Có thể nghĩ nó trân quý cỡ nào.
Nếu mà lấy làm ám khí thật thì có lẽ ngày nào cũng có người đến tìm mình khiêu chiến, hơn nữa chuyên môn chọn ám khí, xả thân nuôi ám khí, dù sao nếu trúng ám khí là có thể mang đi ...
Chính vì đặc tính như vậy cho nên Tả Tiểu Đa mới khai phá ám khí bằng ngọc. Nhưng không ngờ rằng bởi vì vậy mà hắn lại làm ra một nhân quả to lớn tại thời điểm này! Đường Thiên Thủ lẩm bẩm, lặp lại một lần lại một lần, như thể liều mạng nhớ kỹ từng câu từng chữ Tả Tiểu Đa nói.
Cho đến khi xác nhận chính mình đã nhớ kỹ hoàn toàn, hắn mới ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói cảm ơn: "Lớp trưởng Tả, cảm ơn! Chờ ta truyền lại lời này cho gia tộc, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình chỉ bảo này của lớp trưởng Tả."
"Ôi chao, việc nhỏ mà thôi, không đáng gì." Tả Tiểu Đa lơ đễnh, hoàn toàn không biết một câu của mình đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của gia tộc nhà người ta.
Hắn là thật sự không biết, trái lại còn lên tiếng thúc giục: "Bây giờ đến phiên ngươi, nhanh ra tay đi, ta thật sự hơi đói bụng rồi!"
Đường Thiên Thủ không khỏi bật cười.
Hắn cũng đã nhìn ra, dường như Tả Tiểu Đa thật sự không biết, hoặc là căn bản không quan tâm. Nhưng đối với gia tộc của mình mà nói, những lời này cực kỳ quan trọng.
Người ta có thể không thèm để ý, nhưng gia tộc của mình cũng không thể không để ý!
Hắn cười nhẹ, đơn giản không nói gì nữa.
Nói cả chục nghìn câu, không bằng làm một chuyện. Có một số việc, không cần nói, chỉ cần làm, biến thành hành động.
"Lớp trưởng Tả chú ý."
Đường Thiên Thủ đứng vững nói: "Đây là bí truyền của gia tộc ta, Phi Đao Chi Thuật; trước giờ nó được xưng là lệ không giả phát. Riêng chiêu này cần lấy tinh thần, thần niệm, linh lực, tâm thần, thậm chí là tất cả của bản thân để ngưng tụ chú đao, như vậy mới có thể phát ra được!"
“Lấy tu vi hiện tại của ta, chỉ có thể đánh ra một đao. Sau đao này, cả người mất sức, vì vậy nên trước giờ chiêu này luôn là chiêu cấm kỵ của gia tộc bọn ta."
Đường Thiên Thủ nói: "Nếu không trốn được đao này thì nhất định phải thấy máu, cho nên ta sẽ ngắm vào bả vai và chân."
Tả Tiểu Đa bật cười: "Ngươi nói trước mục tiêu cho ta biết như vậy chẳng phải là để ta có thể đề phòng trước à."
"Không thì sao."
Đường Thiên Thủ cười nói: “Cái mà một đao này theo đuổi chính là tống độ cực hạn. Có đề phòng hay không cũng không khác gì nhau!"
“Mời!”
Đường Thiên Thủ hít một hơi thật sâu.
Hắn nhấc tay phải, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một phi đao nho nhỏ, phi đao này có hình thức tinh xảo lạ thường, là hình giọt nước có độ cong nho nhỏ, nhìn khá vui mắt, dài không quá đầu ngón tay, còn sáng lập lòe.
Hắn xoay tròn cơ thể, một luồng gió xoáy xe lấp cơ thể hắn, một tiếng vụt bất chợt vang lên.
Giờ khắc này, Tả Tiểu Đa cảm nhận được cảm giác sởn cả tóc gáy trước nay chưa từng có.
Đó là cảm giác khi mà cảm nhận được nguy cơ khủng hoảng đang tập trung vào mình.
Hắn căn bản không nhìn được phi đao ở vị trí nào, chỉ mạnh mẽ tránh sang bên theo bản năng!
Bả vai trái đau xót, một phi đao xuyên thẳng qua sườn ngoài vai trái, không thương tổn xương cốt, cũng chỉ lấy đi mộng mảng da thịt.
Máu tươi đầm đìa!
Tại vị trí trong rừng cây của trường học, cách nơi Tả Tiểu Đa đang đứng chừng 2000m.
Giây phút Tả Tiểu Đa bị trung một đao kia, có tiếng vang nhè nhẹ vang lên ở nơi đó, khi Đường Thiên Thủ phi đao xuyên qua cơ thể Tả Tiểu Đa cũng đồng thời xuyên thấu qua ba cây cổ thụ to chừng năm sáu người ôm, lại xuyên qua cây cổ thụ thứ tư to chừng một người, lúc này mới coi như dừng lại.
Thân phi đao không dừng lại trong cây cổ thụ thứ tư, phi đao xuyên qua thân cân, chỉ có chuôi đao bị giữ lại trong thân cây.
Nhìn lại ba cái động trên ba cây ban đầu, có thể nhìn thấy đốm lửa đang bắt đầu bùng lên.
Đại khái là đao lao đi với tốc độ quá nhanh, khi đâm xuyên qua thân cây, đao đã ma sát mạnh với cây tạo ra lửa.
"Thật trâu bò!"
Bóng người lóe lên, Lý Thành Long xuất hiện trong rừng cây, hắn tiện tay dập tắt ngọn lửa, rút phi đao trong cây thứ tư ra, mặt đầy thán phục!
Đây là lần đầu tiên Thung Thung nhìn thấy có người làm Tả Tiểu Đa bị thương !!
Điều này thần kỳ tới mức nào, một đao sắc bén tới mức nào!
Tả Tiểu Đa cũng là tim đập bình bịch.
Một đao này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua phản ứng của mình, không phải, là nhanh đến mức vượt qua cả nhận thức của mình, toàn bộ hành trình không phát ra một tiếng động nào, mãi cho đến khi kết thúc cũng không có âm thanh nào cả.
Đường Thiên Thủ bên kia khẽ động, Tả Tiểu Đa chỉ kịp cử động theo, nhưng đó chỉ là phản ứng theo bản năng, mà tình hình chiến đấu thực tế cũng như vậy, phi đao đã đâm vào bắp thịt ở bả vai rồi!
Có thể người khác không biết tốc độ của mình, nhưng Tả Tiểu Đa tự biết tốc độ của bản thân nhanh tới mức nào.
Cho đến nay, mặc dù Tả Tiểu Đa tu luyện khá tạp, nhưng hai thứ hắn tập trung rèn luyện nhất luôn là tốc độ và sức mạnh.
Đúng vậy, tốc độ còn xếp ở trước sức mạnh.
Sức mạnh là dùng để giết địch, còn tốc độ là dùng để bảo toàn tính mình.
Có tính mạng, có thể sống mới có tư cách nói tương lai, phương pháp bảo vệ tính mạng, sao có thể không quan trọng, sao có thể không coi trọng ?!
Làm một người luôn luôn đặt tu luyện thân pháp tốc độ lên hàng đầu, tự xưng là có rất nhiều phương pháp để bảo vệ tính mạng!
Khi đối mặt với ám khí của người khác, cũng đã đề phòng ngay từ đầu nhưng vẫn bị đâm xuyên qua bả vai!
Điều này đại biểu cái gì, có ý nghĩa gì, Tả Tiểu Đa hiểu hơn bất cứ ai, hiểu hết!
Tuy là chiêu thứ nhất hắn thẳng Đường Thiên Thủ, trận chiến cướp bàn này đã ở thế chiến thắng, nhưng Tả Tiểu Đa cũng không khinh địch như cũ, không phải, phải nói là trong lúc chiến đấu, Tả Tiểu Đa chưa bao giờ biết khinh địch, vĩnh viễn không khinh địch.
Nếu mà lấy làm ám khí thật thì có lẽ ngày nào cũng có người đến tìm mình khiêu chiến, hơn nữa chuyên môn chọn ám khí, xả thân nuôi ám khí, dù sao nếu trúng ám khí là có thể mang đi ...
Chính vì đặc tính như vậy cho nên Tả Tiểu Đa mới khai phá ám khí bằng ngọc. Nhưng không ngờ rằng bởi vì vậy mà hắn lại làm ra một nhân quả to lớn tại thời điểm này! Đường Thiên Thủ lẩm bẩm, lặp lại một lần lại một lần, như thể liều mạng nhớ kỹ từng câu từng chữ Tả Tiểu Đa nói.
Cho đến khi xác nhận chính mình đã nhớ kỹ hoàn toàn, hắn mới ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói cảm ơn: "Lớp trưởng Tả, cảm ơn! Chờ ta truyền lại lời này cho gia tộc, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình chỉ bảo này của lớp trưởng Tả."
"Ôi chao, việc nhỏ mà thôi, không đáng gì." Tả Tiểu Đa lơ đễnh, hoàn toàn không biết một câu của mình đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của gia tộc nhà người ta.
Hắn là thật sự không biết, trái lại còn lên tiếng thúc giục: "Bây giờ đến phiên ngươi, nhanh ra tay đi, ta thật sự hơi đói bụng rồi!"
Đường Thiên Thủ không khỏi bật cười.
Hắn cũng đã nhìn ra, dường như Tả Tiểu Đa thật sự không biết, hoặc là căn bản không quan tâm. Nhưng đối với gia tộc của mình mà nói, những lời này cực kỳ quan trọng.
Người ta có thể không thèm để ý, nhưng gia tộc của mình cũng không thể không để ý!
Hắn cười nhẹ, đơn giản không nói gì nữa.
Nói cả chục nghìn câu, không bằng làm một chuyện. Có một số việc, không cần nói, chỉ cần làm, biến thành hành động.
"Lớp trưởng Tả chú ý."
Đường Thiên Thủ đứng vững nói: "Đây là bí truyền của gia tộc ta, Phi Đao Chi Thuật; trước giờ nó được xưng là lệ không giả phát. Riêng chiêu này cần lấy tinh thần, thần niệm, linh lực, tâm thần, thậm chí là tất cả của bản thân để ngưng tụ chú đao, như vậy mới có thể phát ra được!"
“Lấy tu vi hiện tại của ta, chỉ có thể đánh ra một đao. Sau đao này, cả người mất sức, vì vậy nên trước giờ chiêu này luôn là chiêu cấm kỵ của gia tộc bọn ta."
Đường Thiên Thủ nói: "Nếu không trốn được đao này thì nhất định phải thấy máu, cho nên ta sẽ ngắm vào bả vai và chân."
Tả Tiểu Đa bật cười: "Ngươi nói trước mục tiêu cho ta biết như vậy chẳng phải là để ta có thể đề phòng trước à."
"Không thì sao."
Đường Thiên Thủ cười nói: “Cái mà một đao này theo đuổi chính là tống độ cực hạn. Có đề phòng hay không cũng không khác gì nhau!"
“Mời!”
Đường Thiên Thủ hít một hơi thật sâu.
Hắn nhấc tay phải, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một phi đao nho nhỏ, phi đao này có hình thức tinh xảo lạ thường, là hình giọt nước có độ cong nho nhỏ, nhìn khá vui mắt, dài không quá đầu ngón tay, còn sáng lập lòe.
Hắn xoay tròn cơ thể, một luồng gió xoáy xe lấp cơ thể hắn, một tiếng vụt bất chợt vang lên.
Giờ khắc này, Tả Tiểu Đa cảm nhận được cảm giác sởn cả tóc gáy trước nay chưa từng có.
Đó là cảm giác khi mà cảm nhận được nguy cơ khủng hoảng đang tập trung vào mình.
Hắn căn bản không nhìn được phi đao ở vị trí nào, chỉ mạnh mẽ tránh sang bên theo bản năng!
Bả vai trái đau xót, một phi đao xuyên thẳng qua sườn ngoài vai trái, không thương tổn xương cốt, cũng chỉ lấy đi mộng mảng da thịt.
Máu tươi đầm đìa!
Tại vị trí trong rừng cây của trường học, cách nơi Tả Tiểu Đa đang đứng chừng 2000m.
Giây phút Tả Tiểu Đa bị trung một đao kia, có tiếng vang nhè nhẹ vang lên ở nơi đó, khi Đường Thiên Thủ phi đao xuyên qua cơ thể Tả Tiểu Đa cũng đồng thời xuyên thấu qua ba cây cổ thụ to chừng năm sáu người ôm, lại xuyên qua cây cổ thụ thứ tư to chừng một người, lúc này mới coi như dừng lại.
Thân phi đao không dừng lại trong cây cổ thụ thứ tư, phi đao xuyên qua thân cân, chỉ có chuôi đao bị giữ lại trong thân cây.
Nhìn lại ba cái động trên ba cây ban đầu, có thể nhìn thấy đốm lửa đang bắt đầu bùng lên.
Đại khái là đao lao đi với tốc độ quá nhanh, khi đâm xuyên qua thân cây, đao đã ma sát mạnh với cây tạo ra lửa.
"Thật trâu bò!"
Bóng người lóe lên, Lý Thành Long xuất hiện trong rừng cây, hắn tiện tay dập tắt ngọn lửa, rút phi đao trong cây thứ tư ra, mặt đầy thán phục!
Đây là lần đầu tiên Thung Thung nhìn thấy có người làm Tả Tiểu Đa bị thương !!
Điều này thần kỳ tới mức nào, một đao sắc bén tới mức nào!
Tả Tiểu Đa cũng là tim đập bình bịch.
Một đao này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua phản ứng của mình, không phải, là nhanh đến mức vượt qua cả nhận thức của mình, toàn bộ hành trình không phát ra một tiếng động nào, mãi cho đến khi kết thúc cũng không có âm thanh nào cả.
Đường Thiên Thủ bên kia khẽ động, Tả Tiểu Đa chỉ kịp cử động theo, nhưng đó chỉ là phản ứng theo bản năng, mà tình hình chiến đấu thực tế cũng như vậy, phi đao đã đâm vào bắp thịt ở bả vai rồi!
Có thể người khác không biết tốc độ của mình, nhưng Tả Tiểu Đa tự biết tốc độ của bản thân nhanh tới mức nào.
Cho đến nay, mặc dù Tả Tiểu Đa tu luyện khá tạp, nhưng hai thứ hắn tập trung rèn luyện nhất luôn là tốc độ và sức mạnh.
Đúng vậy, tốc độ còn xếp ở trước sức mạnh.
Sức mạnh là dùng để giết địch, còn tốc độ là dùng để bảo toàn tính mình.
Có tính mạng, có thể sống mới có tư cách nói tương lai, phương pháp bảo vệ tính mạng, sao có thể không quan trọng, sao có thể không coi trọng ?!
Làm một người luôn luôn đặt tu luyện thân pháp tốc độ lên hàng đầu, tự xưng là có rất nhiều phương pháp để bảo vệ tính mạng!
Khi đối mặt với ám khí của người khác, cũng đã đề phòng ngay từ đầu nhưng vẫn bị đâm xuyên qua bả vai!
Điều này đại biểu cái gì, có ý nghĩa gì, Tả Tiểu Đa hiểu hơn bất cứ ai, hiểu hết!
Tuy là chiêu thứ nhất hắn thẳng Đường Thiên Thủ, trận chiến cướp bàn này đã ở thế chiến thắng, nhưng Tả Tiểu Đa cũng không khinh địch như cũ, không phải, phải nói là trong lúc chiến đấu, Tả Tiểu Đa chưa bao giờ biết khinh địch, vĩnh viễn không khinh địch.
Danh sách chương