Editor: Linh Đang...
Diệp Kính mở đèn, đặt ba lô trên mặt đất, sau đó mới trả lời vấn đề của Diệp Kiều Lục. "Ừ, rất xa, phải ngồi xe."
Diệp Kiều Lục ngẩn người. Sau khi hiểu được, mặt chuyển từ trắng sang hồng.
Cô lo lắng cậu bốn năm, kết quả là hiểu lầm.
Nhưng mà, cậu còn sống, đây là một chuyện làm cô vui vẻ. Cho nên, cô không tính toán với cậu.
Tâm tình vừa chuyển, giọng nói của Diệp Kiều Lục không tự giác cao hơn, "Hiện giờ mẹ mình cũng là mẹ cậu, cậu biết không?"
Biểu cảm của cậu rất lạnh nhạt, "Có nghe qua."
"Có phải cậu mất hứng hay không?" Cô hỏi, "Mẹ cậu biến thành mẹ mình, nhưng ba mình lại không thành ba cậu."
Cậu lắc đầu.
Diệp Kiều Lục tiếp tục nói, "Hiện tại ba mình rất khá, sẽ đi chơi với mình." Tuy rằng lúc trước cảm thấy nhường ba cho Diệp Kính, Diệp Kính sẽ chịu thiệt, nhưng hoàn cảnh lúc này đã khác. Ba cô là ba ba tốt nhất.
Cậu nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Mình có ba ba, không cần của cậu."
Diệp Kiều Lục gật gật đầu.
Diệp Kính đi thẳng về phía phòng mình trước kia.
Cô đi vào theo cậu, nói: "Mẹ đi mua đồ ăn, một lát nữa sẽ về."
"Ừ." Cậu dễ dàng tiếp nhận mẹ mình trở thành mẹ kế của người khác, nhưng chính tai nghe thấy cách xưng hô kia, vẫn không thấy quen.
Năm ấy lúc Diệp Kính rời đi, rất nhiều thứ không mang đi. Cậu đoán nếu những thứ này còn được giữ lại, hẳn là sẽ được đóng gói thành hộp. Không ngờ, trên mặt bàn của Diệp Kiều Lục, thấy được mô hình ô tô năm ấy.
"Cậu chơi cái này?" Cậu cho là lấy cá tính của cô, chỉ thích búp bê vải.
Diệp Kiều Lục lắc đầu."Mình nghĩ đến cậu qua đời, liền tìm đồ vật của cậu, có đôi khi sẽ cúi chào cậu." Cô dừng lại, hai tay tạo thành chữ thập, chân thành nói: "Cậu có nghe thấy lời cầu nguyện của mình không? Mình chúc cậu kiếp sau thật hạnh phúc."
Nhìn cô nói vẻ mặt nghiêm túc, cậu thông minh lựa chọn không đối thoại với cô.
----
Diệp Kiều Lục khẩn cấp nói tin tốt Diệp Kính trở về cho nhóm bạn nhỏ."Mình đi tìm anh Nhị Cẩu, nói cậu đã trở lại."
Không đợi Diệp Kính trả lời, cô đã bỏ chạy ra ngoài.
Xuống lầu được một nửa, cô lại vội vàng trở về, thay đổi bộ váy khác.
Kết quả La Tích liếc mắt một cái cũng không nhìn váy của cô. Ánh sáng trong mắt cậu, là vì Diệp Kính. Thậm chí cậu vội vàng chạy đến nhà của Diệp Kiều Lục, vào cửa liền mở hai tay ra, "Nhớ chết mình rồi."
Diệp Kiều Lục cúi đầu nhìn váy nhỏ của mình, trên váy có những đóa hoa nhỏ. Rõ ràng chiếc váy rất được.
Diệp Kính nhẹ nhàng tránh cái ôm nhiệt tình của La Tích.
La Tích nhào vào khoảng không, nắm đấm của cậu hướng về phía Diệp Kính, "Đột nhiên đi như vậy, cũng không nói tạm biệt bọn mình."
"Lần này không trở lại để tạm biệt."
Diệp Kiều Lục thấy thế, lại chạy tới báo cho Trương Xuyên cùng Phùng Hữu Vân.
Nhìn bốn nam sinh đoàn tụ, cô rất cao hứng. Có chút cảm giác về lại quá khứ.
Diệp Kính trò chuyện một chút, đi vào phòng bếp đun nước sôi.
Lúc này, cuối cùng La Tích cũng để ý đến váy nhỏ của Diệp Kiều Lục, cậu dựng thẳng ngón cái lên, "Tiểu Lục Tử mới váy à, công chúa nhỏ thật xinh đẹp, ngọt ngào."
La Tích nói xong, Trương Xuyên cũng khen câu, "Công chúa nhỏ xinh đẹp."
Nếu hai người bạn đều khen, Phùng Hữu Vân cũng phải theo phong trào, nhưng cậu không hình dung ra từ khác, đầu óc chợt lóe, nói: "Công chúa nhỏ tuyết trắng."
Diệp Kiều Lục cười đến vô cùng vui vẻ, âm thanh rất lớn.
Cười xong, cô thấy hình như Diệp Kính không nghe thấy cuộc đối thoại bên này, vì thế chạy bên người đến cậu, nhìn cậu cười ngây ngô, "Ha ha ha."
Vẻ mặt Diệp Kính lạnh nhạt.
Cô chỉ chỉ váy nhỏ của mình.
Cậu vẫn lạnh nhạt, cầm lấy bình nấu nước.
Diệp Kiều Lục mong đợi cậu cũng khen ngợi một chút.
Cuối cùng, trong ánh mắt chờ mong của cô, Diệp Kính cố mà khen, "Nhan sắc không tệ."
Cô cao hứng.
Tuy rằng đã bốn năm không thấy Diệp Kính. Nhưng mà bỗng chốc cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Hình như Diệp Kính không thay đổi.
Cô cũng không thay đổi.
Sau khi Thi Dữ Mỹ về nhà, nhìn thấy Diệp Kính xuất hiện, vừa mừng vừa sợ, "Trở về cũng không gọi điện thoại cho mẹ."
Vẻ mặt Diệp Kính ung dung, giải thích. Lần này cậu tới thành phố D học tập, hôm nay thứ sáu giờ học chấm dứt sớm, cậu nhân cơ hội này dùng hai ngày cuối tuần tới phố Hương Sơn thăm Thi Dữ Mỹ.
Thi Dữ Mỹ đi về phía cậu, "Khi nào thì thì trở về thành phố S?"
"Buổi chiều chủ nhật bắt xe." Diệp Kính trả lời."Buổi sáng thứ hai còn có một tiết."
Thi Dữ Mỹ ướm chiều cao của Diệp Kính, "Lớn nhanh thật, cao hơn nhiều rồi." Nói xong, nhìn thấy Diệp Kiều Lục bên cửa sổ, Thi Dữ Mỹ nói bổ sung: "Tiểu Lục cũng cao."
Diệp Kiều Lục nở nụ cười.
Diệp Kính cúi thấp đầu bổ sung một câu khó có thể nghe thấy, "Chẳng những cao lên, còn béo hơn."
Thi Dữ Mỹ cười hỏi: "Tiểu Kính, ở chỗ ba vui vẻ không?"
"Cũng được ạ."
"Mẹ ở đây rất tốt." Thi Dữ Mỹ phủ đầu của cậu, nhẹ giọng nói: " Hiện tại tiểu Lục là con gái của mẹ, con phải chiếu cố con bé nhiều hơn, đừng khi dễ nó. Tiểu Lục mập mạp nhìn thật đáng yêu."
Diệp Kính liếc mắt nhìn Diệp Kiều Lục bên kia một cái.
Diệp Kiều Lục còn đang cười.
Thi Dữ Mỹ tiếp tục nói: "Tiểu Lục rất nhu thuận, là đứa nhỏ ngoan."
"Vâng." Nếu là yêu cầu của mẹ, cậu theo là được.
----
Đối với việc Diệp Kính đến, Diệp Trình Phong tỏ vẻ hoan nghênh.
Hai vợ chồng náo loạn vài ngày, trong không khí thế này, nhất thời cũng không nháo nữa.
Thi Dữ Mỹ trừng Diệp Trình Phong.
Diệp Trình Phong cười cười lấy lòng, sau đó chỉ chỉ đống nguyên liệu ở góc nhà, ám chỉ đã lau sạch sẽ.
Diệp Kính thoáng nhìn động tác của Diệp Trình Phong, tầm mắt cũng chuyển đến góc nhà.
D@Đ#L$Q%Đ^^
Cậu vào cửa đã nhận ra, so với khi cậu còn ở thì không gian của căn nhà này chật hẹp nhỏ hơn nhiều. Không ít đồ linh tinh chồng chất trên mặt đất, chiếm cứ nhiều diện tích.
Buổi tối hôm nay, Diệp Trình Phong ngủ trên sô pha, Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kiều Lục cùng giường, Diệp Kính một người ngủ một phòng.
Thi Dữ Mỹ đổi đồ dùng trên giường mới cho Diệp Kính, đều là màu xanh biếc.
Đợi Thi Dữ Mỹ đi ra, Diệp Kiều Lục lén đi vào.
Cô đã học sơ trung, không phải cô gái nhỏ, hiểu rõ có vài thứ không thể để nam sinh nhìn thấy. Cô vo quần lót hồng nhạt lại, nhét vào ngăn kéo.
Chỉ chớp mắt, đã thấy Diệp Kính dựa cạnh cửa, nhìn động tác của cô.
Diệp Kiều Lục bị dọa nhảy dựng, "Vì sao cậu không gõ cửa thế?" Cũng không biết có phải cậu đã thấy quần lót đáng yêu của cô không.
"Không đóng cửa." Giọng Diệp Kính đã thay đổi, tiếng càng thêm thô.
"Cậu là nam sinh, mình là nữ sinh. Mẹ nói, nam nữ có khác biệt. Cậu biết không? Đây là khuê phòng của thiếu nữ."D@Đ#L$Q%Đ^^
Diệp Kính không tiếp lời. Cậu đi qua kéo ghế dựa ngồi xuống, cúi đầu nghịch mô hình ô tô.
Diệp Kiều Lục cảm thấy bị lơ, cô cất cao giọng, "Lời nói của mình, cậu nghe thấy không?"
Cậu gật đầu.
"Mình nói với cậu." Cô ngồi vào trên giường, "Người ngồi cùng bàn với mình..."
"Cậu ta gọi là Tôn Đa Lệ." Đột nhiên Diệp Kính phun ra một câu như vậy.
Diệp Kiều Lục kinh ngạc, "Làm sao cậu biết Tôn Đa Lệ lại thành bạn ngồi cùng bàn với mình."
"Mình không biết." Cậu chỉ nghe thấy lời dạo đầu kia quen thuộc, tự nhiên nhớ đến từ phía sau. Cô chín tuổi, ghé vào lỗ tai cậu nói qua vô số lần, "Bạn cùng bàn với mình, cô ấy gọi là Tôn Đa Lệ." Mãi đến khi chuyển trường rồi, cậu cũng không biết dáng dấp Tôn Đa Lệ như nào. Nhưng tên này, như sấm bên tai.
"Cái đó... Tôn Đa Lệ nói cô ấy không cho em họ vào phòng của cô ấy."
"Vậy cậu đi tìm mẹ mình, bảo bà sắp xếp giường cho mình."
Diệp Kiều Lục nghẹn, thấp giọng, "Mình nói cho cậu, không được làm đồ của mình lộn xộn. Mình trưởng thành rồi, có rất nhiều bí mật nhỏ."
Cậu nhìn cô. Thiếu nữ mặt tròn này, ầm ỹ giống như trước đây.
"Nhớ kỹ nha, không được làm đồ của mình lộn xộn." Cô quay đầu nhìn giường đơn của mình, đi ra ngoài.
Lúc gần đi, Diệp Kính nhắc nhở một câu, "Nhớ phải đóng cửa."
Cô rầu rĩ đóng cửa lại.
----
Diệp Kính nằm ở giường nhỏ xa cách, không ngủ được.
Cậu ngồi dậy, bật đèn.
Phòng này, chất đầy đồ đạc của Diệp Kiều Lục. Giờ đã không còn bộ dáng lúc cậu rời đi. Vốn dĩ là phòng của nam sinh, hiện giờ tăng thêm rất đồ đạc riêng tư của thiếu nữ.
Nghĩ đến mẹ cậu, thật sự là người mẹ kế dụng tâm.
Cậu đi đến phía trước cửa sổ.
Lúc cậu rời đi, bên cạnh có trồng một loại cây mới. Mà nay, đã trở thành đại thụ.
Cậu nhìn bóng cây trong đêm một hồi lâu, sau đó ngồi vào trước bàn.
Diệp Kiều Lục viết một nửa thơ ở phía trên.
Cậu lật vài lần đã xem xong rồi.
Đây đều là việc vặt gia đình. Thiên hạ nào không có vợ chồng không cãi nhau.
Ngồi im một lúc, Diệp Kính xé tờ giấy trắng.
Ống đựng bút của Diệp Kiều Lục, chỉ có mấy cây cọ vẽ. Cậu chọn vài cây, sau đó cúi đầu vẽ vẽ.
Sau khi vẽ xong, cậu tiện tay đặt ở phía dưới lá thư của Diệp Kiều Lục.
Lại nằm trên giường một lúc, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ.
Phòng này như giống với bốn năm trước, nhưng lại như không giống.
Nơi này không hề là nhà của cậu.
----
Đã lâu Thi Dữ Mỹ chưa gặp con trai, lần này gặp được, đương nhiên muốn thân cận cậu nhiều hơn.
Bà quyết định cuối tuần ra ngoại ô leo núi.
Một nhà bốn người, gần gũi vui vẻ.
Diệp Kính sớm đoán được sẽ là bốn người.
Mẹ cậu là người rất biết tiến lùi. Hiện tại bà gắn bó, cùng với cuộc sống của Diệp Trình Phong, tự nhiên mọi chuyện đều đặt ông lên trước.
Diệp Kính không có thương cảm gì quá lớn. Khi cậu còn bên cạnh Thi Dữ Mỹ, đã biết chính mình sẽ phải rời đi.
Ra ngoài gặp mấy người hàng xóm. Các bác đã lâu không gặp Diệp Kính, trước kia còn đoán là vì cuộc hôn nhân thứ hai mà Thi Dữ Mỹ vứt bỏ con trai.
Thi Dữ Mỹ chào hỏi hàng xóm, quét sạch lời đồn.
Đi ra ngã tư Hương Sơn, Diệp Kính đi đầu tiên.
Hiện giờ con đường này đã đổ xong.
Không gồ ghề như trước kia.
Hai bên ngoài tường nhà bong ra từng màng rất nhiều.
Không chỉ người mới chứng kiến thời gian trôi qua, những kiến trúc này, đại thụ này, đều lắng đọng lại qua năm tháng.
Cậu liếc mắt một cái nhìn ngã tư cuối đường.
Diệp Kiều Lục nhận thấy cậu tạm dừng, theo ánh mắt của cậu, cũng nhìn ngã tư đường.
Nơi này cô đi bốn năm rồi, thế nhưng bốn năm này, cậu lại không ở đây. Cô nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu rất nhớ nơi này hay không?"
"Không phải." Cậu thu hồi tầm mắt, hai tay xỏ vào túi áo.
Cô coi câu trả lời của cậu như giấu đầu hở đuôi, cô đứng sau lưng cậu, "Lúc rảnh rỗi cậu trở lại, mình sẽ tặng giường của mình cho cậu. Cậu và mình không giống nhau, cậu ngủ trên giường của mình, mình cũng không tức giận." Cậu thì không giống, cô chỉ nằm một chút như vậy, cậu cũng giặt sạch.
Diệp Kính không đáp lại.
Phía trước Thi Dữ Mỹ xoay người, "Tiểu Lục, Tiểu Kính, sao đi chậm như vậy."
Lúc này Diệp Kiều Lục mới để ý đến, Thi Dữ Mỹ gọi tên, là sắp xếp tên cô ở trước. Nhưng rõ ràng Diệp Kính mới là con trai của bà.
Cảm giác tu hú chiếm tổ chim khách lại xông ra trong lòng Diệp Kiều Lục, nháy mắt này, không hiểu sao cô lại thấy thương hại và áy náy với Diệp Kính.
Diệp Kính mở đèn, đặt ba lô trên mặt đất, sau đó mới trả lời vấn đề của Diệp Kiều Lục. "Ừ, rất xa, phải ngồi xe."
Diệp Kiều Lục ngẩn người. Sau khi hiểu được, mặt chuyển từ trắng sang hồng.
Cô lo lắng cậu bốn năm, kết quả là hiểu lầm.
Nhưng mà, cậu còn sống, đây là một chuyện làm cô vui vẻ. Cho nên, cô không tính toán với cậu.
Tâm tình vừa chuyển, giọng nói của Diệp Kiều Lục không tự giác cao hơn, "Hiện giờ mẹ mình cũng là mẹ cậu, cậu biết không?"
Biểu cảm của cậu rất lạnh nhạt, "Có nghe qua."
"Có phải cậu mất hứng hay không?" Cô hỏi, "Mẹ cậu biến thành mẹ mình, nhưng ba mình lại không thành ba cậu."
Cậu lắc đầu.
Diệp Kiều Lục tiếp tục nói, "Hiện tại ba mình rất khá, sẽ đi chơi với mình." Tuy rằng lúc trước cảm thấy nhường ba cho Diệp Kính, Diệp Kính sẽ chịu thiệt, nhưng hoàn cảnh lúc này đã khác. Ba cô là ba ba tốt nhất.
Cậu nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Mình có ba ba, không cần của cậu."
Diệp Kiều Lục gật gật đầu.
Diệp Kính đi thẳng về phía phòng mình trước kia.
Cô đi vào theo cậu, nói: "Mẹ đi mua đồ ăn, một lát nữa sẽ về."
"Ừ." Cậu dễ dàng tiếp nhận mẹ mình trở thành mẹ kế của người khác, nhưng chính tai nghe thấy cách xưng hô kia, vẫn không thấy quen.
Năm ấy lúc Diệp Kính rời đi, rất nhiều thứ không mang đi. Cậu đoán nếu những thứ này còn được giữ lại, hẳn là sẽ được đóng gói thành hộp. Không ngờ, trên mặt bàn của Diệp Kiều Lục, thấy được mô hình ô tô năm ấy.
"Cậu chơi cái này?" Cậu cho là lấy cá tính của cô, chỉ thích búp bê vải.
Diệp Kiều Lục lắc đầu."Mình nghĩ đến cậu qua đời, liền tìm đồ vật của cậu, có đôi khi sẽ cúi chào cậu." Cô dừng lại, hai tay tạo thành chữ thập, chân thành nói: "Cậu có nghe thấy lời cầu nguyện của mình không? Mình chúc cậu kiếp sau thật hạnh phúc."
Nhìn cô nói vẻ mặt nghiêm túc, cậu thông minh lựa chọn không đối thoại với cô.
----
Diệp Kiều Lục khẩn cấp nói tin tốt Diệp Kính trở về cho nhóm bạn nhỏ."Mình đi tìm anh Nhị Cẩu, nói cậu đã trở lại."
Không đợi Diệp Kính trả lời, cô đã bỏ chạy ra ngoài.
Xuống lầu được một nửa, cô lại vội vàng trở về, thay đổi bộ váy khác.
Kết quả La Tích liếc mắt một cái cũng không nhìn váy của cô. Ánh sáng trong mắt cậu, là vì Diệp Kính. Thậm chí cậu vội vàng chạy đến nhà của Diệp Kiều Lục, vào cửa liền mở hai tay ra, "Nhớ chết mình rồi."
Diệp Kiều Lục cúi đầu nhìn váy nhỏ của mình, trên váy có những đóa hoa nhỏ. Rõ ràng chiếc váy rất được.
Diệp Kính nhẹ nhàng tránh cái ôm nhiệt tình của La Tích.
La Tích nhào vào khoảng không, nắm đấm của cậu hướng về phía Diệp Kính, "Đột nhiên đi như vậy, cũng không nói tạm biệt bọn mình."
"Lần này không trở lại để tạm biệt."
Diệp Kiều Lục thấy thế, lại chạy tới báo cho Trương Xuyên cùng Phùng Hữu Vân.
Nhìn bốn nam sinh đoàn tụ, cô rất cao hứng. Có chút cảm giác về lại quá khứ.
Diệp Kính trò chuyện một chút, đi vào phòng bếp đun nước sôi.
Lúc này, cuối cùng La Tích cũng để ý đến váy nhỏ của Diệp Kiều Lục, cậu dựng thẳng ngón cái lên, "Tiểu Lục Tử mới váy à, công chúa nhỏ thật xinh đẹp, ngọt ngào."
La Tích nói xong, Trương Xuyên cũng khen câu, "Công chúa nhỏ xinh đẹp."
Nếu hai người bạn đều khen, Phùng Hữu Vân cũng phải theo phong trào, nhưng cậu không hình dung ra từ khác, đầu óc chợt lóe, nói: "Công chúa nhỏ tuyết trắng."
Diệp Kiều Lục cười đến vô cùng vui vẻ, âm thanh rất lớn.
Cười xong, cô thấy hình như Diệp Kính không nghe thấy cuộc đối thoại bên này, vì thế chạy bên người đến cậu, nhìn cậu cười ngây ngô, "Ha ha ha."
Vẻ mặt Diệp Kính lạnh nhạt.
Cô chỉ chỉ váy nhỏ của mình.
Cậu vẫn lạnh nhạt, cầm lấy bình nấu nước.
Diệp Kiều Lục mong đợi cậu cũng khen ngợi một chút.
Cuối cùng, trong ánh mắt chờ mong của cô, Diệp Kính cố mà khen, "Nhan sắc không tệ."
Cô cao hứng.
Tuy rằng đã bốn năm không thấy Diệp Kính. Nhưng mà bỗng chốc cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Hình như Diệp Kính không thay đổi.
Cô cũng không thay đổi.
Sau khi Thi Dữ Mỹ về nhà, nhìn thấy Diệp Kính xuất hiện, vừa mừng vừa sợ, "Trở về cũng không gọi điện thoại cho mẹ."
Vẻ mặt Diệp Kính ung dung, giải thích. Lần này cậu tới thành phố D học tập, hôm nay thứ sáu giờ học chấm dứt sớm, cậu nhân cơ hội này dùng hai ngày cuối tuần tới phố Hương Sơn thăm Thi Dữ Mỹ.
Thi Dữ Mỹ đi về phía cậu, "Khi nào thì thì trở về thành phố S?"
"Buổi chiều chủ nhật bắt xe." Diệp Kính trả lời."Buổi sáng thứ hai còn có một tiết."
Thi Dữ Mỹ ướm chiều cao của Diệp Kính, "Lớn nhanh thật, cao hơn nhiều rồi." Nói xong, nhìn thấy Diệp Kiều Lục bên cửa sổ, Thi Dữ Mỹ nói bổ sung: "Tiểu Lục cũng cao."
Diệp Kiều Lục nở nụ cười.
Diệp Kính cúi thấp đầu bổ sung một câu khó có thể nghe thấy, "Chẳng những cao lên, còn béo hơn."
Thi Dữ Mỹ cười hỏi: "Tiểu Kính, ở chỗ ba vui vẻ không?"
"Cũng được ạ."
"Mẹ ở đây rất tốt." Thi Dữ Mỹ phủ đầu của cậu, nhẹ giọng nói: " Hiện tại tiểu Lục là con gái của mẹ, con phải chiếu cố con bé nhiều hơn, đừng khi dễ nó. Tiểu Lục mập mạp nhìn thật đáng yêu."
Diệp Kính liếc mắt nhìn Diệp Kiều Lục bên kia một cái.
Diệp Kiều Lục còn đang cười.
Thi Dữ Mỹ tiếp tục nói: "Tiểu Lục rất nhu thuận, là đứa nhỏ ngoan."
"Vâng." Nếu là yêu cầu của mẹ, cậu theo là được.
----
Đối với việc Diệp Kính đến, Diệp Trình Phong tỏ vẻ hoan nghênh.
Hai vợ chồng náo loạn vài ngày, trong không khí thế này, nhất thời cũng không nháo nữa.
Thi Dữ Mỹ trừng Diệp Trình Phong.
Diệp Trình Phong cười cười lấy lòng, sau đó chỉ chỉ đống nguyên liệu ở góc nhà, ám chỉ đã lau sạch sẽ.
Diệp Kính thoáng nhìn động tác của Diệp Trình Phong, tầm mắt cũng chuyển đến góc nhà.
D@Đ#L$Q%Đ^^
Cậu vào cửa đã nhận ra, so với khi cậu còn ở thì không gian của căn nhà này chật hẹp nhỏ hơn nhiều. Không ít đồ linh tinh chồng chất trên mặt đất, chiếm cứ nhiều diện tích.
Buổi tối hôm nay, Diệp Trình Phong ngủ trên sô pha, Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kiều Lục cùng giường, Diệp Kính một người ngủ một phòng.
Thi Dữ Mỹ đổi đồ dùng trên giường mới cho Diệp Kính, đều là màu xanh biếc.
Đợi Thi Dữ Mỹ đi ra, Diệp Kiều Lục lén đi vào.
Cô đã học sơ trung, không phải cô gái nhỏ, hiểu rõ có vài thứ không thể để nam sinh nhìn thấy. Cô vo quần lót hồng nhạt lại, nhét vào ngăn kéo.
Chỉ chớp mắt, đã thấy Diệp Kính dựa cạnh cửa, nhìn động tác của cô.
Diệp Kiều Lục bị dọa nhảy dựng, "Vì sao cậu không gõ cửa thế?" Cũng không biết có phải cậu đã thấy quần lót đáng yêu của cô không.
"Không đóng cửa." Giọng Diệp Kính đã thay đổi, tiếng càng thêm thô.
"Cậu là nam sinh, mình là nữ sinh. Mẹ nói, nam nữ có khác biệt. Cậu biết không? Đây là khuê phòng của thiếu nữ."D@Đ#L$Q%Đ^^
Diệp Kính không tiếp lời. Cậu đi qua kéo ghế dựa ngồi xuống, cúi đầu nghịch mô hình ô tô.
Diệp Kiều Lục cảm thấy bị lơ, cô cất cao giọng, "Lời nói của mình, cậu nghe thấy không?"
Cậu gật đầu.
"Mình nói với cậu." Cô ngồi vào trên giường, "Người ngồi cùng bàn với mình..."
"Cậu ta gọi là Tôn Đa Lệ." Đột nhiên Diệp Kính phun ra một câu như vậy.
Diệp Kiều Lục kinh ngạc, "Làm sao cậu biết Tôn Đa Lệ lại thành bạn ngồi cùng bàn với mình."
"Mình không biết." Cậu chỉ nghe thấy lời dạo đầu kia quen thuộc, tự nhiên nhớ đến từ phía sau. Cô chín tuổi, ghé vào lỗ tai cậu nói qua vô số lần, "Bạn cùng bàn với mình, cô ấy gọi là Tôn Đa Lệ." Mãi đến khi chuyển trường rồi, cậu cũng không biết dáng dấp Tôn Đa Lệ như nào. Nhưng tên này, như sấm bên tai.
"Cái đó... Tôn Đa Lệ nói cô ấy không cho em họ vào phòng của cô ấy."
"Vậy cậu đi tìm mẹ mình, bảo bà sắp xếp giường cho mình."
Diệp Kiều Lục nghẹn, thấp giọng, "Mình nói cho cậu, không được làm đồ của mình lộn xộn. Mình trưởng thành rồi, có rất nhiều bí mật nhỏ."
Cậu nhìn cô. Thiếu nữ mặt tròn này, ầm ỹ giống như trước đây.
"Nhớ kỹ nha, không được làm đồ của mình lộn xộn." Cô quay đầu nhìn giường đơn của mình, đi ra ngoài.
Lúc gần đi, Diệp Kính nhắc nhở một câu, "Nhớ phải đóng cửa."
Cô rầu rĩ đóng cửa lại.
----
Diệp Kính nằm ở giường nhỏ xa cách, không ngủ được.
Cậu ngồi dậy, bật đèn.
Phòng này, chất đầy đồ đạc của Diệp Kiều Lục. Giờ đã không còn bộ dáng lúc cậu rời đi. Vốn dĩ là phòng của nam sinh, hiện giờ tăng thêm rất đồ đạc riêng tư của thiếu nữ.
Nghĩ đến mẹ cậu, thật sự là người mẹ kế dụng tâm.
Cậu đi đến phía trước cửa sổ.
Lúc cậu rời đi, bên cạnh có trồng một loại cây mới. Mà nay, đã trở thành đại thụ.
Cậu nhìn bóng cây trong đêm một hồi lâu, sau đó ngồi vào trước bàn.
Diệp Kiều Lục viết một nửa thơ ở phía trên.
Cậu lật vài lần đã xem xong rồi.
Đây đều là việc vặt gia đình. Thiên hạ nào không có vợ chồng không cãi nhau.
Ngồi im một lúc, Diệp Kính xé tờ giấy trắng.
Ống đựng bút của Diệp Kiều Lục, chỉ có mấy cây cọ vẽ. Cậu chọn vài cây, sau đó cúi đầu vẽ vẽ.
Sau khi vẽ xong, cậu tiện tay đặt ở phía dưới lá thư của Diệp Kiều Lục.
Lại nằm trên giường một lúc, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ.
Phòng này như giống với bốn năm trước, nhưng lại như không giống.
Nơi này không hề là nhà của cậu.
----
Đã lâu Thi Dữ Mỹ chưa gặp con trai, lần này gặp được, đương nhiên muốn thân cận cậu nhiều hơn.
Bà quyết định cuối tuần ra ngoại ô leo núi.
Một nhà bốn người, gần gũi vui vẻ.
Diệp Kính sớm đoán được sẽ là bốn người.
Mẹ cậu là người rất biết tiến lùi. Hiện tại bà gắn bó, cùng với cuộc sống của Diệp Trình Phong, tự nhiên mọi chuyện đều đặt ông lên trước.
Diệp Kính không có thương cảm gì quá lớn. Khi cậu còn bên cạnh Thi Dữ Mỹ, đã biết chính mình sẽ phải rời đi.
Ra ngoài gặp mấy người hàng xóm. Các bác đã lâu không gặp Diệp Kính, trước kia còn đoán là vì cuộc hôn nhân thứ hai mà Thi Dữ Mỹ vứt bỏ con trai.
Thi Dữ Mỹ chào hỏi hàng xóm, quét sạch lời đồn.
Đi ra ngã tư Hương Sơn, Diệp Kính đi đầu tiên.
Hiện giờ con đường này đã đổ xong.
Không gồ ghề như trước kia.
Hai bên ngoài tường nhà bong ra từng màng rất nhiều.
Không chỉ người mới chứng kiến thời gian trôi qua, những kiến trúc này, đại thụ này, đều lắng đọng lại qua năm tháng.
Cậu liếc mắt một cái nhìn ngã tư cuối đường.
Diệp Kiều Lục nhận thấy cậu tạm dừng, theo ánh mắt của cậu, cũng nhìn ngã tư đường.
Nơi này cô đi bốn năm rồi, thế nhưng bốn năm này, cậu lại không ở đây. Cô nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu rất nhớ nơi này hay không?"
"Không phải." Cậu thu hồi tầm mắt, hai tay xỏ vào túi áo.
Cô coi câu trả lời của cậu như giấu đầu hở đuôi, cô đứng sau lưng cậu, "Lúc rảnh rỗi cậu trở lại, mình sẽ tặng giường của mình cho cậu. Cậu và mình không giống nhau, cậu ngủ trên giường của mình, mình cũng không tức giận." Cậu thì không giống, cô chỉ nằm một chút như vậy, cậu cũng giặt sạch.
Diệp Kính không đáp lại.
Phía trước Thi Dữ Mỹ xoay người, "Tiểu Lục, Tiểu Kính, sao đi chậm như vậy."
Lúc này Diệp Kiều Lục mới để ý đến, Thi Dữ Mỹ gọi tên, là sắp xếp tên cô ở trước. Nhưng rõ ràng Diệp Kính mới là con trai của bà.
Cảm giác tu hú chiếm tổ chim khách lại xông ra trong lòng Diệp Kiều Lục, nháy mắt này, không hiểu sao cô lại thấy thương hại và áy náy với Diệp Kính.
Danh sách chương