Dịch giả: Accel

"...Quyết định vậy đi". Doãn Khoáng nhìn thấy Đường Nhu Ngữ, trong nội tâm thầm tán thán mỹ mạo cùng sự dũng cảm của nàng: "Sẽ có nguy hiểm nhất định. Các cô cẩn thận một chút".

Đường Nhu Ngữ nói: "Yên tâm, giao cho chúng ta. Những thứ khác chúng ta không giúp được gì, chút chuyện nhỏ này còn không làm khó được chúng ta".

Âu Dương Mộ một bên lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Lục, phồng má nói: "Hừ! Chỉ là Chính là muốn chứng minh cho những người khác thấy, phụ nữ chúng ta ngoại trừ sinh em bé, còn rất nhiều chuyện có thể làm tốt. Hơn nữa tuyệt đối không thua kém đàn ông các ngươi. Chỉ sợ các ngươi những đại nam nhân này trông thì ngon mà không dùng được!".

Bạch Lục cười hặc hặc, ngón trỏ xoa xoa khóe miệng, cười râm nói: "Có dùng được không, thử thì biết".

"Ngươi...". Âu Dương Mộ mặt đỏ lên: "Vô sỉ!".

Đáp lại Âu Dương Mộ là hàm răng chỉnh tề trắng sáng của Bạch Lục: "Ta dùng CloseUp Lửa - Băng, răng rất tốt".

(ND: sỉ và xỉ đồng âm, vô sỉ là không biết xấu hổ, vô xỉ là không có răng)

Ngụy Minh đụng Bạch Lục một cái: "Hai người các ngươi được chưa, chính sự quan trọng hơn".

Đường Nhu Ngữ lôi kéo Âu Dương Mộ, sau đó hỏi Doãn Khoáng: "Các cậu lúc nào động thủ?".

"Đợi sau khi Vương Ninh cùng các cô tiến vào quán châm cứu liền động thủ". Doãn Khoáng nói: "Đến lúc đó việc chiến đấu giao cho chúng ta. Các cô chỉ cần khống chế người ở bên trong quán quán châm cứu lại là được rồi".

"Tốt. Bây giờ chúng ta tách ra".

"Còn nữa...". Ánh mắt Doãn Khoáng lướt qua chung quanh, nói: "Tôi đoán chừng từ hôm nay trở đi, độ khó nhiệm vụ sẽ tăng lên. Các cậu không chỉ phải cẩn thận Tử Thần, đồng thời còn phải cẩn thận cảnh sát bản địa. Bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta. Phải cắt đuôi mấy tên cảnh sát mặc thường phục đang bám theo đã. Nếu như đưa tới thêm một đoàn cảnh sát thì phiền toái".

Kỳ thật mọi người vừa đi ra khỏi khách sạn đã phát hiện rồi, chung quanh có tản bộ, có dắc chó đi dạo, có bán hot dog, còn có thành phần tri thức, nhìn qua thì chỉ như là cư dân thông thường, nhưng đám người Lê Sương Mộc rất cảnh giác, làm sao có thể không biết những người này chính là ai".

Đường Nhu Ngữ cười cười khinh thường: "Nếu như ngay cả bọn này còn không đối phó được, ta đây thật sự cũng nên tự sát rồi. Tốt rồi, việc này không nên chậm trễ".

Có thể thấy đây là một cô gái rất tự tin.

Nói xong, cô mang theo mấy chị em rời đi.

Lê Sương Mộc nhìn thoáng qua Tiền Thiến Thiến sau lưng, nhíu mày nói: "Cô không đi theo họ sao".

"Hả?". Tiền Thiến Thiến hốt hoảng, sau đó nói: "Tôi... Tôi muốn đi theo các cậu". Không biết cô vì sao lại khẩn trương, một cái tay nhỏ nắm chặt góc áo.

Lê Sương Mộc nói: "Đi theo chúng ta nguy hiểm hơn, cô vẫn nên đi theo họ đi. Chỉ sợ chúng ta không để ý được cô nhiều đâu".

Có lẽ cân nhắc đến việc Tiền Thiến Thiến dù sao cũng là nữ sinh, lời nói của Lê Sương Mộc đã tương đối khéo léo rồi. Chỉ cần không ngốc đều nghe được ý của hắn, Tiền Thiến Thiến là một cái đuôi vướng víu".

"Tôi...". Tiền Thiến Thiến cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ủy khuất, làm người ta thấy đáng thương.

Lông mày Lê Sương Mộc càng nhíu càng chặt.

Mấy người Doãn Khoáng, Bạch Lục cũng không khỏi hơi mất kiên nhẫn, hiện tại là lúc cần tranh thủ thời gian, làm gì có thời gian lãng phí trên người Tiền Thiến Thiến.

Tiền Thiến Thiến lại khẽ gật đầu, yếu ớt nói: "... Vậy các cậu cẩn thận". Từ "các' nghe rất nhỏ, mọi người chỉ nghe được chữ "cậu", chỉ cần không phải chỉ cần không phải mắt mù đều nhìn ra, "cậu" là chỉ ai.

Tiền Thiến Thiến sau khi nói xong liền chạy tới Đường Nhu Ngữ ở phía xa.

Đối với việc Tiền Thiến Thiến rời đi, Lê Sương Mộc tựa hồ không để trong lòng, nói với mọi người: "Chúng ta cũng đi thôi. Đường vòng, chỉ sợ phải nhiều tốn nhiều thời gian hơn. Hơn nữa, tốt nhất chúng ta nên thay đổi trang phục một chút. Bằng không thì dựa vào sự khôn khéo cẩn thận của Vương Ninh, có thể sẽ phát hiện chúng ta rất dễ dàng. Cho nên thời gian chúng ta có cũng không nhiều".

"Ừm".

----------

Ước chừng một giờ sau, một nhóm sáu người Đường Nhu Ngữ đã tới bên ngoài quán châm cứu phố Lincoln - Vận Mệnh Spa (Minh Yun Spa), đi lòng vòng xung quanh một hồi liền vào một quán cafe ngồi, kêu mấy ly cafe, sau đó nhìn quyên qua cửa sổ thủy tinh chú ý động tính ở con phố đối diện.

Có lẽ mới 7h sáng nên quán cafe lúc này không có bao nhiêu người. Trừ nhân viên phục vụ cùng sáu người Đường Nhu Ngữ ra cũng chỉ có bốn người. Trong đó có một cô nàng tóc nâu gợn sóng mặc đồ đen đang gõ cách cách vào bàn phím laptop Apple trước mặt, thỉnh thoảng lấy tay đẩy đẩy gọng kính trên mũi. Ba người khác đều là đàn ông, phân biệt ngồi ở ba vị trí gần cửa sổ, một người đọc báo, một người viết sách, một người nhâm nhi thưởng thức cafe.

Trong quán cà phê coi như yên tĩnh, tràn ngập các loại mùi thơm của cafe, làm cho người ta tinh thần mê say lại phấn khởi, đích thật là nơi tốt nhất để xua đi sự nhàm chán của sáng sớm.

Đương nhiên nếu như không có tiếng nói chuyện của mấy mỹ nữ phương Đông, vậy thì càng tuyệt vời. Tuy rằng giọng nói phương Đông rất dễ nghe.

"Chị, chị nói họ Doãn kia có thể tin không? Có lẽ chúng ta không nên tới đây? Em thấy có gì đó không đúng". Âu Dương Mộ thấp giọng nói.

Đường Nhu Ngữ nhìn Âu Dương Mộ, hiện lên trong mắt nét cười, đồng thời trong lòng cũng rất nghi hoặc, sau đó liền giả bộ như bất mãn nói: "Như thế nào? Em không tin chị sao? Chẳng lẽ chị có thể hại em sao? Em tình nguyện tin một người ngoài mà không tin chị, còn gọi chị làm gì?".

"Không... chị hai không có ý đó đâu...". Tiểu Vân một bên Âu Dương Mộ giải thích.

"Không phải thì là ý gì?". Đường Nhu Ngữ khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói còn lạnh hơn: "Họ Doãn đang tính kế, ta không thể nhìn ra sao? Hừ! Bọn hắn chiếm bệnh viện mắt bên kia, độc chiếm phần thưởng, dựa vào cái gì?".

"Nhưng mà... Em thấy hắn nói cũng đúng". Âu Dương Mộ quật cường chống đối, nói: "Hắn không phải nói nếu như cứu được cái tên mập mạp kia (ND: ý nói Issac), sẽ thay đổi... sao".

Đường Nhu Ngữ cười lạnh một tiếng, nói: "Thay đổi thì sao? Chẳng lẽ em cho rằng, dựa vào hai người chúng ta còn không ứng phó được? Tiểu Mộ, em sao lại nói giúp người ngoài? Chúng ta bây giờ đã phân rõ giới hạn cùng bọn hắn rồi. Em rốt cuộc đứng về bên nào?". Lời này đã có chút chanh chua.

Âu Dương Mộ vẫn kiên quyết: "Em... Chẳng qua là cảm thấy, hắn nói cũng có lý...".

"Được rồi. Chuyện này đừng lằng nhằng nữa". Đường Nhu Ngữ quả quyết nói: "Nếu như em còn goi chị là chị thì cứ theo chị mà làm. Còn 7 người, cố gắng một chút ít nhất có thể cướp được 3 người. Cứu được toang bộ cũng có 1500, cộng thêm phần thưởng cố định chắc cũng đủ cho chúng ta dùng".

"...". Âu Dương Mộ tựa hồ khuất phục, mặt mũi đầy ủy khuất, vùi đầu uống cafe, ly và thìa chạm vào nhau phát ra tiếng tinh tinh trong trẻo.

Xoạt xoạt! Âm thanh của tờ báo vang lên, truyền vào trong tai Đường Nhu Ngữ, cô cmr thấy giống như một tiếng cười nhạo khe khẽ, Đường Nhu Ngữ ngẩng đầu, giả bộ như nhìn về phía con phố đối diện, kì thực con mắt nhìn lướt qua trong quán cà phê: "Sẽ không... trùng hợp như vậy chứ? Tên Doãn Khoang này, thật đúng là...".

Nghĩ như vậy, Đường Nhu Ngữ liếc qua đám Âu Dương Mộm sau đó cúi đầu uống cafe...

Thật ra cuộc nói chuyện trên... Đã diễn ra tại nhiều nơi. Quán cafe này chính là quán cuối cùng.

------------

Trên đỉnh một tòa nhà.

Doãn Khoáng nhô đầu ra, nhìn về phía quán châm cứu đối diện, sau đó nói với Tăng Phi: "Tăng Phi, nơi này giao cho cậu. Một khi Vương Ninh lao từ trong ra liền nổ súng! Vô luận như thế nào đều phải giết hắn. Lần này nếu để cho hắn chạy thoát, chúng ta sẽ rất khó có cơ hội khác. Thế nào, nắm chắc không?".

Cách ăn mặc của Doãn Khoáng và Tăng Phi lúc này gần như là một người hoàn toàn khác. Doãn Khoáng đội tóc giả màu vàng, mặc áo khoác da nhỏ, mặc quần bò rách, trên cổ đeo một cái vòng cổ đầu lâu, loè loẹt, không còn là chàng trai nhỏ thanh tú lúc trước. Còn tăng Phi thì mặc âu phục, tóc chải ngược bóng bẩy, đeo gọng kính vàng, cặp da, độn bụng to lên, trên mặt cũng thoa một ít phấn, thoạt nhìn tựa như một người trung niên thành đạt.

Những trang phục này, đều là do Lê Sương Mộc thiết kế.

Nghe Doãn Khoáng nói xong, Tăng Phi không khỏi thở dài lắc đầu: "Lúc đầu thật tốt... Bây giờ tại sao lại biến thành như thế này chứ?".

Doãn Khoáng nói: "Đây chính là lựa chọn của Vương Ninh, cách sống của hắn. Chúng ta có thể làm gì khác? Có lẽ trước kia là bạn bè, nhưng bây giờ, đã là địch nhân rồi. Tăng Phi, tôi hy vọng cậu nên tỉnh lại đi. Bởi vì việc này liên quan đến an nguy của tất cả chúng ta, tương lai của chúng ta. Hiện tại chúng tôi mới là chiến hữu của cậu, mà Vương Ninh là địch nhân".

Tăng Phi cười khổ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Doãn Khoáng nói: "Doãn Khoáng, cậu nói đúng. Địch nhân thì địch nhân... Yên tâm đi, tôi chỉ cảm thán chút thôi, tôi sẽ không đem sự an nguy của mọi người ra đùa. Bây giờ các cậu mới là chiến hữu của tôi".

"Cẩn thận!".

"Cậu cũng vậu!".

------------

"Lê Sương Mộc? Phát hiện hắn không?". Doãn Khoáng bấm số của Lê Sương Mộc.

"Hắn ngụy trang có thể qua mắt được người khác nhưng gặp tôi thì xem như hắn không may rồi".

"Tốt! Tôi lập tức báo cho đám Bạch Lục".

"Cứ như vậy đi, tôi đi vào trước".

"Cẩn thận".

-----------

Về sau báo cho Bạch Lục, Doãn Khoáng liền cất điện thoại, thở hắt ra, cười âm lãnh: "Vương Ninh, chúng ta cũng nên đem sổ sách ra tính hết đi...".

"Tăng Phi... Cả mọi người nữa, xin lỗi... Vô luận như thế nào cũng tuyệt đối không thể để cho Vương Ninh lấy được nhiều học điểm như vậy!". Sau khi hơi thất thần một chút, Doãn Khoáng hai mắt tập trung trở lại, từ từ đi xuống cầu thang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện