Edit: 笑顔Egao.
Chỉ sau vẻn vẹn mười ngày Tiếu Lăng Tiêu đã nhận được thông báo thử kính nhân vật khuyển yêu.
“…!!!” Tiếu Lăng Tiêu lần này thực sự cảm nhận được chỗ tốt của bàn tay vàng. Hắn nghĩ: tui có một cha nuôi là lão đại, mặt lại đẹp trai, làm chó hai năm đã thành khuyển ảnh đế, hơn nữa còn có một loại hiểu ngầm với Chu Cẩn Sơ, từng cùng nhau quay hai bộ phim điện ảnh… Có ưu thế như vậy mà còn không lấy nổi nhân vật này, tui đây có thể rời khỏi giới giải trí được rồi.
Nơi thử kính rất xa, đoàn làm phim chọn địa điểm tại một tòa cao ốc ở tận vùng ngoại ô.
Sau khi đến nơi, Tiếu Lăng Tiêu được nữ staff đưa số thứ tự, chỉ đường cho hắn đến phòng nghỉ ngồi chờ.
Tiếu Lăng Tiêu cho rằng mình đã đến rất sớm, nhưng khi đến phòng nghỉ mới thấy bên trong đã có rất nhiều người, có cả các chú các dì, đủ loại tuấn nam mỹ nữ, đến trẻ con cũng có, Tiếu Lăng Tiêu cũng không rõ vai diễn mỗi người muốn thử kính là ai.
Ngồi ngẩn người một lát, bỗng có một staff tới chia mọi người thành từng nhóm theo vai diễn. Tiếu Lăng Tiêu quan sát xung quanh, phát hiện ra tính cả mình, số người muốn thử vai khuyển yêu tổng cộng là năm người. Lần thử kính này không được thông báo công khai, người trong danh sách thử kính hoặc là do người quen giới thiệu tới, hoặc là do phó đạo diễn chọn ra từ các CV đủ điều kiện. Bốn người còn lại đều ăn mặc rất bình thường, riêng Tiếu Lăng Tiêu mặc một cái áo in hình đầu chó, lộ rõ bản chất là một con chó tâm cơ. Hình vẽ nhìn rất thật, kích thước rất to, còn mang theo hiệu ứng 3D, Tiếu Lăng Tiêu mặc chiếc áo này nhìn càng giống chó hơn so với những người xung quanh.
“Sao anh lại muốn diễn khuyển yêu?” Một đối thủ cạnh tranh hỏi Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu nói: “Vì tôi hiểu rất rõ về loài chó.”
“Tôi cũng thế.” Người kia nghiêm túc nói: “Tôi nuôi chó đã mười năm rồi.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu lại đung đưa cái đuôi chó vốn không tồn tại của hắn, cảm thấy mình hoàn toàn không có tiếng nói chung với cái tên ngồi bên cạnh này.
Ngay lúc này, một chị gái xinh đẹp đi tới, nói mình là chuyên gia trang điểm được đoàn làm phim mời tới, đến đây xem mọi người có cần hóa trang gì hay không. Cô nàng cầm một ít dụng cụ đi đi lại lại giữa đám người, thỉnh thoảng lại vươn tay lấy dụng cụ tô tô vẽ vẽ trên mặt mọi người.
Cùng lúc đó còn xuất hiện một staff đến phổ biến cho mọi người nội dung tóm tắt của bộ phim, các nhân vật đặc thù, cùng với một số yêu cầu riêng của đạo diễn và quay phim.
“Trong căn phòng bên kia có vài tấm gương, có thể đến diễn thử trước gương để tìm kiếm cảm giác. Chín giờ sẽ bắt đầu thử kính, từng nhóm lần lượt lên tầng ba để thử.” Staff phổ biến lần cuối trước khi rời đi.
Tiếu Lăng Tiêu đứng trước gương chuẩn bị đến nửa ngày, sau đó ngồi chờ tới tận một giờ chiều mới đến lượt nhóm thử vai khuyển yêu lên tầng ba.
Tiếu Lăng Tiêu là người đầu tiên thử kính.
Vừa vào phòng, hắn lập tức có thể tìm thấy Chu Cẩn Sơ theo bản năng, một phần còn do người kia quá chói mắt. Chu Cẩn Sơ ngồi ở đó, bộ dạng lười biếng, một thân quần áo màu đen càng làm nổi bật lên nước da trắng nõn của y.
Khi y nhìn thấy Tiếu Lăng Tiêu, khóe miệng bỗng lộ ra ý cười.
“Ngồi đi.” Phó đạo diễn số một nói với hắn.
“… Cảm ơn.”
“Cẩn Sơ,” Vị đạo diễn ngồi ghế giữa quay sang nói với Chu Cẩn Sơ đang ngồi bên cạnh: “Lần này mời cậu tới chủ yếu để xem màn thử kính này.”
Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.
Đạo diễn nói tiếp: “Mấy người bọn tôi đều chưa từng nuôi chó, cũng không rõ một con chó bình thường sẽ hành động như thế nào. Cậu nuôi Trung Khuyển đã hai năm, lần này đành nhờ người có kinh nghiệm như cậu tư vấn vậy.”
“Được.” Chu Cẩn Sơ đồng ý một tiếng.
Tiếu Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế nhỏ lập tức kích động —— hóa ra lần này muốn dùng Trung Khuyển để so sánh sao?! Vậy sẽ không có người nào chiếm nhiều ưu thế hơn hắn hết!
Quả thực… quả thực là bánh bao lớn từ trên trời rơi xuống a a a!
“Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy Trung Khuyển.” Đạo diễn thuận miệng hỏi một câu: “Trung Khuyển dạo này vẫn khỏe chứ?”
“…” Ánh mắt Chu Cẩn Sơ trở nên ảm đạm: “Vẫn khỏe.”
Trên thực tế lại không ổn chút nào.
Trung Khuyển mất đi sự lanh lợi trước kia, trở nên giống một con chó ngu ngốc. Nó đột nhiên không còn nghe hiểu tiếng người, tất cả các mệnh lệnh được quy định trước đây nó đều không hiểu. Nó quậy tung nhà cửa, đổ mực nước lên đất, còn dùng chân giẫm loạn xạ, vết mực theo dấu chân của nó trải dài lên tận tầng trên, giấy vệ sinh cũng bị nó quậy nát bét, sàn nhà vệ sinh tràn đầy giấy vụn. Nó còn thường xuyên cắn quần áo của y, cắn cả dép lê, vật dụng thường ngày, chứng minh thư, thậm chí cả thảm chùi chân ở góc giường lẫn drap giường đều không buông tha.
Y đã đưa Trung Khuyển đến khám bác sĩ vài lần, bác sĩ lần nào cũng nói các chỉ số cơ thể của nó đều bình thường. Y mời cả bác sĩ tâm lý thú y, bác sĩ lại nói nó mắc phải loại triệu chứng xuất hiện sau một thời gian dài bị giam cầm, tỷ như tính tình nóng nảy, nhưng trên thực tế, từ trước đến nay y chưa từng nhốt Trung Khuyển một lần nào. Y hoài nghi có người thừa dịp y không để ý bắt nhốt Trung Khuyển, nhưng sau khi hỏi hết một lượt, không một ai từng thấy có người làm loại chuyện này.
“Được rồi.” Đạo diễn ngẩng đầu, nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Cậu tự giới thiệu một chút đi.”
“Tôi, tôi tên Tiếu Lăng Tiêu.” Tiếu Lăng Tiêu hơi căng thẳng: “26 tuổi, nghề nghiệp là diễn viên, từng diễn qua một số phim điện ảnh 《 Tiểu thái giám có siêu năng lực 》, 《 Tổng tài bá đạo cô nhóc ngây thơ 》, 《 Nữ sát thủ thần bí 》…”
“Dừng lại.” Đạo diễn sau khi nghe mấy cái tên này, lông mày rõ ràng nhíu lại: “Hai năm qua cậu không có tác phẩm nào?”
“Tôi…” Tiếu Lăng Tiêu bất đắc dĩ: “Không có.” Thực ra, hắn rõ ràng có hai bộ rất nổi.
“Trong thời gian đó cậu làm gì?”
Tiếu Lăng Tiêu liếc Chu Cẩn Sơ một cái, đáp: “Học diễn xuất cùng người khác.”
“Là ai?”
“Một diễn viên đỉnh cấp, tôi không tiện nói tên. Nhờ duyên phận mà quen được anh ấy. Chờ lát nữa thử kính là mọi người có thể nhìn thấy kết quả.”
Đạo diễn lại hỏi tiếp: “Ngoại trừ học diễn xuất, cậu không làm gì khác nữa à?”
Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ một lát: “Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, khiến tôi cảm nhận được đủ loại cung bậc cảm xúc, tin rằng nó sẽ đưa diễn xuất của tôi lên một tầm cao mới.” Hai năm qua, đủ loại cảm xúc đau thương, vui sướng, hoảng sợ, an tâm, thất vọng, thỏa mãn… hắn đều đã trải qua. Cái loại cảm xúc này dần dần xuất hiện ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều thứ trước đây hắn không hiểu được.
“Được rồi, vậy diễn cho tôi xem thử đi.” Đạo diễn cũng không tiếp tục tìm hiểu sâu thêm, vì điều đó cũng không quá mức quan trọng. Chỉ cần diễn xuất tốt, một khoảng thời gian nghỉ diễn cũng có ảnh hưởng gì đâu? “Dạ.” Tiếu Lăng Tiêu điều chỉnh lại hô hấp.
“Cậu đeo hai cái tai chó kia lên đi.” Đạo diễn chỉ tay lên mặt bàn. Nhân vật này trong phim lúc nào cũng có một đôi tai chó, đạo diễn muốn nhìn thử.
“Vâng…” Tai chó lông xù này rất giống tai Husky, Tiếu Lăng Tiêu vừa đeo lên đã thấy hai mắt đạo diễn sáng rực trong chớp mắt.
“Được rồi, đầu tiên,” đạo diễn đưa một phong thư cho Tiếu Lăng Tiêu: “Nếu cậu là khuyển yêu, sư huynh giao việc đưa thư tới chỗ sư phụ cho cậu, cậu sẽ cầm nó như thế nào? Biễu diễn lại hành động đó đi.”
Suy nghĩ của ông là, để diễn viên nắm tay lại thành móng vuốt, hai “móng” thu lại, vụng về cầm phong thư, động tác này vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Nhưng không ngờ, Tiếu Lăng Tiêu chưa cần suy nghĩ đã nhanh chóng nhận phong thư, “pặp” một tiếng ngậm thư vào miệng, hai tay khom lại thành nắm đấm đặt trước ngực.
Hắn mở to hai con mắt sáng lấp lánh, không chớp mắt nhìn Chu Cẩn Sơ.
“…” Đạo diễn không ngờ còn có cách diễn như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại mới thấy, như vậy có vẻ hợp lí hơn.
Ông hỏi Chu Cẩn Sơ ngồi bên cạnh: “Thế nào?”
Chu Cẩn Sơ hơi dừng lại một chút, nói: “Giống Trung Khuyển trước đây… không giống nó của bây giờ.”
Chỉ sau vẻn vẹn mười ngày Tiếu Lăng Tiêu đã nhận được thông báo thử kính nhân vật khuyển yêu.
“…!!!” Tiếu Lăng Tiêu lần này thực sự cảm nhận được chỗ tốt của bàn tay vàng. Hắn nghĩ: tui có một cha nuôi là lão đại, mặt lại đẹp trai, làm chó hai năm đã thành khuyển ảnh đế, hơn nữa còn có một loại hiểu ngầm với Chu Cẩn Sơ, từng cùng nhau quay hai bộ phim điện ảnh… Có ưu thế như vậy mà còn không lấy nổi nhân vật này, tui đây có thể rời khỏi giới giải trí được rồi.
Nơi thử kính rất xa, đoàn làm phim chọn địa điểm tại một tòa cao ốc ở tận vùng ngoại ô.
Sau khi đến nơi, Tiếu Lăng Tiêu được nữ staff đưa số thứ tự, chỉ đường cho hắn đến phòng nghỉ ngồi chờ.
Tiếu Lăng Tiêu cho rằng mình đã đến rất sớm, nhưng khi đến phòng nghỉ mới thấy bên trong đã có rất nhiều người, có cả các chú các dì, đủ loại tuấn nam mỹ nữ, đến trẻ con cũng có, Tiếu Lăng Tiêu cũng không rõ vai diễn mỗi người muốn thử kính là ai.
Ngồi ngẩn người một lát, bỗng có một staff tới chia mọi người thành từng nhóm theo vai diễn. Tiếu Lăng Tiêu quan sát xung quanh, phát hiện ra tính cả mình, số người muốn thử vai khuyển yêu tổng cộng là năm người. Lần thử kính này không được thông báo công khai, người trong danh sách thử kính hoặc là do người quen giới thiệu tới, hoặc là do phó đạo diễn chọn ra từ các CV đủ điều kiện. Bốn người còn lại đều ăn mặc rất bình thường, riêng Tiếu Lăng Tiêu mặc một cái áo in hình đầu chó, lộ rõ bản chất là một con chó tâm cơ. Hình vẽ nhìn rất thật, kích thước rất to, còn mang theo hiệu ứng 3D, Tiếu Lăng Tiêu mặc chiếc áo này nhìn càng giống chó hơn so với những người xung quanh.
“Sao anh lại muốn diễn khuyển yêu?” Một đối thủ cạnh tranh hỏi Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu nói: “Vì tôi hiểu rất rõ về loài chó.”
“Tôi cũng thế.” Người kia nghiêm túc nói: “Tôi nuôi chó đã mười năm rồi.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu lại đung đưa cái đuôi chó vốn không tồn tại của hắn, cảm thấy mình hoàn toàn không có tiếng nói chung với cái tên ngồi bên cạnh này.
Ngay lúc này, một chị gái xinh đẹp đi tới, nói mình là chuyên gia trang điểm được đoàn làm phim mời tới, đến đây xem mọi người có cần hóa trang gì hay không. Cô nàng cầm một ít dụng cụ đi đi lại lại giữa đám người, thỉnh thoảng lại vươn tay lấy dụng cụ tô tô vẽ vẽ trên mặt mọi người.
Cùng lúc đó còn xuất hiện một staff đến phổ biến cho mọi người nội dung tóm tắt của bộ phim, các nhân vật đặc thù, cùng với một số yêu cầu riêng của đạo diễn và quay phim.
“Trong căn phòng bên kia có vài tấm gương, có thể đến diễn thử trước gương để tìm kiếm cảm giác. Chín giờ sẽ bắt đầu thử kính, từng nhóm lần lượt lên tầng ba để thử.” Staff phổ biến lần cuối trước khi rời đi.
Tiếu Lăng Tiêu đứng trước gương chuẩn bị đến nửa ngày, sau đó ngồi chờ tới tận một giờ chiều mới đến lượt nhóm thử vai khuyển yêu lên tầng ba.
Tiếu Lăng Tiêu là người đầu tiên thử kính.
Vừa vào phòng, hắn lập tức có thể tìm thấy Chu Cẩn Sơ theo bản năng, một phần còn do người kia quá chói mắt. Chu Cẩn Sơ ngồi ở đó, bộ dạng lười biếng, một thân quần áo màu đen càng làm nổi bật lên nước da trắng nõn của y.
Khi y nhìn thấy Tiếu Lăng Tiêu, khóe miệng bỗng lộ ra ý cười.
“Ngồi đi.” Phó đạo diễn số một nói với hắn.
“… Cảm ơn.”
“Cẩn Sơ,” Vị đạo diễn ngồi ghế giữa quay sang nói với Chu Cẩn Sơ đang ngồi bên cạnh: “Lần này mời cậu tới chủ yếu để xem màn thử kính này.”
Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.
Đạo diễn nói tiếp: “Mấy người bọn tôi đều chưa từng nuôi chó, cũng không rõ một con chó bình thường sẽ hành động như thế nào. Cậu nuôi Trung Khuyển đã hai năm, lần này đành nhờ người có kinh nghiệm như cậu tư vấn vậy.”
“Được.” Chu Cẩn Sơ đồng ý một tiếng.
Tiếu Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế nhỏ lập tức kích động —— hóa ra lần này muốn dùng Trung Khuyển để so sánh sao?! Vậy sẽ không có người nào chiếm nhiều ưu thế hơn hắn hết!
Quả thực… quả thực là bánh bao lớn từ trên trời rơi xuống a a a!
“Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy Trung Khuyển.” Đạo diễn thuận miệng hỏi một câu: “Trung Khuyển dạo này vẫn khỏe chứ?”
“…” Ánh mắt Chu Cẩn Sơ trở nên ảm đạm: “Vẫn khỏe.”
Trên thực tế lại không ổn chút nào.
Trung Khuyển mất đi sự lanh lợi trước kia, trở nên giống một con chó ngu ngốc. Nó đột nhiên không còn nghe hiểu tiếng người, tất cả các mệnh lệnh được quy định trước đây nó đều không hiểu. Nó quậy tung nhà cửa, đổ mực nước lên đất, còn dùng chân giẫm loạn xạ, vết mực theo dấu chân của nó trải dài lên tận tầng trên, giấy vệ sinh cũng bị nó quậy nát bét, sàn nhà vệ sinh tràn đầy giấy vụn. Nó còn thường xuyên cắn quần áo của y, cắn cả dép lê, vật dụng thường ngày, chứng minh thư, thậm chí cả thảm chùi chân ở góc giường lẫn drap giường đều không buông tha.
Y đã đưa Trung Khuyển đến khám bác sĩ vài lần, bác sĩ lần nào cũng nói các chỉ số cơ thể của nó đều bình thường. Y mời cả bác sĩ tâm lý thú y, bác sĩ lại nói nó mắc phải loại triệu chứng xuất hiện sau một thời gian dài bị giam cầm, tỷ như tính tình nóng nảy, nhưng trên thực tế, từ trước đến nay y chưa từng nhốt Trung Khuyển một lần nào. Y hoài nghi có người thừa dịp y không để ý bắt nhốt Trung Khuyển, nhưng sau khi hỏi hết một lượt, không một ai từng thấy có người làm loại chuyện này.
“Được rồi.” Đạo diễn ngẩng đầu, nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Cậu tự giới thiệu một chút đi.”
“Tôi, tôi tên Tiếu Lăng Tiêu.” Tiếu Lăng Tiêu hơi căng thẳng: “26 tuổi, nghề nghiệp là diễn viên, từng diễn qua một số phim điện ảnh 《 Tiểu thái giám có siêu năng lực 》, 《 Tổng tài bá đạo cô nhóc ngây thơ 》, 《 Nữ sát thủ thần bí 》…”
“Dừng lại.” Đạo diễn sau khi nghe mấy cái tên này, lông mày rõ ràng nhíu lại: “Hai năm qua cậu không có tác phẩm nào?”
“Tôi…” Tiếu Lăng Tiêu bất đắc dĩ: “Không có.” Thực ra, hắn rõ ràng có hai bộ rất nổi.
“Trong thời gian đó cậu làm gì?”
Tiếu Lăng Tiêu liếc Chu Cẩn Sơ một cái, đáp: “Học diễn xuất cùng người khác.”
“Là ai?”
“Một diễn viên đỉnh cấp, tôi không tiện nói tên. Nhờ duyên phận mà quen được anh ấy. Chờ lát nữa thử kính là mọi người có thể nhìn thấy kết quả.”
Đạo diễn lại hỏi tiếp: “Ngoại trừ học diễn xuất, cậu không làm gì khác nữa à?”
Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ một lát: “Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, khiến tôi cảm nhận được đủ loại cung bậc cảm xúc, tin rằng nó sẽ đưa diễn xuất của tôi lên một tầm cao mới.” Hai năm qua, đủ loại cảm xúc đau thương, vui sướng, hoảng sợ, an tâm, thất vọng, thỏa mãn… hắn đều đã trải qua. Cái loại cảm xúc này dần dần xuất hiện ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều thứ trước đây hắn không hiểu được.
“Được rồi, vậy diễn cho tôi xem thử đi.” Đạo diễn cũng không tiếp tục tìm hiểu sâu thêm, vì điều đó cũng không quá mức quan trọng. Chỉ cần diễn xuất tốt, một khoảng thời gian nghỉ diễn cũng có ảnh hưởng gì đâu? “Dạ.” Tiếu Lăng Tiêu điều chỉnh lại hô hấp.
“Cậu đeo hai cái tai chó kia lên đi.” Đạo diễn chỉ tay lên mặt bàn. Nhân vật này trong phim lúc nào cũng có một đôi tai chó, đạo diễn muốn nhìn thử.
“Vâng…” Tai chó lông xù này rất giống tai Husky, Tiếu Lăng Tiêu vừa đeo lên đã thấy hai mắt đạo diễn sáng rực trong chớp mắt.
“Được rồi, đầu tiên,” đạo diễn đưa một phong thư cho Tiếu Lăng Tiêu: “Nếu cậu là khuyển yêu, sư huynh giao việc đưa thư tới chỗ sư phụ cho cậu, cậu sẽ cầm nó như thế nào? Biễu diễn lại hành động đó đi.”
Suy nghĩ của ông là, để diễn viên nắm tay lại thành móng vuốt, hai “móng” thu lại, vụng về cầm phong thư, động tác này vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Nhưng không ngờ, Tiếu Lăng Tiêu chưa cần suy nghĩ đã nhanh chóng nhận phong thư, “pặp” một tiếng ngậm thư vào miệng, hai tay khom lại thành nắm đấm đặt trước ngực.
Hắn mở to hai con mắt sáng lấp lánh, không chớp mắt nhìn Chu Cẩn Sơ.
“…” Đạo diễn không ngờ còn có cách diễn như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại mới thấy, như vậy có vẻ hợp lí hơn.
Ông hỏi Chu Cẩn Sơ ngồi bên cạnh: “Thế nào?”
Chu Cẩn Sơ hơi dừng lại một chút, nói: “Giống Trung Khuyển trước đây… không giống nó của bây giờ.”
Danh sách chương