Edit: 笑顔Egao.
“A?” Tiếu Lăng Tiêu nhìn người mình thầm mến vốn đã có biểu hiện muốn thổ lộ đã lâu: “Cũng không có gì…? “Kì thực anh chỉ tùy tiện tâm sự thôi,” Chu Cẩn Sơ cười cười: “Ngày đó là nói chuyện khác.
“…” Tiếu Lăng Tiêu dáo dác quan sát đối phương, muốn tìm ra manh mối, nhưng mặt của giống phương giống như vừa tan cơn mưa trời lại sáng, không tìm được một chút mù mịt nào —— bản thân người kia chính là ảnh đế, tự nhiên có thể ẩn giấu tâm tình của mình rất tốt
“Gọi món đi.” Chu Cẩn Sơ nói. Đối diện với vẻ mặt vẫn còn vương chút thất vọng nhàn nhạt của đối phương, Chu Cẩn Sơ cảm thấy với loại tâm tình này mình không nên mở miệng. Chuyện quan trọng như thổ lộ này rất cần một bầu không khí tự nhiên, loại tâm tình hiện nay của y căn bản không thích hợp để bày tỏ yêu thích. Chu Cẩn Sơ vẫn kiên định cho rằng, đưa ra quyết định khi vẫn còn đang do dự sẽ không có kết quả tốt, muốn thành công cần phải có đủ quyết tâm và kiên định. Nếu không biết có nên chọn chuyên ngành này không thì không nên chọn, không biết có muốn đi công ty hay không thì không cần đi, không biế bản thân có muốn nói chuyện yêu đương hay không thì không nên thổ lộ, không biết mình có muốn kết hôn hay không thì không cần kết hôn. Mặc kệ muốn làm gì, mọi con đường đều không hề bằng phẳng, trước khi cất bước đã do dự không quyết đoán, như vậy sẽ tuyệt đối không thể vượt qua mọi chông gai. Chỉ với quyết định không chắc chắn đó, nhất định sẽ không có cách nào cảm nhận được niềm vui sướng khi thành công, mà chỉ có thể cảm thấy hối hận vì gặp phải chướng ngại trên đường. Chu Cẩn Sơ không thuộc về phái hành động, ngược lại, y sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc. Vừa nghĩ tới sau khi phải trả giá mà vẫn thất bại, Chu Cẩn Sơ lập tức cảm thấy vô cùng phiền phức, y cực kỳ cực kỳ chán ghét việc phí công một cách vô ích. Chuyện vừa rồi khiến y nhận ra, Tiếu Lăng Tiêu không bị dễ dàng nhìn thấu tâm tư như y vẫn nghĩ, bản thân y cũng không hiểu rõ đối phương giống như y từng tưởng. Hai người muốn ở bên nhau lâu dài, chỉ cần hai bên có tình cảm với nhau vẫn không đủ, Chu Cẩn Sơ cảm thấy mình cần phải chân chính lý giải được đối phương, xác nhận bản thân mình yêu thích mọi mặt của người kia, xác nhận chính mình thật sự muốn bảo vệ người đó cả đời.
“À… à.” Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không cưỡng ép Chu Cẩn Sơ phải làm gì, nhưng giọng nói không tránh khỏi ủ rũ: “Cái này, cái này nữa em muốn ăn cua.”
“Được.” Chu Cẩn Sơ gật đầu: “Chọn size lớn nhất đi.”
“Ừ… Ừm! Xong rồi!” Tiếu Lăng Tiêu miễn cưỡng chính mình ngụy trang, làm bộ bản thân rất hoạt bát, lơi dụng hành động che giấu đi sự thất lạc trong lòng. Trong lòng hắn nghĩ: Tiếu Lăng Tiêu, tuyệt đối không được để lộ ra là mình không vui, tuyệt đối không được để anh ấy cảm thấy mình đang tỏ thái độ… Phải nhớ kỹ!
Hai phần cua rất nhanh được bưng lên, cua to, thịt cũng nhiều, gach cua nhiều tới mức đẩy vỏ cua nứt ra hẳn một lỗ hổng.
“Ha, đồ ăn ngon!” Tiếu Lăng Tiêu cầm kìm nói: “Mỗi người ăn một càng trước?”
“Em thích thì ăn hết đi.”
“Càng lớn có tận bốn cái mà, mỗi người một cái trước đi.” Tiếu Lăng Tiêu vừa gỡ cua, vừa bắt đầu tìm đề tài nói chuyện —— hắn hiện tại rất sợ tán gẫu đến chuyện tình cảm, dù sao đối phương đã từ chối hắn: “Tiệc đóng máy là ngày 25 phải không? Bây giờ cách tiệc đóng máy tận hai cái cuối tuần…”
“26.”
“Hả? Không đúng sao? Tiểu Tranh Tử gửi tin nhắn cho em nói là ngày 25 mà.” Tiểu Tranh Tử là người lên kế hoạch của đoàn làm phim, họ Thành, cũng không biết từ khi nào, có vài người gọi là Tiểu Thành Tử, dần dần biến thành Tiểu Tranh Tử.
“Là ngày 26.” Chu Cẩn Sơ nói.
“Chuyện như vậy em tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, em cảm thấy là anh nghe sai rồi.” Thời gian đếm ngược để gặp Chu Cẩn Sơ, hắn làm sao có thể nhìn nhầm được? Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, nói với Chu Cẩn Sơ: “Nếu vậy, anh giúp em mở tin nhắn ra nhìn lại được không?” Hắn còn đang bận gỡ cua, hai tay đều đang bẩn, không tiện xem điện thoại di động, sẽ làm bẩn màn hình. Nhưng may là điện thoại di động đặt trên bàn, Chu Cẩn Sơ có thể giúp hắn nhìn một cái.
“Được.” Chu Cẩn Sơi nói xong, cầm lấy điện thoại di động: “Mật mã?”
“1015.”
Đây là ngày tháng Chu Cẩn Sơ bắt đầu nhận nuôi Trung Khuyển, có điều Chu Cẩn Sơ hình như cũng không để ý. Y mở khóa màn hình, ngoài ý muốn phát hiện hình nền là ảnh chụp chung của hai người. Y lăn màn hình một hồi, hỏi: “Tin nhắn ở chỗ nào?”
“À, anh vào nhật kí cuộc gọi.” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Điện thoại Huawei, ‘nhật kí cuộc gọi’ với ‘tin nhắn đến’ ở cùng một chỗ.”
“Ừ.” Chu Cẩn Sơ vừa mở ra danh bạ, lập tức thấy được cuộc gọi với một cái tên kỳ quái: Cha nuôi.
Quỷ thần xui khiến, Chu Cẩn Sơ quan sát số điện thoại kia. Vừa liếc một cái, y lập tức nhận ra số điện thoại kia là của ai —— Hàn Vạn Sơn.
Số điện thoại của Hàn Vạn Sơn rất có quy luật, vẫn duy trì truyền thống kỳ quái của người có tiền: dãy số nhất định phải vừa đặc thù vừa may mắn, người đã từng nhìn thấy nhất định có thể nhận ra.
Cuộc gọi tới số điện thoại này có không ít, thời gian phần lớn là trước khi phỏng vấn thử vai.
“……”
Chu Cẩn Sơ nhớ lại, Cung Bình đã từng nói với y, Tiếu Lăng Tiêu là do Hàn Vạn Sơn trực tiếp nhét vào đoàn làm phim. Khi ấy Cung Bình còn nói, Tiếu Lăng Tiêu chỉ là một diễn viên nhỏ, làm sao có thể quen biết Hàn Vạn Sơn, trong này nhất định có chỗ kỳ quặc. Vào lúc ấy, Chu Cẩn Sơ để Cung Bình đi tìm hiểu, câu trả lời là, nhất định có người trung gian giúp hắn đi cửa sau. Hiện tại y nhìn ra, Tiếu Lăng Tiêu thực ra là liên hệ trực tiếp với Hàn Vạn Sơn.
Hơn nữa, giống như một loại bản năng, y cảm thấy danh xưng kia vô cùng gai mắt.
Hàn Vạn Sơn thích nam sinh xinh đẹp, chuyện này cơ bản không phải cái gì bí mật, hơn nữa Hàn Vạn Sơn luôn đối xử với tình nhân không tệ, lúc chia tay luôn đề bù một lượng lớn tài nguyên. Trước đây có mấy tình nhân bị lộ thân phận, bọn họ đều quả quyết gọi đối phương là “cha nuôi”, còn muốn kiện tụng phía truyền thông tội bịa đặt và xúc phạm danh dự. Tuy nhiên, từ rất lâu trước đây, Hàn Vạn Sơn từng tự mình nói từ trước tới nay mình không hề nhận con nuôi, có điều mọi người vẫn cho rằng đây là một lời nói dối.
Tình nhân của lão đều là những thiếu niên không nổi tiếng, có loại cảm giác ngây ngô, nhưng lại xinh đẹp, quá nổi tiếng lão lại không thích, vì vậy mà tình nhân của lão thường lập tức nổi tiếng sau khi chia tay. Chu Cẩn Sơ suy nghĩ một lát, tình nhân gần nhất của Hàn Vạn Sơn là ai, cố thế nào cũng không nhớ nổi, cảm giác như lão đã biến mất một thời gian… Chỉ biết là gần đây lại đổi một tân hoan, Chu Cẩn Sơ cũng đã gặp, quả nhiên vẫn là kiểu ngây ngô như trước.
Cung Bình trước đây từng biểu thị Tiếu Lăng Tiêu cũng có thể từng bị quy tắc ngầm, vì Hàn Vạn Sơn đôi khi chỉ cần xem ảnh chụp cũng có thể quyết định tình nhân tiếp theo, lúc ấy Chu Cẩn Sơ ngay lập tức mắng Cung Bình, hiện tại chính Chu Cẩn Sơ cũng cảm thấy có chút hoang mang không biết phải làm sao. Con người não động rất lớn như Cung Bình một mực cho rằng, Tiếu Lăng Tiêu vì muốn ở bên y mà không chừa thủ đoạn nào, biến mất hai năm, đầu tiên là quen biết Hàn Vạn Sơn, sau đó thông qua Hàn Vạn Sơn quen được Thâu Tổ Uy đồng thời nhận được cơ hội đóng phim, hỏi được sở thích của y, ở bên cạnh y cùng đóng phim.
Chu Cẩn Sơ cảm thấy mình không có cách nào tin tưởng được.
Đại khái là có nguyên nhân gì đó mà y không đoán được.
Có điều, thái độ đối xử với Trung Khuyển khi nãy của Tiếu Lăng Tiêu khiến y có chút hoài nghi về cảm giác thích một người của mình, không có cách nào kiên trì phủ nhận suy đoán của Cung Bình.
Câu nói “nhưng biết đâu hắn không phải loại người như cậu nghĩ thì sao” của Cung Bình cứ quanh quẩn trong đầu y.
Bản thân mình đúng là bị gạt…?
Sự thật y luôn tin vẫn là giả…?
Y muốn hỏi Tiếu Lăng Tiêu, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Thật sự, phải hỏi như thế nào?
......
Ở đầu kia của bàn ăn, Tiếu Lăng Tiêu cũng bối rối.
Hắn hiểu quá rõ Chu Cẩn Sơ. Hắn có thể cảm nhận được, vừa nãy Chu Cẩn Sơ đối xử với hắn đã có điểm nhạt đi, mặc dù đối phương đã che giấu rất tốt.
Mà lúc này đây, giữa hai người quả thực dựng lên một bức tường vô hình rất cao.
Hắn không rõ Chu Cẩn Sơ đang hoài nghi cái gì. Nhưng mà, hạt giống hoài nghi một khi đã nảy mầm, sẽ nhanh chóng khai chi tán diệp, trưởng thành một cây đại thụ che trời.
“A?” Tiếu Lăng Tiêu nhìn người mình thầm mến vốn đã có biểu hiện muốn thổ lộ đã lâu: “Cũng không có gì…? “Kì thực anh chỉ tùy tiện tâm sự thôi,” Chu Cẩn Sơ cười cười: “Ngày đó là nói chuyện khác.
“…” Tiếu Lăng Tiêu dáo dác quan sát đối phương, muốn tìm ra manh mối, nhưng mặt của giống phương giống như vừa tan cơn mưa trời lại sáng, không tìm được một chút mù mịt nào —— bản thân người kia chính là ảnh đế, tự nhiên có thể ẩn giấu tâm tình của mình rất tốt
“Gọi món đi.” Chu Cẩn Sơ nói. Đối diện với vẻ mặt vẫn còn vương chút thất vọng nhàn nhạt của đối phương, Chu Cẩn Sơ cảm thấy với loại tâm tình này mình không nên mở miệng. Chuyện quan trọng như thổ lộ này rất cần một bầu không khí tự nhiên, loại tâm tình hiện nay của y căn bản không thích hợp để bày tỏ yêu thích. Chu Cẩn Sơ vẫn kiên định cho rằng, đưa ra quyết định khi vẫn còn đang do dự sẽ không có kết quả tốt, muốn thành công cần phải có đủ quyết tâm và kiên định. Nếu không biết có nên chọn chuyên ngành này không thì không nên chọn, không biết có muốn đi công ty hay không thì không cần đi, không biế bản thân có muốn nói chuyện yêu đương hay không thì không nên thổ lộ, không biết mình có muốn kết hôn hay không thì không cần kết hôn. Mặc kệ muốn làm gì, mọi con đường đều không hề bằng phẳng, trước khi cất bước đã do dự không quyết đoán, như vậy sẽ tuyệt đối không thể vượt qua mọi chông gai. Chỉ với quyết định không chắc chắn đó, nhất định sẽ không có cách nào cảm nhận được niềm vui sướng khi thành công, mà chỉ có thể cảm thấy hối hận vì gặp phải chướng ngại trên đường. Chu Cẩn Sơ không thuộc về phái hành động, ngược lại, y sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc. Vừa nghĩ tới sau khi phải trả giá mà vẫn thất bại, Chu Cẩn Sơ lập tức cảm thấy vô cùng phiền phức, y cực kỳ cực kỳ chán ghét việc phí công một cách vô ích. Chuyện vừa rồi khiến y nhận ra, Tiếu Lăng Tiêu không bị dễ dàng nhìn thấu tâm tư như y vẫn nghĩ, bản thân y cũng không hiểu rõ đối phương giống như y từng tưởng. Hai người muốn ở bên nhau lâu dài, chỉ cần hai bên có tình cảm với nhau vẫn không đủ, Chu Cẩn Sơ cảm thấy mình cần phải chân chính lý giải được đối phương, xác nhận bản thân mình yêu thích mọi mặt của người kia, xác nhận chính mình thật sự muốn bảo vệ người đó cả đời.
“À… à.” Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không cưỡng ép Chu Cẩn Sơ phải làm gì, nhưng giọng nói không tránh khỏi ủ rũ: “Cái này, cái này nữa em muốn ăn cua.”
“Được.” Chu Cẩn Sơ gật đầu: “Chọn size lớn nhất đi.”
“Ừ… Ừm! Xong rồi!” Tiếu Lăng Tiêu miễn cưỡng chính mình ngụy trang, làm bộ bản thân rất hoạt bát, lơi dụng hành động che giấu đi sự thất lạc trong lòng. Trong lòng hắn nghĩ: Tiếu Lăng Tiêu, tuyệt đối không được để lộ ra là mình không vui, tuyệt đối không được để anh ấy cảm thấy mình đang tỏ thái độ… Phải nhớ kỹ!
Hai phần cua rất nhanh được bưng lên, cua to, thịt cũng nhiều, gach cua nhiều tới mức đẩy vỏ cua nứt ra hẳn một lỗ hổng.
“Ha, đồ ăn ngon!” Tiếu Lăng Tiêu cầm kìm nói: “Mỗi người ăn một càng trước?”
“Em thích thì ăn hết đi.”
“Càng lớn có tận bốn cái mà, mỗi người một cái trước đi.” Tiếu Lăng Tiêu vừa gỡ cua, vừa bắt đầu tìm đề tài nói chuyện —— hắn hiện tại rất sợ tán gẫu đến chuyện tình cảm, dù sao đối phương đã từ chối hắn: “Tiệc đóng máy là ngày 25 phải không? Bây giờ cách tiệc đóng máy tận hai cái cuối tuần…”
“26.”
“Hả? Không đúng sao? Tiểu Tranh Tử gửi tin nhắn cho em nói là ngày 25 mà.” Tiểu Tranh Tử là người lên kế hoạch của đoàn làm phim, họ Thành, cũng không biết từ khi nào, có vài người gọi là Tiểu Thành Tử, dần dần biến thành Tiểu Tranh Tử.
“Là ngày 26.” Chu Cẩn Sơ nói.
“Chuyện như vậy em tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, em cảm thấy là anh nghe sai rồi.” Thời gian đếm ngược để gặp Chu Cẩn Sơ, hắn làm sao có thể nhìn nhầm được? Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ trong chốc lát, nói với Chu Cẩn Sơ: “Nếu vậy, anh giúp em mở tin nhắn ra nhìn lại được không?” Hắn còn đang bận gỡ cua, hai tay đều đang bẩn, không tiện xem điện thoại di động, sẽ làm bẩn màn hình. Nhưng may là điện thoại di động đặt trên bàn, Chu Cẩn Sơ có thể giúp hắn nhìn một cái.
“Được.” Chu Cẩn Sơi nói xong, cầm lấy điện thoại di động: “Mật mã?”
“1015.”
Đây là ngày tháng Chu Cẩn Sơ bắt đầu nhận nuôi Trung Khuyển, có điều Chu Cẩn Sơ hình như cũng không để ý. Y mở khóa màn hình, ngoài ý muốn phát hiện hình nền là ảnh chụp chung của hai người. Y lăn màn hình một hồi, hỏi: “Tin nhắn ở chỗ nào?”
“À, anh vào nhật kí cuộc gọi.” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Điện thoại Huawei, ‘nhật kí cuộc gọi’ với ‘tin nhắn đến’ ở cùng một chỗ.”
“Ừ.” Chu Cẩn Sơ vừa mở ra danh bạ, lập tức thấy được cuộc gọi với một cái tên kỳ quái: Cha nuôi.
Quỷ thần xui khiến, Chu Cẩn Sơ quan sát số điện thoại kia. Vừa liếc một cái, y lập tức nhận ra số điện thoại kia là của ai —— Hàn Vạn Sơn.
Số điện thoại của Hàn Vạn Sơn rất có quy luật, vẫn duy trì truyền thống kỳ quái của người có tiền: dãy số nhất định phải vừa đặc thù vừa may mắn, người đã từng nhìn thấy nhất định có thể nhận ra.
Cuộc gọi tới số điện thoại này có không ít, thời gian phần lớn là trước khi phỏng vấn thử vai.
“……”
Chu Cẩn Sơ nhớ lại, Cung Bình đã từng nói với y, Tiếu Lăng Tiêu là do Hàn Vạn Sơn trực tiếp nhét vào đoàn làm phim. Khi ấy Cung Bình còn nói, Tiếu Lăng Tiêu chỉ là một diễn viên nhỏ, làm sao có thể quen biết Hàn Vạn Sơn, trong này nhất định có chỗ kỳ quặc. Vào lúc ấy, Chu Cẩn Sơ để Cung Bình đi tìm hiểu, câu trả lời là, nhất định có người trung gian giúp hắn đi cửa sau. Hiện tại y nhìn ra, Tiếu Lăng Tiêu thực ra là liên hệ trực tiếp với Hàn Vạn Sơn.
Hơn nữa, giống như một loại bản năng, y cảm thấy danh xưng kia vô cùng gai mắt.
Hàn Vạn Sơn thích nam sinh xinh đẹp, chuyện này cơ bản không phải cái gì bí mật, hơn nữa Hàn Vạn Sơn luôn đối xử với tình nhân không tệ, lúc chia tay luôn đề bù một lượng lớn tài nguyên. Trước đây có mấy tình nhân bị lộ thân phận, bọn họ đều quả quyết gọi đối phương là “cha nuôi”, còn muốn kiện tụng phía truyền thông tội bịa đặt và xúc phạm danh dự. Tuy nhiên, từ rất lâu trước đây, Hàn Vạn Sơn từng tự mình nói từ trước tới nay mình không hề nhận con nuôi, có điều mọi người vẫn cho rằng đây là một lời nói dối.
Tình nhân của lão đều là những thiếu niên không nổi tiếng, có loại cảm giác ngây ngô, nhưng lại xinh đẹp, quá nổi tiếng lão lại không thích, vì vậy mà tình nhân của lão thường lập tức nổi tiếng sau khi chia tay. Chu Cẩn Sơ suy nghĩ một lát, tình nhân gần nhất của Hàn Vạn Sơn là ai, cố thế nào cũng không nhớ nổi, cảm giác như lão đã biến mất một thời gian… Chỉ biết là gần đây lại đổi một tân hoan, Chu Cẩn Sơ cũng đã gặp, quả nhiên vẫn là kiểu ngây ngô như trước.
Cung Bình trước đây từng biểu thị Tiếu Lăng Tiêu cũng có thể từng bị quy tắc ngầm, vì Hàn Vạn Sơn đôi khi chỉ cần xem ảnh chụp cũng có thể quyết định tình nhân tiếp theo, lúc ấy Chu Cẩn Sơ ngay lập tức mắng Cung Bình, hiện tại chính Chu Cẩn Sơ cũng cảm thấy có chút hoang mang không biết phải làm sao. Con người não động rất lớn như Cung Bình một mực cho rằng, Tiếu Lăng Tiêu vì muốn ở bên y mà không chừa thủ đoạn nào, biến mất hai năm, đầu tiên là quen biết Hàn Vạn Sơn, sau đó thông qua Hàn Vạn Sơn quen được Thâu Tổ Uy đồng thời nhận được cơ hội đóng phim, hỏi được sở thích của y, ở bên cạnh y cùng đóng phim.
Chu Cẩn Sơ cảm thấy mình không có cách nào tin tưởng được.
Đại khái là có nguyên nhân gì đó mà y không đoán được.
Có điều, thái độ đối xử với Trung Khuyển khi nãy của Tiếu Lăng Tiêu khiến y có chút hoài nghi về cảm giác thích một người của mình, không có cách nào kiên trì phủ nhận suy đoán của Cung Bình.
Câu nói “nhưng biết đâu hắn không phải loại người như cậu nghĩ thì sao” của Cung Bình cứ quanh quẩn trong đầu y.
Bản thân mình đúng là bị gạt…?
Sự thật y luôn tin vẫn là giả…?
Y muốn hỏi Tiếu Lăng Tiêu, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Thật sự, phải hỏi như thế nào?
......
Ở đầu kia của bàn ăn, Tiếu Lăng Tiêu cũng bối rối.
Hắn hiểu quá rõ Chu Cẩn Sơ. Hắn có thể cảm nhận được, vừa nãy Chu Cẩn Sơ đối xử với hắn đã có điểm nhạt đi, mặc dù đối phương đã che giấu rất tốt.
Mà lúc này đây, giữa hai người quả thực dựng lên một bức tường vô hình rất cao.
Hắn không rõ Chu Cẩn Sơ đang hoài nghi cái gì. Nhưng mà, hạt giống hoài nghi một khi đã nảy mầm, sẽ nhanh chóng khai chi tán diệp, trưởng thành một cây đại thụ che trời.
Danh sách chương