Dịch giả: Accel
"Có kết quả chưa?". Nhìn đống bừa bộn đầy đất, còn một số nơi có vết tích của vụ cháy, thanh tra liên bang Bullock người da đen cau có hỏi.
Một đặc vụ người da trắng nói: "Vâng... Định tính sơ bộ là tai nạn ngoài ý muốn".
"Cái gì? Lại là chuyện ngoài ý muốn?".
"Tuy rằng khó tin. Nhưng sau khi nhân viên kỹ thuật phân tích, đích thực là chuyện ngoài ý muốn. Nói thật, tôi cảm thấy cho dù là do Thượng Đế tạo ra thì cũng khó mà tin được, nhưng đây là sự thật. Có điều...".
Thanh tra da đen liền vội vàng hỏi: "Có điều cái gì?".
"Sự cố lần này không có nhân viên thương vong". Đặc vụ da trắng nói: "Nhưng có nhân chứng nói là lúc đó có một người bị vây giữa đám lửa, còn bị bảng hiệu đèn nê ông rơi xuống đập trúng. Chúng ta lại không tìm được bất kỳ thi thể nào. Chứng tỏ người kia còn sống, không thể không nói, người này đúng là sống dai, như vậy mà cũng không chết được".
Thanh tra da đen nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó thở dài: "Đây là tai nạn ngoài ý muốn thứ 4 trong ngày hôm nay rồi, tính cả tai nạn sập cầu hôm qua là 5. Lần nào cũng là trùng hợp như thế, đều là do những thứ ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra tạo thành. Jim, chẳng lẽ cậu cho rằng thật sự chỉ là trùng hợp sao?".
"Đúng là vô cùng kỳ quái. Tôi làm cảnh sát 20 năm, lần đầu thấy chuyện như vậy. Nhưng mà...". Jim nhún vai: "Nhân sinh vô thường mà".
Thanh tra da đen tựa hồ nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, vụ án kẻ lang thang mất tích điều tra như thế nào rồi?".
"Ôi trí nhớ của tôi, vừa nhận được tin tức, tôi đang định báo cáo đây". Jim vỗ vỗ đầu, nói: "Tìm được mấy dấu vân tay, sau khi đối chứng thì giống với những du học sinh Trung Quốc đã chết hôm nay. Nếu như không có chứng cứ gì khác, thì gần như có thể khẳng định bọn họ là hung thủ".
Thanh tra da đen cau mày: "Đã điều tra những du học sinh kia chưa".
"Bọn họ đều là du học sinh Trung Quốc thuộc trường cấp 3 Á Lạp Bá Hàn". Sau khi nói xong, hắn bổ sung một câu: "Mọi thủ tục đều hợp pháp. Không có điểm nào đáng nghi. Nói thật tôi nghĩ mãi mà không rõ, một đám du học sinh trẻ tuổi, tại sao phải giết một kẻ lang thang chứ".
Thanh tra da đen sờ lên cái cằm, nói: "Tôi nhớ tổng cộng có 30 du học sinh, 12 người đã chết, còn 18 người đang ở đâu?".
"Có 12 người vào ở một phòng trong khách sạn Washington đường 1207, 6 người khác tung tích không rõ. Đúng rồi, theo báo cáo của bệnh viện, những học sinh bị thương nặng trọng vụ sập cầu hôm qua đều biến mất. Tôi cảm thấy đám du học sinh này vô cùng khả nghi, có nên cho người băt bọn chúng lại không".
Thanh tra da đen lắc đầu, nói: "Trước khi có chứng cứ xác thực không thể làm như vậy. Nếu như những cái du học sinh có hiềm nghi giết người kia đã chết thì chính là chết không đối chứng. Tùy tiện bắt du học sinh ngoại quốc, nhất là Trung Quốc, hiện tại lại là thời kỳ nhạy cảm, rất dễ xảy ra tranh chấp quốc tế. Tội này chúng ta không đảm đương nổi đâu".
Jim hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?".
Thanh tra da đen ra lệnh: "Tạm thời phái người theo dõi bọn họ sát sao, tùy thời báo cáo hướng đi của họ. Còn nữa, toàn lực tìm kiếm 6 du học sinh mất tích".
"Nhóm 8 người may mắn kia, à không bây giờ là 7 thì sao? Sếp, người của chúng ta không đủ đâu".
"Bên đó tôi tự mình chịu trách nhiệm". Thanh tra da đen nói: "Đầu bếp nhỏ của nhà hàng kia rất đáng nghi, tôi phải thường xuyên chú ý hướng đi của bọn họ".
"Được rồi".
Người da trắng Jim rời đi, thanh tra da đen nhíu chặt lông mày, đột nhiên ánh mắt của hắn đảo qua một cái cửa ngõ cách đó không xa, không tự chủ được nâng kính mắt trên sống mũi lên. Quỷ xui thần khiến thế nào, ông ta nhìn chung quanh rồi cất bước đi về phía cửa ngõ đen kịt đó.
Giống như một loại trực giác, thanh tra da đen cảm thấy, cửa ngõ đen như mực kia, có lẽ có đáp án mình muốn. Làm thám tử lâu năm, ông ta đã hình thành cho mình một trực giác sắc bén. Mà ông ta cũng thì vẫn luôn luôn tin tưởng trực giác của mình.
Thận trọng đi vào con ngõ nhỏ, thanh tra da đen theo thói quen rút súng ngắn ra. Họng súng lạnh lẽo hướng về phía trước.
Cửa ngõ tối đen, như cái miệng lớn của dã thú, chỉ chực cắn người.
Thanh tra da đen hít sâu một cái, bước đi cực kỳ nhẹ nhàng, từng bước từng bước. Hô hấp của ông ta vô cùng nhẹ, bước chân không hề gây ra tiếng động. Trong ngõ nhỏ phi thường yên tĩnh, ẩm ướt, âm u, còn có một cảm giác khó tả.
"Hả?".
Dưới chân tựa hồ đã giẫm vào cái gì, thanh tra da đen không khỏi nhìn dưới mặt đất một cái, nhịn không được cúi người nhặt đồ vật bị giẫm đó lên.
Một chiếc áo mưa! Hơn nữa còn là một chiếc áo mưa bị đốt cháy queo lại khắp nơi toàn là lỗ thủng, hẳn là do đám lửa lớn đó và một vật sắc bén nào đó đâm vào. Trên áo mưa còn sót lại chút hơi ấm cùng với cái mùi gay mũi sau khi bị đốt.
Loảng xoảng! "Ai?!".
Thanh tra da đen đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay đặt sẵn trên cò súng lập tức căng lên.
Trong bóng tối, một đôi mắt xanh veo.
Meow~
Một con mèo toàn thân màu đen nhàn nhã bước ra, không sợ người lạ chút nào, liếc thanh tra da đen một cái, đi qua bên chân ông ta.
Thanh tra da đen thở phào, cười khổ một tiếng, liền thu súng lại, tiện tay vứt cái áo mưa rách rưới đi, ra khỏi ngõ nhỏ.
...
Phù...
Nhìn thấy bóng lưng thanh tra da đen biến mất tại cửa ngõ, thần kinh đang căng thẳng của Doãn Khoáng cuối cùng cũng thả lỏng, nặng nề thở dài một hơi.
"Cuối cùng cũng đi. Cảm giác của người này, nhất định nhất định 10 điểm. May thật, cảm giác của ta cao hơn hắn 3 điểm nếu không đã bị phát hiện rồi".
Lúc này Doãn Khoáng đang trốn ở chỗ sâu trong góc tường, tiện tay lấy một tấm màn che trên người mình.
Thấy mình còn 5 điểm sinh mạng, Doãn Khoáng cười khổ, cũng âm thầm cảm thấy may mắn, mình mạng lớn, cuối cùng cũng gắng gượng được.
Nghĩ đến đây, Doãn Khoáng lại nhịn không được nhìn chiếc áo mưa trên đất, cảm khái không thôi: "Nếu không phải nhờ chiếc áo mưa này, chỉ sợ mình đã bị thiêu chết rồi. Đây là công của 16 điểm mị lực a (vốn có 14+danh xưng phụ trợ "Lấy giúp người làm niềm vui") hay là ông lão tốt bụng đó đây?".
Lúc đầu, Doãn Khoáng một thân toàn dầu, nhưng trên thực tế lại bị áo mưa cản trở, thực tế lửa không trực tiếp đốt lên người Doãn Khoáng, mưa càng ngày càng lớn, quần áo Doãn Khoáng vốn ẩm ướt rất khó bị cháy. Cho nên, ảnh hưởng đám lửa với Doãn Khoáng thật ra không lớn.
Mà tại thời điểm tấm bảng hiệu kia rơi xuống, Doãn Khoáng khởi động 'Hình thái dị hóa G', 20 điểm lực lượng cùng 18 điểm phòng ngự khó khăn chống đỡ, nhưng vai phải vẫn bị một cây sắt rỉ đâm thủng. Cũng may là đâm qua vai, chứ đâm qua não thì Doãn Khoáng chết tươi rồi.
Cuối cùng hắn cũng vượt qua được, vô cùng may mắn.
Lúc Doãn Khoáng chui vào ngõ nhỏ, tựa trên vách tường thở dốc liền nhận được nhắc nhở của hiệu trưởng.
"Nhắc nhở: Ngươi thành công tránh thoát thiết kế của Tử Thần lần thứ nhất. Ban thưởng 500 học điểm, 1 điểm đánh giá cấp F, 2 điểm học phần, 2 điểm đánh giá tổng hợp".
"Nhắc nhở: Bởi vì ngươi thành công tránh thoát thiết kế của Tử Thần lần thứ nhất, theo Quy tắc hạn chế, 24h tiếp theo Tử Thần không thể thiết kế tử vong đối với ngươi".
"YES!!". Doãn Khoáng hét một tiếng.
Ban thưởng gì gì đó Doãn Khoáng rất quan trọng, nhưng mà 24h an toàn kia lại càng làm Doãn Khoáng hưng phấn. Đây quả thực là buồn ngủ có người đưa gối a.
Doãn Khoáng làm gì cũng co tay rụt chân, rất sợ chỉ cần không chú ý một cái là gặp phải thiết kế của Tử Thần chết toi. Nhưng điều đó hiện tại đã không còn, 24h an toàn, đủ cho Doãn Khoáng làm rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, bắt được Đường Triệu Thiên, bắt được Vương Ninh!
Hai người kia, đều là bom hẹn giờ, là nhân tố cực đoan không ổn định. Nhất là Vương Ninh, Doãn Khoáng cảm thấy, người này quả thực không thể dùng lẽ thường để suy đoán, nhớ lại những hành vi của người này, đúng là không phải người bình thường.
Doãn Khoáng sợ nhất chính là Vương Ninh cố ý phá hư nhiệm vụ của đề thi chung lần này. Nếu quả như thật là như thế, đối với 1204 lớp đúng là một cơn ác mộng.
Doãn Khoáng không hoài nghi chút nào về việc Vương Ninh sẽ làm như vậy.
"Nếu như... Hắn nghĩ được biện pháp thoát ly lớp 1204, gia nhập các lớp khác... Như vậy, điều hắn muốn làm là dùng tất cả thủ đoạn mọi để làm suy yếu lớp 1204... Nếu quả như thật là như thế... Vương Ninh, con người này, thật ngoan độc!".
"Vô luận có phải ngươi định làm như vậy hay không, ngươi đều phải chết... Tính cả vụ lúc trước, chúng ta cùng thanh toán hết!".
Hai cái hai cái đồng tử màu hổ phách yêu dị, nhờ sát khí của Doãn Khoáng mà càng sáng lên.
Có lẽ chính là một tia sát khí đã này hấp dẫn thanh tra da đen kia.
"Có kết quả chưa?". Nhìn đống bừa bộn đầy đất, còn một số nơi có vết tích của vụ cháy, thanh tra liên bang Bullock người da đen cau có hỏi.
Một đặc vụ người da trắng nói: "Vâng... Định tính sơ bộ là tai nạn ngoài ý muốn".
"Cái gì? Lại là chuyện ngoài ý muốn?".
"Tuy rằng khó tin. Nhưng sau khi nhân viên kỹ thuật phân tích, đích thực là chuyện ngoài ý muốn. Nói thật, tôi cảm thấy cho dù là do Thượng Đế tạo ra thì cũng khó mà tin được, nhưng đây là sự thật. Có điều...".
Thanh tra da đen liền vội vàng hỏi: "Có điều cái gì?".
"Sự cố lần này không có nhân viên thương vong". Đặc vụ da trắng nói: "Nhưng có nhân chứng nói là lúc đó có một người bị vây giữa đám lửa, còn bị bảng hiệu đèn nê ông rơi xuống đập trúng. Chúng ta lại không tìm được bất kỳ thi thể nào. Chứng tỏ người kia còn sống, không thể không nói, người này đúng là sống dai, như vậy mà cũng không chết được".
Thanh tra da đen nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó thở dài: "Đây là tai nạn ngoài ý muốn thứ 4 trong ngày hôm nay rồi, tính cả tai nạn sập cầu hôm qua là 5. Lần nào cũng là trùng hợp như thế, đều là do những thứ ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra tạo thành. Jim, chẳng lẽ cậu cho rằng thật sự chỉ là trùng hợp sao?".
"Đúng là vô cùng kỳ quái. Tôi làm cảnh sát 20 năm, lần đầu thấy chuyện như vậy. Nhưng mà...". Jim nhún vai: "Nhân sinh vô thường mà".
Thanh tra da đen tựa hồ nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, vụ án kẻ lang thang mất tích điều tra như thế nào rồi?".
"Ôi trí nhớ của tôi, vừa nhận được tin tức, tôi đang định báo cáo đây". Jim vỗ vỗ đầu, nói: "Tìm được mấy dấu vân tay, sau khi đối chứng thì giống với những du học sinh Trung Quốc đã chết hôm nay. Nếu như không có chứng cứ gì khác, thì gần như có thể khẳng định bọn họ là hung thủ".
Thanh tra da đen cau mày: "Đã điều tra những du học sinh kia chưa".
"Bọn họ đều là du học sinh Trung Quốc thuộc trường cấp 3 Á Lạp Bá Hàn". Sau khi nói xong, hắn bổ sung một câu: "Mọi thủ tục đều hợp pháp. Không có điểm nào đáng nghi. Nói thật tôi nghĩ mãi mà không rõ, một đám du học sinh trẻ tuổi, tại sao phải giết một kẻ lang thang chứ".
Thanh tra da đen sờ lên cái cằm, nói: "Tôi nhớ tổng cộng có 30 du học sinh, 12 người đã chết, còn 18 người đang ở đâu?".
"Có 12 người vào ở một phòng trong khách sạn Washington đường 1207, 6 người khác tung tích không rõ. Đúng rồi, theo báo cáo của bệnh viện, những học sinh bị thương nặng trọng vụ sập cầu hôm qua đều biến mất. Tôi cảm thấy đám du học sinh này vô cùng khả nghi, có nên cho người băt bọn chúng lại không".
Thanh tra da đen lắc đầu, nói: "Trước khi có chứng cứ xác thực không thể làm như vậy. Nếu như những cái du học sinh có hiềm nghi giết người kia đã chết thì chính là chết không đối chứng. Tùy tiện bắt du học sinh ngoại quốc, nhất là Trung Quốc, hiện tại lại là thời kỳ nhạy cảm, rất dễ xảy ra tranh chấp quốc tế. Tội này chúng ta không đảm đương nổi đâu".
Jim hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?".
Thanh tra da đen ra lệnh: "Tạm thời phái người theo dõi bọn họ sát sao, tùy thời báo cáo hướng đi của họ. Còn nữa, toàn lực tìm kiếm 6 du học sinh mất tích".
"Nhóm 8 người may mắn kia, à không bây giờ là 7 thì sao? Sếp, người của chúng ta không đủ đâu".
"Bên đó tôi tự mình chịu trách nhiệm". Thanh tra da đen nói: "Đầu bếp nhỏ của nhà hàng kia rất đáng nghi, tôi phải thường xuyên chú ý hướng đi của bọn họ".
"Được rồi".
Người da trắng Jim rời đi, thanh tra da đen nhíu chặt lông mày, đột nhiên ánh mắt của hắn đảo qua một cái cửa ngõ cách đó không xa, không tự chủ được nâng kính mắt trên sống mũi lên. Quỷ xui thần khiến thế nào, ông ta nhìn chung quanh rồi cất bước đi về phía cửa ngõ đen kịt đó.
Giống như một loại trực giác, thanh tra da đen cảm thấy, cửa ngõ đen như mực kia, có lẽ có đáp án mình muốn. Làm thám tử lâu năm, ông ta đã hình thành cho mình một trực giác sắc bén. Mà ông ta cũng thì vẫn luôn luôn tin tưởng trực giác của mình.
Thận trọng đi vào con ngõ nhỏ, thanh tra da đen theo thói quen rút súng ngắn ra. Họng súng lạnh lẽo hướng về phía trước.
Cửa ngõ tối đen, như cái miệng lớn của dã thú, chỉ chực cắn người.
Thanh tra da đen hít sâu một cái, bước đi cực kỳ nhẹ nhàng, từng bước từng bước. Hô hấp của ông ta vô cùng nhẹ, bước chân không hề gây ra tiếng động. Trong ngõ nhỏ phi thường yên tĩnh, ẩm ướt, âm u, còn có một cảm giác khó tả.
"Hả?".
Dưới chân tựa hồ đã giẫm vào cái gì, thanh tra da đen không khỏi nhìn dưới mặt đất một cái, nhịn không được cúi người nhặt đồ vật bị giẫm đó lên.
Một chiếc áo mưa! Hơn nữa còn là một chiếc áo mưa bị đốt cháy queo lại khắp nơi toàn là lỗ thủng, hẳn là do đám lửa lớn đó và một vật sắc bén nào đó đâm vào. Trên áo mưa còn sót lại chút hơi ấm cùng với cái mùi gay mũi sau khi bị đốt.
Loảng xoảng! "Ai?!".
Thanh tra da đen đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay đặt sẵn trên cò súng lập tức căng lên.
Trong bóng tối, một đôi mắt xanh veo.
Meow~
Một con mèo toàn thân màu đen nhàn nhã bước ra, không sợ người lạ chút nào, liếc thanh tra da đen một cái, đi qua bên chân ông ta.
Thanh tra da đen thở phào, cười khổ một tiếng, liền thu súng lại, tiện tay vứt cái áo mưa rách rưới đi, ra khỏi ngõ nhỏ.
...
Phù...
Nhìn thấy bóng lưng thanh tra da đen biến mất tại cửa ngõ, thần kinh đang căng thẳng của Doãn Khoáng cuối cùng cũng thả lỏng, nặng nề thở dài một hơi.
"Cuối cùng cũng đi. Cảm giác của người này, nhất định nhất định 10 điểm. May thật, cảm giác của ta cao hơn hắn 3 điểm nếu không đã bị phát hiện rồi".
Lúc này Doãn Khoáng đang trốn ở chỗ sâu trong góc tường, tiện tay lấy một tấm màn che trên người mình.
Thấy mình còn 5 điểm sinh mạng, Doãn Khoáng cười khổ, cũng âm thầm cảm thấy may mắn, mình mạng lớn, cuối cùng cũng gắng gượng được.
Nghĩ đến đây, Doãn Khoáng lại nhịn không được nhìn chiếc áo mưa trên đất, cảm khái không thôi: "Nếu không phải nhờ chiếc áo mưa này, chỉ sợ mình đã bị thiêu chết rồi. Đây là công của 16 điểm mị lực a (vốn có 14+danh xưng phụ trợ "Lấy giúp người làm niềm vui") hay là ông lão tốt bụng đó đây?".
Lúc đầu, Doãn Khoáng một thân toàn dầu, nhưng trên thực tế lại bị áo mưa cản trở, thực tế lửa không trực tiếp đốt lên người Doãn Khoáng, mưa càng ngày càng lớn, quần áo Doãn Khoáng vốn ẩm ướt rất khó bị cháy. Cho nên, ảnh hưởng đám lửa với Doãn Khoáng thật ra không lớn.
Mà tại thời điểm tấm bảng hiệu kia rơi xuống, Doãn Khoáng khởi động 'Hình thái dị hóa G', 20 điểm lực lượng cùng 18 điểm phòng ngự khó khăn chống đỡ, nhưng vai phải vẫn bị một cây sắt rỉ đâm thủng. Cũng may là đâm qua vai, chứ đâm qua não thì Doãn Khoáng chết tươi rồi.
Cuối cùng hắn cũng vượt qua được, vô cùng may mắn.
Lúc Doãn Khoáng chui vào ngõ nhỏ, tựa trên vách tường thở dốc liền nhận được nhắc nhở của hiệu trưởng.
"Nhắc nhở: Ngươi thành công tránh thoát thiết kế của Tử Thần lần thứ nhất. Ban thưởng 500 học điểm, 1 điểm đánh giá cấp F, 2 điểm học phần, 2 điểm đánh giá tổng hợp".
"Nhắc nhở: Bởi vì ngươi thành công tránh thoát thiết kế của Tử Thần lần thứ nhất, theo Quy tắc hạn chế, 24h tiếp theo Tử Thần không thể thiết kế tử vong đối với ngươi".
"YES!!". Doãn Khoáng hét một tiếng.
Ban thưởng gì gì đó Doãn Khoáng rất quan trọng, nhưng mà 24h an toàn kia lại càng làm Doãn Khoáng hưng phấn. Đây quả thực là buồn ngủ có người đưa gối a.
Doãn Khoáng làm gì cũng co tay rụt chân, rất sợ chỉ cần không chú ý một cái là gặp phải thiết kế của Tử Thần chết toi. Nhưng điều đó hiện tại đã không còn, 24h an toàn, đủ cho Doãn Khoáng làm rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, bắt được Đường Triệu Thiên, bắt được Vương Ninh!
Hai người kia, đều là bom hẹn giờ, là nhân tố cực đoan không ổn định. Nhất là Vương Ninh, Doãn Khoáng cảm thấy, người này quả thực không thể dùng lẽ thường để suy đoán, nhớ lại những hành vi của người này, đúng là không phải người bình thường.
Doãn Khoáng sợ nhất chính là Vương Ninh cố ý phá hư nhiệm vụ của đề thi chung lần này. Nếu quả như thật là như thế, đối với 1204 lớp đúng là một cơn ác mộng.
Doãn Khoáng không hoài nghi chút nào về việc Vương Ninh sẽ làm như vậy.
"Nếu như... Hắn nghĩ được biện pháp thoát ly lớp 1204, gia nhập các lớp khác... Như vậy, điều hắn muốn làm là dùng tất cả thủ đoạn mọi để làm suy yếu lớp 1204... Nếu quả như thật là như thế... Vương Ninh, con người này, thật ngoan độc!".
"Vô luận có phải ngươi định làm như vậy hay không, ngươi đều phải chết... Tính cả vụ lúc trước, chúng ta cùng thanh toán hết!".
Hai cái hai cái đồng tử màu hổ phách yêu dị, nhờ sát khí của Doãn Khoáng mà càng sáng lên.
Có lẽ chính là một tia sát khí đã này hấp dẫn thanh tra da đen kia.
Danh sách chương