Một năm sau, Tĩnh Không Chân nhân mang theo đồ đệ đến Dương Mạc sơn trang theo lời mời vì đường xá xa xôi. Dương Mục Vũ cùng Mạc Hàm dẫn Dương Mạc Huân đã lẫm chẫm biết đi đích thân ra đón. Mạc Huân vô cùng lo lắng, phải làm sao để vị cao nhân này phải nuốt lại lời phán xét thay đổi mệnh người này? Cô dù là người hiện đại nhưng tâm cơ đơn giản, vốn không thông minh nhưng chăm chỉ nên cũng đạt được danh hiệu cao, nghĩ đi nghĩ lại suốt cả năm trời rất nhiều cách nhưng đều không được. Thật chán nản mà.
Khi mọi người đã an tọa, Dương Mục Vũ mở lời:
- Hôm nay Tĩnh Không Chân nhân hạ cố đến sơn trang của ta, Dương mỗ vô cùng đa tạ. Chắc ngài cũng biết phu nhân Dương mỗ đã hạ sinh ra tiểu nữ nhi. Kì thật lúc mới chào đời, người của Huân nhi phát ra tử lam quang kì lạ, Dương mỗ lo lắng cho vận mệnh nàng nên đành mời ngài đến. Phiền Chân nhân xem giúp mệnh số nàng thế nào.
- Dương trang chủ không cần phải khách sáo, năm xưa ngài từng cứu mạng đồ đệ ta. Nay là lúc ta báo đáp lại ân tình này. Ngài cứ yên tâm, ta sẽ xem xét cẩn thận.
Tĩnh Không Chân nhân đang thưởng thức Bích Loa Xuân nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, xoa đầu tiểu đồ đệ. Ba năm trước, Dương Mục Vũ trong lần đến thăm bằng hữu vô tình gặp được đoàn buôn trẻ em đã ra tay trừng trị bọn người độc ác đó, cứu được bốn năm đứa trẻ mang trả lại cho thân thích. Danh tiếng Dương Trang chủ Dương Mạc sơn trang anh dũng cái thế, hiệp nghĩa cứu người càng ngày vang xa.
Trong đó đám trẻ tinh anh ông cứu lúc đó tình cờ có Phàn Lục Lạc khi ấy mới bốn tuổi, thông minh lanh lợi lại là đồ đệ mới nhận của Tĩnh Không Chân nhân nên đã lọt vào mắt bọn buôn người. Chúng lập ra một kế hoạch công phu để lừa tiểu cô nương này bắt đi, nhưng không may lại gặp Dương Mục Vũ nên chết không toàn thây, trộm không được gà còn mất nắm gạo. Lúc biết được Dương trang chủ cứu Phàn Lục Lạc, Tĩnh Không Chân nhân đã hứa sẽ đền ơn ông khi gặp cơ hội. Và bây giờ chính là lúc đó.
Dương Mạc Huân lũn cũn từ chỗ mẫu thân mình đến trước mặt Tĩnh Không Chân nhân. Vị Chân nhân danh chấn giang hồ này vốn tên thật là Quân Tĩnh, pháp lực cao cường nên uy chấn lan xa nhưng không màng thế sự, chỉ thích tiêu dao giang hồ. Mở to mắt tròn xoe tỉ mỉ đánh giá người trước mắt mình, cô hít thở hơi dài. Ai Chân nhân nhất định phải là ông già râu tóc bạc phơ vận bạch y phiêu dật trước gió? Sai lầm, sai lầm hết!
Chỉ thấy Quân Tĩnh, vâng, là Quân Tĩnh! Mạc Huân cô từ nhỏ trừ khi không thể nhớ tên người khác mới gọi danh hiệu, còn lại gọi thẳng tên người khác không kiêng nể gì.
Khụ, quay lại vấn đề chính. Dương Mạc Huân chỉ thấy Quân Tĩnh một thân y phục đỏ tươi rực rỡ nhưng không hề mang tục khí, vô cùng cuốn hút làm người khác cảm thấy cuồn loạn càng làm tôn lên làn da trắng như bạch ngọc đến cả phái nữ như cô phải ghen tị. Mái tóc đen tuyền đổ dài như thác trên y phục càng bắt mắt, vài lọn tóc óng mượt được vấn nhẹ bằng hoàng trâm lấp lánh trân quí. Ngũ quan tinh xảo, mắt phượng tưởng như chứa liệt hỏa hừng hực lại lạnh băng, sống mũi cao, đôi môi không mỏng không dày đỏ tươi như máu. Loại tinh xảo, kiều diễm băng hỏa đan xen này quả thật thế gian khó gặp.
Đáng tiếc, người đẹp này lại là nguồn cơn của mọi chuyện, Dương Mạc Huân không thể không đề phòng. Cơ thể cô từ khi sinh ra mang tử lam quang, lam quang tượng trưng cho thanh uẩn , tử quang thì không thể xác định, Mạc Huân đoán nó là yêu khí như trong mấy bộ phim thần thoại cô hay xem, hoặc đại diện cho nguyên tố khác như hoa hay máu gì đấy,… Đây là chuyện không thể ngờ vì trong sách viết cơ thể này chỉ phát tử quang. Giờ thêm lam quang, coi cư ông trời cho cơ hội. Tạm thời để che dấu tử quang này, hằng ngày cô đều cố gắng tiếp xúc nhiều với nước – một phần trong các nguyên tố đại diện cho thanh uẩn, dù biết cơ thể trẻ sơ sinh yếu ớt. Lúc tắm cố tình quẫy đạp, bình thường lúc cha mẹ uống trà thì làm đổ trà lên người. Cách này dù không vệ sinh lắm nhưng ít ra có còn hơn không. Sạch sẽ sao có thể so với mạng sống được
Quân Tĩnh ngồi thẳng người, tập trung tinh nhãn nhìn sâu vào trong nguyên căn đứa bé trước mắt. Một năm trước trên trời xuất hiện dị tượng, Hắc Ám Tinh quang trên trời sáng mạnh, Lẫm Linh sơn nơi hắn sống Huyết Tử thảo tượng trưng cho “ác ma” giáng thế sinh sôi lan tràn trùng hợp vào ngày sinh tiểu oa nhi này. Vốn dĩ Quân Tĩnh không hoàn toàn tin vào chuyện “ác ma” tái sinh, lại nhận được lời mời của Dương Mục Vũ nên càng phải chuẩn bị đầy đủ để xác thực. Hẹn Dương trang chủ sau một năm nhất định sẽ đến rồi bế quan tự luyện nâng cao tu vi. Hắn nhất định phải tìm ra chân tướng chuyện này.
Tinh nhãn vô hình trong mắt người thường nhưng đối với người luyện sẽ phát ra ánh sáng cực đại, nhưng Dương Mạc Huân lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng vì nguyên bản không phải người nơi này. Cô không ngạc nhiên lắm, biết thì đã sao? Có cô cũng không sử dụng được, coi như thấy trước kết cục đi. Mạc Huân cười lạnh, chỉ là lần này làm khó Tĩnh Không Chân nhân rồi. Bất kể hắn hay ai, dù học cao hiểu rộng, uyên thâm mọi mặt chỉ sợ đã quên mất điều cơ bản của cơ bản nhất hay là quên mất: đọc tâm, xem trộm vận mệnh người khác chính là tự tổn thương chính mình. Nghịch thiên thì sẽ phải trả giá đại giới, tuổi thọ giảm, tinh lực suy kiệt. Đời người ngắn ngủi, Dương Mạc Huân dám nghịch thiên vì cô biết giới hạn của mình đến đâu. Còn Quân Tĩnh, hắn là lo thiên hạ thái bình, có biết đâu lòng người lạnh lẽo, chỉ cần có uy hiếp đến mình sẽ là lúc giẫm đạp lên nhau vì bản thân.
Quân Tĩnh vốn dĩ chỉ cần tinh nhãn trung tuần là có thể nhìn ra vận mệnh người bình thường nhưng cơ thể này không phải đèn cạn dầu – là ác ma trong truyện đó. Lại thêm phần cơ thể Dương Mạc Huân trong một năm này tiếp xúc rất nhiều nước, thủy nguyên tố bắt đầu phát sinh bành trướng có phần che khuất tử quang, điều đó cô lờ mờ cảm nhận được. Quân Tĩnh muốn dò xét cặn kẽ chỉ còn cách phát động tinh nhãn thượng tuần mức cao nhất, tập trung hết sức mạnh để nhìn thấu nguyên căn. Trán hắn bắt đầu chảy mồ hôi, mọi người cũng im ắng chờ đợi kết quả.
Phàn Lục Lạc đứng bên cạnh thấy sư phụ đổ mồ hôi kinh ngạc không dứt. Nàng bái sư từ năm ba tuổi theo ý nguyện cha mẹ, chỉ thấy sư phụ tuy trẻ tuổi mà phóng khoáng, thấy sư phụ mạnh mẽ giải quyết mọi chuyện. Dù có phức tạp đến đâu người cũng chỉ cười nhẹ. Trên đời này không có gì có thể làm khó sư phục, mà nay lại đổ mồ hôi ướt đẫm trán vì xem vận mệnh cho người khác. Đây đúng là trăm năm khó gặp!
Quay sang quan sát tiểu oa nhi trước mắt, thấy nàng bộ dáng mập mập tròn tròn xinh đẹp vô cùng, đôi mắt ngây thơ nhìn sư phụ chăm chú rồi dời tầm mắt nhìn lung tung, bàn tay nhỏ huơ huơ. Phàn Lục Lạc rón rén tiến đến, nắm lấy tay bé nhỏ của tiểu oa nhi. Mạc Huân bỗng nhiên cười, nụ cười tươi rạng rỡ như ánh nắng ban mai, trăm hoa đua nở.
Phàn Lục Lạc vào khoảnh khắc ấy cảm giác tim ngừng đập, ngơ ngẩn như lạc vào giấc mộng. Nàng từng nghe lời đồn ngũ tiểu thư Dương Mạc sơn trang Dương Mạc Huân vô cùng đáng yêu, được nhiều người yêu thương sủng ái. Nhưng tận mắt chứng kiến nụ cười ngọt ngào này, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy, cái gì gọi là giang sơn gấm vóc không chứa đầy nụ cười mĩ nhân. Dương Mạc Huân thừa hưởng đường nét của Dương Mục Vũ, nhiều lắm chỉ xem là thanh tú nhưng nụ cười họa thủy này, không ai thấy không sao, nhưng vạn nhất để người chứng kiến nhất định sẽ náo loạn nhân tâm, mê mẩn hồn phách con người.
Dương Mạc Huân sau khi cười với Phàn Lục Lạc thì thấy nàng ta sóng mắt lưu chuyển, xuân tâm nhộn nhạo thì kinh hãi. Cô chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với người khác trong khi chờ xem Quân Tĩnh đoán được gì thôi, không ngờ hiệu quả đến mức này, chắc tương lai diễn được một đoạn bách hợp mất. Rõ ràng trong sách nói hai người này diễn ra một đoạn sư đồ luyến mà. Mạc Huân biết thường ma nữ nhất định lớn lên yêu mị xinh đẹp nhưng đứa nhỏ mà dung mạo bình thường này (theo lời các thúc thúc trong sơn trang) cũng đảo điên thần trí, cả nữ nhân cũng bị dụ hoặc thì lớn lên gây họa thế nào nữa? Mạc Huân không dành quá nhiều suy nghĩ cho chuyện này. Tay nắm tay Phàn Lục Lạc, tay còn lại níu níu tà áo Quân Tĩnh, cố gắng phát âm. Cô thường nghe kể người đầu tiên mà đứa trẻ đang tập nói gọi tên thì số mệnh sẽ gắn liền với đứa trẻ đó. Mấy ngày nay đang tập nói nhưng chưa thành công, lần này nhất định phải được!
- T… Tĩnh… Tĩnh…
Quân Tĩnh kinh ngạc mở to mắt. Dương tiểu thư gọi tên hắn? Giọng nói mềm mại như sữa của oa nhi đánh thẳng vào nội tâm Quân Tĩnh. Hắn sống rất lâu, rất lâu trên đời này, trải qua vô số thăng trầm, nhìn thấu thế gian, chưa từng có chuyện gì làm hắn mất bình tĩnh. Mà lần này… Quân Tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh đứa bé trước mắt đang “y y nha nha” cố gắng gọi tên hắn, lòng mềm đi.
Nội tâm Quân Tĩnh càng giằng co hơn khi tinh nhãn bắt đầu thấy được tử lam quang phủ quanh người Mạc Huân. Lam quang có xu hướng bao phủ lấy tử quang nhưng tử quang cũng không kém cạnh, quấn chặt lam quang không rời. Tiểu oa nhi này, là, “ác ma” tái thế!
Tử lam quanh phát mạnh, màu tím yêu nghiệt mê người ngày càng chiếm ưu thế, có xu hướng bọc lấy lam quang rồi dần tách ra. Tử quang cùng lam quang hóa thành hai khối ánh sáng. Chỉ có điều ma uẩn vẫn không buông tha, tuy không thể hợp nhất cùng thanh uẩn lần nữa nhưng vẫn tạo thành vòng sáng quanh thanh uẩn. Là bảo vệ!
Lòng Quân Tĩnh lại phẳng lặng như phút đầu, nhưng đôi mắt vẫn chứa đựng sự phức tạp khó lí giải. Song uẩn đối với hắn không xa lạ, những người thiên phú trời ban ở Hỗn Thiên thế đa phần mang song uẩn. Nhưng trường hợp nhất thể lại tách thành riêng biệt đây là lần đầu hắn thấy. Chuyện này cuối cùng là thế nào?
Dương Mạc Huân đợi mãi thấy người trước mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, không có chút suy chuyển nhưng đã thu tinh nhãn lại. Cô gấp gáp muốn chết còn hắn vẫn bình thản như cũ là sao? Quân Tĩnh này phát hiện chuyện cô dấu giếm là điều tất nhiên, nhưng hắn sẽ làm sao, nói cho mọi người cùng nghe cô là “ác ma” hay có ý gì khác? Mạc Huân đầu óc rối loạn sợ hãi, tay chân phản xạ có điều kiện níu chặt vạt áo Quân Tĩnh.
Đầu Mạc Huân bỗng dưng choáng váng, cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó hoành hành đau đớn khôn nguôi. Cảm giác này giằng xé cả nội tâm và thể xác Mạc Huân. Đau đến mức không thể diễn tả thành lời. Cơ mặt cô cứng đờ không cảm xúc, thân hình bắt đầu lảo đảo, tưởng chừng có thể té bất cứ lúc nào.
Mọi người xung quanh Mạc Huân sau khi nghe cô nói được đứng hình hồi lâu cuối cùng cũng bùng nổ. Dương Mục Vũ bất chấp hình tượng trang chủ uy nghiêm lao đến bên Mạc Huân, bế bổng cô lên kích động xoay cô vòng vòng trên không trung, vui mừng cười lớn:
- Huân nhi, huân nhi của cha, cuối cùng con cũng nói được rồi. Con thật giỏi. Nào, mau gọi cha mẹ đi con!
Đáng tiếc, Dương Mạc Huân vừa nghe, chỉ kịp âm thầm cảm than cho hình tượng của Dương Mục Vũ thì đã ngất, chỉ nghe loáng thoáng bên tai có người gọi tên mình.
Cả Dương Mạc sơn trang rối loạn. Dương Mục Vũ và Mạc Hàm sắc mặt tái mét vội vàng đưa Mạc Huân về phòng. Quân Tĩnh vẫn giữ phong thái lạnh lùng bình tĩnh của mình nhưng bước chân nhanh dần theo bọn họ để xem bệnh cho cô, đằng sau Phàn Lục Lạc và các thúc thúc của Mạc Huân cũng nối gót. Ai nấy đều lo lắng cho bảo bối của họ đến độ sắc mặt trắng bệnh.
Dương Mạc Huân nằm trong gian phòng ấm cúng, mọi người vây quanh giường cô chờ đợi Tĩnh Không Chân nhân xem bệnh cho cô. Quân Tĩnh bắt mạch cho Mạc Huân xong, mày đẹp nhíu lại. Kỳ lạ! Rõ ràng cơ thể tiểu oa nhi này có hai luồng sức mạnh giao nhau tỏa ra áp lực lớn, rất khó nhận ra nếu không để ý kĩ. Tuy không bài xích nhưng đứa bé này còn quá nhỏ để chịu đựng ảnh hưởng từ sức mạnh này. Nếu không hóa giải kịp thời sẽ dần tổn thương nội tạng, khí huyết ngưng trệ mà tích tụ bệnh. Nhưng Dương tiểu thư này đã được một tuổi, tính theo thời gian thì lục phủ ngũ tạng đã phải có dấu hiệu xuất huyết nhưng thân thể vẫn hoàn hảo không tổn thương. Chắc chắn là do việc song uẩn tách ra lúc nãy quá đột ngột, hai luồng sức mạnh này thức tỉnh mà hoành hành, khiến tiểu oa nhi ngất đi.
Quân Tĩnh đặt tay Dương Mạc Huân lại vị trí, chỉnh lại chăn cho cô rồi từ tốn nói:
- Mọi người không cần quá lo lắng, Dương tiểu thư do không ngủ đủ giấc nên dẫn đến suy nhược thân thể. Trẻ em sinh ra còn yếu nên cần chú ý ngủ đủ giấc sẽ không sao.
Mọi người có đi ngang qua cho mình xin cmt nhận xét được không ạ? Mình sắp thi rồi nên trong khoảng nửa tháng tới sẽ không lên được. Mong khi đó vẫn có người dõi theo mình *cúi đầu*
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Dương Mục Vũ, ông cứ tưởng do mình nên nữ nhi mới ngất đi. Nhẹ nhàng khép cửa phòng, tất cả ra ngời để Dương Mạc Huân nghỉ ngơi. Quân Tĩnh lúc này mới ra hiệu cho Dương Mục Vũ cùng Mạc Hàm có chuyện cần bàn bạc. Cả ba người vào trong thư phòng riêng của Dương Mục Vũ để nói chuyện. Quân Tĩnh lúc này sắc mặc ngưng trọng nói lại những gì mình thấy cho phu thê Dương Mục Vũ nghe:
- Dương trang chủ, ta không biết chuyện này là họa hay phúc nhưng Dương tiểu thư là song uẩn. một là thanh uẩn, một là …ma uẩn.
- Cái gì? Tĩnh Không Chân nhân, ngài… ngài… nói là sự thật? Không, không thể nào! Huân nhi của ta sao có thể có ma uẩn, nó sao có thể là “ác ma” tái thế được? Ta không tin, ta không tin. Dương lang, chàng nói đi, Huân nhi… Huân nhi là không phải… Nó còn quá nhỏ, sao có thể chịu đựng điều này…
Mạc Hàm nức nở khi nghe tin, nghẹn nào lay vạt áo phu quân, nước mắt đầm đìa khuôn mặt xinh đẹp. Nữ nhi của nàng, nữ nhi bảo bối của nàng sao lại phải chịu đựng số phận thế này? Nghiệt ngã, nghiệt ngã thay.
- Dương phu nhân, người hãy bình tĩnh nghe ta nói tiếp. Đúng là Dương tiểu thư mang song uẩn nhưng chúng lại vừa tách ra hai nửa riêng biệt lúc ta xem vận mạng cho nàng, tương lai nàng quá hỗn độn không thể nhìn ra. Hai luồng sức mạnh này tuy không bài xích nhưng khi giao nhau tạo ra chấn động khiến Dương tiểu thư bất tỉnh chứ không phải do thiếu ngủ. Dương trang chủ, ta có thể hỏi ngài một việc được không?
Dương Mục Vũ khi biết nữ nhi mang ma uẩn nhưng tương lai thì khuôn mặt tối sầm lại, không khí trong phòng hạ xuống. Đỡ Mạc Hàm ngồi xuống, lòng ông phẫn nộ. Sao lại thế, khó khăn lắm ông mới sinh ra một nữ nhi mà lại thành thế này. Dù Tĩnh Không Chân nhân nói chưa chắc chắn Huân nhi sẽ thành “ác ma” nên yên tâm phần nào nhưng cơn giận trong lòng ông vẫn không giảm được phần nào. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, nữ nhi của ông sẽ toàn mạng sao?
Lần này Dương Mục Vũ hạ quyết tâm, dù có đánh đổi bằng mạng sống này ông nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra. Không ai có thể tổn thương Huân nhi của ông. Dứt khoát nhìn Tĩnh Không Chân nhân, ông quả quyết:
- Ngài cứ hỏi, ta sẽ trả lời đầy đủ. Chỉ cầu ngài một chuyện. Ngài có thể giấu kín chuyện này được không? Cả đời Dương mỗ chỉ có Huân nhi là con gái độc nhất, ta không muốn Huân nhi gặp nguy hiểm gì.
- Được! Dương trang chủ, ngài yên tâm. Dương tiểu thư mệnh số kì lạ, ta cũng mong Dương tiểu thư bình an vô sự kiếp này. Tương lai là không thể đoán trước, ta nghĩ Dương tiểu thư chưa chắc sẽ thành “ác ma”. Dương trang chủ, ta hỏi ngài, lúc Dương phu nhân đang mang thai tiểu thư có gặp gỡ hay tiếp xúc với loại địa phương hay người nào mang ma khí hay không? Ta nghi ngờ ma khí này thâm nhập vào thai nhi, ảnh hưởng đến uẩn thừa khi oa nhi hình thành.
- Chuyện này là không có khả năng, lúc phu nhân ta mang thai đều an tĩnh trong sơn trang chờ ngài khai hoa mãn nguyệt, không đi đâu. Với lại người mang ma uẩn trên đời này một ngàn năm trước đã chết. Hai khả năng này không thể xảy ra.
Quân Tĩnh trầm mặc. “Ác ma” một ngàn năm trước, thời điểm người đó chết cũng là lúc hắn sinh ra, không còn ai có khả năng mang ma uẩn, chỉ có ma khí còn đọng lại một số nơi, những ai thân thể suy nhược rất dễ nhiễm phải. Thật ra cũng không ai chắc chắn được “ác ma” đã hoàn toàn chết đi. Lúc Giang Băng thần y một kiếm đâm thẳng vào tim “ác ma”, nàng nói tận mắt thấy hắn đã ngừng thở nhưng sau đó thi thể biến mất không dấu vết. Đó cũng là thời điểm Quân Tĩnh sinh ra.
Khi mọi người đã an tọa, Dương Mục Vũ mở lời:
- Hôm nay Tĩnh Không Chân nhân hạ cố đến sơn trang của ta, Dương mỗ vô cùng đa tạ. Chắc ngài cũng biết phu nhân Dương mỗ đã hạ sinh ra tiểu nữ nhi. Kì thật lúc mới chào đời, người của Huân nhi phát ra tử lam quang kì lạ, Dương mỗ lo lắng cho vận mệnh nàng nên đành mời ngài đến. Phiền Chân nhân xem giúp mệnh số nàng thế nào.
- Dương trang chủ không cần phải khách sáo, năm xưa ngài từng cứu mạng đồ đệ ta. Nay là lúc ta báo đáp lại ân tình này. Ngài cứ yên tâm, ta sẽ xem xét cẩn thận.
Tĩnh Không Chân nhân đang thưởng thức Bích Loa Xuân nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, xoa đầu tiểu đồ đệ. Ba năm trước, Dương Mục Vũ trong lần đến thăm bằng hữu vô tình gặp được đoàn buôn trẻ em đã ra tay trừng trị bọn người độc ác đó, cứu được bốn năm đứa trẻ mang trả lại cho thân thích. Danh tiếng Dương Trang chủ Dương Mạc sơn trang anh dũng cái thế, hiệp nghĩa cứu người càng ngày vang xa.
Trong đó đám trẻ tinh anh ông cứu lúc đó tình cờ có Phàn Lục Lạc khi ấy mới bốn tuổi, thông minh lanh lợi lại là đồ đệ mới nhận của Tĩnh Không Chân nhân nên đã lọt vào mắt bọn buôn người. Chúng lập ra một kế hoạch công phu để lừa tiểu cô nương này bắt đi, nhưng không may lại gặp Dương Mục Vũ nên chết không toàn thây, trộm không được gà còn mất nắm gạo. Lúc biết được Dương trang chủ cứu Phàn Lục Lạc, Tĩnh Không Chân nhân đã hứa sẽ đền ơn ông khi gặp cơ hội. Và bây giờ chính là lúc đó.
Dương Mạc Huân lũn cũn từ chỗ mẫu thân mình đến trước mặt Tĩnh Không Chân nhân. Vị Chân nhân danh chấn giang hồ này vốn tên thật là Quân Tĩnh, pháp lực cao cường nên uy chấn lan xa nhưng không màng thế sự, chỉ thích tiêu dao giang hồ. Mở to mắt tròn xoe tỉ mỉ đánh giá người trước mắt mình, cô hít thở hơi dài. Ai Chân nhân nhất định phải là ông già râu tóc bạc phơ vận bạch y phiêu dật trước gió? Sai lầm, sai lầm hết!
Chỉ thấy Quân Tĩnh, vâng, là Quân Tĩnh! Mạc Huân cô từ nhỏ trừ khi không thể nhớ tên người khác mới gọi danh hiệu, còn lại gọi thẳng tên người khác không kiêng nể gì.
Khụ, quay lại vấn đề chính. Dương Mạc Huân chỉ thấy Quân Tĩnh một thân y phục đỏ tươi rực rỡ nhưng không hề mang tục khí, vô cùng cuốn hút làm người khác cảm thấy cuồn loạn càng làm tôn lên làn da trắng như bạch ngọc đến cả phái nữ như cô phải ghen tị. Mái tóc đen tuyền đổ dài như thác trên y phục càng bắt mắt, vài lọn tóc óng mượt được vấn nhẹ bằng hoàng trâm lấp lánh trân quí. Ngũ quan tinh xảo, mắt phượng tưởng như chứa liệt hỏa hừng hực lại lạnh băng, sống mũi cao, đôi môi không mỏng không dày đỏ tươi như máu. Loại tinh xảo, kiều diễm băng hỏa đan xen này quả thật thế gian khó gặp.
Đáng tiếc, người đẹp này lại là nguồn cơn của mọi chuyện, Dương Mạc Huân không thể không đề phòng. Cơ thể cô từ khi sinh ra mang tử lam quang, lam quang tượng trưng cho thanh uẩn , tử quang thì không thể xác định, Mạc Huân đoán nó là yêu khí như trong mấy bộ phim thần thoại cô hay xem, hoặc đại diện cho nguyên tố khác như hoa hay máu gì đấy,… Đây là chuyện không thể ngờ vì trong sách viết cơ thể này chỉ phát tử quang. Giờ thêm lam quang, coi cư ông trời cho cơ hội. Tạm thời để che dấu tử quang này, hằng ngày cô đều cố gắng tiếp xúc nhiều với nước – một phần trong các nguyên tố đại diện cho thanh uẩn, dù biết cơ thể trẻ sơ sinh yếu ớt. Lúc tắm cố tình quẫy đạp, bình thường lúc cha mẹ uống trà thì làm đổ trà lên người. Cách này dù không vệ sinh lắm nhưng ít ra có còn hơn không. Sạch sẽ sao có thể so với mạng sống được
Quân Tĩnh ngồi thẳng người, tập trung tinh nhãn nhìn sâu vào trong nguyên căn đứa bé trước mắt. Một năm trước trên trời xuất hiện dị tượng, Hắc Ám Tinh quang trên trời sáng mạnh, Lẫm Linh sơn nơi hắn sống Huyết Tử thảo tượng trưng cho “ác ma” giáng thế sinh sôi lan tràn trùng hợp vào ngày sinh tiểu oa nhi này. Vốn dĩ Quân Tĩnh không hoàn toàn tin vào chuyện “ác ma” tái sinh, lại nhận được lời mời của Dương Mục Vũ nên càng phải chuẩn bị đầy đủ để xác thực. Hẹn Dương trang chủ sau một năm nhất định sẽ đến rồi bế quan tự luyện nâng cao tu vi. Hắn nhất định phải tìm ra chân tướng chuyện này.
Tinh nhãn vô hình trong mắt người thường nhưng đối với người luyện sẽ phát ra ánh sáng cực đại, nhưng Dương Mạc Huân lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng vì nguyên bản không phải người nơi này. Cô không ngạc nhiên lắm, biết thì đã sao? Có cô cũng không sử dụng được, coi như thấy trước kết cục đi. Mạc Huân cười lạnh, chỉ là lần này làm khó Tĩnh Không Chân nhân rồi. Bất kể hắn hay ai, dù học cao hiểu rộng, uyên thâm mọi mặt chỉ sợ đã quên mất điều cơ bản của cơ bản nhất hay là quên mất: đọc tâm, xem trộm vận mệnh người khác chính là tự tổn thương chính mình. Nghịch thiên thì sẽ phải trả giá đại giới, tuổi thọ giảm, tinh lực suy kiệt. Đời người ngắn ngủi, Dương Mạc Huân dám nghịch thiên vì cô biết giới hạn của mình đến đâu. Còn Quân Tĩnh, hắn là lo thiên hạ thái bình, có biết đâu lòng người lạnh lẽo, chỉ cần có uy hiếp đến mình sẽ là lúc giẫm đạp lên nhau vì bản thân.
Quân Tĩnh vốn dĩ chỉ cần tinh nhãn trung tuần là có thể nhìn ra vận mệnh người bình thường nhưng cơ thể này không phải đèn cạn dầu – là ác ma trong truyện đó. Lại thêm phần cơ thể Dương Mạc Huân trong một năm này tiếp xúc rất nhiều nước, thủy nguyên tố bắt đầu phát sinh bành trướng có phần che khuất tử quang, điều đó cô lờ mờ cảm nhận được. Quân Tĩnh muốn dò xét cặn kẽ chỉ còn cách phát động tinh nhãn thượng tuần mức cao nhất, tập trung hết sức mạnh để nhìn thấu nguyên căn. Trán hắn bắt đầu chảy mồ hôi, mọi người cũng im ắng chờ đợi kết quả.
Phàn Lục Lạc đứng bên cạnh thấy sư phụ đổ mồ hôi kinh ngạc không dứt. Nàng bái sư từ năm ba tuổi theo ý nguyện cha mẹ, chỉ thấy sư phụ tuy trẻ tuổi mà phóng khoáng, thấy sư phụ mạnh mẽ giải quyết mọi chuyện. Dù có phức tạp đến đâu người cũng chỉ cười nhẹ. Trên đời này không có gì có thể làm khó sư phục, mà nay lại đổ mồ hôi ướt đẫm trán vì xem vận mệnh cho người khác. Đây đúng là trăm năm khó gặp!
Quay sang quan sát tiểu oa nhi trước mắt, thấy nàng bộ dáng mập mập tròn tròn xinh đẹp vô cùng, đôi mắt ngây thơ nhìn sư phụ chăm chú rồi dời tầm mắt nhìn lung tung, bàn tay nhỏ huơ huơ. Phàn Lục Lạc rón rén tiến đến, nắm lấy tay bé nhỏ của tiểu oa nhi. Mạc Huân bỗng nhiên cười, nụ cười tươi rạng rỡ như ánh nắng ban mai, trăm hoa đua nở.
Phàn Lục Lạc vào khoảnh khắc ấy cảm giác tim ngừng đập, ngơ ngẩn như lạc vào giấc mộng. Nàng từng nghe lời đồn ngũ tiểu thư Dương Mạc sơn trang Dương Mạc Huân vô cùng đáng yêu, được nhiều người yêu thương sủng ái. Nhưng tận mắt chứng kiến nụ cười ngọt ngào này, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là trăm nghe không bằng một thấy, cái gì gọi là giang sơn gấm vóc không chứa đầy nụ cười mĩ nhân. Dương Mạc Huân thừa hưởng đường nét của Dương Mục Vũ, nhiều lắm chỉ xem là thanh tú nhưng nụ cười họa thủy này, không ai thấy không sao, nhưng vạn nhất để người chứng kiến nhất định sẽ náo loạn nhân tâm, mê mẩn hồn phách con người.
Dương Mạc Huân sau khi cười với Phàn Lục Lạc thì thấy nàng ta sóng mắt lưu chuyển, xuân tâm nhộn nhạo thì kinh hãi. Cô chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với người khác trong khi chờ xem Quân Tĩnh đoán được gì thôi, không ngờ hiệu quả đến mức này, chắc tương lai diễn được một đoạn bách hợp mất. Rõ ràng trong sách nói hai người này diễn ra một đoạn sư đồ luyến mà. Mạc Huân biết thường ma nữ nhất định lớn lên yêu mị xinh đẹp nhưng đứa nhỏ mà dung mạo bình thường này (theo lời các thúc thúc trong sơn trang) cũng đảo điên thần trí, cả nữ nhân cũng bị dụ hoặc thì lớn lên gây họa thế nào nữa? Mạc Huân không dành quá nhiều suy nghĩ cho chuyện này. Tay nắm tay Phàn Lục Lạc, tay còn lại níu níu tà áo Quân Tĩnh, cố gắng phát âm. Cô thường nghe kể người đầu tiên mà đứa trẻ đang tập nói gọi tên thì số mệnh sẽ gắn liền với đứa trẻ đó. Mấy ngày nay đang tập nói nhưng chưa thành công, lần này nhất định phải được!
- T… Tĩnh… Tĩnh…
Quân Tĩnh kinh ngạc mở to mắt. Dương tiểu thư gọi tên hắn? Giọng nói mềm mại như sữa của oa nhi đánh thẳng vào nội tâm Quân Tĩnh. Hắn sống rất lâu, rất lâu trên đời này, trải qua vô số thăng trầm, nhìn thấu thế gian, chưa từng có chuyện gì làm hắn mất bình tĩnh. Mà lần này… Quân Tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh đứa bé trước mắt đang “y y nha nha” cố gắng gọi tên hắn, lòng mềm đi.
Nội tâm Quân Tĩnh càng giằng co hơn khi tinh nhãn bắt đầu thấy được tử lam quang phủ quanh người Mạc Huân. Lam quang có xu hướng bao phủ lấy tử quang nhưng tử quang cũng không kém cạnh, quấn chặt lam quang không rời. Tiểu oa nhi này, là, “ác ma” tái thế!
Tử lam quanh phát mạnh, màu tím yêu nghiệt mê người ngày càng chiếm ưu thế, có xu hướng bọc lấy lam quang rồi dần tách ra. Tử quang cùng lam quang hóa thành hai khối ánh sáng. Chỉ có điều ma uẩn vẫn không buông tha, tuy không thể hợp nhất cùng thanh uẩn lần nữa nhưng vẫn tạo thành vòng sáng quanh thanh uẩn. Là bảo vệ!
Lòng Quân Tĩnh lại phẳng lặng như phút đầu, nhưng đôi mắt vẫn chứa đựng sự phức tạp khó lí giải. Song uẩn đối với hắn không xa lạ, những người thiên phú trời ban ở Hỗn Thiên thế đa phần mang song uẩn. Nhưng trường hợp nhất thể lại tách thành riêng biệt đây là lần đầu hắn thấy. Chuyện này cuối cùng là thế nào?
Dương Mạc Huân đợi mãi thấy người trước mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, không có chút suy chuyển nhưng đã thu tinh nhãn lại. Cô gấp gáp muốn chết còn hắn vẫn bình thản như cũ là sao? Quân Tĩnh này phát hiện chuyện cô dấu giếm là điều tất nhiên, nhưng hắn sẽ làm sao, nói cho mọi người cùng nghe cô là “ác ma” hay có ý gì khác? Mạc Huân đầu óc rối loạn sợ hãi, tay chân phản xạ có điều kiện níu chặt vạt áo Quân Tĩnh.
Đầu Mạc Huân bỗng dưng choáng váng, cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó hoành hành đau đớn khôn nguôi. Cảm giác này giằng xé cả nội tâm và thể xác Mạc Huân. Đau đến mức không thể diễn tả thành lời. Cơ mặt cô cứng đờ không cảm xúc, thân hình bắt đầu lảo đảo, tưởng chừng có thể té bất cứ lúc nào.
Mọi người xung quanh Mạc Huân sau khi nghe cô nói được đứng hình hồi lâu cuối cùng cũng bùng nổ. Dương Mục Vũ bất chấp hình tượng trang chủ uy nghiêm lao đến bên Mạc Huân, bế bổng cô lên kích động xoay cô vòng vòng trên không trung, vui mừng cười lớn:
- Huân nhi, huân nhi của cha, cuối cùng con cũng nói được rồi. Con thật giỏi. Nào, mau gọi cha mẹ đi con!
Đáng tiếc, Dương Mạc Huân vừa nghe, chỉ kịp âm thầm cảm than cho hình tượng của Dương Mục Vũ thì đã ngất, chỉ nghe loáng thoáng bên tai có người gọi tên mình.
Cả Dương Mạc sơn trang rối loạn. Dương Mục Vũ và Mạc Hàm sắc mặt tái mét vội vàng đưa Mạc Huân về phòng. Quân Tĩnh vẫn giữ phong thái lạnh lùng bình tĩnh của mình nhưng bước chân nhanh dần theo bọn họ để xem bệnh cho cô, đằng sau Phàn Lục Lạc và các thúc thúc của Mạc Huân cũng nối gót. Ai nấy đều lo lắng cho bảo bối của họ đến độ sắc mặt trắng bệnh.
Dương Mạc Huân nằm trong gian phòng ấm cúng, mọi người vây quanh giường cô chờ đợi Tĩnh Không Chân nhân xem bệnh cho cô. Quân Tĩnh bắt mạch cho Mạc Huân xong, mày đẹp nhíu lại. Kỳ lạ! Rõ ràng cơ thể tiểu oa nhi này có hai luồng sức mạnh giao nhau tỏa ra áp lực lớn, rất khó nhận ra nếu không để ý kĩ. Tuy không bài xích nhưng đứa bé này còn quá nhỏ để chịu đựng ảnh hưởng từ sức mạnh này. Nếu không hóa giải kịp thời sẽ dần tổn thương nội tạng, khí huyết ngưng trệ mà tích tụ bệnh. Nhưng Dương tiểu thư này đã được một tuổi, tính theo thời gian thì lục phủ ngũ tạng đã phải có dấu hiệu xuất huyết nhưng thân thể vẫn hoàn hảo không tổn thương. Chắc chắn là do việc song uẩn tách ra lúc nãy quá đột ngột, hai luồng sức mạnh này thức tỉnh mà hoành hành, khiến tiểu oa nhi ngất đi.
Quân Tĩnh đặt tay Dương Mạc Huân lại vị trí, chỉnh lại chăn cho cô rồi từ tốn nói:
- Mọi người không cần quá lo lắng, Dương tiểu thư do không ngủ đủ giấc nên dẫn đến suy nhược thân thể. Trẻ em sinh ra còn yếu nên cần chú ý ngủ đủ giấc sẽ không sao.
Mọi người có đi ngang qua cho mình xin cmt nhận xét được không ạ? Mình sắp thi rồi nên trong khoảng nửa tháng tới sẽ không lên được. Mong khi đó vẫn có người dõi theo mình *cúi đầu*
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Dương Mục Vũ, ông cứ tưởng do mình nên nữ nhi mới ngất đi. Nhẹ nhàng khép cửa phòng, tất cả ra ngời để Dương Mạc Huân nghỉ ngơi. Quân Tĩnh lúc này mới ra hiệu cho Dương Mục Vũ cùng Mạc Hàm có chuyện cần bàn bạc. Cả ba người vào trong thư phòng riêng của Dương Mục Vũ để nói chuyện. Quân Tĩnh lúc này sắc mặc ngưng trọng nói lại những gì mình thấy cho phu thê Dương Mục Vũ nghe:
- Dương trang chủ, ta không biết chuyện này là họa hay phúc nhưng Dương tiểu thư là song uẩn. một là thanh uẩn, một là …ma uẩn.
- Cái gì? Tĩnh Không Chân nhân, ngài… ngài… nói là sự thật? Không, không thể nào! Huân nhi của ta sao có thể có ma uẩn, nó sao có thể là “ác ma” tái thế được? Ta không tin, ta không tin. Dương lang, chàng nói đi, Huân nhi… Huân nhi là không phải… Nó còn quá nhỏ, sao có thể chịu đựng điều này…
Mạc Hàm nức nở khi nghe tin, nghẹn nào lay vạt áo phu quân, nước mắt đầm đìa khuôn mặt xinh đẹp. Nữ nhi của nàng, nữ nhi bảo bối của nàng sao lại phải chịu đựng số phận thế này? Nghiệt ngã, nghiệt ngã thay.
- Dương phu nhân, người hãy bình tĩnh nghe ta nói tiếp. Đúng là Dương tiểu thư mang song uẩn nhưng chúng lại vừa tách ra hai nửa riêng biệt lúc ta xem vận mạng cho nàng, tương lai nàng quá hỗn độn không thể nhìn ra. Hai luồng sức mạnh này tuy không bài xích nhưng khi giao nhau tạo ra chấn động khiến Dương tiểu thư bất tỉnh chứ không phải do thiếu ngủ. Dương trang chủ, ta có thể hỏi ngài một việc được không?
Dương Mục Vũ khi biết nữ nhi mang ma uẩn nhưng tương lai thì khuôn mặt tối sầm lại, không khí trong phòng hạ xuống. Đỡ Mạc Hàm ngồi xuống, lòng ông phẫn nộ. Sao lại thế, khó khăn lắm ông mới sinh ra một nữ nhi mà lại thành thế này. Dù Tĩnh Không Chân nhân nói chưa chắc chắn Huân nhi sẽ thành “ác ma” nên yên tâm phần nào nhưng cơn giận trong lòng ông vẫn không giảm được phần nào. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, nữ nhi của ông sẽ toàn mạng sao?
Lần này Dương Mục Vũ hạ quyết tâm, dù có đánh đổi bằng mạng sống này ông nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra. Không ai có thể tổn thương Huân nhi của ông. Dứt khoát nhìn Tĩnh Không Chân nhân, ông quả quyết:
- Ngài cứ hỏi, ta sẽ trả lời đầy đủ. Chỉ cầu ngài một chuyện. Ngài có thể giấu kín chuyện này được không? Cả đời Dương mỗ chỉ có Huân nhi là con gái độc nhất, ta không muốn Huân nhi gặp nguy hiểm gì.
- Được! Dương trang chủ, ngài yên tâm. Dương tiểu thư mệnh số kì lạ, ta cũng mong Dương tiểu thư bình an vô sự kiếp này. Tương lai là không thể đoán trước, ta nghĩ Dương tiểu thư chưa chắc sẽ thành “ác ma”. Dương trang chủ, ta hỏi ngài, lúc Dương phu nhân đang mang thai tiểu thư có gặp gỡ hay tiếp xúc với loại địa phương hay người nào mang ma khí hay không? Ta nghi ngờ ma khí này thâm nhập vào thai nhi, ảnh hưởng đến uẩn thừa khi oa nhi hình thành.
- Chuyện này là không có khả năng, lúc phu nhân ta mang thai đều an tĩnh trong sơn trang chờ ngài khai hoa mãn nguyệt, không đi đâu. Với lại người mang ma uẩn trên đời này một ngàn năm trước đã chết. Hai khả năng này không thể xảy ra.
Quân Tĩnh trầm mặc. “Ác ma” một ngàn năm trước, thời điểm người đó chết cũng là lúc hắn sinh ra, không còn ai có khả năng mang ma uẩn, chỉ có ma khí còn đọng lại một số nơi, những ai thân thể suy nhược rất dễ nhiễm phải. Thật ra cũng không ai chắc chắn được “ác ma” đã hoàn toàn chết đi. Lúc Giang Băng thần y một kiếm đâm thẳng vào tim “ác ma”, nàng nói tận mắt thấy hắn đã ngừng thở nhưng sau đó thi thể biến mất không dấu vết. Đó cũng là thời điểm Quân Tĩnh sinh ra.
Danh sách chương