Edit: 笑顔Egao.

Mấy ngày kế tiếp, Tiếu Lăng Tiêu vẫn tiếp tục đem hết sức mình ra diễn, diễn xuất cũng trở nên ngày càng tự nhiên. Cảnh quay đầu tiên mất tới 40 phút chủ yếu là do hắn chưa quen đối phương. Bất kể là khi làm chó hay làm người, người đối diễn với Tiếu Lăng Tiêu  đều là Chu Cẩn Sơ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiên trình độ của hắn tăng lên. Trước khi gặp Chu Cẩn Sơ, Tiếu Lăng Tiêu diễn xuất quá khoa trương, đạo diễn càng mắng hắn hành động lại càng cứng ngắc, nhưng chỉ cần có Chu Cẩn Sơ ở đó, Tiếu Lăng Tiêu lập tức yên lòng, tâm tình biến hóa tự nhiên kéo theo diễn xuất của hắn cũng trở nên tự nhiên hơn. Bỗng nhiên đổi thành người khác, Tiếu Lăng Tiêu theo bản năng trở nên hoảng hốt, tuy nhiên, trước đó hắn đã diễn giải nhân vật rất kĩ, có nhiều lần còn được đạo diễn tán thưởng, Tiếu Lăng Tiêu dần dần hiểu được những cụm từ “diễn thông thuận”, “diễn rất tốt” là trạng thái, đầu óc, thân thể của hắn đều có kí ức, hiển nhiên sẽ tìm được   cảm giác nhanh hơn so với tình trạng cái gì cũng không biết chỉ có thể tự làm mò như những năm trước nhiều. Bắt  đầu từ ngày diễn thứ hai, tình trạng NG kéo dài thời gian quay cũng không còn diễn ra nữa.

Chỉ có duy nhất một cảnh quay gặp rắc rối, diễn ra vào ngày Tiếu Lăng Tiêu rời khỏi đoàn làm phim. Tâm tình của hắn vốn không tốt, trong cảnh quay này diễn viên thủ vai “người lương thiện” lại rống to vô vàng đáng sợ, khiến khí thế yêu quái của Tiếu Lăng Tiêu tan biến không còn một mảnh. Trong kịch bản, vào ngày cuối cùng khuyển yêu và “người lương thiện” cùng ngồi nói chuyện trên bàn, tâm trạng của “người lương thiện” đã kề sát ranh giới tan  vỡ, mỗi tiếng nói cử chỉ đều có chút điên cuồng. Thủ vai này là một diễn viên gạo cội, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ đậm, đem cảm giác trong kịch bản diễn đến rất chân thật, so sánh với gã, Tiếu Lăng Tiêu có vẻ yếu hơn nhiều.

“Tiếu Lăng Tiêu bị áp chế.” Đạo diễn Thi nói: “Cậu không cần phải sợ hắn.”

“Tôi…”

“Yêu quái phải tiếp tục tạo áp lực, khiến ranh giới của hắn triệt để đứt đoạn, đến bản thân hắn cũng không chịu được. Nhìn thấy đối phương biến thành như vậy, Khuyển yêu hẳn phải rất cao hứng, vì kế hoạch đã thành công rồi.”

“Tôi biết…”

“Cậu diễn khuyển yêu hơi rụt rè.”

“Tôi biết…” Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu hoảng.

“Ầy,” đạo diễn thở dài, “Cậu không cần sốt ruột, nghỉ ngơi một lát đi, bình phục lại tâm tình rồi quay về.”

“Vâng,” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Cảm ơn đạo diễn.”

Tiếu Lăng Tiêu ngồi xổm ở góc phòng, tự than thở một mình. Chu Cẩn Sơ bước đến bên cạnh Tiếu Lăng Tiêu, sờ sờ hai tai chó của hắn: “Làm sao vậy?”

“Không có gì…”

“Không phải sợ người đối diễn, cũng đừng sợ đạo diễn.”

“Em biết, nhưng vẫn không nhịn được lại…” Tiếu Lăng Tiêu cúi thấp đầu. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tiếu Lăng Tiêu o ử trước mặt người quen rất lạc quan, thế nhưng chỉ cần ở những trường hợp chính thức sẽ căng thẳng. Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên không phải loại người rụt rè, cũng đều là đóng phim mà thôi, chỉ là, người khác mạnh mẽ hơn một chút, hắn sẽ lại kém một đoạn.

“Không có gì đáng sợ hết.” Chu Cẩn Sơ cười: “Phía sau khuyển yêu là chủ nhân của nó, phía sau em luôn có anh.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu ngẩn người nghe một câu nói kết hợp giữa “chủ nhân” với  Chu Cẩn Sơ.

“Trong phim khuyển yêu hiểu rất rõ ràng, chủ nhân luôn một mực quan tâm nó. Bất luận xảy ra chuyện  gì, chủ nhân sẽ bảo vệ nó. Ngoài phim… em cũng không cần phải lo, nếu đạo diễn bất mãn với em, anh đi nói chuyện với ông ấy, ông ấy sẽ nghe ý kiến của anh.”

“Chu Cẩn Sơ…” Tiếu Lăng Tiêu thật sự không  biết kiếp trước mình đã tích phúc đức gì, khiến kiếp này hắn có thể gặp được một người tốt như vậy. Tiếu Lăng Tiêu hiện giờ hiểu rất rõ vì sao Chu Cẩn Sơ có thể nổi tiếng, người như Chu Cẩn Sơ đáng giá mọi người dùng chân tâm yêu thích, không vì cái gì khác, chỉ vì trên đời này người tốt đẹp như vậy đã không còn nhiều.

“Thực ra,” Chu Cẩn Sơ chuyển hướng câu chuyện: “Lần sau trước khi nhận vai diễn, em có thể hỏi ý kiến của anh. Tính cách của em hơi đặc thù, có một số đạo diễn có khả năng sẽ không thích hợp với em.”

“… A?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi:  “Ví dụ như?”

“Ví dụ như, đạo diễn Chung Dương.” Chu Cẩn Sơ suy nghĩ một lát: “Diễn xuất của em hiện giờ vẫn chưa quá ổn định, hơn nữa anh phát hiện, đạo diễn gây ra càng nhiều áp lực em sẽ càng căng thẳng. Khí thế của đạo diễn Chung quá mạnh, tính tình cũng không tốt lắm, rất hay mắng người, em đi đóng phim của anh ta phỏng chừng đến 50% trình độ cũng không phát huy nổi.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu ngẫm nghĩ, cảm thấy thực khủng bố. Đối với đạo diễn Chung Dương, Tiếu Lăng Tiêu vẫn luôn không có ấn tượng tốt.

“Đạo diễn Nghiêu Thuấn Vũ tính tình rất tốt, chưa bao giờ thúc giục, có thể nói là quá hiền.”

“À… Kiểu đó chắc sẽ khá hơn một chút…”

“Phần lớn diễn viên đều thích đạo diễn Nghiêu.” Chu Cẩn Sơ cười: “Có không ít người lén lút đồn đãi, đạo diễn Nghiêu có khuynh hướng cuồng ngược đãi.”

Tiếu Lăng Tiêu trợn to hai mắt: “Hả? Đạo diễn Nghiêu có khuynh hướng cuồng ngược đãi?”

“… Đạo diễn Nghiêu chưa từng ngược đãi ai bao giờ. Ý anh là diễn viên có thực lực.”

Tiếu Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn vẫn nghĩ như cũ, tìm người yêu phải tìm người như Chu Cẩn Sơ mới đúng —— tìm quả bom cài bên người để làm gì? “Còn đạo diễn Thi, có lẽ là ở giữa hai người kia đi, tính tình cũng khá dễ chịu.” Chu  Cẩn Sơ nói: “Em cứ nghĩ về anh, ngẫm lại những gì anh nói, có lẽ sẽ khá hơn một chút.”

“… Nghĩ về anh?”

“Ừ.” Chu Cẩn Sơ nắm lấy ống tay áo Tiếu Lăng Tiêu, kéo từng tầng của bộ đò hóa trang lên, để lệ ra tay hắn, viết lên lòng bàn tay hai chữ “NG”, lại dùng tay xoa xoa như thể đang xóa đi: “Không sao nữa rồi.”

Tiếu Lăng Tiêu nhớ tới trước kia, lại từ từ nghĩ từ trước kia đến hiện tại. Sau khi biến thành chó hắn đã từng gặp phải rất nhiều người hung thần ác sát*, nhưng Chu Cẩn Sơ luôn ở bên cạnh hắn, vì vậy hắn hoàn toàn không cảm thấy những người kia có thể tạo ra uy hiếp với mình. Trong game show 《 Thú cưng tiến lên! 》, cũng có vài người muốn dọa hắn, đều bị Chu Cẩn Sơ ngăn cản. Tâm tình của khuyển yêu có lẽ là như vậy, có một người mạnh mẽ hơn cả đối phương làm hậu thuẫn phía sau, vẻ phô trương thanh thế của đối phương trong mắt nó chỉ là một trò cười. Đúng vậy, chính là một trò cười.

Sau đó, cảnh quay cuối cùng của Tiếu Lăng Tiêu hoàn thành đúng hạn. Hắn nhìn đạo diễn nói một câu “Qua”, trong phút chốc cảm thấy như mình đang nằm mơ. Tiếu Lăng Tiêu hắn, cuối cùng cũng cho ra được một tác phẩm đàng hoàng.

“Thời gian qua cậu đã vất vả rồi.” Đạo diễn Thi nói: “Biểu hiện rất tốt, cậu sẽ có một tương lai tươi sáng.”

“Không dám…” Tiếu Lăng Tiêu vội vàng tiếp lời: “Cảm ơn đạo diễn đã tận tình chỉ điểm, tôi học được rất nhiều điều.   Vân luôn khiến ngài phải dạy này dạy nọ thật ngại quá.”

Ngay lúc hai người đang bận bày tỏ nỗi lòng, nhân viên công tác của đoàn kịch mang hoa ra.

“Tiếu Lăng Tiêu,” cô nàng nhân viên nói: “Cái này tặng cậu.”

“Cảm ơn.” Tiếu Lăng Tiêu vui vẻ nhận hoa, cúi đầu liếc mắt nhìn: “A… Sao nhìn không giống hoa của người rời đoàn làm phim lần trước?”

Bó hoa này… sao lại xấu như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện