Edit: 笑顔Egao.
Không để Chu Cẩn Sơ đợi quá lâu, Tiếu Lăng Tiêu đã tới phim trường mới.
Ngoài ý muốn là, so với lần đi thăm đầu tiên thuận lợi, lần này Tiếu Lăng Tiêu gặp phải phiền toái không nhỏ.
Tiếu Lăng Tiêu tới đúng lúc nghỉ trưa, tuy có không ít đoàn làm phim dựng cảnh ở đây, nhưng số lượng người đi đường thựa ra không nhiều, khiến Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy phim trường nổi tiếng này bết bát hơn nhiều so với những gì nghe đồn.
Hắn gọi điện thoại cho Chu Cẩn Sơ, đối phương lập tức ra đón hắn.
Chu Cẩn Sơ dẫn hắn đến một nhà hàng gần sân bay, mùi vị cũng tàm tạm, không tính là ngon, sau khi ăn xong lại mua thêm ít đồ ăn vặt ven đường lót dạ. Toàn bộ hành trình đều có Cung Bình đi cùng, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy người đại diện này có vẻ không vui. Ngẫm lại cũng đúng… Tiếu Lăng Tiêu đoán tâm tình của Cung Bình lúc này cũng không khác bà mẹ nuôi con là bao, tốn công tốn sức nuôi con trai lớn lên trở thành người ưu tú, kết quả con trai mình lại nhất quyết bám theo một thằng nhóc vừa nghèo vừa ngốc chẳng có ưu điểm gì ngoài khuôn mặt, dù là ai cũng không cảm thấy vui vẻ nổi. Về Cung Bình, Tiếu Lăng Tiêu không ghét người này, nhưng cũng không thể nói là thích, chẳng qua hắn cảm thấy người này lúc nào cũng ôm thái độ giải quyết việc chung, người như vậy thường khiến người ta không ghét nhưng cũng không thấy thích được bao nhiêu.
Ba người đi dạo mở bên ngoài một tiếng đồng hồ, Cung Bình mới nhắc đến việc đi cất hành lí,
“Vậy,” Chu Cẩn Sơ nói: “Tiếu Lăng Tiêu sẽ ngủ ở phòng tôi.”
“A?” Tiếu Lăng Tiêu sợ ngây người.
“Em không nghe nhầm.” Chu Cẩn Sơ gật đầu khẳng định: “Anh ở một mình, trong phòng có hai giường đơn. Em không cần tốn tiền thuê thêm một phòng, đương nhiên đoàn làm phim cũng sẽ không trả tiền phòng cho em.”
Tiếu Lăng Tiêu nghe thấy cổ họng mình “Ực” một tiếng, tự dặn lòng mình không được nhút nhát đến mức muốn chui xuống đất, miệng gắng gượng nói: “Vậy…cũng được, chen chúc một chút cũng không sao, đằng nào cũng chỉ ở có một đêm.” Vì sợ làm phiền đến mọi người, sợ đạo diễn Thi không vui, Tiếu Lăng Tiêu chỉ ở lại một ngày. Chỉ một ngày, sẽ không ai có ý kiến.
Cung Bình dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Cẩn Sơ: “Cậu ngày mai phải dậy sớm quay phim.”
“Biết.”
“Nhớ chú ý một chút, đừng… ở trong đoàn làm phim…” ( =)))
“Cung Bình!” Chu Cẩn Sơ trực tiếp ngắt lời Cung Bình: “Đừng có nghĩ lung tung ——”
“…?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Chu Cẩn Sơ nói: “Đừng nghe anh ta.”
“Nghe lời tôi, đừng có gây sự.” Cung Bình cau mày: “Không hiểu sao tôi lại có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.”
“Anh nói mệt chưa.”
Sự thật chứng minh, Cung Bình chính là một con quạ đen cực kỳ to.
Sau khi Chu Cẩn Sơ đưa Tiếu Lăng Tiêu về phòng mình, quả nhiễn đã xảy ra chuyện, chỉ là so với chuyện Cung Bình nghĩ lại khác nhau một trời một vực.
Lúc Chu Cẩn Sơ nhận thẻ mở cửa phòng, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ quái, nhưng cuối cùng y vẫn không nói gì.
“Sao vậy?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi.
Chu Cẩn Sơ lắc đầu một cái.
Tiếu Lăng Tiêu vai đeo một cái ba lô to, đi theo Chu Cẩn Sơ lên phòng.
Có điều, vừa đi qua hành lang, nhìn thấy phòng mình, cả hai đều cảm thấy không ổn.
—— xung quanh phòng rất bừa bộn, mỗi nơi đều có dấu hiệu bị đập phá, đồ dùng của Chu Cẩn Sơ nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhiều túi áo túi quần bị móc ra, ngắn kéo tủ đều bị mở, vali khóa mã bị cạy nát, đồ dùng trong vali cũng bị bới lung tung, thậm chí còn bị rơi ra ngoài. Tất cả túi đựng đồ đều bị móc rỗng, đồ vật bên trong bị bới tung, nằm rải rác trên thảm trải sàn màu trắng sữa. Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy thuốc, đồ ăn vặt, ớt chưng, miếng dán nhiệt, khăn quàng cổ, bài tây cùng rất nhiều thứ hắn đưa cho Chu Cẩn Sơ trong lần đi thăm trước vứt vương vãi khắp nơi, phía trên dính đầy dấu chân, hộp thuốc bị giẫm bẹp, đồ ăn vặt bị giẫm nát, khăn quàng cổ bị vo bẩn thỉu, đến quần lót cũng rơi ra vài chiếc.
Tiếu Lăng Tiêu không có thời gian thương tiếc cho đống đồ dùng kia, bởi vì, trong phòng có người.
Cảm giác của con người đôi khi rất kì diệu, trước khi nhìn thấy bóng người Tiếu Lăng Tiêu đã biết trong phòng vẫn còn nhưng người khác, hắn còn biết Chu Cẩn Sơ cũng nhận ra.
Hắn nhanh chóng đi lướt qua gian phòng, nhìn thấy một khối nhô lên phía sau rèm cửa sổ.
“… Ai?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi.
Thực ra đáp án rất rõ ràng —— phòng khách sạn có trộm lẻn vào.
Ngay lúc này, chỉ thấy một tiếng “cạch” thật lớn, Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy cửa phòng vệ sinh bị đẩy mạnh, một người trẻ tuổi mang vẻ mặt hung dữ vọt tới, cùng lúc đó rèm cửa cũng động đây, một người khác cũng phối hợp lao về phía hắn.
Tuổi của hai kẻ này không lớn, Tiếu Lăng Tiêu đoán chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ to lớn cường tráng. Hai tên này hẳn là đến ăn trộm, nhưng lại không ngờ ban ngày Chu Cẩn Sơ đã quay về. Ngay trước khi Chu Cẩn Sơ mở cửa, bọn chúng một trốn sau rèm cửa sổ một trốn vào phòng vệ sinh. Tên trốn sau rèm cửa sổ có khả năng IQ không quá cao —— chỗ đó rất khó che giấu, dễ bị người khác phát hiện. Ngay khi Tiếu Lăng Tiêu lên tiếng, bọn chúng hoảng hốt quyết định đánh người ngất xỉu rồi chuồn đi. Ngoại trừ cách này cũng không có biện pháp khác —— không đánh, chẳng lẽ lại ngồi uống uống trà thương lượng rồi chia tay trong hòa bình? Ai dám đảm bảo sau khi ra ngoài chúng sẽ không bị bắt lại? Chỉ là, nhìn vẻ mặt của hai tên trộm, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy bọn chúng có khả năng không ngờ tới, Chu Cẩn Sơ không quay về một mình, dù sao đứng sau rèm cửa và phòng vệ sinh đều không thể bao quát được toàn bộ căn phòng.
Chu Cẩn Sơ lập tức lùi hai bước trong nháy mắt, cẩn thận quan sát hai bên, cùng lúc đó kéo Tiếu Lăng Tiêu giấu ra sau lưng mình.
“Chu Cẩn Sơ…?”
“Nấp sau lưng anh, đừng nhìn ra ngoài.”
“……”
Nhưng ngay khi Chu Cẩn Sơ chuẩn bị lấy một chọi hai, Tiếu Lăng Tiêu lại đột nhiên nhảy ra từ phía sau, ngược lại bảo hộ y sau lưng mình, cầm lấy một cái thắt lưng rơi trên đất của Chu Cẩn Sơ bắt đầu quất: “Gâu! Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu…!” (…SM tình thú?!)
Hắn cũng không có thời gian giữ hình tượng, nhìn càng giống chó điên càng tốt, Tiếu Lăng Tiêu vẫn luôn cho rằng, lúc đánh nhau, khí thế vẫn là thứ quan trọng nhất. Nói cách khác, ai nhìn càng hung dữ đáng sợ, kẻ đó chín phần mười sẽ thắng. Hắn chỉ hi vọng giờ phút này mình có thể biến thành chó, cắn hai tên kia vài chục cái lỗ.
Thắt lưng vung rất mạnh, vừa nhấc lên liền xuất hiện tiếng gió vù vù.
Ánh mắt hắn đỏ bừng, phải bảo vệ Chu Cẩn Sơ.
Thấy dáng vẻ này của Tiếu Lăng Tiêu, hai tên trộm quả nhiên không dám tiến lên, thậm chí còn bị quất mấy lần, một lần đều đánh thẳng lên mặt vô cùng đau.
“Em làm gì thế?” Thấy Tiếu Lăng Tiêu xông lên, Chu Cẩn Sơ kéo hắn lại: “Đừng cử động, bọn chúng có dao.”
“Bọn chúng dám đâm?”
“Chưa chắc.”
Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên không thể để Chu Cẩn Sơ một chọi hai, nhưng thắt lưng lại bị Chu Cẩn Sơ lấy mất.
Phải làm sao bây giờ…? Phải rồi, Tiếu Lăng Tiêu chợt nghĩ, có thể mở hai lọ ớt chưng đổ ra tay, bôi thẳng lên mặt hai tên trộm, lực sát thương chắc chắn rất cao.
Tiếu Lăng Tiêu chưa kịp lên kế hoạch, Chu Cẩn Sơ đột nhiên lật ga trải giường trùm lên người, sau đó Tiếu Lăng Tiêu nghe thấy y nói: “Em vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, báo cảnh sát.”
“A… ừ!” Tiếu Lăng Tiêu cũng không còn thời gian xem xét tình hình, dùng tốc độ bàn thờ lao vào phòng vệ sinh.
Sau khi báo cảnh sát xong, hắn mới nhận ra, bên ngoài đã yên tĩnh.
Hắn mở cửa, cẩn cẩn thận thận đi ra ngoài, nhìn thấy chỉ còn một mình Chu Cẩn Sơ trong phòng.
“Bọn chúng thấy em đi báo cảnh sát, đánh liều chạy ra ngoài.”
“Ồ…”
Chu Cẩn Sơ sờ sờ cái cằm vừa bị đánh một cú: “Có vết thương không?”
“Bị ứ máu…”
“Quả nhiên.”
“Chu Cẩn Sơ…”
“Anh báo cho đạo diễn một tiếng, chúng ta chờ cảnh sát đến.”
“Dạ…”
—— thân phận hai tên trộm rất nhanh đã được xác minh, không ngờ lại là diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim của Chu Cẩn Sơ. Cả hai đều là trẻ vị thành niên mười sáu tuổi, không học cấp ba, nghĩ đến phim trường đóng vai quần chúng có thể kiếm được tiền, lại không ngờ tằng thu nhập của diễn viên quần chúng khác xa so với tưởng tượng của mình, ngoại trừ một số ít có biểu hiện tốt được mời diễn thêm, đa số người còn lại chỉ thu được mấy chục nhân dân tệ một ngày —— thấp nhất chỉ có ba mươi tệ, tiêu cái gì cũng không đủ, đến cơm hộp cũng chỉ mua được loại dăm ba sợi rau cùng một mẩu thịt. Có khi phó đạo diễn còn cắt xén bớt lương và tiền thưởng, thậm chí có trường hợp cò mồi sẽ ăn bớt phần lớn tiền lương, nói thẳng ra, ngoài những người có chút khả năng diễn xuất, có thể nắm một vai phụ nho nhỏ như quản gia, nô tỳ có một ít lời thoại được mời riêng ra, những người còn lại đều không thể sinh sống chỉ dựa vào tiền lương này được.
Hai tên trộm lăn lộn được hai ba tháng, cuối cùng quyết định không làm diễn viên quần chúng nữa. Nhưng trước khi đi cả hai quyết định “làm một vố”. Chúng thấy một nữ diễn viên có rất nhiều đồ trang sức, nổi ý ăn trộm, cảm thấy bản thân lần này có thể “kiếm lời kha khá”.
Bọn chúng thừa dịp ban ngày đoàn làm phim đều bận rộn quay phim, đánh gục nhân viên lễ tân, trộm thẻ mở cửa đột nhập vào phòng nữ diễn viên. Nhưng cuối cùng chúng chỉ có thể tức giận bỏ đi, vì ở trong phòng cũng không có chiến lợi phẩm nào —— nữ diễn viên kia thích đeo tất cả trang sức mình mang theo lên người. Cả hai không cam lòng lẻn vào phòng Chu Cẩn Sơ, nghĩ thầm người này vừa nổi tiếng lại có thu nhập cao, nói không chắc có thể tìm được một ít đồ quý giá, lại không ngờ Chu Cẩn Sơ đột nhiên quay lại.
“Ầy…” Tiếu Lăng Tiêu than thở: “Em hiểu được, muốn dựa vào nghề này kiếm tiền, không dễ một chút nào.
“Ừ.”
“Anh…” Tiếu Lăng Tiêu tỉ mỉ quan sát Chu Cẩn Sơ: “Anh nhìn có vẻ không vui?”
Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.
Tiếu Lăng Tiêu hiểu rất rõ Chu Cẩn Sơ, lập tức nhận ra đối phương đang tức giận, vô cùng săn sóc mở miệng an ủi: “Đừng nóng giận, chúng ta không làm mất đồ gì quan trọng, anh cũng không sao, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Còn vali…coi như là của đi thay người đi.”
Chu Cẩn Sơ: “Không phải vì mấy thứ đó.”
“A?” Tiếu Lăng Tiêu hiếu kỳ: “Vậy thì vì sao?”
“Em còn không biết?”
“Không, không biết…” Tiếu Lăng Tiêu rất sợ Chu Cẩn Sơ tức giận, sợ tới mức bắt đầu nói lắp.
“Bởi vì em không nghe lời.”
“Ha…?”
“Anh còn không cần em bảo vệ.”
“…………..”
“Tiếu Lăng Tiêu, em biết không? Nếu hôm nay em bị thương, anh sẽ cảm thấy, có một số điều quan trọng, có lẽ anh mãi mãi không có tư cách để nói cho em nghe nữa rồi.
“…………”
Chu Cẩn Sơ lại thở dài: “Thật may mắn, người trúng đòn là anh.”
“Xin lỗi…” Tiếu Lăng Tiêu nói lí nhí, trong lòng lại quyết định chôn giấu kế hoạch “bôi ớt chưng lên mặt” vĩnh viễn —— hắn tuyệt đối không thể để Chu Cẩn Sơ biết khi ấy hắn còn định đánh tiếp, mặc dù hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy “bôi ớt chưng lên mặt” là một kế hoạch siêu hoàn mỹ.
“Tiếu Lăng Tiêu,” Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Bây giờ vẫn còn rất loạn. Chờ bộ phim này đóng máy, đợi anh chính thức có thời gian rảnh rỗi, anh có vài lời muốn nói với em.”
“… A?”
“Ừm,” Chu Cẩn Sơ nhìn chăm chú vào đôi mắt Tiếu Lăng Tiêu: “Ngày hôm nay, lúc hai người kia lao ra, khiến anh chân chính nhận ra một số thứ.”
Không để Chu Cẩn Sơ đợi quá lâu, Tiếu Lăng Tiêu đã tới phim trường mới.
Ngoài ý muốn là, so với lần đi thăm đầu tiên thuận lợi, lần này Tiếu Lăng Tiêu gặp phải phiền toái không nhỏ.
Tiếu Lăng Tiêu tới đúng lúc nghỉ trưa, tuy có không ít đoàn làm phim dựng cảnh ở đây, nhưng số lượng người đi đường thựa ra không nhiều, khiến Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy phim trường nổi tiếng này bết bát hơn nhiều so với những gì nghe đồn.
Hắn gọi điện thoại cho Chu Cẩn Sơ, đối phương lập tức ra đón hắn.
Chu Cẩn Sơ dẫn hắn đến một nhà hàng gần sân bay, mùi vị cũng tàm tạm, không tính là ngon, sau khi ăn xong lại mua thêm ít đồ ăn vặt ven đường lót dạ. Toàn bộ hành trình đều có Cung Bình đi cùng, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy người đại diện này có vẻ không vui. Ngẫm lại cũng đúng… Tiếu Lăng Tiêu đoán tâm tình của Cung Bình lúc này cũng không khác bà mẹ nuôi con là bao, tốn công tốn sức nuôi con trai lớn lên trở thành người ưu tú, kết quả con trai mình lại nhất quyết bám theo một thằng nhóc vừa nghèo vừa ngốc chẳng có ưu điểm gì ngoài khuôn mặt, dù là ai cũng không cảm thấy vui vẻ nổi. Về Cung Bình, Tiếu Lăng Tiêu không ghét người này, nhưng cũng không thể nói là thích, chẳng qua hắn cảm thấy người này lúc nào cũng ôm thái độ giải quyết việc chung, người như vậy thường khiến người ta không ghét nhưng cũng không thấy thích được bao nhiêu.
Ba người đi dạo mở bên ngoài một tiếng đồng hồ, Cung Bình mới nhắc đến việc đi cất hành lí,
“Vậy,” Chu Cẩn Sơ nói: “Tiếu Lăng Tiêu sẽ ngủ ở phòng tôi.”
“A?” Tiếu Lăng Tiêu sợ ngây người.
“Em không nghe nhầm.” Chu Cẩn Sơ gật đầu khẳng định: “Anh ở một mình, trong phòng có hai giường đơn. Em không cần tốn tiền thuê thêm một phòng, đương nhiên đoàn làm phim cũng sẽ không trả tiền phòng cho em.”
Tiếu Lăng Tiêu nghe thấy cổ họng mình “Ực” một tiếng, tự dặn lòng mình không được nhút nhát đến mức muốn chui xuống đất, miệng gắng gượng nói: “Vậy…cũng được, chen chúc một chút cũng không sao, đằng nào cũng chỉ ở có một đêm.” Vì sợ làm phiền đến mọi người, sợ đạo diễn Thi không vui, Tiếu Lăng Tiêu chỉ ở lại một ngày. Chỉ một ngày, sẽ không ai có ý kiến.
Cung Bình dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Cẩn Sơ: “Cậu ngày mai phải dậy sớm quay phim.”
“Biết.”
“Nhớ chú ý một chút, đừng… ở trong đoàn làm phim…” ( =)))
“Cung Bình!” Chu Cẩn Sơ trực tiếp ngắt lời Cung Bình: “Đừng có nghĩ lung tung ——”
“…?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Chu Cẩn Sơ nói: “Đừng nghe anh ta.”
“Nghe lời tôi, đừng có gây sự.” Cung Bình cau mày: “Không hiểu sao tôi lại có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.”
“Anh nói mệt chưa.”
Sự thật chứng minh, Cung Bình chính là một con quạ đen cực kỳ to.
Sau khi Chu Cẩn Sơ đưa Tiếu Lăng Tiêu về phòng mình, quả nhiễn đã xảy ra chuyện, chỉ là so với chuyện Cung Bình nghĩ lại khác nhau một trời một vực.
Lúc Chu Cẩn Sơ nhận thẻ mở cửa phòng, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ quái, nhưng cuối cùng y vẫn không nói gì.
“Sao vậy?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi.
Chu Cẩn Sơ lắc đầu một cái.
Tiếu Lăng Tiêu vai đeo một cái ba lô to, đi theo Chu Cẩn Sơ lên phòng.
Có điều, vừa đi qua hành lang, nhìn thấy phòng mình, cả hai đều cảm thấy không ổn.
—— xung quanh phòng rất bừa bộn, mỗi nơi đều có dấu hiệu bị đập phá, đồ dùng của Chu Cẩn Sơ nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhiều túi áo túi quần bị móc ra, ngắn kéo tủ đều bị mở, vali khóa mã bị cạy nát, đồ dùng trong vali cũng bị bới lung tung, thậm chí còn bị rơi ra ngoài. Tất cả túi đựng đồ đều bị móc rỗng, đồ vật bên trong bị bới tung, nằm rải rác trên thảm trải sàn màu trắng sữa. Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy thuốc, đồ ăn vặt, ớt chưng, miếng dán nhiệt, khăn quàng cổ, bài tây cùng rất nhiều thứ hắn đưa cho Chu Cẩn Sơ trong lần đi thăm trước vứt vương vãi khắp nơi, phía trên dính đầy dấu chân, hộp thuốc bị giẫm bẹp, đồ ăn vặt bị giẫm nát, khăn quàng cổ bị vo bẩn thỉu, đến quần lót cũng rơi ra vài chiếc.
Tiếu Lăng Tiêu không có thời gian thương tiếc cho đống đồ dùng kia, bởi vì, trong phòng có người.
Cảm giác của con người đôi khi rất kì diệu, trước khi nhìn thấy bóng người Tiếu Lăng Tiêu đã biết trong phòng vẫn còn nhưng người khác, hắn còn biết Chu Cẩn Sơ cũng nhận ra.
Hắn nhanh chóng đi lướt qua gian phòng, nhìn thấy một khối nhô lên phía sau rèm cửa sổ.
“… Ai?” Tiếu Lăng Tiêu hỏi.
Thực ra đáp án rất rõ ràng —— phòng khách sạn có trộm lẻn vào.
Ngay lúc này, chỉ thấy một tiếng “cạch” thật lớn, Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy cửa phòng vệ sinh bị đẩy mạnh, một người trẻ tuổi mang vẻ mặt hung dữ vọt tới, cùng lúc đó rèm cửa cũng động đây, một người khác cũng phối hợp lao về phía hắn.
Tuổi của hai kẻ này không lớn, Tiếu Lăng Tiêu đoán chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ to lớn cường tráng. Hai tên này hẳn là đến ăn trộm, nhưng lại không ngờ ban ngày Chu Cẩn Sơ đã quay về. Ngay trước khi Chu Cẩn Sơ mở cửa, bọn chúng một trốn sau rèm cửa sổ một trốn vào phòng vệ sinh. Tên trốn sau rèm cửa sổ có khả năng IQ không quá cao —— chỗ đó rất khó che giấu, dễ bị người khác phát hiện. Ngay khi Tiếu Lăng Tiêu lên tiếng, bọn chúng hoảng hốt quyết định đánh người ngất xỉu rồi chuồn đi. Ngoại trừ cách này cũng không có biện pháp khác —— không đánh, chẳng lẽ lại ngồi uống uống trà thương lượng rồi chia tay trong hòa bình? Ai dám đảm bảo sau khi ra ngoài chúng sẽ không bị bắt lại? Chỉ là, nhìn vẻ mặt của hai tên trộm, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy bọn chúng có khả năng không ngờ tới, Chu Cẩn Sơ không quay về một mình, dù sao đứng sau rèm cửa và phòng vệ sinh đều không thể bao quát được toàn bộ căn phòng.
Chu Cẩn Sơ lập tức lùi hai bước trong nháy mắt, cẩn thận quan sát hai bên, cùng lúc đó kéo Tiếu Lăng Tiêu giấu ra sau lưng mình.
“Chu Cẩn Sơ…?”
“Nấp sau lưng anh, đừng nhìn ra ngoài.”
“……”
Nhưng ngay khi Chu Cẩn Sơ chuẩn bị lấy một chọi hai, Tiếu Lăng Tiêu lại đột nhiên nhảy ra từ phía sau, ngược lại bảo hộ y sau lưng mình, cầm lấy một cái thắt lưng rơi trên đất của Chu Cẩn Sơ bắt đầu quất: “Gâu! Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu…!” (…SM tình thú?!)
Hắn cũng không có thời gian giữ hình tượng, nhìn càng giống chó điên càng tốt, Tiếu Lăng Tiêu vẫn luôn cho rằng, lúc đánh nhau, khí thế vẫn là thứ quan trọng nhất. Nói cách khác, ai nhìn càng hung dữ đáng sợ, kẻ đó chín phần mười sẽ thắng. Hắn chỉ hi vọng giờ phút này mình có thể biến thành chó, cắn hai tên kia vài chục cái lỗ.
Thắt lưng vung rất mạnh, vừa nhấc lên liền xuất hiện tiếng gió vù vù.
Ánh mắt hắn đỏ bừng, phải bảo vệ Chu Cẩn Sơ.
Thấy dáng vẻ này của Tiếu Lăng Tiêu, hai tên trộm quả nhiên không dám tiến lên, thậm chí còn bị quất mấy lần, một lần đều đánh thẳng lên mặt vô cùng đau.
“Em làm gì thế?” Thấy Tiếu Lăng Tiêu xông lên, Chu Cẩn Sơ kéo hắn lại: “Đừng cử động, bọn chúng có dao.”
“Bọn chúng dám đâm?”
“Chưa chắc.”
Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên không thể để Chu Cẩn Sơ một chọi hai, nhưng thắt lưng lại bị Chu Cẩn Sơ lấy mất.
Phải làm sao bây giờ…? Phải rồi, Tiếu Lăng Tiêu chợt nghĩ, có thể mở hai lọ ớt chưng đổ ra tay, bôi thẳng lên mặt hai tên trộm, lực sát thương chắc chắn rất cao.
Tiếu Lăng Tiêu chưa kịp lên kế hoạch, Chu Cẩn Sơ đột nhiên lật ga trải giường trùm lên người, sau đó Tiếu Lăng Tiêu nghe thấy y nói: “Em vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, báo cảnh sát.”
“A… ừ!” Tiếu Lăng Tiêu cũng không còn thời gian xem xét tình hình, dùng tốc độ bàn thờ lao vào phòng vệ sinh.
Sau khi báo cảnh sát xong, hắn mới nhận ra, bên ngoài đã yên tĩnh.
Hắn mở cửa, cẩn cẩn thận thận đi ra ngoài, nhìn thấy chỉ còn một mình Chu Cẩn Sơ trong phòng.
“Bọn chúng thấy em đi báo cảnh sát, đánh liều chạy ra ngoài.”
“Ồ…”
Chu Cẩn Sơ sờ sờ cái cằm vừa bị đánh một cú: “Có vết thương không?”
“Bị ứ máu…”
“Quả nhiên.”
“Chu Cẩn Sơ…”
“Anh báo cho đạo diễn một tiếng, chúng ta chờ cảnh sát đến.”
“Dạ…”
—— thân phận hai tên trộm rất nhanh đã được xác minh, không ngờ lại là diễn viên quần chúng trong đoàn làm phim của Chu Cẩn Sơ. Cả hai đều là trẻ vị thành niên mười sáu tuổi, không học cấp ba, nghĩ đến phim trường đóng vai quần chúng có thể kiếm được tiền, lại không ngờ tằng thu nhập của diễn viên quần chúng khác xa so với tưởng tượng của mình, ngoại trừ một số ít có biểu hiện tốt được mời diễn thêm, đa số người còn lại chỉ thu được mấy chục nhân dân tệ một ngày —— thấp nhất chỉ có ba mươi tệ, tiêu cái gì cũng không đủ, đến cơm hộp cũng chỉ mua được loại dăm ba sợi rau cùng một mẩu thịt. Có khi phó đạo diễn còn cắt xén bớt lương và tiền thưởng, thậm chí có trường hợp cò mồi sẽ ăn bớt phần lớn tiền lương, nói thẳng ra, ngoài những người có chút khả năng diễn xuất, có thể nắm một vai phụ nho nhỏ như quản gia, nô tỳ có một ít lời thoại được mời riêng ra, những người còn lại đều không thể sinh sống chỉ dựa vào tiền lương này được.
Hai tên trộm lăn lộn được hai ba tháng, cuối cùng quyết định không làm diễn viên quần chúng nữa. Nhưng trước khi đi cả hai quyết định “làm một vố”. Chúng thấy một nữ diễn viên có rất nhiều đồ trang sức, nổi ý ăn trộm, cảm thấy bản thân lần này có thể “kiếm lời kha khá”.
Bọn chúng thừa dịp ban ngày đoàn làm phim đều bận rộn quay phim, đánh gục nhân viên lễ tân, trộm thẻ mở cửa đột nhập vào phòng nữ diễn viên. Nhưng cuối cùng chúng chỉ có thể tức giận bỏ đi, vì ở trong phòng cũng không có chiến lợi phẩm nào —— nữ diễn viên kia thích đeo tất cả trang sức mình mang theo lên người. Cả hai không cam lòng lẻn vào phòng Chu Cẩn Sơ, nghĩ thầm người này vừa nổi tiếng lại có thu nhập cao, nói không chắc có thể tìm được một ít đồ quý giá, lại không ngờ Chu Cẩn Sơ đột nhiên quay lại.
“Ầy…” Tiếu Lăng Tiêu than thở: “Em hiểu được, muốn dựa vào nghề này kiếm tiền, không dễ một chút nào.
“Ừ.”
“Anh…” Tiếu Lăng Tiêu tỉ mỉ quan sát Chu Cẩn Sơ: “Anh nhìn có vẻ không vui?”
Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.
Tiếu Lăng Tiêu hiểu rất rõ Chu Cẩn Sơ, lập tức nhận ra đối phương đang tức giận, vô cùng săn sóc mở miệng an ủi: “Đừng nóng giận, chúng ta không làm mất đồ gì quan trọng, anh cũng không sao, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Còn vali…coi như là của đi thay người đi.”
Chu Cẩn Sơ: “Không phải vì mấy thứ đó.”
“A?” Tiếu Lăng Tiêu hiếu kỳ: “Vậy thì vì sao?”
“Em còn không biết?”
“Không, không biết…” Tiếu Lăng Tiêu rất sợ Chu Cẩn Sơ tức giận, sợ tới mức bắt đầu nói lắp.
“Bởi vì em không nghe lời.”
“Ha…?”
“Anh còn không cần em bảo vệ.”
“…………..”
“Tiếu Lăng Tiêu, em biết không? Nếu hôm nay em bị thương, anh sẽ cảm thấy, có một số điều quan trọng, có lẽ anh mãi mãi không có tư cách để nói cho em nghe nữa rồi.
“…………”
Chu Cẩn Sơ lại thở dài: “Thật may mắn, người trúng đòn là anh.”
“Xin lỗi…” Tiếu Lăng Tiêu nói lí nhí, trong lòng lại quyết định chôn giấu kế hoạch “bôi ớt chưng lên mặt” vĩnh viễn —— hắn tuyệt đối không thể để Chu Cẩn Sơ biết khi ấy hắn còn định đánh tiếp, mặc dù hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy “bôi ớt chưng lên mặt” là một kế hoạch siêu hoàn mỹ.
“Tiếu Lăng Tiêu,” Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Bây giờ vẫn còn rất loạn. Chờ bộ phim này đóng máy, đợi anh chính thức có thời gian rảnh rỗi, anh có vài lời muốn nói với em.”
“… A?”
“Ừm,” Chu Cẩn Sơ nhìn chăm chú vào đôi mắt Tiếu Lăng Tiêu: “Ngày hôm nay, lúc hai người kia lao ra, khiến anh chân chính nhận ra một số thứ.”
Danh sách chương