Editor: HeLiX

Diệp Kính là một người rất lạnh nhạt.

Cái gen lạnh nhạt này là do di truyền. Dưới sự giáo dục của Thi Dữ Mỹ cậu sôi nổi lên được một thời gian nhưng rồi sau đó lại ít nói trở lại. Thi Dữ Mỹ lại cố gắng cứu vãn nhưng cũng chỉ có thể đạt đến trình độ này.

Bình thường Diệp Kính chỉ tán gẫu với người nhà nhiều hơn một chút. Còn lại cậu rất ít khi quan tâm.

Cơ sở vật chất của trường học thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Cậu không chịu nổi cái sân phơi đó nên mới đi đường vòng. Núi không di chuyển thì chuyển đường.

Cậu truyền đạt kiến thức về kiến trúc cho Diệp Kiều Lục chẳng qua chỉ là tranh luận thôi.

Tính cách của cậu cũng có điểm mâu thuẫn với những tranh luận đó.

Diệp Kính nói với Diệp Kiều Lục, kiến trúc quan trọng nhất là nhân văn. Trên thực tế, cậu chú trọng đến địa hình và khí hậu hơn, những thứ liên quan đến yếu tố thiên nhiên.

Về khía cạnh giao lưu giữa người với người, cậu tương đối thiếu sót.

Mà cảm nhận của Diệp Kiều Lục ở khía cạnh này lại hơn xa so với Diệp Kính.

Diệp Kính lại lần nữa gấp tờ giấy lại thành mảnh nhỏ, “Cậu hiểu học thuật hoàn cảnh là như thế nào?”

“Tất cả nhu cầu của hoàn cảnh xung quanh, gom lại còn bốn chữ: Lòng hướng bình an.” Diệp Kiều Lục ngẩng đầu, “Mình hiểu là như vậy.” Cô muốn trong bốn năm tới, nếu như ngày ngày phải nhìn thấy sân phơi như vậy tâm tình sẽ rất tồi tệ.

Diệp Kính nhìn cô.

Từ nhỏ cô đã ngốc, lời nói thì ríu ra ríu rít, quay đi quay lại cũng đều là những chuyện nhảm nhí mất não trong lớp học. Bây giờ lại có thể nói ra câu “lòng hướng bình an” như thế.

Cô gái nhỏ với ước mơ cố chấp này, tương lai có thể tiến được bao xa? Diệp Kính cầm mảnh giấy nhỏ, “Chỗ đó đã bỏ hoang mấy tháng rồi.”

Đầu tiên là bởi vì mùa hè mưa như trút nước nên nước mưa không rút kịp, khiến cho góc phía đó rất ẩm ướt. Sau khi học sinh năm thứ năm tốt nghiệp thì bàn ghế hư hỏng được thay mới, những cái cũ chất đống vào bên đó.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cái sân phơi đó được coi luôn là khu vực chứa những thứ phế phẩm. Đồ đạc không dùng đến của bọn học sinh cũng đưa đến đó chứa.

“Tại sao không thu dọn lại? Thầy cô cũng không quản lý sao?” Diệp Kiều Lục hỏi.

“Thầy giáo cũng đã nói rồi nhưng không có kết quả.”  Thầy giáo đã từng để cho lớp trưởng lớp một đi dọn dẹp. Nhưng vẫn chưa dọn xong thì lại có rác mới thải vào. Dần dần các bạn học dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Diệp Kiều Lục cau mày, “Trong lớp có ba mươi mấy người, mỗi người góp sức một chút chẳng phải sẽ dọn sạch rất nhanh sao?”

“Không được cau mày.” Diệp Kính nhìn giữa lông mày cô, “Cậu cứ thích cau mày, mặt và lỗ mũi sẽ bị nếp nhăn.”

Cô vội vàng điều chỉnh lại nét mặt của mình. “Có biện pháp gì không, biến nơi đó thành chỗ để các bạn học nghỉ ngơi. Phong cảnh ở sân phơi cực kỳ tốt, cậu nghĩ mà xem, lúc nào vẽ họa đồ mệt mỏi đều có thể đến đó ngồi, gió mát trăng thanh, thu hoạch vô biên. Có phải hay không?”

Lúc này chuông vào học vang lên kết thúc giờ nghỉ giữa giờ.

Thầy giáo tiếng Anh nói: “Các bạn học, vào học thôi.”

“Tan học rồi nói tiếp.” Diệp Kiều Lục lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Mặc dù đang là tiết tiếng Anh nhưng trong đầu cô lại luôn hiện lên những ý tưởng cải tạo sân phơi.

Nếu vấn đề trong phạm vi kiến trúc học thì năng lực của các bạn học kia cũng không kém. Ví dụ như xây dựng mấy công trình phụ, giống như đình nghỉ chân nhỏ, đồ dùng gia đình nhỏ, rồi lại đặt vài chậu hoa, v..v… Hoàn toàn có thể xây dựng nên một bầu không khí an nhàn hưởng thụ.

Tay cô hơi nhột nhột, muốn lập tức vẽ ra mấy bản phác thảo để thử nghiệm tính hiệu quả.

Diệp Kiều Lục là một người có năng lực hành động rất mạnh. Buổi tối hôm đó cô vẽ liền tù tì mấy tác phẩm. Cô mới bắt đầu học kiến trúc nên có nhiều thiếu sót trong việc nắm chặt tiểu tiết, có điều hình dạng chức năng sơ lược cũng vẽ ra được.

Cô phấn chấn cầm đến cho Diệp Kính nhìn.

Diệp Kính nhìn xong, nói: “Mấy đồ này mà để vào sân phơi đó thì phong cách tao nhã như cậu vẫn mong đợi sẽ biến mất sạch bách.”

“Tại sao?” Cô ngồi xuống cạnh cậu trên ghế salon.

“Ý tưởng rất tốt, nhưng mà…” Diệp Kính cầm bản vẽ, “Có bút không?”

Cô vội vàng chạy đi lấy.

Lấy bút xong, đi được hai bước cô lại quay lại cầm lấy cuốn sổ ghi chép, rồi mới chạy vội đến bên cạnh cậu.

Diệp Kính quẹt quẹt vài nét bút lên giấy, vẽ ra một ông mặt trời.

“Ah!” Diệp Kiều Lục lập tức hiểu ra.

Ở thành phố D này một năm có tới sáu tháng là mùa hè, sân phơi này sẽ biến thành cái lò nướng. Cho dù có làm mái che cũng không tránh khỏi khí nóng bốc lên cuồn cuộn.

“Hiểu rồi chứ?” Diệp Kính hỏi.

Cô gật đầu, cầm chén nước trên khay trà lên uống hai ngụm, ảo não hỏi: “Mình sai rồi, lúc vẽ phác thảo mình không nghĩ đến yếu tố thời tiết.”

Diệp Kính lại gạch gạch vài cái nữa trên giấy.

Lần này, cậu vẽ con muỗi.

Cây cối trong trường học rất xanh tốt.

Bên ngoài hành lang của tòa nhà viện Kiến trúc cùng với bên trong viện đều được cây cối bao quanh. Đừng nói là buổi tối, ngay cả lúc mặt trời còn chưa xuống núi cũng có thể nhìn thấy từng đàn muỗi bay đi bay lại.

Cậu trả lại bản vẽ cho cô, “Gió mát trăng thanh, thu hoạch vô biên của cậu cuối cùng sẽ bị muỗi đốt cho sưng thành cái bánh bao.”

Cô cau mày nhận lấy mấy bản vẽ, “Vậy thì có phương án nào tốt hơn không?”

Cậu lạnh nhạt, “Không được cau mày.”

Cô vội vàng buông lỏng cơ mặt.

Thấy dáng vẻ nghĩ mãi không ra của cô, Diệp Kính hỏi: “Cậu thật sự muốn cải tạo sân phơi?”

“Phải.” Cả người Diệp Kiều Lục dựa vào góc ghế salon, “Sân phơi đó sát bên cửa sau phòng học của chúng ta. Phòng học của các lớp khác đều có thể mở cả hai cửa, còn lớp chúng ta lại phải khóa chặt cửa sau. Điều này cho thấy mọi người biết rõ chỗ đó bẩn, chẳng qua là không muốn nhúng tay vào làm thôi.”

“Một mình cậu có thể làm được bao nhiêu việc?”

“Động viên các bạn học nữa chứ, dù sao thì mọi người sẽ sẵn lòng giúp đỡ người khác để có được niềm vui.” Cô cho rằng bạn học có thể đi vào đại học H thì nhất định sẽ có tư tưởng giác ngộ, chẳng qua là không có ai tiên phong thôi.

Diệp Kính trầm mặc một lát, “Cậu vẫn còn đang nghĩ phương án cải tạo.”

Cô trả lời, “Ừ.”

Cậu đứng lên, đi về hướng phòng làm việc, “Mình cũng suy nghĩ.”

Nghe thấy thế, Diệp Kiều Lục càng an tâm hơn, “So với mình thì nhất định cậu sẽ nghĩ ra phương pháp tốt hơn.” Dù sao cậu cũng là tiền bối dạy thêm của cô.

--

Thi Dữ Mỹ cho biết, buổi sáng thứ ba hàng tuần Diệp Kính không có tiết học.

Nhưng thực ra thứ tư, thứ năm, sinh viên năm một và hai cũng đều không có tiết.

Ngày trước lúc Diệp Kiều Lục chưa tới thì chủ nhật và thứ năm là Diệp Kính ngủ ở ký túc xá. Mà bây giờ cô tới đây rồi thì cậu lại không trở về ký túc xá nữa.

Cả hai người lúc đi học hay lúc tan trường đều rất ít khi đồng hành. Bởi vì thẻ cơm của Diệp Kiều Lục đã nạp tiền nên tạm thời cô không ăn chực cơm nữa.

Có điều, trong tiết Mỹ thuật hôm đó Diệp Kiều Lục chủ động đến gần, khiến cho không ít bạn học trong lớp gán ghép cô với Diệp Kính.

Tiết thể dục, có mấy bạn học nữ tới hỏi: “Diệp Kiều Lục, cậu và Diệp Kính là quan hệ gì?”

Suýt nữa thì Diệp Kiều Lục trả lời là rất tốt, cũng may mà kịp thời sửa lại thành: “Tạm được.”

Các nữ sinh còn muốn hỏi thêm nữa nhưng thầy giáo thể dục đã đến.

Đề tài này tạm thời gác lại.

Làm nóng người xong xuôi, các nữ sinh lại phát hiện năng lực thể thao của Diệp Kiều Lục không tệ.

Nội dung cuộc nói chuyện phiếm lại chuyển tới các hạng mục thể dục từ thấp đến cao.

Thành tích của Diệp Kiều Lục rất tốt, không chỉ gói gọn ở các môn học thuật. Từ nhỏ cô đã quyết tâm trở thành một học sinh giỏi toàn diện đạo đức – trí tuệ - thể lực, cho nên ở phương diện thể thao cô cũng rất nghiêm túc.

Xương Diễm Thu hơi buồn chán, trong lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi hỏi, “Diệp Kiều Lục, hàng ngày cậu cũng đều tập thể thao sao?”

Diệp Kiều Lục trả lời: “Lúc ở nhà mình đều tập vận động mà.”  Chủ nhật cô về nhà sẽ chạy vài vòng ở phố Hương Sơn.

Xương Diễm Thu quan sát dáng người của Diệp Kiều Lục, không thể nói là mập nhưng rất có da có thịt, nhìn không giống những người thường xuyên vận động. Cũng giống như người ăn khỏe.

Đại hội thể dục thể thao của đại học H nửa tháng sau sẽ khai mạc, các học viện phải ghi danh trước thời hạn. Tiết học này thầy giáo sẽ để cho các bạn học chạy thử 800 mét.

Toàn bộ nữ sinh đều kêu than.

Có hai bạn học lập tức giơ tay xin nghỉ, nói là ngày hôm nay hơi bất tiện.

Diệp Kiều Lục cũng đúng lúc đang có kinh. Cô vốn đang ngại ngùng định mở miệng thì thấy trước mắt có mấy bạn học xin nghỉ, cô liền giơ tay theo.

Ba nữ sinh đứng dưới tàng cây nói chuyện phiếm.

Xương Diễm Thu nói đến đại hội thể dục thể thao, “Mình chạy không được, nhưng sẽ rất tốt nếu mình tham gia vào đội cổ động viên.”

Một nữ sinh khác gật đầu phụ họa, cô ấy nhìn đám bạn học đang bị 800 mét hành hạ, nói: “Lớp mình con gái chạy bộ thành tích đều không tốt. Bên lớp hai lại rất lợi hại.”

Xương Diễm Thu quay sang Diệp Kiều Lục, “Ban nãy nhìn cậu làm nóng người, bước nhảy rất đúng tiêu chuẩn, cậu có đăng ký đại hội không?”

“Năm ngoái mình đã đăng ký thi chạy tiếp sức, nhưng lớp mình không đoạt được giải gì cả.” Bởi vì có một bạn làm rơi mất cây gậy.D@Đ#L$Q%Đ^^

“Lần sau đi học cậu hãy tập chạy một chút, để vượt qua thành tích của lớp hai.” Xương Diễm Thu nói: “Mình chỉ hy vọng lớp chúng ta có người dự thi, nếu không thì toàn bộ vinh quang bị lớp hai đoạt hết mất.”

“Lớp hai thì cũng vẫn là khoa Kiến trúc mà, đều là một tập thể.” Diệp Kiều Lục cười nói: “Nếu bọn họ lợi hại hơn mình thì cũng coi như mình là cổ động viên cho họ.”

Xương Diễm Thu đắc chí nhướng mày, “Lúc đó chúng ta mặc váy ngắn thật đẹp, nói cho bọn con trai biết khoa Kiến trúc cũng có nhiều mỹ nữ.”

Diệp Kiều Lục gật đầu, thành thật nói: “Cậu cũng là mỹ nữ đó.”

Xương Diễm Thu là cô gái Tứ Xuyên, nên khí chất rất thông tuệ nhạy bén. Cô nghe xong rất vui vẻ, thẳng thắn muốn kết giao bạn bè với Diệp Kiều Lục.

Diệp Kiều Lục cũng rất vui.

Tiết thể dục này đã kéo cô và các bạn nữ cùng lớp lại gần nhau hơn.

Trên đường quay lại lớp, Xương Diễm Thu trả lễ khen ngợi Diệp Kiều Lục dễ thương, cô nói: “Cậu đừng có thấy các bạn nữ lúc nào cũng kêu gào phải gầy gầy gầy, thật ra thì nam sinh lại thích những người đầy đặn một chút. Những chỗ cần thiết vẫn phải có thịt một chút…”

Diệp Kiều Lục gật đầu, “Đúng vậy!”

Điều này thì cô thừa nhận, bởi vì cô cảm giác bản thân mình mập sẽ đẹp hơn là gầy.

Ai ngờ ngay vào buổi chiều hôm đó, trên bảng đen của phòng học chuyên ngành có mấy chữ to viết nguệch ngoạc: “Diệp Kiều Lục là một đứa béo chết bầm! Mập chết bầm còn tự sướng rằng mình rất đẹp!”

Mấy bạn học đến sớm đã đọc được.

Lớp trưởng lập tức cầm lấy khăn lau bảng vội vàng lau sạch.

Xương Diễm Thu bùng nổ: “Thằng ngu nào dám đến lớp mình thả phân vậy!”

“Xuỵt.” Lớp trưởng an ủi để cô bình tĩnh lại, “Không sao, hầu hết mọi người đều không nhìn thấy. Buổi trưa mình đến sớm mở cửa, không biết đã có kẻ nào lẻn vào.”

“Grào.” Xương Diễm Thu gằn giọng, “Nhất định là một đứa xấu xí viết.”

Lớp trưởng vội vàng khuyên giải: “Được rồi, đừng chửi bới nữa.”

Các bạn học tới muộn không nhìn thấy chữ trên bảng đen. Thế nhưng bạn học tới trước cũng nhắc lại chuyện này.

Kết quả, đa số người đều biết. 

Hơn nữa, cứ truyền đi truyền lại thành ra tam sao thất bản.

Đến khi truyền đến tai người trong cuộc thì đã bị biến thành: Thẩm mỹ của Diệp Kiều Lục lệch lạc so với quần chúng.

Diệp Kiều Lục sợ ngây người. Cô nhìn Trâu Tượng đang truyền lời đến cho mình, “Thẩm mỹ của mình có chỗ nào lệch lạc?”

“Có lẽ là bởi vì…” Trâu Tượng úp úp mở mở, khẽ lẩm bẩm: “Mình anh tuấn lại tiêu sái đẹp trai như vậy, vậy mà cậu có mắt không tròng.”

Thế nhưng Diệp Kiều Lục không thèm nghe lời cậu nói.

Ai?

Là ai?

Là ai vấy bẩn cô?

Học sinh khoa Kiến trúc trước tiên bắt buộc phải có khiếu thẩm mỹ cơ bản. Theo cô, đối phương tạo ra loại tin nhảm thế này tương đương với bác bỏ khả năng làm kiến trúc sư của cô.

Cô rất tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện