Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Rời khỏi cửa hàng giá rẻ, đập vào mắt đám người là những vết nứt vết tàn phá loang lổ. Trời đất u ám, đường phố trống trải, xe cộ ngã lật, phương tiện công cộng tan hoang, giấy báo bay múa. Trên những tờ báo viết dòng chữ “The dead walk”, dịch ra có nghĩa là “cái chết hoành hành”.
Đêm nay nhất định rất đen tối, rất im ắng, rất âm lãnh.
Cách đó không xa, ngay giữa con đường có một người nằm không nhúc nhích.
– Help… help… – Âm thanh yếu ớt truyền tới.
– Nhìn kìa! Bên kia có người. – Ngụy Minh nói:
– Hình như đang kêu cứu, chúng ta đi qua xem chút đi.
Vương Ninh nói:
– Này… vậy không tốt lắm đâu, cậu nhìn học trưởng không phải cũng không để ý tới sao.
Ngụy Minh hiển nhiên là không đồng ý, nói:
– Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu? Cậu không đi thì tôi đi!
Mọi người trầm mặc. Rốt cục thì vẫn chỉ là những học sinh vừa mới thành sinh viên, bọn họ cũng không lạnh lùng đến nỗi nhìn người nằm chết ở đó mà không cứu. Hơn nữa, mọi người dường như đều đã nghĩ tới chuyện đã xảy ra vào đoạn thời gian trước: “Một cô bé bị xe đâm ở giữa đường, cái xe kia cán qua thân thể nhỏ bé đó tới mấy lần. Trước tình cảnh thảm thương đó, những kẻ được coi là con người kia lại lạnh lùng đi qua, không để ý đến. Mặc dù cuối cùng cũng xuất hiện một người tốt bụng đưa cô bé đến bệnh nhưng vẫn không thể vãn hồi được tính mạng của cô bé đó. Tính mạng quý giá của một cô bé cứ thế bị chôn vùi trong sự lãnh đạm của con người…”
Và giờ khắc này, cảnh tượng cũng giống như thế nhưng địa điểm lại đổi thành thành phố Raccoon của Mỹ và nhân vật cũng đổi thành đám sinh viên bọn họ.
Doãn Khoáng không muốn lưu lại vướng mắc trong lòng, liền nói:
– Tôi đi qua xem một chút.
Nói xong, hắn thoát khỏi đội ngũ, đi về phía người nằm trên mặt đất, không, là chạy chậm tới. Dù sao, mạng người quan trọng, chậm trễ đâu có được.
– Đợi tý đã!
Lê Sương Mộc muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ nói:
– Thật là! Các cậu đã quên chỗ này là nơi nào rồi sao? Muốn tốt bụng cũng cần nhìn hoàn cảnh chứ!
Vừa nói, hắn vừa rút khẩu Desert Eagle có trang bị ống giảm thanh ra, cất bước chạy chậm tới.
Ngụy Minh, Vương Ninh cũng cùng đi tới. Dù sao bọn họ đã tạm thời tổ hợp thành tổ bốn người, đương nhiên phải tiến lùi cùng nhau.
Tăng Phi và Lưu Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn Hùng Bá một cái. Thấy vẻ mặt ung dung của học trưởng kèm theo vẻ chê cười rõ bên khóe miệng, hai người bọn họ chỉ đành than nhẹ một tiếng, quyết định đứng nguyên chỗ cũ. Cô gái duy nhất trong đoàn, Tiền Thiến Thiến nhìn trái nhìn phải, lấy dũng khí một hồi nhưng cũng không dám bước tới, chỉnh đành đứng tại chỗ siết chặt nắm tay.
Doãn Khoáng đi tới bên cạnh, thấy người đàn ông kia quay lưng về phía mình không hề nhúc nhích, dường như bị hôn mê. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng dò xét đẩy người ông ta một cái:
– Sir, What’s wrong with you? (Ông gì ơi, có chuyện gì xảy ra với ông vậy?)
Chỗ này là nước Mỹ tất nhiên hắn phải nói tiếng Anh.
Người nằm trên đất vẫn không nhúc nhích như cũ nhưng mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm mê sảng phát ra từ ông ta:
– Help…
Doãn Khoáng cắn răng một cái, kéo ông ta nằm thẳng ra. Vừa nhìn một cái, hắn đã sợ hết hồn. Bả vai người kia có một lỗ hổng lớn, giống như bị dã thú cắn. Miệng vết thương đầy máu đen, máu thịt mơ hồ, còn tỏa ra mùi hôi thối khó chịu. Hơn nữa, sắc mặt của ông này tái nhợt lạ thường, không giống người chút nào, trên khuôn mặt gồ ghề có thể nhìn thấy dấu vết mục rữa.
– Thối khiếp! – Vương Ninh nói:
– Nhìn bộ dáng này rõ ràng là có cái gì đó không đúng. Chúng ta vẫn nên đi tôi. Tôi cảm thấy, cảm thấy rất nguy hiểm.
“Khiêm Tốn Là Vương Đạo” của Vương Ninh thật ra không chỉ có thể lẩn tránh cảm giác mà ở một trình độ nào đó, nó còn có thể tăng thêm cảm giác cho hắn. Cho nên, vừa mới bắt đầu, cảm giác của hắn đã là 11 điểm, có lẽ chính hắn cũng cảm thấy không cao bao nhiêu nhưng nếu để cho hắn đối chiếu với số liệu của những người khác, hắn sẽ phát hiện ra cảm giác của hắn là cao nhất, vượt qua cả mười người kia.
Ngụy Minh nói:
– Nói không chừng là còn sống đấy. Nếu cậu sợ thì cứ việc lùi lại đi.
Nói xong, hắn vươn tay định do thám hơi thở của người nằm trên mặt đất.
– Đợi đã. – Lê Sương Mộc giơ súng chĩa về phía Ngụy Minh, lắc đầu nói:
– Ông ta đã chết. Các cậu quên rồi sao, chỗ này là chỗ nào? Thế giới Resident Evil! Chỗ này có cái gì là nhiều nhất? Zombie! Ông ta đã bị cắn, nhìn vết thương của ông ta thì rõ ràng là bị zombie cắn. Rất nhanh thôi ông ta cũng sẽ biến thành zombie, nếu cậu mạo muội tới gần, tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn!
– Điều này…
Ngụy Minh hiển nhiên cũng biết điều này, hơi chần chờ nói:
– Vậy làm sao bây giờ? – Bắn một phát súng vào đầu ông ta đi! – Vương Ninh nói:
– Như vậy có thể phòng ngừa việc ông ta biến thành zombie, chạy loạn đi khắp nơi.
Doãn Khoáng thấp thỏm nói:
– Nhưng nếu ông ta còn sống thì sao giờ? Vậy không phải là giết người sao?
Hiểu được đúng sai là một chuyện nhưng có thể xuống tay coi thường mạng người hay không lại là một chuyện khác.
– Ông ta sớm muộn gì cũng biến thành zombie.
Vương Ninh khẳng định:
– Một khi bị ông ta cắn, chúng ta cũng biến thành zombie, sau đó trượt cuộc thi. Đón nhận chúng ta chính là 10 năm tuổi thọ bị khấu trừ. Cái việc mạo hiểm này, cho dù cậu cảm thấy tuổi thọ nhiều nhưng cũng đừng mạo muội đi lãng phí.
Doãn Khoáng trầm mặc.
Hắn có 34 năm tuổi thọ, chỉ 34 năm thôi! Cho nên, hắn chỉ có thể chết một lần. Ở chỗ này, kẻ cần cẩn thận nhất chính là hắn mới đúng! Nghĩ đến vừa rồi bản thân lỗ mãng, tim Doãn Khoáng không khỏi đập thình thịch. Nếu như vừa rồi cái người kia mà đột nhiên quay đầu lại cắn một phát lên tay hắn thì…
Ngụy Minh thở dài, cũng cảm thấy chút sợ hãi trong lòng. Mặc dù tuổi thọ của hắn quả thật rất nhiều nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm, chỉ nói:
– Sorry rồi, ông bạn người… A!
Nhưng vào lúc này, ông bạn người Mỹ kia đột nhiên nắm chặt lấy chân Ngụy Minh, dọa hắn tê dại cả người. Lê Sương Mộc định nổ súng bắn chết nhưng người nọ không biết lấy sức ở đâu quát:
– Help!
Tiếng người!
Người đàn ông ở trên mặt đất chưa biến thành zombie, hơn nữa giờ phút này ông ta còn mở trừng đôi mắt. Ánh mắt không có tiêu cự trợn tròn, đôi môi nhúc nhích dường như đang nói cái gì.
– Chuyện gì vậy? – Ngụy Minh ngồi xổm bên cạnh ông ta, hỏi:
– Ông muốn nói cái gì?
– Ma… Ma…
Ông bạn người Mỹ run rẩy nặn ra mấy chữ tiếng Anh.
– Ma? Ma gì cơ?
Doãn Khoáng tiến tới gần.
Vương Ninh đột nhiên thối lui:
– Có cái gì không đúng, tôi đột nhiên cảm giác cả người nổi da gà. Tôi thấy…
– Đừng nói nữa, nghe không rõ. – Ngụy Minh tiếng tới gần hơn:
– Ông nói đi…
Người đàn ông khó khăn nói ra từ “Mary” sau đó vươn một tay đặt lên ngực mình, tiếp tục nói:
– Ma… Ma… Cứu… Grào!
– Tránh mau! – Vương Ninh hét lớn một tiếng.
– A!!
Ngụy Minh đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, ra sức giãy dụa muốn đẩy zombie đang cắn cổ mình ra. Nhưng mà đau đớn tê tâm liệt phế ở cổ làm cho hắn không còn chút khí lực nào.
Chíu!
Desert Eagle được lắp ống giảm thanh phát ra một tiếng khe khẽ. Giữa trán zombie nổ tung thành bông hoa, ngay cả máu cũng không tràn ra ngoài. Vào giây phút khẩn cấp, Lê Sương Mộc kịp thời nổ súng.
Nhưng mà cuối cùng thì cũng muộn!
Động tác của Vương Ninh cũng không chậm, lập tức lấy băng vải cầm máu từ trong ba lô hành quân ra, quấn lên người Ngụy Minh:
– Ngụy Minh, cậu sao rồi?
– Mẹ kiếp! Đau chết mất! Chết tiệt, chết tiệt!
Băng vải cầm máu khôi phục 5 điểm sinh mệnh và có hiệu quả cầm máu.
Ngụy Minh có 25 điểm sinh mệnh, bị zombie cắn vào chỗ hiểm yếu, liền nhận được nhắc nhở:
Bạn bị zombie cắn trúng chỗ hiểm yếu, xuất hiện bạo kích, sinh mệnh -15. Thương tổn đặc thù, “Da Dày Thịt Béo” mất hiệu quả. Động mạch chủ của bạn bị thương, tiến vào trạng thái chảy máu, mỗi một giây bạn sẽ mất 2 điểm sinh mệnh, kéo dài cho tới lúc tử vong.
Doãn Khoáng còn chưa nhận Ngụy Minh là “bạn thân” cho nên hiệu quả của “Thật Lòng Bảo Vệ” vẫn chưa được phát động. Nói cách khác, một mình Ngụy Minh gánh chịu thưởng tổn lớn nhất.
May nhờ động tác Vương Ninh kịp thời, vận dụng băng vải cầm máu đúng lúc. Nhưng bởi vì động mạch chủ bị rách, băng vải cầm máu cũng không hoàn toàn có tác dụng, chỉ làm chậm lại quá trình xuất huyết mà thôi. Lê Sương Mộc vội vàng lấy ra một miếng bánh bao nguội nhét vào miệng Ngụy Minh.
Bánh bao bí chế đến chó cũng không thèm: lập tức khôi phục 3 điểm sinh mệnh, sau mỗi giây khôi phục 1 điểm sinh mệnh, kéo dài 2 giây.
Đừng nhìn cái miếng bánh bao trông tầm thường không khác bánh bao hấp là mấy này, giá tiền đổi nó cũng vô cùng quý giá, ước chừng mất 15 học điểm. Nếu đổi ra tiền nước cộng hòa thì phải mất những 1500 tệ, thật đúng là bánh bao trên Thiên giới.
Chẳng qua rốt cục cũng kéo lại được tính mạng cho Ngụy Minh. Nhưng tình huống hiện tại thật đáng lo, rất đơn giản, Ngụy Minh đã nhiễm T-Virus.
Mọi người trầm mặc nhìn hắn.
Sắc mặt Ngụy Minh tái nhợt, hắn cười khổ một tiếng:
– Thế này gọi là gì? Tốt bụng không được báo đáp? Khụ! Khụ!
Doãn Khoáng áy náy nói:
– Xin lỗi… Nếu không phải tôi chạy tới, cậu cũng không…
– Ha ha, đây dù sao cũng là do tôi cố chấp, không liên quan gì tới câu. – Ngụy Minh nói:
– Không phải chỉ trừ mười năm tuổi thọ thôi sao? Ông đây sóng lâu trăm tuổi, chỉ mười năm còn chưa để vào mắt.
Mọi người còn đang chìm trong bi thương, Hùng Bá đột nhiên rút súng chĩa về phía Ngụy Minh.
Tất cả kinh hãi. Doãn Khoáng cả kinh thét lên:
– Anh làm cái gì thế?
– Cậu ta không cần tuổi thọ của bản thân nhưng tôi có trách nhiệm với sinh mạng của các cậu. – Hùng Bá lạnh lùng nói:
– Nó quan hệ tới đánh giá tổng hợp của tôi. Không hiểu sao? Cậu đến hỏi cậu ta một chút, xem trạng thái hiện tại của cậu ta là cái gì.
Ngụy Minh cười khổ nói:
– Thì ra.. học trưởng đã nhìn thấu.
– Này…
Ngụy Minh khoát tay nói:
– Không trách học trưởng. Chính mọi người xem đi… Tôi không còn… sức nói nữa…
Một màn sáng xuất hiện trước mắt mọi người.
Màn hình màu đỏ máu làm cho tất cả chói mắt!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn đã bị zombie cắn trúng, bị lây nhiễm T-Virus!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, T-Virus phát sinh dị biến không rõ trong cơ thể bạn!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 0.1% đạt được gien cường hóa T-Virus.
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 50% biến thành zombie đặc thù!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 20% biến thành bò sát biến dị.
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 10% biến thành Nemesis!
Cảnh báo: xin hãy sớm thu lấy thuốc giải độc T-Virus!
Hít!!
Mọi người đều hít sâu một hơi lạnh, không khỏi bước lùi xa Ngụy Minh.
Rời khỏi cửa hàng giá rẻ, đập vào mắt đám người là những vết nứt vết tàn phá loang lổ. Trời đất u ám, đường phố trống trải, xe cộ ngã lật, phương tiện công cộng tan hoang, giấy báo bay múa. Trên những tờ báo viết dòng chữ “The dead walk”, dịch ra có nghĩa là “cái chết hoành hành”.
Đêm nay nhất định rất đen tối, rất im ắng, rất âm lãnh.
Cách đó không xa, ngay giữa con đường có một người nằm không nhúc nhích.
– Help… help… – Âm thanh yếu ớt truyền tới.
– Nhìn kìa! Bên kia có người. – Ngụy Minh nói:
– Hình như đang kêu cứu, chúng ta đi qua xem chút đi.
Vương Ninh nói:
– Này… vậy không tốt lắm đâu, cậu nhìn học trưởng không phải cũng không để ý tới sao.
Ngụy Minh hiển nhiên là không đồng ý, nói:
– Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu? Cậu không đi thì tôi đi!
Mọi người trầm mặc. Rốt cục thì vẫn chỉ là những học sinh vừa mới thành sinh viên, bọn họ cũng không lạnh lùng đến nỗi nhìn người nằm chết ở đó mà không cứu. Hơn nữa, mọi người dường như đều đã nghĩ tới chuyện đã xảy ra vào đoạn thời gian trước: “Một cô bé bị xe đâm ở giữa đường, cái xe kia cán qua thân thể nhỏ bé đó tới mấy lần. Trước tình cảnh thảm thương đó, những kẻ được coi là con người kia lại lạnh lùng đi qua, không để ý đến. Mặc dù cuối cùng cũng xuất hiện một người tốt bụng đưa cô bé đến bệnh nhưng vẫn không thể vãn hồi được tính mạng của cô bé đó. Tính mạng quý giá của một cô bé cứ thế bị chôn vùi trong sự lãnh đạm của con người…”
Và giờ khắc này, cảnh tượng cũng giống như thế nhưng địa điểm lại đổi thành thành phố Raccoon của Mỹ và nhân vật cũng đổi thành đám sinh viên bọn họ.
Doãn Khoáng không muốn lưu lại vướng mắc trong lòng, liền nói:
– Tôi đi qua xem một chút.
Nói xong, hắn thoát khỏi đội ngũ, đi về phía người nằm trên mặt đất, không, là chạy chậm tới. Dù sao, mạng người quan trọng, chậm trễ đâu có được.
– Đợi tý đã!
Lê Sương Mộc muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ nói:
– Thật là! Các cậu đã quên chỗ này là nơi nào rồi sao? Muốn tốt bụng cũng cần nhìn hoàn cảnh chứ!
Vừa nói, hắn vừa rút khẩu Desert Eagle có trang bị ống giảm thanh ra, cất bước chạy chậm tới.
Ngụy Minh, Vương Ninh cũng cùng đi tới. Dù sao bọn họ đã tạm thời tổ hợp thành tổ bốn người, đương nhiên phải tiến lùi cùng nhau.
Tăng Phi và Lưu Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn Hùng Bá một cái. Thấy vẻ mặt ung dung của học trưởng kèm theo vẻ chê cười rõ bên khóe miệng, hai người bọn họ chỉ đành than nhẹ một tiếng, quyết định đứng nguyên chỗ cũ. Cô gái duy nhất trong đoàn, Tiền Thiến Thiến nhìn trái nhìn phải, lấy dũng khí một hồi nhưng cũng không dám bước tới, chỉnh đành đứng tại chỗ siết chặt nắm tay.
Doãn Khoáng đi tới bên cạnh, thấy người đàn ông kia quay lưng về phía mình không hề nhúc nhích, dường như bị hôn mê. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng dò xét đẩy người ông ta một cái:
– Sir, What’s wrong with you? (Ông gì ơi, có chuyện gì xảy ra với ông vậy?)
Chỗ này là nước Mỹ tất nhiên hắn phải nói tiếng Anh.
Người nằm trên đất vẫn không nhúc nhích như cũ nhưng mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm mê sảng phát ra từ ông ta:
– Help…
Doãn Khoáng cắn răng một cái, kéo ông ta nằm thẳng ra. Vừa nhìn một cái, hắn đã sợ hết hồn. Bả vai người kia có một lỗ hổng lớn, giống như bị dã thú cắn. Miệng vết thương đầy máu đen, máu thịt mơ hồ, còn tỏa ra mùi hôi thối khó chịu. Hơn nữa, sắc mặt của ông này tái nhợt lạ thường, không giống người chút nào, trên khuôn mặt gồ ghề có thể nhìn thấy dấu vết mục rữa.
– Thối khiếp! – Vương Ninh nói:
– Nhìn bộ dáng này rõ ràng là có cái gì đó không đúng. Chúng ta vẫn nên đi tôi. Tôi cảm thấy, cảm thấy rất nguy hiểm.
“Khiêm Tốn Là Vương Đạo” của Vương Ninh thật ra không chỉ có thể lẩn tránh cảm giác mà ở một trình độ nào đó, nó còn có thể tăng thêm cảm giác cho hắn. Cho nên, vừa mới bắt đầu, cảm giác của hắn đã là 11 điểm, có lẽ chính hắn cũng cảm thấy không cao bao nhiêu nhưng nếu để cho hắn đối chiếu với số liệu của những người khác, hắn sẽ phát hiện ra cảm giác của hắn là cao nhất, vượt qua cả mười người kia.
Ngụy Minh nói:
– Nói không chừng là còn sống đấy. Nếu cậu sợ thì cứ việc lùi lại đi.
Nói xong, hắn vươn tay định do thám hơi thở của người nằm trên mặt đất.
– Đợi đã. – Lê Sương Mộc giơ súng chĩa về phía Ngụy Minh, lắc đầu nói:
– Ông ta đã chết. Các cậu quên rồi sao, chỗ này là chỗ nào? Thế giới Resident Evil! Chỗ này có cái gì là nhiều nhất? Zombie! Ông ta đã bị cắn, nhìn vết thương của ông ta thì rõ ràng là bị zombie cắn. Rất nhanh thôi ông ta cũng sẽ biến thành zombie, nếu cậu mạo muội tới gần, tuyệt đối là chuyện ngu xuẩn!
– Điều này…
Ngụy Minh hiển nhiên cũng biết điều này, hơi chần chờ nói:
– Vậy làm sao bây giờ? – Bắn một phát súng vào đầu ông ta đi! – Vương Ninh nói:
– Như vậy có thể phòng ngừa việc ông ta biến thành zombie, chạy loạn đi khắp nơi.
Doãn Khoáng thấp thỏm nói:
– Nhưng nếu ông ta còn sống thì sao giờ? Vậy không phải là giết người sao?
Hiểu được đúng sai là một chuyện nhưng có thể xuống tay coi thường mạng người hay không lại là một chuyện khác.
– Ông ta sớm muộn gì cũng biến thành zombie.
Vương Ninh khẳng định:
– Một khi bị ông ta cắn, chúng ta cũng biến thành zombie, sau đó trượt cuộc thi. Đón nhận chúng ta chính là 10 năm tuổi thọ bị khấu trừ. Cái việc mạo hiểm này, cho dù cậu cảm thấy tuổi thọ nhiều nhưng cũng đừng mạo muội đi lãng phí.
Doãn Khoáng trầm mặc.
Hắn có 34 năm tuổi thọ, chỉ 34 năm thôi! Cho nên, hắn chỉ có thể chết một lần. Ở chỗ này, kẻ cần cẩn thận nhất chính là hắn mới đúng! Nghĩ đến vừa rồi bản thân lỗ mãng, tim Doãn Khoáng không khỏi đập thình thịch. Nếu như vừa rồi cái người kia mà đột nhiên quay đầu lại cắn một phát lên tay hắn thì…
Ngụy Minh thở dài, cũng cảm thấy chút sợ hãi trong lòng. Mặc dù tuổi thọ của hắn quả thật rất nhiều nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm, chỉ nói:
– Sorry rồi, ông bạn người… A!
Nhưng vào lúc này, ông bạn người Mỹ kia đột nhiên nắm chặt lấy chân Ngụy Minh, dọa hắn tê dại cả người. Lê Sương Mộc định nổ súng bắn chết nhưng người nọ không biết lấy sức ở đâu quát:
– Help!
Tiếng người!
Người đàn ông ở trên mặt đất chưa biến thành zombie, hơn nữa giờ phút này ông ta còn mở trừng đôi mắt. Ánh mắt không có tiêu cự trợn tròn, đôi môi nhúc nhích dường như đang nói cái gì.
– Chuyện gì vậy? – Ngụy Minh ngồi xổm bên cạnh ông ta, hỏi:
– Ông muốn nói cái gì?
– Ma… Ma…
Ông bạn người Mỹ run rẩy nặn ra mấy chữ tiếng Anh.
– Ma? Ma gì cơ?
Doãn Khoáng tiến tới gần.
Vương Ninh đột nhiên thối lui:
– Có cái gì không đúng, tôi đột nhiên cảm giác cả người nổi da gà. Tôi thấy…
– Đừng nói nữa, nghe không rõ. – Ngụy Minh tiếng tới gần hơn:
– Ông nói đi…
Người đàn ông khó khăn nói ra từ “Mary” sau đó vươn một tay đặt lên ngực mình, tiếp tục nói:
– Ma… Ma… Cứu… Grào!
– Tránh mau! – Vương Ninh hét lớn một tiếng.
– A!!
Ngụy Minh đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, ra sức giãy dụa muốn đẩy zombie đang cắn cổ mình ra. Nhưng mà đau đớn tê tâm liệt phế ở cổ làm cho hắn không còn chút khí lực nào.
Chíu!
Desert Eagle được lắp ống giảm thanh phát ra một tiếng khe khẽ. Giữa trán zombie nổ tung thành bông hoa, ngay cả máu cũng không tràn ra ngoài. Vào giây phút khẩn cấp, Lê Sương Mộc kịp thời nổ súng.
Nhưng mà cuối cùng thì cũng muộn!
Động tác của Vương Ninh cũng không chậm, lập tức lấy băng vải cầm máu từ trong ba lô hành quân ra, quấn lên người Ngụy Minh:
– Ngụy Minh, cậu sao rồi?
– Mẹ kiếp! Đau chết mất! Chết tiệt, chết tiệt!
Băng vải cầm máu khôi phục 5 điểm sinh mệnh và có hiệu quả cầm máu.
Ngụy Minh có 25 điểm sinh mệnh, bị zombie cắn vào chỗ hiểm yếu, liền nhận được nhắc nhở:
Bạn bị zombie cắn trúng chỗ hiểm yếu, xuất hiện bạo kích, sinh mệnh -15. Thương tổn đặc thù, “Da Dày Thịt Béo” mất hiệu quả. Động mạch chủ của bạn bị thương, tiến vào trạng thái chảy máu, mỗi một giây bạn sẽ mất 2 điểm sinh mệnh, kéo dài cho tới lúc tử vong.
Doãn Khoáng còn chưa nhận Ngụy Minh là “bạn thân” cho nên hiệu quả của “Thật Lòng Bảo Vệ” vẫn chưa được phát động. Nói cách khác, một mình Ngụy Minh gánh chịu thưởng tổn lớn nhất.
May nhờ động tác Vương Ninh kịp thời, vận dụng băng vải cầm máu đúng lúc. Nhưng bởi vì động mạch chủ bị rách, băng vải cầm máu cũng không hoàn toàn có tác dụng, chỉ làm chậm lại quá trình xuất huyết mà thôi. Lê Sương Mộc vội vàng lấy ra một miếng bánh bao nguội nhét vào miệng Ngụy Minh.
Bánh bao bí chế đến chó cũng không thèm: lập tức khôi phục 3 điểm sinh mệnh, sau mỗi giây khôi phục 1 điểm sinh mệnh, kéo dài 2 giây.
Đừng nhìn cái miếng bánh bao trông tầm thường không khác bánh bao hấp là mấy này, giá tiền đổi nó cũng vô cùng quý giá, ước chừng mất 15 học điểm. Nếu đổi ra tiền nước cộng hòa thì phải mất những 1500 tệ, thật đúng là bánh bao trên Thiên giới.
Chẳng qua rốt cục cũng kéo lại được tính mạng cho Ngụy Minh. Nhưng tình huống hiện tại thật đáng lo, rất đơn giản, Ngụy Minh đã nhiễm T-Virus.
Mọi người trầm mặc nhìn hắn.
Sắc mặt Ngụy Minh tái nhợt, hắn cười khổ một tiếng:
– Thế này gọi là gì? Tốt bụng không được báo đáp? Khụ! Khụ!
Doãn Khoáng áy náy nói:
– Xin lỗi… Nếu không phải tôi chạy tới, cậu cũng không…
– Ha ha, đây dù sao cũng là do tôi cố chấp, không liên quan gì tới câu. – Ngụy Minh nói:
– Không phải chỉ trừ mười năm tuổi thọ thôi sao? Ông đây sóng lâu trăm tuổi, chỉ mười năm còn chưa để vào mắt.
Mọi người còn đang chìm trong bi thương, Hùng Bá đột nhiên rút súng chĩa về phía Ngụy Minh.
Tất cả kinh hãi. Doãn Khoáng cả kinh thét lên:
– Anh làm cái gì thế?
– Cậu ta không cần tuổi thọ của bản thân nhưng tôi có trách nhiệm với sinh mạng của các cậu. – Hùng Bá lạnh lùng nói:
– Nó quan hệ tới đánh giá tổng hợp của tôi. Không hiểu sao? Cậu đến hỏi cậu ta một chút, xem trạng thái hiện tại của cậu ta là cái gì.
Ngụy Minh cười khổ nói:
– Thì ra.. học trưởng đã nhìn thấu.
– Này…
Ngụy Minh khoát tay nói:
– Không trách học trưởng. Chính mọi người xem đi… Tôi không còn… sức nói nữa…
Một màn sáng xuất hiện trước mắt mọi người.
Màn hình màu đỏ máu làm cho tất cả chói mắt!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn đã bị zombie cắn trúng, bị lây nhiễm T-Virus!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, T-Virus phát sinh dị biến không rõ trong cơ thể bạn!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 0.1% đạt được gien cường hóa T-Virus.
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 50% biến thành zombie đặc thù!
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 20% biến thành bò sát biến dị.
Cảnh báo: học viên Ngụy Minh, bạn có tỷ lệ 10% biến thành Nemesis!
Cảnh báo: xin hãy sớm thu lấy thuốc giải độc T-Virus!
Hít!!
Mọi người đều hít sâu một hơi lạnh, không khỏi bước lùi xa Ngụy Minh.
Danh sách chương