Edit: 笑顔Egao
Hai tuần lễ sau đó, sinh hoạt của Tiếu Lăng Tiêu cũng không khác gì ngày thứ hai.
Hắn lên mạng tìm kiếm các loại thông tin liên quan đến người biến thành chó, nhưng mọi thứ vẫn phảng phất như mò kim đáy biển vậy, ngày qua ngày tự biết vô vọng. Nhưng vô vọng buồn bực đã dần dần trở thành bình thản, hi vọng mỗi ngày so với trước đó ngày một xa vời, tâm tình mỗi ngày một trở nên hòa hoãn, xem ra thời gian quả nhiên có thể đem hết thảy cõi lòng tan nát trở thành vô tâm vô phế.
Thôi quên đi… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: vận mệnh an bài như vậy nhất định là có đạo lý riêng của nó, biết đâu đến một ngày nào đó sẽ biến trở lại, hiện tại càng cưỡng cầu lại càng cầu không được.
Qua một ngày lại tính một ngày đi.
Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu khôi phục lại “sinh hoạt” của hắn —— mỗi buổi sáng lén lút không để lại dấu vết lướt web đọc mấy cuốn tiểu thuyết hắn đang theo dõi, lại lướt web video xem mấy bộ phim hắn yêu thích, cuối cùng lướt lướt weibo qua hết một ngày.
Hắn gom hình selfie lại làm một bộ meme, ở dưới mỗi ảnh Husky đều thêm mấy chữ “khinh bỉ”, “trợn mắt há mồm”, “lạnh lùng”, sau đó lập một cái weibo “Meme Husky”, đăng hết toàn bộ hình lên. Biểu tình của hắn đa dạng lại sống động, weibo liên tục cập nhật hình mới, ngắn ngủi hai tuần lễ weibo “Meme Husky” của hắn đã có khoảng 5000 follow, fan đều bày tỏ chưa bao giờ thấy Husky nào có thể làm ra nhiều biểu tình như vậy. Đồng chí Tiếu Lăng Tiêu luôn muốn nổi tiếng mà nổi không được cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác nổi tiếng trên mạng, hắn nhìn bình luận cùng lượt share cảm thấy vô cùng đắc ý.
Khi làm những việc này, Tiếu Lăng Tiêu cũng sẽ ăn đồ ăn vặt. Ở phương diện ăn vặt, Tiếu Lăng Tiêu chân chính nhận ra ưu điểm khi làm chó. Hắn phát hiện hàm răng của mình dùng rất tốt. Từ khi nhặt được một quả phỉ mà lăn qua lăn lại thế nào cũng không mở được, sau đó trong tuyệt vọng dùng hàm răng vô tình cắn vỡ vỏ quả, Tiếu Lăng Tiêu mỗi ngày đều muốn nhấm nháp một chút hoa quả khô mà trước đây vì ngại phiền phức hắn chưa bao giờ ăn.
Mỗi buổi tối sau khi Chu Cẩn Sơ trở về, thân thể Tiếu Lăng Tiêu không còn do chính hắn làm chủ —— Chu Cẩn Sơ có yêu cầu gì hắn chỉ có thể nghe theo.
Đại đa số buổi tối, Chu Cẩn Sơ đều dẫn hắn đi xem phim, hơn nữa thường là phim về động vật.
“Mày xem không hiểu phim của của người, sẽ cảm thấy tẻ nhạt.” Chu Cẩn Sơ nói: “Xem chó đi, ít ra cũng xem được gì đó thú vị.”
Không muốn đâu… Mỗi lần như vậy Tiếu Lăng Tiêu sẽ lại âm thầm gào thét trong lòng: để cho tui xem chuyện loài người đi…
Cùng lúc đó, trong lòng hắn sẽ có chút cảm giác không khỏe, bởi vì trước đây anti từng khẳng định, Chu Cẩn Sơ là một tên đại vô liêm sỉ chỉ biết đến lợi ích cá nhân. Hắn bắt đầu cảm thấy, những gì antifan nói e rằng đều là giả, vẻ ngoài của Chu Cẩn Sơ đúng là băng sơn, nhưng nội tâm của y… hình như… là một người tốt bụng ôn nhu.
Chu Cẩn Sơ lúc xem phim rất chuyên tâm. Chỉ là có vài lần, trên TV chiếu tới cảnh một chú chó đang đi tìm chủ nhân, Chu Cẩn Sơ đột nhiên xoa xoa lớp lông óng mượt sau lưng Tiếu Lăng Tiêu: “Trung Khuyển, nếu như có một ngày mày bị lạc, đừng đi tìm tao, chỉ cần ở nguyên tại chỗ, tao nhất định sẽ đến mang mày về.”
Hai lần trước Tiếu Lăng Tiêu đều không phản ứng lại. Cũng không biết có phải Chu Cẩn Sơ cho rằng chỉ cần lặp lại vài lần là có thể khiến hắn ghi nhớ hay không, giờ lại kiên nhẫn ngồi nói lần thứ ba.
Ai… Tiếu Lăng Tiêu thấy thật phiền, đến lần thứ ba cuối cũng cũng “gâu” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý với đối phương. Bất quá hắn cũng không nói dối, nếu có một ngày hắn bị lạc, ngoại trừ chờ Chu Cẩn Sơ tới tìm mình hắn cũng không biết phải làm gì. Hắn có linh hồn của con người, theo lý thuyết lẽ ra phải hướng tới tự do, nhưng hắn dĩ nhiên lại cảm thấy sống cùng Chu Cẩn Sơ rất tốt. Chu Cẩn Sơ mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ xoa lưng cho hắn, đây chính là thời điểm Tiếu Lăng Tiêu thích nhất trong ngày. Có khi Chu Cẩn Sơ quá mệt không vuốt lông cho hắn, Tiếu Lăng Tiêu sẽ dùng mũi cọ cọ vào lòng bàn tay y, nhất định bắt Chu Cẩn Sơ phải xoa xoa hai phút, đồng thời buồn phiền nghĩ, sau này khi biến trở lại thành người, mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ không được y xoa xoa cho nữa rồi.
Chu Cẩn Sơ là ảnh đế, khi xem phim sẽ chăm chú hơn so với người thường. Có lúc sau khi kết thúc phim, Chu Cẩn Sơ sẽ gõ gõ đầu của Tiếu Lăng Tiêu, nói: “Mọi người có thể diễn tốt như vậy đều do khổ luyện mà thành. Mày cả ngày ở nhà chỉ ăn ăn ngủ ngủ, có biết bản thân mình có bao nhiêu hạnh phúc không?”
“…” Tiếu Lăng Tiêu rất không phục!
Kỹ năng diễn xuất không bằng loài người không tính, nhưng so với chó hắn vẫn rất tự tin! Nếu không làm gì còn tôn nghiêm loài người nữa!
Vì vậy, vào lần nào đó sau khi Chu Cẩn Sơ khen con chó trong phim 《 Thần khuyển Tiểu Thất, Tiếu Lăng Tiêu không cam tâm “xoạt” một tiếng nhảy đến trước ngực Chu Cẩn Sơ, bắt đầu dán lên mặt, lên cổ đối phương ngửi ngửi không ngừng —— con chó Tiểu Thất kia không phải sau khi chủ nhân “chết” đã sốt sắng ngửi khắp nơi hay sao? Thế này có gì khó? Lẽ nào tui lại không làm được?! Tiếu Lăng Tiêu nỗ lực ngửi khắp nơi trên người đối phương, ngửi qua con ngươi sáng bóng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng tao nhã, đột nhiên… đột nhiên cảm thấy cả người không được bình thường. Không thể nào… Tiếu Lăng Tiêu vẫn luôn là một gay bắt đầu suy nghĩ: sau khi biến thành chó đã lâu rồi chưa DIY… nếu không tại sao nhìn thấy mỹ nhân tim sẽ đập ầm ầm vậy… sau khi phát hiện ra điều này hắn “ngao” một tiếng, từ trên người đối phương nhảy xuống, chạy thẳng về ổ chó của mình.
Một lần khác, Chu Cẩn Sơ khen chú chó Uggie trong《 The Artist 》, vì Uggie khi nghe được tiếng súng sẽ giả chết. Chu Cẩn Sơ cũng chỉ tay về phía Trung Khuyển “pằng” một tiếng, Tiếu Lăng Tiêu lập tức tiến vào trạng thái giả chết. Hắn không chỉ giả chết, kỹ thuật còn cao hơn một bậc, diễn lại cảnh kinh điển, “Gâu” một tiếng, sau đó lại “Ngao” lên rồi rũ đầu xuống một bên, cuối cùng vẫn không kịp nói ra người giết mình là ai. Chu Cẩn Sơ còn đang kinh ngạc trước năng lực học tập của chó nhà mình, cũng không để ý diễn xuất kém cỏi của Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu luôn ở trạng thái bị động nghe theo lời Chu Cẩn Sơ, cơ bản chỉ dám chủ động tiến hành một việc —— quan sát “chủ nhân” của hắn.
Chu Cẩn Sơ bị bôi đen sì một thân, đại chiến fan – antifan diễn ra không ngừng nghỉ. Tiếu Lăng Tiêu không có chuyện gì làm, đang buồn bực ngán ngẩm đột nhiên muốn nghiệm chứng một chút những tin đồn kia. Hắn nghĩ, nếu như những tin đồn kia đều là sự thật, hoặc thậm chí còn xấu hơn cả tin hắn đã biết, sau khi biến trở lại thành người hắn càng có thêm nhiều chứng cứ để anti người này; nếu tất cả đều là giả, hắn có thể khuyên bảo người khác đừng giội nước bẩn* lung tung. (giội nước bẩn: ý nói bịa đặt tin tức bôi đen người khác)
Nghiệm chứng tin đồn thứ nhất, Chu Cẩn Sơ là chó Teddy hình người, không quản được chim nhỏ, là tên cặn bã, lừa gạt vô số diễn viên và fan lên giường, cứ đến sáng là vèo một cái đá luôn người.
Tiếu Lăng Tiêu quan sát ròng rã một tháng, cũng không nhìn thấy y cặn bã ở chỗ nào. Chu Cẩn Sơ mỗi ngày đều về nhà ngủ, hơn nữa mỗi ngày đến tám giờ đã trèo lên giường. Còn ban ngày chắc chắn không thể nào —— Chu Cẩn Sơ tại sao lại phải từ bỏ buổi tối vô cùng thích hợp cho việc hẹn hò để chọn ban ngày? Tin đồn thứ hai, Chu Cẩn Sơ đã sớm bí mật kết hôn, đến con cũng đã có, nhưng bên ngoài lại tuyên bố độc thân để lừa dối fan. Tin đồn này so với cái đầu tiên có vẻ mâu thuẫn, nhưng cái gọi là tin đồn luôn là thứ khó dự đoán như vậy đấy.
Tiếu Lăng Tiêu nhìn xung quanh, xác định đây cũng là tin đồn thất thiệt. vì hắn chưa từng gặp nữ nhân nào có thể coi là “lão bà”. Chu Cẩn Sơ không tới nơi khác, người khác cũng không đến nhà y, mỗi ngày dính lấy Chu Cẩn Sơ cũng chỉ có mỗi mình mình. Nếu như Chu Cẩn Sơ có lão bà, vậy cũng chỉ có thể là Tiếu lăng Tiêu hắn mà thôi.
Hơn nữa, Chu Cẩn Sơ cũng không thường xuyên liên lạc với ai, chuyện mỗi ngày đều gọi điện thoại nhắn tin cho ai đó hàng giờ liền hoàn toàn không xảy ra. Có một lần tình cờ, Chu Cẩn Sơ đang chat cùng bạn bè, Tiếu Lăng Tiêu dáo dác ngó trộm hai cái, phát hiện… Chu Cẩn Sơ đang khoe mình với người khác… giang hồ còn gọi là khoe chó. Chu Cẩn Sơ gửi mấy bức ảnh đáng yêu nhất của hắn cho bạn bè xem, sau khi liên tiếp nhận được khen ngợi tâm tình trở nên rất tốt.
“…” Tiếu Lăng Tiêu sau khi chứng kiến cảm thấy cả thân chó đều không ổn, trong lòng có thứ gì đó ấm nóng đang cuồn cuộn dâng trào, vì hai mươi mấy năm qua chưa từng có ai vì hắn mà tự hào, từ trước đến nay cũng chưa từng có người đem hắn ra khoe. Trong mắt cha mẹ, việc hắn thích đóng phim, muốn dựa vào đóng phim kiếm cơm là lựa chọn vô cùng thiếu khôn ngoan. Hắn nhận ra, bề ngoài Chu Cẩn Sơ luôn không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong lòng thực sự rất yêu thích hắn. Tiếu Lăng Tiêu gần như ngọt ngào một lát liền từ antifan chuyển thành fan, đồng thời hiểu ra từ anti chuyển thành fan chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tin đồn thứ ba, chính là một vị tình nhân trong scandal nào đó phát biểu —— JJ của Chu Cẩn Sơ không xài được.
Tiếu Lăng Tiêu sau khi Chu Cẩn Sơ tắm rửa xong quấn khăn tắm ra ngoài liền chạy đến giữa hai chân y, ngẩng đầu nhìn lên trên, cảm thấy hai mắt chó hợp kim titan đều muốn đui mù, độ lớn nhỏ rõ ràng tuyệt đối tuyệt đối không có vấn đề, còn công năng… Tiếu Lăng Tiêu biết hắn không có cơ hội để nghiệm chứng rồi. Bất quá cho dù có là thật, đây cũng không thể coi là tin đồn được, cũng không cần để tâm.
Tin đồn toàn là giả… Tiếu Lăng Tiêu không hiểu, tại sao Chu Cẩn Sơ xưa nay đều không phản bác.
Chu Cẩn Sơ rất bình tĩnh, ngược lại là hắn bắt đầu sử dụng mấy trăm tài khoản forum cùng weibo làm sáng tỏ những tin đồn này, lập tức gây ra một trận đại chiến khói thuốc súng mù mịt.
Chuyện tin đồn Tiếu Lăng Tiêu nghĩ mãi cũng không thủng, mãi cho đến một ngày hắn đang tắm nắng dưới cửa sổ bị một đóa hoa rụng ra từ chậu rơi trúng đầu.
“…” Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu, ngậm đóa hoa kia lên, muốn tìm một chỗ đặt vào. Vứt hoa đi cũng không phải cách hay. Ở nhà Tiếu Lăng Tiêu, đối với hoa rụng, hắn sẽ bỏ lại vào chậu chứ không vứt đi, bởi vì nghe nói làm như vậy sẽ tăng độ phì nhiêu cho đất. Không phải còn có câu nói “Lạc hồng bất thị vô tình vật, hóa tác xuân nê canh hộ hoa” đấy sao.
Vừa vặn bị Chu Cẩn Sơ nhìn thấy, y hơi kinh ngạc hỏi Tiếu Lăng Tiêu: “Mày phá hoại? Mày là một con chó sẽ phá hoại sao?”
Không… không phải… Tiếu Lăng Tiêu rất sợ bị Chu Cẩn Sơ ghét, gào thét trong lòng: Không phải! Là do nó động thủ trước! Là! Nó! Động! Thủ! Trước!
May mà Chu Cẩn Sơ không nói thêm gì, bước đến gần đóa hoa, cúi đầu nhìn xuống, sau đó dùng chân đá đá nó về phía góc tường, bỏ đi.
Đi rồi… đi rồi… Tiếu Lăng Tiêu đoán, Chu Cẩn Sơ định để nhân viên vệ sinh làm theo giờ đến quét nó đi.
Quá lười… quá lười… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ, người này thực sự quá lười rồi.
Sau đó, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nghĩ đến một khả năng vì sao Chu Cẩn Sơ chưa bao giờ bác bỏ tin đồn —— chỉ là do y cảm thấy phiền phức thôi…
Hai tuần lễ sau đó, sinh hoạt của Tiếu Lăng Tiêu cũng không khác gì ngày thứ hai.
Hắn lên mạng tìm kiếm các loại thông tin liên quan đến người biến thành chó, nhưng mọi thứ vẫn phảng phất như mò kim đáy biển vậy, ngày qua ngày tự biết vô vọng. Nhưng vô vọng buồn bực đã dần dần trở thành bình thản, hi vọng mỗi ngày so với trước đó ngày một xa vời, tâm tình mỗi ngày một trở nên hòa hoãn, xem ra thời gian quả nhiên có thể đem hết thảy cõi lòng tan nát trở thành vô tâm vô phế.
Thôi quên đi… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: vận mệnh an bài như vậy nhất định là có đạo lý riêng của nó, biết đâu đến một ngày nào đó sẽ biến trở lại, hiện tại càng cưỡng cầu lại càng cầu không được.
Qua một ngày lại tính một ngày đi.
Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu khôi phục lại “sinh hoạt” của hắn —— mỗi buổi sáng lén lút không để lại dấu vết lướt web đọc mấy cuốn tiểu thuyết hắn đang theo dõi, lại lướt web video xem mấy bộ phim hắn yêu thích, cuối cùng lướt lướt weibo qua hết một ngày.
Hắn gom hình selfie lại làm một bộ meme, ở dưới mỗi ảnh Husky đều thêm mấy chữ “khinh bỉ”, “trợn mắt há mồm”, “lạnh lùng”, sau đó lập một cái weibo “Meme Husky”, đăng hết toàn bộ hình lên. Biểu tình của hắn đa dạng lại sống động, weibo liên tục cập nhật hình mới, ngắn ngủi hai tuần lễ weibo “Meme Husky” của hắn đã có khoảng 5000 follow, fan đều bày tỏ chưa bao giờ thấy Husky nào có thể làm ra nhiều biểu tình như vậy. Đồng chí Tiếu Lăng Tiêu luôn muốn nổi tiếng mà nổi không được cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác nổi tiếng trên mạng, hắn nhìn bình luận cùng lượt share cảm thấy vô cùng đắc ý.
Khi làm những việc này, Tiếu Lăng Tiêu cũng sẽ ăn đồ ăn vặt. Ở phương diện ăn vặt, Tiếu Lăng Tiêu chân chính nhận ra ưu điểm khi làm chó. Hắn phát hiện hàm răng của mình dùng rất tốt. Từ khi nhặt được một quả phỉ mà lăn qua lăn lại thế nào cũng không mở được, sau đó trong tuyệt vọng dùng hàm răng vô tình cắn vỡ vỏ quả, Tiếu Lăng Tiêu mỗi ngày đều muốn nhấm nháp một chút hoa quả khô mà trước đây vì ngại phiền phức hắn chưa bao giờ ăn.
Mỗi buổi tối sau khi Chu Cẩn Sơ trở về, thân thể Tiếu Lăng Tiêu không còn do chính hắn làm chủ —— Chu Cẩn Sơ có yêu cầu gì hắn chỉ có thể nghe theo.
Đại đa số buổi tối, Chu Cẩn Sơ đều dẫn hắn đi xem phim, hơn nữa thường là phim về động vật.
“Mày xem không hiểu phim của của người, sẽ cảm thấy tẻ nhạt.” Chu Cẩn Sơ nói: “Xem chó đi, ít ra cũng xem được gì đó thú vị.”
Không muốn đâu… Mỗi lần như vậy Tiếu Lăng Tiêu sẽ lại âm thầm gào thét trong lòng: để cho tui xem chuyện loài người đi…
Cùng lúc đó, trong lòng hắn sẽ có chút cảm giác không khỏe, bởi vì trước đây anti từng khẳng định, Chu Cẩn Sơ là một tên đại vô liêm sỉ chỉ biết đến lợi ích cá nhân. Hắn bắt đầu cảm thấy, những gì antifan nói e rằng đều là giả, vẻ ngoài của Chu Cẩn Sơ đúng là băng sơn, nhưng nội tâm của y… hình như… là một người tốt bụng ôn nhu.
Chu Cẩn Sơ lúc xem phim rất chuyên tâm. Chỉ là có vài lần, trên TV chiếu tới cảnh một chú chó đang đi tìm chủ nhân, Chu Cẩn Sơ đột nhiên xoa xoa lớp lông óng mượt sau lưng Tiếu Lăng Tiêu: “Trung Khuyển, nếu như có một ngày mày bị lạc, đừng đi tìm tao, chỉ cần ở nguyên tại chỗ, tao nhất định sẽ đến mang mày về.”
Hai lần trước Tiếu Lăng Tiêu đều không phản ứng lại. Cũng không biết có phải Chu Cẩn Sơ cho rằng chỉ cần lặp lại vài lần là có thể khiến hắn ghi nhớ hay không, giờ lại kiên nhẫn ngồi nói lần thứ ba.
Ai… Tiếu Lăng Tiêu thấy thật phiền, đến lần thứ ba cuối cũng cũng “gâu” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý với đối phương. Bất quá hắn cũng không nói dối, nếu có một ngày hắn bị lạc, ngoại trừ chờ Chu Cẩn Sơ tới tìm mình hắn cũng không biết phải làm gì. Hắn có linh hồn của con người, theo lý thuyết lẽ ra phải hướng tới tự do, nhưng hắn dĩ nhiên lại cảm thấy sống cùng Chu Cẩn Sơ rất tốt. Chu Cẩn Sơ mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ xoa lưng cho hắn, đây chính là thời điểm Tiếu Lăng Tiêu thích nhất trong ngày. Có khi Chu Cẩn Sơ quá mệt không vuốt lông cho hắn, Tiếu Lăng Tiêu sẽ dùng mũi cọ cọ vào lòng bàn tay y, nhất định bắt Chu Cẩn Sơ phải xoa xoa hai phút, đồng thời buồn phiền nghĩ, sau này khi biến trở lại thành người, mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ không được y xoa xoa cho nữa rồi.
Chu Cẩn Sơ là ảnh đế, khi xem phim sẽ chăm chú hơn so với người thường. Có lúc sau khi kết thúc phim, Chu Cẩn Sơ sẽ gõ gõ đầu của Tiếu Lăng Tiêu, nói: “Mọi người có thể diễn tốt như vậy đều do khổ luyện mà thành. Mày cả ngày ở nhà chỉ ăn ăn ngủ ngủ, có biết bản thân mình có bao nhiêu hạnh phúc không?”
“…” Tiếu Lăng Tiêu rất không phục!
Kỹ năng diễn xuất không bằng loài người không tính, nhưng so với chó hắn vẫn rất tự tin! Nếu không làm gì còn tôn nghiêm loài người nữa!
Vì vậy, vào lần nào đó sau khi Chu Cẩn Sơ khen con chó trong phim 《 Thần khuyển Tiểu Thất, Tiếu Lăng Tiêu không cam tâm “xoạt” một tiếng nhảy đến trước ngực Chu Cẩn Sơ, bắt đầu dán lên mặt, lên cổ đối phương ngửi ngửi không ngừng —— con chó Tiểu Thất kia không phải sau khi chủ nhân “chết” đã sốt sắng ngửi khắp nơi hay sao? Thế này có gì khó? Lẽ nào tui lại không làm được?! Tiếu Lăng Tiêu nỗ lực ngửi khắp nơi trên người đối phương, ngửi qua con ngươi sáng bóng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng tao nhã, đột nhiên… đột nhiên cảm thấy cả người không được bình thường. Không thể nào… Tiếu Lăng Tiêu vẫn luôn là một gay bắt đầu suy nghĩ: sau khi biến thành chó đã lâu rồi chưa DIY… nếu không tại sao nhìn thấy mỹ nhân tim sẽ đập ầm ầm vậy… sau khi phát hiện ra điều này hắn “ngao” một tiếng, từ trên người đối phương nhảy xuống, chạy thẳng về ổ chó của mình.
Một lần khác, Chu Cẩn Sơ khen chú chó Uggie trong《 The Artist 》, vì Uggie khi nghe được tiếng súng sẽ giả chết. Chu Cẩn Sơ cũng chỉ tay về phía Trung Khuyển “pằng” một tiếng, Tiếu Lăng Tiêu lập tức tiến vào trạng thái giả chết. Hắn không chỉ giả chết, kỹ thuật còn cao hơn một bậc, diễn lại cảnh kinh điển, “Gâu” một tiếng, sau đó lại “Ngao” lên rồi rũ đầu xuống một bên, cuối cùng vẫn không kịp nói ra người giết mình là ai. Chu Cẩn Sơ còn đang kinh ngạc trước năng lực học tập của chó nhà mình, cũng không để ý diễn xuất kém cỏi của Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu luôn ở trạng thái bị động nghe theo lời Chu Cẩn Sơ, cơ bản chỉ dám chủ động tiến hành một việc —— quan sát “chủ nhân” của hắn.
Chu Cẩn Sơ bị bôi đen sì một thân, đại chiến fan – antifan diễn ra không ngừng nghỉ. Tiếu Lăng Tiêu không có chuyện gì làm, đang buồn bực ngán ngẩm đột nhiên muốn nghiệm chứng một chút những tin đồn kia. Hắn nghĩ, nếu như những tin đồn kia đều là sự thật, hoặc thậm chí còn xấu hơn cả tin hắn đã biết, sau khi biến trở lại thành người hắn càng có thêm nhiều chứng cứ để anti người này; nếu tất cả đều là giả, hắn có thể khuyên bảo người khác đừng giội nước bẩn* lung tung. (giội nước bẩn: ý nói bịa đặt tin tức bôi đen người khác)
Nghiệm chứng tin đồn thứ nhất, Chu Cẩn Sơ là chó Teddy hình người, không quản được chim nhỏ, là tên cặn bã, lừa gạt vô số diễn viên và fan lên giường, cứ đến sáng là vèo một cái đá luôn người.
Tiếu Lăng Tiêu quan sát ròng rã một tháng, cũng không nhìn thấy y cặn bã ở chỗ nào. Chu Cẩn Sơ mỗi ngày đều về nhà ngủ, hơn nữa mỗi ngày đến tám giờ đã trèo lên giường. Còn ban ngày chắc chắn không thể nào —— Chu Cẩn Sơ tại sao lại phải từ bỏ buổi tối vô cùng thích hợp cho việc hẹn hò để chọn ban ngày? Tin đồn thứ hai, Chu Cẩn Sơ đã sớm bí mật kết hôn, đến con cũng đã có, nhưng bên ngoài lại tuyên bố độc thân để lừa dối fan. Tin đồn này so với cái đầu tiên có vẻ mâu thuẫn, nhưng cái gọi là tin đồn luôn là thứ khó dự đoán như vậy đấy.
Tiếu Lăng Tiêu nhìn xung quanh, xác định đây cũng là tin đồn thất thiệt. vì hắn chưa từng gặp nữ nhân nào có thể coi là “lão bà”. Chu Cẩn Sơ không tới nơi khác, người khác cũng không đến nhà y, mỗi ngày dính lấy Chu Cẩn Sơ cũng chỉ có mỗi mình mình. Nếu như Chu Cẩn Sơ có lão bà, vậy cũng chỉ có thể là Tiếu lăng Tiêu hắn mà thôi.
Hơn nữa, Chu Cẩn Sơ cũng không thường xuyên liên lạc với ai, chuyện mỗi ngày đều gọi điện thoại nhắn tin cho ai đó hàng giờ liền hoàn toàn không xảy ra. Có một lần tình cờ, Chu Cẩn Sơ đang chat cùng bạn bè, Tiếu Lăng Tiêu dáo dác ngó trộm hai cái, phát hiện… Chu Cẩn Sơ đang khoe mình với người khác… giang hồ còn gọi là khoe chó. Chu Cẩn Sơ gửi mấy bức ảnh đáng yêu nhất của hắn cho bạn bè xem, sau khi liên tiếp nhận được khen ngợi tâm tình trở nên rất tốt.
“…” Tiếu Lăng Tiêu sau khi chứng kiến cảm thấy cả thân chó đều không ổn, trong lòng có thứ gì đó ấm nóng đang cuồn cuộn dâng trào, vì hai mươi mấy năm qua chưa từng có ai vì hắn mà tự hào, từ trước đến nay cũng chưa từng có người đem hắn ra khoe. Trong mắt cha mẹ, việc hắn thích đóng phim, muốn dựa vào đóng phim kiếm cơm là lựa chọn vô cùng thiếu khôn ngoan. Hắn nhận ra, bề ngoài Chu Cẩn Sơ luôn không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong lòng thực sự rất yêu thích hắn. Tiếu Lăng Tiêu gần như ngọt ngào một lát liền từ antifan chuyển thành fan, đồng thời hiểu ra từ anti chuyển thành fan chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tin đồn thứ ba, chính là một vị tình nhân trong scandal nào đó phát biểu —— JJ của Chu Cẩn Sơ không xài được.
Tiếu Lăng Tiêu sau khi Chu Cẩn Sơ tắm rửa xong quấn khăn tắm ra ngoài liền chạy đến giữa hai chân y, ngẩng đầu nhìn lên trên, cảm thấy hai mắt chó hợp kim titan đều muốn đui mù, độ lớn nhỏ rõ ràng tuyệt đối tuyệt đối không có vấn đề, còn công năng… Tiếu Lăng Tiêu biết hắn không có cơ hội để nghiệm chứng rồi. Bất quá cho dù có là thật, đây cũng không thể coi là tin đồn được, cũng không cần để tâm.
Tin đồn toàn là giả… Tiếu Lăng Tiêu không hiểu, tại sao Chu Cẩn Sơ xưa nay đều không phản bác.
Chu Cẩn Sơ rất bình tĩnh, ngược lại là hắn bắt đầu sử dụng mấy trăm tài khoản forum cùng weibo làm sáng tỏ những tin đồn này, lập tức gây ra một trận đại chiến khói thuốc súng mù mịt.
Chuyện tin đồn Tiếu Lăng Tiêu nghĩ mãi cũng không thủng, mãi cho đến một ngày hắn đang tắm nắng dưới cửa sổ bị một đóa hoa rụng ra từ chậu rơi trúng đầu.
“…” Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu, ngậm đóa hoa kia lên, muốn tìm một chỗ đặt vào. Vứt hoa đi cũng không phải cách hay. Ở nhà Tiếu Lăng Tiêu, đối với hoa rụng, hắn sẽ bỏ lại vào chậu chứ không vứt đi, bởi vì nghe nói làm như vậy sẽ tăng độ phì nhiêu cho đất. Không phải còn có câu nói “Lạc hồng bất thị vô tình vật, hóa tác xuân nê canh hộ hoa” đấy sao.
Vừa vặn bị Chu Cẩn Sơ nhìn thấy, y hơi kinh ngạc hỏi Tiếu Lăng Tiêu: “Mày phá hoại? Mày là một con chó sẽ phá hoại sao?”
Không… không phải… Tiếu Lăng Tiêu rất sợ bị Chu Cẩn Sơ ghét, gào thét trong lòng: Không phải! Là do nó động thủ trước! Là! Nó! Động! Thủ! Trước!
May mà Chu Cẩn Sơ không nói thêm gì, bước đến gần đóa hoa, cúi đầu nhìn xuống, sau đó dùng chân đá đá nó về phía góc tường, bỏ đi.
Đi rồi… đi rồi… Tiếu Lăng Tiêu đoán, Chu Cẩn Sơ định để nhân viên vệ sinh làm theo giờ đến quét nó đi.
Quá lười… quá lười… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ, người này thực sự quá lười rồi.
Sau đó, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nghĩ đến một khả năng vì sao Chu Cẩn Sơ chưa bao giờ bác bỏ tin đồn —— chỉ là do y cảm thấy phiền phức thôi…
Danh sách chương