi.

Dạ Sâm hít sâu một hơi, mở đầu “Kì nghỉ hè năm lên cấp hai, hai người còn nhớ, tôi đến ở nhà ông ngoại không…”

Cố Khê và Dụ Tinh Triết cũng hơi nhơ nhớ, tại vì sau khi quay về, Dạ Sâm còn quấn lấy bọn họ khoe khoang một chuyện mấy trăm lần.

Dạ Sâm “Còn nhớ tôi bảo là tôi từng cứu một người không?”

Cố Khê “Nhớ, một cô bé, cậu chả lải nhải chuyện đó điếc cả tai.”

Đầu Dụ Tinh Triết lóe lên, để báo thù “tình địch”, anh ta cố ý nói “Không nhớ sao được? Cậu còn nói cô bé cậu cứu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cậu rất thích người ta, lớn lên muốn lấy người ta làm vợ nữa cơ mà.” Nói xong, anh ta đảođảo mắt liếc qua Nhậm Cảnh, ý đồ muốn thấy bộ dáng trúng tên của đối phương.

Đáng tiếc… Lão Cá phải thất vọng rồi, vì mũi tên của anh ta chỉ cắm thẳng vào đầu gối Nhậm Cảnh mà thôi!

Nhậm Cảnh không những không đau lòng mà còn ngọt hơn cả mật.

Dạ Sâm phản bác “Ai… Ai nói thế…”

Cố Khê “Thôi đừng rẽ ngang rẽ dọc nữa, vào vấn đề đi!”

Dạ Sâm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói. Thế nhưng trọng điểm có phần khó nói. Cậu ấp úng “Thực… Thực ra… Cô bé kia không phải là cô bé…”

“Hả?” Dụ Tinh Triết nghệt mặt ra “Cái đó mà cũng nhầm được hả?”

Dạ Sâm “Lúc đó tôi bị ấn tượng đầu chi phối mà. Nhìn xinh xinh lại nhỏ con, hơn nữa còn rất yên tĩnh, nên mới nghĩ là con gái.”

Não Cố Khê xoẹt qua cái gì đó và anh ta có chút lơ mơ đoán được. Cố Khê từng xem qua ảnh chụp Nhậm Cảnh lúc mới ra nghề, dáng vẻ kia đúng là đẹp đến rung động lòng người.

Dạ Sâm hít sâu, tổng kết “Tóm lại thì đó thực chất là một cậu bé!”

Dụ Tinh Triết vẫn chưa bắt được trọng điểm. Dù sao hồi ấy anh ta vẫn còn đang mải giận dỗi, hơi đâu mà đi để ý đến ngôi sao mới của làng giải trí.

Dạ Sâm nhắm hai mắt, thẳng thắn nói “Cậu bé kia chính là Nhậm Cảnh!”

Lão Cá “………………..” Một vạn dấu chấm im lặng cũng không biểu đạt được tâm tình của anh ta lúc này!

Cố Khê đỡ trán, chua chua hỏi “Vậy là… Nhậm Cảnh thích cậu từ lúc đó?”

Dạ Sâm vui vẻ “Đúng rồi.”

Cậu nỗ lực đàn áp nụ cười, thế nhưng không áp được! Cứ nghĩ tới là lại thấy vị ngòn ngọt của hạnh phúc.

Cố Khê thấy thế, không lời phản bác.

Nói gì?

Nói được gì!

Bọn họ đường xa, vất hết công việc chạy tới hòng đích thân dằn mặt kẻ cặn bã, kết quả thì sao? Ăn đầy một họng gato!

Nếu biết chân tướng từ sớm, bọn họ thà không nói câu nào, vừa đến cửa đã châm dầu phóng hỏa!

Quan tâm cái đếch gì, chết hết cả lũ với nhau dù sao cũng dễ chịu hơn là bây giờ bị gato tọng cho sống dở chết dở!

Dạ Sâm vẫn đang mỉm cười “Có phải rất kỳ diệu không?”

Kỳ diệu! Kỳ diệu quá! Đuốc đâu rồi!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện