Cross lái khéo léo ven theo viền ngoài thị xã, sau đó chuyển hướng bắc. Hunt quan sát làng xóm trôi lướt qua, theo sau là khu kỹ nghệ nhẹ. Những ý nghĩ trong đầu của ông bây giờ không phải là sự phát hiện ra chiếc xe hoặc về ông David Wilson, mà về bảy chiếc cờ nhỏ đánh dấu, và về Alyssa Merrimon. Ông không thể nào xua đuổi cái ý nghĩ cô bé nằm dưới lớp đất sình ẩm ướt. Đời sống ngắn ngủi của cô đã chấm dứt, gia đình cô tan nát. Những suy nghĩ đó cũng lan truyền xuống địa ngục riêng tư của Hunt: cả năm trời với nhiều đêm không ngủ và khổ tâm, mười hai tháng thất bại, chính gia đình của ông cũng suy sụp. Trong suốt thời gian ấy, và ông không thể nào quên nó đi để vui sống. Công việc là gì? Đời sống riêng tư là gì? Khi chuông điện thoại reo vang, ông nhìn vào số máy hiển thị và cảm giác như có nhà tiên tri báo trước. “Chào bà Katherine.”
“Có tin tức gì về Johnny không?” Giọng của bà thảm não.
“Không. Không có gì.”
“Lẽ ra giờ này nó phải gọi. Johnny lẽ ra phải gọi.”
“Chúng tôi có đơn vị tuần tra đi tìm kiếm cậu bé. Nó là đứa trẻ thông minh. Chúng ta sẽ tìm được cậu bé.” Ông ngừng, biết rõ có Cross trên xe. “Tôi xin lỗi vì chưa thể ghé ngang để thảo luận chuyện này. Tôi lẽ ra đã, nhưng...”
“Nó lẽ ra đã gọi.”
“Bà Katherine?” Giọng ông quan tâm. Katherine lấy trớn bắt chuyện.
“Đêm qua kinh khủng quá,” bà nói.
“Bà không sao chứ?”
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, nhưng tôi cần thằng con trai tôi trở về nhà.”
“Chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy,” Hunt nói.
Bà ngần ngại, và khi bà nói, giọng bà nhẹ nhàng như hương phấn. “Nếu ông hứa với tôi, tôi sẽ tin ông.”
Hunt hiểu sự tuyệt vọng trong ý nghĩa của những chữ ấy. Ông nhắm mắt và mường tượng bà trong căn nhà đó. Bà ta ngồi trên giường ngủ của Johnny, cặp môi mím chặt giữa những chiếc răng ngà. Bà ta đang nín thở, những ngón tay ghì chặt, lông mi dài và lớp da dưới mắt thâm quầng. “Tôi hứa,” Hunt nói.
“Thề đi.”
“Chúng tôi sẽ tìm cậu ấy.”
“Cảm ơn, Thám tử.” Hơi thở bà ấy đi theo đường dây điện thoại. “Cám ơn, Clyde.” Bà cúp máy, và Hunt gấp cái điện thoại. Ông dụi mắt và cảm thấy cát sạn ở dưới mí mắt.
Cross vượt mặt một chiếc xe, rồi tấp vào bên phải. “Mẹ của Johnny?” ông hỏi.
“Đúng.”
Họ tiếp tục lái, bỏ khu phố thương mại ở phía sau, và đi vào địa phận vùng đồng quê rộng mở. Cross giữ tay vững trên vô-lăng tay lái. Ông tằng hắng giọng. “Ông cũng nên biết những tin đồn đang bay ì xèo ngoài kia.” Hunt nhìn chằm chằm. “Ở văn phòng nha cảnh sát,” Cross tiếp tục. “Người ta đang bàn tán.”
“Tin đồn gì?”
“Rằng ông nghĩ một tay cớm nào đó liên can với Burton Jarvis. Liên can với những đứa trẻ bị giết. Có thể với Alyssa Merrimon.”
“Tin đồn có thể là những điều nguy hiểm.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi...”
“Tôi hiểu ý anh muốn nói gì.”
Chiếc xe đi thêm một trăm mét nữa. Khi Cross nói, cách nói của ông ta rất cẩn thận. “Ông Cảnh sát trưởng ra lệnh cho nhân viên văn phòng không được phép bất cứ ai đến gần hồ sơ nhân viên. Đặc biệt là anh. Đó là nơi tin đồn bắt đầu. Tôi chỉ nghĩ anh cũng nên biết điều này.”
Hunt nhìn cỏ cây, bầu trời. Ông nghĩ nhiều cách ông muốn trừng phạt tay Cảnh sát trưởng. “Chúng ta có cắt cử ai canh gác chiếc xe của ông David Wilson không?”
“Nó thuộc vùng trách nhiệm của quận hạt, cho nên chúng ta phải lôi ty cảnh sát quận hạt vào. Một cảnh sát thuộc ty đang có mặt ở địa điểm. Ông ta biết rõ hơn chuyện sờ mó vào tang chứng.”
“Tôi hy vọng ông nói đúng.”
“Không quá mức đó.”
Chiếc xe là loại đời mới, Toyota Land Cruiser, màu đen. Đầu nó đâm chúi xuống, trong một khe núi đầy bụi cây, vách đá, ở dưới độ sâu khoảng mười mét. Cái rơ-moóc vẫn gắn chặt đằng sau xe, mặc dầu nó bị vặn vẹo nghiêng một bên và gấp gập lại ở trên nóc xe. “Có ai xuống dưới đó chưa?”
Ông cảnh sát lắc đầu. “Trưởng ty cảnh sát yêu cầu chúng tôi hợp tác, cho nên việc tôi đang làm là hợp tác. Chưa có ai từng xuống dưới đấy.”
Hunt nghiên cứu đường tuột xuống dưới. Nó là những tảng đá rời và đất mỏng. Những cái cây mọc lên từ miệng khe, cỏ dại và bụi dại. “Ông có dây thừng trong thùng xe không Cross?”
“Có.”
“Lấy mang lại đây.”
Hunt buộc đầu dây và thả nó xuống triền dốc. Ông và Cross tụt dốc, đá sét lăn tuột dưới chân họ. Hunt xuống trước. Một dòng suối nước lượn ngoằn ngoèo tít dưới đáy và dưới lườn xe. Nóc xe sụp xuống dưới trọng lượng của chiếc rơ-moóc đè lên. Phía căng trước bị hư hỏng, sơn bong tróc khỏi hai bên má dè. Một mạng nhện những vết nứt kéo dài ngang kính trước. “Đừng đụng vào bất cứ thứ gì.”
Cross nhìn qua cửa sổ. “Chìa khóa vẫn còn trong ổ đề.” Ông ta di chuyển. “Nó vẫn còn lái được.”
Hunt dùng khăn tay mở cánh cửa phía bên hành khách. Hơi nóng bên trong tràn ra ngoài. Mùi xe ẩm mốc. Nệm ghế da phía bên tài xế mòn bóng loáng. Những ghế hàng phía sau đặt nằm rạp xuống, khu vực chứa hành lý chất đầy thiết bị leo núi. Hunt thấy một chiếc áo jacket và đôi ủng dính đầy bùn đất. Một thùng đựng xăng bị mắc nghẽn nằm ngay sau lưng ghế tài xế. Không có dấu hiệu máu me do tai nạn. “Có vẻ như ai đó cố tình cho nó lao xuống vực.”
“Nơi này quá tốt để làm chuyện đó,” Cross nói.
Hunt dùng cái khăn tay ban nãy mở hộc đựng trên táp-lô. Ông xăm xục giấy tờ bằng cây bút máy, sau đó đóng hộc lại. Ông nghiên cứu sàn xe, và sau đó nhìn xuống dưới gầm ghế. “Này,” ông nói.
“Chuyện gì vậy?”
Hunt thò cây bút vào dưới ghế, ông lôi ra ngoài một vỏ đạn bằng thau. Ông đứng thẳng và Cross nhoài lại gần hơn. “Bốn mươi lăm.” Hunt kéo túi tang chứng và nhét vỏ đạn vào trong đó. Ông giơ nó ra ánh sáng. “Hãy gọi thêm người ra ngoài này.”
Hunt và Cross chờ đợi chuyên viên điều tra hiện trường đến. Họ đứng trên lề đường trải sỏi, ngó vào chiếc xe bị va chạm trầy xước. Hai mươi phút sau, hai chiếc xe bán tải điều tra hiện trường có mặt cùng với bốn chuyên viên điều tra. “Tôi muốn khám xét nó ngay tại đây. Vân tay, sợi xơ. Tất cả những gì các ông có thể làm ở đây và ngay bây giờ, tôi muốn các ông làm ngay. Thời gian là vấn đề. Khi xong việc, các ông có thể kéo nó ra khỏi đây và mang nó về nơi giam xe.”
Ông chỉ huy nhóm điều tra nghiên cứu chiếc xe, trườn dốc. “Ông thực sự muốn như vậy?”
“Có sẵn dây thừng. Tùy các anh định liệu.” Hunt nhìn lên trời cao. Những cụm mây đen đùn lên cao từ hướng nam. “Cố gắng lôi nó ra khỏi đây trước khi trời mưa. Tôi không muốn có một ngày nữa như hôm trước.” Hunt trông chừng các chuyên viên bắt tay vào công việc, sau đó gọi Yoakum và báo cáo tình hình.
“Đó là tin rất đáng khích lệ,” Yoakum nói.
“Còn phía bên đó thì sao?”
“Bác sĩ Moore xác nhận một thi thể thứ hai.”
“Và?”
“Một đứa trẻ khác. Không phải Alyssa Merrimon.”
Hunt buộc những ngón tay của ông giãn ra. “Sắp mưa rồi.”
“Tôi biết. Họ nói ba, có thể bốn giờ nữa.”
“Có hãng thông tấn nào không?”
“Chưa.”
Hunt nhìn chiếc xe Toyota bẹp nát, đắn đo nơi nào sự có mặt của ông là hữu dụng nhất. Các chuyên viên điều tra hiện trường đang thu thập chứng cứ trong chiếc xe. Bác sĩ khám nghiệm y khoa đang có những thi thể. “Tôi có cảm giác chúng ta đang thiếu vắng một cái gì đó.”
“Không đùa đâu.”
“Một cái gì đó rất hiển nhiên.”
“Ông muốn làm việc gì?” Yoakum hỏi.
“Ở yên đấy. Tôi đến ngay chỗ ông.” Hunt cúp máy.
Một giọng nói vang vọng lên từ dưới vực. “Thám tử.”
Ông chuyên viên đứng ở đáy của khe suối núi, ngay cạnh bên cánh cửa tài xế mở tung. Hunt nói vọng xuống. “Gì đấy?”
“Có vẻ chiếc xe này đã được lau sạch sẽ.” Ông ta trỏ vào bên trong. “Vô-lăng sạch sẽ, tay cầm cửa xe, cần số xe cũng thế.” Ông vươn vai đứng lên. “Tôi nghĩ chúng đã được lau sạch sẽ.”
“Còn cái vỏ đạn thì sao?”
Ông chuyên viên trỏ một tay về hướng chiếc xe bán tải. “Michaels đang giữ cái vỏ đạn.” Hunt nhìn về hướng đó. Hai cửa sau của xe bán tải mở tung. Thiết bị gắn ở bên trong, một cái bàn nhỏ bắt ốc vào thành xe. Một chuyên viên đặt cái vỏ đạn trong một mảnh giấy trắng, sạch sẽ.
“Ông là Michaels?”
“Cho tôi một giây.” Ông ta tiếp tục làm việc. Khi ông ta ngồi thẳng người lên, ông nói, “Chúng tôi có vân tay.”
Hunt để lại Cross trên phố, và trở về khu nhà Jarvis ngay lúc bác sĩ khám nghiệm bắt đầu cạo đất tìm kiếm thi thể thứ ba. Yoakum đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh, đôi môi mấp máy. Tạng người ông ta to lớn, cổ cong, nhưng trong vùng trũng bóng râm che phủ, ẩm ướt, nhìn ông ta như nhỏ đi và suy nhược. “Số ba,” ông nói.
Hunt nhìn hai gói nhựa đựng thi thể trải dài và sẵn sàng để đưa đi. Trông ông mệt mỏi và gần như kiệt sức. “Hãy ra khỏi chỗ này.” Ông quay đi, nhưng Yoakum không theo sau. Ông ta nhìn vào những cái túi xác, những ngôi mộ nghi ngờ có thi thể nhưng chưa được bốc lên.
“Ai đó phải đền mạng cho chuyện này,” Yoakum nói.
Hunt bước trở lại. Trong những năm tháng làm việc chung với Yoakum, ông chưa hề thấy có dấu hiệu rạn nứt vỏ áo giáp bên ngoài của ông ta. Yoakum là người có năng lực một cách đáng sợ. Yoakum kể chuyện khôi hài. Ông ta không hề để lộ cảm xúc. “Có người đã chết,” Hunt nói.
Dưới ánh sáng của rừng, khuôn mặt người đàn ông được soi rọi đủ mọi góc cạnh. “Ông nghĩ gã Jarvis đơn thân độc mã trong chuyện này?”
“Tôi không biết.”
“Chúng mới chỉ là những đứa trẻ.”
“Thôi đi, John. Chúng ta có công việc để làm.”
Yoakum lắc đầu, và Hunt hiểu ông ta đang nghĩ gì trong đầu.
Ai đó phải đền mạng.
Họ ì ạch leo dốc và ra khỏi khu rừng. Trên đường, động cơ của hai chiếc xe bán tải hãng thông tấn chạy cầm hơi rù rì. Nó đậu đâm ngang với một chiếc xe tuần tiễu gắn huy hiệu và một xe bán tải của khám nghiệm y khoa. Yoakum thấy họ trước tiên. “Dân đóng phim,” ông nói.
“Tổ cha.”
Ông Cảnh sát trưởng để lại hai sĩ quan mặc quân phục trên đường lộ. Họ đứng dang hai tay, cố gắng làm ngơ những máy thu hình và micro xỉa vào mặt họ. Khi một phóng viên truyền hình thấy Hunt, họ bắt đầu hướng những câu hỏi về phía ông. “Có đúng là ông đã xác định được thêm thi thể không?”
“Miễn bình luận.”
“Tại sao ông lại có mặt trong vụ khám nghiệm y khoa tại hiện trường?”
Hunt và Yoakum đẩy qua hai cảnh sát mặc quân phục. Hunt lớn giọng.
“Không ai được phép đi qua,” ông nói.
“Thám tử Hunt...” Người đó là phóng viên đài truyền hình băng tần bốn. “Thám tử...”
Hunt không dừng bước. Ông ra đến xe và cô phóng viên chặn bước chân ông, theo sau cô là nhóm quay phim ghi hình. “Có thật là ông đang tìm kiếm Johnny Merrimon?” Hunt quay người và bất thình lình nổi cáu. Cô phóng viên đẩy cái micro về phía trước, khuôn mặt cô ở góc trắc diện với ống kính máy quay, hai mắt sáng rực và háo hức. “Có đúng là cậu ta bị thất lạc?”
Ông nhìn quá cô phóng viên. Thêm một chiếc xe bán tải hãng thông tấn trờ tới từ tít cuối con đường. “Miễn bình luận.” Ông đặt tay lên cánh cửa xe, mở nó.
“Còn chuyện giả định có sự liên đới của cảnh sát với gã Burton Jarvis thì sao?”
“Cô nói sao?” Cô phóng viên nhắc lại câu hỏi, và Hunt cảm thấy mặt ông từ từ mất máu, xanh rờn. “Yêu cầu thêm các đơn vị tuần tiễu ra ngoài này,” ông nói với Yoakum. “Cô” - ông trỏ vào cô phóng viên - “đi với tôi.” Nụ cười của cô ta rạng lên và cô trỏ hướng về nhóm ghi hình. “Chỉ có cô thôi,” Hunt nói. Ông không chờ nghe câu trả lời. Ông bước bộ sáu mét xuống con đường, biết rằng cô phóng viên sẽ theo sau. Khi ông quay lại, cô ta chỉ cách sau ông ba bước chân, tóc tai thanh lịch và hoàn hảo trong cái áo len đỏ, vừa khít. Đằng sau cô, một nhóm tin tức thứ ba mới đến và chuẩn bị quay hình ảnh. “Tại sao cô lại hỏi câu hỏi đó?”
Cô ta không hề chùn bước. “Điều đó có thật không?”
“Tôi không thể bình luận về vụ án đang trong vòng điều tra. Tại sao cô lại hỏi câu hỏi đó?”
“Nguồn tin của tôi được bảo vệ.” Cô ta ngẩng cao cái cằm đầy đặn, đặt hai tay lên hông. Bóng Hunt to lù lù che khuất cô. “Tôi mong cô không nên lan truyền loại tin đồn như vậy.” Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt đói tin của cô. “Nó gây bất lợi.”
“Vậy thì ông phủ nhận chuyện này?”
Hunt nghĩ về tờ giấy ghi chú của Johnny Merrimon, lệnh của ông Cảnh sát trưởng về hồ sơ nhân viên, cái còng cảnh sát dùng để cầm giữ Tiffany Shore, con mèo bị giết với xương sống của nó bị dập nát. Sự đe doạ này không ngoài mục đích ép Johnny giữ yên lặng. “Nguồn thông tin của cô nhầm lẫn rồi.”
“Tôi được phép mở ngoặc kép câu nói của ông không?”
“Cô có thể xăm luôn câu đó trên trán của cô.” Hunt bỏ đi và cô phóng viên theo sau. Một chiếc xe bán tải lăn bánh rồi dừng khi Hunt gặp lại Yoakum. Chiếc xe từ Văn phòng Giám đốc Khám nghiệm Y khoa ở Chapel Hill.
Những tay phóng viên bu quanh, hò hét câu hỏi.
Các nhóm ghi hình tiêu hóa những câu hỏi.
Hunt ném mình đằng sau vô-lăng và Yoakum chui vào ngồi cạnh. Động cơ lớn nổ máy và Hunt chờ cho đến khi các phóng viên dạt đường trước đầu xe rồi ông lao vút đi. Yoakum nhận thấy tâm trạng bất thường của Hunt. “Chuyện gì vậy?”
“Họ biết về Johnny.”
“Bằng cách nào?”
“Họ biết một gã cớm có thể liên quan.”
“Sao lại có chuyện này?”
Hunt giữ mắt quan sát đường phố. “Ai đó mở mồm tiết lộ.”
“Có tin tức gì về Johnny không?” Giọng của bà thảm não.
“Không. Không có gì.”
“Lẽ ra giờ này nó phải gọi. Johnny lẽ ra phải gọi.”
“Chúng tôi có đơn vị tuần tra đi tìm kiếm cậu bé. Nó là đứa trẻ thông minh. Chúng ta sẽ tìm được cậu bé.” Ông ngừng, biết rõ có Cross trên xe. “Tôi xin lỗi vì chưa thể ghé ngang để thảo luận chuyện này. Tôi lẽ ra đã, nhưng...”
“Nó lẽ ra đã gọi.”
“Bà Katherine?” Giọng ông quan tâm. Katherine lấy trớn bắt chuyện.
“Đêm qua kinh khủng quá,” bà nói.
“Bà không sao chứ?”
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, nhưng tôi cần thằng con trai tôi trở về nhà.”
“Chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy,” Hunt nói.
Bà ngần ngại, và khi bà nói, giọng bà nhẹ nhàng như hương phấn. “Nếu ông hứa với tôi, tôi sẽ tin ông.”
Hunt hiểu sự tuyệt vọng trong ý nghĩa của những chữ ấy. Ông nhắm mắt và mường tượng bà trong căn nhà đó. Bà ta ngồi trên giường ngủ của Johnny, cặp môi mím chặt giữa những chiếc răng ngà. Bà ta đang nín thở, những ngón tay ghì chặt, lông mi dài và lớp da dưới mắt thâm quầng. “Tôi hứa,” Hunt nói.
“Thề đi.”
“Chúng tôi sẽ tìm cậu ấy.”
“Cảm ơn, Thám tử.” Hơi thở bà ấy đi theo đường dây điện thoại. “Cám ơn, Clyde.” Bà cúp máy, và Hunt gấp cái điện thoại. Ông dụi mắt và cảm thấy cát sạn ở dưới mí mắt.
Cross vượt mặt một chiếc xe, rồi tấp vào bên phải. “Mẹ của Johnny?” ông hỏi.
“Đúng.”
Họ tiếp tục lái, bỏ khu phố thương mại ở phía sau, và đi vào địa phận vùng đồng quê rộng mở. Cross giữ tay vững trên vô-lăng tay lái. Ông tằng hắng giọng. “Ông cũng nên biết những tin đồn đang bay ì xèo ngoài kia.” Hunt nhìn chằm chằm. “Ở văn phòng nha cảnh sát,” Cross tiếp tục. “Người ta đang bàn tán.”
“Tin đồn gì?”
“Rằng ông nghĩ một tay cớm nào đó liên can với Burton Jarvis. Liên can với những đứa trẻ bị giết. Có thể với Alyssa Merrimon.”
“Tin đồn có thể là những điều nguy hiểm.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi...”
“Tôi hiểu ý anh muốn nói gì.”
Chiếc xe đi thêm một trăm mét nữa. Khi Cross nói, cách nói của ông ta rất cẩn thận. “Ông Cảnh sát trưởng ra lệnh cho nhân viên văn phòng không được phép bất cứ ai đến gần hồ sơ nhân viên. Đặc biệt là anh. Đó là nơi tin đồn bắt đầu. Tôi chỉ nghĩ anh cũng nên biết điều này.”
Hunt nhìn cỏ cây, bầu trời. Ông nghĩ nhiều cách ông muốn trừng phạt tay Cảnh sát trưởng. “Chúng ta có cắt cử ai canh gác chiếc xe của ông David Wilson không?”
“Nó thuộc vùng trách nhiệm của quận hạt, cho nên chúng ta phải lôi ty cảnh sát quận hạt vào. Một cảnh sát thuộc ty đang có mặt ở địa điểm. Ông ta biết rõ hơn chuyện sờ mó vào tang chứng.”
“Tôi hy vọng ông nói đúng.”
“Không quá mức đó.”
Chiếc xe là loại đời mới, Toyota Land Cruiser, màu đen. Đầu nó đâm chúi xuống, trong một khe núi đầy bụi cây, vách đá, ở dưới độ sâu khoảng mười mét. Cái rơ-moóc vẫn gắn chặt đằng sau xe, mặc dầu nó bị vặn vẹo nghiêng một bên và gấp gập lại ở trên nóc xe. “Có ai xuống dưới đó chưa?”
Ông cảnh sát lắc đầu. “Trưởng ty cảnh sát yêu cầu chúng tôi hợp tác, cho nên việc tôi đang làm là hợp tác. Chưa có ai từng xuống dưới đấy.”
Hunt nghiên cứu đường tuột xuống dưới. Nó là những tảng đá rời và đất mỏng. Những cái cây mọc lên từ miệng khe, cỏ dại và bụi dại. “Ông có dây thừng trong thùng xe không Cross?”
“Có.”
“Lấy mang lại đây.”
Hunt buộc đầu dây và thả nó xuống triền dốc. Ông và Cross tụt dốc, đá sét lăn tuột dưới chân họ. Hunt xuống trước. Một dòng suối nước lượn ngoằn ngoèo tít dưới đáy và dưới lườn xe. Nóc xe sụp xuống dưới trọng lượng của chiếc rơ-moóc đè lên. Phía căng trước bị hư hỏng, sơn bong tróc khỏi hai bên má dè. Một mạng nhện những vết nứt kéo dài ngang kính trước. “Đừng đụng vào bất cứ thứ gì.”
Cross nhìn qua cửa sổ. “Chìa khóa vẫn còn trong ổ đề.” Ông ta di chuyển. “Nó vẫn còn lái được.”
Hunt dùng khăn tay mở cánh cửa phía bên hành khách. Hơi nóng bên trong tràn ra ngoài. Mùi xe ẩm mốc. Nệm ghế da phía bên tài xế mòn bóng loáng. Những ghế hàng phía sau đặt nằm rạp xuống, khu vực chứa hành lý chất đầy thiết bị leo núi. Hunt thấy một chiếc áo jacket và đôi ủng dính đầy bùn đất. Một thùng đựng xăng bị mắc nghẽn nằm ngay sau lưng ghế tài xế. Không có dấu hiệu máu me do tai nạn. “Có vẻ như ai đó cố tình cho nó lao xuống vực.”
“Nơi này quá tốt để làm chuyện đó,” Cross nói.
Hunt dùng cái khăn tay ban nãy mở hộc đựng trên táp-lô. Ông xăm xục giấy tờ bằng cây bút máy, sau đó đóng hộc lại. Ông nghiên cứu sàn xe, và sau đó nhìn xuống dưới gầm ghế. “Này,” ông nói.
“Chuyện gì vậy?”
Hunt thò cây bút vào dưới ghế, ông lôi ra ngoài một vỏ đạn bằng thau. Ông đứng thẳng và Cross nhoài lại gần hơn. “Bốn mươi lăm.” Hunt kéo túi tang chứng và nhét vỏ đạn vào trong đó. Ông giơ nó ra ánh sáng. “Hãy gọi thêm người ra ngoài này.”
Hunt và Cross chờ đợi chuyên viên điều tra hiện trường đến. Họ đứng trên lề đường trải sỏi, ngó vào chiếc xe bị va chạm trầy xước. Hai mươi phút sau, hai chiếc xe bán tải điều tra hiện trường có mặt cùng với bốn chuyên viên điều tra. “Tôi muốn khám xét nó ngay tại đây. Vân tay, sợi xơ. Tất cả những gì các ông có thể làm ở đây và ngay bây giờ, tôi muốn các ông làm ngay. Thời gian là vấn đề. Khi xong việc, các ông có thể kéo nó ra khỏi đây và mang nó về nơi giam xe.”
Ông chỉ huy nhóm điều tra nghiên cứu chiếc xe, trườn dốc. “Ông thực sự muốn như vậy?”
“Có sẵn dây thừng. Tùy các anh định liệu.” Hunt nhìn lên trời cao. Những cụm mây đen đùn lên cao từ hướng nam. “Cố gắng lôi nó ra khỏi đây trước khi trời mưa. Tôi không muốn có một ngày nữa như hôm trước.” Hunt trông chừng các chuyên viên bắt tay vào công việc, sau đó gọi Yoakum và báo cáo tình hình.
“Đó là tin rất đáng khích lệ,” Yoakum nói.
“Còn phía bên đó thì sao?”
“Bác sĩ Moore xác nhận một thi thể thứ hai.”
“Và?”
“Một đứa trẻ khác. Không phải Alyssa Merrimon.”
Hunt buộc những ngón tay của ông giãn ra. “Sắp mưa rồi.”
“Tôi biết. Họ nói ba, có thể bốn giờ nữa.”
“Có hãng thông tấn nào không?”
“Chưa.”
Hunt nhìn chiếc xe Toyota bẹp nát, đắn đo nơi nào sự có mặt của ông là hữu dụng nhất. Các chuyên viên điều tra hiện trường đang thu thập chứng cứ trong chiếc xe. Bác sĩ khám nghiệm y khoa đang có những thi thể. “Tôi có cảm giác chúng ta đang thiếu vắng một cái gì đó.”
“Không đùa đâu.”
“Một cái gì đó rất hiển nhiên.”
“Ông muốn làm việc gì?” Yoakum hỏi.
“Ở yên đấy. Tôi đến ngay chỗ ông.” Hunt cúp máy.
Một giọng nói vang vọng lên từ dưới vực. “Thám tử.”
Ông chuyên viên đứng ở đáy của khe suối núi, ngay cạnh bên cánh cửa tài xế mở tung. Hunt nói vọng xuống. “Gì đấy?”
“Có vẻ chiếc xe này đã được lau sạch sẽ.” Ông ta trỏ vào bên trong. “Vô-lăng sạch sẽ, tay cầm cửa xe, cần số xe cũng thế.” Ông vươn vai đứng lên. “Tôi nghĩ chúng đã được lau sạch sẽ.”
“Còn cái vỏ đạn thì sao?”
Ông chuyên viên trỏ một tay về hướng chiếc xe bán tải. “Michaels đang giữ cái vỏ đạn.” Hunt nhìn về hướng đó. Hai cửa sau của xe bán tải mở tung. Thiết bị gắn ở bên trong, một cái bàn nhỏ bắt ốc vào thành xe. Một chuyên viên đặt cái vỏ đạn trong một mảnh giấy trắng, sạch sẽ.
“Ông là Michaels?”
“Cho tôi một giây.” Ông ta tiếp tục làm việc. Khi ông ta ngồi thẳng người lên, ông nói, “Chúng tôi có vân tay.”
Hunt để lại Cross trên phố, và trở về khu nhà Jarvis ngay lúc bác sĩ khám nghiệm bắt đầu cạo đất tìm kiếm thi thể thứ ba. Yoakum đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh, đôi môi mấp máy. Tạng người ông ta to lớn, cổ cong, nhưng trong vùng trũng bóng râm che phủ, ẩm ướt, nhìn ông ta như nhỏ đi và suy nhược. “Số ba,” ông nói.
Hunt nhìn hai gói nhựa đựng thi thể trải dài và sẵn sàng để đưa đi. Trông ông mệt mỏi và gần như kiệt sức. “Hãy ra khỏi chỗ này.” Ông quay đi, nhưng Yoakum không theo sau. Ông ta nhìn vào những cái túi xác, những ngôi mộ nghi ngờ có thi thể nhưng chưa được bốc lên.
“Ai đó phải đền mạng cho chuyện này,” Yoakum nói.
Hunt bước trở lại. Trong những năm tháng làm việc chung với Yoakum, ông chưa hề thấy có dấu hiệu rạn nứt vỏ áo giáp bên ngoài của ông ta. Yoakum là người có năng lực một cách đáng sợ. Yoakum kể chuyện khôi hài. Ông ta không hề để lộ cảm xúc. “Có người đã chết,” Hunt nói.
Dưới ánh sáng của rừng, khuôn mặt người đàn ông được soi rọi đủ mọi góc cạnh. “Ông nghĩ gã Jarvis đơn thân độc mã trong chuyện này?”
“Tôi không biết.”
“Chúng mới chỉ là những đứa trẻ.”
“Thôi đi, John. Chúng ta có công việc để làm.”
Yoakum lắc đầu, và Hunt hiểu ông ta đang nghĩ gì trong đầu.
Ai đó phải đền mạng.
Họ ì ạch leo dốc và ra khỏi khu rừng. Trên đường, động cơ của hai chiếc xe bán tải hãng thông tấn chạy cầm hơi rù rì. Nó đậu đâm ngang với một chiếc xe tuần tiễu gắn huy hiệu và một xe bán tải của khám nghiệm y khoa. Yoakum thấy họ trước tiên. “Dân đóng phim,” ông nói.
“Tổ cha.”
Ông Cảnh sát trưởng để lại hai sĩ quan mặc quân phục trên đường lộ. Họ đứng dang hai tay, cố gắng làm ngơ những máy thu hình và micro xỉa vào mặt họ. Khi một phóng viên truyền hình thấy Hunt, họ bắt đầu hướng những câu hỏi về phía ông. “Có đúng là ông đã xác định được thêm thi thể không?”
“Miễn bình luận.”
“Tại sao ông lại có mặt trong vụ khám nghiệm y khoa tại hiện trường?”
Hunt và Yoakum đẩy qua hai cảnh sát mặc quân phục. Hunt lớn giọng.
“Không ai được phép đi qua,” ông nói.
“Thám tử Hunt...” Người đó là phóng viên đài truyền hình băng tần bốn. “Thám tử...”
Hunt không dừng bước. Ông ra đến xe và cô phóng viên chặn bước chân ông, theo sau cô là nhóm quay phim ghi hình. “Có thật là ông đang tìm kiếm Johnny Merrimon?” Hunt quay người và bất thình lình nổi cáu. Cô phóng viên đẩy cái micro về phía trước, khuôn mặt cô ở góc trắc diện với ống kính máy quay, hai mắt sáng rực và háo hức. “Có đúng là cậu ta bị thất lạc?”
Ông nhìn quá cô phóng viên. Thêm một chiếc xe bán tải hãng thông tấn trờ tới từ tít cuối con đường. “Miễn bình luận.” Ông đặt tay lên cánh cửa xe, mở nó.
“Còn chuyện giả định có sự liên đới của cảnh sát với gã Burton Jarvis thì sao?”
“Cô nói sao?” Cô phóng viên nhắc lại câu hỏi, và Hunt cảm thấy mặt ông từ từ mất máu, xanh rờn. “Yêu cầu thêm các đơn vị tuần tiễu ra ngoài này,” ông nói với Yoakum. “Cô” - ông trỏ vào cô phóng viên - “đi với tôi.” Nụ cười của cô ta rạng lên và cô trỏ hướng về nhóm ghi hình. “Chỉ có cô thôi,” Hunt nói. Ông không chờ nghe câu trả lời. Ông bước bộ sáu mét xuống con đường, biết rằng cô phóng viên sẽ theo sau. Khi ông quay lại, cô ta chỉ cách sau ông ba bước chân, tóc tai thanh lịch và hoàn hảo trong cái áo len đỏ, vừa khít. Đằng sau cô, một nhóm tin tức thứ ba mới đến và chuẩn bị quay hình ảnh. “Tại sao cô lại hỏi câu hỏi đó?”
Cô ta không hề chùn bước. “Điều đó có thật không?”
“Tôi không thể bình luận về vụ án đang trong vòng điều tra. Tại sao cô lại hỏi câu hỏi đó?”
“Nguồn tin của tôi được bảo vệ.” Cô ta ngẩng cao cái cằm đầy đặn, đặt hai tay lên hông. Bóng Hunt to lù lù che khuất cô. “Tôi mong cô không nên lan truyền loại tin đồn như vậy.” Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt đói tin của cô. “Nó gây bất lợi.”
“Vậy thì ông phủ nhận chuyện này?”
Hunt nghĩ về tờ giấy ghi chú của Johnny Merrimon, lệnh của ông Cảnh sát trưởng về hồ sơ nhân viên, cái còng cảnh sát dùng để cầm giữ Tiffany Shore, con mèo bị giết với xương sống của nó bị dập nát. Sự đe doạ này không ngoài mục đích ép Johnny giữ yên lặng. “Nguồn thông tin của cô nhầm lẫn rồi.”
“Tôi được phép mở ngoặc kép câu nói của ông không?”
“Cô có thể xăm luôn câu đó trên trán của cô.” Hunt bỏ đi và cô phóng viên theo sau. Một chiếc xe bán tải lăn bánh rồi dừng khi Hunt gặp lại Yoakum. Chiếc xe từ Văn phòng Giám đốc Khám nghiệm Y khoa ở Chapel Hill.
Những tay phóng viên bu quanh, hò hét câu hỏi.
Các nhóm ghi hình tiêu hóa những câu hỏi.
Hunt ném mình đằng sau vô-lăng và Yoakum chui vào ngồi cạnh. Động cơ lớn nổ máy và Hunt chờ cho đến khi các phóng viên dạt đường trước đầu xe rồi ông lao vút đi. Yoakum nhận thấy tâm trạng bất thường của Hunt. “Chuyện gì vậy?”
“Họ biết về Johnny.”
“Bằng cách nào?”
“Họ biết một gã cớm có thể liên quan.”
“Sao lại có chuyện này?”
Hunt giữ mắt quan sát đường phố. “Ai đó mở mồm tiết lộ.”
Danh sách chương