Edit: 笑顔Egao.

Để ăn mừng tớ thi đỗ bằng lái hôm nay up 2 chương nhé:))

Cảnh quay cuối cùng của Tiếu Lăng Tiêu kỳ thực cũng chính là cảnh cuối cùng trong bộ phim. Trước ống kính, nơi đã từng là nhà giờ đây đóng chặt cửa, bên trong khu nhà mọc đầy cỏ dại, không còn có một chút hơi ấm, chỉ có con chó bẩn lấm lem kia mỗi ngày đều chờ ngoài cửa, giống như đang hi vọng các vị chủ nhân sẽ một lần nữa quay trở về nhà. Mỗi khi có xe dừng lại bên đường, nó sẽ vội vàng chạy ra xem, sau khi phát hiện không phải chủ nhân lại chậm rãi quay về vị trí ban đầu, tiếp tục quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc.

Tiếu Lăng Tiêu bị hóa trang thành bộ dạng nhếch nhác tro bụi, bộ lông mao bóng mượt cũng biến mất tăm.

Chu Cẩn Sơ nhíu nhíu lông mày.

“Cẩn Sơ, đây đều là vì nghệ thuật, chính cậu cũng hiểu được tầm quan trọng của nó.”

“Tôi biết.” Chu Cẩn Sơ cúi người sờ sờ Tiếu Lăng Tiêu bộ dạng vô cùng đáng thương, nói: “Đợi đến tối về nhà là tốt rồi.”

“… Gâu.”

Bất quá, mặc dù không có ý kiến gì, Tiếu Lăng Tiêu vẫn cố ý trốn ra chỗ khác, không để Chu Cẩn Sơ trực tiếp nhìn thấy hắn, vì hắn cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ rất rất xấu.

Hắn ngược lại không sợ vì đóng phim mà trở nên khó coi, điều hắn để ý là mình mang bộ dạng xấu xí đứng trước mặt Chu Cẩn Sơ, có thể khiến Chu Cẩn Sơ đột nhiên cảm thấy hắn cũng không đáng yêu như y nghĩ.

Tiếu Lăng Tiêu trốn đằng sau giá để đồ đợi mọi người bố trí xong trường quay. Vì không nhìn thấy người nào, hắn bắt đầu cảm thấy nhàm chán, buồn bực nằm tại chỗ, úp sấp được một lát liền ngủ thiếp đi.

Cũng không biết có phải do liên quan đến đóng phim hay không, Tiếu Lăng Tiêu mơ một giấc mơ, trong mơ hắn cũng không có chủ nhân.

Chu Cẩn Sơ phát hiện ra hắn là người giả trang chó, tức giận đuổi hắn ra khỏi nhà, còn mắng hắn là “Cẩu giả tạo”, “Ngụy liệt”, bị đưa đi thị chúng trong dạ hội ngày 15 tháng 3*, hắn mỗi ngày đều dập đầu nhận sai, nhưng Chu Cẩn Sơ lại chưa từng xuất hiện. (15/3 là ngày  Ngày Quyền Người tiêu dùng Thế giới, trong mơ Chu Cẩn Sơ phát hiện bạn Tiêu là “hàng giả” nên đưa bạn thị chúng vào đêm hội 15/3 được tổ chức hàng năm bên TQ.)

Hắn sợ hãi gầm gừ một tiếng liền tỉnh lại.

Cảnh trong mơ quá mức chân thực, sau khi tỉnh lại trái tim của hắn vẫn còn đập thình thịch, cảm giác tuyệt vọng trong mơ kia đi theo hắn vào thế giới hiện thực.

“Xong rồi.” Hắc đạo diễn nói: “Trung Khuyển đến nằm ở cạnh cửa.”

“Dạ.” Có người đáp lại một tiếng.

Tiếu Lăng Tiêu bị đặt ở trước cửa, mọi người sau đó đều đứng dậy rời đi.

“…” Không biết đã xảy ra chuyện gì, Chu Cẩn Sơ cũng không ở đây, Tiếu Lăng Tiêu cũng không biết y đang bận gì.

Sau giấc mơ vừa nãy, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy khuyết thiếu tình cảm trầm trọng. Hắn đặc biệt muốn nhào vào lồng ngực của “chủ nhân”, nhưng hắn bây giờ không thể làm vậy.

—— hắn phải ngoan ngoãn nằm úp sấp.

“Được rồi.” Hắc đạo diễn chỉ đạo: “Bắt đầu đi.”

Thư ký trường quay dùng sức gào lên: “Cảnh 225, máy quay A1!”

“…”

Do kịch bản, cũng do cả giấc mộng kia, tâm tình của Tiếu Lăng Tiêu tuột dốc không phanh, hắn ỉu xìu nằm sấp xuống, lỗ tai cụp vào, mi mắt rũ xuống.

“…!” Trong nháy mắt, Tiếu Lăng Tiêu bỗng nhiên ngửi được một chút hương vị của Chu Cẩn Sơ lẫn trong không khí.

Hắn cúi đầu ngửi ngửi một lát, quả nhiên không phải ảo giác.

Xem ra vừa nãy Chu Cẩn Sơ có đứng ở đây một lát.

Tiếu Lăng Tiêu ngửi đông ngửi tây trên mặt đất, cố hết sức lần theo dấu vết của chủ nhân, nơi chóp mũi có hương vị quen thuộc khiến lòng hắn tựa hồ an ổn hơn một chút.

Hắn nghĩ, nếu là con chó trong phim, nó có lẽ cũng sẽ làm như vậy.

Mùi vị còn sót lại như phảng phất khẳng định những thứ trước kia đều không phải là ảo giác, loài chó nhất định sẽ liều lĩnh tìm theo dấu vết. Mùi hương trong quá khứ đang phân tán nhàn nhạt trong không khí cô quạnh không bóng người.

“Cut!” Lời nói của Hắc đạo diễn đều toát ra hưng phấn: “Trung Khuyển thực sự là một con chó biết diễn xuất!” Trong kịch bản vốn không có đoạn “lần theo mùi vị của chủ nhân” này, nhưng sau khi Trung Khuyển thêm cảnh này vào, bầu không khí càng thêm bi thương.

“…!” Một lần nữa được khen ngợi diễn xuất, cảm giác thành công trong Tiếu Lăng Tiêu dâng cao.

“Được rồi, cảnh này thông qua.” Hắc đạo diễn lập tức nói: “Cảnh xe đậu ven đường vừa mới quay xong… Bây giờ Trung Khuyển phải nhanh chân chạy ra xem.”

Ống kính máy quay một lần nữa quay về phía Tiếu Lăng Tiêu.

A… Tiếu Lăng Tiêu biết, hắn cần chạy đi.

“Action!” Theo một tiếng hiệu lệnh của đạo diễn, Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy Chu Cẩn Sơ từ trên xe bước xuống.

“…!!!” Tiếu Lăng Tiêu kinh ngạc. Hóa ra vì hai cảnh quay “chủ nhân không ở nhà” và “chủ nhân trở về”, đạo diễn cố ý để Chu Cẩn Sơ biến mất rồi lại xuất hiện.

Mà Tiếu Lăng Tiêu thì, thực sự trúng chiêu!

Hắn vừa nhìn thấy Chu Cẩn Sơ, nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của y, những khoảng khắc đáng sợ trong mơ lập tức vỡ vụn, cái đuôi đung đưa liên tục, hai mắt đều tỏa sáng, bốn cái chân nhanh chóng chuyển động, chỉ muốn nhanh chóng  nhào vào lồng ngực của y.

Mà Chu Cẩn Sơ ở bên kia, cũng vươn tay ra đón hắn.

“Không tồi không tồi!” Hắc đạo diễn thốt lên: “Trung Khuyển bây giờ đều quay một lần liền qua, sắp sánh bằng diễn viên đỉnh cấp rồi!”

Một câu nói, làm Tiếu Lăng Tiêu như muốn bay lên.

***

“Cảnh cuối cùng của Trung Khuyển.” Sau mười phút, Hắc đạo diễn đứng một bên thở dài: “Xuống xe đều là người xa lạ, Trung Khuyển đợi đến khi người cuối cùng bước xuống vẫn không thể chờ được chủ nhân, sau khi đứng đó thất vọng một lát liền trở lại cửa nhà tiếp tục nằm xuống… Cái này có chút khó, khó hơn hẳn so với cảnh trước, có tới ba động tác, Trung Khuyển không biết có làm được không?”

“Thử xem đi.” Chu Cẩn Sơ nói: “Tôi dạy nó thêm vài lần, có thể nó sẽ nhớ.”

“Ừ.”

Chu Cẩn Sơ dắt Tiếu Lăng Tiêu đến vị trí quay, ấn đầu hắn: “Mày đứng ở nơi này một lát, nhớ là ánh mắt phải nhìn chằm chằm vào phía trước, không được nhìn sang chỗ khác.”

Nói xong, lại dẫn Tiếu Lăng Tiêu đến vị trí tiếp theo: “Sau đó, mày sẽ quay người chậm rãi đi về… đi đến đây thì một lần nữa nằm lại trên đất. Ai, thật sự hơi khó.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu: khó cái rắm ấy.

Chu Cẩn Sơ hình như cảm thấy cảnh này rất khó, y tiếp tục hướng dẫn Tiếu Lăng Tiêu, liên tục tám lần, mỗi lần đi xong đều được cho đồ ăn.

Sau lần thứ tám, Chu Cẩn Sơ hỏi Tiếu Lăng Tiêu: “Có làm lại được không?”

Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: sau lần thứ nhất tui đã biết rồi có được không? Bắt đầu cảnh quay.

Tiếu Lăng Tiêu nhập vai vào nhân vật.

Nếu hắn luôn cho rằng “chủ nhân” sẽ trở về tìm hắn, nhưng thực tế lại không có… như vậy hắn nhất định sẽ vô cùng khổ sở.

Hắn buông xuống cái đuôi vừa đung đưa, kéo lê nó trên đất. Hắn cúi thấp đầu thấp xuống dưới cổ, chậm chạp bước trở lại cửa, lần thứ hai ngửi ngửi mặt đất, từ mùi vị càng ngày càng nhạt kia nhận được một chút an ủi.

“Chó tốt!” Hắc đạo diễn vui mừng: “Nó giống như biết mình cần phải “thương tâm”! Khác hẳn với các diễn viên động vật khác, không chỉ có động tác đúng chỗ, còn có thể chú ý đến các chi tiết nhỏ…”

“…”

“Tốt tốt tốt.” Hắc đạo diễn tua chậm lại cảnh quay trong camera giám sát nhiều lần, tỉ mỉ xem xét biểu hiện của Tiếu Lăng Tiêu: “Tốt tốt tốt, rất tốt, không có vấn đề… Như vậy, bây giờ phân diễn của Trung Khuyển đã xong rồi.”

Nói xong, ông đi tới bên cạnh Tiếu Lăng Tiêu, hai tay nâng mặt chó của Tiếu Lăng Tiêu, xoạt xoạt xoạt xoạt mà xoa bóp một trận.

Tiếu Lăng Tiêu không để ý, bị Hắc đạo diễn xoa ra nhiều cái meme.

“Ha ha ha ha,” Hắc đạo diễn nói với Chu Cẩn Sơ: “Đoàn làm phim vốn dự định mua hoa cho Trung Khuyển, còn thêm ít đồ hộp gì đó, nhưng mọi người đột nhiên nghĩ tới nó sẽ không đi, nhất định sẽ thường xuyên theo cậu tới nên thôi, đỡ một khoản tiền, ha ha…”

Chu Cẩn Sơ: “…”

Tiếu lăng Tiêu: “…”

“Được rồi,” Hắc đạo diễn nói tiếp: “Hôm nay chủ yếu quay phân cảnh của Trung Khuyển, ngày mai bắt đầu quay cảnh trong phòng thẩm vấn.”

“Dạ,” Chu Cẩn Sơ nói: “Ngày hôm nay hẳn là ngày mệt nhất của Trung Khuyển, tôi dẫn nó về trước.”

“Mau về đi,” Hắc đạo diễn lại duỗi ra một cánh tay, chậm rãi đưa đến giữa hai mắt, thấy Tiếu Lăng Tiêu làm mắt lé như trong dự tính, lại ha ha cười một trận: “Nuôi rất tốt.”

Tiếu Lăng Tiêu: “…” Phát hiện Hắc đạo diễn cố ý khiến hắn làm mắt lé, Tiếu Lăng Tiêu rất tức giận.

Bất quá, còn chưa kịp nghĩ cách trả thù, hắn đã bị Chu Cẩn Sơ bế lên.

Hắn cảm thấy hơi khó chịu, vì hắn biết người mình bây giờ rất bẩn.

***

Về đến nhà, chuyện đầu tiên Chu Cẩn Sơ làm chính là tắm nước nóng cho Tiếu Lăng Tiêu.

Trước lúc tắm rửa Chu Cẩn Sơ ngẩn người một lát, tháo nhẫn trên ngón áp út xuống đặt lên thành bồn tắm: “Lại mang theo cả nó về.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu biết cái nhẫn kia là đạo cụ đóng phim. Nhân vật Chu Cẩn Sơ đóng đã kết hôn, vì thế ban ngày y sẽ đeo nhẫn, vừa nãy quên tháo ra nên cứ như vậy mang luôn về nhà.

Được nước nóng dội lên người, Tiếu Lăng Tiêu rất thoải mái.

Động tác của Chu Cẩn Sơ vô cùng dịu dàng. Để Trung Khuyển không bị đau, y nhẹ nhàng gỡ ra từng đám lông bết trên người Trung Khuyển. Dưới tác dụng của sữa tắm, y chậm rãi gỡ ra từng sợi lông, cùng lúc đó vuốt nhuận lông mao vừa mới gỡ, đảm bảo không có bất kì sợi lông nào bị dính vào nhau. Y chưa bao giờ giật, cũng không cắt đi, cho dù có gặp phải trường hợp khó gỡ Chu Cẩn Sơ vẫn kiên nhẫn giải quyết.

Vì thể hiện hoàn cảnh của con chó cuối phim, người trong đoàn làm phim không hề nương tay.

Tiếu Lăng Tiêu thoải mái phát ra tiếng hầm hừ.

Được dội nước nóng, còn được bàn tay mềm mại của Chu Cẩn Sơ nhẹ vuốt, Tiếu Lăng Tiêu thoải mái đến mức muốn bay lên. Hắn cuối cùng cũng lý giải được cảnh play ở nhà tắm trong JAV. =))))

“…” Đang gỡ lông, Chu Cẩn Sơ đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Trung Khuyển, mày đang làm gì thế?”

Chu Cẩn Sơ nhìn thấy Trung Khuyển nhà y đang dùng móng vuốt lén lút quấy một vòng trên bụng, sức lực cũng không nhỏ. Dưới nỗ lực của móng vuốt và đệm thịt, một ít lông vừa được gỡ ra lại bết dính vào nhau.

“…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: ngoạ tào, bị phát hiện rồi.

Hắn vốn muốn cả đêm chơi “buồng tắm play”. Chu Cẩn Sơ ở bên kia gỡ, hắn ở đây buộc lại.

Chu Cẩn Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Tao ở đây tốn công sức gỡ ra, mày lại muốn tìm thêm việc cho tao?”

“…”

Sau khi bị bại lộ Tiếu Lăng Tiêu cũng không dám làm loạn nữa.

Không có bạn chó nào đó lén lút giở trò, trận tắm này cuối cùng cũng xong.

“Trung Khuyển đi ra ngoài.” Chu Cẩn Sơ nói: “Tao cũng lắm một lát.”

“… Gâu.” Nhìn thấy Chu Cẩn Sơ một lần nữa xả nước, Tiếu Lăng Tiêu chỉ có thể bước ra khỏi nhà tắm.

***

Tiếu Lăng Tiêu phát hiện nhẫn đặt trên tủ đầu giường.

Á…

Làm một con chó yêu diễn xuất, Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu yy một vở diễn trong lòng.

Trong vở diễn, Chu Cẩn Sơ đưa chiếc nhẫn này cho hắn…

Tiếu Lăng Tiêu vươn ra vuốt chó, làm bộ như mình nhận nhẫn.

Đeo vào ngón tay… Í, không vừa rồi, chỉ có thể treo trên móng vuốt.

Đeo vào đuôi? Hình như cũng không được, haiz, đuôi quá to…

Đeo trên lỗ tai? Vẫn là quá…

Tiếu Lăng Tiêu tìm khắp toàn thân từ trên xuống dưới, đau xót nhận ra hắn không có chỗ nào có thể đeo nhẫn.

Trong lúc còn đang lần mò lung tung, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nghe được một thanh âm: “Trung Khuyển? Mày đang làm gì ở đây thế?”

“…!!!” Tiếu Lăng Tiêu đần độn trừng hai mắt chó. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Chu Cẩn Sơ hôm nay lại tắm nhanh như vậy.

Hắn như thể bị nhìn thấy bí mật không thể cho ai biết, căn bản không suy nghĩ gì đã vươn đầu lưỡi cuốn lấy nhẫn ngậm vào trong miệng. Hắn cảm thấy Chu Cẩn Sơ sẽ không phát hiện ra nhẫn không còn, chờ sau đó… hắn trả về là được rồi.

Chu Cẩn Sơ quả nhiên không phát hiện ra nhẫn đã biến mất.

Thế nhưng, y lại phát hiện ra Trung Khuyển có gì đó không đúng.

“Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ hỏi: “Mày đang ở đây ăn vụng cái gì?”

“…….”

Chu Cẩn Sơ vươn tay đặt dưới miệng chó: “Phun ra.” Y sợ Trung Khuyển ăn phải cái gì không nên ăn.

Tiếu Lăng Tiêu: “…”

“Ngoan, phun ra.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu không còn cách nào khác, chỉ đành gầm gừ một tiếng mở miệng.

Chu Cẩn Sơ nhận được một chiếc nhẫn, có chút bất ngờ, hỏi: “Mày muốn nó làm cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện