Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Không lâu sau, ước chừng khoảng 10 phút, Doãn Khoáng liền mở choàng hai mắt. Ánh mắt sung huyết tràn đầy thô bạo kia làm Tiền Thiến Thiến đang rửa sạch vết máu cho hắn phải sợ hãi kêu lên một tiếng.

– Đây là… nơi nào? Doãn Khoáng muốn ngồi dậy nhưng đau đớn khắp toàn thân làm hắn mất khả năng chi phối với cơ thể. Khi thấy Tiền Thiến Thiến, nhận ra là người mình, thô bạo nóng nảy trong mắt hắn mới dần tiêu tán.

– Trên… trên xe. – Tiền Thiến Thiến trả lời một câu, sau đó nói với Lê Sương Mộc:

– Lê… cậu ấy… Doãn Khoáng tỉnh rồi!

Lê Sương Mộc cố gắng quay đầu, nở nụ cười mỉm:

– Này, thằng lỏi cậu biểu hiện tốt lắm đấy!

Lời này của Lê Sương Mộc là thật tâm, dù sao một người bình thường mà thể hiện được như vậy thật sự rất khó.

Vừa nói, hắn vừa ném cho Tiền Thiến Thiến một chiếc bánh bao vừa lạnh vừa cứng rồi nói với Doãn Khoáng:

– Đây là cái “Bánh bao bí chế chó cũng không thèm” cuối cùng, ăn nó đi!

Tiền Thiến Thiến xé nhỏ chiếc bánh bao, đút từng chút một cho Doãn Khoáng ăn.

Nhắc nhở: bạn đang dùng “Bánh bao bí chế chó cũng không thèm”, lập tức khôi phục 3 điểm sinh mệnh, mỗi giây khôi phục 1 điểm sinh mệnh, kéo dài 3 giây.

Bánh bao vừa trôi xuống cổ họng, Doãn Khoáng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuôi trong thực quản, sau đó nhanh chóng khuếch tán tới toàn thân. Hơn nữa, hắn cảm giác được rõ ràng, dòng nước ấm đó tụ tập nhiều ở vết thương trên phần lưng và lòng bàn tay. Gần như có thể dùng mắt thường theo dõi, mấy vết thương loét máu to bằng lòng bàn tay đang bắt đầu khép lại, từ đó truyền tới cảm giác tê ngứa.

Doãn Khoáng ngạc nhiên không dứt, nói tự đáy lòng:

– Cảm ơn.

Giờ phút này, hắn thậm chí còn không muốn nhớ lại tất cả mấy chuyện vừa xảy ra, bởi vì những thứ đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chính bản thân mình!

Một miếng bánh bao xuống bụng, sinh mệnh được bổ sung 6 điểm, cộng thêm hiệu quả của băng vải cầm máu, sinh mệnh của hắn khôi phục đến 15 điểm. Dĩ nhiên, điều này cũng là vì lượng máu vốn có của hắn cũng không nhiều lắm.

Lấy lại chút sức lực, Doãn Khoáng lồm cồm bò dậy, đột nhiên lại sờ tay vào một đám lông mượt mà. Hắn quay đầu nhìn lại, dưới tay hắn chính là chú chó dẫn đường Mary.

– Nó… chết rồi? – Doãn Khoáng mở to mắt.

Lê Sương Mộc vội vàng giải thích:

– Chưa chết đâu, chỉ bị gây mê thôi! Nó không muốn rời chủ mình cho nên chỉ còn cách dùng phương pháp đó.

Nói xong, Lê Sương Mộc ngừng một chút mới tiếp tục:

– Cậu đã tỉnh, vậy chúng ta sẽ nói về phần thưởng của nhiệm vụ này. Khổ sở đến suýt chút nữa mất cả mạng nhưng rốt cục thì chúng ta cũng đã thắng rồi, mặc dù chỉ mang tính chất tạm thời.

Nghĩ tới phần thưởng nhiệm vụ, Lê Sương Mộc không khỏi kích động ra mặt, hiển nhiên mà mong đợi vạn phần.

– Phần thưởng nhiệm vụ? Là cái gì? – Cả người Doãn Khoáng rung lên, hỏi.

Vương Ninh cũng quay đầu lại nói:

– Bọn tôi cũng có biết đâu, đang chờ cậu tỉnh lại đây. “Hiệu Trưởng” mặc định chúng ta là một tiểu đội lâm thời cho nên mỗi một thành viên trong đội đều phải “trả nhiệm vụ” thì ông ấy mới chịu nhả phần thưởng ra. Doãn Khoáng, cậu mở “bảng tin tức” của cậu ra, sau đó ấn vào “trả nhiệm vụ” đi.

Vương Ninh kích động nói, có chút khẩn cấp.

Doãn Khoáng ngẩn người, vội vàng mở “bảng tin tức” ra. Dĩ nhiên, mặc dù rất vội vàng nhưng hắn cũng không ngốc đến nỗi “chia sẻ” toàn bộ ra cho mọi người coi, hắn chỉ gọi về hình thức “chỉ mình tôi”.

Vương Ninh mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi khẽ thất vọng. Hắn rất muốn nhìn một chút xem thuộc tính của người này như thế nào, sao mà khi điên cuồng lên lại giống như một con dã thú khát máu. “Đây chẳng lẽ là tư duy của người nắm giữ 7 điểm trí lực? Cho dù tâm tình không bình thường thì vẫn có thể giữ cho nội tâm tỉnh táo? Xem ra, mình phải nhìn lại tên Doãn Khoáng này một lần nữa. À còn, 7 điểm trí lực rốt cục đại biểu cho cái gì? Dường như ngay cả học trưởng Hùng Bá cũng nhìn cậu ta với cặp mắt khác biệt.”

Lại nói tới Doãn Khoáng, khi mở “bảng tin tức” ra, liền thấy cái bảng số tám vốn trống không xuất hiện thông tin:

Tin tức nhiệm vụ:

Nhiệm vụ ẩn tàng: Cứu vớt chú chó Mary.

Độ khó:???

Yêu cầu: chó dẫn đường còn sống là thành công, chó dẫn đường chết là thất bại.

Phần thưởng:???

Trừng phạt thất bại: không.

Độ hoàn thành: 74%

Trạng thái: có thể trả.

Nhắc nhở: nhiệm vụ này mặc nhận đoàn đội tạm thời. Thành viên đoàn đội bao gồm: Lê Sương Mộc, Doãn Khoáng, Tăng Phi, Vương Ninh, Tiền Thiến Thiến. Tất cả các thành viên phải trả nhiệm vụ thì mới có thể nhận thưởng, đội viên trong đội tử vong có thể loại trừ. Phần thưởng chia thành “phần thưởng chính” và “phần thưởng cống hiến”. “Phần thưởng chính” là toàn bộ đội viên cùng chung hưởng. “Phần thưởng cống hiến” dựa theo cống hiến lớn nhỏ của thành viên trong đội mà chia thưởng.

Có trả nhiệm vụ hay không: Có/Không.

Doãn Khoáng đưa ngón tay ấn vào chữ “có”.

Gần như cùng một lúc, toàn bộ đoàn đội đều nhận được nhắc nhở.

Nhắc nhở: năm người trong tiểu đội tạm thời đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng “Cứu vớt chó dẫn đường Mary”.

Nhắc nhở: hiện tại sẽ phát phần thưởng nhiệm vụ, có thể lựa chọn nhắc nhở bằng tiếng nói hoặc bằng văn tự. Mời lựa chọn.

Người khác chọn ra sao Doãn Khoáng không biết, bản thân hắn lựa chọn là “văn tự”. Nói thật, hắn không yêu thích gì cái thanh âm không ra nam nữ kia của “Hiệu Trưởng”.

Bảng tin tức nhiệm vụ nhanh chóng xuất hiện tin tức như sau:

Phần thưởng chính:

Thưởng 500 học điểm, 2 điểm đánh giá tổng hợp, 1 điểm đánh giá cấp F.

Bạn thu được “Giọt máu trái tim của chú chó Mary”.

Bạn thu được danh hiệu phụ trợ “Vui vẻ giúp người”, mị lực +2.

Phần thưởng cống hiến:

Thưởng 100 học điểm.

Bạn thu được “Thập tự giá tín ngưỡng bằng bạc”.

– Chỉ có mấy thứ này thôi sao? Hết rồi à?

Doãn Khoáng ngạc nhiên, sau đó lửa giận bùng lên không thể áp chế.

– Thế này mà gọi là phần thưởng cho nhiệm vụ ẩn tàng à?

Lê Sương Mộc hỏi:

– Sao vậy? Cậu chê ít à?

Doãn Khoáng tức giận nói:

– Chẳng lẽ rất nhiều? 500 học điểm, chỉ đủ mua hai khẩu súng lục Gauss cộng thêm mấy cái bánh bao chó cũng chẳng thèm.

Nếu như tính toán theo tình huống bình thường thì chính xác là như vậy, nhưng mà…

Vương Ninh lại cười nói:

– Doãn Khoáng, sao cậu không xem công hiệu của “Giọt máu trái tim” đi rồi nói. Cậu nôn nóng như thế làm cái gì?

Tăng Phi cười ha hả, nói:

– Lần này thật sự là lời to. Tiếp theo chỉ cần lấy được nguyên dịch T-Virus, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể đề cao thực lực trong nháy mắt! Đáng giá, thực sự rất đáng giá!

Lê Sương Mộc cười ha hả một tiếng, nói:

– Doãn Khoáng, cậu mau nhìn lại xem giọt máu kia có ích gì rồi mới nói.

Doãn Khoáng vội gật đầu, mở “Giọt máu trái tim của chú chó Mary” ra.

Vật phẩm: Giọt máu trái tim của chú chó Mary

Giới thiệu: máu tươi nóng hổi lấy ra từ trong tim của chú chó dẫn đường Mary.

Nhận xét cấp bậc: cực kỳ hi hữu.

Công hiệu:

Tiêm vào nguyên dịch T-Virus tinh khiết sẽ đề cao 30% tỷ lệ thu được biến dị T-Virus cường hóa người máy, 20% tỷ lệ biến dị T-Virus hoàn mỹ.

Tiêm vào sinh vật nhiễm T-Virus sẽ trung hòa T-Virus.

Đánh giá: tạo hóa thần kỳ như thế. Nó sáng tạo ra T-Virus cường đại, đồng thời cũng sáng tạo ra con chó này.

Nhìn nội dung bên trên, Doãn Khoáng há to mồm:

– Đây là phần thưởng quan trọng nhất của nhiệm vụ ẩn tàng?

Nhất thời, Doãn Khoáng cũng không biết nên đánh giá phần thưởng này thế nào.

Tốt hay là không tốt?

Vương Ninh lại cười nói:

– Sao rồi? Cậu còn cho rằng phần thưởng của nhiệm vụ này keo kiệt nữa không?

Doãn Khoáng suy nghĩ một chút, nói:

– Nhưng điều kiện tiên quyết là trên tay chúng ta phải có T-Virus tinh khiết. Vật này chỉ có công ty Umbrella và Angela con gái của Ashford mới có. Công ty Umbrella thì đừng nói tới nữa… vậy còn lại, chẳng lẽ chúng ta sẽ vì T-Virus tinh khiết mà đi sát hại một cô bé?

– Thì… – Tăng Phi liền biến sắc mặt.

Đáy mắt Lê Sương Mộc xuất hiện sự giãy dụa. Tiền Thiến Thiến thì trực tiếp kích động lắc đầu. Còn Vương Ninh lại cười nói:

– Vậy phải làm sao bây giờ? Có đồ quý trong tay mà không thể dùng, thế thì phần thưởng này còn ý nghĩa gì nữa?

Doãn Khoáng lắc đầu nói:

– Cứ cho là lựa chọn cách vứt bỏ lương tâm đi, nhưng ai nói rằng giết Angela sẽ dễ? Đừng quên, phần thưởng khi giết chết Angela, ngoại trừ huyết thanh T-Virus ra còn có 2000 học điểm, 10 điểm đánh giá tổng hợp, 1 điểm đánh giá cấp D. Phần thưởng thế này còn hậu hĩnh hơn cả nữ chính Alice. Chẳng lẽ các cậu nghĩ là “Hiệu Trưởng” có lòng tốt tặng không cho chúng ta sao?

Nụ cười trên môi Lê Sương Mộc đã sớm tắt ngấm, lòng đầy phiền não. Hắn vẫn không cam lòng hỏi:

– Vậy phải làm sao bây giờ?

Khổ cực như thế mới kiếm được phần thưởng lại không thể dùng tới. Thế này có khác gì theo đuổi gái đẹp ba năm, rốt cục cô ta đồng ý đi thuê phòng với anh. Nhưng mà chạy một vòng khắp thành phố lại không tìm được cái phòng trống nào, kiểu đè nén thế này buồn bực cỡ nào.

Sắc mặt của Tăng Phi và Vương Ninh cũng trầm xuống, chỉ có Tiền Thiến Thiến dường như là không để ý chút nào.

Doãn Khoáng suy nghĩ một chút, nói:

– Không biết chỗ “Hiệu Trưởng” có cho đổi huyết thanh T-Virus tinh khiết không?

Nghe hắn nói như thế, ba nam sinh còn lại chợt sáng mắt lên. Vương Ninh đập tay, hưng phấn nói:

– Ờ nhỉ, làm sao mình lại không nghĩ tới chứ? Đợi khi tìm được học trưởng Hùng Bá thì hỏi xem hắn có thể đổi ra một ít T-Virus tinh khiết không.

Doãn Khoáng nói:

– Điều tôi lo lắng là cho dù có cái để đổi thì giá tiền cũng siêu quý giá, vượt mức chúng ta có thể chi trả! Riêng cái độ khó nhiệm vụ thu nhận T-Virus cũng đã cao đến vậy, có thể tưởng tượng được T-Virus đúng là phương pháp tăng cường thực lực nhanh chóng, hơn nữa theo mô tả trong film thì T có khả năng tiến hóa vô hạn. Mọi người nói xem, chuyện tốt như thế, “Hiệu Trưởng” làm gì có khả năng cho không? Hơn nữa, tôi còn lo T-Virus đổi ở chỗ “Hiệu Trưởng” có tỷ lệ chẳng cao là bao, cho dù cộng thêm 30% cũng không chắc đã thành công. Một khi thất bại, chẳng lẽ lại phải dùng Giọt máu trái tim vất vả lắm mới có được kia đi trung hòa T-Virus đổi bằng học điểm quý giá? Mọi người cứ thử nghĩ lại xem tôi nói có sai gì không?

Lê Sương Mộc cười khổ một tiếng, nói thầm trong lòng: “Không hổ là người có 7 điểm trí lực, phân tích đầy đủ toàn diện như thế! Hơn nữa còn gần như không thể phản bác, sợ rằng sự thật cũng không khác điều hắn phân tích là mấy.”

– Thế, theo lý giải của cậu thì đây liệu có phải “Hiệu Trưởng” đang ép chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ “Giết chết Angela” kia không? – Vương Ninh hỏi.

– Còn cả nhiệm vụ “Giết chết Alice” nữa! – Tăng Phi bổ sung.

Doãn Khoáng cười khổ:

– Tôi đoán, có lẽ là ý đó…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện